Sói & Dương Cầm
Chương 22
Con người đôi khi rất bi ai. Lúc có đường lui thì luôn luôn kiên quyết lao đầu về phía trước. Đến khi chẳng còn đường về, quay đầu nhìn về phía bờ bên kia, mới phát hiện ra bản thân mình đã bỏ lỡ thứ mơ ước nhất.
Thế nên con người chỉ có thể tự ép bản thân không được quay đầu lại nhìn, tiếp tục đi về phía trước.
“Thiên Thiên!” Cô giáo không biết đứng sau tôi từ lúc nào, hỏi: “Em muốn thi đại học nào?”
“Em?” Tôi đáp: “Em chưa nghĩ tới.”
“Các môn văn hóa của em thế nào: Nếu qua được điểm chuẩn, cô có thể giới thiệu cho em vài thầy cô.”
“Cám ơn cô, nhưng… điểm văn hóa của em không qua chuẩn.”
Nữ sinh đang đánh đàn quay đầu lại cười cười, cô ấy nói: “Em phải cố lên! Đại học là một nơi rất hay ho.”
Trên mặt chị ấy hiện lên nụ cười tươi tắn. Chị nói đại học là một thế giới giống tháp ngà. Ở đấy có rất nhiều người cùng tuổi, lại còn có rất nhiều bạn bè cùng sở thích…
Phòng của họ có bốn người, đến buổi tối có thể ngồi tâm sự với nhau, cùng nhau xem phim truyền hình, có thể cùng nhau cười những khi trêu đùa nhau.
Chị còn nói, họ vừa đàn dương cầm, vừa thảo luận về mấy người bạn trai của nhau.
Mới nghe qua đã thấy là một nơi rất tuyệt, khó trách mấy người bạn cùng lớp của tôi đều ra sức học tập vì nơi đó.
Chỉ tiếc là tôi không còn cơ hội nữa rồi.
Cô gái thấy vẻ mặt tôi ngây ngẩn, khuyên tôi: “Không sao! Dù sao thì điều kiện gia đình nhà em cũng khá tốt. Cô có thể liên hệ với trường học bên ngước ngoài, kỳ thi nhập học bên đấy khá dễ.”
Tôi gượng gạo cười với cô.
Cô còn cho rằng tôi không có lòng tin với bản thân nên vẫn khích lệ: “Em mới mười tám tuổi đã có thể đàn được giai điệu như thế, sau này khẳng định sẽ có thành tựu. Cô không nhìn lầm em đâu.”
“Cô ơi, cũng đã muộn rồi, em phải về đây!” Tôi cúi gập người chào cô lần cuối, cũng không hẹn gặp lại, chỉ nói: “Cám ơn cô!”
Buổi chiều hôm ấy, tôi ra công viên nhìn mấy cụ già tập Thái Cực Quyền, nhìn khuôn mặt hằn lên vết tích năm tháng, nhìn bọn họ vì muốn sống lâu hơn một chút mà nỗ lực.
Tính mạng, thật sự đến lúc gần mất đi mới thấy nó quý báu đến nhường nào.
Sau đó, tôi một mình lượn trên những con phố, dọc theo tuyến đường ồn ào, ngơ ngác nhìn những tủ kính trong mấy gian hàng.
Khi đi qua một ảnh viện, tôi bị chiếc áo cưới trắng tuyết mê hoặc. Tôi đi vào trong chụp một bộ ảnh áo cưới.
Sau đó tôi chọn được một cuộn phim khá ổn để rửa. Các cô ở đây đề nghị tôi tháng sau tới lấy. Tôi gật đầu cười, quan sát tỉ mỉ từng bức ảnh trên máy tính lại một lần.
Trong hình, tôi cười rất hạnh phúc, chỉ tiếc rằng đôi mắt đong đầy ánh nước…
Ra khỏi ảnh viện, mới đi qua được hai con phố, tôi lại quay về nhìn bộ ảnh một lần mữa.
Tôi để lại cho họ địa chỉ nhà tôi, nói: “Nếu khi đó tôi không thể tới lấy, các chị chuyển cho tôi tới địa chỉ này được không? Nếu như người nhận là một người đàn ông rất tuấn tú, các chị có thể chuyển lời giúp tôi không, rằng: Tôi yêu anh ấy! Tôi thật sự, thật sự rất muốn làm cô dâu của anh ấy… Mỗi đêm tôi chờ anh ấy về nhà… là bởi vì tôi muốn chờ anh ấy…“
***
Khi tôi đang đi dạo một mình không có mục đích khắp các cửa hàng, điện thoại di động reo vang.
Tôi nhìn thoáng qua điện thoại rồi lập tức bắt máy, giọng nói của Hàn Trạc Thần nghe hơi bất an: “Thiên Thiên, em ở đâu?”
“Em ở trong trung tâm mua sắm Thanh Cẩm… Anh đang ở đâu?”
“Anh tới đón em về. Cô giáo em nói là em đã về từ rất sớm.”
“À, em đến trung tâm mua sắm lượn lờ chút.”
“Anh đi đón em, em đang ở tầng mấy?”
“Tầng ba, khu trang phục nữ.”
“Em đừng đi đâu nhé.”
Trong lúc đợi anh đến, tôi lại mò mẫm chiếc váy công chúa lộng lẫy bên cạnh.
Cô nhân viên phục vụ rất nhiệt tình đón tiếp, liếc qua chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của tôi, lập tức cười: “Cái váy này cực kỳ thích hợp với khí chất cửa cô. Cô mặc vào nhất định sẽ rất đẹp.”
“Đưa cho tôi một bộ để thử.”
Tôi ra khỏi phòng thử đồ, đứng trước gương cởi bỏ bộ đồng phục, có cảm giác hoàn toàn thay da đổi thịt, cũng thật có vài phần giống công chúa.
Tôi hỏi cô nhân viên phục vụ: “Tôi mặc thế này có đẹp không? Có thể để một người đàn ông nhớ kỹ suốt đời không?”
Cô ấy cười: “Cô sắp đi hẹn hò à?”
“Đúng vậy!” Tôi cười đáp: “Buổi hẹn hò cuối cùng.”
Cô ấy lập tức nói: “Tuyệt đối có thể khiến anh ta không thể quên được.”
Tôi mân mê dấu hôn lộ ra bên ngoài cổ áo, nhớ tới cuộc triền miên khắc ghi trong trí nhớ ngày hôm qua, nước mắt rơi từng hạt từng hạt trên chiếc váy.
“Xin lỗi, tôi không mua nữa… Nếu như là lần hẹn hò cuối cùng, vẫn là đừng để anh ấy nhớ làm gì. Về sau anh ấy lại nhớ tôi…”
Khi tôi kéo cánh cửa phòng thay đồ muốn đi vào thì đột nhiên nghe thấy tiếng gọi của Hàn Trạc Thần: “Thiên Thiên!”
Tôi vừa mới quay người, anh đã ôm lấy vai tôi, kéo tôi vào lồng ngực.
Cánh tay anh mạnh mẽ như thế đấy, lặng lẽ biểu đạt tình yêu kiên định của anh dành cho tôi.
Tôi lau mồ hôi trên trán anh: “Rất nóng à?”
“Em có đói không? Bữa tối muốn ăn gì?” Anh vừa hỏi tôi, vừa xé mác váy, đưa cho vệ sĩ. Đồng thời anh còn chỉ vào một chiếc áo gió, nói: “Gộp cả cái này, đóng gói hết lại cho tôi.”
Tôi hiểu rằng bên ngoài nhất định rất lạnh!
Anh đổ mồ hội vì vội vàng, vì lo lắng cho tôi.
“Xin lỗi. Em không nên đi lung tung.”
Anh không nói gì, nhận lấy áo gió từ nhân viên phục vụ rồi khoác vào cho tôi. Trước khi mặc còn cố gắng nhìn kỹ sau lưng tôi.
“Có gì sao?” Tôi khó hiểu quay lại nhìn.
“Không có gì!” Anh cười rất xấu xa: “Anh đang nhìn xem khóa ở chỗ nào.”
Thấy cô nhân viên không nhịn được cười trộm, tôi xấu hổ nói lảng sang truyện khác: “Anh thấy em mặc cái váy này đẹp không?”
“Vẫn là không mặc gì thì đẹp hơn…”
***
Tôi kéo tay anh đi vào trong nhà hàng. Ngay lập tức tôi bị rung động bởi phong cách cổ điển lãng mạn nơi đây!
Đỉnh của nhà hàng này được che phủ bằng tấm kính mờ, mơ hồ có thể thấy ánh sáng xuyên qua. Không biết đó là ánh sao hay là ánh sáng của ngọn đèn.
Ánh sáng của chiếc đèn tường giống lá phong, hòa lẫn với hình ảnh đong đưa của đôi nến đỏ, tạo nên một thứ ánh sáng mờ ảo trên chiếc bàn u tối
Nhà hàng dùng những cây tử đằng phân cách khoảng cách giữa các bàn, cộng thêm ánh sáng như vậy, khu vực quanh đây bật lên sự cao quý ý nhị.
Đặc biệt nhất chính là chính giữa phòng ăn có một cô gái đàn dương cầm. Tiếng đàn du dương phối hợp với sự đặc biệt của nhà hàng, lãng mạn mà cao quý.
Hàn Trạc Thần giúp tôi cởi áo ngoài rồi đưa cho người phục vụ. Anh kéo ghế mời tôi ngồi xuống.
“Muốn ăn gì nào?” Anh nhận lấy thực đơn từ phục vụ, đưa tới trước mặt tôi.
“Em muốn ăn đồ hải sản! Cua hấp, tôm tươi nướng.”
Cánh tay đang đưa thực đơn cho tôi của Hàn Trạc Thần chững lại, rồi rụt về trả nó lại cho người phục vụ vẻ mặt áy náy.
Rất rõ ràng, trong khung cảnh thanh nhã như này, tôi nên gọi thịt bò bít tết, lịch sự cầm dao giả bộ thanh lịch. Nhưng tôi thật sự rất muốn ăn hải sản.
Dù sao đây cũng là bữa tối cuối cùng trong đời của tôi.
“Cậu đi tìm cách đi, chúng tôi cũng không vội, có thể chờ được.” Anh nói với người phục vụ.
“Vậy xin ngài đợi một chút, tôi đi hỏi.” Một lát sau người phục vụ nhanh bước tới, nói cho chúng tôi biết: “Không có vấn đề gì, đồ ăn sẽ lên rất mau.”
Quả nhiên rất nhanh, mới hai mươi phút họ đã bưng lên hai đĩa hải sản. Màu sắc và mùi thơm đậm đà giống hệt quán hải sản nối tiếng làm ra.
“Tốc độ của bọn họ nhanh thật đấy.” Tôi cảm thán từ tận đáy lòng: “Hai mươi phút mà đã có thể mua về đây.”
“Hai mươi phút không kịp để mua về. Chắc là bên kia mang sang.”
“À!” Thấy anh đưa tay ra, tôi vội vàng kéo cả hai chiếc đĩa về phía tôi: “Em bóc cho anh ăn.”
“Em hả?”
…
Trong nhà hàng lãng mạn, mỗi người đều yên lặng mà tao nhã ăn cơm Tây, duy có mỗi tôi hai tay bẩn bẩn chiến đấu miệt mài với con tôm trong tay năm phút đồng hồ. Cuối cùng khi ly rượu vang của anh chỉ còn lại một ngụm, tôi đã lột xong con tôm đặt lên đĩa anh.
Anh nhìn thịt tôm tơi tả nát bấy trong đĩa, hỏi tôi: “Em xác định là em tính dùng tốc độ này ăn cơm hả?”
Tôi kiên quyết gật đầu, lại cầm một con cua, bắt đầu nghiên cứu xem bên hành động từ chỗ nào
Tôi nghe thấy anh bất đắc dĩ nói với người phục vụ: “Lấy cho tôi thêm hai chai rượu vang nữa.”
“…”
Từ lần đầu tiên tôi ăn đồ sản bị đứt tay, về sau mỗi khi đi ăn hải sản anh đều bóc vỏ giúp tôi, vào trong đĩa tôi thì chỉ có thịt hoàn chỉnh.
Trước đây, tôi cứ ăn và coi đó là điều đương nhiên.
Hiện tại tôi muốn bóc cho anh một lần, mới hiểu được rằng, ngón tay chầm chậm tách vỏ cứng và thịt trắng muốt kia, có bao hàm rất nhiều thương yêu và chiều chuộng.
Trái tim đều đã bị sự hối hận cay đắng chiếm giữ.
Một lát sau, anh thấy tôi vẫn còn vần con cua, lật đi lật lại để xem, anh không nhịn được nói với tôi: “Thiên Thiên… Chúng ta nói chuyện đi.”
“Được!”
Tôi cúi đầu tiếp tục nghiên cứu xem làm sao chiếc vỏ cứng rắn của con cua làm sao mà vỡ ra được.
“Em ở với anh lâu vậy, em nghĩ anh quan tâm đến cái gì nhất?”
Tôi suy nghĩ cẩn thận một lát, cuộc đời của anh coi như có thể gọi là thành công. Tiền tài, sự nghiệp, danh vọng, cái cần có thì đều có. Mà hình như anh cũng không để ý mấy thứ này.
“Chắc là tình cảm.” Tôi đáp
Anh nhìn người phục vụ rót rượu vang, mỉm cười, có thể thấy tôi không làm anh thất vọng.
Vậy em thấy trong tình cảm không thể chấp nhận được điều gì nhất?”
Tầm mắt của anh vẫn gắn chặt vào ly rượu vang. Dưới ánh sáng của ngọn đèn, khuôn mặt anh hơi tối tăm.
Không đợi tôi trả lời, anh đã tự mình đưa ra đáp án: “Là lừa dối!”
Tôi bất an cúi đầu, vỏ ngoài cứng cáp của con cua đâm vào tay tôi.
Anh tiếp tục nói: “Loại người như bọn anh lăn lộn trong giới bất cứ lúc nào cũng có thể bị người bán đứng. Thế nên bọn anh coi tin tưởng và trung thành quan trọng hơn bất cứ thứ gì! Anh và An Dĩ Phong cùng đi được tới ngày hôm nay chính là vì bọn anh tin cậy lẫn nhau.”
Tôi nhất thời thấy đáy lòng chìm xuống, vì hô hấp không thông mà mọi thứ trước mặt tối đen như mực!
Chắc chắn anh không tùy tiện mà nói ra hai chữ “lừa dối” lúc này.
Nhưng anh đang ám chỉ cái gì đấy? Là vì lời giải thích hôm nay của tôi về con dao, hay là anh đã biết rõ thân phận của tôi…
Mạch máu toàn thân tôi như đảo chiều, sự kinh hoàng bám chặt trên mỗi dây thần kinh. Tôi có cảm giác như đang rơi xuống vực sâu không đáy, hoàn toàn mất đi trọng lượng.
Không biết thời gian tôi qua bao lâu, tôi cuối cùng cũng tỉnh táo lại.
Tôi suy nghĩ cẩn thận, chắc anh chưa biết thân phận thật sự của tôi, nếu không thì anh sẽ không dùng giọng điệu bình tĩnh nói chuyện với tôi thế này đâu.
Tôi chú ý quan sát sắc mặt anh, thử hỏi dò: “Trước đây anh nói anh tin tưởng em nhất, nếu như… em nói là nếu! Nếu em lừa anh, có phải anh sẽ rất tức giận không? Có thể tha thứ cho em không?
Tầm mắt anh chuyển qua khuôn mặt tôi. Ánh mắt sắc bén như xuyên thấu cơ thể tôi, thẳng tiến vào nơi sâu thẳm của tâm hồn.
Tôi hơi hoảng loạn cúi đầu tránh né.
“Thiên Thiên.” Anh lấy con cua trong tay tôi, mân mê ngón tay đã sưng đỏ của tôi. “Anh yêu em! Bất kể trước đây em có lừa anh cái gì, anh cũng đều không so đo nữa. Nhưng từ giờ trở đi, nếu em lại lừa anh, anh vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho em!”
Tôi thật sự không hiểu, vì sao anh lại muốn nói như vậy?
Anh đã biết thân phận thật sự của tôi, hy vọng tôi chủ động nói ra để đối lấy sự tin tưởng cuối cùng của anh. Hay là anh không biết nhưng anh không muốn lén lút điều tra tôi, muốn tôi thẳng thắn với anh…
Cuối cùng tôi nên nói như thế nào.
Đây là lựa chọn khó khăn nhất trên đời mà tôi phải đối mặt. Nếu tôi nói thật thì chứng tỏ tôi sẽ phải từ bỏ cơ hội báo thù cuối cùng. Nếu tôi không nói sẽ mất đi cơ hội cuối cùng để yêu anh.
Một bên là kẻ thù không đội trời chung, một bên là tình yêu khắc cốt ghi tâm, tôi bị hai loại sức mạnh giằng xé. Tôi rất muốn bản thân mình bị xé nát vụn thành những mảnh nhỏ, không bao giờ phải quyết định nữa.
“Em…”
Anh cắt lời tôi: “Anh không muốn nghe em giải thích gì hết. Anh chỉ muốn nghe một câu, em nên hiểu…”
Trong lòng tôi rất hỗn loạn, hỗn loạn đến mức cái gì cũng không nghĩ ra được.
Thứ tôi cần nhất hiện giờ là bình tĩnh.
Trong lúc đầu óc phiền loạn, tôi đột nhiên trông thấy chiếc dương cầm giữa nhà hàng, tôi lập tức nói: “Đã lâu rồi anh chưa nghe em đánh đàn. Hôm nay em sẽ đánh cho anh nghe bản nhạc em yêu thích nhất.”
Anh trầm mặc nhìn tôi, không nói gì.
Tôi làm như không phát hiện ra sự thất vọng của anh, đi về phía chiếc dương cầm màu trắng đặt giữa phòng.
***
Khi tiếng đàn vang lên, tôi thấy ánh mắt Hàn Trạc Thần đông lại, hàng mày xiết chặt.
Đúng thế, cho dù ai nghe thấy một bản “Hóa điệp” có một không hai này, tim đều bị xiết lại.
…
Khi đàn được nửa bài, rất nhiều hình ảnh đẹp đẽ dường như thoát ra từ trong bộ phim đen xưa cũ.
Tôi cười với anh, và cũng thấy anh cười với tôi, cho dù nụ cười có hơi trống rỗng.
Sau khi đàn hai phần ba bài, toàn bộ nhà hàng đều trở nên yên lặng, nước mắt tôi rơi từng giọt từng giọt trên phím đàn.
Tiếng đàn dưới ngón tay run rẩy của tôi càng lúc càng thê lương.
Tôi khó khăn lấy chút can đảm cuối cùng mà nhìn anh, mỉm cười với anh…
Anh đang bóc vỏ cua rất thành thục, đặt thịt cua vào đĩa tôi…
Thế giới của tôi trong nháy mắt bị phá hủy, toàn bộ lý trí đều hóa thành hư vô!
Khi đoạn nhạc dạo cuối cùng vang lên, ánh mắt của tôi và anh gặp nhau dưới áng sáng màu đỏ rực rỡ. Chúng tôi chăm chú nhìn nhau, giây phút vĩnh hằng ngắn ngủi nhất…
Đệm với tiếng đàn, tôi chậm rãi nói:
“Tôi gặp một người đàn ông không nên gặp, cũng yêu người đàn ông không nên yêu này. Cho dù câu chuyện của chúng tôi có kết cục thế nào, tôi cũng đều cám ơn số phận đã để tôi gặp gỡ anh, yêu anh… Bởi vì, cho dù trong mắt người khác anh là loại người gì, trong mắt tôi anh vẫn là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này, không có người đàn ông nào… hoàn hảo hơn anh!”
Một loạt tiếng vỗ tay lịch sự vang lên, tôi dứng dậy, khép lại nắp dương cầm.
Ngón tay tôi vô cùng lưu luyến trượt trên nước sơn bóng mượt kia…
Anh đứng lên, trong đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra là vui mừng hay là lo lắng.
Tôi đi tới bên anh, mỉm cười. Hai chúng tôi ôm lấy nhau.
Có cái ôm này há chẳng phải như có một loại hạnh phúc trong cuộc đời dễ dàng khô héo như hoa tươi sao.
“Thiên Thiên, em là người con gái đẹp nhất anh từng thấy…”
“Thần, em hứa với anh… Từ giờ phút này, em sẽ không bao giờ lừa anh nữa.”
Tôi biết điều anh muốn nhất định là những lời này!
Cho dù tương lai có ra sao, ít nhất tôi đã thể hiện được giây phút xinh đẹp nhất vì anh!
Tôi đã thật sự trải qua sự tuyệt vời của tình yêu tội nghiệt…
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp