Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại

Chương 32: Đến tạ tội


Chương trước Chương tiếp

Chuyển ngữ ♥ Gyanji

Beta ♥ Nhã Vy

Không quá mấy ngày, quả nhiên Lâm An Dạ tới Sở phủ đúng như đã hẹn. Người trong Sở phủ đã chuẩn bị tốt tất cả. Cũng không quan tâm Lâm An Dạ có ở lại chỗ này ăn cơm trưa hay không đã phân phó trước đầu bếp, làm thức ăn vô cùng tốt để chiêu đãi Lâm An Dạ.

Lâm An Dạ vào thư phòng Sở Liên Đinh, ôm quyền với Sở Liên Đinh: “Sở học sĩ, trước đó vài ngày là do tại hạ sơ suất, hôm nay đặc biệt đến đây để tạ lỗi.” Dứt lời liền sai hạ nhân đem một ít lễ vật lên, Sở Liên Đinh thấy vậy vội vàng nói: “Phiếu An Giáo Úy, hôm trước ta đã đã nói, chuyện này chẳng qua là việc rất nhỏ, thật sự không cần Giáo Úy phí công.”

Lâm An Dạ lắc đầu, không nói gì nữa.

Nhìn thái độ kia chính xác là không muốn nói tiếp về chuyện này nữa. Không nói nữa, không phải là muốn đi chứ?

Chẳng lẽ mới đến đã định đi sao, việc này. . . . . .

Sở Liên Đinh xấu hổ đến toát mồ hôi hột.

Dừng một chút, Sở Liên Đinh nói: “Như vậy đi, Phiếu An Giáo Úy, biết hôm nay ngài tới, ta đặc biệt phân phó phòng bếp làm một chút thức ăn ngon, ngài quanh năm viễn chinh biên cương, sợ rằng cuộc sống so với quan văn chúng ta thật sự cực khổ hơn vạn lần. Cho nên ta muốn nhân cơ hội, dùng bữa ăn này để tỏ lòng ngưỡng mộ.”

Lâm An Dạ thản nhiên nói: “Sao có thể nói như vậy được, văn hay võ đều là vì quốc gia, vì cuộc sống ấm no của dân chúng, nào có cái gì so được với không thể so được chứ?”

Sở Liên Đinh cười một tiếng: “Đúng thế.”

Lâm An Dạ gật đầu: “Nhưng nếu đại nhân đã mở lời thì tại hạ cũng không thể từ chối.”

Thấy Lâm An Dạ đồng ý ở lại ăn cơm trưa, Sở Liên Đinh cười cười, mượn cơ hội hỏi Lâm An Dạ chuyện ở biên cương, nhân tiện nói qua chuyện trong triều. Lâm An Dạ mặc dù là quan võ nhưng học thức uyên bác, nói đến những cuốn sách cao thâm, mặc dù có thể không bì kịp người suốt năm chìm đắm trong sách như Sở Liên Đinh, nhưng hắn tuổi còn trẻ, kết hợp với việc đi nhiều nên cũng hiểu một chút những quyển sách phức tạp, có rất nhiều những ý kiến sâu sắc, thậm chí còn khiến cho Sở Liên Đinh thêm nhiều điều phải suy nghĩ, đúng là làm người ta bội phục vô cùng.

Một lát sau, Sở Triều Sinh trở về, Sở Liên Đinh liền cho gọi vào. Sở Triều Sinh và Lâm An Dạ đồng trang lứa, tiếp xúc qua lại tự nhiên càng thêm hiểu ý, cho nên nói chuyện với nhau rất hợp. Những lúc Sở Triều Sinh nhận xét một số kế sách độc đáo, Lâm An Dạ cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười hiếm thấy.

Biết Sở Triều Sinh còn trẻ tuổi như vậy mà đã là Giải Nguyên, mùa xuân tới còn chuẩn bị đi thi hội, Lâm An Dạ cũng lấy làm cảm thán một phen.

Ba người cứ như vậy cười cười nói nói vui vẻ cho đến khi thị nữ tới gõ cửa thông báo thức ăn đã xong xuôi. Hà Tương Tư cũng tới, đứng ở cửa cười cười hành lễ: “Phiếu An Giáo Úy.”

Lâm An Dạ cũng trả lễ: “Sở phu nhân.”

Thấy Lâm An Dạ bộ dáng tuấn lãng vô song, thái độ lại có chừng có mực, trong lòng Hà Tương Tư cũng lấy làm thích thú. Hơn nữa thấy Lâm An Dạ và Sở Liên Sinh mới vừa nói chuyện vui vẻ như vậy bèn quay sang Sở Liên Đinh và Sở Triều Sinh nói: “Có chuyện gì lại nói lâu như vậy… Lưu Uyển còn muốn trông thấy Phiếu An Giáo Úy đấy.”

Sở Liên Đinh cũng hiểu được tâm tư của thê tử và con gái, cười một tiếng đáp: “Bây giờ đi gặp là được chứ gì.”

Hà Tương Tư che miệng cười một tiếng.

Lúc ba người ra đại sảnh đã thấy những người khác đều có mặt, theo lẽ, nhìn thấy một Giáo Úy, những người khác đều là thường dân thì phải hành lễ , nhưng Lâm An Dạ đã nói là hắn đến để “Tạ tội” nên cũng không cần đa lễ.

Trên bàn cơm, Sở Lưu Uyển cười cười, giành nói: “Từ lần từ biệt trước đây ở Lưu Ly Lâu, đây là lần đầu tiên ta gặp mặt Phiếu An Giáo Úy.”

Lưu Ly Lâu chính là nơi Sở Lưu Uyển lần đầu tiên thấy Lâm An Dạ.

Lâm An Dạ suy nghĩ chốc lát rồi gật đầu.

Nhìn thái độ của hắn như vậy, Sở Lưu Uyển liền hiểu được người này đã quên mất chuyện kia. Gật đầu rồi không nói gì, rõ ràng là miễn cưỡng.

Người này đầy đủ lễ giáo, thoạt nhìn khách khí, nhưng trong lòng không biết có bao nhiêu ngạo khí, thật là khiến người ta buồn bực.

Trong lòng Sở Lưu Uyển mất hứng nhưng trên mặt vẫn che giấu kĩ càng, hoàn toàn không biểu hiện ra.

Thấy Sở Lưu Uyển ũ rũ, trong lòng Sở Xuân Nguyệt âm thầm vui vẻ, không nhịn được nói: “Vốn nghe danh Phiếu An Giáo Úy và thuộc hạ thân hòa, hôm nay tận mắt thấy mới biết cũng không phải chỉ là tin đồn. Tiểu Lục rõ ràng là tự mình hại mình nhưng lại làm phiền Giáo Úy phải đến đây một chuyến.”

Lâm An Dạ không đồng ý, nói: “Ta và thuộc hạ thân thiết chỉ vì bọn họ cùng ta vào sinh ra tử, so với việc lần này ta tới đây là không giống nhau.”

Sở Xuân Nguyệt “A” một tiếng, nói: “Ha hả, nói rất đúng. . . . . .”

Lâm An Dạ này thật chỉ thích hợp đi đánh giặc.

Sở Thu Nguyệt cười khổ một tiếng, đối với chuyện ngựa của hắn dẫm chết Tiểu Lục vẫn có chút vướng mắc trong lòng.

Sở Lưu Uyển bỗng nhiên cười một tiếng, nói: “Xưa nay nghe danh Phiếu An Giáo Úy không chỉ am hiểu bày binh bố trận, mà thi từ ca phú cũng vô cùng uyên thâm, hôm qua ta vừa bất chợt nghĩ ra một bài thơ, hôm nay đọc lên bêu xấu, kính xin Phiếu An Giáo Úy chỉ điểm.”

“Chỉ điểm không dám nhận, Sở đại tiểu thư tài hoa có tiếng, sao tại hạ dám múa rìu qua mắt thợ. . . . . .” Lâm An Dạ nói, lại nhìn sang Sở Triều Sinh, cười một tiếng, “Huống chi còn có Giải Nguyên ở đây.”

Sở Triều Sinh cũng không nhịn được cười, chắp tay với Lâm An Dạ: “Đa tạ Lâm huynh nâng đỡ. Được rồi, đường muội, muội cứ đọc đi.”

Sở Lưu Uyển khẽ mĩm cười nói: “Bài thơ này tên là 《 Xuân nhật yến 》.”

Dứt lời, bỗng nhiên cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gõ hàng chén trước mặt, vừa gõ vừa đọc, cùng chiếc đũa gõ ra nhịp, nửa đọc nửa hát:

“Xuân nhật yến,

Lục tửu nhất bôi ca nhất biến

Tái bán trần tam nguyện.

Nhất nguyện lang quân thiên tuế

Nhị nguyện thiếp thân trường kiện,

Tam nguyện như đồng lương thượng yến,

Tuế tuế nhất trường tương kiến. “

Sở Thu Nguyệt nghe bài 《 Xuân nhật yến》này, hơi sửng sờ.

Đây là một bài thơ vô cùng danh tiếng , hơn nữa cũng rất ưu mỹ, thanh tân tươi đẹp, từ ngữ tình cảm, dễ hiểu, có phong vị dân ca, cho nên được ưa thích rộng rãi.

Chẳng qua là bài thơ này viết về ngày xuân mở yến, vợ chồng cùng nâng cốc cầu mong hạnh phúc dài lâu . Bài thơ mượn lời nữ phụ biểu đạt mong ước tốt đẹp của mình với phu quân, hai câu cuối lấy Lương Yến Song Tê ví von cho vợ chồng đoàn viên.

Đây là thơ hay, chẳng qua là lấy thân phận Sở Lưu Uyển để đọc ra thì thật sự không thích hợp.

Huống chi nàng còn cố ý để cho Lâm An Dạ nghe, lại càng không nên.

Bài thơ này hẳn là có ý với Lâm An Dạ, chẳng qua là một chút cũng không che dấu, không có gì gọi là ngượng ngùng thiếu nữ nên có. Chẳng phải tối thiểu cũng chỉ nên dùng những câu như “Kí kiến quân tử, vân hồ bất hỉ”(1) sao. . . . . .

Quả nhiên, tất cả mọi người hơi kinh ngạc, Lâm An Dạ lại càng chau mày nói: “Đây quả nhiên là bài thơ hay, chẳng qua là có chút không thích hợp.”

Sở Lưu Uyển cười cười, dường như sớm có dự liệu, nói: “Ta hiểu được, như ta đã nói, chỉ là đêm qua bỗng nhiên xuất thần mà viết ra bài thơ này thôi.”

Sở Xuân Nguyệt ở một bên lạnh lùng cười một tiếng, không nói gì.

Những bài thơ nàng thuộc thật sự là ít đến thảm thương, huống chi lại không biết Sở Xuân Nguyệt có gì sai sót hay không cho nên không thể làm gì khác hơn là đành im lặng.

Lâm An Dạ gật đầu: “Nếu chỉ nói đến từ ngữ, đích xác là thơ hay. Từ ngữ thanh lệ, ý cảnh khắc sâu.”

Hắn thật sự chỉ nói đến từ ngữ, những khác một mực không bàn đến, Sở Lưu Uyển hơi lúng túng, cười cười, cũng không yêu cầu hắn bình luận về bài thơ này nữa.

Phong ba ngày xuân yến đã qua, mọi người lại tiếp tục ăn cơm, Lâm An Dạ mặc dù không phải là người thích trò chuyện, nhưng lễ nghi thực hiện rất đầy đủ, chỉ cần có người hỏi chuyện hắn cũng sẽ nghiêm túc trả lời.

Nhưng nhìn bộ mặt lạnh tanh kia, trừ Sở Xuân Nguyệt và Sở Lưu Uyển thỉnh thoảng hỏi đáp vài câu, cùng với Sở Triều Sinh thì thật ra cũng chẳng ai có đề tài gì mà nói với hắn nữa?

Ăn cơm xong, Sở Thu Nguyệt định về phòng trước nhưng phía sau có người gọi nàng lại: “Sở tiểu thư.”

Sở Thu Nguyệt nghe giọng nói kia, biết là Lâm An Dạ, không khỏi sửng sốt, quay đầu nói: “Phiếu An Giáo Úy? Có chuyện gì không?”

“Tiểu Lục kia, có phải là thị nữ của nàng không?” Lâm An Dạ nói.

“A. . . . . .” Sở Thu Nguyệt khẽ kinh ngạc, gật đầu nói, “Đúng vậy.”

Trong lòng cũng nghi ngờ, sao Lâm An Dạ lại biết được? Chẳng phải bây giờ hắn vẫn cho rằng Tiểu Lục là nha hoàn của Sở Xuân Nguyệt sao.

Lâm An Dạ chắp tay nói: “Xin lỗi.”

“. . . . . . Không có gì.” Sở Thu Nguyệt lắc đầu, trong lòng phức tạp, chỉ biết nói, “Chuyện này thật ra cũng không liên quan đến ngài.”

Dừng một chút, nàng hiếu kỳ nói: “Nhưng mà, Lâm công tử sao lại biết được chuyện này?”

“Là Khang Dạ nói cho ta biết .”

“Lâm nhị công tử?” Sở Thu Nguyệt lại càng nghi ngờ, Lâm Khang Dạ sao tự dưng nói đến việc này.

Lâm An Dạ thấy nét mặt Sở Thu Nguyệt có vẻ không giải thích được, liền nói: “Khang Dạ nói với ta tính tình nàng hơi cổ quái, không nên dây vào nàng. Nhưng hôm nay đã gặp mặt, ta lại thấy không phải như thế.”

Sở Thu Nguyệt trong lòng âm thầm buồn cười, tên Lâm Khang Dạ này, thế mà lại nói xấu sau lưng nàng. Nhưng dù sao hắn cũng không phải là thật sự có ý đó, chắc chỉ là nhắc nhở huynh trưởng hắn.

Sở Thu Nguyệt cười một tiếng nói: “Việc kia chỉ sợ là do Lâm nhị công tử hiểu lầm thôi. Huống chi, chuyện này ta cũng thấy rõ ràng là tự Tiểu Lục xông ra ngoài, làm sao có thể trách Lâm công tử? Tính ta mặc dù không quá tốt nhưng vẫn phân biệt rõ phải trái .”

Lâm An Dạ gật đầu, không nói thêm lời nào nữa.

Sở Thu Nguyệt cũng khẽ hành lễ, xoay người rời đi.

(1) Trích đoạn 3 bài Phong Vũ – Trịnh Phong tập – Kinh Thi:

Phong vũ như hối,

Kê minh bất dĩ,

Ký kiến quân tử,

Vân hồ bất hi.

Dịch thơ:

Gió mưa tối sẫm cả trời,

Tiếng gà eo óc mấy lời đìu hiu.

Thấy chàng quân tử mến yêu,

Lòng em hoan lạc khinh phiêu khôn cùng. => Ý nghĩa: khi tình yêu đến, người con gái vạn phần vui sướng.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...