Sổ Tay Ghi Chép Tuổi Thanh Xuân
Chương 33: Cuộc gặp mặt bất ngờ
Ngay sau đó, ở trước cửa phòng học xuất hiện một dáng người thon dài, một nam xinh có khuôn mặt rất đẹp trai.
Khuôn mặt cậu như thể được điêu khắc ra, mọi nơi đều vừa phải, long mi rất dài, che phía trên đôi mắt đầy xa cách, cậu đi vào, rồi tự giới thiệu: "Xin chào mọi người, mình là Diệp Hiên Nhiễm, rất vui vì có thể trở thành bạn cùng lớp với mọi người."
Tiếng hoan hô trong lớp học thoáng chốc vang lên, giống như muốn đâm thủng nóc nhà, bay ra không gian bên ngoài, Lạc Tử Tinh đã sớm có chuẩn bị để che lỗ tai lại, một bên trừng mắt nhìn người con trai ở phía trước, đẹp trai như vậy làm cái gì.
"Diệp Hiên Nhiễm, cậu là thành viên của TK-boys, Diệp hiên nhiễm phải không, thật đẹp trai, giọng hát cũng rất tuyệt, mình, mình là fan của các cậu!" Một nữ sinh có khuôn mặt thanh tú vừa nói, khuôn mặt vừa đỏ bừng.
"Cám ơn." Diệp Hiên Nhiễm trả lời lịch sự.
Nữ sinh kêu lên một tiếng, mặt đỏ càng ngày càng đỏ hơn.
"Cậu đúng là Diệp Hiên Nhiễm, a a a, mình và Diệp Hiên Nhiễm đã trở thành bạn cung lớp, trời ạ quả thực không dám tin." Một nữ sinh khác ôm ngực, hào hứng la hét.
Giáo viên chủ nhiệm dường như cũng đã lường trước được điều này, vì vậy sau khi vỗ vỗ cái bàn, cười nói: "Tốt lắm, cậu ấy ở chỗ này, cũng sẽ không chạy trốn, tuy nhiên cô hy vọng các em sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng đến bài vở, dù sao, các em đều muốn ở trước mặt thần tượng của mình làm thật tốt, đúng không?"
"Vâng ——!" Nữ sinh trong lớp trả lời vang dội một cách khác thường, mà các nam sinh dường như không quá phấn khích vì điều này.
"Diệp Hiên Nhiễm, em muốn ngồi ở đâu?" Cô giáo hỏi cậu.
"Chỗ ngồi đằng sau Lạc Tử Tinh, em có thể ngồi ở đó không cô?"
"Đương nhiên có thể." Chỗ ngồi đằng sau Lạc Tử Tinh vừa vặn không có nguwofi ngồi.
Da đầu Lạc Tử Tinh run lên, chịu đựng tầm mắt của mọi người đến từ bốn phương tám hướng, bởi vì Diệp Hiên Nhiễm có thể gọi chính xác tên của cô, tự nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người, tuy nhiên Thư Văn Tĩnh lại nghĩ đến một chuyện, liền lập luận chính xác: "Tiểu Tinh, mình nhớ lần trước cậu đã quen biết bọn họ, cậu từng nói cậu là một trợ lý của một nhóm nhạc, vậy nhóm nhạc này là TK?"
"Ừ, đúng vậy" Lạc Tử Tinh có chút chột dạ thừa nhận.
"A, thật hạnh phúc, cậu có thể nhìn thấy trai đẹp mỗi ngày, nếu mình là trợ lý bọn họ thì tốt rồi." mặc dù Thư Văn Tĩnh đang nói chuyện, nhưng tầm mắt lại luôn dõi theo Diệp Hiên Nhiễm từ lúc trên bục giảng cho đến lúc cậu ngồi vào bàn học phía sau.
Lạc Tử Tinh không nói gì, trong lòng lại nghĩ, nếu cậu biết Diệp Hiên Nhiễm là bạn trai của mình, phản ứng chắc chắn sẽ lớn hơn nữa.
Hết giờ học, quả nhiên cửa lớp đã bị bao vây bởi rất nhiều người, rất nhiều nữ sinh xinh đẹp cầm theo vở, đều yêu cầu Diệp Hiên Nhiễm kí tên cho mình, thậm chí Lạc Tử Tinh còn bị một nữ sinh đẩy ra khỏi chỗ ngồi. Diệp Hiên Nhiễm luôn luôn đối xử vói fan rất ôn hòa, bởi vậy tuy rằng trên mặt không có phản ứng gì, nhưng vẫn nghiêm túc kí tên cho mọi người, ngay cả Lạc Tử Tinh bị đẩy đi lúc nào cũng không biết.
Lạc tử Tinh nhìn Diệp Hiên Nhiễm bị vây quanh, không thể không thừa nhận trong lòng của cô bắt đầu có chút khó chịu, không phải chỉ là có khuôn mặt dễ nhìn, ca hát cũng tốt thôi sao, tại sao được hoan nghênh như vậy, hừ. Nghĩ như vậy Lạc Tử Tinh hoàn toàn quên rằng lúc trước cô cũng bị Diệp Hiên Nhiễm hấp dẫn.
Cũng may rất nhanh chuông vào lớp đã vang lên, cuối cùng Lạc Tử Tinh cũng có thể trở lại chỗ ngồi của mình, xoay người ngồi xuống phía trước, nhìn Diệp Hiên Nhiễm hừ một tiếng.
Diệp Hiên Nhiễm vừa mới ngẩng lên nhìn cô, trong con mắt bình thường yên tĩnh, đen láy như mực dường như hơi giương lên, giống như có thể hòa tan băng tuyết, làm mặt Lạc Tử Tinh ngay lập tức đỏ lên.
Làm gì vậy, phóng điện ở khắp mọi nơi.
Lúc buổi tối tan học, mưa đã tạnh, thời tiết trong lành, mặt trời chiếu xuyên qua những tầng mây thật dày, đem ánh sáng rực rỡ ấm áp chiếu xuống, chân trời cũng không xuất hiện cầu vồng, nhưng sau cơn mưa??không khí trở nên rất tươi mát.
Bọn họ cố ý đi ra chậm một chút, nhưng nữ sinh trong lớp dường như cũng đang cố gắng kéo dài thời gian, điều này khiến cho kế hoạch cũng Diệp Hiên Nhiễm trở về của Lạc Tử Tinh bị phá sản, Lạc Tử Tinh kiên trì đi theo Diệp Hiên Nhiễm, nữ sinh phía sau cực kỳ kinh ngạc, sau đó Lạc Tử Tinh chợt nghe thấy Thư Văn Tĩnh đang giải thích cho mọi người, nói Lạc Tử Tinh là trợ lý của TK. Vì vậy ánh mắt của toàn bộ nữ sinh chuyển từ ghen tị thành hâm mộ.
"Cổ họng của cậu, như thế nào rồi?" Tuy rằng Lạc Tử Tinh rất muốn trốn tránh Diệp Hiên Nhiễm, nhưng bệnh tình của cậu lại là cái khiến cho Lạc Tử Tinh cực kỳ quan tâm, bọn họ đã bàn bạc với nhau, sẽ không nói cho Tinh Nghệ biết sự thật, chỉ cần một ngày còn có thể hát, bọn họ sẽ cố gắng đứng trên sân khấu dù chỉ một giây. Tuy rằng làm như vậy đối với Tinh Nghệ có chút không tốt, nhưng bọn họ sẽ bồi thường sau.
"Tốt, nếu không phải là mình đã lấy được kết quả kiểm tra, quả thực mình cũng không thể tin được là mình bị bệnh." Diệp Hiên Nhiễm nói.
"Vậy là tốt rồi." Lạc Tử Tinh nhỏ giọng hắt hơi một cái, cô xoa xoa cái mũi, cảm thấy cổ họng hình như cũng có chút đau, nghĩ rằng, có thể cô cũng bị cảm, lúc nữa về nhà phải nhớ uống thuốc mới được.
Diệp Hiên Nhiễm cũng đã phát hiện, vừa định nói chuyện, chợt nghe thấy một trận tiếng hoan hô phía trước, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện hóa ra là Úy Trì An Minh và An Triệt.
Bởi vì bọn họ cũng không học cùng lớp, nên hôm nay Lạc Tử Tinh cũng không đi qua chào An Triệt, chỉ ăn cơm trưa cùng nhau, trao đổi một chút tình hình, nhưng có vẻ như tình hình của cậu và Diệp Hiên Nhiễm giống nhau, rất được hoan nghênh, mà ở phía sau có nữ sinh nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm, ngay lập tức vui vẻ chạy đến, năn nỉ Diệp Hiên Nhiễm kí tên cho họ.
Ba người bọn họ đứng chung một chỗ, lực hấp dẫn không gì sánh kịp, các nữ sinh kích động cầm di động lên chụp ảnh, Lạc Tử Tinh chỉ có thể kiên trì, lấy thân phận trợ lý để bảo bọn họ không được chụp ảnh, cùng với bọn họ còn phải tập luyện để chuẩn bị cho cuộc thi, không thể ở lại kí tên....
May mắn mọi người đều rất hiểu lý lẽ, tuy rằng khi nhìn thấy Lạc Tử Tinh thì rất hâm mộ nhưng vẫn rất nghe lời.
Bốn người liền có thể thoát ra khỏi vòng vây, lên ô tô rời khỏi trường học.
Bởi vì bệnh tình của Diệp Hiên Nhiễm, mỗi khi bọn họ luyện tập, cũng giống như là thi đấu thật sự, không lãng phí mỗi một lần mở miệng, trên khuôn mặt đẹp trai của mỗi người đều ẩn chứa sự lo lắng. Diệp Hiên Nhiễm luôn có bộ dạng lạnh lùng không để ý tới mọi thứ, nhưng Lạc Tử Tinh lại nhìn thấy vài lần hốc mắt của cậu hơi hơi đỏ lên, vừa quay lưng đi vừa cô gắng che dấu nước mắt, vì vậy Lạc Tử Tinh cũng cảm giác được sức mạnh của hạnh phúc.
Trong quá trình tưởng thành của một người, điều không thể thiếu nhất đó chính là có những người bạn tốt, bọn họ thật may mắn, bởi vì bọn họ có thể tập hợp lại để trở thành một TK hoàn chỉnh.
Lạc tử Tinh vẫn cố kìm nén để không hắt xì và ho khan, cô giống như sắp bị bệnh, cô không muốn bọn họ lo lắng vì cô, nhưng trên đường đi xe ô tô về nhà, cô lại thấy Diệp Hiên Nhiễm dừng xe trước một hiệu thuốc, rất nhanh bóng lưng thon dài đã đi vào trong hiệu thuốc, chỉ chốc lát sau, cậu quay lại đưa cho cô một túi thuốc.
"Tình trạng của cậu mình đã nói với bác sĩ để đưa lượng thuốc vừa phải, tốt nhất cậu nên kiểm tra lại nhiệt độ cơ thể, nếu sốt, nhớ uống thuốc cảm." Diệp Hiên Nhiễm nói ngắn gọn nhưng giống như đang nhắc nhở Lạc Tử Tinh, làm cho cô thấy rất cảm động, cô im lặng đưa tay cầm lấy túi thuốc, ôm vào trong ngực, gật gật đầu: "Cám ơn."
"Không cần cám ơn."
Buổi tối sau khi ăn xong Lạc Tử Tinh liền uống thuốc, nhưng đến nửa đêm cô vẫn bị sốt, cô cố gắng bóp trán cho đỡ đau, đứng lên đun nước nóng để uống cùng với thuốc hạ sốt, lúc chờ nước sôi, bởi vì bị bệnh mà cô cảm thấy rất khó chịu, cuối cùng đành bật khóc.
Vì sao, Diệp Hiên Nhiễm tốt như vậy, nhưng lại có liên quan đến quá khứ của cô, cô đã cô gắng che dấu mọi thứ không muốn nhắc lại, dưới sự thay đổi của thời gian, lại ghim chặt vào trái tim cô, khi nghĩ đến, cô cảm thấy rất đau đớn.
Mặc dù đã uống thuốc nhưng Lạc Tử Tinh vẫn cảm thấy không khỏe, Lạc Tử Tinh đau đớn ôm đầu, cả đêm không ngủ.
Cô vừa định đứng dậy, đã cảm thấy chóng mặt, nặng nề ngã lên trên giường, cả người mệt mỏi. Có lẽ là bình thường quá mức cô quá mạnh mẽ, cho nên lúc bị ốm lại trở nên đặc biệt yếu ớt, Lạc Tử Tinh đưa tay sờ đầu, trong lòng bàn tay ấm áp nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng ở đo.
Vẫn còn sốt, thật rắc rối.
Cô nghĩ bản thâm không thể đi học được rồi, chỉ có thể gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm xin phép, giáo viên chủ nhiệm rất lo lắng, một lần nữa xác nhận Lạc Tử Tinh không cần đến trường rồi mới cúp điện thoại. Lúc này bên ngoài phát ra tiếng động, chắc là Lạc Văn Viễn rời giường.
Lạc Tử Tinh lắc lắc cái đầu rồi mặc quần áo, cả người mệt mỏi, rất muốn tắm rửa một cái, cô làm bộ như không có việc gì, lại không muốn để dạ dày rỗng mà uống thuốc, ngay lập tức đi làm bữa sáng.
"Tiểu Tinh, con dậy rồi." Lạc Văn Viễn nhìn thấy Lạc Tử Tinh, liền nở nụ cười ấm áp và yêu thương nhưng nhìn thấy sắc mặt của cô nụ cười kiền thay đổi, "Tiểu Tinh, mặt của con tại sao đỏ như vậy, con bị bệnh sao?" rất nhanh ông liền lấy tay kéo chiếc xe lăn đến trước mặt Lạc Tử Tinh, đưa tay sờ trán cô, lại bị nhiệt độ phát ra từ trên trán dọa cho hoảng sợ, "Tại sao lại nóng như vậy!"
"Con không sao, ba, ba không cần lo lắng, lát nữa con sẽ đi gặp bác sĩ." Lạc Tử Tinh chỉ cảm thấy chóng mặt, dường như đứng không vững.
"Tại sao có thể không có việc gì, ba đưa con đi bệnh viện!" Lạc Văn Viễn quýnh lên, dường như quên mất ông đang ngồi xe lăn, kéo Lạc Tử Tinh đi ra phía cửa, đúng vào lúc này, chuông cửa vang lên.
Lạc Văn Viễn đi mở cửa, liền nhìn thấy một thiếu niên rất đẹp trai đang đứng ngoài cửa, cậu mặc áo khoác màu đen, quần jean với hai chân thon dài thẳng tắp, khuôn mặt cậu rất xuất chúng, bất luận ở chỗ nào, đều là một sự tồn tại xuất chúng.
Lạc Tử Tinh còn chưa kịp nói cái gì, liền nhìn thấy Diệp Hiên Nhiễm đang sửng sốt, ngay lập tức cậu lễ phép: "Cháu chào chú, cháu là bạn của Tiểu Tinh, thành viên của TK, Diệp Hiên Nhiễm."
Nếu biết được Diệp Hiên Nhiễm có liên quan đến quá khứ của cô, cậu và ba gặp mặt sẽ chỉ làm cho Lạc Tử Tinh cảm thấy ngượng ngùng bối rối, nhưng hiện tại, cô cảm thấy có chút khủng hoảng, cô vẫn biết ba rất yêu mẹ, nhưng sau khi mẹ rời đi, ông lại cố chấp không bao giờ nói đến, điều này giống như, trong lòng ba đang hận. Lạc Tử Tinh rất bối rối, nhưng chỉ có thể giả vờ bình tĩnh hỏi: "Diệp Hiên Nhiễm, sao cậu lại tới đây?"
"Ngày hôm qua cậu bị cảm mình lo lắng, cho nên đến đây nhìn xem." Diệp Hiên Nhiễm trả lời, "Có phát sốt không?"
Lạc Tử Tinh tùy tiện lắc đầu: "Không có việc gì, không có việc gì, cám ơn cậu đã đến đây thăm mình, cậu nhanh đi đến trường đi, mình không sao."
"Tiểu Tinh, con rõ ràng có phát sốt!" Lạc Văn Viễn ngắt lời Lạc Tử Tinh, "Diệp Hiên Nhiễm, cám ơn cháu. Cháu có thể đưa Tiểu Tinh đi gặp bác sĩ không, chú không tiện đi lại lắm." Lúc nói những lời này, khuôn mặt Lạc Văn Viễn có vẻ buồn.
"Chú, không có gì ạ." Vẻ mặt Diệp Hiên Nhiễm cũng phức tạp hơn.