Sô Cô La Chạy Trốn
Chương 20: Những con người của ngày nghỉ cuối tuần
Tối thứ Tư. Cứ tối thứ Tư là hắn lại nhắc đến cuối tuần dù hầu như cuối tuần nào hắn cũng đều ở nhà tôi. Tôi nghĩ hắn thích tự lừa mình rằng hai đứa vẫn đang tiếp cận mọi thứ một cách từ từ, rằng chúng tôi vẫn sống độc lập.
Tuy nhiên cuối tuần này tôi có kế hoạch rồi. Kế hoạch không dính đến Greg. Tôi chưa tìm được cách nào để báo cho hắn. Tôi cứ lần lữa bởi vì tôi không có nhu cầu nghe than vãn. Như kiểu bạn ngước nhìn một bầu trời xám xịt và biết là sắp mưa rồi đấy, tôicũng nhìn gã bạn trai xám xịt ủ ê của mình và biết hắn sẽ chẳng mấy thích thú cái kế hoạch của tôi.
“Em có, ờ, một vài thứ cần phải, ờ, làm,” tôi nói, hy vọng hắn sẽ không nói...
“Ô? Gì thế?”
Tôi cố ra vẻ không có gì tội lỗi khi lí nhí, “Chuyện này nọ thôi.”
Mình có phải phải cảm thấy tội lỗi đâu. Đang chơi dở trên máy Gameboy của hắn, Greg ngước lên. (Tôi nói là máy Gameboy của hắn, nhưng thật của tôi - hắn vừa tiếp nhận nó. Hắn đã giải thoát nó ở chỗ cạnh cái TV, lau chùi sạch sẽ và giờ thì đi đâu cũng kè kè bên mình. Hắn cho nó ăn pin, chơi với nó, mua cho nó trò chơi mới. Tôi mà không biết hắn rõ hơn thì đã nghĩ tên này muốn có con rồi ấy chứ.) “Chuyện gì thế?” hắn hỏi.
“Không có gì, thật mà.”
“Nhưng anh không thể tham dự vào cái không có gì đó?”
“Không.”
“Và sẽ mất cả cuối tuần?”
“Đúng.”
Greg đặt cái Gameboy lên sofa bên cạnh, trề cặp môi Jelly Baby hồng hào, nghiêng đầu sang bên và nhìn tôi với một vẻ dò hỏi lạnh lùng. “Em đang hẹn hò với ai khác phải không? Cứ nói với anh. Anh thà biết còn hơn không biết.”
“Đúng rồi, bởi vì giữa công việc, gặp gỡ anh gần như mỗi đêm và đi xem các buổi chiếu, và vờ như đang viết cái kịch bản đó, em đã có thời gian bắt đầu một cuộc tình mới. Em đã bị anh bắt quả tang, không còn chối cãi gì được nữa.” Tôi giơ tay lên đầu hàng. “Em gặp anh ấy trên tàu, bọn em làm chuyện đó trên tàu - mọi người nhìn, nhưng bọn em không quan tâm vì đấy là lúc duy nhất hai đứa được ở bên nhau. Rồi em xuống ga Horshforth và anh ấy đi tiếp đến Poppleton.”
Greg lúng túng, thành một người chết đuối giữa một biển bất tri. Dẫu sao tôi vẫn không thể nói được, bởi vì hắn sẽ muốn dính dáng vào và tôi thì không muốn thế.
Tôi thích ở cạnh Gregory thật đấy, nhưng một phần trong tôi vẫn cảm thấy ngợp - ngạt thở, gần như thế. Thi thoảng tôi bắt gặp mình đang tự hỏi tại sao một lần nữa có ý định nghiêm túc với một ai đó. Không còn là cuộc đời của tôi nữa, mà là cuộc đời của chúng tôi. Tôi không còn được tự do để làm hài lòng bàn thân. Để Chủ nhật nằm nướng trên giường với TV, sô-cô-la và một gói kẹo dẻo ném vào màn hình để biểu lộ cơn giận dữ. Tôi không còn tự do để không phải chờ điện thoại khi hắn chưa đến; để không cần uốn lưỡi bảy lần trước khi nói vì sợ hắn phật lòng. Tôi thích ở cạnh Greg, nhưng hắn có cần phải trườn vào mọi ngóc ngách trong cuộc đời của tôi như thế không. Sean đâu có làm vậy. Sean ở nguyên chỗ của mình, không liên tục mở những cánh cửa với hy vọng chúng sẽ dẫn vào tâm hồn tôi. Cũng là một lý do nữa khiến hôm nọ tôi phải ra ngoài để hít hà sô-cô-la. Tôi đi tìm một thứ gì đó tách biệt khỏi Gregory “Peck” Walterson, để có chút không khí mà thở, để nhấc cái gối ngạt thở của mối quan hệ này khỏi mặt mình.
Việc gặp gỡ Anh chàng Ngửi Sô-cô-la cũng nhắc cho tôi nhớ rằng Greg và tôi có rất ít điểm chung ngoài tình bạn. Hắn không thích phim, hắn không hiểu về sô-cô-la, hắn đẹp mã quá mức cần thiết cho cả tôi và hắn.
Greg lại ngoẹo đầu, đôi mắt đen của hắn nhìn như muốn đọc ý nghĩ của tôi. “Ít nhất cũng nói cho anh biết là cái gì đi,” hắn nói.
Tôi nói không và trân trân nhìn lại hắn bằng một vẻ trống rỗng trên mặt.
Hắn đanh mặt lại, cố phá vỡ hàng phòng thủ của tôi. Điều mà hắn đang làm một cách không cố ý là đăng ký học môn khóa vô vọng môn Amber Thị giác Học. Riêng khoản mặt trơ như đá thì không ai qua nổi tôi. Cuối cùng, hắn xị mặt xuống bỏ cuộc.
“Amber, em không nói thì anh phát rồ lên vì ghen mất.”
Tôi không phải là người hâm mộ các màn phát rồ phát dại, ghen tuông hay gì đó. Và chắc sự việc sẽ đi theo hướng này nếu tôi không “tự thú”. “Nhà em sẽ ghé chơi. Bố mẹ từ London, anh trai từ Edinburgh,” tôi lắp bắp.
Hãy hình dung một đứa bé cầm một ốc kem sô-cô-la đúp bự chảng trên có phủ sốt dâu, và cắm lên trên nữa là một cây sô-cô-la Flake. Giờ hãy hình dung đứa bé nghiêng người về trước để liếm miếng đầu tiên - và chỗ kem rơi khỏi cái ốc quế, bộp xuống đất thành một đống bầy hầy to tướng. Và hãy hình dung vẻ mặt của đứa bé, ngay trước khi nó ngoạc mồm ra ăn vạ. Cái vẻ hoàn toàn không-sao-hiểu-nổi, cực kỳ bất công và tột cùng đau khổ. Greg mang cái vẻ mặt đó.
“Đây là cuộc gặp sáu tháng một lần của nhà em,” tôi nói bằng giọng của một người đang cố gắng trong tuyệt vọng hớt chỗ kem dưới đất lên. “Lúc nào cũng chỉ bốn người nhà em mà thôi.”
Vẻ mặt Greg vẫn y nguyên, van nài tôi giải thích tại sao lại nỡ đá bay que kem tuyệt diệu nhất của hắn.
“Lúc nào cũng chỉ có Mẹ, bố dương, anh trai và...” tôi hắng giọng một cách thảm hại để xua đi cảm giác tội lỗi, “em. Vợ anh Eric cũng không đến.”
Miệng Greg mím lại thành một đường mỏng dính, một việc tưởng là không thể với độ căng mọng của đôi môi ấy, mắt hắn công khai dò xét mặt tôi xem tại làm sao tôi lại làm thế này.
Tất cả những người đàn bà khác đều đã vật nài để được giới thiệu hắn với bố mẹ mình.
Tôi thì không. Amber của hắn thì không.
“Khi nào họ đến?” Greg nói. Mỗi lời thốt ra là một cuộc đánh vật để cố tỏ ra bình thường, nhẹ nhàng, hứng thú, chẳng có gì khác. Hắn bị tổn thương, hắn đang cố che giấu nhưng giấu không giỏi lắm.
“Thứ Sáu. Tối Chủ nhật họ đi. Thỉnh thoảng Eric bắt tàu sáng thứ Hai.”
“Chắc là vui.”
“Vui. Thường em chỉ có thể chịu đựng được hai ngày.”
“Làm như anh không thể ấy. Với bố mẹ anh, ý thế.” Greg đột nhiên mỉm cười. Một nụ cười quyến rũ, đúng nghĩa nụ cười. “Lại đây,” hắn nói, dang tay với tôi. Tôi dịch vào sát hắn trên sofa.
Hai đứa thường ngồi như thế đọc sách hoặc xem TV. Hắn sẽ ngồi tựa sofa, chân lười biếng gác bên cạnh, tôi ngồi lên trên. Rồi hắn sẽ để tay trượt qua eo tôi, đặt lên hông tôi. Thỉnh thoảng khi hắn đang đọc sách và tôi coi TV, hắn sẽ cọ cọ vào hông tôi bằng ngón cái, và tôi lại lật trang cho hắn để hắn không phải di chuyển... Ở trong nhà, bọn tôi đúng là một cặp líu ra líu ríu ghê như vậy đấy.
“Em vẫn nghĩ anh là đứa đĩ bợm đúng không?” hắn nói.
Ơ này!? Tôi ngửa đầu ra sau, phần đỉnh đầu đặt lên ngực hắn để nhìn hắn. “Không. Không hề.” Không hẳn. Chuyện với Jen cho đến giờ với hắn vẫn chẳng hay ho gì, nhưng tôi nghĩ chắc hắn không đi tìm sex ở chỗ nào khác.
“Bởi vì anh không còn như thế nữa đâu, em biết thế mà, phải không nào?”
À, tôi hiểu rồi. “Gia đình em chỉ gặp nhau như thế này hai lần một năm thôi. Thỉnh thoảng anh Eric và vợ xuống chơi dịp Noel, thỉnh thoảng mấy anh em lại cùng xuống London, ngoài ra thì lúc nào cả nhà cũng gặp nhau hai lần một năm.”
“Anh nghĩ có thể em xấu hổ về anh.”
“Không bao giờ. Em không quen nói những điều như thế này nhưng... em thích ở bên anh.” Nói chung là thế.
“Thật ư?” Mặc dù đây không hẳn là một lời tuyên bố hùng hồn cho lắm về cảm xúc của tôi, hắn vẫn tỏ ra sung sướng mê li. Tôi nghĩ khi ở cạnh một người không mấy khi nói những lời như thế, bất cứ lời nói tích cực nào cũng được chụp lấy và nâng niu.
“Dĩ nhiên.”
Greg tự cho phép mình nở một nụ cười hài lòng, rồi, “OK cưng, anh đi đây,” bằng một giọng hết sức xông xáo sẵn sàng.
“Đi?” tôi trả lời. “Đi đâu?”
“Về nhà.”
“Về nhà?”
“Hôm trước Rocky than phiền là dạo này chả thấy anh đâu, và đúng thế thật, anh đã bỏ rơi nó.”
“Nhưng mà...” tôi mở miệng.
“Anh cũng muốn được ở đây luôn,” hắn cất lời, “nhưng anh dành quá nhiều thời gian ở đây rồi. Thật là điên vì anh trả tiền nhà bên kia nhưng lại gần như đã sống ở đây.”
Hẵn gỡ người khỏi tôi, rời phòng khách, quay lại ít giây sau khi đã mặc sẵn áo khoác còn túi thì đeo ngang người, chun môi hôn tôi một cái và bỏ đi. Hắn đi. Hắn lại làm thế. Lại bỏ tôi mà đi. Để lại cho tôi hàng mẫu hàng mẫu không khí để thở.
*
Quá trình trưởng thành của tôi khá bình thường, và cũng khá kỳ cục, bằng nhau. Tôi biết nó không lý tưởng, nhưng đã nghĩ ai cũng thế cả. Chỉ đến khi đi học đại học thì cái phần kỳ cục nó mới rõ ra. Khi đến đấy tôi mới biết mọi người nghĩ mẹ là bạn tốt nhất của họ còn bố là anh hùng của họ. Tôi thì nghĩ bố mẹ mình là hai con người không thể ở cùng nhau quá ba phút trong một căn phòng mà không cãi nhau. Cứ như sống trong vùng chiến sự vậy, lúc nào cũng căng người chờ đợi một đợt bùng nổ cãi cọ mới bắt đầu. Đấy là lý do vì sao bi kịch gia đình của Jen hút tôi về phía nó. Bọn tôi đúc từ những cái khuôn giống nhau, bọn tôi hiểu ám làm gì để giữ một ai đó lại trong đời mình. Cần phải làm gì để khiến người khác yêu mình.
Khi tôi lớn hơn và cả bố mẹ tôi đều đến với người khác, tôi nhận ra cuộc hôn nhân của họ, vùng chiến sự của họ là do đâu. Chuyện người lớn. Đấy là vì họ đã cưới một người mà họ không hiểu rõ. Thế nên, khi họ cùng trưởng thành, già dặn hơn, biết người kia rõ hơn, họ thấy những vết rạn trong quan hệ. Và, rất nhanh chóng, vết rạn biến thành hố bom, hố bom thành thung lũng rồi thung lũng biến thành những dải mênh mông không thể bắc cầu. Đến lúc đó, ta chỉ còn nhìn thấy những điều tiêu cực khi người kia bước vào tầm ngắm. Mọi thứ người kia làm đều khiến bạn nổi cáu: cái cách người ta đưa thức ăn vào mồm làm bạn buồn nôn; nét mặt lúc người ta xem TV chọc bạn tức điên; giọng người ta nói là những tiếng ồn ào vào tai bạn; người ta tồn tại trong cuộc sống của bạn thôi đã là một nhắc nhở nhức nhối cho những giấc mơ chưa thành hiện thực. Mấy chuyện người lớn.
Tôi không biết ai bắt đầu đổ lỗi cho ai trước, nhưng bố mẹ tôi không sao nói chuyện được với nhau mà không có một người hiểu lầm, mà miếng vải đỏ không hua trước con bò. Và rồi, nhảy flamenco vào đời họ, trong một cơn lốc váy vó, trang điểm và tóc tai, là Cô H. Mặc dù bố tôi và bà đã cưới nhau gần 20 năm, tôi vẫn gọi là Cô H. CÔ H. - người tôi đã gặp quá nhiều lần trong đời - gặp bố tôi ở chỗ làm. Bà trở thành tri kỷ của bố tôi, thấu hiểu ông khi vợ ông không hiểu. Điện thoại kêu, tôi sẽ trả lời, ai đó sẽ ngắt máy. Rồi nó sẽ lại kêu, bố tôi trả lời và cứ thế ôm điện thoại hàng thế kỉ, nói bằng giọng thầm thì chẳng gì nhiều hơn ngoại trừ, “Ừ,” “Không”, “Dĩ nhiên, dĩ nhiên.”, “Sớm thôi.”
Đó là vụ ngoại tình đầu tiên tôi biết mà cũng không biết. Tôi chỉ mới bảy tuổi. Mẹ là y tá, làm việc ba đêm một tuần, gồm cả một đêm cuối tuần. Bà thường đi làm về lúc tôi chuẩn bị đến trường. Tôi nói “Chào mẹ,” và bà giơ một cánh tay mỏi mệt lên trước khi ngủ. Bà sẽ cố dậy khi tôi ở trường về như thường là quá mệt. Vậy là tôi về nhà, đi lên gác, dòm vào phòng ngủ xem bà đã dậy chưa. Nếu chưa, tôi sẽ đi xuống nhà, ăn ít bánh quy và xem TV đến khi bà ngủ dậy. Mọi thứ thay đổi vào kỳ nghỉ hè năm tôi chuẩn bị lên tám.
Tôi về nhà. Căn nhà yên tĩnh, như mọi lần, nhưng có gì khang khác. Tôi cảm nhận được nó, nó ùa vào tôi nhưng tôi không hiểu. Tôi thả túi ở cửa, băng qua khoảng cách ngắn từ hành lang đến cầu thang và lên gác xem Mẹ dậy chưa. Bà đã dậy. Cửa phòng ngủ mở rộng và Mẹ đang gấp đồ cho vào chiếc va-li đang mở rộng trên chiếc giường đôi phủ chăn.
Tôi không hề, dù muốn vô cùng, hỏi xem Mẹ đang làm gì. Mà, đã quá rõ còn gì - Mẹ đang xếp đồ làm từ thiện. Toàn đồ đẹp nhất của mẹ, nhưng mẹ tôi hào phóng vậy đó mà.
“Đừng cản mẹ, đừng có cản mẹ,” bà nói, không nhìn tôi. “Mẹ phải đi, mẹ phải đi.”
Tôi gật đầu, dù mẹ không nhìn tôi, và nói, “Vâng ạ.” Tôi quay xuống phòng khách ở nhà dưới, bật cái TV đen trắng lên và ngồi xem gì đó. Về tâm lý, tôi lớn hơn tuổi. Bạn buộc phải lớn nhanh khi bạn nghe cha mẹ bạn gào thét lỗi của nhau vào mặt nhau, khi bạn nghe tiếng tay đập vào da thịt. Vậy nên, trong khi một phần của tôi nghĩ: Mẹ sắp đi đâu? Tại sao mình không cản mẹ? một phần lớn hơn biết một cách bản năng đấy là do những cuộc điện thoại và những trận cãi vã. Tôi cũng biết bà sẽ đi và sẽ không về. Mẹ tôi sắp đi và sẽ không trở về.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp