Sô Cô La Chạy Trốn
Chương 17: Cân bằng
Hắn đang nói điều này khi ngồi bên kia phòng, và dường như không để ý thấy rằng đã hai giờ sáng, tôi vẫn đang mặc nguyên quần áo ban ngày, và vẫn đang thức chong chong. Thật ra tôi đang giày xéo cái thảm tội nghiệp của mình, gặm hết cả móng tay, tự hỏi có nên gọi cho hắn không thì hắn xuất hiện. Cả ngày, cả đêm, hắn đều không gọi, vậy nên sự xuất hiện của hắn, với tôi, thật nhẹ cả lòng.
“Với anh, đây không phải là một cuộc đùa chơi. Anh nghĩ, anh hy vọng, chúng mình đang cùng tiến đến một điều gì đó. Một mối quan hệ. Anh quan tâm đến em.” Hắn ngừng lại, rõ ràng đang đợi tôi nhảy bổ đến mà hét lên, “Em cũng quan tâm đến anh mà.”
Nhưng chẳng có gì. Nếu hắn định quở trách tôi thì tôi sẽ chẳng biểu lộ bất cứ cảm xúc nào hết, đặc biệt là tình thương mến. Bị mắng là không có thái độ vậy đâu, trong thế giới của tôi là không có vậy đâu.
Có gì đó trên nét mặt của Greg. Có thể là ngạc nhiên, có thể là lo lắng, khó đọc cảm xúc của hắn lắm. Tôi không quen với chuyện này. Chưa từng có ai bỏ đi rồi quay lại để rầy la tôi cả. Thường thì người ta rầy la tôi, rồi bỏ đi, và tôi hiếm khi gặp lại họ thêm lần nào nữa. Sean là ngoại lệ, vì sau đó tôi còn trông thấy anh khá nhiều lần, tuy nhiên chúng tôi chẳng bao giờ nhắc lại chuyện cũ. Giữa Sean và tôi, bất cứ cuộc tranh cãi một chiều nào nói chung đều bị lãng quên ngay lúc chúng tôi gặp lại nhau. Giữa Gregory và tôi thì không thể rõ ràng.
“Đây là một mối quan hệ mới, nhưng vẫn là một mối quan hệ. Em là bạn gái của anh, nên anh nghĩ mình có quyền mong em không ưu tiên người nào khác lên trước anh.”
Tôi định nói, “Nhưng đó là Jen cơ mà,” nhưng đã lập tức biết khôn mà ngậm chặt cái mồm lại. Những gì biểu hiện trên khuôn mặt Greg cho tôi biết xen ngang là một việc không nên làm tí nào, cho dù việc thanh minh ấy có đúng đắn đến đâu chăng nữa. Bị mắng là như thế mà.
“Em chỉ cần nói rằng ‘Tao có việc rồi’ là nó sẽ hiểu. Mà thậm chí có không hiểu đi nữa, thì đã sao? Anh không quan tâm đó là Jen, hay là Keanu Reeves đi chăng nữa, nếu chúng ta đang có việc ở bên nhau mà em lại bảo với người khác là chẳng bận gì đâu.
Em không như thế với Jen thì cũng đừng như thế với anh.
“Nếu em vẫn không hiểu, thì để anh nói thế này: trong thời gian Liên hoan, em đến gặp anh. Khi ấy em đã mệt nhoài, không thể mở nổi mắt lên được nữa, mà sáng sớm hôm sau lại còn phải ra sân bay để đón mấy ông đạo diễn. Nhưng em vẫn cố đến vì chúng ta đã không được gặp nhau lâu như hàng thế kỷ rồi. Và sau khi em đến được hai phút thì Matt gọi anh, bảo rằng, Ê mày, ra ngoài chơi đi, mày không bận gì phải không?’ và anh bảo, ‘Không, đang định tòm tèm một em gà thôi, con bé chờ được mà.’ Em sẽ làm gì lúc đó? Em sẽ hiểu? Anh không nghĩ vậy. Chắc em sẽ xiên que anh trước khi anh kịp dứt lời ấy chứ.”
Thật thế. Tôi nhìn xuống bàn tay, giờ đang đau vì bị siết chặt trong lòng.
“Anh quen Matt thậm chí còn lâu hơn em với Jen quen nhau. Matt thân thiết với anh còn hơn anh em ruột. Nhưng dù có thế, anh cũng không bỏ em vì nó.”
Được rồi, được rồi, không cần dùng dao mổ trâu để giết gà, em hiểu rồi mà.
“Amber, em nghe này...” Greg đứng dậy khỏi chỗ, chậm bước về phía tôi. Hắn khó nhọc gỡ những ngón tay tôi siết chặt, rồi giữ chúng trong tay mình. “Anh không muốn chia tay. Anh chỉ muốn em đặt chúng ta lên trước. Anh đã không cảm thấy thế này từ lâu lắm rồi. Anh có thể hoàn toàn thành thật với em, thế nên không phải anh xin lỗi để ta lại ngủ với nhau. Anh muốn mình...” Hắn ngừng, tìm ra một từ thích hợp. “Bền chặt.”
“Em sẽ không thế nữa,” tôi lí nhí. Tôi chỉ có thể xoay sở nói ra được có thế. Có lẽ tôi nên sung sướng lao mình vào sự bao dung của hắn, nhưng không bao giờ có chuyện đó đâu. Tôi không biết cãi nhau, tôi cũng không biết cả việc dàn hòa thế này. Tôi thấy hai cái chuyện này thật là liên quan mật thiết mà: các bạn cãi nhau, và sự khoan dung thường kéo theo việc bạn sẽ lao mình vào cái người khoan dung ấy. Nhưng trong trường hợp này, tôi không lao tới, dù tôi đã sai. Bất kể có cố thanh minh thế nào thì việc bảo với Jen rằng tôi chẳng bận gì đâu cũng sai rành rành.
“Anh tôn sùng em,” Greg nói. “Ngay khi mình còn là bạn, anh đã tôn sùng em. Anh muốn ở bên em mọi lúc. Cả tuần qua, tối nào anh cũng đi ngủ mà ước ao rằng về nhà có nghĩa là về nhà với em. Anh thức dậy và ước được ở bên em. Anh không muốn giận em.”
“Em cũng không muốn anh giận em.”
“Anh kinh khủng lắm phải không? Cứ như anh đang cố tách em ra khỏi bạn bè của em vậy. Nhưng anh sẽ không phiền đâu, nếu em thật sự phải đi. Jen cũng là bạn anh, và là một trong những lý do anh quý em nhiều hơn nữa, vì em luôn quan tâm đến người khác hơn cả chính bản thân mình. Quỷ thật, đã bao nhiêu lần em bỏ mọi thứ để chăm sóc cho anh...” Greg nhăn mặt, gục đầu. “Anh xin lỗi.”
“Sao anh lại xin lỗi?”
Hắn ngẩng đầu lên, món tóc đen xanh lòa xòa trước mặt. “Vì thật là một kẻ đạo đức giả.”
“Em biết. Nhưng ngoài chuyện đó ra, sao anh lại xin lỗi?” tôi mỉm cười.
Greg thật là một người trưởng thành. Hắn giận, hắn mắng tôi, nhưng vẫn tự thấy được rằng bản thân hắn cũng vậy, và hắn xin lỗi. Hắn là thế đấy, cân bằng. Còn tôi thì lại thuộc kiểu khăng khăng. Tôi mà đã nghĩ là mình đúng thì đến siêu nhân cũng không làm tôi nghĩ khác đi được. Greg thật là một người trưởng thành mà.
Còn tôi thì không.
Greg mỉm cười.
“Em muốn hẹn hò với anh, anh biết mà, phải không,” tôi nói thêm, trước khi khoảnh khắc này vụt mất. Rồi, không phải là “em tôn sùng anh” nhưng tôi chỉ làm được đến thế, vì Greg đúng là một điều bí ẩn với tôi. Một mật mã mà tôi không phá được. Hắn không hiểu được rằng tôi chưa bao giờ biết chắc điều gì đang diễn ra. Với tôi, hắn chẳng được lợi gì hết cả. Nghe có vẻ giống lý thuyết cân bằng của Martha, nhưng tôi đã nghĩ về điều này trước khi con bé nói với tôi. Tôi không xác định được “Hắn thích gì ở mình?” Ngoài sex ra? Hầu như sáng nào hắn cũng làm bữa sáng cho tôi, pha trà rồi đ vào ca có nắp để tôi uống trên đường đi làm, tắm cho tôi, đối xử như thể tôi là Cleopatra, Julia Roberts và Jennifer Aniston cộng lại. Hắn kể chuyện cổ tích cho tôi nghe và muốn biết mọi điều về tôi.
Còn tôi thì chỉ mỗi làm tình mà thôi.
Vậy nên tôi đã chuẩn bị cho mình rằng chuyện này rồi sẽ chẳng lâu dài đâu. Tôi ok tin đàn ông lại chịu dính với tôi trong khi vẫn còn bao nhiêu lựa chọn khác. Đó là một lý do nữa để tôi không nghĩ về những mối quan hệ dài lâu - để khi ai đó rời xa, mà chắc chắn họ sẽ làm như vậy, tôi sẽ không quá sốc. Thất vọng, nhưng đã có chuẩn bị cả rồi.
“Hòa nhé?” hắn hỏi. Ở khoảng cách này tôi có thể thấy mắt hắn đỏ ngầu, sự mệt mỏi trên làn da ấy, và cả tóc hắn cũng đã rũ đi như thế nào.
Tôi gật. Mình hòa. Tôi vuốt tóc khỏi mặt hắn, và nhìn vào đôi mắt Minstrels ấy. Cho đến lần sau.
“Mình tiếp tục đoạn còn dang dở trước khi anh ngủ mất được không?” hắn hỏi.
“hãy tự hỏi mình: không có sô-cô-la, bạn có trở thành người như hôm nay?
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp