Sổ Bệnh Án - Nhục Bao Bất Cật Nhục
Chương 270: Phiên Ngoại 2:Tình Yêu Si Mê Chốn Hỗ Châu (8)
Hạ Dư quen biết giám đốc khu vui chơi này, nhưng cậu không muốn người ta làm phiền buổi hẹn hò của cậu với Tạ Thanh Trình, vì thế chỉ dùng thẻ VIP, chọn chơi trò Cướp biển Caribbean trước, cũng là trò 5D nhưng hàng chờ của nó ngắn hơn Vòng xoay thế giới Soaring không ít, sau khi dùng thẻ VIP rồi thì chỉ cần đợi hơn mười phút đã có thể chơi.
Thời tiết tháng chín oi bức, cơ mà đa số hàng đợi chơi trò này là ở trong phòng, Hạ Dư lại không chịu cho Tạ Thanh Trình xếp hàng một mình, vì thế cầm một chiếc quạt hoạt hình phe phẩy rồi xếp hàng chung với Tạ Thanh Trình. Trong lúc chờ cậu rảnh rỗi lại nhàm chán, nên xoay ngược máy ảnh SLR trong tay lại, chụp mấy tấm ảnh xinh xắn đáng yêu đăng lên vòng bạn bè.
“Tôi hồi trung học và bác sĩ Tạ của tôi.”
Còn đặc biệt dùng filter tai thỏ sặc mùi học sinh nữa.
Ảnh vừa đăng lên, thế mà có người tin là thật luôn.
Cháu gái viện trưởng viện tư nhân Mỹ Dục trả lời cậu: “Ô? Hồi trung học cậu có tới Disney với giáo sư Tạ luôn hả? Sao xưa nay không thấy ảnh nhắc tới thế.”
Bạn cùng phòng cũ bình luận bài của cậu: “Người anh em, lúc cậu học trung học đã cao vậy cơ à, ầy, đúng thật là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.”
Dì Lê cũng add cậu thông qua số điện thoại lúc trước đưa, giờ đã để lại một câu dưới bài viết của cậu: “Thế thì tốt, dì hy vọng sau này các con vẫn có thể hạnh phúc vui vẻ như vậy.”
Hạ Dư nhìn một hồi, không khỏi nở nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.
Cậu bỗng dưng vô cùng hối hận vì không add WeChat với Trần Mạn, vì thế quyết định sau khi quay về cũng lấy điện thoại Tạ Thanh Trình đăng bài luôn.
Đang lúc nghĩ vẩn vơ, điện thoại chợt nhảy lên một thông báo.
Tạ Thanh Trình like bài cậu.
Hạ Dư lập tức ngẩng đầu nhìn người đang lướt điện thoại xếp hàng phía trước mình, nụ cười càng rõ ràng hơn, nhân lúc ánh sáng xung quanh tối mờ không ai chú ý, nhanh chóng hôn chụt một cái vào bên gáy Tạ Thanh Trình.
Trò cướp biển Caribbean này làm rất đồ sộ, thế giới đáy biển 5D rộng lớn làm y như thật. Tạ Thanh Trình từng không thể đối mặt với đại dương vì tin tử của Hạ Dư, nhưng hiện giờ anh đã chẳng còn chứng sợ biển nữa rồi, ngồi trên thuyền với Hạ Dư, lúc nhìn thấy bạch tuộc khổng lồ từ từ bơi qua, du khách xung quanh đều bật thành tiếng kêu ngạc nhiên vui mừng, Tạ Thanh Trình cũng nhìn nó, rất hứng thú.
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Lúc hai người ra ngoài theo lối đi cho khách, Hạ Dư cười hỏi anh: “Lúc trước anh không chơi trò này hả?”
“… Sao em biết.”
Bởi vì lúc anh ngắm cảnh, em vẫn luôn nhìn anh đó.
Bàn tay ấm áp của Hạ Dư giữ lấy tay anh, ra ngoài cùng với anh: “Em đoán thôi, thế lúc trước anh đến nơi này cùng Tạ Tuyết đã chơi trò gì thế?”
“Chơi mô tô.”
Hạ Dư ngẫm nghĩ: “Vòng xoay năng lượng ánh sáng Tron?”
“Chắc thế.”
“Còn gì nữa?”
“… Chụp ảnh.”
Hạ Dư: “…”
Cho dù biết bản thân Tạ Thanh Trình không thích chơi mấy trò chơi lắm, cũng không chịu chơi trò Tàu mỏ bảy chú lùn hay đu quay thú nhún gì gì đó với Tạ Tuyết, nhưng Hạ Dư nghe xong vẫn rất muốn mắng cô em vợ nhà cậu! Nào có chuyện bắt anh chàng đẹp trai như vậy làm giá chụp ảnh chứ! Chụp anh trai thì còn tạm được!
“Khi đó phải xếp hàng dài lắm, một ngày cũng chẳng chơi được mấy trò.” Tạ Thanh Trình nói.
Hơn nữa thẻ VIP với hai anh em nhà họ Tạ vào lúc ấy cũng không phải là rẻ.
Cơ mà Tạ Thanh Trình cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì, thậm chí anh còn cảm thấy Hạ Dư dùng năng lực của đồng tiền như thế đã làm lỡ mất cơ hội trải nghiệm niềm vui của nhân gian—— Dù sao xếp hàng dài đằng đẵng với người thân, bạn bè, người yêu, nghe thấy tiếng cười vui sướng trong khu vui chơi, chờ mong giây phút tới lượt của mình cũng là một chuyện rất ý nghĩa mà.
Ngoại trừ lúc xếp hàng chụp ảnh chung với mascot ra.
Khu vui chơi Disney có một vài điểm check-in riêng, cho nhân viên mặc đồ mascot để giao lưu chụp ảnh với mọi người, chương trình này không dùng thẻ VIP được, chỉ có thể đứng im chờ đợi thôi. Tạ Thanh Trình vốn còn cảm thấy trò này cũng tạm, lại có mấy thứ ngây ngô đáng yêu mà trẻ con hứng thú.
Mãi cho tới khi Hạ Dư bảo muốn xếp hàng gặp Lina Bell.
“Bell gì cơ?”
“Lina Bell.”
Tạ Thanh Trình nhíu mày: “Cô ấy là một công chúa hay sao?”
“Không, là một con cáo á.”
Tạ Thanh Trình nhíu mày càng chặt: “Không phải khi nãy chúng ta vừa chụp ảnh chung với một con cáo và một con thỏ rồi à?”
Anh còn rất thích cặp cáo thỏ kia. Nhìn thấy huy hiệu sinh nhật anh đeo, con cáo bắn tim cho anh, thỏ thì vui vẻ vỗ tay với anh, giơ ngón cái lên. Tuy Tạ Thanh Trình là đàn ông trưởng thành từ trong xương cốt, vẫn bị bầu không khí này thu hút, anh nâng tay đỡ trán không khỏi thấy hơi buồn cười.
Anh không biết vì sao còn phải tìm một con cáo khác để chụp ảnh nữa.
Hạ Dư cười bảo: “Đi hóng vui thôi à, em nghe bảo cô ấy thú vị lắm.”
Tạ Thanh Trình thở dài, đành mặc Hạ Dư kéo anh chạy đi check-in ở chỗ của Bell gì gì đó kia.
Người trẻ tuổi quả là ngập tràn sức sống.
Hai người họ cuối cùng cũng tới nơi xếp hàng, lúc liếc mắt nhìn thấy hàng dài không thấy cuối kia, mắt Tạ Thanh Trình không khỏi trợn tròn——
Đây là…
“Những người này đều tới tìm cô ấy chỉ để chụp ảnh chung?”
“Đúng đó.”
“… Em có biết hàng này thì phải chụp bao lâu mới xong không?”
“Chắc là khoảng ba tiếng.”
Tạ Thanh Trình: “… … … …”
Người trẻ tuổi mẹ nó nhàm chán quá đi mất!!
Xếp hàng gần ba giờ chỉ để tương tác với Bell gì gì đó một phút đồng hồ thôi á?!?
Còn không bằng anh đi xếp hàng chơi trò mô tô kia, mẹ nó ít ra còn k1ch thích.
Bởi vì ôm suy nghĩ như thế, sau khi đợi ba giờ, cuối cùng cũng tới lượt Tạ Thanh Trình và Hạ Dư, sắc mặt Tạ Thanh Trình đen sì, biểu cảm không dễ nhìn lắm.
Hạ Dư đã tương tác với Lina Bell xong rồi, chú cáo nhỏ màu hồng nhạt kia lại hôn gió Hạ Dư, rồi lại chống nạnh phủi phủi bộ đồ nhỏ, làm đủ hành động ngây thơ đáng yêu, khiến mọi người xung quanh cười ầm lên. Tạ Thanh Trình quay hết lại cảnh ấy cho Hạ Dư, nhưng trong lúc quay lại chẳng hiểu nổi con cáo hồng nhạt kia muốn biểu đạt điều gì, mấy cô nàng phía sau còn không ngừng cười nói cái gì mà “Tiếng cáo siêu cấp”, “Không được gọi bé cưng”, anh chẳng hiểu có nghĩa là gì hết cả.
Sau khi quay cho Hạ Dư xong, Tạ Thanh Trình lại chuẩn bị rời đi cùng Hạ Dư, ai ngờ cáo nhỏ không tin trên đời lại có kiểu người xếp hàng ba tiếng nhưng tới cả liếc nhìn nó một cái cũng lười, đã ngông nghênh bước tới, tỏ vẻ xin hãy tương tác với Tạ Thanh Trình.
“Đáng yêu quá đi.”
“Ha ha ha ha ha.”
Bên dưới có tiếng người rầm rì, tựa như có bong bóng hồng bay lên từ đám người kia vậy.
“Nhanh lên, anh đẹp trai tương tác với nữ minh tinh đi.”
Tạ Thanh Trình bị làm cho có hơi xấu hổ, tựa như một người không đu Idol chỉ đi xem concert với bạn gái kết quả lại thành khách quý may mắn được Idol chọn trúng, Idol tự tin hỏi vị fan này muốn nghe tôi hát ca khúc nào đây, mà anh ta thì im lặng suy nghĩ rốt cuộc vị Idol này hát mấy thứ như thế nào vậy.
Anh vốn muốn bảo “Xin lỗi, tôi chỉ đi cùng người ta tới thôi”, nhưng vô tình liếc thoáng qua Hạ Dư đang cười tủm tỉm bên cạnh nhìn anh, dáng vẻ còn rất mong chờ, Tạ Thanh Trình đành ngưng suy nghĩ muốn bỏ đi luôn lại.
Anh đứng phía sau sợi dây màu vàng, nhìn con cáo nhỏ hồng nhạt có đôi mắt như hạt đậu màu chocolate, trầm mặc mấy giây, bảo: “Chào cô, ờm… Isabelle?”
Lina Bell: “… … … …”
Cả khu cười vang.
Cáo nhỏ khó tin nổi đứng im ngơ ngác hồi lâu, trên gương mặt mascot kia như thật sự xuất hiện vẻ hóa đá sinh động, sau đó cô nàng ôm đầu, giậm giậm chân, chống hông, vươn bốn chân ngắn ngủn về phía Tạ Thanh Trình, cố gắng khoa tay múa chân.
Tạ Thanh Trình nhíu mày: “Hở? Là muốn cho tôi nhìn tay cô ấy hả?”
Lina Bell lại ngẩn người. Qua mấy giây, cô nàng giậm mạnh chiếc chân ngắn to to, giận tới vò đầu, nhân viên trông coi bên cạnh cười bảo: “Cô ấy bảo tên cô ấy là Lina Bell.”
Lina Bell gật mạnh đầu, gạt nước mắt, dùng bộ đồ kia lau lau.
Trời ạ, trên đời này lại có người đàn ông xếp hàng ba tiếng mà tới tên của cô nàng cũng không biết… Làm trái tim cáo nhỏ này đau quá đi.
Tạ Thanh Trình cũng bất đắc dĩ, sao con cáo này làm khó hiểu thế, con cáo vàng ở chung với con thỏ phía bên kia làm dễ hiểu lắm mà, chỉ chỉ huy hiệu rồi bắn tim, sau đó tiếp tục vênh váo đứng bên cạnh con thỏ lắc qua lắc lại phần mình thôi.
Quan trọng là còn không cần xếp hàng dài như thế nữa.
Cho dù cuối cùng Lina Bell cũng phát sao nhỏ cho anh, chúc anh sinh nhật vui vẻ, nhưng Tạ Thanh Trình vẫn chẳng hiểu được mô tê gì, tới tận lúc rời khỏi nơi đầy ắp tiếng cười của mọi người rồi vị thẳng nam này vẫn chưa hiểu nổi, rốt cuộc mấy người trẻ tuổi này sao phải xếp hàng ba tiếng để tương tác một phút vậy.
… Cái con cáo hồng Bell gì gì đó này thật sự chơi vui hơn mô tô nữa cơ à.
Một ngày áp lực trôi qua, đến tối, còn một chương trình quan trọng hơn, chính là cảnh bắn pháo hoa của Disney.
Ngoại trừ mô tô ra, Tạ Thanh Trình thích trò này nhất, cảnh đẹp ý vui, hơn nữa không cần tốn thời gian hay sức lực, chỉ là quảng trường rất đông người nên phải tìm một vị trí tốt thôi.
Cơ mà vấn đề này với Hạ tổng trước mặt đây cũng chẳng là gì cả——
“Em đã đặt bữa tối ngoài trời ở đài quan sát tốt nhất Disney Town rồi.”
Ha ha, tư bản chủ nghĩa gian ác này.
Tạ Thanh Trình đến khách sạn với Hạ Dư từ sớm, ngồi xuống nơi ngắm được cảnh đẹp nhất đã đặt trước. Từ vị trí này có thể ngắm hết cả quảng trường của tòa thành, trông thấy đám đông bắt đầu ùa ra, nghe thấy tiếng cười nói náo nhiệt phía dưới sân thượng, nhưng hoàn toàn không bị làm phiền, mà có thể thoải mái sung sướng một mình ngắm trọn cảnh từ trên cao xuống.
Sắc trời dần tối, hoàng hôn ấm áp, mà tiệc tối bên này đã dần bắt đầu. Ven sân thượng kiểu Âu xa hoa nở rộ từng đóa hoa hồng rực rỡ, rượu sâm panh đặt nằm nghiêng trong thùng ướp lạnh, trên bàn ăn điêu khắc phủ lớp khăn trăng truyết, nhân viên phục vụ đã mang bánh mì mới ra lò lên, lúa mì và bơ caramel như hóa thành thần tiên, nhàn nhã chậm rãi bước vào thế giới cổ tích trong mơ này.
Món khai vị, soup, món chính, bít tết lẫn cá chiên hải sản lần lượt bê lên, bởi vì đang trong thời gian tổ chức hoạt động hàng năm của nhà hàng, bên sân thượng còn có nghệ sĩ violon và violoncello đang đệm nhạc du dương.
Tạ Thanh Trình ngồi đối diện với Hạ Dư, hơi nhướng mày, cảm thấy nhóc con này có tiền là tiêu như đốt vậy—— Tới Disney rồi cơ mà, ăn mấy đồ ăn nhanh chủ đề hoạt hình có thể đầu độc chết cậu hay thế nào?
Thằng nhóc này lại phải tới đây nghe nhạc của Ave Maria mới chịu cơ.
Nhưng Hạ Dư không nghĩ thế, đây là lần đầu tiên cậu hẹn hò với Tạ Thanh Trình ở Disney, bữa tối của cuộc hẹn đương nhiên không thể qua loa được rồi, cho dù mình vẫn mặc đồng phục thể thao của học sinh, cũng phải tới khu sân thượng phong cảnh đẹp nhất ở phía Tây công viên này dùng bữa nghe nhạc Ave Maria.
Nhưng Hạ Dư nào biết vì cách ăn mặc của cậu đối lập với Tạ Thanh Trình sơ mi quần tây chỉnh tề, cậu lại bị quần chúng không rõ chuyện coi thành cậu trai mặt phấn được Tạ Thanh Trình bao nuôi một lần nữa…
“Gần đây kinh tế sa sút, nghe tiểu Mỹ bảo là 3000 đã có thể bao được sinh viên thể chất đại học X rồi á.”
Cô nàng trên sân thượng ở bàn khác cách đó không xa vừa ngắm họ, vừa chém gió nói chuyện đầy vô trách nhiệm với người chị em của cô ta.
“Hả? Thật à? Rẻ thế thôi á?” Người chị em xinh xắn ngạc nhiên, vẻ vui mừng cũng lập tức lan lên tận đuôi mày, “Lần sau tớ cũng bao lấy một chàng… Không biết có thể đẹp trai được như thế không nhỉ…”
“Đẹp trai vậy chắc phải cỡ 6000.”
“Thế cũng rẻ rồi, thật ra là 8000 cũng được luôn á.”
Hạ Dư không biết bản thân trong một phút ngắn ngủi đã tăng giá thị trường từ 3000 lên tới 8000, cậu lại gọi rất nhiều món trước mắt bao nhiêu người, gọi một lèo liên tục suốt bao lâu, nhân viên phục vụ phải viết không nổi nữa thì cậu mới ngừng, chuẩn bị chờ lễ hội pháo hoa với Tạ Thanh Trình.
Cô nàng bàn bên: “… Cơ mà anh chàng trai bao này hình như được chiều nên kiêu ngạo quá ha, gọi nhiều như thế cũng không thèm hỏi ý kim chủ lấy một câu nữa.”
Người chị em: “Đúng nhỉ…”
“Ầy, mấy người lắm tiền ấy à, họ nuôi mấy em xinh xắn thì cũng phải đặt ra quy tắc chặt vào, không thể chiều chuộng bọn họ quá mức được, nếu không sau này nuôi lớn rồi có làm kiểu gì cũng không thỏa mãn được, còn đổi cách để đòi hỏi cậu nữa á.”
“Ha ha ha, cậu nói đúng thật…”
Tạ Thanh Trình với Hạ Dư vẫn không biết nội dung câu chuyện chạy trong đầu hai người bàn bên đã biến thành đại gia lắm tiền sự nghiệp thành công nhưng tình trường hiu quạnh bao nuôi sinh viên thể chất gia cảnh bần hàn luôn rồi, vẫn rất hòa thuận ngồi phía bên kia đợi dùng bữa.
Bàn nào có chủ đề của bàn ấy, trong tiếng đàn violon du dương, những người ở quanh đây đều có niềm vui riêng.
Lúc sắc trời đã tối hẳn, cũng đã dùng bữa từ món nhẹ tới cà phê espresso xong xuôi, màn pháo hoa của Disney cuối cùng đã bắt đầu.
Lần đầu tiên Hạ Dư đến một mình không ngắm pháo hoa, chỉ có mỗi một người thì đâu thú vị gì, cậu đi dạo trong mấy cửa hàng, tới hơn năm giờ đã rời đi.
Nhưng lần này thì không như thế.
Cậu hưng phấn tựa như tất cả các học sinh trẻ tuổi, kéo Tạ Thanh Trình, đứng dậy tới bên tường hoa hồng ở gần rìa sân thượng nhất, trong tiếng nhạc chợt vang lên, nhìn về phía tòa thành ngập tràn mong chờ——
Tám giờ đúng.
Trong tiếng nhạc như vàng chảy ngọc vỡ, ánh pháo hoa rực rỡ nở rộ từng cụm thành hình vòng cung phía trên bầu trời tòa thành, tạo thành hiệu ứng giống hệt như bức tranh ở đầu phim Disney.
Ngay sau đó ánh sáng trên tòa thành thay đổi, nơi quảng trường xa xa truyền tới tiếng hô hào kích động của những người trẻ tuổi, pháo hoa dần bay lên bầu trời, nở rộ trong bóng đêm, hóa thành muôn vàn ánh sao lấp lánh.
Rất đẹp.
Nhưng mà…
Hạ Dư hơi sửng sốt: “Sao trông pháo hoa nhỏ quá vậy?”
Chẳng tráng lệ chút nào cả.
Tay Tạ Thanh Trình đút trong túi, đứng bên cạnh cậu, cũng nhìn ánh lửa bùng nổ xán lạn liên hồi kia chốc lát, cảm giác trái ngược hoàn toàn với cảnh khi xưa mình ngắm cùng Tạ Tuyết.
“Có hơi nhỏ.”
Anh ngẫm nghĩ, chợt hiểu ra nguyên nhân.
Tạ Thanh Trình quay đầu lại hỏi Hạ Dư: “Em đã ăn no chưa?”
“Dạ? Em no lâu rồi…”
Nghe cậu đáp thế, Tạ Thanh Trình vươn tay ra với cậu: “Nào. Tới nơi này với anh.”
Thanh toán hóa đơn xong, Tạ Thanh Trình đưa Hạ Dư xuyên qua con phố dài nhộn nhịp, tới nơi mọi người chen lấn, tòa thành nơi quảng trường cứ tựa như hộp cá mòi.
“Sao lại…” Hạ Dư còn chưa nói hết, lúc pháo hoa đột nhiên nở rộ to lớn ngay trên đỉnh đầu đã ngẩn cả người ra.
Cậu bất chợt phát hiện, ở nơi này, âm thanh tựa như được phóng đại lên vô hạn, nếu nói khi nãy cậu ngắm pháo hoa trên sân thượng tựa như đang nhìn qua chiếc kính vạn hoa, thế hiện giờ cậu lại như rơi vào trong kính vạn hoa ấy, ánh sáng rực rỡ rơi xuống rồi lại bay lên ngay bên cạnh cậu, bầu không khí nhiệt huyết sôi sục chảy xuôi từ đầu tới chân, gần như chỉ trong nháy mắt, đã đốt cháy toàn bộ tế bào của cậu.
Cậu chợt mở to đôi mắt, quay đầu nhìn về phía Tạ Thanh Trình.
Tạ Thanh Trình đứng dưới ánh sáng rực rỡ, thản nhiên mỉm cười với cậu: “Có đôi khi ngắm cảnh chung với mọi người vẫn vui hơn đúng chứ? Sân thượng kia không tệ, nhưng xa quá, thế nên trông cảnh ở quảng trường có vẻ không được tráng lệ, mà bầu không khí cũng không vui vẻ như nơi này.”
Trong tiếng reo hò vui sướng, chen chúc trong đám đông, Hạ Dư áp sát vào Tạ Thanh Trình, thậm chí đôi khi còn bị người ta vô tình xô đẩy, lồ ng ngực nóng bỏng càng áp sát vào lồ ng ngực kia hơn.
Chẳng ai để ý tới bọn họ, chẳng ai nhìn với ánh mắt khác thường, tất cả những người ở đây đều dán sát vào nhau hết cả, nơi nơi là sức sống tự do sung sướng lại năng nổ.
Hạ Dư nhìn Tạ Thanh Trình, trong ánh đèn quá mức chói lọi cùng tiếng nhạc điện tử, trong muôn vàn người, dưới bầu trời đầy sao, lòng cậu chợt như nước chảy, nghiêng mặt qua, nhanh chóng hôn lên môi Tạ Thanh Trình.
Tay cậu nắm chặt lấy tay Tạ Thanh Trình, nói: “Cảm ơn anh đã dạy em.”
Tạ Thanh Trình được dỗ ngọt, lòng rất thoải mái, anh nghĩ, thứ anh có thể dạy em, nhóc quỷ nhà em hôm nay vẫn chưa biết hết được đâu.
Những thứ Hạ Dư viết trên diễn đàn tình thú kia, nếu như nói thẳng với Tạ Thanh Trình thì chưa chắc Tạ Thanh Trình đã đồng ý, nhưng cũng vì đó là khát khao bí mật mà Hạ Dư không thể mở miệng, ngược lại Tạ Thanh Trình sẽ cảm thấy Hạ Dư rất ngoan, lại quá đáng thương, sẽ tìm cách suy xét thay cho cậu.
Vì thế sau khi chuyến đi chơi Disney tối hôm ấy kết thúc, lúc hai người lên taxi, Hạ Dư đang chuẩn bị đưa địa chỉ để về nhà, lại bị Tạ Thanh Trình cắt ngang.
Tạ Thanh Trình đã có kế hoạch từ trước, anh dựa vào lưng ghế, lười biếng cầm lấy chai nước khoáng trên xe, uống một ngụm, trong ánh nhìn chẳng hiểu chuyện gì của Hạ Dư, rất bình tĩnh nói một câu:
“Bác tài, chúng tôi tới khách sạn Hòa Bình.”
Hạ Dư: “???”
Hạ Dư: “!!!”