Sổ Bệnh Án - Nhục Bao Bất Cật Nhục

Chương 177: Chiếc khuyên ấy lại xuất hiện


Chương trước Chương tiếp

Chuyện ướt át của Tạ Thanh Trình và Hạ Dư trong đám cưới nhà họ Vệ vẫn bị truyền ra ngoài.
Mấy người này bề ngoài thì không dám nói, sau lưng lại bàn tán sôi nổi.
Bí mật cuối cùng cũng truyền tới tai Tạ Tuyết, sau khi nỗi khiếp sợ ban đầu trôi qua, giận dữ tràn lên, lại rơi vào nỗi lo lắng sâu sắc.
Cô cũng không cho rằng chuyện này chỉ đơn giản là bị hãm hại, dù sao phản ứng của Hạ Dư và anh cô sau đó cũng chẳng giống như chỉ mới xảy ra sự cố ngoài ý muốn một lần, làm em gái Tạ Thanh Trình, sau khi cô tỉnh táo lại, quan tâm nhất vẫn là tình hình cảm xúc của anh cả trước mắt.
Bởi vì lúc trước người ta đều gạt cô, cô cũng không biết Tạ Thanh Trình gặp chuyện như thế, giờ nhớ lại, mới hiểu ra khoảng thời gian gần đây vì sao Tạ Thanh Trình lại cứ bực bội không vui, còn có vẻ trầm mặc ít lời hơn cả lúc trước nữa.
Cô muốn hỏi Tạ Thanh Trình tình hình cụ thể, nhưng lại không dám hỏi, vì thế chỉ đành giận cá chém thớt lên Vệ Đông Hằng: "Lúc đó chị đã bảo người gặp trong khách sạn là Hạ Dư với anh chị rồi, em cứ bảo không phải đâu... Nếu không, nếu không lúc trước chị đã..."
Nói một nửa, lại cắn môi không nói được nữa.
Tự cô cũng biết, cho dù lúc trước cô tin rằng đã gặp Hạ Dư và Tạ Thanh Trình, cô cũng không có gan truy hỏi gì nhiều.
Hiện tại cả người cô không thoải mái, càng nghĩ, càng nhiều manh mối bắt đầu hiện lên trong đầu cô.
—— Cô từng tận mắt thấy Hạ Dư và anh cô lằng nhằng đi ra khỏi lớp học trống.
Lúc Tết Âm lịch, cô quay về nhà, thấy Hạ Dư và anh cô quần áo xộc xệch đứng trong phòng không bật đèn, trên đất là bình hoa vỡ nát.
Cô thấy lúc vị khách lên taxi, Hạ Dư tự nhiên ôm lấy eo Tạ Thanh Trình...
Trong trời hè nóng bức, Tạ Tuyết lại nghĩ tới mức lạnh ngắt tay chân.
Chẳng lẽ bọn họ đã ở bên nhau từ sớm như thế rồi ư?
Tạ Tuyết bị nỗi lo lắng dằn vặt tới mức trằn trọc mất ngủ mấy đêm, cuối cùng hạ quyết tâm đi tìm anh cô hỏi thử.
Giờ đã là nghỉ hè, Tạ Thanh Trình không ở kí túc xá giáo viên, mà là ở nhà nghỉ ngơi.
Cô do dự mang theo một đống hoa quả thuốc bổ xuất hiện trước cửa nhà mình ở hẻm Mạch Vũ, kiễng chân nhìn vào cửa sổ, phát hiện Tạ Thanh Trình giờ phút này cũng không có nhà.
"Tiểu Tuyết?"
Tạ Tuyết quay về, gặp Lê Diệu Tình vừa hay ra khỏi căn nhà bên cạnh, vội hỏi: "Dì Lê, anh con đâu rồi?"
"Không biết nữa, chắc có việc ra ngoài rồi." Lê Diệu Tình đặt chậu nhựa quần áo chuẩn bị phơi qua bên cạnh ghế đá, tay ướt nhẹp lau lau tạp dề, dì xem xét sắc mặt Tạ Tuyết, thân thiết hỏi, "Nào, tiểu Tuyết con lại đây."
Dì kéo tay Tạ Tuyết hỏi: "Sao con lại tiều tụy thế này? Mắt còn có quầng thâm nữa? Có phải gặp chuyện gì rồi không?"
Tạ Tuyết nhịn đã lâu, vừa nghe dì hỏi thế, đầu tiên là bật khóc lên chẳng cần nghĩ ngợi: "Dì Lê, con, anh con gần đây——"
Nói một nửa lại phản ứng lại.
Ngày ấy dì Lê cũng tới hôn lễ, nhưng dì vẫn đi theo bên cạnh mình giúp đỡ mãi, chuyện Tạ Thanh Trình và Hạ Dư lại là chuyện nhà giàu vất vả giấu giếm, trước mắt chỉ truyền qua lại miệng mấy người đó, dì Lê chưa chắc đã biết.
Tạ Tuyết cứng miệng, nói một nửa đã nghẹn lại trong cổ họng.
Ai ngờ dì Lê nghe xong nửa câu đầu, kết hợp với trạng thái sắc mặt Tạ Tuyết giờ phút này, thế mà lại run giọng hỏi: "Con... Cũng biết rồi? Chuyện Hạ Dư..."
Tạ Tuyết mở tròn mắt, hai người phụ nữ nhìn nhau hồi lâu, chẳng ai nói hết lời còn lại cho rõ ràng, nhưng hai người đều trông thấy đáp án trong ánh mắt nhau.
Tạ Tuyết đột nhiên nhào vào lòng dì Lê khóc lớn thành tiếng.
"..."
"... Chuyện là vậy đấy."
Chờ Lê Diệu Tình kể cho Tạ Tuyết bí mật giữa Hạ Dư và Tạ Thanh Trình mà dì phát hiện ra, Tạ Tuyết còn đang lau nước mắt, chẳng qua là lúc tới vừa đau lòng vừa hỗn loạn, giờ phút này lòng cô lại giận dữ nhiều hơn.
Dù sao những chuyện Lê Diệu Tình đã chứng kiến, đã nghe thấy lúc trước đều khiến dì tin chắc rằng Hạ Dư là một tên công tử ăn chơi tệ bạc, bội tình bạc nghĩa với Tạ Thanh Trình, kết quả bỏ rồi lại thấy tiếc, chạy tới níu kéo quay về, khiến Tạ Thanh Trình tinh thần ủ rũ, nản lòng ít nói.
Dì kể mấy chuyện này cho Tạ Tuyết, Tạ Tuyết lại suy nghĩ linh tinh, còn xuất sắc hơn——
Thì ra là Hạ Dư trêu đùa tình cảm của anh cô, cho một cái tát lại đưa một viên kẹo, quyến rũ người ta rồi lại làm tổn thương sâu sắc, tổn thương xong lại lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, kết quả biến thành chuyện ồn ào ở phòng nghỉ như thế. Hạ đại công tử giờ sợ mất mặt với người ta, rõ ràng đã vứt bỏ Tạ Thanh Trình, anh cô không thể tự mình chịu đựng nỗi thống khổ chẳng những bị cậu trai lừa gạt vứt bỏ, còn phải đối diện với sự tổn hại danh dự.
Tạ Tuyết giận tới nghiến răng: "Tên súc sinh đó... Ngay cả anh con mà cậu ta cũng dám chơi? Không được... Con không nhịn nổi... Con phải đi tìm cậu ta!"
Dì Lê lí trí hơn chút, vội bảo: "Con đừng để anh con phát hiện ra! Người như nó sĩ diện lắm, nếu biết hai ta rõ chuyện của nó rồi, trong lòng nó sẽ lại càng khó chịu hơn."
"Dì yên tâm, con chỉ đi tìm Hạ Dư thôi, con thật sự muốn hỏi cậu ta thử xem, rốt cuộc cậu ta là cái thứ lừa gạt tình cảm gì thế...!"
Tạ Tuyết giờ nói nhẹ thì là cô giáo của Hạ Dư.
Nói nặng, cô là vợ của cậu ba nhà họ Vệ, nhưng cô lại không để ý thân phận địa vị gì cả, Vệ Đông Hằng cũng chưa từng lấy chuyện dòng dõi gia tộc gì đó ra nói, nhưng cô ra cửa vào quán, mấy kẻ đó đều phải cô một tiếng cô Vệ.
Cô muốn tìm Hạ Dư, cho dù có là nhắc tới thân phận đi nữa thì cũng đủ ngồi chung bàn rồi.
Vậy nên cô không ngờ rằng thế mà Hạ Dư lại không nghe điện thoại của cô.
Cô gọi qua mười bảy mười tám cuộc, cuối cùng Hạ Dư dứt khoát tắt máy luôn.
"Bà mẹ cậu nữa! Tra nam!" Tạ Tuyết giận dữ vứt điện thoại đi, gọi taxi nói luôn địa chỉ nhà họ Hạ, taxi chở cô phóng đi như bay.
Tới ngoài nhà họ Hạ, quản gia ra cửa chào đón mang vẻ mặt hoang mang.
Quản gia xưa nay không để cô bé tiểu Tạ này vào mắt lắm, hiện tại lại tất cung tất kính với cô Vệ.
"Tôi muốn gặp Hạ Dư." Tạ Tuyết đè nặng lửa giận nói, "Nhờ ông báo với cậu ta một tiếng, cho tôi vào trong."
Quản gia không dám chậm trễ, lập tức xoay người đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau, ông lại run rẩy quay lại, mặt đầy vẻ bất an, như đang giấu giếm chuyện gì đó.
"Cô Vệ." Quản gia bất an nói, "Hạ thiếu... Ừm, cậu ấy không được khỏe, hôm nay thật sự không thể tiếp đón cô được, hay là cô tới hôm khác được không?"
Tạ Tuyết dù có giận cũng không thể tự tiện xông vào nhà của người khác được.
Cô buồn bực trợn mắt liếc nhà chính đèn đuốc sáng trưng nơi xa xa kia, một lát sau, cô phát hiện nhà chính bên kia có bóng dáng y tá tới tới lui lui.
Trong đó có một người hình như là...
Cô hơi sửng sốt, khẽ dụi mắt, bóng dáng có hơi quen thuộc kia biến mất trong góc khuất.
—— Người nọ cũng không phải là bác sĩ mà... Chắc là cô nhìn nhầm rồi.
Tạ Tuyết hỏi quản gia chẳng thoải mái lắm: "Sao tự dưng cậu ta lại đổ bệnh."
Quản gia ngại ngùng cười trừ, vẻ mặt bất đắc dĩ không tiện nói nhiều.
Tạ Tuyết không phải người có tính cứ khăng khăng làm khó người làm để vừa ý mình, thấy quản gia thật lòng quẫn bách, cũng không hỏi thêm, mà chuyển ánh mắt tới nhà chính một lần nữa. Lúc này, cô thấy cậu trai kia ở bên cửa sổ sát đất tầng ba.
"Hạ Dư——"
Hạ Dư đang nói chuyện với một y tá, vì khoảng cách xa, Tạ Tuyết cũng không nhìn rõ vẻ mặt của cậu, nhưng lại thấy cậu khoanh hai tay lại, hoàn toàn là dáng vẻ đề phòng, y tá lại vẫn cúi đầu, như đang giải thích với cậu. Cuối cùng cậu xoay mặt khỏi phía y tá, nhìn thấy bóng dáng Tạ Tuyết đứng trước cổng biệt thự xa xa.
Im lặng một hồi.
Hạ Dư bất chợt nâng tay, kéo rèm lại.
Tạ Tuyết giận dữ dậm chân, lại chẳng làm gì được, cuối cùng đành bực bội rời đi. Dọc đường cô càng nghĩ càng đau lòng, thật sự không biết anh trai mình là người chẳng chút ham muốn như thế, sao lại bị lừa gạt rơi vào tay tiểu súc sinh Hạ Dư này, giờ còn bị bắt nạt thành vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ thế nữa.
... Anh cô đối xử với Hạ Dư xưa giờ không hề tệ, bao năm như thế, cũng quan tâm chăm sóc cậu không ít. Mức độ thân thiết theo Tạ Tuyết thấy đã vượt xa mức để ý Tạ Thanh Trình dành cho bệnh nhân bình thường luôn rồi.
Mà Hạ Dư rõ ràng biết Tạ Thanh Trình hôn nhân không mấy tốt đẹp, trải qua bao năm cô đơn lạnh lẽo, lại còn muốn quyến rũ anh làm hại anh, gây ra chuyện quá phận còn vượt xa cả Lý Nhã Thu nữa.
Anh cô nợ cậu ta thứ gì?
Sao cậu ta có thể làm chuyện như thế?
Tạ Tuyết rất muốn quay về hẻm Mạch Vũ ở bên cạnh Tạ Thanh Trình, nói rõ mọi chuyện, an ủi anh nhẹ nhàng. Nhưng cô cũng biết cách xử lí của Lê Diệu Tình mới là đúng, Tạ Thanh Trình không phải người mong muốn nói rõ hết ra, anh gặp phải chuyện gì cũng đã quen một mình lẳng lặng chịu đựng chấp nhận dần rồi.
Anh không mong người ta chạm vào vết thương của anh, cho dù là vì chữa trị cho anh.
Nghĩ đến như thế, Tạ Tuyết lấy khăn tay trong túi nhỏ ra, lau lau nước mắt trên mi, đang định cất lại vào túi, điện thoại cô chợt vang lên.
"Alo... Anh ạ?" Điện thoại là Tạ Thanh Trình gọi tới, Tạ Tuyết cố giữ giọng bình tĩnh, không để anh phát hiện ra điều khác thường.
"Chiều nay em đến hẻm Mạch Vũ à?"
"Vâng, đúng ạ. Sao anh biết?"
"... Em đặt hoa quả trước cửa nhà."
Tạ Tuyết lặng lẽ vỗ mạnh vào đầu mình—— Cái óc heo này của cô nữa!
"Giờ em ở đâu thế?" Giọng Tạ Thanh Trình nhạt như nước lạnh, không nghe ra gợn sóng nào.
Tạ Tuyết bảo: "Em... Thấy anh không ở, em đi dạo ở khu cửa hàng xung quanh rồi..."
Tạ Thanh Trình nói: "Bớt mua mấy thứ không cần thiết đi."
Dừng một chút, lại bảo: "Có về ăn cơm tối không? Hay là về nhà?"
"Về——" Tạ Tuyết chợt nghẹn.
Trước kia anh hỏi cô có về nhà không, chính là chỉ căn nhà nhỏ quen thuộc của hai anh em bọn họ ở hẻm Mạch Vũ.
Mà hiện tại, anh hỏi có về nhà không, chính là chỉ căn nhà mới của cô và Vệ Đông Hằng. Cô lập gia đình rồi, nhà nhỏ ở hẻm Mạch Vũ, cũng chỉ còn lại một mình anh.
Tạ Tuyết siết chặt khăn tay, trong cửa kính xe taxi phản chiếu bóng cô rơi nước mắt mờ mờ.
"Alo?" Giọng Tạ Thanh Trình vẫn rất bình tĩnh như trước, dễ nghe, mang theo chút hoang mang ít ỏi: "Sao không nói gì thế."
Tạ Tuyết nén nỗi nghẹn ngào, nhịn tới mức cổ họng đắng chát.
Cô đáp: "... Không sao ạ, khi nãy tín hiệu không tốt."
Lại bảo: "Em quay về. Anh ơi, em về nhà của hai chúng ta ăn cơm."
"À... Thế bao giờ tới?" Giọng Tạ Thanh Trình vẫn thản nhiên, chính là kiểu trầm tĩnh che giấu hết mọi cảm xúc hoàn mỹ, giờ phút này lại khiến tim Tạ Tuyết đau đớn.
"Chắc hơn nửa giờ nữa ạ." Tạ Tuyết nhẹ giọng nói.
"Được rồi."
Trước khi Tạ Thanh Trình cúp máy, cô gọi anh lại: "Anh ơi."
"Ừm? Sao thế?"
Mặt Tạ Tuyết còn mang nước mắt, mỉm cười khó coi: "Em... Em muốn ăn cơm rang Dương Châu anh làm. Không cần chuẩn bị nhiều, cho em một bát cơm rang Dương Châu thôi, được không ạ?"
Tạ Thanh Trình nuôi Tạ Tuyết từ nhỏ tới lớn, hiểu rất rõ phải chăm sóc người ta thế nào.
Chờ Tạ Tuyết về đến nhà, lúc mở cửa vào, vừa đúng lúc anh làm cơm rang Dương Châu với đậu Hà Lan xong, bày ra bàn nhỏ. Trừ nó ra, canh đun trong nồi ở bếp điện cũng đã ăn được, anh thấy Tạ Tuyết vào, gật đầu, coi như chào hỏi, sau đó lại xoay người đi múc canh cho cô.
Vừa mở nắp nồi, canh ấm đã tỏa mùi thơm nức mũi.
Tạ Tuyết không cần nhìn cũng đã biết đó là canh thịt bò nấu cà chua, lúc cô dậy thì, Tạ Thanh Trình cũng không phải nhiều tiền, nhưng tuần nào anh cũng hầm thịt bò cho cô ăn, nấu bằng loại thịt bò ngon nhất có thể mua được, sau đó anh sẽ nhường hết thịt bò cho Tạ Tuyết, còn mình chỉ uống một ít canh, ăn mấy miếng khoai tây hầm trong canh mà thôi.
Tạ Tuyết nhìn bóng dáng anh vẫn cao lớn, nhưng đã gầy đi nhiều, lòng xót xa, bước vài ba bước đi tới phía sau anh, vươn tay ôm lấy anh.
Tạ Thanh Trình giật cả mình, buông muỗng quay đầu lại nhìn cô: "Sao thế? Có người bắt nạt em à?"
Tạ Tuyết lắc đầu trong lòng anh, nhẹ giọng nói: "Muốn ôm anh thôi."
"..."
Trên người Tạ Thanh Trình có mùi thuốc lá, nước sát trùng nhàn nhạt, thậm chí còn có chút mùi đắng của thuốc đông y, những mùi này chẳng dễ ngửi, quá lạnh, nhưng Tạ Tuyết lại thích ngửi, cảm thấy rất yên lòng.
Lúc cô dâu về nhà, sẽ xuất hiện mấy hành động lưu luyến.
Vì thế Tạ Thanh Trình chẳng nghĩ nhiều, anh thở dài, khẽ ho khan, để Tạ Tuyết ôm anh một hồi mởi bảo: "Buông ra đi, cơm nguội giờ."
Hai anh em ngồi vào trước bàn ăn.
Tạ Thanh Trình thật sự có chút không vui, hiện tại Tạ Tuyết có thai, anh hoàn toàn không thể hút thuốc trước mặt cô, cảm giác suy sút tinh thần này càng rõ ràng hơn.
Cơ mà anh vẫn rất điển trai như xưa, rất đẹp, sơ mi anh không cài cúc kín mít như thường ngày nữa, mà là cởi ra ba nút, có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp mắt ở phía dưới, cùng với một khoảng ngực như nõn mịn.
Lúc anh ăn cơm không nhìn Tạ Tuyết, tâm sự anh quá nặng, ngón tay vô thức gõ gõ mặt bàn, đó là thói quen lúc gõ tàn thuốc của anh, nhìn ra được anh nhịn rất khó chịu rồi.
Tạ Tuyết nhỏ giọng nói: "Anh à, anh cũng ăn nhiều chút đi."
Cô gắp mấy miếng thịt bò trong canh vào bát Tạ Thanh Trình.
"Anh gầy vậy rồi."
Tạ Thanh Trình vốn định gắp thịt lại cho cô, nhưng chợt nhận ra Tạ Tuyết đã không còn là cô bé tuần nào cũng tròn mắt ngóng trông chút thịt ngon như xưa nữa, vì thế lại đặt đũa chuẩn bị động xuống.
Anh chỉnh lại tâm trạng, cuối cùng đặt ánh nhìn trên mặt Tạ Tuyết, chuẩn bị nói đôi ba câu về chuyện sau khi cô lập gia đình với em gái một chút.
Nhưng cái liếc mắt này làm Tạ Thanh Trình giật mình, chân tay nhất thời lạnh ngắt——
Trên tai Tạ Tuyết lộ một chiếc khuyên mới tinh.
Chiếc xương hình thánh giá bằng vàng ròng, ở giữa có khung tròn, phía trên khảm kim cương nhỏ, kim cương như màu máu, quanh kim cương nhỏ còn có ba chữ uốn quanh: R.I.P
——
Trước khi cha mẹ hai người tử vong đã gặp một người bí ẩn trong quán bar Yên Châu... Người bí ẩn kia đã làm rơi chiếc khuyên tai này!
Giống hệt như thế!!
Tạ Thanh Trình chợt bật dậy: "Tạ Tuyết, chiếc khuyên này em lấy ở đâu ra thế?"
Phải biết năm ấy cha mẹ Tạ qua đời, Tạ Thanh Trình một mình tới Yên Châu điều tra, may mắn có được manh mối từ phục vụ quán bar, phục vụ này gửi cho anh một bức ảnh khuyên tai thánh giá có chữ R.I.P, bảo sau khi cha mẹ anh gặp người bí ẩn đó ở quán bar, anh ta quyét dọn phòng, nhặt được chiếc khuyên tai này.
Khi đó mọi người đều dùng điện thoại Nokia bình thường, muốn nhận được ảnh màu thì tốc độ tải chậm như sên bò.
Cho tới hôm nay, anh vẫn nhớ rõ bức ảnh kia hiện lên từng chút từng chút chậm rãi như thế nào, dáng vẻ chiếc khuyên tai của người bí ẩn kia hiện ra trước mặt anh.
Phục vụ ấy hẹn gặp anh ở một quán lẩu, vốn là muốn giao khuyên tai cho anh, ai ngờ quán lẩu bốc cháy, phục vụ bỏ mạng, Tạ Thanh Trình cũng bị xe tông bị thương, điện thoại Nokia chứa ảnh chụp bị người ta lấy mất.
Mà mười chín năm sau, thánh giá vàng quỷ quái anh chỉ có thể trông thấy trong giấc mơ ấy.
Chữ R.I.P trên khuyên tai như kiểu chế nhạo hằn sâu, cười nhạo anh trong cơn ác mộng——
Nghỉ ngơi đi, Tạ Thanh Trình, đừng điều tra thêm nữa.
Mày như phù du, chỉ cần kẻ giật dây sau màn muốn, cái chết sẽ ở gần mày trong gang tấc.
Nhưng hiện tại chiếc khuyên này xé giấc mơ chui ra, lúc anh hoàn toàn không ngờ tới đã xuất hiện trước mặt anh, đong đưa trên vành tai em gái mới kết hôn của anh.
Xương thịt Tạ Thanh Trình lạnh ngắt, anh nhìn cô, lại run giọng hỏi lại lần nữa: "Sao em có được nó?"
Tạ Tuyết hoảng sợ, sờ sờ tai mình: "Cái này ạ? Này là bà em cho em đeo đó."
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường 《Giao Thừa của Tạ Thanh Trình như thế nào》
Khi Tạ Thanh Trình còn nhỏ:
Xem các chương trình cuối năm, đốt pháo hoa, xem các tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn*, đón Giao Thừa.
(*Triệu Bản Sơn là danh hài của Trung Quốc.)
Sau khi cha mẹ Tạ Thanh Trình qua đời:
Xem chương trình cuối năm với em gái, đốt pháo hoa với em gái, xem các tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn với em gái, đón Giao Thừa với em gái.
Sau khi Tạ Thanh Trình kết hôn:
Giúp vợ chuẩn bị cơm tất niên, rửa bát sau bữa tối, xem mấy chương trình cuối năm, 12h ra ngoài đốt pháo hoa.
Sau khi Tạ Thanh Trình ly hôn:
Chuẩn bị cơm tất niên cùng với hàng xóm, cùng nhau ăn cơm, chương trình cuối năm làm BGM.
Sau khi Tạ Thanh Trình ở bên Hạ Dư:
Bị làm mụ cả đầu diễn đêm Giao Thừa.avi với Hạ Dư trong nhà, chẳng ai xem chương trình cuối năm. Dù sao cũng không có tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn mà. Còn nếu mà có thì Tạ Thanh Trình vẫn có thể giữ vững tỉnh táo, bấu nhẹ yêu cầu Hạ Dư dừng lại, bởi vì anh nhất định phải xem tiểu phẩm của thầy Triệu.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...