Sổ Bệnh Án - Nhục Bao Bất Cật Nhục

Chương 1: Kính khai


Chương tiếp

"Lách cách". Hết thảy bóng tối bỗng sáng bừng, màn ảnh chớp động, hình ảnh dần hiện lên.
Đây là một gian phòng ký túc xá cho nhân viên nhà trường, khu cũ nhất có tuổi đời trăm năm nằm tít trong góc cùng của toà nhà, tại nơi hiu quạnh, học viện hơn phân nửa là đẩy các giáo viên trẻ tuổi xanh tươi mơn mởn vào ở. Phòng này nhìn từ ngoài vào lát gạch đỏ cùng trắng khá đẹp, dây leo thường xuân xanh tươi lan ra xinh xắn động lòng quấn quanh toà nhà xanh biển cũ, ai đi ngang qua cũng đều không nhịn nổi liếc nhìn mấy bận, có may mắn trở thành giáo viên, tới khi đi vào mới chợt nhận thấy—— hoá ra căn phòng này đã tu sửa lâu năm, trong mặt tường toàn dấu vết loang lổ, giống như để lộ vẻ mỏi mệt sau vô số lớp trang điểm.
Mệt mỏi tới mức ngay cả TV kỹ thuật số cũng chẳng có, phân cho mỗi căn phòng ở tầng ký túc xá, đều là chiếc TV truyền hình cáp loại hộp có thể nói là cổ lỗ sĩ.
"Khu vực trung hạ lưu Trường Giang liên tục có mưa to đến bão..."
Thiếu niên đi qua hàng hiên vào cửa, cửa sổ thuỷ tinh phòng thường trực để lọt ra âm thanh chương trình TV, bà lão trực ban trước kia lần nào cũng ngăn cản cậu làm ồn:
"Này, bạn học nhỏ cậu có hiểu gì không đó? Đây là ký túc xá giáo viên, là nơi giáo viên ở, tên học trò như cậu đừng có chạy qua chạy lại suốt thế chứ."
Nhưng hôm nay, bà lão không chất vấn cậu nữa, hoặc vì bà đang ngẩn ra, già rồi mắt cũng mờ, trong đêm tối không nhận thấy cậu đi ngang qua.
Cậu lên thẳng tầng ba, gõ lên tấm cửa sắt quen thuộc kia.
Cửa két một tiếng mở ra, cô gái trong cửa ló đầu ra: "Là cậu à?"
Thiếu niên nhỏ giọng đáp: "Cô giáo Tạ."
Cho dù đã rất muộn, thiếu niên lại là khách không mời mà tới, nhưng cô là giáo viên của cậu, cũng là người có quan hệ thân thiết nhất với cậu trong trường, cô gái sau nỗi ngạc nhiên ngắn ngủi, vẫn mời cậu vào nhà.
Pha một ly trà, thêm gừng thái lát, trời bên ngoài đổ mưa, cô cảm thấy hơi lạnh ẩm ướt trên người thiếu niên, trà gừng có thể xua lạnh.
Cô Tạ đặt chén trà còn toả hơi nóng lên bàn trà trước mặt cậu: "Về khi nào thế?"
"Hôm nay vừa về ạ." Thiếu niên lúng túng đứng trước sô pha.
Cô Tạ: "Ngồi đi."
Lúc này cậu mới ngồi xuống, tay siết lại trên đầu gối, câu nệ, không chạm vào chén trà kia.
"Về sao không nói với cô trước. Đã muộn vậy rồi, vẫn có xe tới trường à?"
"... Dạ."
"Thế việc nhà kia giải quyết sao rồi?"
Thiếu niên im lặng chốc lát, cúi đầu gảy gảy vết rách trên quần bò mình.
"Mẹ em vẫn muốn cho em thôi học..."
Cô Tạ trầm mặc.
Đã là sinh viên rồi, học trò chọn học hay không học, nhà trường không có quyền can thiệp, cô từng nói chuyện với mẹ thiếu niên trước mắt, hứa sẽ miễn giảm học phí cho gia đình đặc biệt khó khăn, hy vọng mẹ có thể cho phép đứa nhỏ này học cho xong đại học đã vất vả thi đỗ.
Nhưng người mẹ kia lại sắc bén mà từ chối——
"Đọc sách gì chứ? Học tiếng Trung? Có ai mà không nói tiếng Trung Quốc hả? Mấy người rặt một lũ lừa tiền!"
Cô kiềm giọng bình tĩnh phân rõ phải trái với người mẹ: "Cậu bé rất có thiên phú, chị xem, cũng đã năm hai rồi, bỏ dở nửa chừng không phải rất đáng tiếc ư? Huống chi đợi sau khi học xong hết hai năm nữa rồi ra ngoài, em ấy cũng tìm được một công việc tốt trong xã hội, tôi từng hỏi em ấy, sau này em ấy muốn làm giáo viên. Với thành tích của em ấy, thi vào biên chế giáo viên cũng không thành vấn đề, đây là giấc mơ của cậu bé, công việc của giáo viên lại ổn định..."
"Nó không làm nổi giáo viên gì hết! Cô cũng không phải chưa thấy mặt nó!"
Câu đầu tiên của bà mẹ như đao cùn đánh xuống, chém vào giữa dòng điện vô hình.
Cô Tạ cảm thấy rất giận dữ, nhưng cô cũng không biết nên đáp trả lại thế nào.
"Giờ tôi sẽ cho nó về làm công! Trong nhà không có tiền! Không cần lãng phí thời gian nữa! Khuôn mặt đó—— khuôn mặt đó... Đọc sách, sao mà có thể được! Có trường nhà ai nhận một giáo viên như thế cơ chứ!"
Đó là gương mặt thế nào?
Trong phòng cô Tạ thắp một bóng đèn sợi đốt, công suất thấp, sáng mờ mờ, nhưng vẫn chiếu sáng được gương mặt thiếu niên.
Khuôn mặt cậu, cô Tạ đã nhìn rất quen rồi, cho dù là ai lần đầu nhìn thấy gương mặt này, cũng đều hít ngược một hơi khí lạnh—— nửa gương mặt âm dương, cũng không biết đã sinh bệnh gì, vết xanh xanh tím tím lan từ trán bao phủ tới cổ, như giấu giếm phần da bị thối rữa.
Nhìn mà rợn người, lồ lộ vẻ không bình thường.
"Có bệnh!"
"Đừng tới gần nó, không khéo lây bệnh mất."
"Eo! Đồ âm dương!"
Cậu dần lớn lên cùng khuôn mặt này, với tiếng chửi rủa lẫn cười nhạo như hình với bóng.
Bởi vì có bệnh, bệnh mà không biết che giấu, xấu mà chẳng biết tránh né, thiếu niên từ nhỏ đã chịu đủ loại dè bỉu. Dù cho có cố gắng học tập, lại ôn hoà chung sống với người khác, cậu vẫn như con ác long chạy dưới ban ngày, không nhận được bất cứ đối xử công bằng nào.
Có rất ít người như cô Tạ, có thể nhận ra nửa khuôn mặt bình thường của cậu kia rất nhu thuận, là hoà nhã.
Cậu luôn hoà nhã mà lẳng lặng chịu hết dè bỉu của mọi người, có đôi khi bản thân còn phối hợp cười giễu, giống như bản thân cậu thật sự đã làm chuyện gì sai.
Nhưng rốt cuộc thì cậu có làm gì sai chứ?
Trong mắt cô Tạ thấy, cậu là người học hành nghiêm túc nhất, trung thực an phận nhất, phân vào một nhóm nhỏ cũng lẳng lặng làm nhiều việc nhất. Người khác bắt nạt cậu, cậu cũng luôn tốt tính chịu đựng, không hề nói nhiều.
"Không sao đâu, cô ạ, cô chịu tâm sự với em, em đã rất vui rồi. Lúc trước em ở xóm, người ta thấy em đều né đi, tới tận giờ chẳng có ai có thể chú ý nghe em nói vài câu như cô cả."
"Các bạn học cũng tốt lắm, ít nhất không hề lấy gạch đánh em."
Cậu nói hết sức bình thản, nhưng đầu cúi gằm mãi, vai cũng khom xuống, tấm lưng dài gánh vũ nhục nặng nề, khiến cột sống cậu cũng khác thường, bị ép cong.
Sau cô lại nói với cậu: "Sau buổi tự học tối chỉ cần em đồng ý, có thể tới tìm cô để phụ đạo riêng, có gì không hiểu, cần cô giúp, cứ việc mở miệng."
Cậu cười cười hết sức ngại ngùng, nửa khuôn mặt bình thường lộ chút vẻ xấu hổ hồng hồng.
Cô biết cậu hai năm, đã quen với việc cậu khom lưng, tới gõ cửa phòng ký túc của cô, mang luận văn, tản văn đã viết cẩn thận của cậu, thậm chí có cả thơ ca đưa cho cô, mong cô chỉ bảo.
Thời buổi này có rất nhiều người thích mắng chửi, lại rất ít người thích làm thơ.
Cậu lại cố chấp viết lách.
Các bạn học cười nhạo cậu, người quái dị viết ra thứ ghê tởm này kia, ghê muốn chết, còn ghê hơn cả da mặt như vỏ nho thối của mày.
Cậu cười cười, thành thành thật thật viết tiếp.
Nhưng giờ, ngay cả phần quyền hạn này cậu cũng chẳng có nữa.
Cô Tạ nghĩ tới chuyện phía trước, lòng thổn thức, thương hại nhìn đứa trẻ trước mắt.
Thiếu niên nói: "Lần này em tới, là để tạm biệt cô. Ngày mai em phải đi rồi."
"Về quê sao?"
"... Vâng, coi là vậy đi."
Thiếu niên ngừng một lát: "Cô à, nếu bệnh của em không phải trên mặt, mà là ở nơi khác người ta không trông thấy, mọi người sẽ đối xử tốt với em hơn một chút. Thật tốt biết bao."
Hốc mắt cô Tạ rốt cuộc không nhịn nổi mà đỏ lên, chuyện tới bước này rồi, cái gì cố được cũng đã cố, tiếc là cô dù sao cũng không phải người nhà của cậu, cô không thể đưa ra quyết định cuối cùng, cũng không thể cứu được cậu. Gia cảnh thiếu niên eo hẹp đi theo từng ngày, mẹ hối hận khi để đứa nhỏ này ra ngoài học, trong nhà dù sao vẫn còn một đứa con thứ thân thể mạnh khoẻ, mới học tới trung học, đứa có bệnh kia gọi về lẹ lẹ, có thể để đứa nhỏ khoẻ mạnh ra ngoài.
Cô cảm thấy bà ấy làm vậy cũng chẳng có gì sai, là một người mẹ, cũng phải cân nhắc tới gia cảnh, bà ấy rất công bằng.
"Em... Lần trước em để lại chỗ cô, bài luận văn muốn cô xem giúp em, cô còn chưa sửa xong hết——"
Cô Tạ cảm thấy mình cũng sắp nhịn không nổi mà rơi nước mắt, hoảng hốt đổi đề tài.
"Nhưng trước đó cô đọc hết sức cẩn thận, em có muốn trì hoãn chút hẵng làm thủ tục thôi học đầy đủ không, chờ cô phê ý xong..."
"Không được đâu ạ." Cậu lắc đầu cười, "Trời vừa sáng, em phải đi rồi."
Cô hết sức hối hận, vì sao lại cảm thấy vẫn còn thời gian?
Vì sao không kéo dài thêm một đêm?
Lại vì sao, muốn dạo phố, tán gẫu, bắt đầu cuộc trò chuyện dong dài chẳng ý nghĩa ấy?
Nơi đây có giấc mộng của học trò sắp tan vỡ, còn có một trái tim ngừng đập, dù cô là giáo viên cuối cùng của cậu, cũng không thể tặng cho giấc mộng của cậu một bó hoa chia tay.
"Thực xin lỗi..."
"Có gì đâu ạ." Cậu nói, "Nhưng em có viết một bài thơ tay cuối cùng, em có thể tặng nó cho cô không?"
Cô vội gật đầu.
Cậu lấy từ túi sách ra cho cô xem, trang giấy rất mỏng, cầm trong tay tựa như chẳng có chút sức nặng.
Cô đọc xong từng câu từng chữ, là một bài thơ tình viết rất quyến luyến, nóng bỏng nhiệt liệt, lại thật cẩn thận, cô từng đọc rất nhiều thứ về tình yêu mà các bậc thầy đã viết. Từ "Khi nào được dựa bên rèm, để trăng chiếu cả đôi ta ngấn lệ ráo khô?" của cổ nhân, cho tới "Đôi mắt ta lại càng đẹp hơn, bởi trong mắt ta có người" của hiện tại, nhưng giờ khắc này, tựa như chẳng bằng trang giấy mà thiếu niên đưa ra.
Cậu không hề nói thẳng ra thứ gì, như thể nói thẳng ra là sự thiếu hụt của luật thơ.
Thiếu niên là một nhà thơ, biết mất đi ý thơ, ở nơi tình yêu xa vời, cũng sẽ chỉ sót lại nỗi rối bời.
"Kỷ niệm để lại cho cô."
Khuôn mặt xấu xí và gương mặt bình thường đều viết lên sự dịu dàng.
"Thực xin lỗi, cô, em thật sự không mua nổi món quà nào để tặng cho cô hết."
"Chẳng có gì tốt hơn thứ này cả." Cô khom người xuống, nén nỗi nghẹn ngào, "Em, em ăn chút gì đó nhé, cô lấy trà bánh cho em."
Tìm khắp nơi, bình ổn lại được cảm xúc của bản thân, cô Tạ cầm một hộp bánh quy bơ đặt lên bàn trà.
Thiếu niên lễ phép cảm ơn, dưới ánh nhìn chăm chú của cô Tạ, rốt cục cũng cẩn thận nâng chén trà lên, lại rụt tay về, nhẹ kêu: "Nóng quá."
Cô chạm thử: "Sao vậy? Ấm mà."
Nhưng vẫn thêm chút nước lạnh cho cậu.
Thiếu niên thích ăn bánh quy nhất, nhâm nhi từng chút từng chút.
Ăn xong uống xong, đêm hẵng còn dài.
Cậu nói: "Cô ơi, em nán lại ở chỗ cô đọc sách một lát có được không?"
"Đương nhiên là được."
Thiếu niên mỉm cười, có hơi bất đắc dĩ: "Cũng sắp phải đi rồi, cuối cùng còn làm phiền cô như vậy."
"Không sao hết, em nán lại thêm một lát cũng được... Đúng rồi, sau khi em về, cho cô địa chỉ đi, cô sẽ để ý mà gửi cho em một phần sách hay. Em thông minh như vậy, kỳ thật cho dù có tự học... Cũng chẳng kém chút nào hết." Cô Tạ chỉ có thể nói chuyện phiếm để an ủi, "Có gì cần giúp đỡ, có thể gửi thư tới tìm cô."
Thiếu niên nhìn cô: "Cảm ơn."
Ngừng một lát.
"Nếu ai cũng giống cô, thì có lẽ..."
Cậu cúi đầu, không nói thêm gì nữa.
Phòng ký túc cô nhiều nhất là sách, vì vẻ ngoài cậu xấu xí, bệnh tình lộ rõ, mỗi lần tới tiệm sách đều trở thành tiêu điểm, cô mới mời cậu tới ký túc giáo viên, đưa sách mình cất giữ cho cậu đọc.
Thiếu niên cứ vậy ở trong ký túc giáo viên đọc sách một đêm, như chỉ cần có một đêm này, sẽ mang hết toàn bộ chữ nghĩa về quê của cậu.
Cậu rất hiếm khi có thời gian cho bản thân như vậy, từ trước cậu chẳng ở lại quá muộn, vì lo rằng mình sẽ làm phiền tới công việc và lúc nghỉ ngơi bình thường của các thầy cô. Nhưng hôm nay lại là ngoại lệ.
Cô Tạ không trách cậu tuỳ hứng vào ngày cuối cùng, chính bản thân cô cũng thức tới tận nửa đêm với cậu, quả thực có chút mệt, bất giác dựa vào bên bàn ngủ.
Lúc mơ màng, cô nghe thiếu niên bỗng nhiên lại nói với cô: "Cô Tạ."
Cô mơ màng đáp cậu một tiếng.
"Còn có một chuyện, em muốn xin lỗi cô."
"Trước đây trong ban mất đồ... Mấy thứ linh tinh của các học trò ấy, kiếm sao cũng không thấy, làm hại cô bị phê bình. Mấy thứ đó, kỳ thật là do em lấy."
Cô mơ mơ màng màng ngạc nhiên choàng tỉnh, nhưng thân thể rất nặng nề, nặng tới mức không dậy nổi.
Thiếu niên có vẻ đau xót nói: "Nhưng em không cần mấy thứ đó, một chút tiền em cũng chẳng cần. Bọn họ chế giễu em như vậy, trong lòng em kỳ thật có oán hận... Em ném hết túi của họ vào đống cổ khổ, sau đó thiêu rụi. Khi đó họ có nghi ngờ tới em, nhưng cô lại chẳng hỏi đến em câu nào, còn giúp em mở đường thoát. Kỳ thật người làm chuyện này, đúng là em chứ không hề sai."
"Em không có dũng khí để thừa nhận, em chỉ là người bình thường trong mắt mỗi một người thôi, thậm chí còn là một người tốt nữa."
"Người đó chính là cô."
"Cô à, có phải em rất giả tạo không?... Nhưng nếu ngay cả cô cũng thất vọng về em, em không biết nên làm gì bây giờ nữa. Cô là người duy nhất tán thành với em trong cuộc đời này."
Hắn nói xong lời cuối cùng, giọng càng lúc càng nhẹ.
Ánh mắt lại trong veo, gần như trong suốt, tựa đã trút được gánh nặng.
"—— Chuyện hối hận cuối cùng em từng làm chính là chuyện này... Cô Tạ, thật sự là không thể làm gì nổi. Bệnh của em hình như chuyển từ trên mặt em, tới tâm lý của em rồi. Nếu có kiếp sau, em thật sự rất muốn làm một người bình thường... Em không muốn bị bệnh tới mức ngay cả tư cách yêu đương cũng chẳng có."
"Cô Tạ..."
Gió lao xao thổi vào cửa sổ, thổi trúng trang giấy trên bàn bay đi, như lá cờ chiêu hồn.
Sau đó, tất cả quay về im lặng.
Trà lạnh trên bàn.
Cô Tạ tỉnh dậy vào sáng sớm hôm sau, nhận ra mình ngủ trước bàn học một đêm, trong phòng rất sạch sẽ, thiếu niên là người lễ phép hiểu chuyện, nhưng ngày ấy hắn không đợi tạm biệt giáo viên hẵng dọn đồ rời đi.
Khó tránh khỏi lòng có chút hụt hẫng, cô đứng dậy, mắt còn mông lung ngái ngủ đi vào phòng khách.
Cúi đầu nhìn bàn trà lại thấy——
Cả người như rơi vào thùng nước đá, hoảng hốt mở to đôi mắt!
Trà hôm qua cô mang cho thiếu niên, đã đóng lại thành băng, nhưng... Nhưng...
Trong phòng rõ ràng ấm áp tận hai mươi bảy hai mươi tám độ!
Sao lại vậy? Sao lại thế?
Cô trợn tròn mắt tìm khắp phòng, càng lúc càng nhiều dấu vết khiến lòng cô nguội lạnh—— hộp sắt bánh quy bơ, hôm qua rõ ràng cô thấy thiếu niên đã ăn, nhưng giờ ngay cả một miếng cũng chẳng thiếu. Nước trà trong chén đông cứng thành băng, nhưng vậy còn chưa hết, còn thứ cuối cùng——
Cuối cùng, trang thơ tình hàm súc kia, nội dung trên đó cô đã thuộc nằm lòng, lá thư chia tay cậu viết tặng cô.
Giấy cũng chẳng thấy.
Hoặc nói, tới tận giờ không hề có trang giấy kia...
Cô gần như run rẩy, bỗng "Ting" một tiếng, điện thoại rung lên, sợ hãi khiến cô nhảy dựng, vội chộp lấy, hoá ra là thư rác. Cô khẽ thở hắt ra, lại nhớ ra gì đó trong giấc mơ, vì thế nhanh chóng gọi vào điện thoại thiếu niên.
Tút. Tút. Tút.
Tiếng tim đập cùng rung động với tiếng máy.
"Alo?"
Kết nối rồi.
Giọng người nhận điện thoại là một người phụ nữ trung niên quen thuộc, thô lỗ, nhưng lúc này lại mang theo tiếng khóc nức nở. Cô nói qua nói lại mấy câu với mẹ thiếu niên đầu dây bên kia.
Tim rơi thẳng vào một chiếc hố đen không đáy, lao xuống.
Cô nghe thấy——
"..."
"Lại là các người! Lại là các người! Tôi còn chưa tìm tới mấy người nữa đấy! Các người thật sự tự mò tới đây!"
Người phụ nữ trách mắng, những gì nói trước đó cô Tạ đã chẳng thể nhớ nổi, trong đầu cô gần như trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng gào thét thê lương như gậy đập xuống: "Nó chết rồi! Chết rồi!"
Máu như hoá băng.
Chết rồi?
"Đều tại mấy người mê hoặc hết!! Nó cãi nhau với tôi, chạy ra ngoài, ngoài trời đổ mưa lớn, cảnh sát nói, ở đó có một đoạn điện hở..."
Tai cô Tạ ong ong.
Tiếng chửi rủa nặng nề hoà lẫn tiếng kêu khóc, cô lại chỉ miễn cưỡng nghe được hai câu, như ma như quỷ, như cuộc chia ly không thuộc về thế gian.
Người phụ nữ ở đầu dây bên kia, đau đớn kêu chói tai:
"Còn tìm gì nữa? Còn tìm cái gì đây?!"
——
"Hôm qua đã là ngày đầu thất của nó rồi!"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...