Số 31 Đường Giấc Mơ

Chương 10


Chương trước Chương tiếp

Leah khó lòng tin được là cuối cùng cô lại làm việc trong một cửa hàng mang tên Chim Ruồi Hồng. Lúc đầu khi người phụ nữ ở trung tâm giới thiệu việc làm nhắc đến cái tên này, cô cứ nghĩ chị ta nói đùa.

“Chim gì cơ?”

“Phải,” chị ta nói, “tôi biết. Chị sẽ hiểu khi chị nhìn thấy nó.”

Đó là cửa hàng mà vẻ nữ tính mãnh liệt và kiên định nhất ở London. Mặt tiền cửa hàng sơn màu hồng kẹo ngọt và các cửa sổ chăng dây đèn nhấp nháy với chao bằng lông chim. Trong cửa hàng bán những mặt hàng mà chỉ riêng phụ nữ muốn mua, ví như khung ảnh khảm đá hay giấy viết thư tẩm nước hoa. Trên trần nhà treo đèn chùm được đính đầy đồ trang sức và những chiếc lồng chim bằng tre sơn trắng. Trên tường treo những chiếc gương kiểu Venice và những chiếc mũ mềm nhung màu mận hoặc màu chanh leo. Cửa hàng bán đồ lót bằng chất liệu the nguyên chất đặt trong những chiếc hộp lót sa tanh và trên nắp hộp gắn những nụ hồng. Những con mèo bông mặc áo lông và đi giày cao gót. Những tấm thiệp sinh nhật được làm thủ công đính hạt kim sa và đá lóng lánh. Những chiếc gối làm từ da cừu Mông Cổ nhuộm màu tùng lam. Những chiếc bút trang trí bằng lông marabou và màu hoa cà lấp lánh.

Đó là một sự suy đồi đường mật ở mức gần như bệnh hoạn.

Leah lại không phải kiểu phụ nữ ưa màu hồng. Leah thích đi những đôi giày hầm hố và mặc những chiếc quần jeans bền, có thể mặc được lâu. Cô gần như không trang điểm và không sử dụng nước hoa. Điểm duy nhất mà cô thỏa hiệp với nữ tính là mái tóc được cô thả dài và dợn sóng, và móng tay cô được cắt tỉa cẩn thận, sáng bóng. Thực sự cô cũng không cần đến son phấn. Cô có khuôn mặt nhỏ nhắn của một cô gái thôn dã chỉ cần tô điểm thêm chút viền mắt và một ít phấn hồng lên hai má. Có lẽ nhờ vậy mà Ruth muốn nhận cô vào làm. Có lẽ bà ta đã không liếc nhìn xuống đôi bốt gót to khụ của cô hay chút bùn còn vương trên gấu chiếc quần tây nghiêm chỉnh duy nhất của cô. Có lẽ bà ta cũng đã không để ý đến chuyện Leah mặc áo phông có in logo. Có lẽ bà ta chỉ chăm chú vào khuôn mặt dễ thương và mái tóc nữ tính của cô và quả quyết ngay rằng Leah là một chú Chim Ruồi Hồng bẩm sinh.

Dù vì bất cứ lý do nào, thì rốt cuộc cô cũng được nhận vào làm. Leah đã quản lý cửa hàng của Ruth năm năm nay, từ khi Ruth chuyển đến sống ở L.A và mở chi nhánh Chim Ruồi Hồng II ở Beverly Hills. Leah cũng khá thích công việc ở đây. Đó là một thứ thuốc giải với mùi hương ngọt ngào cho cuộc đời xù xì của cô. Thật dễ chịu khi bước vào cửa hàng mỗi sáng, rời bước khỏi vỉa hè xám xịt bên ngoài để bước vào hang động màu hồng thơm ngát này.

Nhưng mười năm trước, nếu ai đó nói với cô rằng ở tuổi ba mươi lăm, cô không chồng, không có nhà riêng, và quản lý một cửa hàng quà tặng ở Muswell Hill thì hẳn cô đã đá cho kẻ đó một phát. Thế mà giờ này cô đang ở đây, bán những thứ đồ vô bổ với giá đắt quá thể cho phụ nữ từ trẻ tới già và bám víu vào - cô có thể cảm thấy nó một cách rõ nét như chuyến tàu đang đến hôm nay - một gờ đá không hơn của một cuộc khủng hoảng về sự tồn tại, chỉ bằng mấy đầu móng tay nhẵn bóng của mình.

Tiếng chuông cửa của Chim Ruồi Hồng vang lên lúc ba giờ chiều, vừa lúc Leah mở ấn bản mới của Heat ra và sắp sửa tấn công món salad mỳ Ý. Cô nhét vội cái hộp nhựa xuống dưới quầy thu ngân và liếc nhìn ra cửa.

Đó là Toby.

Anh mặc một chiếc áo len cổ cao đan vặn thừng màu kem với một chiếc quần jeans bó và quàng khăn màu đỏ. Đầu anh đội một chiếc mũ len đan trơn màu xám. Đôi giày của anh to tướng và bóng loáng, nhưng không hiểu bằng cách nào đó mà bộ đồ anh mặc trông vẫn khá hợp, kể cả với hàm râu của anh. Cô mỉm cười khi nhìn thấy anh; cô không thể đừng được.

“Xin chào,” anh nói, nhìn xuống cô đang đứng khuất sau chiếc ô giấy Trung Hoa.

Cô nhìn trả lại anh. “Chào anh.”

“Là tôi đây mà,” anh nói, vẻ xin được thứ lỗi, “Toby đây.”

Cô gật đầu mỉm cười. “Vâng, tôi biết chứ.”

“Vậy,” anh nói, cặp mắt căng thẳng nhìn chung quanh cửa hàng, “đây là nơi cô làm việc?”

“Ờ. Đúng thế. Đây... đây là thế giới màu hồng và bồng bềnh của tôi.” Cô khoát tay chỉ ra xung quanh.

“Đẹp đấy chứ. Tôi đã đi bộ qua đây hàng triệu lần và chẳng bao giờ ghé vào.”

“Vâng, hoặc anh thuộc dạng người hoặc bị đèn nhấp nháy chao lông vũ hấp dẫn hoặc không hề.”

“Tôi không biết nữa,” anh nói và liếc nhìn chung quanh. “Tôi khá thích một số đồ ở đây. Những cái gối này thật tuyệt.” Anh xem giá một chiếc gối đính kim sa màu ngà và hơi chớp mắt. “Ồ, Chúa tôi,” anh nói, “cho một cái gối ư?”

“À, vâng.” Leah gật đầu. “Và anh không muốn biết giá gốc của nó là bao nhiêu đâu.”

“Không,” anh đồng tình, “có lẽ là tôi không muốn biết đâu.”

Tiếng chuông cửa lại vang lên và họ cùng quay ra nhìn bà già mặc áo choàng len bước vào. Leah mỉm cười với bà ta.

“Tôi hy vọng cô không lấy làm phiền vì tôi đường đột tới đây mà không báo trước. Chỉ là, tôi cũng không biết nữa, thật sự, nhưng tôi cảm thấy hơi lạ vì không gặp lại cô sau sự việc xảy ra ngày hôm trước. Và cô có nói là cô làm việc trong một cửa hàng quà tặng màu hồng và tôi tình cờ đi qua đây và đoán rằng đây hẳn phải là cửa hàng quà tặng màu hồng mà cô đã bảo. Vậy là tôi nghĩ tôi nên ghé vào để chào cô. Và cảm ơn cô. Một lần nữa.”

“Vì cái gì chứ?”

“Vì cô đã rất bình tĩnh, từ tốn và tự chủ trong khủng hoảng.”

“À, phải. Ít nhất thì tôi cũng rất giỏi trong khủng hoảng.”

“Phải lắm. Sự thực là cô rất giỏi.”

“Vậy. Đã tổ chức tang lễ chưa ạ?”

“Rồi. Hôm thứ Ba.”

“Và tang lễ ra sao?”

“Ồ, thảm lắm,” anh nói, mỉm cười. “Kinh khủng. Trời mưa cả ngày và họ hàng của ông cụ thì khiếp lắm.”

“Ồ, trời ơi,” Leah đáp, mỉm cười với anh.

“Phải, nhưng kể từ hôm trước cũng có khối điều thú vị đã xảy ra.”

“Thật á?”

“Đúng vậy. Thực sự là cuộc sống của tôi gần như đảo ngược hoàn toàn.”

“Chúa tôi. Thật vậy ư. Như thế nào cơ?”

“Chuyện là...” Toby ngừng lời và liếm môi. Rồi anh lại vuốt chòm râu má và nheo mắt. Leah theo dõi anh một cách tò mò.

“Anh ổn cả chứ?”

“Này nhé, tôi hy vọng là cô không nghĩ rằng tôi kỳ quặc. Nhưng tôi có nhớ rằng cô đã nói cô là người tò mò về con người. Trong khi đó, tò mò lại hoàn toàn không phải là điểm mạnh của tôi. Và tôi đang ở trong một tình thế khó xử lạ kỳ và tôi cần phải, Chúa ơi, nói thế này nghe Mỹ quá và điên rồ quá, nhưng tôi thực sự cần phải chia sẻ. Và tôi biết rằng chúng ta là những người xa lạ, nhưng tôi cũng chẳng còn ai khác để tôi có thể trò chuyện thoải mái về những việc này...”

“Anh muốn nói chuyện với tôi hả?”

“Phải,” anh gật đầu.

“Về vấn đề của anh?”

“Ờ, vâng.”

“Hay lắm,” cô mỉm cười, tuột xuống khỏi ghế, “đi uống cà phê đi.”

Họ tới quán cà phê có tên gọi Hồng Ngọc trong Cát Bụi. Toby gọi một cốc cappuccino và Leah dùng trà bạc hà với một lát bánh pho mát. Cô ngước nhìn Toby. Anh có hàng ria mép bằng bọt cà phê và bột sô cô la dính trên râu. Cô cưỡng lại ý muốn dùng khăn giấy để lau chúng đi cho anh và cô mỉm cười với anh.

“Ờ, chuyện là thế này. Gus đã để lại cho tôi một số tiền. Sau khi chết.”

“Ồ, dĩ nhiên là thế.”

“Phải. Và bây giờ, như một bước ngoặt lạ lùng của số mệnh, người bố xa lạ của tôi sắp trở về London để gặp tôi và, nói thực, tôi đã thôi không còn hy vọng gặp lại ông cho tới khi chết, không bao giờ nghĩ mình sẽ nhìn thấy ông nữa. Giờ tôi đã bốn mươi tuổi. Tôi nghĩ đây là cơ hội cuối cùng để tôi, cô biết đấy, tạo dựng cuộc đời mình, bởi vì tôi đã bị mắc kẹt ở trong cái lối mòn khủng khiếp này, bị đè bẹp, tôi nghĩ vậy. Và lúc này tôi có cả động cơ lẫn phương tiện để làm một điều gì đó, để sửa sang lại ngôi nhà và bán nó đi. Nhưng có một trở ngại.”

“Có trở ngại sao?”

“Phải. Những người thuê nhà của tôi. Tôi cần phải giải tán họ.”

“À đúng vậy...”

“Vâng. Tôi cần họ chuyển đi. Và như vậy thì tôi có thể sửa chữa lại ngôi nhà, bán nó đi trước khi bố tôi trở về.”

“Là khi nào vậy?”

“Cuối tháng Ba. Mười tuần nữa.”

“Được rồi. Vậy thì anh chỉ việc bảo họ chuyển đi?”

“Là vì...” Toby ngừng lời, rồi thở dài. “Ồ, Chúa ơi, tôi không biết nữa, thật là thảm hại, tôi biết rõ mình cần phải làm gì, nhưng vì một lý do nào đó tôi không thể buộc mình làm vậy. Vì một lý do nào đó tôi cho rằng mình chịu trách nhiệm về tất cả bọn họ.”

“Nhưng tại sao chứ?”

“Bởi vì, à, bởi vì tất cả bọn họ đều mất phương hướng.”

“Mất phương hướng ư?”

“Phải, tất cả bọn họ, và ở những mức độ khác nhau. Và lý do duy nhất khiến họ sống ở nhà tôi là bởi vì họ chẳng còn chỗ nào khác mà đi nữa. Không bạn bè, không gia đình, không có một tổ ấm an toàn. Và nếu như tôi buộc họ ra đi, thì rồi cái gì sẽ đến với họ? Họ sẽ ra sao?”

“Ờ, phải đấy, nhưng đó chắc chắn đâu phải là vấn đề của anh, phải không?”

“Ừm, không, về lý thuyết thì không, nhưng tôi cảm thấy có trách nhiệm ở một mức độ nhất định. Suy cho cùng, chính tôi là người mời họ tới sống chung. Chính tôi là người đã đăng quảng cáo trên báo, đã lựa chọn họ trên cơ sở nhu cầu thực sự của họ. Làm vậy sẽ gần giống như đuổi họ ra khỏi nhà của chính họ. Và buồn cười nhất là tôi vẫn thường nghĩ chính Gus là người khiến tôi không thể bán ngôi nhà, khiến tôi không thể thay đổi cuộc sống. Nhưng giờ ông cụ đã mất rồi và tôi nhận ra rằng không phải chỉ là ông cụ. Chính là tất cả bọn họ.”

“Vậy thì anh định sẽ làm gì?”

“Chính xác vấn đề là chỗ đó. Cách duy nhất khiến tôi có thể thoải mái yêu cầu họ chuyển đi là tôi phải chắc chắn rằng họ có một nơi nào khác để đi, một người nào khác để ở cùng. Tôi chỉ có thể yêu cầu họ chuyển ra nếu như tôi biết được là tất cả họ...”

“Hạnh phúc?”

“Đúng vậy. Chính xác đấy. Là tất cả bọn họ đều hạnh phúc. Mà tôi thì chẳng biết gì nhiều về những người sống bên tôi ngoại trừ nhãn hiệu ngũ cốc ăn sáng của họ. Tôi không thích hỏi han mọi người. Nó khiến tôi cảm thấy không thoải mái. Nhưng nếu như tôi không thể tìm hiểu thêm về những người thuê nhà của mình, tôi sẽ không có cơ hội thỏa mãn nhu cầu của họ. Và trong khả năng của mình, một người có tính tò mò tự nhiên như cô, tôi tự hỏi liệu cô có thể giúp tôi, hoặc ít nhất là tư vấn cho tôi cách để tiếp cận những suy nghĩ bên trong đầu họ.”

“Anh muốn tôi dạy anh cách thóc mách ư?”

“Ồ, vâng, tôi nghĩ là...”

“Ôi, dễ lắm. Anh chỉ cần hỏi thật nhiều câu hỏi mà thôi.”

“Ồ, Chúa ơi. Những câu hỏi thế nào?”

“Tôi không biết nữa. Chỉ cần hỏi xem họ ra sao. Họ dự định gì. Kế hoạch của họ thế nào.”

“Thật ấy à?” anh chớp mắt. “Nhưng liệu rồi họ có nghĩ rằng tôi can thiệp quá không?”

“Không, dĩ nhiên là không. Người ta thích được hỏi về bản thân lắm.”

“Họ thích à? Tôi thì không hề.”

“Không, ờ, không phải tất cả mọi người. Nhưng đa số là thế. Và tôi cũng có thể giúp anh thêm, nếu anh muốn.”

“Cô có thể ư?”

“Ừm. Tôi có thể cố gắng chuyện trò với họ. Tìm hiểu đôi chút. Anh biết không?”

Toby nhìn cô ngỡ ngàng. “Cô sẽ làm điều đó vì tôi ư?”

“Tất nhiên là tôi sẽ làm chứ. Tôi đã nói với anh rồi. Tôi tò mò khủng khiếp mà.”

Cô mỉm cười, bởi những ý nghĩ vừa ùa đến trong trí tưởng tượng của cô. Ba năm qua cô đã quan sát những người này từ phía bên đường, ba năm băn khoăn không biết họ là những người thế nào, họ làm gì và tại sao họ sống ở đó, và bây giờ có người nhờ cô tìm hiểu về những việc đó. Một cách chính thức.

“Ừm, nếu cô vui lòng làm việc đó, thì, ồ, thật là tuyệt quá. Và thực tế là, tuần sau là sinh nhật tôi, lần thứ ba chín. Và tôi đang nghĩ có lẽ tôi sẽ mời mấy người ra quán và, có thể, nếu tôi làm vậy, có lẽ cô cũng muốn đi cùng luôn. Tạo cơ hội để cô...”

“Để tôi thóc mách?”

“Phải,” anh mỉm cười. “Và bạn, ờ, bạn trai? Chồng cô?”

Leah nhìn anh vẻ dò hỏi.

“Tay bác sĩ. Tay người châu Á đó?”

“Ồ, Amitabh. Bạn trai cũ của tôi. Chúng tôi chia tay rồi.”

“Ồ. Chết thật. Xin lỗi. Tôi, ơ...”

“Và anh ấy là y tá, chứ không phải là bác sĩ.”

“Ồ. Phải rồi. Tôi chỉ định nói rằng, cô có thể rủ anh ấy đi cùng. Nhưng, rõ ràng là, à... Tôi không biết gì hết.”

“Thật tình. Thành thật mà nói... Không có gì đâu. Chúng tôi mới chia tay tuần trước. Khi tôi gợi ý là chúng tôi làm đám cưới thì bỗng dưng anh ấy trở nên hết sức Ấn Độ với tôi. Nói rằng bố mẹ anh ấy sẽ từ anh ấy. Vậy là, thế thôi.”

“Tôi lấy làm tiếc về việc đó.”

“Vâng,” Leah nhún vai, cố gắng kiềm chế để không rơi nước mắt và khiến Toby lúng túng. “Chuyện không hay vẫn xảy ra mà. Tôi cố gắng trở nên triết học một chút về chuyện đó.”

“Phải rồi. Phải rồi, cách tốt nhất đấy. Hoàn toàn đấy.”

Cả hai người im lặng một lát. Leah liếc nhìn Toby. Anh đang nhìn qua cửa sổ mơ màng, bất động. “Được rồi, bây giờ,” cô nói, mỉm cười, “đây là cơ hội hoàn hảo để anh tập thóc mách đấy. Một người tò mò sẽ muốn biết nhiều hơn về chuyện chia tay của tôi.”

Toby nhìn chằm chằm vào cô, không hiểu gì.

“Vậy thì - hãy hỏi tôi vài câu hỏi đi nào.”

“Câu hỏi như thế nào chứ?”

“Câu hỏi về chuyện chia tay ấy mà.”

“Ồ, vâng, nhưng mà cô vừa kể với tôi tại sao cô chia tay rồi mà. Còn gì để hỏi nữa đâu?”

“Này nhé, ví dụ như, anh có thể hỏi xem chúng tôi yêu nhau đã bao lâu rồi?”

“Phải. Được thôi. Vậy thì, cô và anh ấy yêu nhau lâu chưa?”

“Không! Không hỏi như thế. Cách anh hỏi phải tạo cảm giác là anh thực sự quan tâm. Ví dụ như: Ồ, không, thật tệ quá. Hai người yêu nhau lâu chưa?”

Toby đỏ mặt và hắng giọng. “Ừm, ồ cô bạn, tội nghiệp cô quá, hai người yêu nhau lâu chưa?”

“Gần ba năm rồi.”

Toby gật đầu.

“Và?”

“Và gì cơ?”

“Hỏi tôi thêm đi. Hỏi xem chúng tôi làm thế nào mà chúng tôi đã quen nhau?”

“Vậy - làm sao hai người lại quen nhau?”

“Chúng tôi gặp nhau ở đám cưới em họ anh ấy.”

“Ra thế. Tôi hiểu rồi.”

“Tôi làm việc cùng với cô dâu. Tôi nghĩ cô ấy chỉ mời tôi để thế chỗ ai đó đã không đến được.”

Toby lại gật đầu một cách vụng về.

“Tiếp đi nào,” cô khuyến khích.

Anh lại hắng giọng. “Và, ờ, anh ấy có tử tế không?”

“Có,” cô nói. “Anh ấy có. Có tử tế. Nhưng cũng không tử tế đến mức như tôi tưởng.”

“Và bây giờ cô định thế nào?”

“Thì Am sẽ chuyển vào sống ở ký túc xá dành cho y tá, còn tôi thì phải tìm chỗ khác để ở.”

“Và, ờ, cô cảm thấy thế nào về chuyện đó?”

“Tôi cảm thấy rất bực mình, rất buồn và rất căng thẳng.” Cô dừng lại bởi môi dưới cô run run và nụ cười tan biến đi. Cô chớp mắt để xua đi giọt nước mắt và cô cười to lên. Và rồi, không đừng được, cô cầm chiếc khăn ăn và lau chỗ sô cô la dính dưới cằm anh.

“Đấy, anh thấy không,” cô nói, cố gượng cười. “Dễ thôi mà, phải không? Thóc mách chuyện người khác ấy.”

“Vâng, tôi đoán thế.”

“Vậy - anh nghĩ anh có làm được không nào? Anh nghĩ anh có thể tìm hiểu những người thuê nhà của mình không?”

Toby gật đầu. “Được. Tôi thực sự nghĩ là tôi làm được.”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...