Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em
Chương 44: Vì tôi muốn kháng cự
Sáng hôm sau, Thẩm Khả rời khỏi nhà rất sớm. Đêm khuya hôm qua, cô vẫn trở về Khả An, lúc đó Mạnh Triết đã ngủ. Nên sáng hôm nay cô cũng đến công ty rất sớm để tránh gặp anh.
Cô đến công ty sớm đến mức vừa đến nơi thì mặt trời mới mọc. Công ty dường như không có ai chỉ có bác bảo vệ. Cô đến chào bác một câu rồi mới đi bộ lên lầu. Vào văn phòng xử lý tài liệu được một lúc thì có người tới. Vì văn phòng của cô toàn bộ đều là vách kính trong suốt nên có thể nhìn hết toàn cảnh bên ngoài.
Người đầu tiên rời khỏi thang máy, chính là Hàn Vĩ. Thẩm Khả không ngờ cậu ta lại là người đến sớm nhất. Vẫn áo sơ mi đóng thùng thẳng thớm như vậy, chiếc cặp làm việc cổ điển được cậu mang theo bên mình thường xuyên, mái tóc vuốt ngược hết ra đằng sau.
Cậu vừa đi đến bàn làm việc, nhìn vào trong văn phòng CEO đã nhìn thấy cô. Vẻ mặt nhất thời ngạc nhiên. Một lúc sau, Hàn Vĩ mang cà phê vào cho cô. Thường thì người pha cà phê sẽ là Anna nhưng hôm nay cô ấy chưa tới nên cậu làm giúp.
" Chủ tịch, sao hôm nay người đến sớm vậy ? " - Hàn Vĩ đặt cà phê lên bàn vừa hỏi.
" Là dậy sớm nên đến sớm " - Cô không hề ngước mặt lên tiếp tục xử lý tài liệu.
" Vậy không có gì nữa, tôi xin phép ra ngoài " - Cậu ta nhanh chóng lui ra ngoài.
Vì còn sớm nên Hàn Vĩ không quay trở lại bàn làm việc ngay, cậu đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài. Ngay lúc đó cậu nhìn thấy một chiếc xe sang trọng, màu đen và kín đáo đậu lại trước cửa công ty. Không phải loại đắt tiền thông thường mà là loại xe dành cho những nhân vật đặc biệt trong giới chính phủ. Phía sau còn có một chiếc xe màu đen khác hộ tống theo sau.
Cậu nhất thời ngạc nhiên nhìn hai người đàn ông bước ra khỏi xe. Một người đã già, ăn vận âu phục cao cấp nhưng lại vô cùng đẹp lão. Bên cạnh là người đàn ông trẻ, có thể đoán ra anh ta là thư ký. Còn một đám người vệ sĩ từ chiếc xe phía sau bước ra ngoài nhìn ngó xung quanh để đảm bảo an toàn cho chủ nhân của mình. May mắn là khu này rất ít người qua lại vì đây đã gần rìa thành phố.
Thường thì người lạ sẽ bị bảo vệ giữ lại nhưng điều ngạc nhiên là hai người kia đi thẳng vào trong một cách dễ dàng.
Thang máy chạy đến tầng ba đã là tầng cao nhất liền dừng lại. Hai người lúc nãy bước vào trong, dường như có ý định đi đến văn phòng CEO. Hàn Vĩ ngay lập tức nhanh chóng bước đến chắn lối hai người.
" Xin hỏi, hai vị là ai ? Đến công ty chúng tôi có việc gì ? " - Cậu hỏi.
Thẩm Văn dừng bước nhưng chưa kịp nói thì người bên cạnh đã giúp mình lên tiếng.
" Cậu chắc hẳn là trợ lý của chủ tịch ? " - Kim Doãn Tôn nhìn cậu mở miệng.
Hàn Vĩ nhanh chóng gật đầu.
Anh ta lại nói tiếp - " Đây là bộ trưởng Thẩm, chủ tịch Thẩm là con gái của ông ấy "
Hàn Vĩ nhất thời có chút ngẩn ra. Người này chính là bộ trưởng ?
Cậu có nghe nhiều lời đồn bên ngoài về thân phận thật sự của chủ tịch và giám đốc sáng tạo. Nhưng không ngờ là sự thật. Hai người họ thật sự là con của một nhân vật quyền thế như vậy.
" Sao cha lại đến đây ? "
Thẩm Khả đứng trước cửa văn phòng, không vui nhìn ba người.
" Ta có việc quan trọng cần nói chuyện với con " - Giọng ông nghiêm trọng một cách kỳ lạ.
Chuyện gì đương nhiên cô biết. Thẩm Khả khẽ liếc mắt qua người đàn ông bên cạnh. Liền mở cửa văn phòng mình ra.
" Hai người vào đây đi "
" Hàn Vĩ, giúp tôi pha trà "
Khi cả ba đều vào trong hết, cô mới bấm nút kéo toàn bộ màn tự động xuống. Để tránh chốc nữa có người nhìn vào bên trong.
....
...
" Khả nhi, đến bây giờ mà con vẫn còn dám lén lút gặp mặt Lục Chiêu Thuấn sao ? Con đã kết hôn cùng Mạnh Triết rồi sao còn dám qua lại với hắn ? Con đã quên mất hắn là ai rồi sao ? Mười năm trước con đã hứa với ta như thế nào ? " - Thẩm Văn giận dữ đến nỗi mặt mũi đỏ hết cả lên. Lớn tiếng xong ông liền có chút thở mạnh, dù sao ông cũng đã có tuổi.
So với thái độ tức giận của ông, cô dường như rất lãnh đạm.
" Con và anh ta là đối tác làm ăn với nhau nên là đường đường chính chính qua lại không phải lén lút gặp mặt. Và đương nhiên, con không quên anh ta là ai. Vậy nên giữa hai chúng con chỉ là quan hệ hợp tác đơn thuần. Lời hứa của con khi đó con đã giữ lời, cắt đứt hoàn toàn với Lục Chiêu Thuấn trong suốt mười năm nhưng bây giờ con bất đắc dĩ phải chạm mặt anh ta vì công việc "
" Dù là quan hệ hợp tác cũng không được. Ngay lập tức hủy hợp đồng cho ta. Con cũng không được phép gặp mặt hắn nữa. Con còn muốn báo chí đồn thổi đến mức nào. Đến lúc đó, mặt mũi của bộ trưởng ta biết đem để ở đâu đây ? Ta biết ăn nói với Mạnh Vĩ Nhân như thế nào chứ ? " - Thẩm Văn càng gằn giọng.
" Đây là công việc của con, con sẽ tự quyết định. Xin cha đừng xen vào. Báo mạng đồn thổi cũng chỉ là đồn thổi "
Cô lạnh lùng đáp lại ông.
Ông nghe cô nói, không nhịn được mà tức giận thêm - " Khả nhi, có phải là ta đã quá nuông chiều con rồi hay không ? Con qua lại với con trai kẻ đã giết chết mẹ mình, con không cảm thấy có lỗi với mẹ của mình hay sao ? "
Lần này, cô im lặng. Thẩm Khả đương nhiên cảm thấy có lỗi, cảm thấy bản thân thật chán ghét.
" Còn nữa thằng con rơi đó giống y hệt cha nó, đều là kẻ giết người ! Con còn muốn day dưa với loại người như hắn ? Con nên nhớ mẹ con chết đều là do cha hắn gây ra ! "
Giọng ông đã khàn nhưng vẫn lớn giọng quát cô.
Thẩm Khả thực sự không nhịn được nữa mà đứng bật dậy.
" Xin cha đừng nói nữa. Đối với con, mẹ con mất là do cha hại chết. Vì hận thù của cha mà mọi tội lỗi của cha, mẹ con đều phải gánh chịu ! "
" Khả nhi, con dám ăn nói với ta như thế sao ?! "
" Cha nói Lục Chiêu Thuấn là kẻ giết người, Lục Quyết Thành là kẻ giết người. Vậy còn cha thì sao, cha có khác gì với bọn họ. Cha cũng chẳng phải là kẻ giết người sao ?! " - Cô không kiềm được mà nói ra những bực tức trong lòng.
" Con ! "
Thẩm Văn định giơ tay đánh cô nhưng đã bị người bên cạnh cản lại.
Kim Doãn Tôn nhíu mày vội nói - " Xin hai người hãy bình tĩnh. Thẩm tiểu thư đây là văn phòng công ty, xin cô hãy thận trọng lời nói "
Cũng may văn phòng này có kính cách âm tốt nếu không những lời nói lớn tiếng lúc nãy của hai người e là đã bị mọi người nghe hết.
" Cha nói con không được phép day dưa với kẻ giết người. Nhưng con, cho đến tận bây giờ cũng không chấp nhận nổi cha mình là kẻ giết người. Lục Quyết Thành hại chết mẹ con, còn cha đã giết chết cả cha mẹ của Lục Chiêu Thuấn. Cha có khác nào loại người ác độc đó chứ ? "
Cô lúc này đã hạ giọng mình xuống, vô cùng thấp như tảng đá đè ép trái tim mình.
" Thẩm Khả, có phải bây giờ con vì tên Lục Chiêu Thuấn đó mà quay lại chống đối ta không ? Nếu con còn dám gặp mặt Lục Chiêu Thuấn thì ta nhất định sẽ không bỏ qua cho con, cả công ty Abella này nữa ! "
Ông dùng ánh mắt uy lực nhìn cô. Thẩm Khả vẻ mặt xinh đẹp tức giận vô cùng.
" Thư ký Kim, chúng ta đi "
Nói xong, Thẩm Văn rời khỏi văn phòng cùng thư ký của mình.
Trong lúc hai người họ đi đến thang máy, tất cả nhân viên tại tầng ba đều đứng lại nhìn hai người đàn ông kia.
" Họ là ai vậy, chị Tiết ? "
Vi Như tò mò hỏi Tiết Mỹ Nhiên.
Mỹ Nhiên nhìn theo hai người đó rồi lại nhìn qua văn phòng CEO đang bị kéo màn đóng kín.
" Là bộ trưởng kinh tế tài chính, Thẩm Văn "
" Cái gì ? Ông ấy là... bộ trưởng sao ? Vậy tức là... "
" Ông ấy là cha của chủ tịch và cả giám đốc sáng tạo " - Chị trả lời.
Đúng lúc này từ phía sau vang lên tiếng bước chân.
" Mọi người mau đi làm việc đi, đừng đứng đây tán dóc nữa. Công việc bù đầu thế kia mà mọi người còn có thời gian nói chuyện sao ? "
Thẩm Nguyên không vui khẽ nói.
" Vâng thưa giám đốc "
Hai người kia liền giật mình mau quay trở lại bàn làm việc.
======================
Thẩm Nguyên gõ cửa hai tiếng rồi mới đẩy cửa kính bước vào văn phòng. Cô ngồi trên ghế tổng giám đốc nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy tiếng động cũng không xoay người lại.
" Lúc nãy, cha đến đây tìm chị có việc gì vậy ? "
Khi vừa đến công ty, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy chiếc xe và đám vệ sĩ quen thuộc của cha mình đứng dưới lầu. Rốt cuộc là có chuyện gì khiến cha phải lặn lội đến đây tìm chị mình như vậy ?
Thẩm Khả vẫn ngồi đó nhìn ra cửa sổ, giọng điệu buồn chán trả lời anh - " Em đoán thử xem "
" Là vì bài báo viết về tin đồn giữa chị và tổng giám đốc của Kính Vương ngày hôm qua sao ? " - Thẩm Nguyên bất chợt hỏi.
Cô không trả lời chỉ thở dài. Thẩm Nguyên có thể ngầm hiểu là mình đoán đúng.
" Chỉ vì một bài báo mạng mà cha lặn lội đến công ty để gặp chị, như vậy không phải là quá quan trọng hóa vấn đề sao ? "
Anh cảm thấy có chỗ không đúng.
Thẩm Khả hít sâu một hơi, nhẹ giọng đáp - " Chi tiết chuyện này em không cần biết đâu "
" Chị hai, chị trả lời thật cho em biết chị và người đàn ông đó thực sự có quan hệ gì. Hôm ở buổi tiệc thái độ của chị đối với anh ta không bình thường " - Anh âm thầm quan sát vẻ mặt chị gái của mình.
" Sự thật ? Sự thật, anh ta là mối tình đầu của chị năm cấp ba " - Cô nhẹ giọng nói, không hề giấu giếm.
Thẩm Nguyên chau mày nhìn cô - " Mọi chuyện chỉ như thế thôi sao ? Nếu vậy cha cũng đâu cần cất công đến đây ? "
" Tiểu Nguyên, chị đã nói rồi chuyện này em không nên biết quá nhiều " - Thẩm Khả quay mặt lại nhìn em trai, thẳng thừng mở miệng.
" Rốt cuộc là chuyện gì mà em không thể biết ? " - Anh nhăn mặt hỏi.
Cô ngước mặt lên, đáy mắt thoáng qua sự lạnh lẽo, hồi lâu mới trả lời anh - " Nó liên quan đến cái chết của mẹ chị, thế nên em đừng hỏi nhiều nữa "
Đột nhiên, Thẩm Khả nhắc đến mẹ cô làm anh có chút bất ngờ. Trước giờ anh vẫn luôn nghĩ mẹ của Thẩm Khả chết trong tai nạn ô tô không phải sao ? Tâm trạng của Thẩm Nguyên thêm phần phức tạp hơn, anh không dám hỏi nhiều nữa nên đành im lặng đi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Nguyên rời khỏi phòng, cô mới rút điện thoại từ trong túi ra. Lướt qua lịch sử cuộc gọi tìm đến một dãy số lạ không có trong danh bạ. Cô ngay sau đấy liền lưu số đó vào trong danh bạ. Rồi lại nhấn nút gọi.
Trên màn hình hiện lên cái tên " Lục Chiêu Thuấn "
Điện thoại chỉ vừa reo lên một tiếng thì người bên kia đã bắt máy. Nhưng hắn không nói gì.
Cả hai đều im lặng một vài giây, Thẩm Khả là người mở miệng trước.
" Lục Chiêu Thuấn, có phải anh nói nếu như tôi không rời khỏi biệt thự Khả An thì anh sẽ cho khắp mọi mặt báo viết về chúng ta đúng không ? "
" Đúng vậy "
" Được, vậy thì cứ làm như vậy đi "
Người bên kia nghe thấy lời cô vội chau mày không đáp.
Thẩm Khả tiếp tục nói - " Tôi sẽ không rời khỏi Khả An, anh hãy làm như những gì mình nói đi "
Nói rồi, cô cúp máy.
============================
Trưa hôm đó, Thẩm Khả nhìn thấy một chiếc xe màu rượu quen thuộc đỗ trước công ty cô. Trong khi mọi người xuống dưới tầng trệt ăn trưa thì đã nhìn thấy chiếc xe đắt tiền kia cùng người đàn ông anh tuấn cao lớn đứng bên cạnh chờ đợi.
Hầu như tất cả các nhân viên đều nhận ra hắn. Lục Chiêu Thuấn, tổng giám đốc của Kính Vương, nổi tiếng trong thương giới hào hoa phong nhã nhưng lại rất lạnh lùng. Khí chất cao quý ngời ngời của người đàn ông khiến cho toàn bộ phụ nữ có mặt ở đó đều muốn ngộp thở. Bởi sự mị hoặc của hắn có thể lôi đàn bà xuống địa ngục.
Thẩm Khả vừa định đi ra ngoài ăn trưa với em trai mình thì đã nhìn thấy người đàn ông cao sừng sững kia đứng trước cửa công ty. Âu phục cao cấp đắt tiền khoác lên người hắn cộng thêm phong thái tao nhã làm cho hắn không khác gì quý tộc hoàng gia.
Cô nhất thời ngạc nhiên nhưng lát sau suy tư gì đó lại quay sang nói với Thẩm Nguyên.
" Hôm nay chị không thể ăn trưa với em được rồi "
Thẩm Khả định cất bước đi nhưng đã bị em trai mình giữ lại - " Chị hai, sao người đàn ông đó lại đến tận đây ? Bây giờ tất cả mọi người đều đang nhòm ngó chẳng lẽ chị lại muốn đám phóng viên viết một bài báo khác hay sao ? "
Cô nhẹ nhàng gỡ tay em trai mình ra - " Đây là chuyện của chị em đừng xen vào "
Cô bước chân đi thẳng về phía người đàn ông, vẻ mặt không vui - " Anh đến đây làm gì ? "
Hắn hai tay đút vào túi quần, bộ dạng vô cùng nhàn nhã - " Chẳng phải đây là điều Thẩm chủ tịch lựa chọn sao ? Tôi... "
Hắn chưa kịp nói hết câu, Thẩm Khả đã tự ý đi vòng qua bên kia chiếc xe mở cửa ghế phụ ra ngồi vào. Lục Chiêu Thuấn đôi lông mày anh tuấn cau chặt. Rõ ràng hắn cảm thấy bị bất ngờ.
Hắn sau đó cũng ngồi vào trong xe. Vừa đóng cửa xe lại, đã nghe thấy người bên cạnh lên tiếng.
" Tôi đói rồi. Tôi muốn ăn cơm trứng "
" Cơm trứng ? "
Lục Chiêu Thuấn nhất thời phản ứng không kịp với mấy hành động kỳ lạ của cô.
" Không biết chỗ bán sao ? Vậy tôi chỉ đường, anh lái xe "
Cô nhún vai nói.
Lần đầu tiên có người dám ra lệnh cho hắn như vậy !
Lục Chiêu Thuấn nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen thẳm quan sát cô. Hồi lâu lại hỏi một câu không đầu không đuôi.
" Vì sao ? "
Cô nghiêng đầu qua nhìn hắn.
" Vì sao lại lựa chọn như vậy ? " - Lục Chiêu Thuấn giọng lạnh lùng hỏi cô.
Hắn dường như có cảm giác cô chính là cố tình muốn như vậy. Muốn hắn tung tin hai người lên khắp mặt báo.
Thẩm Khả nhắm mắt lại như muốn ngủ. Rồi lại mở mắt ra, chầm chậm nhìn hắn.
" Vì tôi muốn kháng cự " - Thẩm Khả nhẹ giọng nói.
" Nếu tôi nói là để kháng cự, em có tin không ? "
Cô còn nhớ rất rõ lời của hắn khi đấy. Có phải lúc đó hắn cũng giống với cô bây giờ ?
Con ngươi đen của người đàn ông có chút biến hóa, thoáng qua một tia phức tạp. Hắn nhìn cô không nói gì.
Một lúc sau, chiếc xe bắt đầu lăn bánh.