Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em
Chương 30: Trở về
Người đàn ông trong bóng tối chỉ có thể nhìn thấy một nửa gương mặt. Một cái cằm góc cạnh sắc lẹm, một đôi môi cong lên cao ngạo. Một thân hình trần trụi tráng kiện dũng mãnh như báo. Không quá cơ bắp nhưng lại đạt đến tỉ lệ thuận hoàn hảo khiến cho phụ nữ điên cuồng ham muốn. Màu da đồng bóng loáng điểm thêm vài giọt mồ hôi chảy xuống, đẹp đến mức không tả được. Hắn luân động thô bạo mặc kệ cho người phía dưới gào rên lớn.
Người đàn ông mê người như thế, sắc mị như thế nhưng trong lúc khoái cảm đang dâng trào này vẫn làm cho người khác có cảm giác thật lạnh lùng. Hắn ta nửa quỳ trên giường làm hành động ra vào điên cuồng nhưng nét mặt không một chút biến sắc.
Người phụ nữ dưới thân muốn rướn người lên đưa tay ôm lấy hắn nhưng khi vừa ôm hắn lại muốn hôn hắn đã bị người đàn ông dùng bàn tay to lớn bóp lấy cổ cô ta đè nằm xuống giường, chế ngự đầu cô ta dưới gối. Tuy hắn không dùng lực mấy nhưng vẫn khiến người phụ nữ có cảm giác khó thở.
" Chiêu Thuấn, đau... em... "
Trong bóng tối đôi mắt người đàn ông dần hiện ra. Ánh mắt sắc lẹm như dao, sâu thẳm như vực không đáy. Đôi mắt của một con thú rình mồi khiến cô ta phải lạnh gáy.
" Ta đã nói với cô như thế nào ? " - Giọng của hắn rất lạnh.
Người phía dưới bắt đầu hoảng sợ - " Em... xin lỗi. Em sẽ không... làm vậy nữa "
Cô ta đã được nghe nói người đàn ông này lạnh lùng tới mức nào, tàn nhẫn đến đáng sợ, không ai được phép làm trái ý của hắn dù là việc nhỏ nhất. Cô ta còn được cảnh báo về thói quen của hắn, Lục Chiêu Thuấn trên giường khiến cho phụ nữ cuồng thích bao nhiêu, đê mê bao nhiêu thì hắn càng lãnh khốc bấy nhiêu. Hắn ngoài trừ phía dưới thân luân động kịch liệt, còn lại không cho phép bất kỳ ai đụng vào thân thể hắn dù là ôm hay hôn.
Chỉ vì lúc nãy trong cơn mê ái, cô ta không kiềm chế được mà muốn thử một lần ôm lấy thân thể cứng rắn như bức tường thép của người đàn ông kia. Ánh mắt ma mị, gương mặt anh tuấn, thân hình tráng kiện cùng mùi đàn hương phảng phất đâu đây khiến cho bất kỳ người phụ nữ nào cũng không kiềm được bản chất sắc dục của mình.
Bàn tay người đàn ông càng siết chặt hơn - " Ta có thể nói cho cô biết, ta cũng chẳng phải chưa từng giết người "
Lời nói của hắn kéo dài ra như lưỡi dao găm kề vào cổ cô ta. Người phụ nữ rùng mình. Mặt mũi tái mét.
" Xin lỗi, em xin lỗi... tha cho em... em hứa sẽ không làm như vậy nữa... không bao giờ " - Cô ta hoảng loạn giữ chặt tay hắn.
Lục Chiêu Thuấn hơi thở phát ra mùi nguy hiểm. Ngay sau đó nắm cổ cô ta ném xuống giường như một con gà. Cô ta hét lên một tiếng đầy đau đớn.
" Cút ngay "
Hắn lạnh lùng đuổi cô ta.
Người phụ nữ hốt hoảng cầm lấy quần áo chạy thật nhanh ra khỏi phòng khách sạn.
Hắn chậm rãi ngồi dựa vào thành giường, một tay với lấy ly rượu bên cạnh uống một hơi. Thân hình tráng kiện trần trụi bị chiếc chăn lớn che mất một nữa phía dưới. Trong bóng đêm hắn như một ma vương tàn bạo đang ngồi đó.
Bên môi hắn đột nhiên nở nụ cười rất đậm ngay sau đó lại biến thành sự chế giễu khinh thường.
" Thật là thất bại mà "
Hắn cầm lấy chiếc điện thoại cảm ứng, gọi cho ai đó.
" Gọi Đường Tử Vận đến đây cho ta "
Khoảng nửa tiếng sau, một cô gái xinh đẹp bước vào phòng tổng thống. Cô ta có một nước da trắng, mái tóc đen dài, đôi mắt xếch sắc xảo, thân hình đẫy đà nóng bỏng, bộ đầm da bó sát càng thiêu đốt người xem.
Cô ta trước khi vào phòng ngủ đã tự lột bỏ trang phục, chỉ còn mặc chiếc quần lót bé xíu. Đường Tử Vận biết sở thích của hắn vậy nên cô ta lõa thể nhẹ nhàng bước vào phòng ngủ.
" Anh gọi em tới sao ? " - Cô ta giọng dịu ngọt như kẹo.
Lục Chiêu Thuấn ngước mắt lên nhìn cô ta, mặt không chút biến đổi, nhếch miệng một cái - " Phải, làm việc của cô đi "
Nói xong, hắn giở chăn ra để lộ vật nam tính to lớn đang căng lên. Đường Tử Vận đỏ mặt nhìn nó, gương mặt có thể nói phong tình vạn chủng. Cô ta nhanh chóng bò lên giường. Nắm lấy thứ đàn ông của hắn vuốt ve, cô ta khẽ cúi đầu xuống ngậm lấy nó. Cái đầu nhỏ lên xuống nhịp nhàng.
Cô ta biết đối với người đàn ông này hắn thích sự phục tùng, bản tính trời sinh dã man của hắn thích cảm giác chế ngự được ai đó.
Người đàn ông ngồi trên giường hơi thở có chút gấp nhưng vẫn không ảnh hưởng gì đến nét mặt của hắn. Hắn vẫn lạnh lùng như không, một chút biểu cảm cũng không có.
Đường Tử Vận bắt đầu tuột chiếc quần lót của mình xuống chân, chậm chạp ngồi lên thứ đàn ông của hắn. Khó khăn lắm cô ta mới có thể ngồi xuống hết được.
" A... Chiêu Thuấn... lớn quá "
Cô ta phong tình nói lớn, trong cổ họng bật ra tiếng rên rỉ. Thân thể đẩy đà nhấp nhô lên xuống cùng nhục cảm.
" Thật là không biết xấu hổ "
Hắn cười lạnh nhạt.
Lục Chiêu Thuấn ngồi nhìn người phụ nữ phong tình trước mặt, ngoài dục vọng, trong lòng chỉ càng lúc càng lạnh đi.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
- Tổng công ty Abella -
Thẩm Nguyên rời khỏi phòng họp sau hai tiếng. Anh nhanh chóng bước xuống dưới tầng trệt của trụ sở công ty. Người thư ký đi theo sau anh gấp gáp nói - " Tổng giám đốc, xe đã chuẩn bị sẵn sàng. Sẽ không trễ, người cứ yên tâm "
Nhìn bộ dạng nôn nóng của anh, cô thư ký không nhịn được mà nói.
Thẩm Nguyên ngồi vào xe hơi thể thao sang trọng màu trắng. Anh thích tự lái xe của mình, vậy nên thường không có tài xế. Xe đi trên đường khoảng mười lăm phút thì đến sân bay.
Anh gửi xe rồi đi vào trong, khẽ nhìn đồng hồ vẫn còn đến năm phút nữa máy bay mới đáp xuống. Một lúc lâu sau, từ nơi cửa khẩu số ba của chuyến bay từ Luân Đôn đến Bắc Kinh xuất hiện những hành khách đầu tiên. Đa phần là những người ngoại quốc.
Đến khi số lượng hành khách đi ra gần hết thì từ trong đám người, một cô gái xinh đẹp đẩy xe hành lí lớn bước ra ngoài. Khi cô chỉ vừa xuất hiện, đám đông đã dồn tất cả mọi sự chú ý vào cô. Ánh nắng của buổi sáng hắt nhẹ lên làn da trắng mịn như phấn khiến cô càng thêm phần rực rỡ.
Cô có một gương mặt nhỏ với những đường nét diễm lệ. Vẻ đẹp thanh khiết đã bị che lấp bởi khí chất quyến rũ sang trọng của một người phụ nữ trưởng thành. Nhưng đôi mắt ướt át của cô vẫn không thể lẫn vào đâu. Dù đã trải đời bao nhiêu thì đôi mắt ấy vẫn trong veo như vậy, không vướn chút bụi trần.
Tóc của Thẩm Khả đã ngắn hơn rất nhiều, nó chỉ dài qua vai một chút và được nhuộm màu nâu sáng. Tóc mái lưa thưa có phần khiến cô trẻ trung hơn so với số tuổi của mình. Cô ăn mặc rất thời trang, những thứ khoác lên người chỉ toàn thứ đắt tiền cao cấp. Vóc dáng cô đã cao ráo lại mang thêm giày cao gót nên đã cao còn cao thêm.
" Chị hai "
Vừa nhìn thấy cô, Thẩm Nguyên đang vẫy tay ríu rít như một con chó con vẫy đuôi với chủ. Đã vậy còn gọi lớn nhiều lần giống như sợ cô không nhìn thấy.
Thẩm Khả cau mày, thằng nhóc này đang làm cái trò gì vậy.
Cô đẩy vali bước nhanh đến, không nể tình lấy tay nhéo tai tên nhóc kia.
" A... chị hai... đau, đau, đau... "
Thẩm Khả vẫn giữ ngón tay đang nhéo độc ác như vậy - " Có phải lâu rồi chị không đánh em nên bây giờ một chút phép tắc cũng không giữ không ? "
" A... "
Cô càng nhéo mạnh tay hơn.
" Em là em trai chị mà. Ai lại đối xử với em trai mình như vậy chứ ? " - Thẩm Nguyên mếu máo ủy khúc.
Vẻ ngoài của hai con người đang đùa giỡn với nhau nổi bần bật làm cho những người qua lại không chú ý không được. Cô gái thì xinh đẹp mê người, người con trai thì nước da trắng trẻo lại xăm trổ hết một bên tay.
" Đúng là mất mặt mà "
Cô khinh bỉ nhìn em trai mình sau đó mới buông tay ra. Đẩy xe hành lí qua cho anh.
" Đẩy đi "
" Chị hai à, lâu ngày không gặp chị có thể tỏ vẻ yêu thương em trai mình một chút được không. Đúng là chẳng có ai đối xử với em trai mình như chị cả. "
Thẩm Nguyên thở dài một cái liếc nhìn cô.
Cô khoanh tay trước ngực, nhếch môi một cái - " Cũng chẳng có đứa em trai nào như em đâu "
" Ra xe thôi "
Hai người vừa định bước đi thì đã nhìn thấy một người đàn ông từ phía xa đi tới.
Anh ta mặc một bộ vest đắc tiền chỉnh chu. Gương mặt điển trai sáng lạn. Anh ta có vẻ bề ngoài ưu thế, có thể nói khí chất cao quý trí thức đã ăn sâu vào con người này. Thời gian đúng là có thể thay đổi tất cả, có thể biến một người mặt mũi bình thường trông bây giờ lại đẹp trai như vậy.
Cô nhìn Mạnh Triết bước tới không chút biểu hiện gì. Chỉ có người bên cạnh là reo lên như một đứa trẻ.
" Anh rể "
Ngay lập tức, Thẩm Nguyên bị người nào đó dùng tay nhéo một phát ngay eo đau điếng. Nhìn qua thì thấy người đó cười tươi như hoa nở với mình nhưng ánh mắt thì đằng đằng sát khí.
" Xin lỗi, anh đến trễ, em ra lâu chưa ? "
Thẩm Khả mỉm cười nhẹ đáp - " Không sao, em chỉ vừa mới ra "
" Được rồi, chúng ta đi ăn đi, em đói bụng rồi. Anh rể à, chúng ta đi ăn món gì ngon ngon mừng chị trở về đi " - Thẩm Nguyên vui vẻ nói người đối diện.
" Anh đã đặt nhà hàng rồi, vậy hành lí này để anh đẩy cho " - Mạnh Triết vừa nói vừa nắm lấy tay cầm xe đẩy.
" Đúng rồi, tiện thể anh để hành lí vào xe anh luôn đi. Lát nữa em còn phải đến công ty, anh đưa chị hai về nhà "của em" giúp em " - Thẩm Nguyên lên tiếng khẽ nháy mắt với anh ta.
Rồi lại quay sang nháy mắt đầy lộ liễu với cô, cô ngay tức thì nghiến răng với em trai mình. Thằng nhóc chết tiệt còn dám nói nhà của mình nữa chứ ? Đi ở nhờ nhà người khác khi chưa xin phép mà còn dám tự nhận là nhà của mình.
" Đi thôi, em đói rồi "
Thẩm Nguyên cố tình làm lơ vẻ mặt hằn học của cô. Uể oải nói một câu xong bước nhanh về phía trước.
Mạnh Triết đứng bên cạnh cô, cười cười - " Chúng ta đi thôi "
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
...Nhà hàng Hoa Lệ...
" Chị hai, các nhà thiết kế chính của công ty chúng ta đã tự mình thiết kế riêng những bộ váy cưới cho chị. Họ muốn xem như đây là một món quà chào mừng chị về nước. Ngày mai chị đến thăm quan công ty thì tiện thể thử luôn mấy mẫu áo cưới do các nhà thiết kế may cho chị "
Thẩm Nguyên ngồi trên bàn ăn, vừa nhai vừa nói.
Cô lắc lắc đầu nhìn em trai - " Em xem em kìa, vừa ăn vừa nói, không phép tắc gì hết "
Thẩm Nguyên cũng chẳng màng đến lời nói của cô, tiếp tục nhai nuốt - " Chị hai à, chị lúc nào đã thành bà già khó tính như vậy. Người một nhà với nhau mà còn giữ kẽ sao ? "
Thẩm Khả lại bắn ánh mắt khinh bỉ với người đối diện. Một lúc sau mới từ từ lên tiếng - " Dù sao cũng không cần phải rườm rà như vậy. Tổ thiết kế của chúng ta đã rất bận bịu nhiều việc. Tháng này còn phải ra mắt bộ sưu tập mới, không thể để họ bị chi phối những việc khác như vậy được. Em thân là tổng giám đốc nên hiểu rõ điều này mới phải. Váy cưới của chị có thể đến cửa hàng váy cưới mua là được "
" Sao có thể như vậy, chị là người sáng lập ra thương hiệu thời trang Abella, cũng đường đường là chủ tịch của một tập đoàn thời trang lớn như vậy chẳng lẽ lại đi mua váy cưới ở một cửa hàng sao ? Hơn nữa chị cũng không nên lo lắng, chẳng phải chúng ta cũng đang có dự định ra mắt một thương hiệu áo cưới riêng vào mùa thu ? Vậy nên lần này, xem như cho họ thử nghiệm trước " - Thẩm Nguyên nghiêm túc giải thích.
" Vậy thì kế hoạch ra mắt bộ sưu tập mới tiến hành tới đâu rồi ? " - Cô cũng không bắt bẻ thêm đành hỏi sang chuyện khác.
" Tuy có chút rắc rối nhưng cũng sắp hoàn thành rồi. Mọi chuyện vẫn khá suông sẻ "
Anh chần chừ trả lời.
" Vậy thì tốt " - Cô nhẹ giọng đáp.
Thẩm Nguyên cảm thấy hơi bất ngờ trước thái độ của cô - " Chị không hỏi là rắc rối gì sao ? "
Thẩm Khả ngước mắt lên nhìn nhìn - " Lần này chị muốn thử giao phó tất cả cho em nên chị sẽ không hỏi. Chị biết sau khi bộ sưu tập này thành công em sẽ từ chức và lui về làm nhà thiết kế nhưng chị muốn em thể hiện thực lực của mình, sẽ rất có lợi cho em sau này. Thời trang không chỉ là nghệ thuật, nó còn là chuyện kinh doanh. Vậy nên chị mới sáng lập ra đế chế này "
" Em cũng rất tò mò việc này. Chị vốn dĩ không phải nhà thiết kế, ngay cả chuyên ngành đại học của chị cũng chẳng liên quan đến thời trang nhưng vì sao chị lại nghĩ đến chuyện mở một thương hiệu thời trang ? "
Thẩm Nguyên tò mò hỏi.
Cô có chút trừng mắt - " Em cứ như nhà báo đang tra hỏi vậy. Muốn biết lý do sao ? Đơn giản thôi, vì chị là phụ nữ, chị thích đẹp và chị muốn kinh doanh cái đẹp "