Sinh Mệnh Kiếp Này Tôi Phải Có Em
Chương 10: Ngày kỷ niệm
Nhưng mà nhìn Lục Chiêu Thuấn gọi món ăn một cách thuần thục như vậy, cô cảm thấy rất bất ngờ. Chẳng lẽ trước đây hắn từng ăn qua loại nhà hàng này rất nhiều lần ?
Người phục vụ ghi chép nhanh chóng rồi cúi xuống hỏi một câu - " Quý khách có muốn uống dùng rượu vang không ạ ? "
" Cho tôi một chai rượu vang loại xxx.... "
Người phục vụ nghe xong nhận lại quyển menu rồi nhanh chóng rời đi. Thẩm Khả chớp chớp mắt nhìn hắn - " Anh sao lại gọi nhiều như vậy ? Không ăn hết thật uổng phí "
Cô không dám trực tiếp đề cập đến chuyện tiền. Cô sợ sẽ làm hắn tự ái.
" Không sao, tôi muốn em ăn thật thoải mái. Ăn không hết thì bỏ lại " - Hắn thong thả mở miệng.
" Nhưng mà... "
" Thẩm Khả, tôi có thể trả được. Trả một cách dư dả là đằng khác nên em đừng lo lắng mấy chuyện linh tinh này nữa " - Lục Chiêu Thuấn thấp giọng cắt ngang lời cô.
Hắn nói trúng tâm tư của cô nên Thẩm Khả có chút ngượng ngùng. Cô cẩn thận lên tiếng - " Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy ? "
" Lúc trước tôi đi làm thêm ở chỗ cà phê sách hơn một năm, có tiền lương nhưng cũng không xài gì nhiều nên để dành. Bây giờ có dịp nên xài một chút " - Lục Chiêu Thuấn nhàn nhạt nói.
Như vậy càng chẳng phải không được sao ? Tiền của hắn để dành sao cô có thể tiêu xài tốn kém.
" Dù gì chúng ta cũng không nên hoang phí. Lần sau chúng ta ăn cái gì bình dân được rồi. Món ăn đắt tiền quá em ăn cũng không ngon miệng "
" Được, chiều theo ý em. Lần sau chúng ta sẽ ăn món khác "
Hắn cũng không muốn ép cô. Hắn lúc nào cũng muốn cô được thoải mái.
Món ăn được đưa lên, rượu vang cũng được đem đến. Lục Chiêu Thuấn thản nhiên kéo dĩa thịt của cô qua cắt thịt cho cô rồi để lại như cũ.
Thẩm Khả vừa ăn vừa quan sát hắn. Cách hắn cầm dao nĩa, cách hắn sử dụng khăn, cách hắn chùi miệng một cách tao nhã. Và cả cái cách hắn thưởng thức rượu vang nữa, ngón tay thon dài cầm chân ly thủy tinh lắc rượu xoay quanh ly rồi đưa lên mũi ngửi một chút, sau đó mới từ từ nhấp một ngụm. Tất cả đều thực hiện hoàn hảo đến từng bước.
Phong thái của hắn rất giống của cha cô khi ăn. Giống như một kẻ xuất thân thuộc hàng thượng lưu giàu có. Trước đây, Thẩm Khả cũng chỉ là một đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường, làm sao có thể được vào loại nhà hàng này, càng không biết những nguyên tắc cơ bản khi ăn uống ở những nơi sang trọng này.
Chỉ là khi đi ăn cùng Thẩm Văn cô đã quan sát rất nhiều, cũng dần dần có thể thuộc làu các phép tắc cơ bản. Nhưng đối với cô, những bữa ăn đó, thức ăn đều quá nhạt nhẽo không thể nuốt trôi. Ông ấy muốn hàn gắn mối quan hệ này nhưng cô lại thấy ông chỉ muốn nói lời bào chữa cho bản thân. Lại còn luôn luôn đề cập đến vấn đề chính trị với cô.
Thẩm Khả lúc đó thực muốn ăn nhanh cho xong bữa rồi ra về.
Đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía hắn, lẽ nào Lục Chiêu Thuấn là một đại thiếu gia sao ? Một phần giống một phần lại không giống.
Hắn rất bình dị từ quần áo đến tóc tai, cũng chẳng có xe đưa rước nào hay vệ sĩ nào. Bộ dạng lúc bình thường của hắn trông rất bất cần đời, trước kia thì ánh mắt lúc nào cũng như muốn giết người. Hắn từng nói với cô cha mẹ của hắn đều mất cả rồi, hiện tại hắn chỉ sống với anh trai. Nên không thể nào hắn là một đại thiếu gia được.
Nhưng mà khí chất thực sự rất giống...
" Ăn xong, em muốn đi đâu ? " - Lục Chiêu Thuấn phát hiện cô nhìn hắn đến mất hồn, khóe miệng cong lên không ít.
Cô quẫn bách đỏ mặt, cụp mắt xuống một lát sau mới trả lời - " Mình xem phim đi, nghe nói có một bộ phim mới ra mắt rất hay "
Hắn không nói gì ngay lập tức đồng ý. Chỉ cần là cô thích, hắn cái gì cũng chiều theo cô. Tuy rằng xem phim không thuộc sở thích giải trí của hắn nhưng cứ tưởng tượng cảnh trong rạp tối Lục Chiêu Thuấn được ôm cô, hắn liền cảm thấy rất cao hứng.
Thẩm Khả ăn gần hết thức ăn, không dám uổng phí tiền của hắn. Ăn xong cũng là lúc cô không thể lết nổi. Lục Chiêu Thuấn thanh toán tiền rồi nhanh chóng dẫn cô ra ngoài. Đi thẳng đến rạp phim gần đó.
Mua vé xong, gần một tiếng nữa phim mới chiếu nên hắn kéo cô đi dạo cho tiêu hóa. Vừa đi ra ngoài Thẩm Khả đã nhìn thấy một bà thầy bói ngồi bên lề đường. Ăn mặc trùm kín hết người như Ấn Độ. Mọi người xếp hàng đến xem rất đông.
Cô nổi tính hiếu kỳ lôi hắn tới. Cô cũng muốn thử xem bói một lần. Lục Chiêu Thuấn lắc đầu trước vẻ trẻ con của cô.
Xếp hàng cỡ chừng mười lăm phút mới đến lượt. Hai người ngồi xuống trước mặt một người phụ nữ trang điểm lòe loẹt, trên trán chấm một chấm đỏ. Trên bàn còn có một quả cầu thủy tinh lấp lánh, đúng chuẩn kiểu xem bói cổ điển thường thấy trên tivi.
Bà ta lên tiếng hỏi - " Hai ngươi muốn xem gì ?"
" Thưa, cháu muốn xem tình duyên " - Cô nhanh miệng nói.
" Cho hai ngươi phải không ? " - Bà thầy bói nhìn hai người, dễ dàng đoán ra.
Thẩm Khả đỏ mặt gật đầu.
Bà ta bắt đầu bằng việc hỏi ngày tháng năm sinh, nơi sinh và cả giờ sinh của hai người. Rồi đặt tay lên quả cầu nhắm mắt lầm bầm trong miệng mấy lời gì đó cô nghe không hiểu. Chỉ thấy buồn cười nhưng không dám cười. Nhìn qua người bên cạnh thấy hắn mặt lạnh tanh.
Sau đó, bà thầy bói cầm lấy tay hai người cùng chạm vào quả cầu thủy tinh, tay của hắn đặt lên tay cô.
Bà ta lại nhắm mắt, đọc thêm câu thần chú gì đó rồi mới mở mắt nhìn vào quả cầu thủy tinh, nhìn rất chăm chú. Cô cũng nhìn theo nhưng mà chả thấy gì cả. Lúc thì bà ta trầm ngâm, lúc thì lắc lắc đầu.
Vài phút sau, gỡ tay hai người ra. Bà thầy bói vẫn chưa hề lên tiếng, hết nhìn qua cô lại nhìn qua hắn. Thẩm Khả sốt ruột muốn chết. Ngay cả người bên cạnh cũng cau mày không ít.
" Thưa, chẳng lẽ xấu lắm sao ? " - Cô nhịn không được cất giọng hỏi.
Bà ta liền lắc đầu - " Xấu thì không xấu nhưng tốt cũng chẳng phải tốt "
" Là sao ạ ? " - Thẩm Khả càng khó hiểu.
Một lần nữa, bà thầy bói lại quan sát từ hắn qua cô một lượt - " Về tuổi mệnh hai ngươi rất hợp nhau. Nhưng mà ta có thể nhìn thấy mỗi người các ngươi đều mang trong mình khí chất rất mạnh mẽ, vì vậy rất khó hòa hợp. Cũng giống phượng hoàng và sư tử không thể ở cùng một chỗ. Cho nên đến được với nhau hay không là còn do bản thân các ngươi. Có câu duyên do trời định, phận do người tạo "
" Bà có thể nói rõ hơn được không ? Cháu nghe không hiểu cho lắm "
" Ta chỉ có thể nói với hai ngươi như thế này. Sợi tình duyên này rất chắc chắc, duyên phận của hai ngươi mạnh mẽ đến mức không có thứ gì cắt đứt được. Nhưng mà... "
" Nhưng mà thế nào ? " - Lục Chiêu Thuấn cũng không kiên nhẫn hơn được nữa.
Bà thầy bói nhìn hắn nói - " Nhưng mà sợi tình này bị một tảng đá đè lên quá nặng. Nếu như cả hai ngươi không cùng nhau nhấc tảng đá đặt xuống, cứ tiếp tục như thế này thì hai ngươi không thể dứt khỏi nhau nhưng cũng không thể đến được với nhau "
.....
..
" Sao vậy ? Còn nhớ đến lời bà thầy bói đó sao ? " - Lục Chiêu Thuấn nhìn cô hỏi. Từ nãy đến giờ cô cứ trầm tư khiến hắn có chút lo lắng.
Thẩm Khả ngước mắt lên nhìn người bên cạnh - " Vậy anh nghĩ bà ta có nói đúng không ? Rằng hai chúng ta không đến được với nhau "
Đột nhiên, hắn lấy ngón tay búng vào trán cô hung dữ nói - " Trẻ con ! Tôi ở bên cạnh em, em không tin tôi sao ? Vậy mà lại nghe bà thầy bói dạo đó bịa đặt. Thật không lọt lỗ tai chút nào "
Cô đau đớn ôm đầu, bất mãn lên tiếng - " Em cũng chỉ hỏi như vậy thôi mà. Anh nói không tin thì em không tin "
" Lần sau, không cho phép nói chuyện linh tinh như thế nữa. Tôi sẽ phạt nặng đấy "
Lục Chiêu Thuấn bất ngờ ôm lấy cô, cộc cằn nói. Đâu đó nơi trái tim hắn nhen nhóm một tia sợ hãi. Cảm giác này là lần đầu tiên trong đời hắn.
Hắn không hề tin lời bà thầy bói đó. Nhưng mà nghĩ tới việc mất cô, Chiêu Thuấn thực sự không thể chịu được.
°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°°
Đến gần sát giờ chiếu hai người mới vào rạp. Thẩm Khả không muốn mua bắp vì bụng cô còn khá no nên chỉ mua đúng một ly nước cỡ lớn để cô và hắn cùng uống. Bước vào phòng rạp tối om, cô phải nắm chặt tay hắn để hắn dẫn vào.
Lục Chiêu Thuấn mua vé ghế dành cho tình nhân Sweetbox. Thường là những chiếc ghế sofa đôi màu đỏ nằm ở vị trí cuối hàng ghế. Rất riêng tư, thích hợp cho các cặp tình nhân.
Ngồi yên vị xuống ghế, Lục Chiêu Thuấn không chịu ngồi bình thường mà phải vòng tay sang ôm eo cô. Đương nhiên rồi vì đây là ý đồ của hắn khi mua loại vé này mà. Thẩm Khả cũng chẳng thèm đôi co với hắn, dù sao cô có nói hắn cũng không chịu ngồi yên.
Phim bắt đầu được chiếu. Khi nãy, Lục Chiêu Thuấn để cô tùy ý chọn lựa nên cô đã chọn một bộ phim hành động hài hước của Mĩ.
Suốt một buổi cô chăm chú xem phim, mắt không rời màn hình. Thỉnh thoảng còn bật cười vì những tình tiết hài hước. Một lúc sau nhìn sang người bên cạnh đã thấy hắn ngủ gà ngủ gật. Một tay còn để trên đùi cô.
Hắn lại ngủ nữa rồi. Nhìn gương mặt anh tuấn cô cảm thấy có chút tội tội lại cảm động. Hắn không thích đọc sách nhưng vẫn vào thư viện cùng cô, hắn cũng không thích xem phim nhưng lại chiều theo ý cô. Thẩm Khả nhích người một chút để có tư thế cho hắn tựa đầu vào vai cô.
Thẩm Khả cầm lấy bàn tay của hắn khẽ vuốt ve. Đôi bàn tay thon dài có chút thô ráp. Trên đầu ngón tay còn có vết chai sạn. Nhìn bằng mắt không thể thấy nhưng khi chạm vào tay hắn mới phát hiện có rất nhiều vết sẹo nhỏ đã phai mờ. Ắt hẳn là do đánh nhau.
Lục Chiêu Thuấn từng nói với cô hắn đánh nhau là để kháng cự một số người. Cô thực sự rất tò mò muốn biết những người đó là ai. Càng muốn biết lý do của hắn là gì.
Thẩm Khả đan tay mình vào tay hắn, cảm nhận hơi ấm từ bàn tay thô ráp. Nhìn hắn ngủ ngon bên vai mình, trái tim cô chảy ra một dòng suối ngọt ngào và tinh khiết. Thì ra hẹn hò lại có cảm giác thích thật.
Cô cứ nắm tay hắn như vậy rồi tiếp tục xem phim.
Phim hiện lên chữ the end bắt đầu chuyển sang nhạc kết thúc phim. Khán giả liền lũ lượt di chuyển ra bên ngoài. Riêng cô vẫn còn ngồi nán lại chờ kết thúc nhạc phim.
Lúc này Lục Chiêu Thuấn mới bắt đầu tỉnh. Hắn ngước lên nhìn cô rồi lại nhìn lên màn hình chiếu.
" Tôi ngủ bao lâu rồi ? " - Hắn giọng khàn khàn hỏi cô.
" Anh ngủ cũng được một tiếng rồi " - Cô đáp.
Lục Chiêu Thuấn biếng nhác đứng dậy, kéo tay cô - " Hết phim rồi, chúng ta ra ngoài thôi "
Thẩm Khả nhoẻn miệng cười đi theo hắn. Bây giờ ngoài trời cũng đã là buổi chiều. Buổi chiều nên thời tiết cũng lạnh hơn. Lục Chiêu Thuấn lại cởi áo khoác lên cho cô.
" Nhưng mà sao đột nhiên em lại chủ động rủ tôi đi hẹn hò vậy ? " - Hắn lên tiếng hỏi cô.
Đôi má của cô trở nên ửng hồng. Hắn cũng không cần phải hỏi trực tiếp như vậy. Dù sao cô cũng là con gái mà. Chần chừ một lúc lâu cô rút ra từ túi xách một hộp quà nhỏ bằng bàn tay, đưa đến cho hắn.
" Tặng anh "
Lục Chiêu Thuấn ngạc nhiên nhìn hành động của cô. Nhanh chóng cầm lấy món quà, nheo mắt khó hiểu -" Hôm nay cũng không phải ngày gì đặc biệt. Sao khi không em lại tặng quà cho tôi ? "
" Ừ thì... "
Thẩm Khả xấu hổ ngập ngừng trong lời nói.
" Thẩm Khả " - Hắn chăm chú nhìn cô, âm thanh khẽ gọi tên cô dịu dàng như đang đốc thúc.
" Tại... tại vì hôm nay là tròn một tháng... tháng quen nhau nên em... "
Thẩm Khả biết ngay là hắn sẽ không quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn này mà. Cô hiện tại cảm thấy rất xấu hổ.
Cô liếc nhìn hắn, vẫn là vẻ mặt lãnh đạm. Hắn có phải thực sự cảm thấy cô quá trẻ con không ?
Bất thình lình Lục Chiêu Thuấn bắt lấy cô lôi vào lồng ngực rắn chắc của mình. Thẩm Khả bị làm cho bất ngờ, khó hiểu nhìn lên hắn.
" Thẩm Khả, tôi vui lắm " - Giọng nói trầm khàn vang lên.
" Thật sao ? "
Cô nhỏ tiếng hỏi.
" Thật "
Hắn ôm chặt cô hơn nữa.
Cái đầu nhỏ của cô dụi dụi vào lồng ngực hắn. Tâm trạng đã tốt lên rất nhiều.
Lục Chiêu Thuấn hơi buông cô ra, tò mò muốn mở quà ra - " Là gì vậy ? "
Thẩm Khả nở nụ cười ẩn ý - " Anh mở ra đi "
Khi hắn mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc khăn quàng cổ màu đen được gói lại tỉ mỉ. Vì mùa đông sắp đến nên cô nghĩ quà này là thích hợp nhất.
Cô lại lấy ra từ trong túi xách một chiếc khăn giống y như vậy nhưng mà màu hồng.
" Anh xem, chúng là đồ đôi đấy "
Lục Chiêu Thuấn khóe môi giơ cao thích thú. Lấy món quà ra khỏi hộp đưa cho cô - " Giúp tôi quàng lên cổ "
Đôi môi hồng nhuận tươi cười như hoa, Thẩm Khả cầm lấy khăn nhẹ nhàng choàng qua cổ hắn.
Đúng là người đẹp nên mang gì cũng đẹp. Nhìn vào cũng không biết là người đẹp vì khăn hay khăn đẹp do người nữa. Đôi mắt lanh lợi thỏa mãn ngắm nghía.
Lục Chiêu Thuấn cũng cầm lấy khăn màu hồng trên tay người đối diện, dịu dàng choàng lên cổ cô. Động tác thân mật của hắn lại làm tim cô chạy loạn.
Hắn cúi thấp mặt, ngắm nhìn vật trên cổ cô, đưa tay chỉnh sửa cho thật đẹp và phải giữ ấm cho cô. Lục Chiêu Thuấn hài lòng nhìn gương mặt đang ửng hồng của cô. Không kiềm được lòng mình mà tiến tới cướp đoạt cánh hoa đang hé mở kia.
Sự mềm mại càng kích thích hắn mãnh liệt hơn. Mỗi một lần hôn vào là mỗi một lần cả hai người nghẹt thở. Thẩm Khả hơi giãy giụa vì nụ hôn của hắn quá cuồng dã khiến cô trái tim không tự chủ được mà đập liên hồi.
Hồi lâu sau, hô hấp của cô mới được giải thoát. Lục Chiêu Thuấn ngắm nhìn người con gái phía dưới, có chút vui vẻ nói - " Cám ơn em "
Thẩm Khả cắn cắn môi tay chân luống cuống nhưng trong lòng lại âm thầm hạnh phúc.
Hắn khẽ ôm cô vào lòng. Chưa bao giờ hắn có thể nghĩ tới việc ôm một cô gái lại cảm thấy hạnh phúc đến như vậy. Nhờ có cô mà trong cuộc đời hắn mới được một lần hưởng thụ tư vị hạnh phúc này.