Siêu Sao

Chương 268: Yêu thương phiền muộn


Chương trước Chương tiếp

Gần tới Giáng Sinh, các con phố lớn nhỏ ở Mỹ đều huyên náo mang đến không khí thật sôi động.

Tuyết trắng dài trên đường, mỗi một người bước qua thì liền để lại vết giầy trên nền tuyết trắng xóa, mùa đông đã chính thức đến rồi đấy.

Trong các cửa hàng trưng bày những cây thông lấp lánh, tủ kính thì đầy ắp những ông già Nô-en, những đôi chân vội vã, những gương mặt mỉm cười tràn đầy hạnh phúc, có người đội những chiếc nón nô-en đáng yêu, có người nhanh tay khuân về những cây thông, đi về cuối đường kia, là sẽ đến nhà rồi.

Đưa tay lau một tầng sương mỏng đọng trên kiếng, mùa đông thật lạnh lẽo nơi đây, ấy vậy mà trên khuôn mặt Lục Thiên Thần vẫn mang theo một sự ấm áp, anh yên lặng nhìn sự náo nhiệt bên ngoài kia.

“Lục tiên sinh, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao anh lại muốn tìm tôi hỏi về mối quan hệ giữa tôi và Fiennes vậy.” Ngồi đối diện Lục Thiên Thần, người đã từng là bác sĩ riêng, từng là người yêu của Fiennes – Harvey.

“Anh và Fiennes cũng đã cùng nhau đón Giáng Sinh nhiều lần rồi phải không?” Lục Thiên Thần chuyển tầm nhìn từ ngoài cửa sổ sang người đàn ông tao nhã đối diện “Người đàn ông đó, nhất định là người tri kỷ của anh, anh không cần nói cho tôi biết cũng không sao, anh ta là người quan trọng nhất của anh mà.”

“Cạch —— ”

Ly nước trong tay Harvey bất ngờ bị rớt, anh ta đã bị Lục Thiên Thần nói trúng rồi.

“Cho nên tôi nghĩ, nhiều nhất thì chắc anh cũng cùng anh ta đón lễ Giáng Sinh một lần.” Cười nhạt hai tiếng, Lục Thiên Thần biết bản thân mình không nên hận thù gì người đàn ông đối diện kia, dù sao Fiennes cũng đã là quá khứ, và hiển nhiên có những mối quan hệ kia cũng là quá khứ, quá khứ thì cứ để là quá khứ đi, không thể quay trở lại được nữa rồi.

Ấy vậy mà, trong lòng anh vẫn không chịu được, vì ai đó mà tâm tư tình cảm anh lấp đầy những nỗi lo âu, những yêu thương phiền muộn.

Hẳn là Đường Phong sẽ không thể nào thấy được sự mãn nguyện luôn toát lên trong chính đôi mắt mình: mỗi lúc sáng sớm anh hôn đôi môi dịu ngọt của Đường Phong, trong mắt ai kia luôn tràn đầy hạnh phúc và ấm áp; mỗi lúc anh dịu dàng mang nước cho Đường Phong, ai kia luôn mỉm cười rồi nói tiếng cám ơn.

Những việc như thế thì nhiều vô số, người đàn ông kia luôn luôn dễ dàng thỏa mãn như vậy mà chính bản thân mình lại không hề biết, khiến cho Lục Thiên Thần càng muốn quan tâm và thương yêu nhiều hơn nữa, lấy sự che chở bao bọc này để chôn vùi đi những đau khổ và hờn tủi mà Đường Phong đã phải chịu đựng.

Anh là như vậy đấy, thế nên Charles cũng chẳng khác gì anh.

“Anh nói chuyện thật lạ, tôi không biết là Fiennes quen biết anh.” Harvey lắc đầu, đại khái là chạm đến tận nội tâm nhức nhối nhất của Harvey, sắc mặt anh ta thoạt nhìn không tốt lắm.

“Lúc anh ấy uống thuốc… thường sẽ có cảm giác nôn mửa đúng không?” Lục Thiên Thần không để ý tới việc Harvey lo sợ Lục Thiên Thần nghi ngờ mối quan hệ giữa anh ta và Fiennes, anh cúi đầu nhấp hai ngụm cà phê, tiện tay lau màn sương đọng lại trên cửa sổ.

Trong lòng anh nghĩ, không biết Đường Phong sẽ thích quà gì đây, lễ Giáng Sinh năm nay, không thể để Đường Phong bơ vơ một mình được.

“Anh làm sao mà biết được?” Hôm nay Harvey đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác, không rõ vì sao Lục Thiên Thần đột nhiên tới tìm mình, không rõ vì sao đối với cái người chẳng có chút giao tình này đi thảo luận chuyện của Fiennes.

Mặc dù anh ta hết sức nghi hoặc, nhưng đối với mấy câu hỏi của Lục Thiên Thần, Harvey vẫn trả lời: “Lúc về sau bệnh tình anh ấy càng tái phát, thời gian điều trị lại càng kéo dài hơn, mỗi ngày đều phải uống thuốc mới có thể kiểm soát được tình trạng chuyển biến của căn bệnh.”

Cúi đầu lẳng lặng nhìn ly cà phê trong tay, Harvey như chìm vào trầm tư, những ký ức dần hiện lên, giọng nói trở nên mềm nhẹ.

“Anh ấy không thích uống thuốc, thế nhưng không có cách nào khác, cậu biết đó… Bệnh của anh ấy rất nghiêm trọng, trên thực tế Fiennes có thể sống đến gần bốn mươi là đã vượt qua dự tính lúc đầu của tôi rồi, anh ấy là một người kiên cường, sống rất nhiệt huyết và luôn yêu thương người khác.” Viền mắt đột nhiên đỏ lên, Harvey không kìm được đành lấy tay che miệng mình lại.

Tiếng nấc nghẹn ngào vang lên: “Anh ấy là vậy đấy, luôn nhiệt tình, luôn kiên cường chống chọi với bệnh tật, mỗi ngày đều chịu cam khổ vì ốm đau, không ai biết anh ấy mỗi lần uống thuốc đều muốn nôn mửa, sau này tôi đành phải tán nhuyễn thuốc rồi pha với nước để anh ấy uống dễ hơn, thật là cực mà, ha ha.”

Một giọt nước mắt rơi xuống ly cà phê, một vằn nước hiện lên bên trong ấy.

Cố sức nhắm hai mắt lại, Harvey tiếp tục nói: “Mỗi lần như thế anh ấy đều nín thở cố gắng uống hết số thuốc, sau đó cười nói với tôi, cho anh ấy một ly mật ong ngọt chết người đi.”

“Thượng đế ơi…” Hai tay bưng kín mặt, Harvey tựa hồ không thể tiếp tục nữa, có quá nhiều đau thương, anh ta đã đánh mất, ruồng bỏ người đàn ông kia, mà hơn thế nữa chính anh ta đã gây ra biết bao nỗi đau cho người ấy.

Harvey hối hận đối với những gì đã làm với người mình đã từng thương yêu, đúng vậy, hối hận cả một cuộc đời này.

Từ những gì Harvey nói thì Lục Thiên Thần đã hiểu tất cả, như thế là đủ rồi.

Lúc chuẩn bị đi, Harvey đột nhiên hỏi Lục Thiên Thần một câu: “Vì sao anh lại muốn biết chuyện của Fiennes, vì sao, có thể nói cho tôi biết vì sao không, có phải là có liên quan đến Đường Phong không? Bọn họ… Hai người bọn họ quá giống…”

Ngữ khí mang theo chút nghi hoặc và đầy mâu thuẫn, Harvey không dám nói ra những gì anh ta đang tưởng tượng trong đầu, Fiennes và Đường Phong có phải là một người hay không?

Thế nhưng, làm sao có thể như vậy được?

“Mặc kệ là Fiennes hay Đường Phong, bây giờ cậu ấy sống rất tốt.” Khoát thêm áo, Lục Thiên Thần nhìn ngoài lộ đang ồn áo náo nhiệt ngoài, “Harvey tiên sinh, cũng đã đến giờ anh về nhà lo cho vợ và con cái rồi đấy.”

Harvey muốn biết đáp án, nhưng đến cuối cùng lại chẳng có được câu trả lời nào.

Nhưng nếu biết được rồi, thì có thể làm gì đây chứ?

【Mặc kệ là Fiennes hay Đường Phong, bây giờ cậu ấy sống rất tốt】 yên lặng suy nghĩ những lời này của Lục Thiên Thần, Harvey lộ ra một tia cười khổ.

Ngay lúc Lục Thiên Thần rời đi, Harvey đột nhiên đứng lên : “Xin chờ một chút.”

Harvey chạy nhanh tới phía Lục Thiên Thần, đưa một hộp quà, thấy ánh mắt khó hiểu của đối phương, anh ta giải thích: “Đây là cha của Kino nhờ tôi gửi cho Đường Phong.”

“Lần trước trong buổi sinh nhật Kino, Đường Phong giúp bà nội cậu ấy băng bó vết thương, cha của Kino rất cảm kích việc này, đồng thời…cũng xin lỗi Đường Phong vì trước kia đã hiểu lầm cậu ấy.”

“Vậy tại sao ông ấy không tự mình đến?” Lục Thiên Thần không giống Đường Phong thích nói chuyện ngọt ngào tốt đẹp với người khác, đối với Lục Thiên Thần, việc nhờ người khác mang quà đến xin lỗi này nọ thì thật là chả có thành ý chút nào.

“Cái này…” Harvey không nghĩ Lục Thiên Thần lại cắc cớ, nói đúng như vậy, mặt anh ta liền đỏ lên.

“Việc cám ơn và xin lỗi này, quá muộn rồi.” Sau cùng, Lục Thiên Thần cũng nhận lấy hộp quà, “Tôi sẽ chuyển cho Đường Phong.”

Ai kia ở nhà khẳng định lại sẽ lộ ra sự thỏa mãn và kinh ngạc vui mừng, Lục Thiên Thần có thể tưởng tượng được điệu bộ của Đường Phong lúc ấy.

Mỗi một nghề đều có cái khó riêng của nó, giống như trước khi gia nhập Hollywood, Đường Phong cũng đã làm qua không ít công việc, biết được sự vất vả trong từng công việc ấy, thì cậu ấy càng nỗ lực hơn và không hề có chút oán hận nào đồi với nghề mà mình đã chọn.

Làm diễn viên thì đôi khi tiền thù lao cả đời cũng chỉ bằng lương của viên chức phổ thông, muốn được đền đáp thì nỗ lực phải càng gấp trăm lần hơn, càng phải thể hiện tính chuyên nghiệp và thái độ làm việc nghiêm túc.

Ngày hôm nay không có phân cảnh của Đường Phong, nhưng vì cậu là nhà sản xuất chính nên bình thường cũng sẽ tới phim trường để giám sát.

Vừa vặn hôm nay là cảnh quay của Ca Trần.

Đường Phong sẽ không sẽ vì bất hòa trước đây giữa cậu và Ca Trần mà cố tình cắt bớt cảnh quay của Ca Trần, Đường Phong còn nặng tăng thêm cảnh của cậu ta trong phim, làm như vậy thì chỉ có một mục đích, đó chính là vai diễn của Ca Trần rất phù hợp với tình trạng của giới giải trí hiện này, vẻ ngoài thì chung tay làm việc nhưng bên trong lại xâu xé lẫn nhau.

Hôm nay Ca Trần làm Đại Minh tinh trên màn ảnh, nhưng bởi vì tham công danh lợi lộc mà phải đi chìu chuộng mấy ông chủ tai to mặt bự, mời rượu hết người này đến người kia.

Cảnh diễn lần này đều là do Ca Trần đề xuất.

Lúc bắt đầu quay rất tốt, nhưng tới cảnh uống rượu, Ca Trần phải lén lút khóc trong phòng vệ sinh rồi nôn hết tất thảy những gì vừa uống, không biết có phải là diễn đạt quá không, mà các nhân viên hậu cần nhìn thấy cũng đâm ra hoảng sợ.

“Cậu không sao chứ?” Đạo diễn vừa hô cắt, Đường Phong liền chạy qua xem.

“Không sao.” Cầm khăn lau mặt và nước mắt đi, Ca Trần quay đầu lại thì lộ ra dáng vẻ tươi cười, “Thế nào, kỹ thuật diễn xuất của tôi có tiến bộ rồi phải không? Tôi đã tập cảnh này cả đêm rồi đấy, rất ấn tượng và lay động lòng người đúng không?”

“Cậu hù người khác sợ muốn chết thì có.”

Ca Trần nhún vai, sau khi lau mặt xong thì ngồi xuống bênh cạnh Đường Phong, mỉm cười chào những nhân viên trong đoàn ý bảo là không có việc gì.

Ca Trần này so với năm trước, đã trưởng thành không ít.

Mỗi một lần vấp ngã đều phải kiên cường đứng lên, huống chi là từ trên đỉnh cao của phong độ rơi tận xuống đáy cốc, nếu không, thì sẽ ngóc đầu không nổi, cả đời chỉ có thể chôn mình tại nơi tận cùng của xã hội.

“Có cảm thấy đau lòng và khó chịu lắm không?” Đường Phong hỏi.

“Ý cậu là lên giường uống rượu với người khác?” Ca Trần cười cười, nói mà như không nói, “Những người đó không coi tôi ra gì, tôi cũng không ngốc đến nỗi vì bọn họ mà hao tốn nước mắt của mình.”

Nói đến đây thì Ca Trần ngừng một chút, cậu nhìn mông lung vào mặt đất: “Tôi đã từng yêu duy nhất chỉ một người, nhưng cho dù tôi và anh ấy rất gần nhau đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể giả vờ giữa tôi và anh ấy chỉ là mối mối quan hệ giao dịch mà thôi, tôi sợ sau khi anh ấy biết thì cho rằng điều đó rất buồn cười, cho nên. . . Tôi rất ghét cái người đã dám to gan bày tỏ tình cảm với anh ấy.”

Ngẩng đầu nhìn Đường Phong, Ca Trần nở nụ cười: “Nhưng kỳ thực tôi mới chính là người đáng chê cười đó.”

“Yêu một người không có gì sai, cũng không có gì đáng cười cả.”

“Được rồi, cậu đừng có nói với tôi mấy chuyện này nữa được không, muốn làm tôi ghen tị đến chết phải à?” Từ ghế trên nhảy xuống, Ca Trần cười tươi, cằm khẽ nhếch tràn đầy tự tin, “Bây giờ tôi chỉ yêu chính bản thân mình mà thôi.”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...