"Sao em lại như thế?" Câu Thư Huyên đứng ở trước mặt em trai, đôi mắt câu hồn nhiếp phách ấy nhuốm một tia bất mãn, âm lượng thoáng đề cao một chút, cô ra lệnh, "Mau tránh ra cho chị."
Câu Tử Minh xê dịch vị trí một chút, Câu Thư Huyên liền kéo Vương Đình ngồi xuống, ba người ngồi ở trên ghế sofa.
Tòng Thiện nhìn Hàn Dập Hạo, trong đôi mắt to tràn đầy nghi hoặc, không biết người chị này muốn làm gì.
Hàn Dập Hạo nắm chặt tay của cô, đầu ngón tay đè ở mu bàn tay của cô, ý bảo bọn họ chỉ làm khán giả.
Câu Thư Huyên cũng không thèm để ý có hai "người ngoài", Hàn Dập Hạo và Câu Tử Minh chơi với nhau từ nhỏ tới lớn, cô gái tên là Tòng Thiện này dường như cũng là bạn của Vương Đình, bọn họ ở lại cũng không có gì không ổn.
"Tử Minh, chị muốn em xin lỗi với Tiểu Đình." Ngoài dự liệu của mọi người, Câu Thư Huyên lại nói một câu như vậy.
"Chị nói gì cơ?" Vẻ mặt Câu Tử Minh khó có thể tin, ngước mắt nhìn chị gái ruột, khóe mắt không thể tránh né mà quét mắt nhìn vẻ mặt cũng đang kinh ngạc của Vương Đình.
"Nói xin lỗi! Lẽ nào chị nói không phải là tiếng Trung?" Câu Thư Huyên hơi nhíu mày, trừng mắt nhìn Câu Tử Minh.
"Không bàn nữa!" Câu Tử Minh thẳng thừng từ chối, anh còn đang một bụng tức giận, còn muốn bảo anh nói xin lỗi? Nằm mơ!