Sẽ Mãi Bên Nhau
Chương 12: Ốm – Hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều – “xin cô hãy buông tha cho cô ấy”
– K phải sao ? Cô hình như k vừa ý vs Linh . Nhưng chính cô là người đã từ chối lời tỏ tình của tôi mà .Tôi đâu có làm gì sai ? Linh là ng con gái đã hứa hôn vs tôi. Mong cô tôn trọng cô ấy
– Hứa hôn ? Năm 3 tuổi phải k ?
– Sao cô biết
– Sao tôi biết không quan trọng . Tôi nói anh biết . Cô ta k phải loại tử tế gì đâu . Cô ta đến với anh chắc chỉ vì tiền
Bốp… 1 cái tát vang lên. Vâng. Hắn đã tát nó . – Cô k đc tự ý xúc phạm cô ấy như thế . Chính cô đã từ chối lời tỏ tình đó . Bây h còn ghen cái gì ? Cô ấy trong sáng và hồn nhiên lắm. Không lạnh lùng tàn ác như cô . Đừng có đánh đồng cô ấy với cô – Hắn nói rồi quay người bỏ đi .
Đau… Tim nó như bị ai bóp nghẹn…. Hắn – Người đã thề rằng sẽ đợi nó, đã nói yêu nó , bây h lại tát nó vì 1 đứa con gái. Hắn – ko hề tin tưởng nó .Câu nói của hắn hàm ý như nó thật sự xấu xa . Đau … đau quá … Nó chợt nghĩ đến Linh – Người mà hắn –người nó yêu gọi là bạn gái , là con gái của người đã giết chết mẹ nó , là người nó hận tới tận xương tủy , là người mà nó thề sẽ giết cả nhà họ. Nó sẽ phải làm gì đây ? Nó k trách hắn, vì chính nó là người từ chối tời tỏ tình này. Nó chỉ hận bản thân sao lúc này lại yếu đuối như vậy, lại yêu hắn quá nhiều như vậy . Nó đã sống mà chỉ biết báo thù . Vậy mà bây h khi mà cơ hội ấy đến , nó lại k biết làm gì. Nó thật sự ghét chính bản thân nó. , thật sự hối hận vì đã quay về nơi này . Lấy trong túi ra chiếc ảnh hồi còn sống của mẹ, nó khẽ hỏi :
– Mẹ … Hân phải làm gì bây h hả mẹ ? Tại sao lại như vậy ? con phải làm gì khi mà bản thân con đã yêu Khánh quá nhiều. Mẹ , Hân phải làm sao? Tại sao chứ ? Tại sao con lại yêu Khánh mà k phải ai khác? Tại sao khánh lại là cậu bé năm đó ? Tại sao ? Tại sao ? – Tiếng thét của nó vang khắp rừng.Nó bây h thực sự rất rối rồi. Nó k biết mình nên làm j lúc này. Nó thiếp đi trong mệt mỏi
– Sao em lại ở đây ? Nó tỉnh lại khi thấy Bảo và Nhật Anh
– Mày bị ngất ở rừng . May mà tao vs anh Bảo ra kịp , k thì mày chết rồi
– Cảm ơn mày – Nó gượng cười
– Mày bỏ ngay cái gương mặt cười gượng ấy đi đc k ? Mày có biết mày như vậy tao đau lắm k ? – Diệp bước vào, tức tối nói
– Thôi đc rồi . Tao muốn yên tĩnh. M.n ra ngoài hết đi – Nó nhắm mắt lại – Tô cháo để đó , lát tao ăn
– Nhưng mày… – Nhật Anh định nói nhưng bị Bảo kéo đi – Được rồi, Để con bé yên tĩnh, nó cần thời gian suy nghĩ thấu đáo việc này – Bảo nói khi kéo Nhật Anh ra ngoài
Trong phòng nó… Nó cầm lên sợi dây chuyền hình trái tim , 1 nửa ghi “Ken” 1 nửa ghi “Hari”
– Ken … đã không còn là người con trai ngày xưa nữa rồi. Ken k còn yêu mình. Người anh ấy yêu bây h là Linh – Nó nhắm mắt lại, giọt nước trong suốt quý giá trào ra khắp khuôn mặt .
– Cốc cốc cốc…. Tôi vào đc chứ – Giọng nói của hắn vang lên
– Uk anh mau vào đi – Nó vội vã , trong đầu ánh lên tia hy vọng hắn quan tâm đến mình
– Hình như cô đang ốm ? Vậy tôi k nói dài dòng nữa. Chuyện của cô và Linh , tôi biết hết rồi . Tôi biết cô rất hận . Nhưng xin cô hãy buông tha cho cô ấy. Cô ấy mất mẹ từ năm 12 tuổi. Nỗi đau đó là quá lớn vs con người yếu đuối kia. Tôi đã k ở bên cô ấy lúc đó….
– Vậy nên anh muốn bù đắp bằng cách này ? – Nó cười nhạt , tự giễu bản thân hy vọng quá nhiều – Ko phải anh là Devil sao ?
– Tôi biết khi mà cô đã quyết tâm thì dù có ngăn cx chỉ bằng không
– Nếu k thì sao ? Anh biết tôi cx là dân kinh doanh
– Tôi sẽ để cô làm bất cứ điều gì cô muốn . Chỉ xin cô đừng giết hại gia đình cô ấy . Cô ấy mất mẹ từ năm 12 tuổi đã khổ lắm rồi.
– Tôi sẽ suy nghĩ. H mong anh lui đi cho – Nó cười nhạt
– Được vậy mong cô cho tôi câu trả lời sớm
– 3 ngày – Nó lạnh lùng
– Đc. Chào cô – Hắn quay đi
Hết … hết thật rồi.Hắn … 1 chút quan tâm đến nó cx ko có. Tất cả chỉ là nó hy vọng. Người ta bảo ,, hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều. Và bây h chính là như vậy.
Đau quá… Tim nó như ngừng đập rồi. Trong mắt hắn bây h chỉ có Linh thôi. Mất mẹ năm 12 tuổi ? Hắn có biết nó đã mất mẹ từ năm 5 tuổi vì cha của con người kia không ?
Thiếu thốn tình cảm ? Nỗi đau quá lớn ? Hắn có biết nó đã đau buồn như thế nào không? Hắn có biết rằng mỗi khi nhìn thấy lũ trẻ chơi đùa cùng mẹ , lòng nó lại quặn thắt , môi run lên từng hồi ? Cái nỗi đau như giằng xé trong tim nó . 1 con bé tự lập từ năm 3 tuổi , hắn có biết nó đã phải vất vả và khổ sở thế nào không ? Nó đã khát khao , đã thèm lắm được mẹ ôm vào lòng như những đứa trẻ kia, nó đã thèm lắm cái cảm giác được ở bên chia sẻ mọi thứ cùng mẹ . Tuy là nó hay tâm sự vs hai , nhưng có những chuyện con gái hai cx k thể biết . Những lúc vấp ngã, nó đã thèm lắm lời động viên từ mẹ , thèm lắm sự ân cần xoa thuốc của mẹ khi chảy máu . Cái cảm giác được mẹ dắt đi học, nó chưa bao h có đc .Nó mím môi thật chặt , chạy nhanh sang phòng Bảo.
– Hai hai … em phải làm gì đây ? Trong mắt hắn bây h k còn em nữa rồi – Nó nhào vào lòng Bảo khóc , toàn thân run rẩy.
– Hân … đừng như vậy nữa. Anh xin em đấy. Hãy làm những gì em muốn. Anh xin em. Anh thực sự k muốn em như vậy chút nào. Em chịu đau đủ rồi. Và bây h thì hãy quên nó đi , bắt đầu 1 cuộc sống mới , k có thằng Khánh, k có hận thù. Nhiều lúc hai chỉ mong em có thể giống như những đứa con gái khác . Thực sự là thế. – Bảo nói , giọng chua xót. Cô em gái bé nhỏ của anh,thực sự tổn thương như thế nào anh đều hiểu , Bờ vai nhỏ nhắn này đã gồng mình chống chọi với nỗi đau thế nào , anh đều biết . Có điều , Hân k hề chia sẻ với anh . Nó cứ giấu , giấu kín trong lòng và cố nở nụ cười để mọi người khỏi lo lắng
– Anh gọi cho ba rồi. Ba nói em cứ làm điều mình thích. Ba tôn trọng và ủng hộ quyết định của em . – Bảo nói tiếp
– Vậy thì em sẽ tha thứ – Nó lau đi nước mắt – Nhưng sẽ chỉ là k giết. Hai cx biết mẹ đã phải chịu đau như thế nào .
– Uk. Hai tôn trọng em . Bây h thì về ngủ đi. Mai sang ns vs thằng Khánh cũng đc
– Bye hai . Hai ngủ ngon – Nó cười gượng, khẽ thở dài bước về phòng
– Haizz… Con bé thật khổ – Nhật Anh bước ra giọng chua xót
– Tao vẫn thấy có gì đó lạ lắm . Con bé Khánh bảo rất giống vs nó ngày xưa – Diệp lên tiếng . Thực ra lúc nó sang Diệp, Nhật Anh , Vũ vẫn còn ở phòng Bảo
– Là nó mà em – Bảo thở dài
– Hả ??? Vậy con bé kia là…. – Vũ ngạc nhiên
– Giả thôi – Bảo cười khinh
– Vậy sao mày k nói vs thằng Khánh ?
– Mày nghĩ nó tin sao ? Rồi nó sẽ lại gây ra đau khổ cho em gái tao thêm thôi. Con bé nó khổ lắm rồi. Tao k muốn nó chịu đau nữa.
– Nhưng k nói thì k phải là sẽ khổ cho Khánh sao ? – Nhật Anh thắc mắc
– Kệ nó đi . Anh nói rồi mà nó có nghe đâu – Bảo nói
– Nói rồi sao ? – Cả lũ ngạc nhiên
– Uk
– Bao h ?
________________Flash Back ________________
Trên sân thượng của học viện Star , có 2 ng đàn ông đẹp như tranh đg nói chuyện vs nhau .
– Khánh … Mày đừng tin con bé kia quá . Nó thực sự k như mày nghĩ đâu
– Bảo …. Tao nể mày là bạn tao tao ms k đánh mày. Nhưng mày nên nghĩ cho Linh đi . Tao biết ba cô ấy k tốt đẹp . Cx biết ba cô ấy là ng đã giết mẹ mày. Nhưng mày k nên đánh đồng cô ấy với ba cô ấy. Cô ấy rất thánh thiện
– Nếu mày nghĩ vậy thì thôi , tao cx k còn gì để nói. Nhưng tao đã cảnh cáo mày rồi đấy. Suy nghĩ thật kĩ đi đừng có để phải hối hận
– Tao nghĩ rồi tao sẽ ở bên Linh
– Tuy mày – Bảo nói rồi bỏ đi . Hết nói nổi hắn rồi
____________End Flash Back _______________
– Haizz… Thôi cứ kệ đi . Đến đâu thì đến vậy – Diệp nói rồi bỏ về phòng
Sáng hôm sau….Trc cửa phòng hắn
– Cộc…cộc…Tôi vào đc chứ ? – Nó gõ cửa phòng hắn
p/s : tớ định post đúng lịch nhưng hum nay rảnh nên post lun ạ
tag : @Tinh Nguyên