Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Chương 38: Tình thân


Chương trước Chương tiếp

 

Sau khi hốt hoảng cùng người lái xe đưa ông Văn Trác đi cấp cứu, cơn kích động đột ngột của ông Văn Trác bị đẩy lùi, Hiểu Đồng ở lại chăm sóc ông cho đến khi người nhà của ông đến.

Từ xa đã nghe tiếng bước chân vội vàng chạy đến, người bước vào là Hạ Khanh và Tuấn Kiệt, ông Tuấn Khanh đã đi công tác. Hai người họ nhìn Hiểu Đồng cảm kích, cô khẽ cười rồi xin phép cáo lui. Nhưng khi bước chân ra khỏi bệnh viện, Hiểu Đồng lại cảm thấy chới với. Cô nhìn trời bao la và đất rộng nhưng lại không biết mình nên đi về đâu.

Về nhà của cô hay là về nhà của Vĩnh Phong. Bất giác Hiểu Đồng thở dài khi nghĩ đến những cú điện thoại của Vĩnh Phong, chắc là Vĩnh Phong sẽ lo lắng cho cô lắm khi mà chẳng thể nào liên lạc được. Mải suy nghĩ, Hiểu Đồng lên xe taxi lúc nào không hay, chỉ đến khi người tài xế quay lại hỏi:

- Cô muốn đi đâu?

Hiểu Đồng mới giật mình rồi vội nói ra một địa chỉ. Cô muốn về nhà suy nghĩ thật kỹ mọi chuyện. Bảo cô ngay lặp tức tha thứ, bỏ qua tất cả mọi chuyện trong quá khứ, cô không thể nào làm được. Nhưng nếu bảo cô vì mối hận thù này mà rời xa Vĩnh Phong, cô càng không thể làm được.

Trải qua những chuyện tưởng chừng như sinh ly tử biệt, Hiểu Đồng hiểu rằng cô không thể mất Vĩnh Phong. Tâm hồn và thể xác cô đều trao cho cậu, vì cậu cô nguyện gác bỏ quá khứ chỉ nghĩ đến hiện tại và tương lai. Nhưng mà cái quá khứ quá ư đau đớn cứ bám lấy cô, thử hỏi cô phải làm sao đây? Ông trời thật khéo trêu đùa cô cùng Vĩnh Phong, hết lần này đến lần khác khiến cô và cậu đau khổ.

Hiểu Đồng triền miên với những suy nghĩ, không hay chiếc xe taxi đã thắng lại, người tài xế lần nữa quay lại thúc giục cô:

- Cô ơi, đến rồi.

Hiểu Đồng gẩng đầu nhìn ra ngoài mới hay trong lúc vô thức mình đã nói địa chỉ của nhà Vĩnh Phong. Hiểu Đồng đành xuống xe lặng lẽ đi vào trong.

Nhưng Hiểu Đồng vừa đi vào mấy bước dã nghe tiếng hét vọng ra:

- Tại sao chứ? Em có gì không bằng cô ta chứ, tại sao lúc nào trong mắt anh cũng chỉ có cô ta. Tại sao – Anh Kỳ gào thét xông vào Vĩnh Phong tra hỏi.

- Không tại sao cả, chỉ là người anh yêu là cô ấy – Vĩnh Phong nhẹ đáp, ánh mắt long lên mỗi khi nhắc đến Hiểu Đồng.

- Anh thích cô ấy cái gì, anh nói đi, em sẽ bắt chước cô ấy, em sẽ học tập giống cô ấy – Anh Kỳ không ngừng gào lên, trong giọng nói là tiếng khóc nức nở.

- Cho dù em có bắt chước giống cô ấy thế nào thì anh cũng không thể yêu em – Vĩnh Phong dứt khoát nói.

- Không thể yêu em, em không tin, nếu như cô ấy không xuất hiện, anh nhất định sẽ yêu em. Cho nên tất cả là vì cô ấy, chỉ cần cô ấy biến mất…

Anh Kỳ chưa kịp nói hết lời thì đã bị Vĩnh Phong giữ chặt lấy cổ tay bóp mạnh, cậu gằn giọng đầy giận dữ nói:

- Để anh nói cho em biết, cho dù cô ấy có biến mất, thì anh cũng chỉ yêu mình cô ấy, anh mãi mãi sẽ không yêu em đâu. Nếu em làm hại Hiểu Đồng, anh sẽ không tha thứ cho em. Chuyện lần trước của Đình Ân mọi người không truy cứu nữa, nhưng điều đó không có nghĩa là em vô tội.

Vĩnh Phong hất tay Anh Kỳ ra giận dữ đẩy cửa định bỏ đi, nào ngờ khi cậu mở cửa thì thấy Hiểu Đồng đang đứng bên ngoài, cô hết nhìn Vĩnh Phong rồi nhìn sang Anh Kỳ. Lúc này Anh Kỳ đang hoàn toàn khỏa thân, cô ta thấy Hiểu Đồng nhìn mình thì thoáng xấu hổ vội vàng nhặt đồ lên mặc lại.

- Em đừng hiểu lầm…..- Vĩnh Phong vội lên tiếng giải thích nhưng Hiểu Đồng đã phớt lờ cậu và bước vào trong nhà. Cô cúi xuống nhặt cái váy rồi đưa đến trước mặt Anh Kỳ nhưng Anh Kỳ chẳng những không cảm kích mà còn hung dữ giật lấy.

Có lẽ do quá xấu hổ cho hành động của mình, Anh Kỳ không nói thêm lời gì, chỉ giận dữ nhìn Hiểu Đồng rồi hậm hực đóng sầm cửa lại bỏ đi. Hiểu Đồng khẽ cười nhạt, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Vĩnh Phong vội bước đến nhẹ nhàng ôm chặt cô, gục đầu vào vai cô nói:

- Anh và cô ấy không phải….

- Em biết, em đã nghe những lời anh nói lúc nãy. Em tin anh – Hiểu Đồng lại khẽ ngắt lời Vĩnh Phong rồi đưa tay ôm chầm lấy bờ eo cậu.

- Em đi đâu cả chiều nay vậy,anh tìm em rất lâu, khi không tìm được em thì cảm giác của hơn 2 năm về trước lại ùa vẽ khiến trái tim anh như muốn ngừng đập, anh rất sợ em lại rời xa anh như trước đây. Cả buổi chiều này anh sống trong tâm trạng phập phồng lo lắng không yên – Vĩnh Phong vừa nói giọng nghẹn ngào, vừa rơi nước mắt thấm ướt vai áo Hiểu Đồng.

Người ta nói:” Nước mắt là vũ khí mạnh nhất của phụ nữ, không người đàn ông nào lại không chùn lòng khi thấy người yêu mình khóc” . Nhưng thật ra, nước mắt đàn ông mới là thứ làm tan chảy trái tim lạnh giá của phụ nữ, bởi vì “nam nhi thà đổ máu chứ không rơi lệ”. Khi Vĩnh Phong khóc, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi của cậu,cảm nhận được tình yêu mãnh liệt của cậu!

- Em xin lỗi! – Hiểu Đồng khẽ nói rồi ôm chặt lấy Vĩnh Phong và kể lại chuyện ông Văn Trác đột nhiên bị ngất, cô dấu chuyện mình đã gặp bà Mai Hoa – ….Điện thoại em lại bị rớt vỡ tan nên không cách nào gọi cho anh được.

Vĩnh Phong không nói gì thêm, chỉ ôm chặt lấy cô, chỉ khi ôm cô trong vòng tay mình, trái tim cậu mới bớt sợ hãi . Chuyện mà ông Vĩnh Nguyên đã kể khiến cậu rất lo lắng, lo lắng có một ngày Hiểu Đồng biết được sẽ lại rời xa cậu. Vĩnh Phong đâu biết rằng, Hiểu Đồng vừa biết được một sự thật còn tàn khốc hơn nữa. Vùi mình trong vòng tay Vĩnh Phong, Hiểu Đồng khẽ nhắm mắt lại, cô muốn quên đi sự việc ngày hôm nay.

Khi ông Văn Trác vừa tỉnh lại, ông liền đưa mắt tìm kiếm rồi kêu lên:

- Hiểu Đồng!

- Ông! Tụi con đây, Hiểu Đồng đã về mất rồi – Hạ Khanh tiến lại gần nắm lấy bàn tay già nua của ông nói.

- Mau…Tuấn Kiệt mau gọi người đến công ty lấy hồ sơ điều tra về Hiểu Đồng đem đến đay mau lên.

Nghe ông Văn Trác nói, Tuấn Kiệt và Hạ Khanh đưa mắt nhìn nhau khó hiểu nhưng rồi Hạ Khanh đưa mắt ngầm ý bảo Tuấn Kiệt đi mau, cậu khẽ gật đầu đi điện thoại. Ông Văn trác mới từ từ nằm xuống hít thở mạnh. Hồ sơ của Hiểu Đồng ông từng cho người điều tra, nhưng không ngờ cô lại chủ động đến tìm ông hợp tác rồi Hạ Khanh đi vào nên ông không nhìn đến hồ sơ đó nữa, nếu như lúc đó ông nhìn đến thì có lẽ ông không cần mất quá nhiều thời gian để đi tìm cháu gái mình.

Nữa tiếng sau, một người cầm hồ sơ đến cho ông Văn Trác, ông run rẩy đọc rồi rơi nước mắt, một niềm vui khó tả, cuối cùng ông cũng tìm thấy con gái duy nhất của con trai ông.Thì ra trước giờ cháu gái ông vẫn luôn ở gần ông. Duyên phận thật kì lạ, nó khiến con người không thể nắm bắt được càng tìm kiếm càng không thể có được, nhưng khi bình tĩnh lại, ta mới nhận ra nó luôn tồn tại bên cạnh ta.

Nhưng niềm vui chưa đến được bao lâu thì trong mắt ông Văn trác nổi lên một cơn lửa. Tất cả đều tại Triệu Vĩnh Nguyên, chính là hắn ta nên con trai ông mới đau khổ và chết, nếu không biết đâu cha con ông đã có dịp gặp lại nhau rồi. Chính gia đình họ đã gây ra nỗi đau khổ cho con trai và cháu gái ông. Nguyên Thành Phong, ông nhất định phải đạp đổ nó – ông Văn Trác bóp chặt những hồ sơ của Hiểu Đồng trong bàn tay gìa nua của mình, mắt nhắm ghiền đầy đau đớn, môi mím chặt đầy giận dữ.Lúc này sự tức giận và hận thù đã chiếm đầy trái tim của ông,nó buộc ông phải trở nên tàn nhẫn,tàn nhẫn để rồi có lúc nào đó phải hối hận!

Hạ Khanh và Tuấn Kiệt nhìn thấy ông mình như vậy cũng kinh hãi.

Vĩnh Phong cảm thấy từ hôm qua trở về Hiểu Đồng dường như có tâm sự, cô hay ngồi thừ im lặng như chìm vào một không gian tĩnh mịch. Khi ở bên cậu, có đôi lúc Hiểu Đồng như muốn tránh né, Vĩnh Phong nghĩ có lẽ cô hiểu lầm cậu và Anh Kỳ nên rất muốn giải thích nhưng cậu không biết giải thích làm sao, cậu sợ khi mình nói ra món nợ mà cậu nợ Anh Kỳ, Hiểu Đồng sẽ thay đổi cách nhìn về cậu.Vĩnh Phong rất phân vân, nỗi sợ hãi và ăn năn cứ đè nặng tâm trí cậu.Cậu phải làm gì đây?

Khi Hiểu Đồng trở về nhà mình thì chuông điện thoại bàn vang lên, cô vội nghe máy.

- Alô!

- Là tôi! – Tiếng bà Mai Hoa vang lên – Tôi gọi di động nhưng cô không nghe máy nên tôi đành gọi điện thoại bàn.

Hiểu Đồng khẽ cười, chắc chắn bà ta theo dõi cô nếu không làm gì cô vừa mới về nhà thì đã gọi điện thoại ngay được.

- Bà muốn gì?

- Chuyện tôi kể cô suy nghĩ tới đau rồi?

- Bà hỏi để làm gì? – Hiểu Đồng bực tức hỏi lại.

- Chuỵên em gái cô, cô suy nghĩ ra sao. Điều kiện của tôi chỉ có một, chấp nhận hay không chấp nhận là tùy cô. Nhưng tôi muốn cho cô biết, tôi sẽ dốc hết toàn lực và những mối quan hệ của mình để giành lấy bé Đường. Một khi có con bé, tôi sẽ đưa nó đi thật xa, sẽ không bao giờ để cô tìm thấy nó.

- Bà … – Hiểu Đồng giận run người, bàn tay nắm chặt ống nghe của cô như muốn bóp nát nó ra.

- Lần này tôi cho cô ba ngày suy nghĩ, hãy đưa em gái cô đi thật xa, không bao giờ để họ tìm thấy hai người nữa – Bà Mai Hoa lạnh lùng nói rồi tắt máy không cho Hiểu Đồng nói thêm lời nào cả.

Hiểu Đồng nghe tiếng tút tút vọng lại bên tai như giáng mạnh vào tim cô, cô buông thõng tay để ống nghe điện thoại rơi thỏng xuống, cô ngã người xống đất như một cái xác không hồn. Cô rất muốn khóc nhưng nước mắt lại không thể rơi.

Ngay lúc đó chuông cửa reo lên, rất lâu rất lâu, Hiểu Đồng mới mệt mỏi ra mở cửa. Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy những người trước mặt mình.

***

Mấy ngày sau đó, Vĩnh Phong không còn thấy Hiểu Đồng và bé Đường trở về căn nhà đó nữa. Tìm kiếm khắp nơi, nhưng tất cả đều vô vọng, lần này cô biến mất ngay đến Trúc Diễm cũng không biết cô ở đâu. Vĩnh Phong mãi đi tìm cô không còn tâm trí đi làm, ông Vĩnh Nguyên cũng lo lắng, nhiều lần chất vấn bà Ma Hoa nhưng bà nhất quyết không nói khiến ông phát bệnh.

Tất cả công việc đổ dồn lên vai Vĩnh Thành, khiến cậu bận tối mắt tối mũi, chỉ vài tuần mà người gầy rạc đi. Hạ Khanh nhìn thấy cậu như vậy thì rất đau lòng. Tuấn Kiệt thay thế Hiểu Đồng làm người đại diện cho tập đoàn Vĩnh Phát vào quản lí trong tập đoàn Nguyên Thành Phong, Hạ Khanh cũng thường xuyên lui đến để tư vấn.

Nội bộ tập đoàn Nguyên Thành Phong lúc này bỗng nội loạn cả lên. Những hợp đồng vẫn chưa gỉai quyết xong khiến Vĩnh Thành điên cả đầu, đột nhiên những mặt hàng của tập đoàn bị phát hiện gây nguy hại, phải thu hồi lại tất cả và đền bù tổn thất rất nhiều, các công ty đang họp tác bỗng rút lui. Cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng, các cổ đông chán nản lần lượt bán cổ phiếu và ra đi. Tập đoàn Nguyên thành Phong vốn mạnh mẽ, bỗng xuống dốc nghiêm trọng.

Ông Vĩnh Nguyên hay tin thì bỗng bị đột quỵ nằm bất tỉnh trên giường, bà Mai Hoa và Vĩnh Phong phải trở về công ty phụ giúp, nhưng càng không được gì.

Công ty bên nước ngoài cũng bất đầu chịu ảnh hưởng không kém, chắc chắn nội bộ công ty đã bị mua chuộc và phá hoại. Trước nguy cơ này, Vĩnh Thành bất đắc dĩ bán đi 10% cổ phần trong tay cậu và 5% của ông Vĩnh Nguyên để cứu vãn. Nhưng cậu không ngờ cổ phiếu của tập đoàn được một bàntay bí mật thu mua, và chẳng mấy chốc ngừơi đó đã xuất đầu lộ diện.

Người bước vào khiến cho tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc. Cô ăn bận rất sang trọng, trang điểm cầu kì, đeo trên người trang sức lấp lánh đắt tiền, mái tóc được búi cao trông cực kì quý phái, khoát tay với Tuấn Kiệt bước vào trong trước ánh nhìn của tất cả mọi người.

Vĩnh Phong chết sững khi nhìn thấy iểu Đồng khoát tay Tuấn Kiệt bước vào. Hạ Khanh thống kê số cổ phiếu có được trong tay của tập đoàn Vĩnh Phát, cái ghế chủ tịch của ông Vĩnh Nguyên bị hất đổ bời vì trong tay ông chỉ còn 10% cổ phần. Ông đã giao cho Vĩnh Thành 10% trăm còn lại. Nhưng trong ba người, số cổ phần của bà Ma Hoa là cao nhất 15%. Nhưng tổng hợp lại thì họ chỉ có 45% cổ phần, còn 55% cổ phần đã lọt vào tay tập đoàn Vĩnh Phát và chiếc ghế chủ tịch tập đoàn trao cho cháu gái thất lạc của ông là Hiểu Đồng. Toàn bộ tập đoàn to lớn Nguyên Thành Phong rơi vào tay Hiểu Đồng một cách dễ dàng.

Két thúc buổi bàn giao đó, Vĩnh Phong chỉ im lặng nhìn Hiểu Đồng không nói gì, cô cũng lạnh lùng khoát tay Tuấn Kiệt đi ra, đi ngang qua bà Mai Hoa cô khẽ cười một cái rồi nói thầm

- Bây giờ bà lấy cái gì mà cướp bé Đường ra khỏi tay tôi.

Bà Mai Hoa chết sững, bà không ngờ lời nói của bà đã khiến cho tập đoàn mà ba và chồng bà xây dựng chẳng mấy chốc sụp đỗ. Bà cảm thấy hối hận vô cùng khi Hiểu Đồng bước ra bà ngã xuống, những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt.

Hiểu Đồng và Tuấn Kiệt ngồi vào xe cùng Hạ Khanh, Hiểu Đồng đau khổ ngả người vào lòng Tuấn Kiệt khóc nức nở. Ánh mắt ngỡ ngàng của Vĩnh Thành, ánh mắt đau đớn oán giận của Vĩnh Phong khến tim cô đau nhói.

Sau khi cả ba người trở về, ông Văn Trác nhìn họ vui vẻ hỏi:

- Mọi chuyện thuận lợi chứ.

Hạ Khanh mệt mỏi gật đầu, cô thấy buồn khi nhìn vào gương mặt hốc hác của Vĩnh Thành. Tuấ Kiệt dìu Hiểu Đồng bước vào với gương mặt trắng bệch và đôi mắt đỏ hoe. Ông Văn Trác thấy cô như vậy thì phaiền não nhưng ông vẫn lạnh lùng nhắc nhở.

- Hiểu Đồng! Lần này con không được mềm yếu. Con phải biết, chỉ khi con đủ mạnh mẽ mới có thể bảo vệ những người con thương yêu nhất.

Hiểu Đồng cố sức gật đầu. Cô hiểu điều ông nói, chính cô là người cầu cạnh van xin ông giúp đỡ trong cơn tuyệt vọng.

Cô đã mất mẹ, người thân duy nhất của cô còn lại là bé Đường, nếu như ông Vĩnh Nguyên biết được sự thật bé Đường là con của ông ấy, liệu ông ấy có muốn cướp bé Đường như năm xưa ông muốn cướp mẹ cô mà bất chấp tật cả. Hiểu Đồng không dám nghĩ, cô thấy sợ hãi vô cùng, cô không thể mất bé Đường. Ngay lúc đó, ông Văn Trác đến tìm cô.

Hiểu Đồng đã khóc lóc quỳ xuống van xin ông, xin ông hãy bảo vệ bé Đường giùm cô. Ông Văn Trác khẽ vuốt đầu cô bảo:

- Con đừng lo, ta sẽ bảo vệ em con, không để cho ai động đến con và em gái con. Bởi vì con là cháu nội của ta.

Khi mọi người cùng ngồi vào bàn ăn, Hiểu Đồng bỗng cảm thấy khó chịu trong người, cô nhìn thấy những đĩa thức ăn thơm ngon trước mặt nhưng lại có cảm giác buồn nôn khó tả vội chạy vào tolet. Mọi người cứ nghĩ cô còn buồn vì việc vừa rồi nên không ai nói gì thêm.

Vĩnh Phong cầm ly rượu đưa lên cao, ly rượu sóng sánh trước mắt cậu, những ưu tư hiện rõ trên nét mặt cậu phản chiếu qua chiếc ly rượu. Uống cạn ly rượu, cậu quăng mạnh nó vào vách tường đầy giận dữ. Vĩnh phong không hận Hiểu Đồng đã cướp lấy công ty nhà cậu, nhưng cậu lại thấy giận, cậu rất giận, giận cô bỏ đi không nói. Giận cô tại sao lại giấu diếm sự thật mình là cháu ông Văn Trác, cậu đau đớn nghĩ:”Liệu có phải em trở về với anh vì mục đích trả thù hay không?”. Tình hình công ty, Vĩnh Phong đã nói hết cho Hiểu Đồng nghe để cô dễ dàng tiếp nhận vị trí giám đốc, không ngờ tiếp nhận chưa bao lâu, cô đã đẩy công ty đến tình cảnh kiệt quệ.

Trên bàn ăn, ông Văn Trác ngồi nghe báo cáo lại tình hình thì khẽ gật đầu, người trợ lí vội vàng cáo lui không làm phiền thêm bữa ăn của gia đình.

- Đúng là trời tạo thời cơ cho chúng ta – Ông Văn Trác đắc ý nói – Ngay thời điểm này thì Triệu Vĩnh Nguyên lại bị ngã bệnh nếu không thì các cổ đông khác không dễ gì chịu nhượng lại cỗ phần cho chúng ta. Hai thằng nhóc nhà họ Triệu đó tuy rất có năng lực nhưng kinh nghiệm chưa đủ. Chỉ cần một vài mánh khóe đã dễ dàng lật đổ được hain đứa nó.

- Nhưng làm sao ông lại biết được các kế hoạch của Nguyên Thành Phong mà tiếp cận – Tuấn Kiệt thắc mắc lên tiếng hỏi.

Ông Văn Trác cười không nói. Ông Tuấn Khanh bèn giải thích cho con trai hiểu:

- Từ lâu ông con đã cài người vào trong Nguyên Thành Phong thu thập tư liệu, chờ thời cơ là ra tay ngay. Con cũng học hỏi việc làm ăn đi, mai mốt ra thương trường, sẽ không bị người ta ăn hiếp.

Rồi ông ngồi giảng dạy cho Tuấn Kiệt nghe thêm về kinh doanh. Tuấn Kiệt dù trong lòng bất mãn nhưng cũng không dám có ý định phản đối, đành ngồi im chịu trận. Hiểu Đồng và Hạ Khanh ngồi bên cạnh nhìn thấy cảnh như vậy thì nhìn nhau khẽ cười.

Nhưng đang ăn, Hiểu Đồng lại cảm thấy cơ thể rạo rực buồn nôn khó tả, cô vội chạy vào tolet, Hạ Khanh vội vàng đuổi theo. Khi cô bước vào sắc mặt Hiểu Đồng đã tái xanh đang vuốt mặt bằng nước lạnh.

- Em không sao chứ?

- Em không sao – Hiểu Đồng lắc đầu mĩm cười yếu ớt.

- Gần đây có thường xuyên cảm thấy buồn nôn không? – Hạ Khanh nhìn Hiểu Đồng chăm chú dè dặt hỏi.

- Lâu lâu lại cảm thấy buồn nôn. Chỉ một lát là khỏi.

- Hiểu Đồng có khi nào …. – Hạ Khanh bỏ lững câu nghi vấn của mình.

Hiểu Đồng giật mình, cô nhìn Hạ Khanh rồi nhanh chóng phụ nhận.

- Không đâu, chắc dạo này công việc nhiều quá, cho nên mới thấy không khỏe trong người.

Nói rồi Hiểu Đồng đi ra cô trở về phòng, cô bần thần ngồi xuống giường đưa tay sờ vào bụng mình. Một nỗi lo lắng dâng tràn. Có thật không….

***

Hiểu Đồng cảm thấy buồn cô muốn gặp Vĩnh Phong, cô bảo tài xế đưa mình đi đến trước nhà. Nhưng Hiểu Đồng lại không dám bước vào bên trong, cô sợ, cô không đủ can đảm gặp mặt Vĩnh Phong. Cô biết Vĩnh Phong đang giận mình, cô biết cậu đang hiểu lầm mình.

- Bà chủ tịch còn muốn lấy thêm tin tức gì từ tôi nữa – Một giọng nói giễu cợt vang lên sau lưng Hiểu Đồng, cô giật mình quay lại thấy Vĩnh Phong đang đứng sau lưng nhìn mình với nụ cười châm bím.

- Sao không trả lời? Bị tôi nói trúng rồi à – Vĩnh Phong bước tới gần, Hiểu Đồng có thể cảm thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ cậu khiến cô cảm thấy khó chịu trong người. Cô lùi lại mấy bước để lẩn tránh mùi rượu nhưng không ngờ Vĩnh Phong lại hiểu lầm.

- Sao hả? Lợi dụng tôi đạt được mục đích rồi thì xem như tôi không còn giá trị lợi dụng nữa phải không? – Vĩnh Phong cười lớn hỏi giọng châm biếm mĩa mai, ánh mắt căm ghét phủ lên cô.

Vĩnh Phong thấy Hiểu Đồng cứ cúi đầu im lặng thì càng tức giận hơn, cậu mong cô nói không phải, mong cô lên tiếng giải thích nhưng đáp lại cậu là sự im lặng thừa nhận. Hơi men bốc lên cùng với sự tức giận đã lu mờ lí trí cậu, Vĩnh Phong không ngừng công kích Hiểu Đồng ngay cả bản thân cũng không biết mình đang nói gì.

- Muốn biết được bí mật công ty thì ăn nằm với tôi, vậy thì làm cách nào thu mua được số cỗ phần kia vậy. Không phải là dùng thân xác trao đổi chứ.

Hiểu Đồng đau đớn trước lời châm biếm của Vĩnh Phong, tim cô nhỏ từng giọt từng giọt máu nhưng rồi đùng một cái tim cô bị bóp chặt vỡ tan tành sau câu nói cuối cùng của Vĩnh Phong.

- Bốp…

Hiểu Đồng giang tay tát mạnh vào má Vĩnh Phong một cái với ánh mắt bi thương phẫn nộ và tuyệt vọng, hai giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt. Sau đó cô quay lưng bỏ đi .

Cái tát tai giữa đêm tối lạnh giá khiến Vĩnh Phong tỉnh táo hơn. Cậu nhìn những giọt nước mắt rời trên mặt Hiểu Đồng thì càng tỉnh táo hơn, cậu hối hận vì lời nói trong lúc không tỉnh táo của mình, thấy cô bỏ đi, Vĩnh Phong thấy hoảng hốt vô cùng, cậu sợ lần này cậu gây tổn thương cho cô sẽ không gì bù đắp được, sẽ mất cô vĩnh viễn. Mặc kệ sự tôn nghiêm của mình vừa bị cô tát, cậu vội vàng đuổi theo rồi ôm chầm lấy cô.

- Anh xin lỗi!

Hiểu Đồng dằn mình ra khỏi vòng tay Vĩnh Phong, nhưng vòng tay cậu siết chặt. Cậu luôn miệng nói xin lỗi, cậu xoay người cô lại, nắm lấy hai bàn tay đang run vì tức giận của cô đấm thật mạnh vào lòng ngực của mình

- Em đánh anh đi, đánh anh đi. Anh điên rồi, điên mất rồi.

Lời nói thiết tha khiến cho cơn giận của Hiểu Đồng nguôi lại, cô ôm chầm lấy Vĩnh Phong khẽ thổn thức.

– Là Khương Thái sao? – Vĩnh Phong bất ngờ kêu lên, không ngờ Khương Thái lại là gián điệp kinh tế mà ông Văn Trác cài vào Nguyên Thành Phong. Được Vĩnh Thành trọng dụng, Khương Thái lần lượt tìm hiểu sao chép lại tất cả công việc làm ăn của tập đoàn, trong thời gian Vĩnh Thành đi công tác, Khương Thái được điều đến phụ giúp Vĩnh Phong. Vô tình có thêm cơ hội tìm hiểu. Sau đó âm thầm chuyển giao tất cả cho ông Văn Trác.

- Ừhm , là một tay ông em sắp đặt tất cả, khi em nhận ông rồi mới biết – Hiểu Đồng gật đầu rồi vùi người trong lòng ngực Vĩnh Phong, lát sau cô khẽ thở dài hỏi – Bây giờ anh định làm sao?

- Vốn dĩ gia đình anh nợ gia đình em, coi như là trả nợ cho nhà em. Đừng suy nghĩ đến chuyện này nữa.

Chuyện của chúng ta không liên quan đến chuyện công việc – Vĩnh Phong hờ hững trả lời rồi kéo Hiểu Đồng ôm chặt.

Mấy ngày sau, trong công ty đồn ra nhiều sự việc, trốn thuế, nhập lậu, buôn lậu đang bị điều tra mà người bị truy vấn chín là tổng giám đốc của tập đoàn Vĩnh Thành. Khi nghe được tin này, Hiểu Đồng và Tuấn Kiệt vôi vàng chạy đến tìm ông Văn Trác, nhưng Hạ Khanh đã có mặt trước cô.

- Là ông làm đúng không? – Hạ Khanh nhìn ông nội của mình với ánh mắt giận dữ.

- Đúng vậy – Ông Văn Trác bình thản nói.

- Tại sao? – Hạ Khanh gằn giọng nói.

- Vì con trai của ta, nó chết một các oan ức – Ông Văn Trác đan hai tay vào nhau, nét mặt lạnh lùng đến tàn nhẫn, ánh mắt lóe lên sự thù hận. Hiểu Đồng không còn nhận thấy một người ong với nét mặt phúc hậu nụ cười sảng khoái nữa. Sự hận thù đã cướp đi những nét ấy của ông.

- Bác Kiệt chết vì tai nạn chứ không phải do Vĩnh Thành – Hạ Khanh gầm lên, cô chưa bao giờ dám nói năng nặng lời với ông nội của mình.

Ông Văn Trác cũng khá bất ngờ trước thái độ của đứa cháu gái vốn ngoan ngoãn nghe lời của mình, ông cau mày giận dữ nhìn Hạ Khanh rồi cũng bừng bừng đáp lại.

- Bác con đúng là chết do tai nạn, nhưng mà nếu như không phải Triệu Vĩnh Nguyên hại cả nhà bác con, vậy bác con có chết không? Ta muốn để cho hắn ta cảm nhận được nỗi đau thương khi nhìn con cái lâm vào bước đường cùng là thế nào.

- Ông thật là tàn nhẫn –Hạ Khanh gào lên phẫn nộ.

- Bốp…

Ông Tuấn Kiệt tát vào mặt Hạ Khanh một cái, khi nhìn thấy cô dám lớn tiếng với ông nội mình, rồi thấy ông Văn Trác đưa tay ôm lấy ngực ông vội chạy đến đỡ. Hạ Khanh cũng sũng sốt và hoảng sợ, cô không ngờ ông mình vì chuyện này mà kích động như thế. Tuấn Kiệt và Hiểu Đồng cũng lặp tức chạy đến lấy thuốc cho ông Văn Trác uống.

Ông Tuấn Khanh tức giận mắng con gái:

- Con xem, con đã chọc cho ông mình tức đến như thế.

- Là tại ông đã *** hại Vĩnh Thành – Hạ Khanh dù biết rằng mình đã sai, nhưng vì cô quá lo lắng cho Vĩnh Thành nên vẫn cố chấp nói, rồi cô quay lại nhìn Hiẻu Đồng như muốn tìm kiếm đồng minh – Hiểu Đồng! Em nói xem, ông làm vậy có đúng không?

Hiểu Đồng nghe Hạ Khanh hỏi cô ngẩng đầu nhìn Hạ Khanh rồi nhìn ông Văn Trác đang mệt mỏi thở, cô cắn chặt môi không đáp, quay đầu đi nơi khác. Hạ Khanh muốn cứu Vĩnh Thành, cô muốn Hiểu Đồng lên tiếng để bảo vệ Vĩnh Thành nhưng khi thấy Hiểu Đồng im lặn thì tức giận:

- Thì ra em là hạng người như thế, Vĩnh Thành đã làm nhiều việc cho em như vậy. Vậy mà cả một tiếng van xin cho anh ấy em cũng không nói. …Vì người bị bắt là Vĩnh Thành chứ không phải Vĩnh Phong của em đúng không? Em thật là ích kỷ.

- Chị, chị thôi đi, Hiểu Đồn cũng có nỗi khổ của mình – Tuấn Kiệt nắm tay Hạ Khanh kéo tay cô ra nạt lớn. Nhưng Hạ Khanh đã hất tay cậu ra rồi quay đầu bỏ đi.

- Cốc …cốc …

- Vào đi – Ông Văn Trác nằm trên giường thần thái không tốt thều thào đáp lại.

Hiểu Đồng liền mở cửa bước vào, đến gần giường ông và ngồi xuống, ông Văn trác nhìn cô cười yếu ớt.

- Ông biết thế nào con cũng đến tìm ông.

Hiểu Đồng không nói chỉ lặng lẽ nhìn ông nội của mình, người ông mà bây giờ cô mới biết.

- Con đến để xin tha cho Vĩnh Thành – Ông hỏi và Hiểu Đồng gật đầu rồi cô nói:

- Con nợ Vĩnh Thành rất nhiều, con khôg muốn thấy anh ấy vì mình mà bị tỏn thương.

- Vậy cn muốn ta trút giận lên Vĩnh Phong.

- Ông… – Hiểu Đồng kêu lên.

- Nếu như con muốn người nào làm thì người đó chịu, vậy thì khi ông khiến cho Triệu Vĩnh Nguyên phải sống không bằng chết, hai đứa nó tuyệt đối không được xen vào.

Hiểu Đồng nhìn ông nội mình bất lực, làm sao hai người họ đứng nhìn cha mình bị cảnh lao tù.

- Hã tha cho họ đi ông, tất cả đều đã qua. Con từng hận họ, cho nên con biết hận thù không làm cho ta sống thanh thản.

- Vậy sao, hân thù không làm chúng ta sống thanh thản sao? – Ông Văn Trác lập lại lời Hiểu Đồng nói rồi như nói với chính mình. Lát sau ông nhìn Hiểu Đồng ánh mắt kiên quyết nói:

- Hiểu Đồng, nếu là bạn của ông, ông sẽ vì bạn mà làm tất cả. Nhưng nếu là kẻ thù của ông, ông nhất định thẳng tay loại bỏ. Gia đình đó đã bị ông xem là kẻ thù, trong thương trường họ cũng là đối thủ của ông.

Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân. Muốn ông tha cho họ là đều không thể.

Hiểu Đồng thở dài đau khổ khi thấy ý chí kiên định của ông mình. Cô cáo từ đi ra, nhưng chợt ông Văn Trác lên tiếng bảo:

- Muốn ông tha cho gia đình họ, thì phải cắt đứt với Vĩnh Phong vĩnh viễn.

Hiểu Đồng đứng nép vào một góc tường chờ đợi, cô thấy Vĩnh Thành lão đảo đi về, tới cửa nhà, cậu đưa tay vào túi quần lấy chìa khóa, nhưng dường như bàn tay từng bị thương của cậu run rẩy rồi làm rớt chùm chía khóa xuống đất nhưng mãi vẫn không nhặt lên được. Bực tức cậu đá văng chùm chìa khóa ra xa, rồi ngồi bệch xuống gục đầu xuống gối. Hiểu Đồng đưa tay cắn chặt ngăn không cho tiếng nấc phát ra. Nước mắt lặng lẽ rơi, cô có lỗi với Vĩnh Thành rất nhiều, không phải cạu gặp cô thì sẽ không gặp nhiều bất hạnh và đau khổ thế này. Nhìn thấy Vĩnh Thành cô độc và bất lực nỗi chua xót trào dâng trong lòng cô. Muốn đi đến vực Vĩnh Thành đứng dậy nhưng Hạ Kahnh đã nhanh châ hơn cô. Nhìn Hạ Khanh dịu dàng đỡ Vĩnh Thành, Hiểu Đồng thầm nghĩ:” Hạ Khanh xin chị hãy chăm sóc cho Vĩnh Thành thật tốt. Lần này hãy để,em vì anh ấy”

Hiểu Đồng lấy điện thoại gọi:” Con đồng ý”

***

- Chị mau về nhà đi, đừng khiến ba và ông nổi giận nữa – Tuấn Kiệt đến nhà Vĩnh Thành gọi Hạ Khanh về. Mấy ngày nay Vĩnh Thành liên tục bị mời đến đồn cảnh sát thẩm vấn, và đến chi cục thuế khai báo, cả người phờ phạt đi. Hạ Khanh giúp cậu làm luật sư nên cãi nhau với ông Văn Trác và ông Tuấn Khanh, cô quyết định dọn ra khỏi nhà. Đến ở chung nhà với Vĩnh Thành, dù Vĩnh Thành phản đối thế nào cô cũng không chịu, chấp nhận ngũ trên sofa nhà cậu.

- Không về, chị không muốn về cái nhà đó nữa – Hạ Khanh kiên quyết nói.

- Chị… – Tuấn Kiệt định nói thêm gì đó thì cánh cửa nhà mở ra Vĩnh Thành bước vào.

- Vĩnh Thành anh được thả ra rồi – Hạ Khanh nóng ruột chạy đến bên Vĩnh Thành hỏi, Vĩnh Thành chính thức bị bắt giữ để điều tra, hôm nay họ không cho cô đến thăm Vĩnh Thành khiến cô ở nhà chờ đợi đến suốt cả ruột.

- Họ nói tạm thời thả anh về để tiếp tục điều tra làm rõ mọi chuyện – Vĩnh Thành thở phào nói.

Hạ Khanh mừng rỡ ôm chầm lấy cậu reo mừng:

- Không sao, sẽ ổn thôi. Chỉ cần điều ra thêm chút nữa là mọi việc được sáng tỏ. Anh vô tội mà.

- Hừ… các người thì vui mừng rồi. Có biết người khác vì các người mà đau khổ hay không. Anh ta vô tội ư, chị tưởng anh ta hoàn hảo và trong sạch lắm ư. Chị nhìn đi – Tuấn Kiệt tức giận quăng một sấp tài liệu xuống trước mặt hai người đó – Đây toàn là tài liệu phạm pháp của anh ta, chỉ cần đưa cho cảnh sát, anh ta lặp tức bị đi tù.

Hạ Khanh sững sốt nhìn những tài liệu này, cả Vĩnh Thành cũng vậy, cậu không biết những tài liệu này ở đâu ra. Nhưng diều lạ là tài liệu này đều có chữ ký và con dấu của cậu.

- Chị chỉ biết trách Hiểu Đồng, chị có biết cô ấy đã quyết định rời xa Vĩnh Phong mãi mãi để bảo vệ Vĩnh Thành hay không?

Cả Vĩnh Thành và Hạ Khanh cùng nhìn nhau.

- Em phải về gặp ông nội, không thể để cho Hiểu Đồng và Vĩnh Phong lại tiếp tục xa nhau trong đau khổ nữa – Hạ Khanh nhìn Vĩnh Thành nói.

- Anh cũng biết người hại anh là ai rồi – Vĩnh Thành đột nhiên thốt lên với ánh mắt đau buồn.

Cả hai vội vàng đi ra khỏi nhà, chia ra hai ngã đi làm sáng tỏ mọi việc. Tuấn Kiệt ngơ ngác nhìn hai người bọn họ rồi cũng bỏ đi.

Tuấn Kiệt không muốn trở về nhà cậu đành lái xe đi dạo quanh thành phố. Không ngờ cậu chứng kiến cảnh Anh Kỳ đang níu kéo Vĩnh Phong, còn Vĩnh Phong một mực từ chối rồi bỏ đi để lại Anh Kỳ ngồi khóc nức nở.

Tuấn Kiệt tức giận đến lối Anh Kỳ đứng dậy, cậu nổi giận đùng đùng mắng:

- Em có biết mình vừa làm chuyện mất mặt lắm không hả?

- Mặc kệ em, không cần anh phải quản – Anh Kỳ xô cậu ra tiếp tục khóc – Tại sao, dù chia tay với Hiểu Đồng rồi, anh ấy vẫn không chấp nhận em chứ. Em yêu anh ấy mà, em mặc kệ, dù bằng thủ đoạn nào, dù có mất mặt bao nhiêu, em nhất định phải giành lấy anh ấy cho mình – Nói rồi cô đứng chạy bỏ lại Tuấn Kiệt.

Cậu đứng yên bất động không đuổi theo, khẽ nhắm mắt:” Em yêu cậu ta, còn anh thì sao, anh kông yêu em ư”

- Vĩnh Phong…- Hiểu Đồng khổ sở lên tiếng gọi khi thấy Vĩnh Phong im lặng khi nghe cô kể rõ mọi việc.

- Cho nên từ nay chúng ta không thể ở bên nhau được phải vậy không? – Vĩnh Phong nhìn Hiểu Đồng buồn bã hỏi. Hiểu Đồng khẽ gật đầu.

- Hiểu Đồng! Em là người con gái tàn nhẫn đến cùng cực, lạnh đến không thể lạnh hơn được nữa. Em cho anh hạnh phúc như trên thiên đàng rồi lại nhẫn tâm xô anh xuống đia ngục. Vậy thì chẳng thà để anh mãi mãi sống trong đau khổ còn hơn.

Trước những lời trách móc đầy đau đớn của Vĩnh Phong, Hiểu Đồng đau khổ như bị tên xuyên vào người. Cô nói:

- Vĩnh Phong, chúng ta nợ Vĩnh Thành quá nhiều rồi. Lần này không chỉ vì chúng ta mà còn vì ba mẹ anh và Vĩnh Thành. Em muốn kết thúc hận thù của hai gia đình chúng ta. Lần này, em quyết định ra nước ngoài sống.

- Em định đi đâu?

- Vĩnh Phong đừng hỏi, em không muốn gặp lại anh nữa gặp lại chỉ thêm đau lòng thôi. Hứa với em, hãy quên em và sống hạnh phúc với người con gái yêu anh. Hãy để tình cảm của chúng ta dừng lại tại đây, có được không ? Chỉ cần chúng ta chia tay, ông nội em sẽ tha cho gia đình anh – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong cầu khẩn.

Vĩnh Phong biết không còn cách nào khác để có thể cứu Vĩnh Thành, cậu đành chấp nhận lời cầu khẩn của Hiểu Đồng.

- Em về đây. Từ nay dù có gặp nhau thì hãy xem nhau như chừa từng quen. Hận thù giữa hai nhà chúng ta cũng chưa từng có. Bây giờ hai chúng ta cùng quay lưng bước đi, chọn cho mỗi người một ngã, đừng bao giờ quay đầu lại nhìn, có được không?

- Được.

Hai người nhìn nhau thật lâu kìm nén đau khổ trong lòng từ từ bước lùi lại. Rồi đồng thời cùng quay lưng bỏ đi. Nước mắt rơi thay cho sự đau khổ, nước mắt rơi thay cho tình yêu dang dở, nước mắt rơi thay cho sự chia li.

Gió đêm đông buồn bã hát tiếng rì rào,

Lá vàng đau buồn cho chuyện tình của họ

Mà rời cây rơi nhẹ nhàng như điệu múa theo tiếng hát của gió.

Có ai hiểu được tình yêu đau khổ là gì,

Có ai hiểu được nỗi đau ly biệt ra sao.

Liệu núi có buồn không khi gió cuốn mây bay

Liệu cây có buồn không khi gió cuốn lá bay đi.

Gió vô tình đến tàn nhẫn.

Gió lạnh lùng đến bi thương

Hỏi ai đã tạo ra cuộc tình này.

Hạnh phúc mà bi thương, ngọt ngào mà cay đắng.

Nếu như có kiếp sau….

Em muốn được làm gió.

Sẽ không có gì ngăn cản gió.

Sẽ không có gì làm em xa anh.

Nếu như có kiếp sau….

Nếu như …

Nhịp bước chân giữa hai người càng vang xa, từ bỏ là cách lựa chọn duy nhất, nhưng cũng là lựa chọn khiến ta đau lòng nhất, khiến tim tan vỡ. Yêu thương một đời, nuối tiếc một đời. Môt lần thôi, cho em được nhìn anh chỉ lần cuối. Hiểu Đồng quay đầu nhìn lại, muốn một lần, chỉ một lần được nhìn thấy bóng dáng của Vĩnh Phong thôi, hãy cho cô tham lam, hãy cho cô ích kỷ một lần nữa thôi.

Nhưng khi cô quay lưng lại đã nhìn thấy Vĩnh Phong đã quay lưng lại nhìn cô từ bao giờ. Không phải chỉ mình cô nuối tiếc, không phải chỉ mình cô tham lam ích kỷ mà đó là tình yêu. Xúc động đến ghẹt thở, Hiểu Đồng bỏ mặc cho lí trí kiềm ngự, cô chạy nhanh về phía Vĩnh Phong. Vĩnh Phong đón cô trong vòng tay cậu, ôm chầm lấy cô không rời. Nước mắt đau khổ hay hạnh phúc theo gió thét gào bay xa.

Trong đêm tối, đôi mắt sáng bừng như một ngọn lửa, nhìn chằm chằm vào đôi tình nhân sống chết bên nhau kia đầy giận dữ.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...