Scandal Đình Đám
Chương 8
Mãi cho đến khi về đến nhà, Thịnh Đản mới phản ứng lại trước câu nói vừa nãy của anh.
Cô không ngừng trằn trọc ở trên giường, cũng không thể suy nghĩ ra ba chữ "lời ít mà ý nhiều" đến tột cùng là có ý gì.
Cá tính Thịnh Đản rất ương bướng, một khi trong lòng có chuyện, cô sẽ đứng ngồi không yên, phải giải quyết cho xong. Nhưng nếu không nghĩ ra, cũng phải hỏi rõ mới thôi.
Nhưng bất đắc dĩ, sau khi người trong cuộc nói ra những lời kia liền bỏ đi, mà cô ngay cả phương thức liên lạc cũng không có.
Vì vậy, người xui xẻo không ai khác chính là bạn tốt nhất của cô — Lục Y Ti.
Rạng sáng, bốn rưỡi, Lục Y Ti nhận được điện thoại của Thịnh Đản, mang theo mơ màng của cơn buồn ngủ, nghe bạn tốt luyên thuyên một hồi, lúc cô sắp ngủ, cái vấn đề rối rắm mới nổi lên trên mặt nước.
"Còn phải hỏi sao? Người ta đã giúp cô, ý là hy vọng cậu sẽ qua cuộc thi quay phim thử, anh ta đang ở IN chờ cô đó. Ừ, cứ như vậy, ngủ ngon."
Sau khi thoải mái giải quyết xong vấn đề, cô quả quyết ngắt điện thoại.
Mặc dù chỉ nghe thấy một câu giải thích thiếu kiên nhẫn, nhưng lại làm cho Thịnh Đản hiểu ra.
Ánh trăng mờ ảo xuyên qua cửa sổ, cô cẩn thận treo bộ trang phục mà Tùy Trần đưa cho.
Mặc dù không thích làm dáng, nhưng cô vẫn có thể biết được, đây là bộ trang phục xa xỉ mùa xuân năm nay của nhà thiết kế nào đó được ra mắt trong buổi họp báo style mới, hơi nhỏ một chút, cô phải tự sửa lại. Rất dễ nhận thấy, đây không phải trang phục Tùy Trần đặc biệt chuẩn bị vì cô.
Có lẽ vốn định đưa cho người khác.
Mặc dù như thế, nhưng Thịnh Đản vẫn cảm thấy không có cách nào ghét anh nữa.
Cô nghĩ là anh chỉ bề ngoài hơi lạnh lùng, nhưng thời điểm mỗi lần chung đụng cô luôn gặp xui xẻo, cô không tìm thấy lý do trên người mình, nên chỉ có thể mang hết mọi xui xẻo đổ lên đầu người khác hay sao?
Nhưng ngay sau đó cái ý niệm này bị cô gạt bỏ.
Sau khi quyết định xuất hiện quay phim thử tại IN, Thịnh Đản lập tức hối hận.
Tình hình là như vậy, cho đến tận bây giờ cô cũng chưa thấy qua, đập vào mắt cô trừ người thì vẫn là người, vóc dáng cao gầy, trang dung (trang phục và phụ kiện) tinh xảo đến không thể bắt bẻ. Mà cô có vẻ không phù hợp lắm.
Cho dù đang mặc trên người trang phục Tùy Trần đưa cho, nhưng Thịnh Đản vẫn như cũ cảm thấy mình giống như một con vịt con xấu xí, trà trộn vào trong đàn thiên nga.
"Tiểu thư, cô tới tham gia dự tuyển sao?" Thấy cô phân vân tiến lùi không yên ở trước cửa, nhân viên tươi cười rạng rỡ tiến lên đón tiếp.
"Ách. . . . . ." Tới cũng đã tới, chẳng lẽ bây giờ lại bỏ dở giữa chừng? Vậy thì cô thật là có lỗi với bản thân?
Do dự một chút, Thịnh Đản mím môi gật đầu.
"Giấy báo danh của cô đâu?"
"Giấy báo danh?" Đó là vật gì? Thịnh Đản huy động tất cả các tế bào não, cố gắng nghĩ lại, "A, vị tiên sinh này nói sẽ giúp lưu lại giấy báo danh." Cô vội vàng tìm kiếm trong túi xách, rốt cuộc cũng tìm thấy tấm danh thiếp của Nhậm Sâm mà Thích Huyền mới đưa không lâu trước đây.
Hô, may mà vẫn còn mang theo.
Nói là Nhậm Sâm giúp cô lưu lại giấy báo danh, Tùy Trần dặn dò như vậy, không sai chứ?
Nhân viên nhận lấy danh thiếp sau đó liếc nhìn, lại lật tập tài liệu trong tay, mỉm cười, ngẩng đầu hỏi, "Cô là Thịnh Đản sao?"
"Ừ."
"Vậy đi theo tôi, tôi dẫn cô đi ghi danh."
"Cám ơn, cám ơn."
Thịnh Đản liên tục nói cám ơn, lại nhận được một đống các ánh mắt ước ao cùng ghen tị, đi theo nhân viên vào trong gian phòng ở giữa.
Cô rất tự nhiên, không cảm thấy bất đồng với những người khác.
Cho đến khi nghe được một trận bàn luận xôn xao từ bên ngoài truyền đến. . . . . .
"Cô ta là ai vậy?"
"Phú Nhị Đại đi (người giàu), liếc một cái là biết bộ trang phục trên người cô ta là hàng thật, đó là sản phẩm mới năm nay, nghe nói phải xếp hàng mới có thể mua được."
"Cái gì mà Phú Nhị Đại, nghĩ quá nhiều, các cô không xem tin tức sao? Đó chính là Thịnh Đản tranh cãi ầm ĩ về việc hợp đồng, gần đây còn có xì căng đan với Tùy Trần. Phi, dựa vào đàn ông để leo lên cao. Nghe nói lần trước cô ta vì giành quyền phát ngôn, mà bị lặn mất tăm đó."
"Không phải đâu, tôi còn tưởng rằng công ty lớn như IN, tuyệt đối sẽ không có chuyện đi cửa sau."
"Coi như cửa sau có mở ra, chưa chắc cô đã đi được vào. Chờ xem kịch vui đi, tôi nghe nói hôm nay có giám khảo khách mời là Đỗ Ngôn Ngôn. Không phải có tin đồn Tùy Trần và Đỗ Ngôn Ngôn là tình cảm chị em sao, ha ha, tình địch gặp mặt, nghĩ đã thấy rất đặc sắc."
. . . . . .
Sắc mặt Thịnh Đản trắng bệch, bước từng bước khó khăn vào trong, vẫn không thể thờ ơ với những lời quá khích ở bên ngoài.
Dựa vào đàn ông, dựa vào quy tắc ngầm?
Những người này có đầu óc không vậy!
Nếu cô thật sự dùng những thủ đoạn kia, thì còn chạy tới đây tham gia cuộc thi chọn người mới làm gì? Nếu thật thì cô đã sớm ngồi trong phòng làm việc tổng giám đốc uống cà phê, chuẩn bị một chút, trực tiếp chờ ký hợp đồng.
Hơi đáng tiếc một chút, chính là mấy cái người đáng chết chờ xem kịch vui kia lại nói trúng.
Ngồi ở chỗ giám khảo khách mời chính là Đỗ Ngôn Ngôn, một bộ váy liền màu vàng nhạt, hai chân bắt chéo, đường cong khêu gợi.
Nhìn thấy đám người trước mắt vẫn đang cố gắng thể hiện tài năng của bản thân, mà cô từ đầu đến cuối đều không tập trung, liếc nhìn thấy người bên cạnh không ngừng nhìn điện thoại di động, sau đó liền đưa hồ sơ đến trước mặt cô gái.
"Tôi tên là Thịnh Đản, Thịnh trong nở rộ, Đản trong sinh ra, tôi. . . . . ."
Lại một lần nữa giới thiệu bản thân hết sức bình thường, khiến cho những giám khảo xung quanh không ngừng hít không khí, Đỗ Ngôn Ngôn mới thoáng tò mò nhìn đối phương.
Rất nhanh, vẻ bình tĩnh của cô cũng bị đánh vỡ.
Cô bé trước mắt không tính là xuất chúng, nhiều nhất cũng chỉ là thanh tú, gò má có chút bụ bẫm, còn toát ra chút ngây thơ.
Mặc dù có thể khiến sắc mặt Đỗ Ngôn Ngôn thay đổi, là bởi vì họ — — đụng chạm nhau rồi.
"Ngôn Ngôn, cô ấy là bảo vật mà tôi nhặt được trong buổi họp quay phim thử lần trước của《ICON》." Lên tiếng phá vỡ không khí lúng túng, là Nhậm Sâm.
Mặc dù khi vừa nhìn thấy Thịnh Đản, da đầu anh có chút run lên, tuyến lệ tràn đầy ảo giác, nhưng mà không nhịn được giúp cô.
Anh cố ý không nói tới Thích Huyền cùng Tùy Trần, đem tất cả đặt trên người mình vì muốn cố gắng giảm bớt phiền toái cho cô.
Thế nhưng còn có cô gái muốn chọc phiền toái đây nè.
Phương thức ra sân khấu của cô cũng quá lớn gan, trong khoảnh khắc đó liền thu hút ánh mắt của tất cả ban giám khảo.
Cùng vị giám khảo đặc biệt chạm mặt, có thể suy ra vận số hôm nay của cô thật kinh khủng. Nhưng mà cũng bởi vì như thế, mà Nhậm Sâm chợt muốn ký với cô.
Trang phục giống nhau đều là sản phẩm mới mùa xuân, Thịnh Đản còn làm tôn lên đường may bộ váy liền này vô cùng tinh tế. Không giống với Đỗ Ngôn Ngôn là gợi cảm, Thịnh Đản có chút gợi cảm nhưng lại còn toát ra vẻ trẻ trung xinh đẹp.
Bây giờ nhà thiết kế mà nhìn thấy tác phẩm của mình, hai mắt sẽ không khỏi sáng lên.
"Thật sao? Thì ra Nhậm ca biết cô ấy." Nghe vậy, khóe miệng Đỗ Ngôn Ngôn khẽ cong lên, cười như không cười, lại quan sát Thịnh Đản một chút, “hừ” lạnh ra tiếng, "Thật là trùng hợp, tôi cũng biết cô."
Quan trọng là gương mặt Thịnh Đản cũng làm cho người đi đường phải gợi lên trí nhớ, chuyện này không hề đơn giản, nhưng mà Thịnh Đản lại làm được.
Đã từng quấy rầy chuyện tốt của Đỗ Ngôn Ngôn và tiểu đệ của cô ấy trong khách sạn, lại còn có scandal rầm rộ với Tùy Trần.
"Hả? Vậy thì thật là có duyên đấy." Nhậm Sâm Mặc rất nhanh đã nhìn ra thái độ không mấy thân thiện của Đỗ Ngôn Ngôn, anh mặt không biến sắc mỉm cười, nhìn về phía Thịnh Đản, dịu dàng nói, "Qua bên chỗ tổ chụp hình là được, chớ khẩn trương."
Anh an ủi như thế mà vẫn không thể khiến Thịnh Đản buông lỏng.
Nghĩ đến thế giới này sao mà nhỏ như vậy, oan gia ngõ hẹp, cô đã cảm thấy mình hoàn toàn không còn hy vọng.
Ánh mắt Đỗ Ngôn Ngôn rõ ràng cho thấy đã nhận ra cô, cô rõ ràng hơn so với bên ngoài, cái gì mà lời đồn đại kết giao với Tùy Trần, hai người bọn họ căn bản là kết giao, còn đến kịch liệt rồi.
Đã xông vào gian phòng của bọn họ rồi lại còn thêm chuyện đụng áo, cả thù mới hận cũ, Thịnh Đản chết chắc rồi.
Thịnh Đản không biết, thật ra thì cô rất có thiên phú, mặc kệ tâm trạng thế nào, chỉ cần đứng trước ống kính, giống như thay đổi thành một người khác hoàn toàn.
Nhậm Sâm chống đầu, híp mắt con mắt, lẳng lặng quan sát.
Cô rất có cảm giác ống kính, cười rộ lên xuất hiện lực tương tác không rõ, nhưng ánh mắt lại mang theo nhàn nhạt ngạo mạn bẩm sinh.
Bình thường đi qua nhưng người mẫu đại diện thanh tú cũng sẽ khó nói rõ khí thế, chính là khác thường, cũng không có kinh nghiệm trong công việc, nhưng mà Thịnh Đản lại có khí phách nắm bắt được ánh mắt của người khác.
Nhưng cũng bởi vì biểu hiện của cô khiến mắt người khác sáng lên, ngược lại càng làm cho Đỗ Ngôn Ngôn cảm thấy khó chịu, mắt thấy Thịnh Đản chụp ảnh xong lễ phép cúi đầu về phía giám khảo chuẩn bị rời đi, cô không nhịn được làm khó dễ.
"Cô vẫn còn học đại học?"
"Đúng vậy . . . . . ."
"Vậy dựa vào cái gì cô có thể đảm bảo cô hoàn thành tốt công việc của một người mẫu?"
"Trước đây, tôi vẫn làm rất khá."
"Rất tốt sao? Vậy làm sao có có vụ tranh cãi hợp đồng?"
". . . . . ." Thịnh Đản bị hỏi đến cứng họng, tại sao có? Cô không muốn nói.
"Cô đã sắp tốt nghiệp, trong kỳ thực tập, có thể không cần đến trường học. Hơn nữa, chăm sóc việc học cùng công việc rất bình thường, IN cũng có không ít người mẫu cao trung ( trường trung học hệ cao đẳng)." Nhậm Sâm đúng lúc giúp một tay hoà giải, ý tứ che chở rất rõ ràng.
Đỗ Ngôn Ngôn vẫn coi là rất sĩ diện, người mắt liếc nhìn Nhậm Sâm, không tiếp tục làm cho chuyện này rối rắm hơn, ngược lại còn có chuyện cần quan tâm đến, hỏi cô, "Trang phục trên người cô ở đâu ra?"
Thịnh Đản không dám nói lời thật, nhưng lại không biết nói dối như thế nào.
"Đừng nói với tôi là cô tự mua, đây là sản phẩm mới của mùa xuân năm nay, cho dù có tiền, với thân phận của cô cũng không mua được." Khóe môi Đỗ Ngôn Ngôn nâng lên, gây sự.
". . . . . . — —|||" Biết tôi không mua được rồi thì cô còn hỏi làm gì?
"Có phải Tùy Trần đưa cho cô?" Đỗ Ngôn Ngôn đột nhiên không kiêng dè mà chất vấn.
Bộ mặt Thịnh Đản lộ vẻ kinh ngạc đụng phải tầm mắt của Đỗ Ngôn Ngôn, rất nhanh lại đoán được chút nguyên nhân hậu quả.
Đây là trang phục mà Tùy Trần định đưa cho Đỗ Ngôn Ngôn? Khó trách cô ta lại tức giận như vậy.
A, Xí! Vậy còn chờ cô nói cái gì? Anh ấy không phải đã sớm biết Đỗ Ngôn Ngôn là giám khảo? Định muốn mượn đao giết người?
Có một số việc, không có câu trả lời lại là đáp án tốt nhất. Ít nhất, Đỗ Ngôn Ngôn nhanh chóng vì hành động im lặng của Thịnh Đản mà đoán được câu trả lời.
"Ngôn Ngôn, một bộ trang phục mà thôi, sẽ không để ý chứ?" Nhậm Sâm không kiềm nén được vòng vo muốn thay Thịnh Đản tranh thủ.
"Thế nào, Nhâm ca cảm thấy em đang muốn báo thù riêng?" Trong khoảnh khắc cô mỉm cười hỏi lại, cây bút trên tay cô lướt qua tên Thịnh Đản kéo dài một dấu xiên ngang trên giấy báo danh.
". . . . . ." Tròng mắt Nhậm Sâm vừa rơi xuống, đã thu hết dấu xiên đó vào mắt. Đây không phải là báo thù riêng thì là gì? |
Muốn chết, Đỗ Ngôn Ngôn có năng lực không cho phép người khác khinh thường, người đại diện cùng chủ biên Fashion Magazine nổi danh mối quan hệ trong đó tồn tại đôi bên cùng co lợi, người này không đắc tội nổi người kia. Mà giám khảo hôm nay, trừ Đỗ Ngôn Ngôn ra thì tất cả những người khác đều là người đại diện IN.
Cho nên, mọi người sẽ tuyển chọn thật sáng suốt.
Kết quả cuối cùng là, trừ Nhậm Sâm, không có bất kỳ người nào đồng ý ký Thịnh Đản.
Mặc dù Thịnh Đản đối với chuyện mình được nâng đỡ vẫn còn chưa biết, bọn họ chỉ bảo cô về nhà đợi tin tức, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Nhậm Sâm, cô cũng đoán được đôi chút.
Có chút thất vọng là khó tránh khỏi, nhưng mà tâm trạng thất vọng này chỉ kéo dài đến khi cô đia ra khỏi hội trường tuyển chọn của IN sau đó dần dần biến mất.
Ý chí chiến đấu của cô bị thiêu đốt rồi, tiểu Vũ Trụ cũng bùng nổ.
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp