Say Mộng Giang Sơn

Chương 6: Ngày kỳ tích (2)


Chương trước Chương tiếp

A Sửu hoảng sợ quay đầu lại nhìn liền thấy một đại hán mình cao tám thước đang đứng ngay trước mặt, đôi mắt y như mắt báo, hàm râu quai nón như kích, khí thế oai phong làm người khiếp đảm đến tận tâm phế! Y ăn mặc như người Côn Luân.

Đại hán thấy nó đứng ngẩn ra đó liền lớn tiếng hỏi:

- Này cậu bé, cậu có biết đường đến phủ đô đốc hay không?

A Sửu nảy ra một ý vội vàng gật đầu nói:

- Biết, mười đồng tiền lớn! (thời xưa dùng loại tiền đồng, to hơn tiền bình thường)

Đại hán trừng mắt:

- Cái gì?

A Sửu vội sửa giọng:

- Tôi biết đường đến phủ đô đốc, nhưng tiền thù lao... hai đồng tiền lớn!

Đại hán kia giờ mới hiểu ý của nó, cười lớn nói:

- Ngươi, nhóc con này, quả thú vị, thú vị lắm, được rồi, mỗ trả cho ngươi mười đồng tiền lớn, mau mau dẫn đường!

A Sửu vui vẻ đáp:

- Tốt! Mời đi theo tôi!

A Sửu dẫn đường cho đại hán, sải chân của nó nhỏ, đại hán kia vừa sải một bước đã bỏ xa nó tới năm bước. Đại hán không thể kiên nhẫn chờ nó, một tay nhấc nó đặt lên trên vai, lớn tiếng nói:

- Chạy đi hướng nào? Ngươi mau chỉ đường.

Hành động của đại hán làm A Sửu giật mình, nhưng ngồi trên đôi vai rộng của y lại cực kỳ vững chắc. A Sửu ổn định tâm tình chỉ đường cho y. Đại hán tuy vác A Sửu trên vai nhưng bước như bay, một lát sau liền chạy tới trước cửa phủ đô đốc Quảng Châu.

Trước cửa phủ, một đám người Côn Luân tụm năm tụm ba lớn tiếng hò hét ẫm ĩ.

"Nô bộc Côn Luân, nô tì Tân La"

(Tân La là một nước nằm trong bán đảo Triều Tiên từ công nguyên năm 503 - 935)

Cũng nổi danh giống như người làm công Philipine ở đời sau, tỳ nữ người Tân La khôn khéo lanh lợi giỏi giang, nô bộc người Côn Luân tính tình ôn hòa thiện lương, người Đường mua nô bộc thường chọn người Côn Luân trước tiên. Những người nô bộc Côn Luân này không phải người da đen ở Phi Châu, mà là người ở vùng Mã Lai, Nam Dương. Người ở vùng Nam Dương có làn da ngăm đen, tất cả đều bị người Đường gọi chung là người Côn Luân.

Người Côn Luân mặc dù có nhiều người làm nô bộc, nhưng cũng có người làm thương nhân, có người giàu có, những người Côn Luân tụ tập ở đây là loại thương nhân giàu có.

Đại hán chạy tới cửa phủ đô đốc liền đặt A Sửu xuống đất, chen vào giữa đám đông quát to:

- Mỗ vừa trở về thuyền nghe nói có chuyện lớn xảy ra, mọi người đều kéo đến phủ đô đốc kêu oan, sự thể như thế nào? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đám người Côn Luân nhìn thấy y giống như thấy được người tâm phúc, lập tức bu quanh, mặt đầy bi phẫn khóc lóc kể lể:

- Thiếu chủ, bọn ta bị vu oan!

A Sửu đứng ở bên cạnh nghe bọn họ mồm năm miệng mười kể lể mơ hồ hiểu được một ít.

Chuyện là mấy người Côn Luân này lần đầu tới Đại Đường buôn bán, sau khi thuyền cập bến thì cho rằng chiếu theo luật pháp sau khi nộp thuế liền có thể tự do mậu dịch, nào ngờ đám quan lại ở bến cảng muốn kiếm chút cháo tìm cách làm khó làm dễ. Bọn họ cũng muốn nhân nhượng cho khỏi phiền hà liền biếu xén đám quan lại ít hàng hóa.

Có thể đám quan lại thấy bọn họ lần đầu tiên cập bến cảng, chân ướt chân ráo không nắm rõ tình hình Đại Đường, lại không chủ động biếu xén câu thông cho nên trong bụng không vui, nhân đó ra tay ăn hiếp bóc lột, yêu sách đòi hỏi quà cáp một cách quá đáng.

Đội thuyền của những người Côn Luân này cũng không thật sự lớn, chở theo hàng hóa giá trị có hạn, sau một chuyến mua bán lời cũng không bao nhiêu, bọn họ sao có thể đáp ứng những yêu sách quá đáng kia. Đám quan lại bị cự tuyệt liền nổi giận, xúi bẩy đám thủ hạ của mình cố ý khiêu khích gây ra tranh chấp, rồi thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh chết một thương nhân Côn Luân. Đám thương nhân Côn Luân cực kỳ bất mãn liền khiêng thi thể người chết đến phủ đô đốc dâng cáo trạng.

Đại hán sau khi nghe đám thương nhân kể lại đầu đuôi, lại thấy cái xác chết bọc vải trắng đang nằm trên mặt đất, đùng đùng nổi giận quát:

- Quan lại nhà Đường khinh người quá đáng! Phủ đô đốc có nói gì không?

Một thương nhân đáp:

- Chúng tôi đã đâm đơn kiện, đang chờ đô đốc trả lời.

Khi còn đang nói, cửa chính của phủ đô đốc mở toang, một viên quan mặc áo bào xanh nhạt bước ra, đứng lại trên bậc thang, một đám thị vệ của phủ đô đốc đi theo cũng dừng lại hai bên trái phải phía sau viên quan kia.

Đám thương nhân thấy vậy liền tiến tới bu quanh, mồm năm miệng mười hỏi:

- Cầu nha thôi (nha thôi là một chức quan thời Đường quản lý quân lương, quan sát, huấn luyện các quan viên cấp dưới), không biết Lộ đô đốc xử trí đơn cáo trạng của chúng tôi ra sao?

Viên quan mặc thanh bào khoảng trên dưới ba mươi tuổi, gò má hóp lại, cặp mắt góc cạnh hình tam giác, y vân vê chòm râu thưa thớt, lạnh lùng cười, rồi ngạo mạn nói:

- Lộ đô đốc truyền lệnh, đám điêu dân các ngươi không chịu giao nạp thuế má, mượn cớ say rượu ẩu đả chết người, vu cáo quan sai, lại đến trước cửa phủ đô đốc gây rối ầm ĩ, đáng giận cực kỳ! Bay đâu mau tới bắt bọn chúng nhốt vào đại lao!

Đám thương nhân Côn Luân nghe vậy vừa sợ vừa tức liền nhao nhao lên, đại hán cao lớn đứng lẫn trong đám người ở đàng sau nghe được rõ ràng rành mạch, vội vẹt đám đông bước tới lạnh lùng quát:

- Cẩu quan! Ngươi cố tình nói sai sự thật, đổi trắng thay đen!

Cầu nha thôi nổi giận chỉ mặt đại hán quát:

- Ở trước cửa phủ đô đốc, ngươi còn dám làm càn vừa ăn cướp vừa la làng? Bay đâu, bắt hắn tra tấn thật nặng cho bổn quan!

- Bọn chuột nhắt, đứa nào dám!

Đại hán hét to một tiếng như sét đánh, không lùi mà còn tiến tới ưỡn ngực nghênh đón.

Vài tên nha sai ở phía trước giương nanh múa vuốt xông tới, trong đó có hai tên, một tên cầm xích sắt còn tên kia cầm cái gông. Đầu sợi xích sắt nện xuống cái rầm, tên nha sai chụp sợi xích lên đầu đại hán, xiết sợi xích lại rồi kéo. Đại hán giống như mọc rễ dưới chân, đứng vững không hề nhúc nhích tí nào.

Đại hán không thèm né tránh, khi xích sắt quấn trên đầu tay phải của y đấm nhanh ra, "bụp!" một phát đấm vào cổ tên nha sai đang cầm gông. Chỉ nghe "rắc" một tiếng, đầu tên nha sai ngoẻo qua một bên, cổ của gã bị cú đấm của đại hán đánh gãy. Đại hán vói tay đoạt lấy cái gông, bẻ cái gông làm hai đập vào đầu tên nha sai cầm xích sắt.

Hai nửa của cái gông gộp lại nặng trên ba mươi cân, đại hán đập chúng vào đầu gã kia giống như đập nát trái dưa hấu. "Phụp" một tiếng, chất nhầy gì đó màu đỏ lẫn trắng bắn ra tung tóe.

Máu bắn tóe lên mặt đại hán trông y càng dữ tợn, Cầu nha thôi kinh hãi liên tiếp lùi về phía sau hét toáng lên:

- Có cường đạo hành hung giết người, mau, mau chém chết nó!

Đại hán nhe răng cười nói:

- Đến đây, coi xem ai giết ai!

Hai tay đại hán ép mạnh, đầu tên nha sai bị dập ép thành bánh tráng, cả người mềm oặt té xuống. Đại hán quay đầu lại trợn mắt nhìn đám thương nhân Côn Luân mặt mày đang kinh hãi quát to:

- Bọn ngươi mau chóng quay trở lại thuyền chờ, đô đốc Quảng Châu không cho mỗ một lời giải thích, mỗ đi kiếm y lấy một lời giải thích!

Đám thương nhân nghe xong vội khiêng thi thể của đồng bọn nhanh chóng rút lui, bọn họ chỉ là những thương nhân bình thường, tuy có phẫn nộ vì đám quan phủ Quảng Châu bất công, nhưng họ nào dám hành hung giết người. Hôm nay thấy đại hán này vừa giơ tay nhấc chân liền đập chết hai tên nha sai, bọn họ sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức bỏ chạy trối chết.

Sau khi thấy đám thương nhân đã rút lui hết, đại hán cầm hai nửa cái gông dính bê bết máu trên tay hét lớn một tiếng rồi phóng vào phủ. Đám nha sai, thị vệ đang trong phủ đô đốc thấy một tên đại hán người Côn Luân dám cả gan giết chết người của nha môn, cả đám mắt vằn đỏ vì tức giận, tay vung đao múa thương gào thét liều mạng đâm tới.

Đô đốc Quảng Châu Lộ Nguyên Duệ chính là người nắm toàn bộ quân quyền vùng Quảng Châu của Đại Đường, thị vệ trong phủ của y há phải dạng tầm thường, mỗi một tên đều là cao thủ quyền thuật, bản lĩnh vô cùng cao, hơn nữa bọn họ xuất thân là quân lính nên rất giỏi phối hợp lẫn nhau, nhìn thì giống như cả đám hỗn loạn xông bừa vào, nhưng thật ra tiến thối công thủ đều có trình tự quy tắc chặt chẽ.

Ngay trong lúc đó, bóng đao ánh kiếm lập lòe phủ quanh người đại hán, quả thực nhìn không biết chỗ nào để công chỗ nào để thủ, ai ngờ đại hán cầm trên tay hai mảnh gông dính đầy máu cứ xông thẳng tới, nhìn y như lang như hổ giữa bầy cừu, hay tay vung lên tức thì kiếm gãy thương bay, rất nhiều tên thị vệ bị gông đánh trúng xác bay loạn giữa không trung đập vào tường, vào cửa, hay bay qua đầu đồng bọn văng vào trong sân.

Đại hán dốc hết sức bình sinh sải bước một đường đánh thẳng tới, nói chung chả cần để ý gì đến chiêu thức xảo diệu hay không, thế công dồn dập, bẻ gãy nghiền nát bất cứ chướng ngại vật nào.

Cầu nha thôi sợ hãi mặt cắt không còn hột máu, chân vấp một cái té ngã lăn quay. Gã vội bò lùi lại phía sau, được vài cái liền xoay người tiếp tục bò trốn vào phía bên trong cửa, vừa bò vừa hét toáng lên:

- Có ai không! Nhanh có ai không! Cường đạo hành...

Chữ "hung" chưa kịp thoát ra khỏi miệng gã đã bị đại hán giẫm một cước ngay giữa lưng. Gã khó khăn lắm mới bò tới ngay bậc cửa cao ngang đầu gối,

không biết cú giẫm của đại hán mạnh hay nhẹ, chỉ thấy gã hét lên một tiếng đau đớn, phần ngang eo mềm oặt ra, quan bào rũ xuống vắt ngang bậc cửa.

Cầu nha thôi hai tay bám xuống đất ráng tiếp tục bò vào bên trong, chợt nghe một tiếng "toẹt", phía dưới quan bào của gã hơi lộ ra một chút da giống như tróc ra từ trên người, máu thịt lẫn lộn với tim gan phèo phổi bày dài ra đầy mặt đất, nửa phần trên tiếp tục bò vào trong, nửa dưới với cái quần lót và hai chân nằm ở bên ngoài bậc cửa.

Thật không ngờ cú giẫm của đại hán cộng thêm hai bên mép của bậc cửa có bọc sắt đã "chém ngang lưng" gã nha thôi họ Cầu. (chém ngang lưng là hình phạt tàn khốc thời xưa, chém ngang lưng thành hai đoạn)

A Sửu ở ngoài phố trông thấy cảnh tượng trước mắt ngẩn người giương mắt mà nhìn. Nó từng nghe bạn của cha kể những cố sự của anh hùng hiệp khách, nhưng dù sao đó cũng chỉ là những mẩu chuyện, những cố sự mà nó chưa bao giờ nhớ tới, bây giờ tận mắt chứng kiến với thực lực của một người, vì tinh thần hiệp nghĩa chống lại với bất công, đường đường coi phủ đô đốc như chỗ không người.

"Tại sao lại có thể như thế? Tại sao lại có thể như thế?"

Trong tâm hồn bé nhỏ của A Sửu, một cánh cửa sơn son thếp vàng to lớn ầm ầm mở rộng, mở ra cho nó thấy một thế giới hoàn toàn mới.

Mối huyết hải thâm thù toàn thôn bị tàn sát, mối hận cha mẹ bị giết, nỗi đau mất chị, A Sửu chưa bao giờ quên. Nhưng nó biết rõ, với thực lực bản thân nó không thể nào báo thù. Những kẻ giết người chính là quan quân. Nó từng dò la nghe ngóng được quân binh mặc chiến bào giống như vậy chỉ có Long Vũ quân ở kinh đô, là cận vệ của thiên tử, một cánh kỵ binh duy nhất trong cấm vệ quân.

Nó từng có ý định báo quan, nhưng hành động kỳ lạ của quan phủ Thiệu Châu rõ ràng chứng minh quan phủ là cùng một bọn với đám hung thủ giết người, chỉ sợ vừa bước vào cửa chính của phủ Thiệu Châu, nó đã thành một cái xác nằm trong cống. Nó còn có thể làm gì được? Nó tưởng tượng, muốn sống cho có nhân cách như một người bình thường, sống cho ra sống không để tổ tông hổ thẹn nó còn làm không được, làm sao có thể báo thù?

Cho nên nó giấu kín mối huyết thù trong lòng, cũng không dám nghĩ tới. Nó không có khả năng báo thù nên chỉ còn cách nhịn xuống, nhưng lửa cừu hận nhức nhối đốt cháy tâm can. Ngay lúc này, đại hán người Côn Luân mở ra cho nó thấy một thế giới hoàn toàn mới.

Đám thị vệ từ trong nội viện xông ra, nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng của Cầu nha thôi liền vội vã lui bước, tạo thành một nửa vòng tròn xung quanh trước mặt gã. Cầu nha thôi phát giác ra tình huống lạ vội quay lại nhìn, khi thấy nửa phần dưới của mình còn nằm ở ngoài cửa, chỉ có nửa phần trên trốn thoát vào trong, gã thét lên một tiếng kinh hãi, thất khiếu chảy máu, đang còn sống nhưng vì sợ quá chết ngay tại chỗ.

Đại hán quát lên một tiếng chói tai, cả người phóng lên không trung như diều hâu tung cánh, khi người đang còn ở trên không, y ném vút hai mảnh gông vào đầu thương mũi đao của đám thị vệ rồi lập tức rút trường kiếm ra khỏi vỏ.

Cú nhảy của y vút lên như rồng, nhanh như chim nhạn, tay cầm kiếm vẩy ra, một chùm hào quang như ánh mặt trời, lốm đốm những tia sáng đâm thẳng vào mắt người ta.

A Sửu đứng ở bên ngoài ngây người ra nhìn, đại hán vung kiếm, một chùm hào quang như ánh mặt trời đập vào mắt khiến hai mắt nó tối sầm, nó vội nhắm mắt lại, nhưng khi mở mắt ra chỉ thấy đại đa số đám quan binh đã ngã nằm la liệt ngổn ngang đầy mặt đất kêu la rên xiết, còn một số ít thì vung đao thương xông vào phía trong nha môn. Thì ra đại hán từng bước từng bước đánh thẳng vào công đường phủ đô đốc.

Ở cửa nha môn một đống thi thể hình thù quái dị nằm la liệt, mùi máu tanh thoang thoảng tỏa ra xung quanh. Đám người ở ngoài phố có người vừa chạy trốn vừa kêu gào, cũng có người vẫn đứng ở đó tần ngần quan sát. A Sửu đứng đó mà lòng dậy sóng, hai chân run lẩy bẩy, ánh dương quang rực rỡ chói chang chiếu lên người thế mà nó vẫn rét run từng hồi.

Nó thật sự không ngờ đại hán người Côn Luân kia lại hung hãn quá sức như thế, nó lại càng không tưởng tượng nổi giết người lại đơn giản như vậy.

Đúng thế, đại hán người Côn Luân một mạch tiến thẳng vào phủ đô đốc chém giết tạo cho nó một cảm giác duy nhất: đơn giản! Cực kỳ đơn giản!

Phòng ném đá (http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=89107) :011:

Phòng chém gió (http://tangthuvie/forum/showthread.php?goto=newpost&t=89106) :054:



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...