Sau Những Cánh Cửa Đóng Kín
Chương 4
Cô ta đã ngủ được gần một tiếng mà anh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình, mắt mở to và bỏng rát, thằng bé cứng như đá hoa cương. Nếu không phải tự mình lắp đặt mọi thiết bị thì anh đã chẳng có lý do gì để dám chắc rằng hành động của mình không thể bị lộ và hắn đã kết luận toàn bộ màn trình diễn đó là biểu diễn cho anh xem. Còn vì lý do nào nữa mà cô ta lại biểu diễn trước máy quay theo một cách được định sẵn, là sẽ làm anh phát điên chứ?
Ngoại trừ anh dám mang các bộ phận trên cơ thể ra cá là Raine Cameron không biết cách giả vờ. Cơn cực khoái đó quá thật.
Chúa nhân từ, thực sự là quá lâu rồi. Thậm chí thì trước khi Jesse chết thì đời sống tình dục của anh đã hơi có vấn đề. Anh đảm bảo trăm phần trăm không kiêu căng tí nào rằng ham mê tình dục của anh rất lớn và anh rất giỏi chuyện chăn gối. Điều anh dở tệ là nói ra những điều phụ nữ muốn nghe từ một người đàn ông, trước, trong, và sau chuyện đó. Một người tình cũ đã cho anh biết - ngay trước khi đá anh - là anh thiếu những kỹ năng xã giao căn bản. Điều này thì anh chẳng thèm phủ nhận. Lần nào anh cũng làm hỏng mối quan hệ của mình bằng việc nói chính xác thực tế, việc thường khiến phụ nữ cáu giận bỏ đi, giảm triệt để hoặc thậm chí cấm tiệt mọi tiếp xúc tình dục khác.
Tuy khó chịu vô cùng, nhưng chẳng khiến anh bận tâm mấy. Anh có nhiều vấn đề cấp bách hơn trong đầu. Anh giàu có, tương đối điển trai, và khi đã chủ tâm thì có thể trở nên vô cùng quyến rũ. Một người phụ nữ muốn bỏ đi thì sao chẳng phải chuyện gì lớn. Có vô khối người khác đang chờ bước vào chỗ trống đó. Rồi Lazar và Novak giết chết em trai anh, đột nhiên anh quên hẳn trên đời có cái gọi là tình dục. Anh còn khá là nhẹ nhõm với cảm giác tê liệt, trôi nổi đó. Như hồn lìa khỏi xác. Không hẳn là cảm giác yên bình, nhưng cũng khá gần với định nghĩa ấy. Mừng thay, cơ thể anh cũng hợp tác bằng việc chuyển hưởng mọi năng lượng của anh vào cuộc điều tra. Rồi Raine xuất hiện, và đột nhiên dục tình của anh đòi đền bù lại khoảng thời gian đã mất.
Di động reo lên làm anh giật mình bật dậy như vừa bị sốc điện. Anh kiểm tra số điện thoại trên màn hình, ghê tởm khi thấy tay mình run lẩy bẩy.
Connor McCloud. Tuyệt lắm. Đúng là người có thể làm anh vui lên. Anh bật máy chuyển tín hiệu tiếng nói, ấn mã số giải mã tín hiệu của Connor và vừa ấn nút “Nói chuyện” vừa phát ra một tiếng gầm ghè cam chịu: “Đây”.
“Tôi vừa nhận được tin, hôm nay khẩu súng trong vụ ám sát Corazon đã biến mất.” Connor nói, không lời mào đầu.
Seth chờ thêm thông tin giải thích nhưng không có. “Corazon là ai?” Anh nhắc.
Connor kêu lên một tiếng nóng nảy. “Cậu có bao giờ xem tin tức không đấy?”
“Ừ...”
“Thôi kệ đi”, Connor quát. “Một siêu mẫu lộng lẫy bị giết trong ngôi nhà hạng sang nhìn ra biển của cô ta hồi cuối tháng Tám. Nghe quen không?”
“À. Cô ta à. Có.” Hơi hơi. Anh đã thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô ta xuất hiện trên mọi tờ tạp chí đặt cạnh quầy tính tiền siêu thị. Belinda Carozon, 1980 - 2002. Chúa ơi, cô ta trẻ măng. Chỉ có xác sống mới thờ ơ với vụ ám sát đó. Anh gần đủ tư cách xác sống, nhưng chưa tới mức đó. “Một siêu mẫu đã chết thì có liên quan gì đến chúng ta?”
“Chú ý đi, Chúa ơi. Có nhớ tôi từng bảo cậu là Jesse và tôi đã lần theo tin đồn Lazar đang buôn bán các vũ khí giết người bị trộm trong những vụ án nổi tiếng không?”
Seth nhăn nhó. “Tôi không tin nổi người ta thật sự mua những món đồ như vậy.”
“Tin đi. Thế giới đầy rẫy những gã bệnh hoạn quá thừa tiền. Vấn đề là, tôi nghĩ có nhiều khả năng chính lão già của chúng ta thực hiện vụ trộm này. Và tôi cũng có thể đoán lão ta kiếm nó cho ai nữa.”
“Ai?” Seth hỏi, nóng nảy.
Nhưng Connor lại chơi trò kiệm lời và bí ẩn. “Lazar đâu?”
“Đảo Đá”, Seth đáp lại không do dự. Anh đã tự cài một thiết bị bắt sóng ngắn được điều khiển từ xa cực mạnh trong mọi phương tiện đi lại thuộc hạm đội của Victor. Cỗ xe Mercedes bạc của Lazar đã đến bến du thuyền lúc sáu giờ năm mươi chín phút. Máy quay Colbit ở bến cảng xác nhận lão đã lên thuyền và máy nhận sóng anh cài lên thuyền đã báo hiệu nó đã đến đảo lúc tám giờ mười chín phút.
“Cậu theo dõi mọi đường đi nước bước của lão ta cả ngày à?”
“Ừ”, Seth đáp lại. “Ở văn phòng tới hai giờ bốn mươi lăm, hai tiếng ăn trưa bàn công việc ở câu lạc bộ Hunt với tập đoàn Laurent, họp với Embry và Crowe từ năm rưỡi đến sáu giờ ba mươi lăm, rồi đi thẳng ra bến.”
“Tối nay còn ai ra đảo không?”
“Tôi không biết”, Seth nói.
“Không biết là sao? Cậu đã lắp máy quay ở đó còn gì? À chờ tí, tôi hiểu rồi. Cậu vừa kiểm tra ngôi nhà trong mơ của Barbie chứ gì?”
“Xéo đi”, Seth nói qua hàm răng nghiến chặt.
“Chúa ơi, Mackey. Não cậu phát cuồng vì tình dục rồi hả? Cậu có theo tôi vào vụ này hay không đấy?”
“Tôi không thể quan sát trực tiếp hòn đảo này”, Seth gầm ghè. “Nó nằm cách đây một trăm ba mươi sáu cây số. Tôi không có nguồn điện di động đủ sức truyền xa như vậy quá hai ngày liên tục. An ninh ở đó lại quá chặt chẽ nên không thể táy máy vào nguồn điện trên đảo được. Nếu tôi muốn biết ai tới hòn đảo chết tiệt đó thì tôi phải tự mình ra đó, thu thập dữ liệu, mang nó về và xử lí nó.”
Connor tặc lưỡi. “Ôi trời, ôi trời. Xù lông nhím ghê.”
“Như tôi đã nói, McCloud...”
“Rồi, rồi. Tôi xéo đi. Tôi đã nghe rõ từ lần đầu tiên rồi. Lê xác ra đó và thu thập cái dữ liệu đó đi. Chúng ta cần phải biết liệu Lazar có khách trong khoảng từ chín đến mười giờ tối không. Như vậy sẽ ăn khớp với nguồn tin của tôi.”
“Nguồn tin của cậu còn báo gì cho cậu nữa?” Seth gặng hỏi.
“Tò mò ghê, tò mò ghê”, Connor trêu.
“Đừng có khốn nạn thế nữa”, Seth quát lên.
Tiếng khụt khịt của Connor nghe rất giống tiếng cười. “Được thôi. Đây. Novak có liên quan tới cô ta.”
“Corazon à?” Seth hoài nghi. “Không đời nào. Cô ta quá nổi tiếng so với một gã chuyên sống chui lủi như hắn. Hắn sẽ không mạo hiểm đâu.”
“Rõ ràng hắn đã mạo hiểm. Tất nhiên, cực kỳ kín đáo. Hắn đã tặng cô ta kim cương từ vương miện của những vương quốc xa xưa, mặt nạ chết bằng vàng ròng của các pharaon nổi tiếng, khăn niệm Turin bị nguyền rủa, đủ mọi thứ. Hắn mê đắm cô ta.”
“Và Lazar là kẻ đã dắt mối cho hắn hả?”
“Bingo!”, Connor nói bằng giọng tán thưởng. “Cậu đúng là một anh chàng thông minh khi không ngủ mê trong thế giới Barbie.”
Seth quá phấn khích nên không thèm phản ứng lại câu châm chích đó. “Thế sao hồi xưa các cậu không dùng cô ta làm mồi?”
“Nó là một vụ yêu đương bí mật. Chúng tôi không hề biết, còn bây giờ cô ta đã chết nên hãy tránh xa vụ án của tôi ra, được chứ?”
“Tôi không dính líu gì với vụ án của cậu hết.” Seth gõ ngón tay lên mặt bàn, hứng thú. “Vậy Novak là kẻ thực sự giết cô ta?”
“Thêm một chi tiết hấp dẫn nữa để mua vui cho buổi tối của cậu đây, Mackey. Tôi sẽ tóm tắt cho cậu vì cậu không xem tin tức. Có nhớ bạn trai của Corazon, ngôi sao khúc côn cầu trên băng Ralph Kinnear không? Người ta thấy gã ở hiện trường, trần truồng và người vấy đầy máu của cô ả, dấu vân tay dính khắp vũ khí giết người, chẳng nhớ cái quái gì hết.”
“Ôi trời”, Seth lầm bầm.
“Đúng vậy. Tình hình rất tồi tệ với gã khờ tội nghiệp đó nhỉ? Nhưng đoán được không? Có người đã gọi cho đội luật sư biện hộ của Kinnear ngay lập tức, giấu tên và trao cho họ một đầu mối để tìm những vết thủy tinh siêu nhỏ từ một ống tiêm khí gây mê bị nổ.”
Seth suy nghĩ về thông tin đó một lúc lâu. “Kỳ quặc thật.”
“Chắc chắn là thế. Họ tìm thấy vết thủy tinh và thấy dấu hiệu thuốc mê trong bụng gã. Ralph thoát giá treo cổ nhờ ơn kẻ gọi điện bí ẩn. Và giờ khẩu súng mất tích. Càng ngày càng kỳ quặc hơn.”
“Vậy cậu nghĩ Lazar đã xoáy khẩu súng đó để bán cho Novak à? Làm kỷ niệm cho mối tình đã mất của hắn ta sao? Chúa ơi.”
“Phải, lãng mạn ghê nhỉ? Thu thập dữ liệu đi, Mackey, rồi báo cho tôi biết nếu tối nay Lazar có khách nhé.”
Tiếng ngắt cuộc gọi làm răng Seth ngứa ngáy. Anh suýt định gọi lại cho tên khốn đó chỉ để bảo anh ta thôi cái trò ra lệnh với anh ngay. Vấn đề là, McCloud hẳn sẽ cười vào mặt anh. Đằng nào anh cũng sẽ đi thẳng ra đảo. Không có thời gian để phí phạm cho những chuyện ngớ ngẩn nữa.
Điều đó, tất nhiên, hướng tâm trí quay lại chuyện ngớ ngẩn nhất trong hết thảy. Anh nhìn vào người phụ nữ đang ngủ trên màn hình. Có lẽ Lazar đã ra lệnh cho cô ta quyến rũ anh, và cô ta chỉ đang nhập vai mà thôi. Điều đó sẽ phù hợp với những gì Lazar đã nói gì sau buổi gặp sáng nay, lão khốn đó đã nói như thế nào nhỉ? Cái gì mà pha trộn giữa công việc và khoái lạc. Raine quyến rũ sẽ rất mừng giúp được anh tìm ra sự cân bằng hoàn hảo nếu anh thích. Nếu anh thích. Anh phá ra cười, vì đã lâu không được cất lên nên tiếng cười khàn đục nghe như tiếng ho. Lazar đã thấy chính xác anh “thích” đến mức nào. Chết tiệt thật.
Anh cũng biết Lazar rất thích cung cấp đủ trò giải trí tình dục cho bạn bè và đối tác. Từ đó khiến họ bị trói buộc với lão ta và cho lão ta quyền lực để kiểm soát bọn họ. Anh đã từng tự hỏi nếu Lazar cố gắng cám dỗ anh bằng cách đó thì sao.
Giờ thì anh biết rồi. Anh đã điên tiết, cáu kỉnh cả ngày hôm nay khi bị sự thật đập thẳng vào mặt. Raine Cameron không phải nàng công chúa trong truyện cổ tích đang chờ được giải cứu. Những giấc mơ thần tiên của anh thế là đã bị phá hỏng.
Có lẽ tốt hơn hết nên đối diện thẳng sự thật một lần cay đắng cho xong. Anh không còn khả năng từ chối đề nghị lên giường với Raine Cameron nữa, bất kể cô ta là ai, bất kể điều kiện là gì, giống như anh không thể không hít thở vậy. Một điểm cho Lazar, anh dứt khoát thừa nhận. Và nếu anh phải mất một điểm cho lão già khốn nạn quỷ quyệt, thì anh tốt nhất là nên làm nó đáng giá.
Giờ anh lại thấy sự dàn xếp giúp anh được giải phóng. Anh sẽ lôi cô ta xuống khỏi bệ thờ tôn sùng của anh và làm cô ta chết ngất. Xóa sạch đám mây mù dục vọng trong não anh. Anh được tự do thỏa mãn bản thân mà không mảy may áy náy. Không ràng buộc, không trình tự tán tỉnh, không có mấy cái trò chán ngắt mà anh không có thời gian cũng như năng lượng để làm. Cân nhắc mà nói thì anh thậm chí còn có thể mong đợi việc cô ta thành thạo cỡ chuyên gia. Sẽ rất thú vị cho xem. Thực tế thì, chỉ nghĩ tới nó thôi anh đã cứng cả lên rồi. Cứng và nóng... cả giận dữ nữa.
Chết tiệt. Anh càng nóng thì càng tức tối. Không phải cảm giác lạnh lẽo, đầy chủ tâm thúc giục anh báo thù cho Jesse. Cảm giác này kéo dài liên tục và làm anh phát điên, xoay vòng vòng trong não anh như một đám sương đỏ. Cái loại cảm giác tức giận này mang theo tin xấu đây. Nó làm thay đổi khả năng phán đoán. Gây ra sai lầm. Châm ngòi lửa.
Anh phải cư xử lạnh lùng và chờ kế hoạch báo thù lý tưởng tự trình diện trước mắt. Không sớm thì muộn anh sẽ tìm được cơ hội hoàn hảo để hủy diệt toàn bộ ba gã đàn ông phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Jesse. Chưa gì đã có một tín hiệu tốt lành xuất hiện, đó là trong số những công ty tư vấn TSCM hiếm hoi đang tồn tại, Lazar đã chọn anh. Đấy là điều Seth luôn hy vọng, là mục tiêu hành động của anh, nhưng không vì thế mà anh đặt trọn niềm tin vào nó.
Anh chưa biết kế hoạch trả thù hoàn hảo ra làm sao, nhưng một khi nhìn thấy, anh sẽ phát hiện ra ngay. Anh đã quen sống trong sự bấp bênh. Anh đã lớn lên trong hoàn cảnh đó. Lãnh địa quen thuộc.
Anh thấy biết ơn nhiệm vụ lẻn ra đảo Đá. Nó sẽ xoa dịu anh hơn tất cả những việc khác. Bức tường an ninh bao quanh khu vực đó là một thách thức mới mẻ, kể cả với anh. Điều đó mang những ký ức về các điệp vụ phản gián hồi anh còn hoạt động trong đội Rangers trở lại. Kearn, cộng sự của anh và cũng là một thiên tài kỹ thuật hàng đầu, vẫn chưa giải quyết triệt để được vấn đề nguồn năng lượng cho máy quay từ xa, nên lúc nào cũng có vài tên khốn may mắn phải lẻn vào để thu thập dữ liệu. Seth không ngại làm nhiệm vụ đó. Trên thực tế thì, anh yêu nó. Yêu thích đến nỗi anh sẽ thật sự tiếc hận khi đến ngày Kearn sáng chế ra cái giải pháp đó. Những khoảnh khắc đi trên rìa thảm họa đó là sự an bình duy nhất anh thật sự có được, khi quá khứ và tương lai sụp đổ, anh hoạt động chỉ dựa vào bản năng. Hoàn toàn tập trung vào thời điểm hiện tại, không bị quấy rầy bởi những ký ức hay cảm xúc đau đớn. Anh khao khát những khoảnh khắc ấy như người ta khao khát giấc ngủ.
Trên thực tế thì anh thích nó quá đỗi. Anh biết Hank và Jesse cũng biết điều đó. Họ đã cố cứu anh, nhưng giờ cả hai người họ đều đã ra đi và anh cũng không còn cứu nổi nữa rồi.
Anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngủ trên màn hình, quai hàm siết chặt. Nghỉ ngơi đi em yêu, anh thầm khuyến khích cô ta. Mai sẽ là một ngày mà em sẽ không bao giờ, không bao giờ quên được.
Anh bắt đầu thu thập những thiết bị cần thiết để tiến hành cuộc tấn công điện tử trên đảo Đá, nhưng mắt anh vẫn cứ quay lại nhìn màn hình. Bây giờ bả vai trắng ngà của cô ta đã hoàn toàn lộ ra. Ga giường đã tuột xuống tận vòng eo thanh mảnh. Anh muốn kéo ga giường lên và đắp chăn cho cô ta.
Cô ta sẽ bị lạnh khi ngủ phơi mình như thế mất.
“Xin chờ một giây thôi”, Raine khẩn khoản nài nỉ, tuyệt vọng gõ bàn phím laptop. “Nếu ông định chuyển từ tiếng Pháp sang tiếng Đức thì tôi cần đổi sang hệ thống dấu mới. Nó chỉ mất một chút thời gian thôi.”
Victor thở dài khi tựa lưng vào chiếc ghế xa hoa trên cỗ xe limo, vẻ bực mình thoáng xuất hiện trên mặt ông ta. Ông ta nhấp ngụm nước, vắt chéo chân và gõ đôi chân đi giày Gucci một cách nóng nảy.
Raine chọn “Đức” trong danh sách ngôn ngữ, mở một văn bản mới và đặt sẵn ngón tay trên bàn phím, hy vọng Victor sẽ không nhận thấy sự run rẩy nơi bàn tay cô. “Xin ông tiếp tục.”
Nhưng Victor không đọc tiếp. Ông ta chằm chằm nhìn cô, ánh mắt sắc bén và soi mói. Cô phải vận đến toàn bộ các dây thần kinh đang teo nhỏ của mình mới nhìn thẳng được vào mắt ông ta. Bốn mươi phút ngồi sát rạt với ông bác uy quyền của cô là một thách thức không nhỏ kể cả khi cô không bí mật lên kế hoạch làm ông sụp đổ.
“Hiếm có người Mỹ nào thông thạo nhiều ngôn ngữ đến vậy”, ông ta bình luận.
Raine chớp mắt. “Tôi, à, đã ở châu Âu rất lâu khi còn trẻ”, cô lắp bắp.
“Thế à? Ở đâu vậy?”
Cô đã chuẩn bị cho câu hỏi này và quyết định sẽ nói ra sự thật bất kỳ lúc nào thích hợp. “Đầu tiên là Pháp, gần Lyon, rồi Nice một thời gian, và Hà Lan, với rất nhiều chặng dừng giữa hai nơi. Chúng tôi đã ở Florence hai năm, rồi sang Thụy Sĩ, rồi Luân Đôn.”
“À. Cha mẹ cô làm việc ở các ban đối ngoại à?”
Vì cái quái gì mà ông ta không đọc tiếp đi cơ chứ? Sao ông ta lại phải chăm chú nhìn cô bằng đôi mắt xuyên thấu kia vào lúc này, khi cô chỉ đơn độc một mình với ông ta? “Ừm... Không”, cô ấp úng. “Mẹ tôi thật sự rất thích đi du lịch.”
“Thế còn cha cô? Ông ấy cũng thích du lịch chứ?”
Cô hít một hơi thật sâu, gấp gáp. Nói đơn giản, nói thật, cô nhắc nhở mình. “Cha tôi qua đời khi tôi còn rất nhỏ.”
“À. Tôi xin lỗi.”
Cô khẽ gật đầu đáp lại, thầm xin Chúa khiến ông ta bắt đầu đọc tiếp và để cô yên. Không được thế. Ông ta săm soi cô với vẻ cau có không hài lòng. “Kính của cô. Cô có thể làm việc mà không cần nó không?”
Câu nói lạc đề đó làm cô hoang mang. “Tôi, vâng, tôi nghĩ là được. Tôi bị cận thị nên thật sự chỉ cần chúng để nhìn xa...”
“Vấn đề thị lực của cô hoàn toàn không liên quan tới tôi. Vui lòng đừng đeo cặp kính đó khi có mặt tôi.”
Raine nhìn ông ta chằm chằm. “Tôi... Ông không thích kính của tôi à?”
“Đúng vậy. Chúng thật kinh tởm. Kính áp tròng còn có thể chấp nhận được.” Ông ta mỉm cười, thân thiện và cao thượng.
Cô ép mình ngậm miệng lại. Có lẽ đây là một bài kiểm tra tâm lý tai quái. Không một trợ lý giám đốc bình thường nào lại nghe theo lời đòi hỏi phi lý, quá đáng như thế - tất nhiên, trừ phi cô ta là kẻ vô dụng nhát gan. Nhưng trong thế giới của Victor, không có cái gọi là “bình thường”. Ông ta như một hố đen, bẻ cong thế giới quen thuộc đến mức không còn nhận ra được nữa.
Ông ta chờ đợi, nhịp chân, hàng lông mày nhướn lên.
Cô đã ngừng dùng kính áp tròng và mua cặp kính “kinh tởm” này nhằm tránh để Victor nhận ra bất kỳ điểm tương đồng nào giữa cô với mẹ. Cô tháo kính và chậm rãi đút nó vào trong túi. Thế giới mờ đi và quay cuồng. Xe limo dừng lại và tim cô nhảy lên cổ họng.
Cô đóng laptop lại và ra khỏi xe. Cô biết họ đang ở trong bãi đỗ của nhà kho nhưng tất cả những gì cô có thể thấy là những đốm hình vuông xám xịt khổng lồ trên nền trời trắng lóa. Không khí đầy mùi dầu và bê tông ẩm.
Trước khi nhìn thấy thì cô đã cảm nhận được anh ta, như lúc cô ở trong thang máy và bếp, thị lực mờ mờ của cô làm cơn run rẩy càng thêm mãnh liệt. Những ký ức về các giấc mơ tình dục rối trí đó quay cuồng trong đầu cô. Mọi giác quan của cô đều nở rộ như những bông hoa kiệt nước.
Bóng người cao, ngăm đen đi về phía họ và hợp thành Seth Mackey, ăn vận tùy tiện nhưng vẫn thanh lịch với quần jean đen, áo len màu xám sẫm, áo khoác da đen. Anh ta ở đủ gần để cô có thể nhìn thấy những đường len bện lỏng trên áo anh ta, bóng râu sẫm màu trên quai hàm góc cạnh của anh ta. Mắt anh ta liếc qua cô thờ ơ, nhưng cô cảm nhận cường độ hứng thú nơi anh ta như một cơn thủy triều dữ dội chảy ngầm.
Hai người đàn ông chào nhau và anh ta chìa tay ra với cô. Mặt anh ta không còn sót lại chút vết tích trêu đùa nồng nhiệt nào của ngày hôm qua, đôi mắt đen u ám và dữ tợn. Có lẽ là do đang tập trung vào công việc, cô tự nhủ. Cô lờ đi cảm giác e sợ đang chập chờn trong bụng mình và dán lên mặt nụ cười tươi sáng, công thức.
Đụng chạm từ bàn tay ấm áp, to bè của anh ta mang đến một cơn sốc nhận thức nóng bỏng. Nó kéo dài chưa đầy hai giây, và đến lúc anh ta thả tay cô ra, nụ cười công thức của cô hứng phải thất bại khổng lồ và tim cô đập dồn dập. Hai người đàn ông đang sải bước về nhà kho và cô vội vã chạy theo họ.
Ông Victor quay lại. “Chờ ở đây đi, Raine.” Cô chớp mắt và nhìn xung quanh bãi đỗ xe khổng lồ, trống không. “Nhưng tôi...”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với anh Mackey”, ông ta nói nhẹ nhàng.
“Thế sao ông còn đưa tôi theo?” Cô hối hận ngay khi câu hỏi vừa rời khỏi miệng.
Ánh mắt Victor rắn lại. “Thời gian luân chuyển của tôi hết sức quý giá. Tôi đưa theo thư ký giúp đỡ để tận dụng thời gian một cách tối đa. Vui lòng đừng bao giờ bảo tôi giải thích các quyết định của mình với cô nữa. Rõ chứ?”
Cô đỏ bừng mặt và gật đầu, nhận thức sâu sắc về sự hiện diện mãnh liệt, lặng lẽ của Seth Mackey khi đang lắng nghe lời mắng mỏ của Victor. Cô nhìn họ bước đi, cảm thấy bất lực và ngu ngốc. Chết tiệt. Nữ hoàng cướp biển hẳn sẽ nghĩ ra một cách nào đó thông minh và nhanh gọn để nghe lỏm cuộc thảo luận kín của họ. Chắc chắn cô ta sẽ không bao giờ bị dọa giẫm đến mức chịu bỏ kính ra.
Nhưng nữ hoàng cướp biển hẳn cũng đủ lanh lợi để cất kính áp tròng vào trong túi. Cô ta biết cách lên kế hoạch trước. Cô ta gan dạ, nhưng lắm mưu mẹo. Dũng cảm, nhưng kiên nhẫn. Khi cần thiết, cô ta có thể đánh nhau nhưng không lãng phí sức mạnh và tinh lực vào những trận chiến vô ích. Và cô ta không e dè giành lấy những gì cô ta muốn, dù là sự thật hay công lý, hay một anh chàng cố vấn an ninh cao, ngăm đen, và quyến rũ.
Raine thở dài ngồi xuống ghế sau xe limo và lên tinh thần chờ đợi. Có thể Seth Mackey chưa biết, nhưng anh ta sắp được một nữ hoàng cướp biển cám dỗ.
“Bước đầu tiên là tiến hành phân tích chi tiết các vị trí dễ bị tấn công và đánh giá các mối nguy hiểm”, Seth nói, “điều đòi hỏi phải kiểm tra mọi nơi trong nhà xưởng của ông để nhận dạng các điểm yếu. Khóa, cửa, báo động, hệ thống điện thoại, an ninh mạng và máy tính, tất tần tật”.
Lazar khẽ cau mày và nhìn quanh căn nhà kho khổng lồ. “Mất bao lâu? Rắc rối an ninh của tôi rất bức thiết.”
Seth nhún vai. “Còn tùy. Ít nhất vài ngày để kiểm tra toàn bộ trụ sở và các nhà kho. Ông có muốn đưa cả dinh thự của mình vào bảng đánh giá nguy cơ không? Tôi khuyên nên làm thế.”
Mắt Lazar nheo lại. “Để tôi nghĩ đã.”
Seth trao cho tên khốn giết người đó nụ cười Ngài Chuyên Gia thân thiện bậc nhất của anh. “Đến lúc chúng ta thực sự bắt tay vào việc gỡ bỏ máy nghe trộm, tôi sẽ gọi đội của tôi đến giúp. Chúng ta sẽ bắt đầu quét tần số vô tuyến, rồi kiểm tra các đường dây dẫn. Sau đó là thực hiện một cuộc kiểm tra chi tiết các máy nghe trộm và máy truyền tín hiệu được ngắt từ xa.”
Lazar giữ mở cửa sau của nhà kho, ra dấu cho Seth đi ra trước. “Vậy theo anh phải làm sao để giữ bí mật trong tình huống đó?”
Giọng nói trịch thượng của ông ta làm Seth cảm thấy như đang nhai phải thủy tinh. Anh quay lại chờ Lazar đi đến cạnh mình. Không đời nào có chuyện anh đưa lưng cho gã khốn nạn xảo trá đó đâm đâu. “Đó là tùy ông thôi”, anh nói. “Chúng tôi có xu hướng tìm thấy các thiết bị chuyển đổi điều khiển từ xa dễ dàng hơn nếu quét vào giờ làm việc, nhưng kẻ địch của ông có thể tắt bộ điều khiển, hoặc thậm chí dùng tụ điện cao thế để làm bốc hơi các thành phần của micro, nếu hắn đã nghiên cứu về ông. Năm mươi năm mươi. Cứ suy nghĩ đi.”
“Tôi hiểu rồi”, Lazar lầm bầm. “Chắc chắn tôi sẽ cân nhắc.”
“Về quét tần số vô tuyến, máy phân tích phổ của chúng tôi là thiết bị tốt nhất tôi từng dùng”, Seth tiếp tục. “Và tôi thì đã dùng tất cả rồi.”
“À, tôi chắc chắn công ty của anh xứng đáng với danh tiếng của nó.”
Seth kiên trì trình bày bài diễn văn quảng cáo tiêu chuẩn của mình. “Ngoài quét tần số vô tuyến chúng tôi còn dùng một máy dò mối nối phi tuyến và một máy dò tia hồng ngoại. Chúng tôi sẽ dùng cả phản xạ kế miền thời gian cho điện thoại. Ngay khi có thể, tôi cần ghi chép về việc cài đặt hệ thống và sơ đồ tuyến dây cáp của mạng lưới điện thoại.”
Lazar gật đầu. “Tôi sẽ bảo người chuẩn bị cho anh ngay sáng mai.” Họ giữ im lặng khi đi qua một trong những căn nhà kho mà chính Seth và anh em nhà McCloud đã ăn cướp trắng trợn sáu tuần trước. Thú vị làm sao, dù cho tất cả chỉ là diễn trò, não bộ của anh vẫn tự động bật chế độ TSCM, khởi động quy trình phát triển một chiến lược toàn diện để cách ly và vô hiệu hóa.
Chúa biết rõ đây sẽ là lần quét rệp dễ dàng nhất của đội anh vì anh biết chính xác vị trí của tất cả các con rệp. Anh sẽ tìm ra cả chục bằng chứng để thỏa mãn khách hàng, cài thêm cả đống con nữa và bắt lão khốn nạn đó trả cái giá cắt cổ cho chính dịch vụ đó. Tuyệt vời làm sao.
Với hợp đồng này, Lazar sẽ rót tiền để tự hủy hoại mình. Seth thích điều đó. Nó hấp dẫn ý thức về công lý trong anh và đồng thời cũng giải quyết vài vấn đề cấp bách cùng một lúc. Anh đã lơ là vài khía cạnh của công việc kinh doanh từ sau khi Jesse chết - những thương vụ hái ra tiền - và anh đang tiêu sài gia sản của mình với một tốc độ đáng báo động.
Anh là khách hàng xù tiền khốn nạn nhất của chính mình. Kearn và những người khác sắp hết chịu đựng nổi anh. Thỏa thuận này sẽ thúc đẩy cuộc điều tra - bằng cách bảo đảm an ninh cho nhà xưởng của Lazar trước chính các vụ nghe lén và ăn trộm mang tính phá hoại của anh. Miệng anh gần như ứa nước trước viễn cảnh quét rệp ở ngôi nhà trên đảo Đá. Chúa ơi, anh có thể gây ra một sự tàn phá khủng khiếp.
Anh và hai anh em McCloud đã hết sức sung sướng trong vụ đột kích vào nhà kho và thậm chí sẽ còn thích thú hơn nếu ăn trộm biệt thự của Lazar. Một khi Seth phân tích xong các biện pháp an ninh hiện thời và lắp đặt thiết bị nghe trộm, mọi việc sẽ trở nên gần như quá đơn giản. Các vụ đột nhập nhà kho ngày càng khó khăn hơn và thú vị hơn. Với chiếc kính nhận nhiệt nhạy vô cùng và mới tinh của Kearn và Leslie, nhìn nơi các gã bảo vệ ẩn núp dễ dàng đến mức đáng thương. Có thể đúng là không mấy thượng võ nhưng anh xử lý được. Giết em trai anh cũng đâu có gì thượng võ.
Họ vòng qua góc để đi tới cỗ xe limo đang đỗ ở mặt tiền nhà kho. Cô nàng tóc vàng bò ra khỏi ghế sau khi họ tiến lại gần. Cô ta gỡ kính và nhét chúng vào túi. Cô ta trông khác hẳn khi không đeo kính. Mềm mại, mỏng manh, và ngon lành. Cô ta đã cắn môi dưới mạnh đến mức nó đỏ mọng.
Như thể cô ta vừa mới được hôn cuồng nhiệt.
Lazar đang nói. Seth ép sự tập trung của mình quay trở lại.
“... lắp đặt mất bao lâu?”
Seth moi đoạn còn lại của câu hỏi ra khỏi bộ nhớ ngắn hạn tự động của anh, kịp thời nhớ ra phải chuyển về cái lốt bàn bạc giả tạo cho cô nàng tóc vàng nghe. “Tôi cần phân tích hệ thống nhà kho hiện thời của ông và kiểm tra các địa điểm khác trước khi có thể trả lời ông.”
“Anh có thể kiểm tra các nhà kho khác vào sáng mai, nếu tiện”, Lazar nói.
“Sáng mai là ổn.”
“Vậy thì tốt. Tôi hy vọng anh sẽ lượng thứ cho tôi nhưng tôi có một cuộc hẹn khẩn ở trung tâm thành phố”, Lazar nói. Ông ta liếc Raine với một nụ cười tự mãn làm Seth muốn đấm thẳng vào mặt ông ta. “Raine, anh Mackey đây mới đến Seattle. Cô có thể vui lòng dẫn anh ấy đi tham quan không? Nhà hàng, những nơi thu hút khách du lịch, kiểu như vậy?”
Mắt Raine mở to ra chiều ngạc nhiên, ngây ngô một cách khá ấn tượng. Vẻ báo động đó đúng là một chiêu rất hay, rất thật, Seth nghĩ. Cả gò má đỏ ửng nữa. “Tôi ư? Ôi, nhưng tôi... Nhưng bà Harriet sẽ chờ tôi...”
“Harriet hiểu rõ tình huống mà”, Lazar xen vào một cách trơn tru. “Chúng ta phải chào đón vị khách danh dự của chúng ta chứ. Tôi trao việc đó vào bàn tay tài giỏi của cô đấy.”
“Ồ.” Mắt cô ta đảo qua đảo lại giữa họ. Trông cô ta như bị dính bẫy.
Lazar chìa tay ra với Seth. “Tôi chắc chắn anh sẽ thích sự bầu bạn của cô ấy”, ông ta nói.
Cơn giận dữ tràn qua anh và phải gắng lắm anh mới ngăn mình không bóp nát tay Lazar thành một miếng thịt bầy nhầy. Anh ép bản thân mỉm cười nhã nhặn khi ông ta trèo vào xe. Vậy là Lazar đã tự thử nghiệm sức quyến rũ của cô ta. Thông điệp hết sức rõ ràng.
Anh tự nhủ làm cho xong đi. Cô ta là gái chuyên nghiệp và cũng không hơn không kém những gì anh đã giả định ban đầu.
Raine nhìn theo cỗ xe limo bỏ đi, môi dưới cắn giữa hai hàm răng. Trông cô ta thật hoảng hốt, hoặc có vẻ đó chỉ là vai thiếu nữ ngây thơ. Đúng là quá sức thuyết phục. Anh phải công nhận điều đó.
Anh kéo cái áo khoác da của mình, phủ nó lên vật cứng ngắc đang nhức nhối. Có nhiều cảnh khiêu dâm triển vọng diễn trước mắt anh hết cái này đến cái khác. Có cả đống góc tối hẻo lánh trong nhà kho mà họ vừa đi ra. Anh biết chính xác cái nào nằm ngoài tầm giám sát của máy quay. Những nơi anh có thể ghim cô ta trên tường, xé rách quần tất của cô ta và đâm sâu chỗ nhức nhối của mình vào vùng đất nóng bỏng trơn mượt của cô ta. Cô ta sẽ bám chặt lấy anh, đùi quấn quanh eo anh, những tiếng thét sung sướng phát ra từ họng cô ta với từng cú đâm nặng nề.
Sau khi anh xử cô ta vài lần thật nhanh và dữ dội, sau khi anh đã xoa dịu sự cấp bách, họ có thể tìm một chiếc giường ở đâu đó và kìm tốc độ. Rồi sẽ đến thời điểm cho những điệu vũ biếng nhác của môi, lưỡi, và tay chân. Anh sẽ nếm thử mọi hương vị và da thịt trên cơ thể thơm ngát của cô ta. Rồi cô ta sẽ đáp trả. Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi hồng căng mọng, hơi sưng của cô ta, máu chảy dồn dập bên tai anh như những con sóng ở Thái Bình Dương.
Mãi sau anh mới nhận ra là cô ta đang nói. Anh lắc đầu để thanh tỉnh trí não. “Xin lỗi? Em vừa nói gì?”
Cô ta trao cho anh một nụ cười rụt rè. Cô ta trông thật sự bất an. Anh hẳn phải là nhiệm vụ ngoài luồng đầu tiên của cô ta. Anh phải xâm nhập vào hải trình làm gái cho Lazar của cô ta. Một đám sương mù đỏ che mờ tầm mắt của anh. Anh ép mình tập trung trở lại một lần nữa.
“... chỉ đang nói, ừm, rằng tôi cũng tương đối không quen với thành phố này. Tôi mới đến đây chưa đầy một tháng, nên hiểu biết về mặt nhà hàng hay chốn tham quan thì chúng ta gần như giống nhau.”
Anh chớp mắt. Vậy ra cô ta định chơi kiểu này.
Sao cũng được. Anh sẽ phối hợp đến chừng nào còn khả năng chịu đựng, nhưng anh không để kéo dài lâu đâu.
“Vào xe”, anh ra lệnh.