Tháng Đông, ngoài ruộng không còn việc gì để làm. Cuối tháng 10, Lâm Viễn đã tìm được một công việc ở trấn trên. Trước khi đi, ông còn hỏi Thẩm Chính Sơ có muốn đi cùng không, nhưng Thẩm Chính Sơ nghĩ năm nay nên chặt thêm ít củi, nên không đi.
Hơn nữa, nói ra thì có chút ngại, năm nay Lâm Việt và Thẩm Lăng Chi buôn bán kiếm không ít tiền, lại chẳng lấy một đồng làm chi phí trong nhà, chỉ thỉnh thoảng góp mấy văn hay chục văn.
Tiền sửa lại mái nhà cũng là Hoài Chi và Lâm Việt bỏ ra. Trong nhà bây giờ cũng không quá túng thiếu, nên Thẩm Chính Sơ muốn để bọn trẻ đón một cái Tết ấm áp, chặt nhiều củi một chút, còn dư thì đem bán lấy tiền.
Lâm Viễn làm việc đến giờ Tuất mới tan. Lúc này trong Lâm gia chỉ còn một mình Chu Vấn Lan. Để chờ Lâm Viễn về ăn cơm, dạo này Lâm gia đều nấu cơm muộn. Bà vừa từ trên núi gánh củi về, mới bắt đầu nấu cơm thì ba người Lâm Việt đã về tới nơi.
Chu Vấn Lan vốn nghĩ sớm nhất cũng phải cuối tháng Chạp Lâm Việt mới về, không ngờ bây giờ đã thấy cậu. Nghe tiếng Lâm Việt ngoài cửa, bà liền vui mừng ra đón. Nhìn cậu từ trên xuống dưới, thấy không bị gầy đi, bà mới cười nói: "Sao lại đột nhiên về thế? Cũng không bảo đệ đệ báo trước một tiếng, ta còn kịp giết gà hay nấu thịt xông khói cho con ăn."
Lâm Việt cười hì hì, thân thiết ôm lấy cánh tay của Chu Vấn Lan: "Con muốn về thì về thôi. Nương nấu gì con cũng thích ăn, cháo ngũ cốc cũng ngon mà!"
"Con cứ nói năng khéo léo đi." Chu Vấn Lan dù không tin nhưng trong lòng rất vui mừng, bèn quay đầu chào Thẩm Hoài Chi một tiếng, rồi kéo Lâm Việt vào nhà.
"Vừa mới nấu cơm xong, nước còn chưa sôi, các con ngồi chờ một lát, chờ nước sôi rồi ta pha trà cho các con uống."
Thẩm Hoài Chi lắc đầu, đáp: "Nương, người đừng bận rộn nữa, chúng con không khát đâu."
Lâm Việt đã xắn tay áo định vào bếp nấu cơm, nhưng lại bị Chu Vấn Lan ngăn lại: "Khó khăn lắm mới về nhà một chuyến, mau nghỉ ngơi đi, hôm nay để nương nấu cơm."
Bây giờ không kịp nấu thịt, Chu Vấn Lan bèn cắt một khúc thịt muối, rửa sạch rồi ngâm nước. Bà lại ra vườn hái một nắm thì là và tỏi non. Bữa cơm tối nay là thịt muối xào tỏi non, trứng xào thì là, kèm theo bí đỏ luộc và cải trắng xào thanh đạm.
Mọi món ăn đều do Chu Vấn Lan tự tay làm. Lâm Dương vừa về đến nhà đã bị bắtl đi làm bài tập. Lâm Việt ngồi không thấy buồn chán, bèn ra sân đi dạo một vòng, trông thấy đống củi chất ngoài cửa, liền sai Thẩm Hoài Chi đi bổ củi.
Đồ đạc trong nhà vẫn chẳng khác gì so với khi Lâm Việt chưa xuất giá. Cậu lục lọi trong góc tủ bếp, lôi ra một cái rìu rồi xách đến trước cửa bếp. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Thẩm Hoài Chi đã xắn tay áo, vén tà áo dài lên, chuẩn bị bổ củi.
Hôm nay Thẩm Hoài Chi mặc một bộ trường sam, bên trong độn thêm bông nên trông có vẻ hơi cồng kềnh. Nhưng khi vén áo, cúi người bổ củi, cơ thể căng lên vì dùng sức, y phục cũng ôm sát lấy người, để lộ bờ vai rộng, eo thon, tứ chi thon dài rắn chắc. Lâm Việt nhìn đến ngây người lúc nào không hay.
Lâm Việt biết năm ngoái Thẩm Hoài Chi bị nhiễm phong hàn, kéo dài cả tháng trời mới khỏi, gầy đi tận bốn cân. Từ đó, y luôn muốn bồi bổ cho bản thân để trông khỏe khoắn, cũng đỡ bệnh vặt, nhưng tiếc là mãi chẳng béo lên nổi. Đến giờ, gần một năm trôi qua, y cũng chỉ mới lấy lại được bốn cân đã mất mà thôi.
Khi cậu gả cho Thẩm Hoài Chi vẫn là mùa hạ, ban đêm đi ngủ, cả hai chỉ mặc một chiếc áo lót mỏng để lộ cánh tay. Chỉ cần hơi dùng sức một chút, bắp tay của Thẩm Hoài Chi liền nổi lên, cứng rắn vô cùng. Lâm Việt tò mò không thôi, nhưng khi đó còn chưa thân thiết, cậu nào dám đường hoàng mà sờ, chỉ đợi lúc Thẩm Hoài Chi ngủ say, lén lút véo thử hai lần. Tiếc là cánh tay khi ngủ chẳng có chút cảm giác gì, Lâm Việt không thích.
Sau này thân quen rồi, lại bận rộn làm ăn và thu hoạch vụ thu, Lâm Việt cũng quên bẵng chuyện này. Mãi đến hôm nay, khi trông thấy Thẩm Hoài Chi bổ củi, cậu mới sực nhớ ra.
Lâm Việt chắp tay sau lưng, lặng lẽ vòng ra phía sau Thẩm Hoài Chi, nhân lúc y không để ý, bất ngờ đưa tay bóp một cái. Quả nhiên, cứng thật, một tay cậu còn chẳng nắm hết.
Trước cửa chất đầy củi, toàn là khúc to cỡ bắp đùi. Để nhanh chóng bổ xong, Thẩm Hoài Chi vừa cầm rìu lên là liền bổ thẳng xuống, chẳng hề để ý Lâm Việt đã đến từ lúc nào. Bị bóp một cái, y giật mình quay đầu, liền thấy Lâm Việt nheo mắt cười, ánh mắt cứ dán chặt vào cánh tay y.
Lâm Việt giờ đã không còn là thiếu niên ngại ngùng thuở trước. Ban ngày, lại chẳng có ai khác, cậu làm chuyện càn quấy mà mặt không đỏ, tim không loạn. Bị Thẩm Hoài Chi nhìn, cậu còn dám quang minh chính đại mà đáp trả: "Nhanh bổ củi đi, nhìn ta làm gì? Ta còn ngửi thấy mùi cơm rồi, chắc chừng hai khắc nữa nương sẽ gọi chúng ta ăn cơm đấy."
Thẩm Hoài Chi bị nghẹn họng, nửa ngày không thốt nên lời, chỉ đành siết chặt rìu, bổ mạnh khúc củi vừa rồi chưa bổ xong. Lâm Việt thấy bắp tay y nổi lên vì dùng sức, liền tranh thủ bóp thêm một cái nữa, rồi nhanh như chớp chạy thẳng về phòng bếp.
Lâm Dương đang ngồi trong nhà viết bài tập. Tuy hắn đọc sách khá chăm chỉ, nhưng lúc viết bài lại hay phân tâm, mọi thứ xung quanh đều thú vị, nhất là con chim nhỏ bay ngang qua ngoài cửa. Lâm Dương tò mò ngẩng đầu lên, liền bắt gặp cảnh tượng vừa rồi.
Nhìn theo bóng Lâm Việt chạy vào phòng bếp, Lâm Dương bĩu môi tiếp tục viết. Trong lòng bỗng dâng lên chút chua xót. Hừ, hắn quả nhiên vẫn không ưa nổi vị ca phu này.
Không bao lâu sau, Lâm Viễn trở về. Cùng lúc đó, Chu Vấn Lan cũng bưng cơm lên bàn. Lâm gia hiếm khi náo nhiệt như vậy, đã nhiều ngày không gặp Lâm Việt, ai nấy đều nhớ nhung, vừa ăn miếng đầu tiên đã không ngừng gắp thức ăn cho cậu.
Bát của Lâm Việt đã đầy ắp, để tránh thức ăn tràn ra ngoài, cậu đành phải tăng tốc ăn nhanh hơn. Tiếc rằng, một cái miệng của cậu sao có thể địch lại ba đôi đũa không ngừng gắp vào. Ăn mãi mà chẳng vơi đi bao nhiêu, cuối cùng, thực sự không thể ăn thêm được nữa, cậu chỉ đành đẩy bát qua cho Thẩm Hoài Chi tiếp tục ăn.
Cảm giác no căng bụng như thế này thực sự hiếm có. Từ khi có ký ức đến nay, Lâm Việt cũng chỉ trải qua vài lần, mà lần nào cũng là khi cậu trở về nhà.
Trong một gia đình ít ruộng đất, mỗi năm còn phải nộp mấy lần thuế, có thể ăn no trong những ngày lễ tết cũng đã được coi là trung lưu. Trước kia Lâm gia cũng như vậy, nhưng từ khi Lâm Việt xuất giá, mỗi lần trở về nhà, bữa cơm nào cũng no căng bụng, thậm chí là ăn đến mức không chịu nổi. Nghĩ đến đây, trong lòng cậu bỗng dâng lên một cảm giác chua xót, khóe mắt đỏ hoe, cậu chỉ có thể không ngừng chớp mắt, cố ép nước mắt quay ngược trở lại.
Cơm nước xong xuôi, Lâm Việt liền mở chiếc túi vải mang theo: "Nương, đây là bông con mới mua, vừa hay đủ để may cho nương, cha và Lâm Dương mỗi người một bộ áo bông. Vốn con định tự tay may, nhưng tay chân con vụng về, chẳng biết đến bao giờ mới xong, nên con mang bông đến đây. Ngày mai nương rảnh rỗi thì mau chóng may đi, trời ngày một lạnh, sớm có áo bông mới để mặc thì mới dễ chịu qua đông."
Chu Vấn Lan chẳng cần nghĩ ngợi đã lập tức từ chối: "Không cần đâu, áo bông của ta và cha con mới làm được mấy năm, của Lâm Dương còn là năm kia mới may, vẫn mặc thêm được vài năm nữa. Con mang về mà may cho con và Hoài Chi mỗi người một bộ, hoặc may cho công công bà bà con cũng được."
Lâm Việt sớm đoán được nương mình sẽ nói vậy, liền nhét mạnh túi bông vào tay bà: "Lần này cob mua không ít, đây là con cố tình để riêng ra cho nhà mình. Trong nhà con vẫn còn, vừa đủ để mỗi người may một bộ. Nếu không dùng thì thật lãng phí. Dù trước đây có rồi, thì thay phiên mặc hai bộ chẳng phải càng tốt sao? Nhất là Lâm Dương, hai năm nay nó lớn nhanh, tay áo bộ cũ ngắn cả một đoạn, đến lúc tuyết rơi thì làm sao chịu nổi cái lạnh?"
"Với lại, áo bông của cha nương, năm ngoái con tháo ra giặt, bông bên trong cũng cứng hết rồi, không thay mới sao được?"
Sợ Chu Vấn Lan tiếp tục từ chối, Lâm Việt hừ lạnh một tiếng: "Nương, chẳng phải thứ gì quý giá, nếu nương không nhận, con liền đi ngay bây giờ."
Chu Vấn Lan lườm y một cái: "Bông mà không phải thứ tốt thì cái gì mới là thứ tốt? Cả ngày cứ hừ hừ hừ, y như con heo nhỏ trong nhà vậy."
Lâm Việt chẳng thèm để tâm nương nói gì, chỉ cần nhét được bao bông sang là được: "Không thì tối nay chúng ta bắt tay làm luôn đi. Dù gì tối nay cũng không có việc gì, con và Hoài Chi ở lại một đêm, sáng mai cùng Lâm Dương về."
Chu Vấn Lan vốn lo hai người ăn cơm xong liền đi, không ngờ bọn họ lại chịu ở lại, lập tức vui vẻ ra mặt: "Làm gì chứ? Mai ta làm là được. Phòng của con hôm qua ta vừa quét dọn xong, chỉ là chăn đệm ta đã tháo ra giặt, lát nữa đi trải lại cho con."
Nói xong, bà chẳng buồn chần chừ, lập tức sai Lâm Dương thu dọn bát đũa, còn mình thì sải bước vào phòng Lâm Việt, đem chăn đệm đã giặt sạch trải lại ngăn nắp.
Lâm Viễn cũng vui vẻ không kém, nhanh chóng nhóm lửa trong bếp lò, rồi quay đầu gọi mọi người lại sưởi ấm. Ông còn lấy mấy củ khoai lang, khoai tây và một nắm hạt dẻ ném vào trong lửa nướng.
Lửa đã nổi, cả nhà không còn vội vã đi ngủ nữa. Chu Vấn Lan mang giỏ kim chỉ trong phòng ra, bên trong là đôi giày mới bà khâu cho Lâm Việt, chỉ còn vài mũi kim cuối cùng là hoàn thành, ngày mai vừa hay để Lâm Việt mang về.
Lúc khâu, bà bỗng nhớ ra, còn có Thẩm Hoài Chi, nhưng chẳng may lại không chuẩn bị cho hắn. Nhìn người thanh niên cao lớn đang ngồi bên cạnh, bà thoáng ngại ngùng, đành hắng giọng nói: "Hoài Chi à, nương con cũng khâu cho con một đôi rồi, chờ Tết hai đứa về ta đưa cho."
Nói xong, bà còn rót cho Thẩm Hoài Chi một chén trà.
Thẩm Hoài Chi vừa bóc cho Lâm Việt một hạt dẻ nướng chín, tay đầy tro đen, vội vàng phủi tay rồi mới nhận lấy chén trà, cười đáp: "Cảm ơn nương. Nương mau lại đây ngồi, bên này không có khói, không xông cay mắt đâu."
Nói rồi, y còn kéo một chiếc ghế nhỏ, đặt ngay bên cạnh Lâm Việt.
Đã lâu không đoàn tụ, cả nhà có vô số chuyện để nói. Lửa trong bếp lò không biết đã thêm bao nhiêu lần củi, vậy mà câu chuyện vẫn chưa dứt. Mãi đến khi màn đêm sâu thẳm, Chu Vấn Lan mới gọi bọn họ đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Sáng hôm sau, khi ba người họ khởi hành, trên tay Thẩm Hoài Chi cũng xách một bao tải nhỏ. Bên trong là hồng khô do Chu Vấn Lan phơi mấy ngày nay, còn có hạt dẻ và hạt óc chó khô mà Lâm Dương nhặt trên núi. Không biết bảo quản thế nào mà đến giờ vẫn chưa mốc meo. Ngoài ra, còn có một giỏ tre, bên trong là lạp xưởng vừa mới làm xong.
Khi Lâm Việt về đến nhà, Thẩm Lăng Chi đã làm xong điểm tâm. Lâm Việt liền không làm thêm nữa. Vì số lượng không nhiều nên buổi chiều đã sớm bán hết. Nhân lúc rảnh rỗi, cậu tranh thủ làm thêm một cái ống sưởi tay, kịp thời mang qua cho Lâm Dương trước khi tan học. Còn của Thẩm Hoài Chi, ngay khi về nhà buổi sáng đã được đeo lên tay rồi.
Trong những ng
Phố Cửa Bắc và hẻm Hoa Lê đều nằm ở phía Bắc của trần Tứ Phương, còn phố Cửa Nam thì lại ở phía Nam, ngay cổng trấn. Bởi vì tiệm điểm tâm của Dương gia tọa lạc ngay tại phố Cửa Nam, nên Lâm Việt liền ưu tiên bài trừ gian hàng ở đó trước.
Hai tiệm điểm tâm nếu mở sát nhau, ngoài việc dẫn đến xích mích, tranh giành khách hàng, thì chẳng có lợi lộc gì. Thà rằng một Mam một Bắc, mỗi bên làm ăn riêng biệt, chẳng phải tốt hơn sao?
Về phần phố Cửa Bắc và hẻm Lê Hoa, hai con phố này vốn liền kề nhau, e rằng giá thuê cũng không chênh lệch là bao. Nhưng nếu đã thế, thì cớ gì mà cửa tiệm ở hẻm Lê Hoa lại rộng hơn hẳn, mà giá thuê còn rẻ hơn? Rõ ràng là có điều khuất tất! Dẫu vậy, lòng người ai chẳng ham tìm được món hời, Lâm Viết cũng không ngoại lệ.
Vì thế, cậu mở lời hỏi: "Không biết tiệm ở hẻm Lê Hoa vì sao giá lại rẻ như vậy?"
Nha lang thoáng chần chừ, nhưng cuối cùng vẫn nói ra. Dù sao thì vấn đề của tiệm này, chỉ cần đến tận nơi nhìn một cái là hiểu rõ, giờ giấu giếm cũng chẳng ích gì.
"Tiểu ca, không dám giấu gì ngài, chúng ta làm nghề môi giới, chữ tín là điều quan trọng nhất. Tiệm ở hẻm Lê Hoa này nằm tận cuối hẻm, vị trí có phần kém. Chủ cũ của nó đã dọn đi nơi khác từ vài năm trước, nhờ thân thích gửi bán hoặc cho thuê tại chỗ chúng ta. Nhưng vì lâu ngày không có người lui tới, nên dần trở nên hoang phế."
Thì ra là vậy, thế này cũng hợp lý. Tiệm xuống cấp thì không đáng ngại, dọn dẹp sửa sang lại là được. Quan trọng là vị trí, mà hẻm Lê Hoa thì Lâm Viết đã quá quen thuộc. Khi trước bán điểm tâm, cậu thường qua đó, biết rõ cuối hẻm có ba, bốn nhà đều đã bỏ không, địa thế lại thấp, quanh năm ẩm ướt, nước tù đọng. Bình thường chỉ có mấy đứa trẻ nghịch ngợm chạy vào chơi, chứ có ai lui tới bao giờ. Nếu điểm tâm quán mà mở ở đó, e rằng chỉ chờ ngày đóng cửa!
Vốn dĩ Lâm Việt còn nghĩ trong ba gian cửa tiệm, ắt hẳn có thể chọn được một nơi vừa ý. Nào ngờ cuối cùng lại chỉ còn mỗi một gian ở phố Cửa Bắc. Cũng may bọn họ không quá vội vã đến mức phải lập tức thuê tiệm, cùng lắm thì cứ tiếp tục bày sạp bán hàng, dù sao chỗ ngồi cũng đã thuê đến cuối tháng, mỗi ngày cũng kiếm được không ít tiền lẻ.
Cậu khẽ thở dài, chân mày hơi nhíu lại, toàn thân toát lên vẻ không hài lòng: "Vốn tưởng có thể xem thêm mấy nơi để chọn cái tốt nhất, ai ngờ cuối cùng chỉ còn lại mỗi gian ở phố Cửa Bắc. Không biết nơi này giá thuê ra sao? Vị trí có tốt không? Hiện tại có thể vào trong xem thử hay không? Nếu không hợp ý, hôm nay ta sẽ không thuê. Về sau nếu nha lang có thêm tiệm tốt hơn, phiền báo cho ta một tiếng."
Nha lang làm nghề này đã nhiều năm, tự nhiên hiểu rõ không ít mánh khóe trả giá. Nhưng dù có biết cũng chẳng ích gì, mỗi lần đối mặt với khách nhân như vậy, hắn vẫn không khỏi cảm thấy chút căng thẳng.
Lời Lâm Việt vừa dứt, hắn vội vàng cam đoan: "Tiểu ca cứ yên tâm, gian tiệm ở phố Cửa Bắc này, ngoài việc có hơi nhỏ, thì mọi mặt đều xem như không tệ. Vị trí ngay đầu phố, trước đây là cửa tiệm bán kẹo trái cây thơm ngọt, mấy năm trước làm ăn vô cùng phát đạt.
Về sau, chưởng quầy kiếm được bộn tiền, bèn mua lại một cửa tiệm lớn hơn có hai cửa chính, còn gian cũ này thì để không, mãi đến gần đây mới đăng bảng cho thuê.
Nếu ngài muốn làm ăn buôn bán, thuê chỗ này quả thật không gì thích hợp hơn, không chỉ địa thế tốt mà còn rất may mắn."
Nghe nói trước đây nơi này bán kẹo trái cây thơm ngọt, Lâm Việt lập tức nhớ ra. Chỗ bọn họ đang bày sạp hiện tại nằm ngay chéo đối diện với tiệm cũ đó. Khi cửa tiệm kia dời đi mấy tháng trước, bọn họ còn hóng chuyện một phen. Nếu giá thuê hợp lý, thì gian này cũng tạm coi như chấp nhận được.
Cửa tiệm có cửa chính nằm bên phải, bên trái kéo dài đến chính giữa là hai ô cửa sổ lớn có rèm cuốn. Bên trong có một chiếc bàn gỗ lớn, trên bàn đặt một kệ hàng dốc thoai thoải, bên trong bày đủ loại kẹo trái cây thơm ngọt, chỉ cần đi ngang qua cửa tiệm là có thể thấy rõ ràng. Nếu thực sự có thể thuê được gian này, vừa khéo có thể giữ nguyên cách bày trí ấy để bán điểm tâm.
Tuân theo nguyên tắc trả giá phải nêu ra khuyết điểm trước, Lâm Việt thản nhiên nói: "Tiệm này ta có biết, vị trí quả thật cũng không tệ, chỉ là diện tích quá nhỏ. Nha lang cứ nói thẳng giá cả đi."
"Gian tiệm này có hậu trù, trên lầu còn hai gian phòng. Tiền thuê mỗi tháng là 1 lượng 800 văn, vào mùng 1 hàng tháng phải giao nộp. Ngoài ra còn có phí lập khế ước, theo quy củ trong nghề mà tính ba chia hai, vậy nên với tiền thuê 1 lượng 800 văn, tiểu ca cần trả 54 văn."
Nha lang một hơi nói xong, dừng lại một chút rồi tiếp lời: "Nếu tiểu ca có nhã ý, bây giờ có thể cùng đi xem tiệm. Gian này đã treo bảng cho thuê một tháng, có không ít người đến xem. Nếu thực sự có ý định, e rằng phải quyết định sớm."
Lâm Việt sắc mặt không đổi, chỉ nhẹ lắc đầu, khóe môi cong lên ý cười nhàn nhạt: "Nha lang đây là thấy ta tuổi trẻ non nớt, dễ bị gạt chăng? Chỉ một gian tiệm nhỏ như vậy, nếu đặt ở trong Huyện thành thì 1 lượng 800 văn còn tạm chấp nhận được. Nhưng ở trấn Tứ Phương này, 1 lượng 800 văn chớ nói đến gian này, ngay cả một cửa tiệm lớn gấp ba lần cũng đủ thuê."
Triệu nha lang cũng cười theo: "Tiểu ca nói phải, ai buôn bán mà mở miệng đã chốt giá thật bao giờ? Nếu ngài thực sự có lòng, vậy đợi xem xong hẵng thương lượng tiếp, thế nào?"
Lâm Việt tuy biết đến tiệm này, nhưng bên trong ra sao thì chưa từng vào xem, liền gật đầu: "Vậy thì đi thôi."
Nha hành nằm ở hẻm Trúc An, cách phố Cửa Bắc không xa, đi chưa đến một khắc đã tới nơi. Hôm nay vừa khéo, cửa tiệm đang mở, bên trong Phương Tân Giác đang sai người lau dọn, vừa làm vừa dặn dò: "Mấy ngày tới chắc còn có người đến xem tiệm, lau dọn sạch sẽ một chút."
"Rõ rồi, thiếu đông gia."
Phương Tân Giác quay đầu lại liền thấy Triệu nha lang dẫn người đi vào, bèn tiến lên một bước, cười nói: "Triệu nha lang dẫn người đến xem tiệm sao? Là ta không đúng, hôm nay nổi hứng dọn dẹp một chút, làm phiền các vị rồi."
Sau khi dời tiệm, thực ra đã từng quét dọn qua một lượt, nhưng suốt một tháng nay có không ít người đến xem, lại thêm bụi bặm bám vào, thoạt nhìn có phần lấm lem. Vì muốn nhanh chóng cho thuê, Phương Tân Giác bèn tính dọn dẹp lại một phen, nào ngờ lại vừa khéo đụng phải người đến xem tiệm, chẳng tránh khỏi có chút không đúng lúc.
Triệu nha lang cười đáp: "Đúng vậy, không ngờ lại hữu duyên gặp được thiếu đông gia."
Nói xong liền nghiêng người, giới thiệu: "Vị này là Lâm phu lang, còn phía sau là Thẩm tiểu ca."
Phương Tân Giác thuận theo tay nha lang nhìn về phía sau, quả nhiên đều là những công tử trẻ tuổi. Hắn đang ở độ tuổi dễ rung động, nhưng người đã thành thân thì không tiện nhìn nhiều, ánh mắt tự nhiên liền rơi lên người Thẩm Lăng Chi.
Chỉ là Thẩm Lăng Chi lần đầu đặt chân vào cửa tiệm này, mang theo vài phần tò mò, bèn đảo mắt quan sát khắp nơi. Ai ngờ ánh mắt hai người lại vô tình giao nhau, Phương Tân Giác giật mình, vội cúi đầu xuống, vành tai đỏ bừng. Mãi sau mới mở miệng nói: "Nhị vị cứ yên tâm, nếu cửa tiệm này cho thuê, bọn ta tuyệt đối sẽ không lui tới quấy rầy, chìa khóa cũng giao cả cho các vị."
Lâm Việt thấy ánh mắt hắn dừng lại trên người Thẩm Lăng Chi, không khỏi trừng hắn một cái, sau đó mới nhẹ ho một tiếng, cười nói: "Đa tạ thiếu đông gia."
Chiếc bàn gỗ lớn trong tiệm vẫn còn nguyên, khi đó Phương chưởng quầy muốn cửa hàng mới có diện mạo mới nên ngay cả kệ hàng cũng không mang đi, ngoài ra còn để lại một bộ bàn ghế, thực sự rất tiện lợi cho người thuê sau.
Đưa mắt lướt qua quầy hàng một lượt, Lâm Việt liền kéo Thẩm Lăng Chi vượt qua Phương Tân Giác, đi thẳng về phía hậu trù. Triệu nha lang cùng Phương Tân Giác hàn huyên đôi câu, rồi cũng vội vàng đuổi theo.
Nói là hậu trù, thực ra diện tích không lớn lắm, chỉ có một bếp lò lớn cùng một chiếc bàn gỗ, được ngăn cách với quầy phía trước bằng một bức tường nửa vời, trên đó còn treo một tấm rèm trúc.
Lâm Việt cúi đầu xem xét bếp lò. Dù diện tích hậu trù quan trọng, nhưng bếp và ống khói còn quan trọng hơn. Nhất là mỗi ngày bọn họ phải hấp không ít điểm tâm, nếu bếp không dùng được, vậy mọi tính toán đều uổng phí.
Cửa sổ hậu trù cũng khá lớn, vừa vặn có thể đặt thêm một bếp lò bên cửa sổ, dùng song song với bếp chính. Khi nào buôn bán khấm khá thì cũng không lo điểm tâm không đủ để bán.
Xem xong hậu trù, ba người lại lên lầu hai. Hai gian phòng đơn sơ, ngoài một chiếc giường gỗ và một bộ bàn ghế thì không còn gì khác. Nếu thật sự muốn ở lại, e rằng còn phải sắm sửa không ít. May mắn thay, mái ngói xanh chắc chắn, không lo dột nước.
Từng ngóc ngách đều được tỉ mỉ xem xét, Lâm Việt mới xuống lầu, bắt đầu cùng nha lang thương lượng giá cả.
"Triệu nha lang cứ nói giá thực đi, nếu hợp lý, hôm nay liền ký khế ước, nếu không, vậy để sang năm rồi tính."
Lời này trực tiếp kéo dài đến tận năm sau, Triệu nha lang vội vàng xua tay, cười nói: "Lâm phu lang đừng vội, giá cả tất nhiên có thể thương lượng. Nếu ngài thực sự có lòng, ta cũng không lấy thêm của ngài, 1 lượng 500 văn. Gian tiệm này vị trí tốt, buôn bán tất nhiên không tệ. Số bạc này chẳng mấy chốc liền thu hồi, tuyệt đối không lỗ."
Lâm Việt cười nói: "1 lượng. Đa tạ Triệu nha lang lời hay, nhưng chúng ta buôn bán nhỏ, nếu gặp tháng làm ăn không thuận, chớ nói 1 lượng 500 văn, e rằng 1 lượng bạc cũng khó mà kiếm được. Tiền thuê 1 lượng bạc đã là không ít rồi."
Quả thực, khi Phương chưởng quầy giao tiệm cho nha hành, giá thấp nhất cũng chỉ định 1 lượng bạc. Nhưng nếu chỉ dựa theo mức đó mà giao dịch, thì nha hành suốt một tháng nay dẫn bao nhiêu người đến xem tiệm, cuối cùng lại chỉ kiếm được 30 văn tiền khế ước. Làm ăn thế này, chỉ cần vài lần, nha hành cũng sớm muộn mà đóng cửa.
Triệu nha lang cười gượng: "Lâm phu lang nói vậy thật oan cho ta rồi. Nếu muốn thuê với giá 1 lượng bạc, đương nhiên là có tiệm khác. Nếu ngài thực lòng muốn, ta cũng có thể tìm giúp. Nhưng riêng gian này, giá ấy không thể được. Hôm nay ngài là vị khách đầu tiên, ta cũng không vòng vo, 1 lượng 400 văn."
Hai người ngươi một câu, ta một lời, Lâm Việt một lòng chuyên tâm mặc cả, hoàn toàn không chú ý đến phía sau, Thẩm Lăng Chi đã cùng Phương Tân Giác trò chuyện từ lúc nào.
Phương Tân Giác cũng không dám tới quá gần, cách Thẩm Lăng Chi ít nhất ba bước, chỉ hơi nghiêng đầu về phía trước, mỉm cười hỏi: "Thẩm tiểu ca làm nghề gì vậy? Gian tiệm này có phần nhỏ, nếu là buôn bán đồ ăn, e rằng không đủ chỗ để bày bàn ghế."
Tiểu nhị đang quét dọn bên cạnh lén đảo mắt một vòng, thầm nghĩ: Chẳng trách chưởng quầy ngày đêm phiền não, thiếu đông gia mà cứ cái tính này, làm ăn sao có lãi được chứ.
Thẩm Lăng Chi lùi về sau một bước, mới ôn hòa đáp: "Chúng ta bán điểm tâm, không cần bày nhiều bàn ghế, đa tạ thiếu đông gia quan tâm."
Thẩm Lăng Chi vốn dĩ có diện mạo thanh tú, đứng đó tựa như một cây trúc xanh non. Lại thêm mấy tháng nay theo Lâm Việt buôn bán ở trấn trên, bèn nhuốm thêm vài phần tự tin, lời nói cử chỉ đều rất đĩnh đạc.
Phương Tân Giác từ nhỏ đã theo cha nương trong tiệm, đồng lứa gặp qua không ít, nhưng lần đầu tiên vừa nhìn đã cảm thấy Thẩm Lăng Chi khác biệt. Trong lòng đang dốc sức tìm cách bắt chuyện thêm vài câu, nào ngờ Lâm Việt bên kia đã thoáng thấy hai người họ, liền giơ tay gọi: "Lăng Chi, qua đây."
Thẩm Lăng Chi khẽ nhìn Phương Tân Giác với vẻ có lỗi, rồi thoăn thoắt bước đến bên cạnh Lâm Việt, khẽ giọng hỏi: "Ca ca, đã thương lượng xong rồi sao?"
Lâm Việt gật đầu: "Định rồi, mỗi tháng 1 lượng 100 văn, nhưng phải thanh toán trước nửa năm tiền thuê. Trước tiên, chúng ta thuê nửa năm."
Hai người bên này vui mừng, nhưng bên kia Triệu nhai lang lại thở dài đến bảy tám hơi. Gian tiệm này kẻ đến xem tuy nhiều, nhưng người thực lòng muốn thuê lại chẳng bao nhiêu. Khó khăn lắm mới gặp được khách thật sự có ý định, vốn định nhân dịp này kiếm thêm chút bạc để đón năm mới khấm khá hơn, giờ xem ra cũng không còn hy vọng nữa.
"Lâm phu lang, vậy chúng ta bây giờ về nha hành ký kết khế ước được chứ?"
Bản khế ước không chỉ ghi rõ tên người thuê, mà còn bao gồm vị trí cửa tiệm, tiền thuê, phương thức nộp, thời hạn v.v... Việc soạn thảo không phải chuyện nhanh gọn, mà hiện tại cũng đã qua giờ Ngọ, ký sớm một chút cũng thuận tiện hơn.
ày đông giá lạnh, lửa trong bếp lò luôn đỏ rực, lúc cháy, lúc tàn. Theo những cơn gió rét bên ngoài ngày càng khắc nghiệt, thời gian đốt lửa trong ngày cũng kéo dài hơn. Chớp mắt đã đến hạ tuần tháng 11, Đông Chí cũng đã tới.
Hôm nay, trừ Thẩm Hoài Chi bận việc không thể nghỉ ngơi, người nhà họ Thẩm đều ở nhà. Từ sáng sớm, Tống Tầm Xuân đã dẫn theo Lâm Việt chuẩn bị bánh trôi cho bữa ăn hôm nay.