Sau Khi Lưu Lạc Trên Đảo Hoang Và Được Nàng Tiên Cá Nhặt Về

Chương 3:


Chương trước Chương tiếp

Không phải thức ăn dự trữ của nàng tiên cá mà là đối tượng để ngẫu phối
*
Vân Khê giật mình, tim đập loạn. Cô dùng sức duỗi mạnh chân, thoát khỏi đôi tay kia, liều mạng rút về, sợ quái vật dưới nước sẽ kéo cô xuống.
Giây tiếp theo, áp lực ở mắt cá chân giảm bớt, nàng tiên cá nổi lên khỏi mặt nước và ném một con cá vào tảng đá bên cạnh hồ.
Một con cá còn sống, vây xanh, bụng trắng, mang dài, rộng sáu ngón tay, không có vảy, sau khi rời khỏi nước, thân vẫn nhảy lên, đuôi cá đập vào phiến đá phát ra tiếng "bạch bạch".
Cực kỳ tươi sống.
Đầu óc trống rỗng trong vài giây, Vân Khê vẫn bất động, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa nàng tiên cá và con cá.
Cơ thể có bản năng sợ hãi những sinh vật lạ lớn hơn mình, đây là nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong gen của cơ thể con người.
Trong tự nhiên, kích thước cơ thể lớn hơn có nghĩa là nguy cơ đe dọa tính mạng cao hơn.
Lần này nàng tiên cá không nhìn thẳng vào mắt cô nữa, thay vào đó là thoải mái bơi lội trong hồ nước.
Vân Khê dần lấy lại bình tĩnh, giác quan của cô chậm rãi trở lại, nhìn về con cá trên mặt đất.
Đó là thức ăn mà nàng tiên cá bắt được khi đi ra ngoài.
Là cho mình ăn sao? Mình có phải là thức ăn dự trữ mà cô ấy giấu trong hang không? Cô ấy đang cho mình ăn à? Cô ấy có định vỗ béo mình trước khi ăn mình không?
Nhìn thấy Vân Khê đang nhìn con cá trên mặt đất, nàng tiên cá cũng bơi đến, chăm chú nhìn Vân Khê, đôi mắt lấp lánh.
Vân Khê nhìn nàng, mơ hồ nhìn thấy vẻ chờ mong trên mặt nàng.
Nàng đang mong đợi điều gì? Nàng đang mong muốn cô ăn món cá này sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng cũng có biểu cảm, có lẽ dây thần kinh trên gương mặt nàng cũng phong phú như con người. Có phải cũng sẽ khóc, cười, buồn, giận giống như con người không?
Nghĩ đến đây, nội tâm sợ hãi của Vân Khê lập tức giảm bớt một chút.
Cô đã từng xem qua một giả thuyết —— rằng tổ tiên loài người đến từ nước.
Nếu giả thuyết về rắn giả được xác lập thì con người và tiên cá có thể đều có nguồn gốc từ cùng một tổ tiên, dòng dõi con người bị mất đuôi sau khi lên bờ, trong khi dòng dõi tiên cá sống dưới nước và giữ lại đuôi cá để thuận tiện cho việc bơi lội.
Vân Khê cố gắng sử dụng các lý thuyết khoa học hợp lý để giải thích sự tồn tại của sinh vật này, hy vọng có thể giảm bớt nỗi sợ hãi trong nội tâm mình.
Vượt qua nỗi sợ hãi, giữ bình tĩnh và tồn tại trong một môi trường xa lạ ở mức độ cao nhất có thể.
Thấy Vân Khê bất động, nàng tiên cá vươn chiếc đuôi dài khỏi mặt nước, đập vào đầu con cá trên tấm đá một tiếng "bụp".
Con cá nhỏ trên phiến đá bị cái đuôi lớn của nàng tát một cái, nhất thời im lặng.
Nàng tiên cá lại ném một con ốc xà cừ nhỏ khác lên khỏi mặt nước, vẻ mong đợi trên mặt càng rõ ràng hơn, nàng nhìn Vân Khê bằng ánh mắt cháy bỏng và tập trung.
Điều này có ý nghĩa gì?
Ăn ốc xà cừ? Một con ốc xà cừ nhỏ như vậy có thể ăn được chỉ trong một hơi.
Vân Khê khó hiểu, vừa quan sát phản ứng của nàng tiên cá, vừa cẩn thận nhặt ốc biển lên xem.
Vỏ ốc màu trắng đục có những đường màu vàng ngỗng, đẹp như gợn nước nhưng bên trong không có thịt ốc nên không ăn được.
Nhìn thấy Vân Khê cầm lấy ốc xà cừ, nàng tiên cá hạ thân trên nổi lên mặt nước, bơi tới bơi lui, tựa như rất vui vẻ.
Cơ thể của nàng hoàn toàn lộ ra trong nước, Vân Khê có thể nhìn thoáng qua toàn cảnh.
Phần thân trên của nàng gần giống với con người, mái tóc đen dài như rong biển bồng bềnh trong nước, gần như che kín lưng. Làn da của nàng như ngọc trai quý, tỏa ra ánh sáng mờ ảo trong nước, chiếc đuôi cá màu xanh lam dài khoảng hai mét đang bơi trong nước, đung đưa lên xuống, còn vây đuôi phượng giống như ống tay áo vuốt mây, tao nhã và thanh lịch.
Đẹp đến nghẹt thở, Vân Khê bỗng nhiên có cảm giác như một giấc mơ hư ảo.
Cô không biết liệu đó có phải là ảo ảnh hay không, nhưng màu da của nàng dường như nhạt hơn ở vùng nước nông và màu xanh của đuôi trở nên sống động hơn.
Vân Khê nghĩ đến cá heo.
Cá heo cũng sẽ điều chỉnh màu sắc và độ bóng của da theo ánh sáng trong nước, nhạt hơn ở vùng nước nông và tối hơn ở vùng nước sâu. Trong quá trình ngẫu phối, màu sắc cơ thể và làn da sẽ sáng hơn để tăng sức hấp dẫn tình dục.
Nàng tiên cá đang bơi trong nước đột nhiên bơi đến trước mặt Vân Khê, nửa người nhô lên khỏi mặt nước, hai tay ôm chặt đầu gối Vân Khê, mái tóc dài ướt át dính vào mặt. Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Khê, ánh mắt rất ôn hòa, sắc mặt có chút hồng hào, trong cổ họng phát ra những tiếng "a a a a" nhẹ, chiếc đuôi cá dài ngoằn ngoèo trong nước.
Hương thơm của cây xô thơm và muối biển thoang thoảng, bàn tay đặt trên đùi lạnh ngắt, mềm mại như không xương, thấm đẫm nước ẩm.
Cơ thể Vân Khê cứng đờ, ngồi trên tảng đá bên cạnh, cố kìm nén cảm xúc, nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh của nàng, do dự hết lần này đến lần khác, rồi mở miệng nói với nàng:"Cô, cô có thể nói chuyện được không?"
Người cá không trả lời, tiếng "a a a a" trong họng ngày càng lớn, ánh mắt cũng trở nên ôn hòa hơn, dường như không hề có chút hung hãn.
Dù nàng có hiểu hay không, Vân Khê vẫn không thay đổi, tiếp tục nhỏ giọng nói với nàng: "Đừng ăn thịt tôi..."
"Thịt người không ngon."
"Nghe nói rất chua."
Nàng tiên cá vẫn không lên tiếng, nhìn xuống bắp chân Vân Khê, dùng đôi bàn tay lạnh lẽo vuốt ve qua lại, như tò mò: Tại sao cô không có đuôi mà chỉ có hai chân.
Vân Khê quan sát tay của nàng.
Mười ngón tay giống như con người, nhưng móng tay cứng, dài và sắc nhọn, dường như chỉ cần vuốt nhẹ, cũng có thể dễ dàng cắt xuyên qua cổ họng và bụng cô, lôi nội tạng cô ra.
Đang quan sát, đột nhiên có một tiếng "rầm" lớn vang lên, nàng tiên cá đứng dậy nhảy từ hồ vào bờ, nước bắn tung tóe, lập tức làm ướt Vân Khê.
Nàng thật sự có thể lên bờ...
Cuối cùng quần áo đã khô một nửa lại bị làm ướt, Vân Khê cũng không dám phàn nàn. Điều đáng sợ hơn chiếc áo ướt dính vào người là chiếc đuôi quấn quanh eo như lời tuyên bố về quyền sở hữu.
Nhìn thấy đuôi cá và vảy của nàng lại đến gần, hô hấp Vân Khê cứng đờ.
Nàng tiên cá dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Vân Khê. Vân Khê nuốt nước bọt, không khỏi tò mò đưa tay ra, chạm vào vảy của nàng.
Cứng như đá.
Cô chạm vào đuôi nàng tiên cá và quan sát phản ứng của nàng tiên cá.
Nàng tiên cá giơ vây đuôi lên, liếc nhìn cô rồi để cô chạm vào, tiếng "a a" trong cổ họng trở nên nhẹ hơn, dường như cảm thấy rất thoải mái khi được chạm vào.
Vân Khê nhớ rằng khi cô chạm vào đầu con mèo con bên đường, mèo con cũng sẽ phát ra âm thanh "gừ gừ" tương tự.
Nhìn kỹ, cô thấy đôi tai của nàng tiên cá nhọn giống như yêu tinh trong phim, phía sau tai có một cơ quan màu xanh nhạt giống như mang cá.
Vân Khê từng đọc một bản tin nói rằng hầu hết các cơ quan của con người đều có thể truy nguyên từ tổ tiên của loài cá, chẳng hạn như răng, hàm, v.v. Sau khi phát hiện hóa thạch cá cổ, các nhà nghiên cứu động vật có xương sống cổ đại và con người cổ đại cũng đưa ra giả thuyết —— Nguồn gốc tiến hóa của tai giữa con người có thể ban đầu là mang cá nên tai con người ngày nay không có chức năng hô hấp nhưng vẫn có thể thông với khoang miệng.
Nàng tiên cá nhìn Vân Khê, rồi lại nhìn con cá trên mặt đất, sau đó nàng nhặt con cá lên, dùng móng tay sắc nhọn cắt vây và lưng cá, lấy nội tạng ra, xé da, dễ dàng xé nát con cá thành hai mảnh, sau đó cho vào ao lắc cho sạch máu rồi xé thành từng mảnh nhỏ.
Sau khi xử lý xong cá, nàng đưa một miếng vào miệng Vân Khê.
Hành vi này giống như được nàng cho ăn và nuôi dưỡng hơn. Nàng muốn vỗ béo cô và ăn cô như một món ăn dự trữ đúng không?
Vân Khê không biết trước đó mình đã ngủ bao lâu, sau khi tỉnh lại, cô lại khám phá hang động, lúc này thật sự đã rất đói bụng.
Cô im lặng một lúc rồi ngơ ngác mở miệng, cắn con cá vào miệng.
Thà được cho ăn no rồi mới bị ăn còn hơn là chết đói bây giờ.
Suy cho cùng, chỉ khi đã no thì mới có sức lực để trốn thoát.
Vân Khê không biết mình đang ăn loại cá gì, sáu tháng nay cô lang thang trên biển, nhìn thấy rất nhiều cá, cô còn ăn sashimi mới đánh bắt.
Hương vị của cá trong miệng cô rất giống với món sashimi cá ngừ mà cô đã ăn trước đó. Thịt mềm và dẻo dần dần tan chảy trên đầu lưỡi, không có mùi tanh mà còn có chút vị ngọt.
Sẽ ngon hơn nếu có nước chấm.
Sau khi cắn một miếng, Vân Khê cũng không để nàng tiên cá đút cho mình nữa mà chủ động lấy một miếng cho vào miệng nhai.
Liên tục ăn hơn mười miếng cá, Vân Khê không còn cảm thấy đói nữa. Cô ngừng ăn, phần lớn sợ hãi trong lòng đều biến mất.
Đuôi nàng tiên cá luôn ở bên cạnh cô, thấy cô không tích cực ăn uống, nàng lập tức gắp một miếng khác đưa đến bên miệng.
Vân Khê quay đầu, từ chối: "Tôi no rồi, không ăn nữa."
Ăn quá nhiều có khiến cô bị nàng ăn nhanh hơn không?
Cô không muốn.
Có lẽ vì hiểu được sự từ chối của Vân Khê nên nàng tiên cá không ép cô ăn thêm. Nàng ăn hết phần thịt cá còn lại, không hề lãng phí.
Sau khi ăn xong, nàng tiên cá buông chiếc đuôi đang giam cầm cô ra, lại nhảy xuống nước, rửa tay, rửa mặt, rửa cơ thể và xoa đuôi...
Nàng đang tự tắm rửa, giống như một con mèo có thói quen tự làm sạch sau khi ăn.
Còn khá thích sạch sẽ...
Là một con người trong một xã hội văn minh, Vân Khê nhìn quanh, cố gắng tìm thứ gì đó để lau qua cơ thể.
Nhưng không tìm được.
Hang động này có thể nói là "nhà chỉ có bốn bức tường", trên vách đá chỉ có những cây nấm lấp lánh. Vân Khê muốn dùng nước rửa miệng, nhưng nàng cá vẫn ở trong nước. Vân Khê tưởng tượng trong đầu là một hồ nước tắm, sau đó lại tưởng tượng ra một nồi canh cá.
Cô lắc đầu, gạt những tưởng tượng khó tin này sang một bên, đi xa hơn một chút, đến vùng nước nông hơi hạ lưu, súc miệng và rửa mặt.
Do dự một lúc, cô cởi áo sơ mi và quần jean, vớt một ít nước rồi cọ rửa cơ thể.
Loài cá đó, giống như nhiều sinh vật ở đại dương, có lẽ là sinh vật thay đổi nhiệt độ và có thể được rửa sạch trực tiếp trong nước.
Sau khi tắm rửa xong, Vân Khê tiện tay giặt bộ quần áo ướt của mình.
Hang động bên kia tương đối khô ráo, chút nữa cô có thể đến hang khô để phơi.
Nàng tiên cá hiện tại bằng lòng nuôi nấng và tạm thời không có ý định ăn thịt cô nên cô cũng dự định tạm thời vẫn đàng hoàng, sạch sẽ, ngăn nắp như một con người văn minh.
Giữ cơ thể sạch sẽ và gọn gàng có thể làm giảm khả năng mắc bệnh. Cô không muốn bị ốm ở một nơi như thế này.
Nàng tiên cá theo Vân Khê từ vùng nước sâu đến bãi cạn, ánh mắt luôn dịu dàng nhìn theo cô. Chỉ khi cô cởi quần áo ra, ánh mắt nàng càng trở nên ngơ ngác và khó hiểu, nàng ngơ ngác nhìn Vân Khê, sau đó tò mò nghịch nghịch chiếc điện thoại di động, đồng hồ và con dao quân đội Thụy Sĩ mà cô đặt sang một bên.
Vân Khê nghĩ rằng nàng có thể xem quần áo của mình như vảy hoặc lông động vật, và rất khó hiểu khi thấy cô có thể mặc vào, cởi ra và giặt thoải mái.
Cô không coi sinh vật nửa người nửa cá này là con người mà chỉ coi như một loài động vật vô danh, nên việc khỏa thân trước mặt nàng không hề có gánh nặng tâm lý.
Suy cho cùng, hang động này là một không gian bí ẩn đối với con người chứ không phải là một vùng đất hoang vu không hề che đậy.
Vân Khê chỉ có chút lo lắng —— liệu nó có khơi dậy sự thèm ăn của nàng và bị nàng ăn hay không.
Nhưng nàng hẳn là đang ở trạng thái no nê, không thể ăn thịt người. Ngay cả trăn cũng không chủ động tấn công sau khi đã ăn no.
Vân Khê đặt tất cả những lo lắng đó lại phía sau.
Cô vắt khô quần áo, dùng cỏ khô bao quanh để che phần dưới cơ thể, rồi treo bộ quần áo ướt lên một cột đá mọc ngang trong hang khô.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đã tối đen, trên bầu trời mơ hồ hiện ra ba năm ngôi sao.
Trời đã tối.
Đối với con người, hang khô luôn khô ráo và ấm hơn, thích hợp để nghỉ ngơi hơn hang nước ướt.
Cô muốn nghỉ ngơi ở đây nhưng không biết con cá kia có ngăn cản cô không?
Không ngờ, cô không những không bị chặn lại, mà con cá kia cũng theo cô, ngồi trên đống cỏ khô cùng cô.
Nàng cũng thích môi trường khô ráo sao?
Không giống lắm.
Nàng dành phần lớn thời gian ngâm mình trong nước, và mái hở của loại hang động này không phải là nơi mà động vật ăn lông ở lỗ thích nghỉ ngơi, quá thiếu cảm giác an toàn.
Đang muốn ở cùng một chỗ với cô sao? Hay đang sợ "lương thực dự trữ" chạy mất?
Vân Khê tự giễu cười nhạo, ngồi trong đống cỏ khô héo.
Cô không dám nằm ngủ, nàng tiên cá bên cạnh có gương mặt tuyệt đẹp nhưng lại luôn thích quấn đuôi quanh mình.
Điều này khiến cô sợ hãi và nghĩ đến rắn, loài rắn cũng thích quấn mình quanh con mồi cho đến khi con mồi chết ngạt.
Một cái đuôi dài và to như vậy, nếu dùng lực quét qua có thể trực tiếp đánh gục cô.
Khi thật sự buồn ngủ, Vân Khê sẽ nhắm mắt ngủ một giấc, nhưng rất nhanh sẽ tỉnh lại, và nhìn xem nàng tiên cá bên cạnh đang làm gì.
Nàng đang chơi với bắp chân của Vân Khê.
Sờ tới sờ lui, thỉnh thoảng nhéo nhéo, nàng rất tò mò cấu tạo cơ thể con người, nhưng móng tay lại quá sắc bén, vô tình làm xước da thịt Vân Khê.
Vân Khê cảm thấy nóng rát đau đớn, máu đỏ chảy xuống bắp chân, nàng tiên cá nghiêng đầu phát ra một tiếng "a a", sau đó cúi xuống, vươn đầu lưỡi ra liếm vết thương.
Cơ thể Vân Khê cứng đờ, im lặng như con mồi, không dám vùng vẫy.
Lưỡi của nàng tiên cá rất dài và khỏe, giống như thịt trai mềm mại, trơn trượt, và lạnh lẽo, nàng liếm liếm một lúc, máu trên bắp chân Vân Khê cũng ngừng chảy.
Nàng ngẩng đầu nhìn Vân Khê, ánh mắt trở nên có chút nóng rực.
Vân Khê cũng nhìn nàng, có chút sợ hãi.
Một số loài động vật trong tự nhiên bị kích thích bởi mùi máu.
Nàng liếm máu rồi định xem cô như thức ăn rồi ăn luôn sao?
Cả hai nhìn nhau, trong chớp nhoáng, Vân Khê chợt nhận ra ánh mắt nàng tiên cá bây giờ giống hệt với ánh mắt vừa rồi trong hồ nước.
Ánh mắt rực lửa, đầy chờ mong.
Vân Khê nghĩ đến nàng tiên cá bơi lội duyên dáng và nhàn nhã trong hồ nước, như thể tay áo của nàng đang tung bay trên mây, còn có ốc xà cừ có hoa văn tinh xảo.
Bỗng dưng tâm trí cô nảy ra một suy đoán mơ hồ——
Cô, không phải là nguồn dự trữ thức ăn của nàng tiên cá mà là đối tượng ngẫu phối của nàng.
Nàng tiên cá tặng quà và khiêu vũ để quyến rũ cô.
Cô, nhận lấy ốc xà cừ, và ở trong tự nhiên, đây được xem như là lời đồng ý với hành vi của nàng.
Tình huống này có vẻ không ổn...
--
Tác giả có lời muốn nói:
Nhật ký nàng tiên cá: Đưa con mồi, đưa ốc xà cừ, cô ấy đều nhận tất!
--------
Lời editor: Các bạn đọc xong vui lòng ủng hộ mình bằng nút VOTE, nếu có thể cho mình một LIKE một SHARE một FOLLOW luôn nha cả nhà ơi, xin chân thành cảm ơn các bạn rất nhiều.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...