Sau Khi Linh Khí Trở Lại
Chương 12: Giun đất
Gà bay chó sủa cả đêm, tiếng kêu rên vang lên khắp nơi, tổng cộng có 5 thi thể ma linh, và 12 người đã thiệt mạng.
Tứ hợp viện là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất, đã có 9 người chết.
A Điêu đỡ tường, giờ phút này, cô mới xác định phạm vi cảm ứng của bồn cầu thật sự chỉ nằm trong khu tứ hợp viện.
Hậu quả quá thảm thiết, vượt ngoài sức tưởng tượng của nhóm quan sai.
Từ khi Đường Tống lập quốc tới nay, do không có chiến tranh, không phản loạn, các nơi đều ít có thương vong lớn như vậy, chúng quan sai sắc mặt rất khó xem.
Hai viên Linh Hạch được đào ra từ năm thi thể ma linh, quan sai biết giá trị của Linh Hạch, nhưng hưng phấn lúc đầu cũng dần phai nhạt đi.
Phong Đình lại cảm thấy hậu quả thương vong đã nặng như thế này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc mới được.
“Sếp, hôm qua hẻm Hồ Đồng liền bị tập kích một lần, chúng ta đã điều tra qua, tối nay lại xuất hiện nữa. Khu vực tập kích bao quát ở khu vực này và vẫn chưa lan rộng, nhưng số lượng ma linh này đang tăng nhanh một cách chóng mặt, có thể thấy được sào huyệt chúng nó ở gần nơi đây.”
Phong Đình tự nhiên cũng cho rằng như vậy, nhưng khác với những cấp dưới của anh đang đặc biệt tìm kiếm khắp nơi trong tứ hợp viện, anh nhảy lên mái hiên, xem xét chung quanh, lâm vào trầm tư…
“Anh ơi, em cảm thấy nó có liên quan gì đến cái cây đó thì phải? Cây đa lớn kia đó ạ.”
Một thanh âm yếu ớt đột ngột vang lên, nhưng bởi vì những người thuê khác giờ phút này đều nơm nớp lo sợ, cô ra tiếng liền có vẻ đột ngột.
Phong Đình quay đầu lại, nhìn về phía A Điêu.
A Điêu cũng không muốn mình nổi bật, mà là cô chính mình cũng cho rằng sào huyệt của ma linh ở gần đây. Nhưng vì cô không muốn tiêu tiền đi nơi khác thuê phòng ở, nên việc tìm ra hang ổ của ma linh là việc cần thiết.
Cô đã trả trước hai ngày tiền thuê nhà rồi đó.
“Thời điểm em vừa mới bị tập kích, nó đang ở trên cây, trên người dính đầy máu. Nếu nó bò lên cây từ đầu tường nhà hai bên, như vậy hai mặt tường khẳng định sẽ có dính máu tươi, nhưng ngoại trừ vết máu lưu lại khi truy đuổi em thì không có dấu vết gì khác. Có thể thấy được nó bò lên cây mà lại không cần phải leo qua đầu tường, nếu như thế… Có thể bên trong cây đa là rỗng nối liền với một cái hầm ngầm dưới đất, nó liền bò ra từ đó hay không? Vì lẽ đó mà nó có thể lén lút bò tới bất luận địa phương nào trong tứ hợp viện và hẻm Hồ Đồng —— em nhớ rõ hẻm Hồ Đồng có giếng cạn bị bỏ hoang. Anh xem, những đầu ma linh chạy ra từ đầu hẻm Hồ Đồng cả người đều ướt sũng, những dấu vết bùn đất lưu lại đều bị vón cục. Có thể thấy được thân thể nó ngay từ đầu là ẩm ướt, lúc bò từ giếng nước lên mặt đất liền dính rất nhiều bụi đất, khiến bùn đất bị đóng thành cục.”
Thời điểm khi cô thuê nhà có đi chung quanh khúc vực này thì thấy được giếng nước đó.
“Hơn nữa, thị giác của ma linh này không được tốt, nhưng bù lại, khứu giác cùng thính giác của chúng lại rất nhạy. Những sinh vật giống vậy thường là loài sinh hoạt trường kỳ dưới nền đất…”
A Điêu thấy ánh mắt sáng quắc của Phong Đình nhìn chằm chằm mình, giọng nói liền giảm dần đi, ngượng ngùng trốn sau lưng vị quan sai trẻ tuổi, “Em… em chỉ tùy tiện nói nói, anh cứ coi như là em chưa nói gì đi.”
Phong Đình xụ mặt, chạy trên mái hiên, lấy đà ba bước rồi nhảy lên thân cây, chui vào đám lá cây rậm rạp, một lát sau chợt kêu một tiếng.
“Ba người tới đây!”
Đậu mé, thật sự có vấn đề!
Mấy quan sai vội nhảy lên, mà quan sai trẻ tuổi quay đầu nhìn A Điêu giơ ngón tay cái lên, “Em gái, lợi hại nha, về sau liền thi tuyển vào quan chức chúng ta đi, em tuyệt đối sẽ là một người tinh anh!”
Những việc này có lẽ bọn họ về sau cũng có thể điều tra ra được, nhưng cần tiêu phí không ít thời gian cùng nhân lực, phản ứng của cô quá nhanh, sức quan sát cũng tinh tế, đầu óc lại linh hoạt, thực thích hợp làm cái ngành này.
A Điêu đỏ mặt khiêm tốn hai câu, một bên trong lòng lại thầm nghĩ: Chờ chính mình trở nên càng ưu tú, tất nhiên là phải gả vào hào môn thế gia* làm vợ, ai lại muốn làm một viên chức vừa không có tiền lại vừa vất vả, mình mới không cần.
(Hào môn thế gia: hào môn – nhà có thế lực; thế gia – nhà có nhiều đời làm quan, dòng họ hiển quý)
Mấy quan sai dùng mã tấu điên cuồng chém, rất nhanh liền chặt sạch tán lá của cây đa, rồi phát hiện bên trong thân cây dày quả nhiên là trống rỗng, dưới đáy còn có một hố to sâu thẳm.
“Sếp, em đi xuống nhìn xem?”
Một quan sai gan lớn, nóng lòng muốn thử nói, lại bị Phong Đình một phen túm trở về, lạnh lùng trách cứ: “Đừng lỗ mãng, đây không phải là việc nhỏ.”
Anh vươn tay sờ lên miệng hốc cây, ẩn ẩn cảm thấy có một dòng khí cường đại từ phía dưới muốn thoát ra.
Chẳng lẽ…
Phong Đình còn chưa kịp phản ứng lại, phía dưới hốc cây đột nhiên phát ra ánh sáng màu vàng nhàn nhạt, không có lá cây rậm rạp che lấp khiến ánh kim quang lộ ra trước mắt mọi người.
A Điêu vô cùng kinh ngạc.
A, này chẳng lẽ là?
“Chúa ơi!”
“Đó là linh khí?”
“Mọe nó, là Linh Môn a!”
“Linh Môn!!!”
Tin tức này quá lớn, một ít người thuê đang thương tâm khổ sở vì thân nhân đã chết cũng sững người vì chấn động.
Người dân khu vực chung quanh cũng đổ về đây, mặc kệ là đến để hóng chuyện hay là vì lý do nào khác… Nhóm quan sai không thể không trấn áp cảnh cáo.
Sự tình quá lớn, Phong Đình lập tức liên hệ bộ tin tức của quan phủ, yên cầu bọn họ đem nội dung trong máy ghi hình báo cáo lên cấp trên.
Phản ứng của cấp trên bên kia cũng không nhỏ, nhưng chuyện đó đã không còn quan hệ gì với A Điêu, cô bị đưa lên xe cứu thương. Lúc ở xe cứu thương bay giữa không trung, cô quay đầu nhìn về phía cây đa lớn đang rộn ràng nhốn nháo, tâm tình nhất thời trở nên phức tạp.
Là Linh Môn đó, cô thế mà lại không có cơ hội độc chiếm, cảm thấy bản thân mình vừa bị lỗ trăm triệu á trời.
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
Lúc nằm viện, cô nhận được nhắc nhở từ bồn cầu: Nhận được từ XX+20… Nhận được từ XXX+50, nhận được từ…
Tất cả đều đến từ một nhóm chat nào đó.
Ồ, trời đã sáng, mọi người đều ngủ dậy, theo thường lệ lướt điện thoại, sau đó liền thấy được video cô gửi vào đêm khuya.
Sáng sớm bị bạo kích, liền chứng thèm ăn cũng bị dọa chạy mất, vì miễn được tiền ăn sáng nên các bạn học đều cảm động cực kỳ, vì vậy cả đám đều điên cuồng tag A Điêu ‘cảm ơn’ cô.
Đủ loại mắng chửi.
Tâm tình của A Điêu không tồi mở miệng nằm chờ ‘điểm’ rụng. Cô cũng có chút chột dạ, vốn dĩ còn ngượng ngùng trả lời bạn học và giáo viên, nhưng nghĩ đến việc học chung ba năm, thế nào cũng có cảm tình, chính mình lại vô duyên vô cớ gửi đoạn video mà lại không cho lý do. Hành động này có phần trái ngược với tính cách ngày thường của một học sinh ngoan trò giỏi như cô. Điều này cũng có phần bất lợi cho sự hòa thuận của cô cùng các bạn trong lớp, suy nghĩ như vậy, cuối cùng cô cũng bò dậy, mở nhóm chat gửi một đoạn tin nhắn đi.
—— Thực xin lỗi mọi người a, tao chỉ là muốn hỏi bọn mày một chút là có ai có rảnh để giúp tao quét tước nhà cửa được không?
—— Tao thực sự là không còn địa phương khác để ở, nhà tao nó bị phun khắp nơi còn bị chất thành một đống, khiến cả nhà như bị phủ một tầng sơn vàng đất tẩy không sạch. Sư phụ tao lại không ở nhà, một mình tao quét tước mãi cũng chẳng xong.
—— Vì sợ mọi người hổng tin, cho rằng tao định sử dụng sức lao động của mọi người miễn phí, cho nên tao mới gửi cái video cho bọn mày nhìn một cái.
—— Đúng rồi, mọi người có ai rảnh hông?
Nhóm chat vốn dĩ spam gần mười tin nhắn nói chuyện phiếm mỗi giây bỗng chốc liền an tĩnh.
Hửm? Không mắng cô?
Đã không mắng cô thì thôi, nhưng vì cái gì không cho cô niệm lực?
Cho nên bọn họ là đang nghiêm túc suy xét sao?
A Điêu suy nghĩ một chút, lại động động ngón tay út, từng cái từng cái tag qua.
—— @XX……Bọn mày có tới giúp tao được hông?
Nhận được từ XX+70!
Nhận được từ XXX+45!
Nhận được từ…
Chà!
A Điêu cảm thấy chính mình cách lần đổi 500 điểm kế tiếp cũng không xa.
Giáo viên cùng các bạn học luôn giúp đỡ cô vào những thời điểm khó khăn, chính là không ai đáp ứng tới hỗ trợ cô quét tước đạo quan. Điều này thật khiến cô rất là thương tâm quá~.
Cô khiến người ta chán ghét như vậy sao?
A Điêu thở dài, bỗng nhiên nhận được tin nhắn từ người bạn thân nhất, Triệu Dân: “Tiểu Điêu, nhà tao có máy hút bụi siêu cường lực cùng người máy quét rác, rất hữu dụng, tao cho mày mượn, nhưng tao gần nhất có chút bận, bài tác nghiệp còn chưa có…”
Có người tự mình đưa lên tới cửa.
A Điêu: “Người máy cũng chỉ là máy móc vô cảm. A Dân, tao muốn chỉ mày a~, mày ở đâu, tao đi tìm mày. Tao sẽ mang mày về nhà, thuận tiện đem máy hút bụi cùng người máy cũng mang về.”
Nhận được từ Triệu Dân +99!!!!
Ồ?
Nếu theo cách tính điểm niệm lực của bồn cầu, người cũng phân thành ba bảy loại. Đối tượng công lược cấp cực thấp bên trong cũng có phân chia cao, thấp cùng cực thấp. Thông qua những điểm niệm lực bình thường dao động trước mắt, cô đại khái có thể phán đoán được trình độ cao thấp của những người này.
Trước mắt, chủ nhiệm lớp cô là người có điểm niệm lực cao nhất mà lớp cô lại là lớp trọng điểm nên các bạn học chung trình độ cũng không thấp. Cô chủ nhiệm nếu đặt ở trong thành cũng được tính là người tài giỏi, cho nên cổ có thể ‘nhẹ nhàng’ bạo kích ra 166 niệm lực giá trị, các giáo viên còn lại cũng cho chỉ có thể đạt được cỡ trên dưới 90 điểm niệm lực.
Không nghĩ tới, tư chất của người bạn tốt này cũng không tồi, trước mắt chỉ có điểm niệm lực mà A Dân đưa tặng là gần với điểm niệm lực của chủ nhiệm lớp nhất.
Thế nhưng cũng có khả năng, phương pháp tính toán này cũng không quá chính xác, bởi vì niệm lực mà Phong Đình cùng nhóm quan sai cống hiến cũng chẳng phải là rất cao, chẳng lẽ trình độ của bọn họ còn không bằng những học sinh cùng giáo viên lớp cô sao?
Điều đó là không có khả năng.
Những người này đều là trải qua cuộc sát khảo toàn quốc để trở thành quan sai, còn văn võ song toàn, tố chất mỗi người so ra còn cao hơn các giáo viên.
A Điêu đối loại phương pháp tính điểm cũng chưa xác định lắm, nghĩ về sau có rảnh lại thí nghiệm tiếp—— có thể là bởi vì những quan sai này kiến thức rộng rãi, tâm cảnh càng thêm ổn định, cho nên biên độ cảm xúc của họ dao động không lớn, rốt cuộc đối tượng càng khó công lược, thì họ cũng có thể càng khó xoát điểm.
Mấy người xem hiệu quả hố phân nổ mạnh cũng chỉ như vậy, phỏng chừng bình thường số thi thể hư thối bọn họ gặp qua là vô số kể.
Quan sai quả nhiên là không phải dễ làm.
──────── ⋆⋅☆⋅⋆ ────────
“Đây là độc tố của một loại nấm khuẩn, bắt nguồn từ loài thực vật sinh trưởng dưới lòng đất tên là nấm đèn lồng*. Phỏng chừng những sinh vật này hàng năm sinh hoạt ở dưới lòng đất quanh năm, ăn thực vật đó mà sống khiến độc tố tích tụ lại trong cơ thể chúng rồi hòa vào nọc độc trong miệng. Răng nanh chúng không những có thể hút tuỷ não cùng máu tươi, mà còn có thể tiêm độc tố trí mạng vào con mồi, hên mà em trúng độc cũng không nhiều, nếu không em có thể sẽ chết.”
Nấm đèn lồng – Amanita muscaria
Buổi chiều ngày kế, trải qua một loạt kiểm tra, bệnh viện xác định miệng vết thương trên chân A Điêu có độc tố, nhờ Phong Đình thông báo cho A Điêu biết.
Người đàn ông này phong trần mệt mỏi, trên quần áo còn dính máu, dường như đã trải qua trận chiến đấu ác liệt, phỏng chừng giết không chỉ một hai con ma linh. Nhưng A Điêu lại vô tâm quan sát anh, chỉ bị tin tức này dọa ra một thân mồ hôi lạnh, phỏng chừng bởi vì con ma linh kia trước đó bị đập đầu vào tường khi cố bắt cô làm ảnh hưởng đến độc tố phát ra.
Thật đúng là nhặt về một cái mạng.
“Đúng rồi, em còn thấy cái đuôi của ma linh kia phun độc khí, cũng là loại độc tố này sao?”
“Không phải, đó là một loại độc tố khác có tính gây tê, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng có thể làm con mồi lâm vào hôn mê, phương tiện cho nó hấp thu tuỷ não tươi mới.”
Các pháp y trong quan phủ đã kiểm tra qua những thi thể ma linh đó, so bác sĩ trong trạm y tế càng thêm toàn diện, Phong Đình liếc mắt nhìn cái chân trái của A Điêu bị băng bó như cái chân voi, “Hơn nữa, con này là giun đất biến dị, là một loại ma linh, còn là ma linh cấp một, tuy không phải là quá mạnh nhưng đối với người thường mà nói là cực độ nguy hiểm. Em không chỉ giết một con mà còn có thể chạy thoát khỏi một đầu giun đất biến dị khác đuổi giết, em cũng rất lợi hại a.”
A Điêu sửng sốt một lúc, rồi lộ ra vẻ mặt ngây thơ: “Anh quan sai ơi, anh đang nói gì thế?”
Phong Đình: “Phản ứng thật nhanh đó, cho rằng anh đang nói lời khách sáo sao? Trên gậy gỗ còn lưu lại dấu tay, cũng có dính óc của con giun đất biến dị phía dưới hầm kia.”
A Điêu: “…”
Anh nói vậy là có ý gì, muốn thử xem cô có phải cầm đi một viên Linh Hạch hay không? Sau đó giết cô để độc chiếm?
“Em…” A Điêu không có ý định phủ nhận việc mình đã giết một con giun đất biến dị, nhưng cô cần phải che giấu sự tồn tại của bồn cầu, nhưng nghe Phong Đình nói, đối phương phỏng chừng cũng chỉ tưởng cô dùng gậy gỗ đánh chết ma linh, như vậy là tốt nhất, đều nằm ở trong phần cô đã đoán trước.
A Điêu đang nói theo ý nghĩ này, Phong Đình lại nói sang chuyện khác.
“Đêm qua, quan phủ tạm thời đưa ra nghị quyết, vì ma linh tập kích bất ngờ khiến người dân thương vong nặng nề, sẽ khen thưởng 3000 tinh tệ cho những người có công đánh chết ma linh, nhưng đây là khen thưởng của quan sai chúng ta. Đối với dân chúng mà nói, nếu có người tài can đảm đứng ra chém giết ma linh, liền noi theo quy củ thời sơ khai, họ sẽ được trao cho phần thưởng anh hùng dân gian, giết được một con giun đất biến dị là được một vạn tinh tệ.”
Trời ơi!
A Điêu ngạc nhiên, một vạn tinh tệ? Cô đã sống tận mười tám năm nhưng cũng chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy.
Cô tính toán trong lòng một chút, chậm rãi nói: “Em đã thật vất vả mới có thể giết được con ma linh kia, gậy gỗ đều bị gãy, vậy thi thể nó cũng thuộc về em sao? Nếu như những khen thưởng của quan phủ cao như vậy, chắc là cũng có điều kiện kèm theo nhỉ, tỷ như thi thể của ma vật…”