Sau Khi Kết Hôn Cùng Tà Thần
Chương 34: Đạo nhạc
Chuyển ngữ: Mẫn Hạ Trấn
__________
Thích Bạch Trà lấy di động ra tra phương hướng.
Bênh viện Nhân dân và Học viện Âm Nhạc nằm ở hai hướng trái ngược nhau hoàn toàn. Cứ cho là vấn đề về đường đi có thể giải quyết bằng dịch chuyển tức thời, nhưng mà thời gian để Phó tiên sinh tắm xong sẽ không quá lâu, cậu chỉ kịp giải quyết trước một chuyện.
Tin tức Phương Nhã Nhi bị thương trong khi quay chương trình đã lên hotsearch, danh hiệu nữ thần quốc dân không thể khinh thường, chỉ cần va chạm nhẹ một chút đã trở thành tin tức lớn.
Tốc độ của ban quan hệ công chúng sau lưng tổ chương trình và Phương Nhã Nhi rất nhanh chóng, cô mới bị ngã không bao lâu, hiện tại tin tức đã tung đầy trời. Có lẽ đã thương nghị qua với bên tổ công tác của Thôi Hạo, phía tổ chương trình và đội ngũ các ban liên quan của Phương Nhã Nhi không có nói rõ sự việc lần này là do Thôi Hạo vô ý gây ra, chỉ nói Phương Nhã Nhi bất ngờ bị thương trong quá trình ghi hình.
Tin tức này vừa nổi lên thành công áp chế scandal Phương Nhã Nhi bị bắt gặp qua lại ở một biệt thự kia. Hôm qua trên Weibo còn có người lên tiếng chất vấn nhân phẩm của Phương Nhã Nhi, hiện tại ở Weibo của Phương Nhã Nhi đều là một đống những câu từ ca thán đau lòng rồi lại thăm hỏi đủ loại. Nếu như có một phần tử cá biệt không buông tha chỉ trích, tuyệt đối sẽ bị đám đông tấn công, bị phun cho thương tích khắp người.
Phương Nhã Nhi dùng sự việc bị thương lần này để áp chế scandal, tổ chương trình cũng có thể nhờ vào đó để xốc lại nhiệt độ, biến một vấn đề phát sinh ngoài ý muốn thành đôi bên đều có lợi.
Không hổ là giới giải trí, phản ứng rất linh hoạt, quả nhiên không hề có người nào là tầm thường.
Phạm vi xung quanh bệnh viện Nhân dân hiện tại có lẽ một đầy một dãy phóng viên ngồi xổm mai phục ở đấy, muốn trực tiếp tới đó tìm hiểu thông tin, nhìn xem vết thương của Phương Nhã Nhi như thế nào. Không cần phải nói, trong phòng bệnh người đông như mắc cửi, không thích hợp để hành động.
Hay là tới Học viện Âm Nhạc thành phố S trước vậy.
Đứa nhỏ kia hôm qua vừa được cứu sau khi nhảy lầu, tình hình tâm lý vẫn rất đáng lo, cậu phải đi quan sát tình huống một chút.
_
Xác định rõ đích đến, Thích Bạch Trà chớp mắt đã ở trong Học viện Âm Nhạc thành phố S, bị một cây cổ thụ chắn trước mặt.
Đây là Học viện Âm Nhạc top đầu trong nước, vì là đại học, cho nên dù đang cuối tuần nhưng lượng học sinh trong trường vẫn rất nhiều, phần lớn đều không mặc đồng phục.
Đồng phục của đại học chủ yếu đến những dịp quan trọng thì mới cần mặc, không bắt buộc học sinh phải mặc thường xuyên hằng ngày. Lý do mà Mạnh Tinh nhanh chóng được phía cảnh sát xác định là học sinh nơi này và điều tra ra thân phận, cũng bởi cậu ấy mặc đồng phục.
Có lẽ rằng Mạnh Tinh cũng không có nhiều quần áo để thay đổi, bất kể là đồng phục bị giặt đến bạc màu hay giày thể thao ố vàng, đều có thể nhìn thấy được sinh hoạt của cậu ấy túng quẫn đến mức nào.
Thích Bạch Trà từ phía sau cây cổ thụ đi ra, gọi lại một nữ sinh đang khoác bao đàn ghi-ta: "Bạn học này."
Nữ sinh quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên thân thể như ngọc đứng dưới gốc cây cổ thụ, vẻ mặt bỗng chốc ngẩn ngơ.
Người này cũng đẹp quá rồi đi... Trong học viện nghệ thuật chưa bao giờ thiếu trai đẹp, mà người này chắc chắn là là đỉnh nhất rồi. Trong trường học từ bao giờ đã có nhân vật này, thế mà lại không bị hoa khôi giáo thảo phát hiện ra sao?
Cô gái nâng chân bước lại gần: "Học trưởng, có chuyện gì vậy ạ?"
Tuổi tác của Thích Bạch Trà ở nhân gian là 27, nhìn ngoại hình thì có trẻ hơn đôi chút, đứng trong trường đại học thì chỉ có thể bị coi là sinh viên chứ không phải thầy giáo.
Cô gái xấu hổ không dám nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Thích Bạch Trà, nhìn nhiều một giây cô sợ tim sẽ đập loạn mất.
Cô cúi đầu nhìn bàn tay thon dài trắng nõn của người trước mặt, nghĩ thầm lẽ nào vị học trưởng này học hệ dương cầm?
"Tôi muốn nghe ngóng một chuyện." Thích Bạch Trà hỏi, "Bạn học đây có biết Mạnh Tinh không?"
Nghe mấy học sinh bàn tán tối hôm qua, Mạnh Tinh ở trong trường này còn rất nổi danh, chứ cần gì phải hỏi đến thanh danh.
"Mạnh Tinh?" Nữ sinh sững sờ, "Trong trường học này đâu có ai không biết đến cậu ta, trước đây từng là đệ nhất của hệ sáng tác nhạc đấy chứ." Rõ ràng là rất vinh dự, nhưng lời nói ra đều là âm điệu vô cùng trào phúng.
"Hơn nữa hôm qua cậu ta còn gây ra động tĩnh lớn như vậy, còn kinh động đến cả hiệu trưởng..." Nữ sinh hỏi lại, "Anh trai à, anh không người trong trường của bọn em sao? Trong trường bọn em không ai là không biết đến cậu ta."
"Cậu ấy làm sao vậy?" Thích Bạch Trà hỏi một câu, dừng một chút, lại nói thêm, "Tôi quả thực không phải người trường này, em gái tôi học ở đây, mỗi lần nhắc đến Mạnh Tinh của trường mình toàn là lời hay ý đẹp. Tôi không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm của con bé, nhưng dù sao cũng là người làm anh trai, chung quy lại vẫn nên tới đây hỏi rõ ngọn ngành, mới có thể an tâm."
Trời ạ, làm chỗ dựa cho em gái, quả thật là người anh trai lý tưởng của Trung Quốc!
Nữ sinh thầm ước ao ghen tị với em gái của thanh niên này. Nếu cô có một anh trai dịu dàng dễ nhìn như này, căn bản đã không nhìn lọt được bất kỳ nam sinh nào rồi!
"Vậy thì anh vẫn nên khuyên nhủ em gái của anh đi, cô ấy nhất định là bị Mạnh Tinh kia che mắt rồi. Tuy rằng Mạnh Tinh ngoại hình ưa nhìn, tài hoa cũng có, nhưng mà nhân phẩm thì không hề ổn. Lúc này đây mới không biết được liệu tài năng kia của cậu ta có phải là thật hay không..."
Thích Bạch Trà nói: "Mong được nghe tường tận."
Nữ sinh đưa bàn tay lên che cạnh miệng, nói nhỏ: "Cậu ta đạo nhạc."
Thích Bạch Trà: "...... Hả?"
"Nghe các học trưởng và học tỷ bên hệ sáng tác nói, lúc bình thường cậu ta rất kiêu ngạo, chưa bao giờ chủ động giao lưu với những người khác học cùng hệ, trong trường học có rất nhiều người không ưa cậu ta. Nhưng mà người ta là thiên tài mà, kiêu căng tự mãn cũng có thể hiểu được." Nữ sinh nói, "Em vốn nghĩ như thế, nhưng cuối học kỳ trước, khúc nhạc phổ cậu ta nộp cho giáo viên thế mà lại là bản sao chép, đây là vấn đề về nguyên tắc, em không thể nào chịu đựng nổi..."
"Đạo của ai?" Thích Bạch Trà hỏi.
"Kể ra cũng buồn cười thật, cậu ta muốn sao chép của ai thì cũng phải biết khiêm tốn một chút chứ, lại dám đạo bài <Lưu Luyến> của Tần Dĩ Nhu và Lưu Khải Thanh, toàn bộ giai điệu âm thanh đều không thay đổi một nốt nào, quả thực quá trắng trợn. Nói sao chép còn là nhẹ, vốn dĩ đó là đạo nhạc... Một ca khúc hot đến thế mà cậu ta cũng dám, chúng ta đâu phải người bị điếc? Có người nào mà không biết <Lưu Luyến> là do Tần Dĩ Nhu sáng tác chứ, vậy mà cậu ta cứ khăng khăng bao biện là do cậu ta viết ra, dám làm không dám nhận, thật làm cho người khác cảm thấy khinh thường." Nữ sinh lắc đầu, "Nghe nói hôm qua còn muốn tự tử, diễn quá ha, cậu ta, hiện tại ở trong cái trường này hoàn toàn đã trở thành một trò cười."
Thích Bạch Trà khẽ gật đầu: "Tôi biết rồi, cảm ơn." Nói xong liền rời đi.
"Ôi này, anh trai gì ơi, em gái anh tên gì vậy, ở hệ nào, em có thể giúp anh chú ý cô ấy ở trường một chút, loại người này không đáng để yêu thương đâu." Nữ sinh ấp úng nói, "Hay là chúng ta... Hay là lưu Wechat hoặc... số điện thoại?"
Cô gái có hơi sốt sắng, đây là lần đầu tiên cô tiếp cận người khác. Nếu không phải Thích Bạch Trà là mỹ nhan thịnh thế, cô cũng sẽ không đứng ở đây nói nhiều như vậy.
Thích Bạch Trà chỉ lễ phép mỉm cười: "Tôi muốn đi đón em gái tôi, sau này có duyên sẽ gặp lại."
"Vậy được rồi..." Nữ sinh thất vọng để điện thoại xuống.
Anh chàng đẹp trai này quả nhiên chỉ có thể chạm mặt thoáng qua với cô thôi aaaaaaa!
_
Phòng làm việc của hiệu trưởng.
"Bạn học Mạnh Tinh, những gì hôm qua em làm thật sự quá nguy hiểm! Em có nghĩ đến việc nhảy xuống giữa nơi trung tâm đông đúc dân cư mà va chạm phải người khác thì sẽ như thế nào không?" Hiệu trưởng vỗ bàn rầm rầm, vẻ mặt đầy tức giận.
Mạnh Tinh cúi đầu đứng đó, không nói một lời.
Cậu đã tính toán sơ qua vài góc độ, nếu đứng từ chỗ kia nhảy xuống sẽ không va vào bất kỳ người nào, nhiều nhất cũng chỉ chính mình ngã chết.
Chỉ là không cần thiết phải nói ra.
Cho dù cậu có nói gì đi chăng nữa, sẽ không có người tin.
"Em là một đứa nhỏ có thiên phú xuất chúng, chúng tôi tin tưởng vào tài năng của em, thế nên trước kia mới có thể đặc cách tuyển chọn em, bốn năm nay thành tích học tập của em ở trường học rất khá. Biết hoàn cảnh nhà em khó khăn, còn có thể cho em học bổng, em cũng có thể lấy được học bổng bằng chính nỗ lực cố gắng của bản thân mình." Vẻ mặt của hiệu trưởng dần hòa hoãn, khẽ thở dài một hơi, "Chuyện như vậy xảy ra, chúng tôi rất đau lòng và tiếc nuối đối với em. Thầy giáo của em cũng đã rất thất vọng về em. Nhưng chúng tôi vẫn quyết định cho em một cơ hội, không đuổi học em."
"Tôi biết, ngôn luận trong trường học gần đây đã tạo ra một áp lực vô cùng lớn đè nặng lên em, chúng tôi sẽ cố gắng kiềm chế lại. Thế nhưng em cũng phải biết gánh chịu hậu quả mà sai lầm của bản thân em đã mang đến, nếu như em không làm, người khác đã không chỉ trích." Ngay bản thân hiệu trưởng đã ghét cay ghét đắng đối với hành vi sao chép như này, càng là tác giả sáng tác, càng hiểu rõ bản gốc đáng quý đến nhường nào, sao chép là hành vi vô cùng đáng thẹn. Hành vi ác liệt đó của Thôi Hạo đủ để khiến cậu bị đuổi học, thế nhưng hiệu trưởng lại nổi lên lòng trân trọng nhân tài, cảm thấy Mạnh Tinh chẳng qua là hơi nhầm đường lạc lối, mới nghĩ đến việc cho cậu một cơ hội sửa đổi.
Đáng tiếc rằng, Mạnh Tinh vẫn chưa hề nhận thức được lỗi lầm của bản thân, không chịu thừa nhận, không chịu xin lỗi, thậm chí còn dùng phương thức tự sát để tranh thủ sự đồng tình.
Quá cực đoan cũng quá ngu xuẩn dẫn đến mất khôn, phẩm hạnh như vậy không thể lưu giữ được, cho dù tài năng xuất chúng có quay trở lại, cũng không còn thích hợp để tiếp tục được học tập nữa.
Mạnh Tinh vẫn giữ khư khư câu nói kia: "Em vốn dĩ không làm."
Trên khuôn mặt của hiệu trưởng hiện ra sự thất vọng và uể oải.
"Thời gian mà <Lưu Luyến> phát hành sớm hơn thời gian em đưa ra sáng tác đó, không thể trùng hợp đến thế được, không thể có chuyện mà từ đầu tới cuối mỗi một âm thanh lại giống y nhau như vậy được. Mạnh Tinh, đây vốn là một vụ việc như ván đã đóng thuyền, không phải em cứ không thừa nhận là có thể như không có chuyện gì xảy ra được."
"Trước tiên phải học thật tốt cách làm người đi đã, mới có thể học tốt âm nhạc." Hiệu trưởng hít sâu một hơi, "Trạng thái tâm lý của em gần đây không thích hợp để tiếp tục ở lại trường học học tập nữa, thoát ly khỏi hoàn cảnh này đi, hi vọng em có thể điều chỉnh tốt trạng thái, ý thức được sai lầm của mình."
"Bạn học Mạnh Tinh..." Ông nhìn đứa nhỏ này đã từng được chính bản thân ông tán thưởng là thiên tài, đau xót nhắm mắt lại, "Em nghỉ học đi. Em có thể ở lại ký túc xá của trường ba ngày nữa, thừa dịp này hãy tìm kỹ một phòng trọ nào đó, thu dọn đồ đạc rồi chuyển ra ngoài đi."
"..."
Mạnh Tinh rũ mắt, tĩnh lặng bước ra hướng cửa.
"Cảm ơn sự giúp đỡ của thầy và thầy giáo." Mạnh Tinh dừng lại tại cửa, bình tĩnh nói, "Em chưa bao giờ làm việc gì khiến hai người phải thất vọng."
Nói xong câu này, cậu liền nhanh bước rời đi.
_
Mạnh Tinh không về ký túc xá mà đến phòng đàn riêng của mình. Chiếc đồng hồ điện tử treo trên tường lặng lẽ nhảy từng con số, cậu mở nắp đàn dương cầm, ngón tay thon dài đặt trên phím đàn trắng đen dừng lại một giây, một đoạn nhạc chấn động lòng người vang lên.
Cả đường đi cậu vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, tựa như cả người đều không có tâm tình gì, giờ khắc này những đầu ngón tay hạ xuống những nốt nhạc lại như cơn bão lớn, nói ra tình cảm tâm sự của cậu.
Ngột ngạt, oan ức, cô độc, mờ mịt, không nơi nào tâm sự.....
Nỗi khổ sở choán ngợp bầu trời.
Dường như ngôn từ và chữ viết không có cách nào để biểu lộ được tâm tình ấy, thần ban cho con người thứ gọi là âm nhạc.
Ngay cả Thích Bạch Trà lẳng lặng đứng nghe ngoài cửa sổ cũng bị đoạn nhạc tấu dương cầm này cảm hóa, tâm tình như nước đã chạm tới cảnh giới nổi lên những con sóng gợn lăn tăn.
Bất cứ ai cũng sẽ bị thứ cảm xúc ấy bao quanh, không tào nào kiềm chế nổi mình.
Một đoạn nhạc này là Mạnh Tinh ngẫu hứng phát huy, là một hành động tiện tay khi tâm tình đang bực bội hậm hực.
Nó đã đạt đến đẳng cấp quốc tế.
Nếu như được người khác nghe thấy, nhất định sẽ nhận lại vô số lời tán thưởng.
Nhưng hiện tại chỉ có Thích Bạch Trà đứng ngoài cửa sổ lắng nghe.
Thần nghe được nhịp đập của trái tim cậu bé ấy.
Đứa nhỏ này hoàn toàn xứng đáng với hai chữ thiên tài, thiên tài sẽ không thể bị hủy diệt bởi kẻ đạo nhạc thật sự.
Thích Bạch Trà lấy di động ghi âm lại bản nhạc ngẫu hứng này.
Trong phòng, Mạnh Tinh đàn xong một khúc, nằm nhoài trên đàn dương cầm, cuối cùng cũng không nhịn được khóc thành tiếng.
Đứa nhỏ có dáng dấp thanh tú khóc khiến hai mắt đỏ hoe, thở không ra hơi, ngón tay thon dài đặt trên phím đàn khẽ run rẩy, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.
Thích Bạch Trà không một tiếng động bước vào phòng đàn, đưa cho đứa nhỏ tội nghiệp một tờ khăn giấy.
Mạnh Tinh giật mình, cuống quýt lấy tay lau nước mắt, khép lại nắp dương cầm, đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Đứa nhỏ này luôn e dè sống hướng nội, không muốn giao tiếp cùng bất cứ người nào, cũng không muốn dáng vẻ chật vật của mình bị người khác nhìn thấy.
"Mạnh Tinh, tôi biết cậu không sao chép." Thích Bạch Trà nói.
Mạnh Tinh dừng cước bộ.
Cậu xoay người nhìn về phía Thích Bạch Trà, thấp giọng hỏi: "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói, là Tần Dĩ Nhu đã ăn cắp bản nhạc của cậu."
Mạnh Tinh lắc đầu một cái: "Không thể nào, thời gian phát hành của cô ấy quả thực có sớm hơn tôi... Chỉ là trùng hợp thôi..."
Mạnh Tinh vẫn luôn có thói quen sáng tác trong lúc đem mình phong bế trong kín không để ý chuyện bên ngoài, căn bản không biết đến ngoài kia <Lưu Luyến> đã phát hành khiến cho trời nam đất bắc như đảo lộn, và ca khúc đó lại giống y như đúc so với bản nhạc cậu soạn.
Trên lý thuyết, cả cậu và Tần Dĩ Nhu đều không có cơ hội được nhìn qua bản gốc của nhau. Đối phương làm sao có khả năng sao chép bản nhạc của cậu?
"Làm sao có thể trùng hợp được." Thích Bạch Trà cười cười, trong mắt không chứa một tia nhiệt độ.
Có một loại hệ thống trong giới giải trí gọi là hệ thống Ca Hậu, có thể sao chép mọi tác phẩm âm nhạc ưu tú trên mọi phương diện khác nhau, cũng như các tác phẩm chưa được chưa được công bố, giành trước một bước phát hành bản gốc, đưa ký chủ lên tới một bậc cao của nhân sinh.
Cùng với sự thay đổi phong cách âm nhạc khó lường, thanh danh của Tần Dĩ Nhu cũng tăng lên với tốc độ nhanh chóng, Thích Bạch Trà biết hệ thống trong tay Tần Dĩ Nhu còn có hóa sắc gì đó. E rằng giọng hát nội lực và thân thể do hệ thống đổi lại kia đều kém xa thiên phú thuần túy của Dư Âm, làm sao có thể hơn được thanh âm của hải yêu chân chính.
Chỉ là loại hệ thống này trực tiếp cướp đoạt thôi chưa đủ, cuộc sống của Mạnh Tinh phải chịu ảnh hưởng từ chủ hệ thống, còn cần phải đòi lại một cái công đạo, trở lại quỹ đạo vốn có ban đầu.
Hệ thống là một vật phẩm siêu nhiên, làm việc không để lại dấu vết, các tác phẩm trên mọi phương diện khác đều không thể truy tìm rõ nguồn gốc. Ở nhân loại cũng không có chứng cứ chứng minh sự trong sạch cho Mạnh Tinh, và ngay cả bản thân Mạnh Tinh cũng nghĩ mãi không ra.
Không sao, đây là vấn đề nằm trong chức trách của thần minh.
+++++++
Hmmmmmm~~~~~~~
Đọc truyện vui vẻ ~~~~
09/07/2021
Top Truyện Hot Nhất
Truyện hot hiện nay
Bình luận
Sắp xếp