Sau Cơn Mưa Thấy Cầu Vồng

Chương 22: Bác gái, con là bạn trai của con bác


Chương trước Chương tiếp

Gần đây tâm tình Tiểu Đường thực không yên, bởi vì cha mẹ đã xác định nhân dịp ngày nghỉ Quốc khánh và Trung thu sẽ đến thăm cậu, mà cậu cũng quyết định nhân cơ hội này chính thức giới thiệu Lâm Tẩm với cha mẹ, sở dĩ có quyết định táo bạo như vậy là do một tháng trước, Tiểu Đường nhận được điện thoại của cha mẹ Lâm Tẩm từ nước ngoài gọi về, cậu chẳng hề bất ngờ khi Lâm gia phụ mẫu đều đã biết quan hệ giữa cậu và Lâm Tẩm, cũng bởi vì Lâm Tẩm đã sớm công khai từ tám trăm năm trước, mà Lâm gia phụ mẫu so ra cũng là người có tư tưởng tương đối tiến bộ, thế nhưng họ vì đứa con vẫn chưa chịu tìm một người đàng hoàng để ổn định cuộc sống mà luôn canh cánh trong lòng, vốn Tiểu Đường nghĩ rằng chính mình thân thể tàn tật rất khó có được sự chấp nhận của Lâm gia, nhưng mà sự thật chứng minh rằng những lo lắng của cậu đều không cần thiết, vừa nghe nói Tiểu Đường trước kia làm cảnh sát, vì việc công mà chịu thương thế dẫn đến tàn tật, Lâm gia phụ mẫu một lời phản đối cũng không có mà ngay lập tức giúp con mình kí giấy bán thân. Dựa theo cách nói của Lâm mẫu, thằng con Lâm Tẩm này của họ chính là thông minh có thừa, chính khí không đủ, đầu óc quá thông minh dẫn đến không có việc gì không dám làm, người trong nhà luôn lo lắng hắn một ngày nào đó tự mình đi vào con đường sai trái, hiện tại tốt rồi, có cảnh sát trông chừng, bọn họ cũng có thể an tâm.

Sau này anh phải gọi tôi một tiếng quản giáo. Đây là câu đầu tiên Tiểu Đường nói với Lâm Tẩm sau khi buông điện thoại.

“Vợ được không? ” Lâm Tẩm hỏi, theo nghĩa nào đó mà nói, hai chức vị này ở một vài chỗ cũng có điểm tương đồng nha.

“Anh dám thì cứ thử xem. ”

“Tôi sai rồi, ông chủ. ”

Đầu chi dĩ quỳnh dao, báo chi dĩ quỳnh cư.(1)

Vì nhận được sự đồng ý của Lâm gia nên Tiểu Đường cũng muốn Lâm Tẩm có sự đối đãi tương tự, nếu là chính thất, cũng không thể cứ như phòng nhì che che giấu giấu, hơn nữa việc nói thật với cha mẹ là chuyện sớm muộn, đau dài không bằng đau ngắn, vậy thì nhân ngày Quốc khánh này đi!

Nhưng mà Tiểu Đường cho dù đã quyết tâm vô cùng vẫn vì ngày nghỉ mỗi lúc một gần hơn kia mà lo lắng không yên. Cha mẹ cả đời sinh sống tại thị trấn nhỏ đơn thuần mộc mạc, chỉ cần nghe đến ngoại tình cùng tình nhân liền có cảm giác khiếp sợ và không thể chấp nhận đồng thời cũng thể hiện quan điểm khinh thường chán ghét, như vậy mà có thể chập nhận tình yêu giữa nam và nam sao – rất khó rất khó.

Bất quá Tiểu Đường cũng không phải loại người dễ dàng lùi bước, cậu đã mua sẵn một tá cao dán Vân Nam bạch dược cùng hai bình xịt trị thương, đến lúc đó cậu và Lâm Tẩm mỗi người một nửa; tuy rằng cha mẹ không bị xuất huyết não, cũng không bị các bệnh liên quan đến tim mạch, nhưng cậu vẫn an bài Nạp Kì ngay ngày hôm đó trà trộn vào một chỗ bí mật để có thể ứng phó ở bất kì tình huống nào; ly tách uống nước cũng được đổi thành đồ nhựa, như vậy sức sát thương sẽ nhỏ hơn, nhà bếp hôm đó phải được khóa lại, trong phòng ngay cả đồ cắt móng tay cũng không được bỏ sót; Đồng Diêu tặng cậu hai tấm đệm lót đầu gối, nghe nói là làm từ hợp chất cao cấp, quỳ bao lâu cũng không đau, quan trọng hơn là nó mỏng nhẹ, cách một lớp quần không thể nhìn ra.

Tiểu Đường đã sẵn sàng như con chim hải âu dưới ngòi bút của Maksim Gorky (2) dũng cảm chuẩn bị đối mặt với cơn bão táp, đương nhiên – càng khiến cho bão táp nổi lên mãnh liệt một chút đi. Nguyện vọng tự ngược như thế dù sao cũng không phải mong muốn của cậu. Cậu càng hy vọng lửa giận của cha mẹ giống như mưa nhỏ trong những ngày hoàng mai*, tuy rằng dai dẳng nhưng chắc chắn sẽ có ngày chấm dứt.

*những ngày hoàng mai: mùa mưa phùn

“Chúng ta sẽ thành công đúng không? ” Tiểu Đường hướng về Lâm Tẩm tìm dũng khí.

“Nhất định. ” Lâm Tẩm ôn nhu hôn Tiểu Đường nhà hắn. Đây không phải là an ủi đơn thuần, cũng không phải tự tin mù quáng, mà là một loại bình tĩnh, bởi vì gian thương giảo hoạt một tháng trước đã tìm hiểu trước khi hành động, hơn nữa căn cứ vào những tin tức phản hồi, hắn và Tiểu Đường hẳn là sẽ có thể hữu kinh vô hiểm* hoàn thành đại kế ra mắt lần này.

*hữu kinh vô hiểm: có kinh hoảng nhưng không nguy hiểm

Từ khi biết được Tiểu Đường muốn đem mình chính thức giới thiệu cho cha mẹ, biết rõ việc ra mắt không dễ dàng gì, vì muốn bảo vệ Tiểu Đường không bị thương tổn quá lớn, đồng thời cũng giúp cho lão nhân gia giảm sốc, gian thương đã viết một phong thư gửi cho cha mẹ Tiểu Đường.

Thư, là viết thế này.

Mở đầu thư, gian thương hướng cha mẹ vợ tương lai biểu đạt sự kính trọng, sau đó khiêm tốn tự giới thiệu bản thân, hắn tin tưởng sau khi Tiểu Đường làm tốt phần nền kia, ấn tượng của Đường gia phụ mẫu đối với “ân công” như hắn hẳn là tốt lắm, sau đó từ nền tảng này, gian thương trực đảo Hoàng Long*, ở phần thứ hai của thư hắn liền chân thành, thẳng thắn công khai quan hệ của hắn cùng Tiểu Đường, đồng thời nói ra mục đích vì sao hắn viết thư này. Bất quá cách hắn nói rất nghệ thuật, gian thương trước tiên thật thà tiết lộ tính hướng của mình, sau đó mượn danh nghĩa khoa học đem bản thân và mấy loại người biến thái phân rõ ranh giới, bởi vì hắn biết, trong mắt người ở thế hệ trước, người như hắn cùng với những kẻ biến thái lưu manh là đồng đẳng, nhưng đồng thời, thế hệ trước so với hắn càng tôn sùng và tin tưởng khoa học hơn, gian thương liền sao chép một vài đoạn trong mấy quyển sách đưa vào mà viết, viết đến mức ngay cả hắn đọc lại cũng tự cảm thấy bản thân có bao nhiêu thuần khiết vô tội cùng trong sáng, dùng để lừa dối lão nhân gia, vậy là đủ rồi. Sau đó, gian thương lại không tiếc lời khen ngợi Tiểu Đường, ở giữa thư Tiểu Đường được hắn thổi phồng thành người trên trời có mà dưới đất thì không, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ai không bị Tiểu Đường hấp dẫn chính là kẻ khiếm khuyết tình cảm, hung ác lãnh mạc, còn bản thân hắn bị hấp dẫn thì hiển nhiên trở thành người tình cảm phong phú, thiện lương nhiệt tình~ còn nói con đường tình ái của chính mình đã từng lâm vào đường cùng, chính Tiểu Đường cho hắn một lần nữa thấy được mùa xuân hi vọng, Tiểu Đường là thiên sứ, là Chúa cứu thế của hắn~ đương nhiên trong đó không thể thiếu phương pháp dạy con của Đường phụ, Đường mẫu. Bất kì bậc làm cha mẹ nào thấy con mình được khen ngợi như thế cũng sẽ không mất hứng, tuy rằng người khích lệ hẳn là có ẩn ý, nhưng gian thương chắc chắn Đường phụ Đường mẫu sẽ không đem thư này xé cho hả giận.

Sau khi thẳng thắn công bố, chính là lúc hành động lấy lòng. Một đoạn này, gian thương lời ít mà ý nhiều, bởi vì nếu nói ‘bác gái, con là bạn trai của con bác’ xong mà liền giả vờ thân mật thì thật không đúng. Hắn bèn dùng một loại giọng điệu tùy ý kể ra mấy điểm vụn vặt trong cuộc sống của hai người, đương nhiên đều là khía cạnh thuần khiết nhất, nhưng chi tiết nào cũng ẩn chứa sự ấm áp cùng tình cảm yêu thương, khiến cho người khác nhịn không được phải hâm mộ và hi vọng cho một gia đình nhỏ hạnh phúc ngọt ngào. Tiếp theo, gian thương bắt đầu hiểu ý cùng quan tâm, tàn tật của Tiểu Đường vẫn luôn là cái gai trong lòng của Đường phụ Đường mẫu, mà hắn sau khi lặp lại lời chuẩn đoán cùng đề nghị chữa trị của bác sĩ thì liền không chút khiêm tốn mà tỏ ra rằng, chỉ cần có hắn ở đây, vô luận tương lai thế nào, Tiểu Đường đều sẽ có được cuộc sống hạnh phúc nhất, bởi vì hắn có năng lực, có thể lực, có tài lực, hơn nữa tình yêu đối với Tiểu Đường là một lòng một dạ, đến chết cũng không thay đổi, cho nên hắn tuyệt đối là người thích hợp nhất để chăm lo cho Tiểu Đường chứ không phải bất kì ai khác.

*trực đảo Hoàng Long: đại ý là nhắm thẳng vào sào huyệt của địch mà đánh, lấy từ một điển tích xưa về Nhạc Phi.

Xem đến đây mà cha mẹ Tiểu Đường không động tâm chính là giả, bởi vì bọn họ đều biết rằng người như Lâm Tẩm hoàn toàn có khả năng đem đến cho Tiểu Đường một cuộc sống tốt, nhưng mà, cứ như vậy mà để cho đứa con đi theo một người đàn ông sao? Bất kì bậc cha mẹ nào cũng có vướng mắc trong lòng, nghi ngờ bản thân có phải hay không đã đem đứa con bán đi?

Đương nhiên Lâm Tẩm cũng chú ý đến điểm này, cho nên cuối cùng hắn xuất chiêu “phủ đề trừu tân*”

*Phủ để trừu tân: kế thứ 19 trong 36 kế của chiến lược quân sự Trung Quốc, giải nghĩa là rút củi dưới đáy nồi, triệt tiêu nguồn cung hậu phương làm quân địch phải thua. Người khác cũng nói đây là kế diệt cỏ tận gốc.

Gian thương nói, để biểu đạt tình yêu cùng thành ý đối với Tiểu Đường, hắn đem tất cả bất động sản chuyển sang cho Tiểu Đường đứng tên, còn kèm theo văn kiện có chữ ký xác nhận của luật sư, không chỉ vậy, đối với thu nhập hiện tại và tương lai của hắn, Tiểu Đường có thể lấy danh nghĩa vợ chồng mà tùy ý kiểm soát, cuối cùng nếu cha mẹ vẫn còn lo lắng, hắn có thể cùng Tiểu Đường ra nước ngoài đăng ký kết hôn, tuyệt không ủy khuất Tiểu Đường sống bên hắn cả đời một cách bất minh bất bạch.

Cha mẹ Tiểu Đường dao động, không những vì con số thiên văn* khác biệt trong thu nhập của hai đứa trẻ, mà còn là vì hai chữ “kết hôn”, hai lão nhân gia không biết liệu nam nhân cùng nam nhân rốt cuộc có thể kết hôn hay không, nhưng người già nhà quê chân chất thành thật lại được tiếp nhận chính sách khai trí của chính phủ trong thời gian dài thì chỉ biết rằng, hôn nhân có thể bảo hộ được lợi ích và quyền lợi của cả hai bên vợ và chồng, nếu có thể kết hôn, cho dù sau này con trai mình cùng Lâm Tẩm có đổ vỡ, vẫn có quyền lợi phân chia tài sản!

*con số thiên văn: con số thiên văn (những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 2.8691X 109 km), ở đây ý chỉ tài sản to lớn của Lâm Tẩm.

“Ông, ông thấy thế nào?” Xem xong bức thư, Đường mẫu do dự hướng Đường phụ trưng cầu ý kiến.

“Còn phải xem ý của Tiểu Hoa ra sao nữa?” Đường phụ xoạch xoạch phẩy tẩu thuốc.

“Không phải trên thư đã ghi Tiểu Hoa chính là muốn cho chúng ta biết chuyện này sao?” Đường mẫu có chút khổ sở, con mình chỉ mình hiểu rõ, nếu không phải đã quyết tâm, nó nhất định không bao giờ chịu để cha mẹ đau lòng.

Đường phụ mạnh rít một hơi thuốc, buồn bực không nói tiếng nào. Kì thật lần trước đứa con trở về, trong lúc trò chuyện ông chỉ biết đứa con có thể đã thích một người không thể thích, cũng không nghĩ tới chính là không thể như vậy.

“Cháu trai của tôi, không còn.” Đường mẫu nắm chặt bức thư lau nhẹ nơi khóe mắt.

“Cháu trai, cứ xem như giống lần trước bà gán ghép Tiểu Hoa với cháu gái cô Tám là được rồi, không phải cũng không có cháu trai sao?” Đường phụ hừ một tiếng.

“Đừng có nhắc lại mụ đàn bà lòng dạ hiểm độc đó với tôi!” Đường mẫu nghĩ đến chuyện cô Tám muốn đem đứa con gái hư hỏng của bà ta lén lút gả cho con trai nghĩa khí đầy mình của mình, ở điểm này mà so sánh, dường như Lâm Tẩm đáng yêu hơn, ngoại trừ điểm là đàn ông khiến bà khó có thể chấp nhận.

“Aizz, hiện tại cứ đi xem trước đã rồi tính sau.” Đường phụ thở dài.

“Đúng vậy, nếu không hợp ý, dù có tiền tôi cũng không thích.” Đường mẫu tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng vẫn lấy thư cất thật cẩn thận, văn kiện được luật sư kí tên bên trong được rút ra riêng, đem khóa trong chiếc hộp sắt đặt ở đầu giường.

“Hợp hay không hợp là do Tiểu Hoa quyết định.” Đường phụ tạt gáo nước lạnh vào vợ, vợ ông tâm tính tốt, chính là mau miệng, lại nóng tính.

“Hừ, Tiểu Hoa quen biết hắn lúc mắt đã mù, vạn nhất bộ dạng hắn lớn lên giống bà quả phụ nhà Nhị Sỏa, như vậy không phải ủy khuất cho Tiểu Hoa sao.” Đường mẫu đã quyết định việc này phải đứng từ góc độ của mẹ chồng kiểm tra con dâu, đối với Lâm Tẩm tiến hành xem xét và khảo nghiệm toàn bộ mọi phương diện và khía cạnh.

Cách đó ngàn dặm, Lâm Tẩm hắt xì một cái thật to.

“Cảm lạnh sao?” Tiểu Đường quan tâm hỏi.

“Không có.” Lâm Tẩm trả lời, hắn chỉ là đột nhiên có cảm giác rùng mình.

Bảy ngày sau, Lâm Tẩm nhận được một bức thư, bên trong chỉ có một dòng chữ, cũng không để tên người gửi. Xem xong thư, gian thương nở nụ cười đắc thắng, quả nhiên là tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ.

Ngày 4 tháng 10, cha mẹ Tiểu Đường đúng hạn đến.

Lần này mẹ Tiểu Đường không cho cậu đi đón bà, bà nói là đã biết đường rồi, xuống xe lửa sau đó bỏ ra hai mươi đồng đi xe, kì thật Đường mẫu chính là muốn đột ngột kiểm tra, cho nên bà cố ý giấu diếm đứa con, đem vé tàu buổi chiều đổi thành buổi sáng.

Cho nên ngay lúc Tiểu Đường vẫn còn đang phân phối nhiệm vụ, thông đồng khẩu cung với mấy anh em ở chốn ăn chơi, Đường phụ Đường mẫu đã xách theo mấy túi đặc sản lớn phá cửa đi vào.

“Cha, mẹ, hai người làm sao đến được đây?” Kế hoạch bị xáo trộn khiến Tiểu Đường thực bối rối, miếng đệm Đồng Diêu tặng vẫn chưa có buộc vào a!

“Xe lửa khởi hành sớm một chút.” Đường mẫu vừa nói vừa đem túi xách ba màu đỏ trắng xanh được dệt nhái theo kiểu LV ngang nhiên vứt lên bàn, sau đó quét mắt một vòng.

Mấy người thanh niên ở đây lần trước bà đều đã gặp qua, ánh mắt dừng lại ở trên người Giang Vĩ, Mạc Phi và Lâm Tẩm. Mạc Phi và Giang Vĩ vừa kết thúc lễ duyệt binh kỉ niệm 60 năm ở Bắc Kinh, biết tin Tiểu Đường có chuyện liền vội vàng trở về hỗ trợ kiêm giúp vui. Đường mẫu thấy ở đây chỉ duy có ba người này là bà không biết, nghĩ đến Lâm Tẩm là một trong ba người này, trong mắt bà chợt lóe ra một tia hài lòng.

“Tiểu Hoa, nói đi, ai là con dâu của mẹ?” Đường mẫu đi thẳng vào vấn đề.

Mấy người ở chốn ăn chơi ngẩn ngơ, ai nấy đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn trộm Lâm Tẩm.

Tiểu Đường cũng ngây ngốc, sự tình rõ ràng đã vượt quá tầm kiểm soát của cậu, cậu nhớ rõ chưa từng cùng cha mẹ nói rõ a, nhưng chỉ mới nói rằng sẽ giới thiệu cho cha mẹ biết một người rất quan trọng của cậu, mẹ cậu từ bao giờ trở nên mẫn tuệ sâu sắc như vậy.

Mồ hôi lạnh thi nhau chảy ra như nấm mọc sau mưa, Tiểu Đường mấp máy môi không nói nên lời.

Vừa thấy đứa con như vậy, Đường mẫu thực đau lòng, bà hướng ba tên nghi phạm bên kia hung hăng trừng mắt liếc một cái.

“Bác gái, con chính là bạn trai của con bác.” Lâm Tẩm tiến lên nắm lấy tay Tiểu Đường, trên mặt nở một nụ cười chân thành.

“Mẹ, mẹ đừng nóng giận, muốn đánh thì đánh con đi, đừng đánh Lâm đại ca.” Tiểu Đường bị Lâm Tẩm hù dọa đến trắng bệch, không chút nghĩ ngợi liền đem Lâm Tẩm che chở ở phía sau.

“Con tránh ra.” Mẹ Tiểu Đường đem đứa con nhét vào lòng ông chồng.

“Không sao đâu, Tiểu Hoa.” Đường phụ vỗ vỗ lưng con trai trấn an.

“Những gì cậu nói trong thư đều sẽ giữ lời?” Đường mẫu ngửa đầu nhìn người thanh niên cao lớn sang trọng trước mắt, khí thế cũng không giảm đi chút nào.

“Bác gái, kia đều là lời thật lòng của con.” Thái độ Lâm Tẩm mười hai vạn phần thành khẩn.

Đường mẫu cao thấp đánh giá hắn vài lần, sau đó cúi xuống, xoa chân nói: “Mấy thứ linh tinh trên xe lửa càng ngày càng khó ăn, nghe Tiểu Hoa nói cậu nấu ăn rất ngon.”

“Bác gái, con sẽ chuẩn bị cơm trưa cho hai bác ngay.” Lâm Tẩm ngầm hiểu ý.

Cuộc khảo nghiệm của “mẹ chồng” đối với “nàng dâu” chính thức bắt đầu a.

Chúng ta bỏ qua cái gì rồi sao? Trong bụng Tiểu Đường và lũ bạn ăn hại ở chốn ăn chơi đồng thời nổi lên cùng một nghi vấn.

Chú thích:

(1)

*nguyên văn: 投之以琼瑶, 报之以琼琚. Câu này là sửa lại từ câu thơ

“Đầu ngã dĩ mộc cô, báo chi dĩ quỳnh cư” của bài thơ “Mộc qua.” Toàn bài là:

Đầu ngã dĩ mộc cô

Báo chi dĩ quỳnh cư

Phỉ báo dã

Vĩnh dĩ vi hảo dã.

Ý bài thơ là người trao ta vật nhỏ thì ta đáp lại bằng vật giá trị hơn (mộc cô là trái đu đủ, quỳnh cư là một loại ngọc dùng để đeo như ngọc bội), chỉ mong giao hảo về sau. Dạ tỉ đổi bài thơ lại là trao quỳnh dao đổi lấy quỳnh cư, ý bảo 2 người muốn trao đi đổi lại giống nhau, đều là ngang hàng và công bằng.)

(2) Maksim Gorky, tên đầy đủ Aleksey Maksimovich Peshkov (tiếng Nga: Алексей Максимович Пешков) (28 tháng 3 năm 1868 – 18 tháng 6 năm 1936), được biết đến nhiều hơn với cái tên Maksim Gorky (Максим Горький, Maksim Gor’kij), là một nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực xã hội trong văn chương và là một nhà hoạt động chính trị người Nga. Ông được xem là nhà văn kiệt xuất của nền văn học nước Nga vào thế kỷ 20. Từ năm 1906 đến 1913 và từ năm 1921 đến năm 1929, ông sống ở nước ngoài, hầu hết ở Capri của Ý; sau đó ông trở về Liên bang Xô viết. Ông là bạn của văn hào Nga Lev Nikolayevich Tolstoy và lãnh tụ Liên Xô Vladimir Ilyich Lenin.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...