Một đám ký giả cầm micro và máy chụp hình trong tay ùn ùn kéo tới, vây quanh bọn họ đến cá nước chảy không lọt. Micro được giơ cao tới trước mặt của Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết, có ký giả nêu câu hỏi.
- Tổng giám đốc Mạc và tiểu thư Mộ Dung thoạt nhìn rất ân ái, xin hỏi tống giám đốc Mạc nhận được thư mời của tổng giám đốc Vũ, đối với bữa tiệc hôm nay có bao nhiêu mong đợi?
- Tổng giám đốc Mạc, sao không nhìn thấy nhẫn kết hôn của hai vị?
- Tổng giám đốc Mạc. . . . . .
Vô số vấn đề, khiến Mạc Duy Dương đã sớm mất hết nhẫn nại. Anh nói thẳng câu cũ:
- Không thể trả lời!
Các ký giả bị đóng chặt cửa, trên mặt có phần không nén được giận, chỉ có thể dời mục tiêu sang chỗ khác. Vừa lúc thấy Vũ Lạc Trạch từ trên một chiếc xe nổi tiếng bước xuống, ký giả lập tức chạy vội lại.
- Tổng giám đốc Vũ, xin phát biểu mấy câu, đối với bữa tiệc hôm nay, anh hiểu được bao nhiêu?
- Tổng giám đốc Vũ. . . . . .
Bọn ký giả đáng ghét này thật đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào. Vũ Lạc Trạch cười nói:
- Muốn biết đúng không? Có bản lĩnh thì đi vào xem rõ ràng!
Mạc Duy Dương quay đầu lại nhìn Vũ Lạc Trạch, Vũ Lạc Trạch cũng nhìn thấy Mạc Duy Dương và Mộ Dung Tuyết.
- Dương!
- Ngay cả cậu cũng tới, xem ra hôm nay sẽ rất náo nhiệt! - Mạc Duy Dương giễu cợt nói.
- Tôi cũng chỉ vừa nhận được thư mời. Chú hai tôi từ trước đến giờ làm việc đều rất có lý! Đi thôi! Đi vào sẽ biết! - Vũ Lạc Trạch huých vai anh sau đó đi mất.
Mạc Duy Dương mím khóe môi, đối với bữa tiệc hôm nay đại khái đã có nhận định chắc chắn. Hẳn là bữa này chuẩn bị cho Diệc Tâm Đồng, chẳng qua tại sao Vũ Thịnh Thiên lại mời anh, rốt cuộc ông ta đang có ý đồ gì.
- Dương, có tâm sự? Còn không đi vào! - Mộ Dung Tuyết kéo cánh tay của anh.
- Em đi vào trước đi, anh đi toilet! - Mạc Duy Dương đi ra khỏi cửa bên cạnh.
Mộ Dung Tuyết nghi ngờ nhìn bóng lưng đi xa của anh, không hiểu anh đang làm cái gì.
Mạc Duy Dương thông qua một thân cây trong vườn hoa leo đến lầu hai, đẩy cửa sổ sát đất ra chui vào. Nhìn bày biện nời này chắc là phòng ngủ. Anh đẩy cửa phòng ngủ ra, vừa khéo bên cạnh chính là thư phòng của Vũ Thịnh Thiên. Anh chỉ tùy tiện liếc vào bên trong thư phòng, lại phát hiện trong thư phòng có hai bóng dáng đang ngồi.
Môt âm thanh trong đó vang lên.
- Phi Ưng, cậu hẳn là biết mục đích hôm nay ta mở tiệc chiêu đãi nhiều người đến đây như vậy chứ? - Vũ Thinh Thiên hỏi anh ta.
Phi Ưng gật đầu nói:
- Có phải bang chủ vì tiểu thư mới có thể hao công tốn sức mở tiệc mờ nhiều người đến vậy!
- Không sai, ngoại trừ muốn công bố thân phận của con bé với người bên ngoài, một chuyện khác là . . . . . ta hi vọng cậu có thể cưới nó, để cho nó trở thành vợ của cậu! - Vũ Thịnh Thiên nghiêng đầu nhìn Phi Ưng, mang theo ánh mắt tán thường nói.
Khuôn mặt Phi Ưng ngẩn ra, có chút kinh ngạc cộng thêm cà lăm nói:
- Bang chủ là có ý muốn giao tiểu thư vào tay của tôi!
- Không sai, cậu là người thích hợp nhất được chọn!
Mạc Duy Dương trốn ngoài cửa, sắc mặt trầm xuống, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó từ cửa bên cạnh biến mất.
Diệc Tâm Đồng ngồi trên giường, nhìn chằm chằm lễ phục xinh đẹp ngẩn người thật lâu, cho đến cửa phòng bị gõ vào, người làm nữ đẩy cửa ra kêu lên:
- Tiểu thư, khách mời đều đã đến, mời tiểu thư xuống lầu!
- Được!
Không cho phép lại tiếp tục ngẩn người, Diệc Tâm Đồng cởi nút cài trên áo, cởi áo ngoài ra, vừa mới chuẩn bị cởi bra, cửa phòng đột nhiên bị gõ vang. Cô cho là người làm nữ quay lại, vội vàng khoác áo ngoài người lên người, nhưng nhanh chóng nhận ra tiếng bước chân không phải do người làm nữ phát ra.
Cô cảnh giác đi tới cửa, sau đó mở cửa.
Đột nhiên trước mặt bỗng tối sầm, cả người cô bị đối phương vê vào trong lòng, bị đối phương kéo lên giường ngay sau lưng.
- Á! – Cô bị một cơ thể cường tráng đè trên giường lớn, hơi thở phái nam quen thuộc bao quanh cô, cô không nhịn được run rẩy.
Cằm của cô bị giữ chặt hung bạo, ngẩng đầu bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng của cô không ngừng run lẩy bẩy.
Sao anh lại xuất hiện trong phòng của cô? Cô phản kháng:
- Buông tôi ra!
Anh không để ý nàngcô giãy giụa, đôi môi trực tiếp hôn lên, cô quay đầu đi, lại bị bàn tay của anh xoay trở lại. Đầu ngón tay nắm cằm cô, làm miệng cô hơi mở, lưỡi nhân cơ hội thăm dò vào trong khoang miệng của cô, tìm kiếm cái lưỡi thơm tho của cô.
- Ưmh. . . . . . - Cô bị anh cướp đoạt đến thiếu chút nữa thiếu dưỡng khí. Anh như phát điên kéo quần áo của cô lung tung. Vốn áo ngoài không cài nút, bị anh xé ra, mở ra trong nháy mắt. Bra màu đen, mang theo mê hoặc trí mạng, làm anh lập tức nheo đôi mắt lại, bản năng muốn đoạt lấy cô.
Trong mắt anh toát ra thần sắc cô đã vô cùng quen thuộc. Anh sẽ không muốn cô ở chỗ này chứ? Không được. . . . . . cô còn phải tham gia bữa tiệc, không thể. . . . . . Nhưng sao anh có thể buông tha cô dễ dàng vậy chứ. Từ hôn môi cô chuyển đến ngực của cô, bàn tay vuốt ve sau lưng cô. Kích thích, nguyên bản là không có bra giam giữ trong nháy mắt chia ra thành hai, ngực màu hồng mềm mại nảy lên.
- A! Không được. . . . . . – Cô bị anh đè trên giường lớn, sao cũng trốn không thoát được.
Mà bên ngoài phòng truyền đến tiếng gõ cửa:
- Đồng Đồng, thay xong quần áo rồi chưa?
Cô và Mạc Duy Dương đồng thời kinh hoảng, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa phòng. May mắn trên cửa phòng có khóa, bằng không Vũ Thịnh Thiên đẩy cửa ra, thấy một màn là bộ dáng hai người quần áo xốc xếch nằm trên giường.
- Ba, con đang thay, ba xuống dưới trước chờ con đi! - Diệc Tâm Đồng cố hết sức không để cho giọng mình nghe ra quá kinh hoảng.
- Vậy thì tốt, bà xuống dưới chờ con, con từ từ thay, chúng ta không vội! - Vũ Thịnh Thiên căn dặn nói.
Sau khi tiếng bước chân ngoài cửa biến mất, khóe miệng Mạc Duy Dương nhếch lên, nhìn cô phía dưới sắc mặt trắng bệch, cười nói:
- Rất sợ bị ông ta thấy?
- Anh đứng lên! Tôi phải thay quần áo rồi!
- Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh! - Anh cũng không nhúc nhích đè trên người của cô, gương mặt tuấn tú hiện đầy âm u.
- Đúng, tôi rất sợ bị ba nhìn thấy, cho nên làm phiền anh bây giờ rời khỏi phòng của tôi!
Mạc Duy Dương nghe lời từ trên người cô đứng lên, Diệc Tâm Đồng cho rằng anh muốn rời đi, nhưng anh đột nhiên kéo cô đi về hướng tủ treo quần áo. cÔ không hiểu hỏi:
- Mạc thiếu gia, anh làm gì đấy? Nơi này là phòng của tôi, anh đừng làm loạn!
- Anh chỉ muốn làm loạn, muốn cho Vũ Thịnh Thiên biết, em là người phụ nữ của anh, ông ta nghĩ cũng đừng nghĩ gả em cho Phi Ưng! – Anh tràn đầy tức giận quay đầu lại nhìn cô chằm chằm.
Cái miệng nhỏ nhắn của cô khẽ nhếch, không hiểu hỏi:
- Anh đang nói gì? Cuối cùng anh nghe thấy cái gì? Cái gì mà gả cho Phi Ưng?"
Soa một câu cô nghe cũng không hiểu, tự nhiên anh nói với cô những lời này làm gì?
- Em nghe cho rõ, anh mặc kệ em muốn như thế nào, phụ nữ Mạc Duy Dương anh chơi qua, trừ phi anh không muốn, nếu không không ai có thể nhặt! - Anh dùng lực đẩy cô ngã ra sàn trong tủ quần áo, cô đau đến phải cắn chặt răng.
- Mạc thiếu gia, đến cùng anh xem tôi là cái gì?
- Vậy em muốn làm cái gì? Vợ? Anh đã lấy vợ, em nhiều nhất chỉ coi như là người tình của anh. - Anh từng chút đến gần cô, cô không còn đường có thể lui, ngã vào không gian kín đáo trong tủ quần áo, sắc mặt tái nhợt dọa người, mặt chôn trong quần áo.
Anh thuận thế đè cô trong tủ treo quần áo, đôi tay bắt được mềm mại của cô, thô lỗ vê nặn, cô đau đến mức trực tiếp kêu thảm thiết:
- A!
- Rất thoải mái phải không? Cơ thể của em cần anh không phải sao? Em rời khỏi anh được sao? - Đầu lưỡi trơn ẩm của anh liếm qua khuôn mặt tái nhợt của cô, ngón tay mò tới quần của cô, xé ra, chiếc quần duy nhất bị xé nát bấy.
Cô sợ hãi giữ lấy tay anh cầu khẩn nói:
- Mạc thiếu gia, anh bỏ qua cho tôi đi! Tôi không muốn làm người tình, anh muốn những thứ này, Mộ Dung Tuyết cũng có thể làm được, anh đi tìm cô ấy đi!
Nước mắt cô chảy ròng ròng, giữ lấy tay anh, trong mắt tràn đầy bi thương. Anh cố ý không nhìn vào cầu khẩn trong mắt cô, nghĩ đến mấy lời kia của Vũ Thịnh Thiên, anh có chút sợ mất đi cô. Anh không thể chắp tay nhường cô cho người ta. Dùng sức giữ chặt cằm của cô, hừ lạnh nói:
- Không muốn cũng phải muốn, bởi vì từ ngày em đi theo anh đó, thì nhất định em đã không thể thoát khỏi được anh... anh cũng sẽ không buông em ra! Ngoan, mở rộng chân, để anh yêu em!
- Đừng! Mạc thiếu gia. . . . . . cầu xin anh. . . . . . A! – Cô đột nhiên hét thảm một tiếng, anh cầm móc áo trong tay, hung bạo chen móc áo vào giữa hai chân cô, buộc cô tách hai chân ra, mà chiều rộngcủa móc áo đủ để khiến cô mở hai chân thật rộng ra. Cô gắng sức giãy giụa, cơ thể run như lá cây.
Anh cúi đầu hôn lên miệng cô, tiếng hét của cô trong phút chốc chim ngập trong nụ hôn của anh. Môi của anh nghiên nghiên hôn qua vành tai của cô, đầu lưỡi liếm vào trong lỗ tai, quyến rũ quấn quýt. Cô nhạy cảm run run một trận, anh thừa dịp ôm cô vào trong ngực, sau đó thẳng một cái dồn nén trong cơ thể cô.
- A! - Tiếng thét chói tai chóc thủng cổ họng, còn chưa kịp tràn ra miệng đã bị anh hôn vào lại hết.
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa:
- Đồng Đồng! Xong chưa?
Vũ Thịnh Thiên ở bên ngoài đã đợi cô đã qua hơn 10' rồi, cũng vẫn còn chưa thấy cô ra ngoài, khó tránh khỏi có hơi sốt ruột.
Diệc Tâm Đồng muốn phát ra một tiếng, lại bị anh đâm vào một cái, cơ thể co giật một hồi, cuộn lại! Cô muốn khóc, nhưng đứng ngoài cửa là ba của mình, cô sợ ông nhìn thấy bộ dạng quần áo xốc xếch của bản thân bây giờ, cho nên cô chỉ có thể cắn môi của chính mình.
Mạc Duy Dương giữ chặt cằm của cô, đề phòng cô làm chuyện điên rồ. Môi mút lấy môi cô, muốn làm cô tan chảy trong nhiệt huyết của mình. Quả thật Diệc Tâm Đồng đã thua dưới cơthể của anh rồi. Cơ thể của cô sẽ nhanh chóng thần phục với anh. Cô căm hận bản thân không có tiền đồ, cũng căm hận tại sao mình không thể yêu anh ít đi một chút.
Nếu như không yêu, cũng sẽ không mặc cho anh làm càn; nếu như không yêu, cũng sẽ không bị lời nói của anh tổn thương đến mình đầy thương tích; nếu như không yêu, cũng sẽ không dây dưa không rõ với anh; nếu như không yêu, cũng sẽ không giành chồng của người khác.
Đợi một lát không thấy đáp lại, Vũ Thịnh Thiên sợ cô gặp chuyện không may, vội vã sai người lấy chìa khóa tới.
Nghe được tiếng cửa phòng bị người bên ngoài vặn ra, âm thanh chuyển động của nắm cửa càng lúc càng rõ ràng. Một bàn tay háo sắc thừa dịp.
Trong tích tắc cơ thể Diệc Tâm Đồng căng thẳng lên, cô cố sức đẩy người đàn ông trên người ra nhưng anh dán vào cơ thể của cô kín không kẽ hở. Cô tức giận đắc ra sức cắn môi anh một cái. Chớp mắt máu lan tràn ra trong khoang miệng của hai người, mang theo mùi tanh nồng nặc.
Cập nhật chương mới nhanh nhất ở diễn đàn Lê Quý Đôn
Để tránh cảnh hai người làm tình hoan ái bị lộ ra ngoài, Mạc Duy Dương đưa tay đóng cửa tủ treo quần áo lại. Tủ treo quần áo rất lớn, đủ chất chứa mấy người, nhưng cửa vừa đóng lại, trong tủ treo quần áo tối đen như mực, càng thêm thuận lợi để Mạc Duy Dương kế tiếp muốn làm gì thì làm. . . . . .