- Dương, sao phải nói như vậy, cậu biết đó là không thể nào!
- Nếu như cậu không có ý nghĩ không an phận với cô ấy cũng sẽ không mượn công việc để cùng cô ấy ở riêng! - Mạc Duy Dương, cái này gọi là ghen, nhưng chính anh không hề hiểu rõ điểm này, ngược lại Vũ Lạc Trạch đã hiểu.
Anh đột nhiên cười:
- Dương, nếu như cậu chịu thừa nhận bản thân thích cô ấy, cũng không cần lượn quanh một vòng lớn như vậy tới mắng tôi rồi. Yên tâm, tôi vẫn chưa xấu xa như vậy, phụ nữ của bạn tốt Vũ Lạc Trạch tôi sẽ không nhúng chàm!
Mạc Duy Dương phát giác, mặc dù không muốn thừa nhận điểm này, nhưng bản thân anh rất rõ ham muốn giữ lấy đối với Diệc Tâm Đồng, chẳng lẽ chỉ là muốn thân thể trẻ trung, nhưng không thể phủ nhận, cô và anh ở chung một chỗ đã trở thành một thói quen, nếu như bên cạnh cô xuất hiện một người đàn ông, tâm tình anh sẽ trở nên phiền não, chẳng lẽ đây chính là thích?
Anh liếc nhìn Diệc Tâm Đồng đang nhìn anh, môi mỏng tinh tế nâng lên, cúp điện thoại.
Diệc Tâm Đồng có chút băn khoăn, lo lắng, đôi tay xoắn ngón tay lại, sợ anh lại muốn trừng phạt cô.
Anh đến trước mặt cô, nhét điện thoại vào trong tay của cô, kêu lên:
- Đi tắm!
Cô sửng sốt một chút, anh lại có thể không hề nổi giận với cô. . . . . .
- Còn không mau lên? - Anh có chút không nhịn được kêu lên.
Diệc Tâm Đồng vội vàng hoàn hồn, không hiểu nỗi xoay người đi.
Cô cũng không thấy anh làm việc, chẳng lẽ anh rất rãnh rỗi sao? Bỏ lại một tập đoàn lớn như vậy chạy tới Luân Đôn? Mỗi ngày chỉ nhìn vào máy tính, cũng không biết này trong máy vi tính có thứ gì đó, đáng giá cho anh nhìn.
Cảm nhận được tầm mắt tò mò của cô đang nhìn qua anh bên này, anh đóng máy tính lại, nhìn về phía cô:
- Ngày mai Chủ nhật, cùng đi ra ngoài!
- Hả? - Trong lúc nhất thời cô có chút không phản ứng kịp.
- Hả cái gì? – Mày đẹp của anh nhíu lại.
- À. . . . . . được!
Một chiếc xe quen thuộc dễ thấy dừng ở bên ngoài giảng đường, Diệc Tâm Đồng đi tới trước cửa xe, cửa xe từ bên trong mở ra, cô ngồi vào, liếc nhìn Mạc Duy Dương ngồi ở ghế lái đeo kính đen, hỏi:
- Mạc thiếu gia, hôm nay chúng ta phải đi đâu? – Không khí bên trong rất đơn điệu.
- Leo núi. - Anh nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, ngày hôm qua anh nghe thấy Vũ Lạc Trạch bảo cô đi leo núi, cho nên anh mới nghĩ đến chuyện đưa cô đi leo núi, hai người cùng nhau leo núi, sẽ có loại cảm giác khác biệt.
- Leo núi? Ngọn núi nào? - Anh quốc nhiều núi như vậy, không phải anh muốn đưa cô đi thám hiểm chứ? Trong lòng cô có chút rợn cả tóc gáy.
- Tùy tiện chọn một ngọn núi, núi nhỏ cũng có thể!
Anh có dụng ý khác mà! Rõ ràng muốn ở riêng một chỗ với cô, lại làm ra nhiều chuyện như vậy, chính anh cũng đang khinh bỉ bản thân trong lòng.
- À! Nhưng mà em lại mặc quần áo thế này. . . . . .
Quần áo cô mặc hôm nay hoàn toàn không thích hợp để leo núi! Sớm biết thì cô đã mặc đồ thể thao rồi.
- Giao cho anh giải quyết!
Hai tay anh đánh vào tay lái, lái xe rời khỏi giảng đường, lái về phía thiên đường mua sắm của nước Anh.
- Xin chào, hoan nghênh đã tới! - Tiểu thư xinh đẹp ở đải sảnh mỉm cười kêu lên.
Mạc Duy Dương và Diệc Tâm Đồng vào một cửa hàng bán quần áo, sau đó có cô bán hàng ở trước chỉ dẫn.
Mạc Duy Dương trực tiếp bỏ rơi cô bán hàng, ngón tay lướt qua từng dãy quần áo, cuối cùng chọn trúng một đôi quần áo tình nhân, nhìn về phía cô bán hàng bảo:
- Cho tôi kiểu này, một số L và một số S.
- Được thưa ngài, xin chờ một chút! - Cô nghiêm chỉnh nói.
Diệc Tâm Đồng liếc nhìn quần áo trong cửa hàng, giống như đều cùng một hình thức, chẳng qua thật đẹp mắt. Cô vô tình liếc mắt nhìn giá cả trên bảng, không dưới năm số không. Cô chắc lưỡi hít hà nói thầm trong lòng nói:
- Thật là đắt! Chỉ leo núi thôi cũng phải dùng tới quần áo đắt tiền này sao? Dù sao quần áo đắt vậy, mồ hôi vừa ra, còn không phải sẽ hôi hám!
Anh đưa số nhỏ cho cô, kêu lên:
- Đi mặc thử, xem có thích hợp hay không!
- Được!
Cô đi thay quần áo thì anh cũng đến phòng thay quần áo sát vách.
Lúc từ phòng thay quần áo đi ra, hai người vừa lúc mặt đối mặt, cô có chút ngượng ngùng, mặc dù đã sớm biết là đồ tình nhân, nhưng mặc ở trên người họ, thật là có loại phù hợp không nói nên lời.
Vóc dáng anh rất cao, mặc bộ đồ thể thao màu vàng tay ngắn này, có vẻ vóc người rất thon dài, nhìn dáng vẻ anh mặc âu phục quen rồi, thỉnh thoảng thấy anh mặc đồ tay ngắn, cảm thấy rất đàn ông rất tuấn tú.
Anh nhìn cô một cái, cảm thấy cô trong mắt anh đã xem alf quá xinh đẹp. Bất kể mặc quần áo gì, cô cũng đều giống như tuổi trẻ rất có tinh thần phấn chấn, cho nên anh rất lo lắng cô sẽ ghét bỏ mình già hơn nhiều so với cô.
Hai người theo đuổi tâm tư của mình xách theo quần áo thay lên xe.
Điện thoại của Mạc Duy Dương đặt ở gầm xe đột nhiên vang lên, anh cúi lưng cầm điện thoại lên, nhìn hiển thị trên đó, là của thuộc hạ anh gọi tới.
- Chuyện gì? - Anh có chút không vui hỏi.
- Mạc thiếu gia, đã điều tra ra lai lịch của người ẩn trốn ở khách sạn!
- Là ai? – Anh nguy hiểm nheo đôi mắt đẹp lại.
- Chính là thuộc hạ của Tiết Nhân!
- Tiết Nhân? - Khóe miệng Mạc Duy Dương chậm rãi cong lên, xem ra chuyện của Dư Uy đã phát triển ra tới nước ngoài, anh sẽ không sợ Tiết Nhân!
"Cạch!" một tiếng cúp điện thoại, sắc mặt Mạc Duy Dương hết sức âm u.
- Sao vậy? - Diệc Tâm Đồng phát hiện sắc mặt của anh có cái gì đó không đúng.
- Quay về khách sạn! – Ngược lại trước hết không giải quyết triệt để đám người Tiết Nhân kia, anh không thể hành động thiếu suy nghĩ, để tránh làm thương hại tới cô.
Diệc Tâm Đồng kinh ngạc nhìn tới anh, sao mới ra ngoài đã lại đi về? Đến cùng thì người đàn ông này đang làm cái gì?
Mạc Duy Dương chắc chắn sẽ không để cho cô biết hiện tại bọn họ lúc nào cũng tồn tại nguy hiểm.
Diệc Tâm Đồng nhìn sắc mặt anh không có sức sống, cũng không mở miệng hỏi thăm nữa, chỉ ngoan ngoãn thắt chặt dây an toàn, để xe đưa họ về khách sạn.
Chủ tịch đột nhiên đến tập đoàn thị sát, tất cả mọi người thấp tha thấp thỏm đợi ở phòng làm việc của mình, không dám đi lại tùy tiện, chỉ sợ bị chủ tịch điểm danh hỏi han.
Mà Mộ Dung Tuyết có thể xem như là khẩn trương nhất, Mạc Duy Dương đi Luân Đôn, nếu Mạc Vi Phẩm hỏi đến anh, cô phải trả lời thế nào? d!iễn đ!àn l!ê q!uý đ!ôn Đi công tác? Nhưng là dựa vào hình thức phát triển trước mắt của công ty, phía bên châu Âu vẫn có quản lý đặc biệt đang phụ trách.
Mạc Vi Phẩm theo phía sau mấy cấp dưới, đi vào công ty, toàn bộ bảo vệ và nhân viên trước quầy đứng dậy cung kính cúi đầu tới hông, cho đến khi ông và cấp dưới của ông vào trong thang máy, mọi người mới thở dài một hơi, trở lại vị trí của mình.
- Tinh! - Thang máy ngừng lại ở trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Mạc Vi Phẩm và cấp dưới đi tới phòng làm việc.
Mộ Dung Tuyết sốt ruột lo lắng đi tới đi lui trong phòng làm việc, sao bất thình lình lại đến thị sát?
Cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, Mộ Dung Tuyết kinh sợ nhìn Mạc Vi Phẩm tiến vào, nuốt nước miếng kêu lên:
- Ba!
- Ừ, sao lại có một mình? Mạc Duy Dương đâu? - Ánh mắt sắc bén của ông tìm tòi khắp bốn phía phòng làm việc, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên mặt của cô.
- Anh ấy có chuyện đi ra ngoài! – Cô chỉ nghĩ có lệ cho qua với ông ấy, một lát nữa, ông ấy sẽ không trở lại thị sát chứ?
- Chuyện gì cần nó tự mình chạy ra ngoài? - Ông ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh, mấy người cấp dưới đứng ở bên cạnh ông, thấy da đầu cô run lên.
- Nói chuyện ký hợp đồng với mấy công ty khác! Mới đi ra ngoài không lâu! - Cô chột dạ không dám nhìn ông, chỉ hy vọng có thể nói dối, vượt qua kiểm tra.
- Người trẻ tuổi nên chạy đi chạy lại nhiều! Tốt! - Ông cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy nhìn vè phía cô nói - Thôi không quấy rầy công việc của con!
- Dạ ba! - Mộ Dung Tuyết có loại cảm giác tìm được đường sống trong chỗ chết. Lại nói, tại sao cô phải giúp đỡ Mạc Duy Dương như vậy? Cô nên hung hăng tố cáo tội trạng của anh mới phải!
Mạc Vi Phẩm đang muốn đứng dậy rời đi, tầm mắt nhìn qua bàn làm việc. Trong lòng Mộ Dung Tuyết hoảng hốt, bị ông ấy phát hiện rồi sao? Lại phát hiện ra ông chỉ liếc nhìn, sau đó dẫn cấp dưới ra khỏi phòng làm việc.
*******
Mạc Duy Dương và cô đến cửa lớn ngoài khách sạn, đi thang máy lên tầng.
Vừa ra khỏi thang máy, Mạc Duy Dương không yên tâm kéo cô ra phía sau, hiện tại anh lúc nào cũng ở trong nguy hiểm, không thể để cho cô bị tổn thương nửa điểm.
- Mạc thiếu gia sao vậy? - Diệc Tâm Đồng rất không hiểu rõ đối với hành động của anh, giống như đề phòng cướp đi về phía trước, chẳng lẽ khách sạn có vấn đề.
Thần kinh Mạc Duy Dương đột nhiên trở nên căng thẳng, cửa phòng khách sạn bất ngờ bị người từ bên trong phá vỡ, đạn màu đen bắn tới bọn họ.
Mạc Duy Dương chợt kéo tay của cô lách người, rút súng từ bên hông ra, nhắm ngay người phía trước bắn một phát, kẻ địch có một người đã ngã xuống.
Diệc Tâm Đồng bị tiếng súng bất thình lình dọa sợ đến nhũn cả chân. Rốt cuộc cô đã có thể hiểu được tại sao vừa rồi anh khẩn trương như vậy, thì ra bọn họ gặp nguy hiểm.
- Đi! – Anh đẩy cô một cái, ý bảo cô rời đi trước, anh có thể có nhiều không gian hành động hơn.
Diệc Tâm Đồng lo lắng kéo cánh tay của anh lại, lại là chuyện xã hội đen sao? Vì cái gì mà phải dùng súng giải quyết vấn đề, cô thật sự rất sợ. .
- Đi mau! – Mạc Duy Dương cúi đầu nhìn cô một cái, phát hiện hốc mắt cô có chút hồng, cúi đầu hôn xuống trán của cô – Anh không có việc gì, đi tìm Vũ Lạc Trạch!
Tâm Diệc Tâm Đồng nặng trĩu, anh thật sự không có chuyện gì sao? Đối phương nhiều người như vậy, hơn nữa trên tay họ đều có súng.
Mạc Duy Dương biết bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính, đẩy cô vào trong thang máy, sau đó ấn ên nút đóng cửa.
Từ sau lưng truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, anh không hề quay đầu lại, mà trực tiếp giương súng về phía bên kia: “Pằng!” Vốn là mấy người áo đen đã đến gần anh chỉ trong nháy mắt ngã xuống đất.
Coi như anh lợi hại, cũng không cách nào đề phòng kẻ địch đánh lén, mà một tên áo đen núp ở phía sau màn, khóe miệng nâng lên một nụ cười độc ác, trong tay cầm súng lớn có lực sát thương lớn nhất, một viên đạn có thể giết ba người.
“Pằng!” Kèm theo một tiếng súng vang, đạn bay ra ngoài, họng súng còn bốc khói trắng, viên đạn bắn trúng não phải Mạc Duy Dương, tay Mạc Duy Dương run lên, súng rơi trên mặt đất, cơ thể ngã vào trong thang máy, cửa thang máy bị đóng lại.
Mấy tên áo đen khác đang chuẩn bị đuổi theo, lại bị người áo đen phía sau màn ra tay ngăn lại:
- Hắn không thể sống qua ngày hôm nay!
Mạc Duy Dương từ trong thang máy bò dậy, máu trên đầu không ngừng từ trong tóc chảy ra, nhuồm mặt đất thành một màu đỏ. Anh cố hết sức dùng hai tay chống cơ thể, cửa thang máy vừa mở ra, những vị khách đang muốn vào thang máy, toàn bộ đều bị dọa sợ đến lùi ra hai bên, trong miệng rít gào thành tiếng.
- A!
Máu, thật là nhiều máu, thật là khủng khiếp, tất cả mọi người trợn tròn mắt nhìn người đàn ông trong thang máy.
Bảo vệ nghe thấy tiếng chạy tới, Mạc Duy Dương rút súng từ bên hông ra, hết lên với đám người:
- Cút ngay, không muốn có chuyện thì cút ngay cho tôi!
Bảo vệ thấy trên tay anh có súng, trong lúc nhất thời cũng có chút sợ, vội vàng theo đám người lui về phía sau, cũng không quên báo cảnh sát.
Mạc Duy Dương biết nơi này không nên ở lâu, nếu như không mau chạy trốn, ở lại sẽ gặp phải bức cung của cảnh sát.
Cho nên anh kéo cơ thể không lành lặn cố gắng chen ra khỏi đám người, ra khỏi khách sạn.
Diệc Tâm Đồng đưa Vũ Lạc Trạch và một vài người chạy tới khách sạn thì đã sớm không còn bóng dáng Mạc Duy Dương. Có điều máu trong thang máy cùng với nghe miêu tả của người bên cạnh, đại khái cô cũng đoán được đối phương là ai, Mạc thiếu gia gặp nguy hiểm?
- Vũ Lạc Trạch, làm sao đây? Mạc thiếu gia đã xảy ra chuyện gì? Vành mắt cô đỏ lên khóc thét nói.
Vũ Lạc Trạch nhìn về phía thuộc hạ sau lưng kêu lên:
- Đi quanh đây tìm thử, xem có bóng dáng của cậu ấy hay không!
- Hu hu, là em không đúng, em không nên bỏ lại anh ấy!
Diệc Tâm Đồng tự trách khóc nói.
- Không phải lỗi của em! Trong xã hội đen thường xảy ra chuyện như vậy, cho nên.... em phải chuẩn bị sẵn sàng.... ở cùng cậu ấy phải chuẩn bị gặp nguy hiểm!
Diệc Tâm Đồng dựa vào vai của anh, khóc đến một mặt đầy nước mắt.
Đột nhiên điện thoại của Vũ Lạc Trạch vang lên, anh nhìn thấy là thuộc hạ gọi, vội hỏi:
- Như thế nào? Có tin tức không?
- Cái gì? – Anh nhìn Diệc Tâm Đồng một cái, sau đó cúp điện thoại – Đi, đã tìm được cậu ấy!
Diệc Tâm Đồng có loại dự cảm xấu, bởi vì ánh mắt của Vũ Lạc Trạch đã nói cho cô, tình trạng của Mạc thiếu gia nhất định không tốt.
Dọc theo đường đi Vũ Lạc Trạch không ngừng an ủi cô, bảo cô không nên hoảng loạn, nhưng lúc họ chạy tới bờ sông thì lại bị một màn trên bờ dọa sợ hết hồn.
Đầu Mạc Duy Dương nửa ngập trong nước, cơ thể bất tỉnh trên bờ cát. Trong nước đều là máu của anh, nhuộm nước sông thành một vùng màu đỏ.
- Mạc thiếu gia! – Diệc Tâm Đồng ôm miệng bi thống khóc rống nói, nước mắt đã làm mờ tầm mắt của cô.
Vũ Lạc Trạch bận rộn sai khiến thuộc hạ của mình vớt Mạc Duy Dương từ trong nước lên, Diệc Tâm Đồng nước nhanh chạy tới, đưa tay níu ại bàn tay đã mất đi nhiệt độ của Mạc Duy Dương, khóc nói:
- Mạc thiếu gia, anh tỉnh lại đi! Anh không cần làm em sợ, anh nhất định không có chuyện gì!
- Đồng Đồng, trước tiên em đừng nóng vội, để cho thuộc hạ của anh kiểm tra thương tích của cậu ấy! - Vũ Lạc Trạch kéo cô ra khỏi Mạc Duy Dương máu me khắp người.
Mạc Duy Dương bở vì mất máu quá nhiều, dẫn đến cả khuôn mặt đã trắng như người chết.
Thuộc hạ lắc đầu một cái, nhìn Vũ Lạc Trạch nói:
- Đầu, não anh ấy trúng đạn, tình trạng rất xấu, phải đưa tới bệnh viện!
- Vậy còn đứng đó làm gì? Mau đưa cậu ấy đến bệnh viện! - Vũ Lạc Trạch không nhịn được gầm hét lên.