Săn Tim Nàng
Chương 65
Mười ngày, suốt mười ngày, Lý Trọng Nguyên, Ngô Hữu và Ngô Tá đều không được gặp mặt Sài Chiêu lấy một lần.
Ung Thành khó công, người vốn trầm ổn như Ngô Tá cũng có chút khó chịu, mấy lần đảo qua soái doanh, cuối cùng nhịn không được lên tiếng hô lớn: “Thiếu chủ, Ngô Tá cầu kiến! Mong rằng thiếu chủ gặp Ngô Tá một chút!”
Vân Tu bực mình nói: “Sao huynh cũng học cái tính khó ưa của đệ đệ huynh rồi hả, không có việc gì ngày nào cũng đến gọi dăm ba lần, không sợ quấy rầy thiếu chủ và thiếu phu nhân sao?”
Ngô Tá muốn biện bạch vài câu đã nghe phía sau có tiếng người nói: “Ngô tướng quân không nên làm ồn, thiếu phu nhân có thai trong người, sợ nhất là có người quấy rầy, thai khí sẽ không tốt đâu.”
Ngô Tá lui sang một bên không dám lên tiếng, Vân Tu thấy Thẩm Khấp Nguyệt bưng canh đi đến gần, trong lòng cũng hiểu được vài phần, ôm tay nói: “Thẩm cô nương vẫn nên đi đường vòng đi.”
Thẩm Khấp Nguyệt cười uyển chuyển: “Vân Tu tướng quân, tôi không đến cầu kiến thiếu chủ, đây là canh tôi nấu, có tác dụng an thần dưỡng thai, trong quân đồ ăn thiếu dinh dưỡng, thiếu phu nhân và tiểu thiếu chủ trong bụng sao mà chịu được chứ? Mong Vân Tu tướng quân cho Khấp Nguyệt đi vào, đưa canh xong sẽ lập tức rời đi.”
“Chuyện này...” Vân Tu làm bộ khó xử, vòng vo đảo mắt. “Ta đi hỏi ý thiếu chủ thế nào đã.”
“Để cho Thẩm cô nương vào đi.” Trong soái doanh, Nhạc Hoành cất cao giọng nói.
Trong bụng Thẩm Khấp Nguyệt khẽ run lên, cũng không nghĩ nhiều lời nữa liền tiến vào trong trướng.
“Thẩm cô nương, xin mời.” Vân Tu xốc trướng lên cho Thẩm Khấp Nguyệt có thể đi vào. Ngô Tá đứng bên cạnh há miệng hóng theo, nhưng trướng kia vừa xốc lên đã hạ xuống, Ngô Tá có nhanh mắt cũng không nhìn thấy rõ thân ảnh Sài Chiêu.
Thẩm Khấp Nguyệt sợ hãi từ từ đi đến gần, mở to mắt cần thận đi vào bên trong trướng….
Sài Chiêu mặc một thân y phục màu đen như thường ngày, nửa ôm Nhạc Hoành nửa xem sách trên cạnh bàn, bàn tay to bao trùm lấy tay Nhạc Hoành, cầm bút lông sói vùi đầu viết gì đó trên cuốn sách. Nhạc Hoành ngồi thẳng người cạnh y, mái tóc búi cao che khuất khuôn mặt trượng phu phía sau, nghe thấy tiếng bước chân Thẩm Khấp Nguyệt tới gần, Nhạc Hoành ngẩng đầu nhìn lên, mỉm cười nói: “Thẩm cô nương cứ bỏ đấy là được, đã làm phiền rồi.”
“Vâng...” Thẩm Khấp Nguyệt đến gần, cúi đầu đáp lại một tiếng: “Thiếu phu nhân khách khí rồi.”
Sài Chiêu ngay ở trước mắt, Thẩm Khấp Nguyệt cố gắng nhìn, lông mi dài của y buông xuống đúng là ánh mắt của Sài Chiêu, nhưng Thẩm Khấp Nguyệt không nhìn thấy đôia ắt màu xám của y, vẻ mặt của y lạnh lùng giống Sài Chiêu nhưng thực sự không thể xác định y thật sự là Sài Chiêu, Sài thiếu chủ.
Thấy Thẩm Khấp Nguyệt đã đặt bát canh xuống nhưng chưa có ý định rời đi ngay, Nhạc Hoành khẽ cười nói: “Thẩm cô nương muốn tận mắt nhìn thấy ta uống hết sao?”
“Không phải...” Thẩm Khấp Nguyệt biết bản thân có chút thất thố, vội vàng lui ra phía sau vài bước hành đại lễ. “Khấp Nguyện xin phép ra ngoài trước.”
‘Sài Chiêu’ dựa vào Nhạc Hoành gần hơn chút, dán vào tai nàng khàn khàn nói: “A Hoành còn muốn viết cái gì, ta giúp nàng?”
Nhạc Hoành cầm lấy bút lông sói, miệng lẩm bẩm nói: “Hay là viết, cuộc đời này mãi mãi yên vui …”
Thẩm Khấp Nguyệt xoay người sang chỗ khác. “Cầu cho thê tử Tịnh Nhi, cuộc đời này mãi mãi yên vui…”
Vân Tu nhìn bóng Thẩm Khấp Nguyệt đi xa, vỗ vỗ ngực khẽ thở ra một hơi.
Nhạc Hoành hạ xuống nét bút cuối cùng, thấy Ân Sùng Húc vẫn nắm chặt tay mình, mặt đỏ ửng gọi, Đại ca...”
“À…” Ân Sùng Húc vội vã nhích người ra xa, đứng dậy xoay lưng với Nhạc Hoành, vô cùng thành thực nói: “Đại ca thất lễ rồi...”
Nhạc Hoành khẽ bóp bóp bàn tay bị Ân Sùng Húc nắm lấy một hồi, thu ấy tờ giấy Tuyên Thành trên bàn thoải mái nói: “Chắc là đại ca sợ Thẩm Khấp Nguyệt nửa đường lại trở lại. Thật sự không ngờ rằng bộ dáng chân chất của đại ca thế mà khi làm việc lại cẩn thận thoả đáng đến vậy…”
Đương nhiên Ân Sùng Húc biết Nhạc Hoành đang giải vây khó xử cho mình, đáy lòng lại vô cùng áy láy, đúng là không biết nói gì để chống đỡ.
Nhạc Hoành thu thập xong, nhìn Ân Sùng Húc nói, “Đại tẩu và A Hoành đều có bầu hay là… huynh và muội ở đây làm chủ thay cho hai đứa nhỏ chưa ra đời đi…”
“Ý A Hoành là muốn…” Ân Sùng Húc chớp mắt.
“Tuy là có chút tầm thường, nhưng nhất định Sài Chiêu cũng nghĩ như muội.” Nhạc Hoành vỗ về bụng nói. “Nếu là con trai thì để hai đứa kết làm huynh đệ, nếu là con gái thì kết làm tỷ muội, nếu là một nam một nữ...” Nhạc Hoành cười lên một tiếng. “Đại ca, sao huynh tỏ ra ngốc thế, không biết là rất thú vị sao?”
Ân Sùng Húc nhìn Nhạc Hoành cười nói, nhưng không có cười mà thực nghiêm túc nói: “Chuyện chung thân đại sự chúng ta không thể quyết định thay con trẻ được.” Ân Sùng Húc cố gắng đè nén rung động nơi đáy lòng. “Phải là bọn chúng thích mới được.”
Nhạc Hoành ngừng cười, như là nghe ra thâm ý trong lời Ân Sùng Húc, dừng một chút nói: “Đại ca nói cũng đúng, tính tình Sài Chiêu khó chịu như thế, con của chàng cũng không dễ ứng phó đâu.”
Ân Sùng Húc cười trừ một tiếng, cúi đầu thở dài trong lòng.
Thấy Thẩm Khấp Nguyệt từ soái doanh đi ra, Lý Trọng Nguyên bước nhanh lên kéo nàng ta hỏi: “Sao rồi? Có thể chính mắt nhìn thấy Sài thiếu chủ chưa?”
Thẩm Khấp Nguyệt quay đầu lại nhìn soái doanh phía xa xa, cúi đầu nói: “Nhìn thấy... lại như là không nhìn thấy, ta cũng không khẳng định được…”
“Ý cô là sao?” Ngô Hữu vội la lên. “Thấy là thấy, không thấy thì bảo không thấy, Thẩm cô nương nói khó hiểu quá.”
Thẩm Khấp Nguyệt nhìn đôi mày vì lo âu mà cau lại của Lý Trọng Nguyên, nhẹ giọng nói: “Bên trong trướng quả thực có vị thiếu chủ đang ôm thiếu phu nhân tập viết chữ nói chuyện phiếm, bộ dáng rất thân thiết… có điều…”
“Có điều cái gì?” Lý Trọng Nguyên cũng có chút sốt ruột hỏi.
“Chính là….” Thẩm Khấp Nguyệt cố gắng lấy dũng khí nói: “Từ đầu đến cuối, thẳng đến khi Khấp Nguyệt rời đi, Khấp Nguyệt cũng không nhìn thấy thật rõ vẻ mặt của thiếu chủ…” Thẩm Khấp Nguyệt khép hai mắt nhớ lại: “Như là Thiếu chủ, lại giống như không phải... nhưng giọng nói khàn khàn giống với thiếu chủ.”
Bỗng Thẩm Khấp Nguyệt nhớ tới điều gì mở to mắt, Lý Trọng Nguyên nhìn lại thấy có hy vọng: “Có phải Thẩm cô nương nhớ ra chuyện gì khả nghi không?”
Tuy rằng Thẩm Khấp Nguyệt không nhìn được toàn bộ khuôn mặt người phía sau Nhạc Hoành, nhưng nàng ta nhớ rõ, dáng người oai hùng của người nọ ôm Nhạc Hoành, rất cẩn thận, nhưng khó nén nổi thâm tình, tựa như người đó trân trọng mỗi một khắc ở bên cạnh nàng, không bao giờ muốn… rời xa… những biểu hiện này chỉ có là yêu, mà cũng chỉ có Sài Chiêu mới có.
“Chắc… chắc là thiếu chủ..” Thẩm Khấp Nguyệt cắn môi nói: “Cũng chỉ có thiếu chủ mới có thể đối xử với thiếu phu nhân như vậy.”
Lý Trọng Nguyên buông tiếng thở dài xoay mặt đi: “Thẩm cô nương nói đúng thì hẳn là thiếu chủ rồi. Xem ra là chúng ta nghĩ nhiều, cường địch trước mặt, thiếu chủ sao có thể rời quân mà đi chứ. Trọng Nguyên lớn mật, sao lại có ý nghĩ vớ vẩn như thế trong đầu chứ…”
“Thiếu chủ ngay tại soái doanh, vì sao không muốn gặp chúng ta!” Ngô Hữu không cam lòng nói: “Còn Ân Sùng Quyết kia lại có thể ra vào tự nhiên, đúng là tức chết đệ mà.”
“Thiếu chủ coi trọng huynh đệ bọn họ cũng không phải chuyện ngày một ngày hai.” Ngô Tá vỗ vỗ vai đệ đệ an ủi nói: “Nói gì đi nữa người ta thực sự có bản lĩnh. Trong quân cao thấp phải đoàn kết một lòng, đệ tính tình nóng vội, chớ có lặp lại lần nữa. Việc này dừng ở đây, ngàn vạn lần không thể gây điều tiếng gì ở trong quân, nghe rõ chưa?”
Ngô Hữu không đồng ý hừ mấy tiếng.
“Trọng nguyên đại ca! Trọng nguyên đại ca!” Ngô Hữu như là rất tức giận tay cầm giấy viết thư chạy như điên tới: “Chuyện lớn không tốt rồi.”
“Bộ dáng hoảng loạn của đệ còn ra thể thống gì hả?” Lý Trọng Nguyên nhíu mày có chút tức giận nói: “Chuyện gì không tốt hả? Ăn nói bậy bạ không.”
Ngô Hữu tái mặt trình bức thư lên, cũng không biện minh cho chính mình, vội la lên: “Kinh sư chiếu thư... ra lệnh cho thiếu chủ rút quân, quay về Huy Thành! Vương gia đang ở trong hoàng cung…”
Lý Trọng Nguyên cả kinh lùi lại mấy bước, cuống quýt mở thư ra xem, nhưng mới nhìn một cái, sắc mặt đã đại biến, con ngươi sáng lạng mất hết tia sáng, chỉ còn lại một mảnh u ám.
“Trọng nguyên đại ca, chuyện này nên làm thế nào cho phải?” Ngô Hữu lau mồ hôi không ngừng tuôn ra nhìn Lý Trọng Nguyên đang đứng sững sờ hỏi.
“Làm thế nào cho phải?” Lý Trọng Nguyên cũng không biết chính mình đang nói cái gì. “Đi gặp thiếu chủ!”
“Vân Tu, ngươi còn không mau tránh ra!” Ngô Hữu đứng trước Lý Trọng Nguyên, nổi giận đùng đùng nói: “Chuyện khẩn cấp, nếu là chậm trễ, mười cái mạng của ngươi cũng không đền nổi đâu.”
Vân Tu vẫn chắn tay cản hắn nói: “Chiếu thư ngươi mang đến đây, ta sẽ trình lên cho thiếu chủ.”
“Ngươi!” Ngô Hữu dậm chân nói: “Trọng Nguyên đại ca cùng ta muốn gặp thiếu chủ, ngươi còn cố tình cản trở, ta cũng sẽ không khách khí nữa.”
Vân Tu kéo thanh đao ra quá nửa, lạnh lùng nói: “Thiếu chủ không truyền ngươi đi vào, ta liền không cho các ngươi vào dù chỉ là nửa bước. Ngô Hữu ngươi không phải không biết, cả đời Vân Tu ta chỉ nghe lời thiếu chủ và thiếu phu nhân, người ngoài, ai ta cũng không nghe.”
Lý Trọng Nguyên giữ chặt tay đang định dùng binh khí của Ngô Hữu, cố gắng hết sức hô lớn nói: “Thiếu chủ, chiếu thư từ hoàng cung đang trong tay Trọng Nguyên, vương gia bị dụ vào hoàng cung giam lỏng đã lâu. Trưởng công chúa triệu Sài gia quân cấp tốc quay về đại Chu, muốn ngài tự mình diện kiến thánh thượng! Sự tình vô cùng trọng đại, Trọng Nguyên mong thiếu chủ cho gặp.”
“Đưa chiếu thư cho Vân Tu mang vào.” Bên trong truyền đến tiếng nói khàn khan.
“Trọng Nguyên muốn đích thân gặp mặt thiếu chủ, sự tình liên quan đến sinh tử của Sài gia, an nguy của vương gia… Thiếu chủ!” Lí Trọng Nguyên quỳ một gối xuống trước soái doanh.
Vân Tu giật lấy chiếu thư trên tay Ngô Hữu, xốc trướng lên đi vào, đem chiếu thư nhét vào tay Nhạc Hoành, lại ôm trường đao đi ra ngoài canh giữ, đề phòng Lý Trọng Nguyên và Ngô Hữu.
“Đại ca huynh xem.” Nhạc Hoành mở chiếu thư ra xem cùng Ân Sùng Húc. “Nam Cung Yến quả thực có chủ ý này.”
“Tính sơ sơ.” Ân Sùng Húc suy nghĩ một lát nói. “Cũng đã hơn 10 ngày, nhất định thiếu chủ đã tới Vân Đô rồi...”
“Không chừng đang trên đường tới Huy Thành rồi.” Nhạc Hoành nói. “Thời gian quý giá, quận chúa và Sài Chiêu đều là người quyết định nhanh chóng …” Nhạc Hoành hoảng hốt không nói nữa, ánh mắt loé lên tia phức tạp.
Ân Sùng Húc chỉ chỉ ngoài trướng nói: “Hai người bên ngoài kia, phải ứng phó như thế nào?”
Nhạc Hoành thu hổi chiếu thư, đến gần trướng liêm nói: “Thiếu chủ đã xem qua chiếu thư, chiến sự Ung Thành khẩn cấp, Sài gia quân đánh hạ cũng là chuyện nay mai, trưởng công chúa ở kinh sư xa, không biết tình hình chiến sự vô thường… Tạm thời không cần để ý tới, đợi đến khi đại quân đoạt được Ung Thành thì bàn tiếp.”
“Đoạt được Ung Thành!” Lý Trọng Nguyên khiếp sợ nói: “Trong thư của trưởng công chúa lệnh cho thiếu chủ cấp tốc dẫn quân quay về kinh. Nếu là kháng chỉ không theo, tính mạng vương gia chỉ sợ là khó giữ được!”
“Cầm quân ngoài chiến trận, đôi khi không cần tuân hoàng mệnh.” Nhạc Hoành gằn từng tiếng nói: “Quận mã gia đã quên chuyện ở Trạch Thiên đại điện ngày đó, Sài Chiêu đã lập quân lệnh trạng trước mặt hoàng thượng, trưởng công chúa và văn võ bá quan sao? Nếu là công Lương bại trận mà về, Sài gia sẽ bị biếm về Thương Sơn, cả đời không thể bước ra nửa bước, đây là điều mà ngươi muốn sao?”
Lý Trọng Nguyên thở nặng nề, ngón tay muốn nát ra, hốt hoảng đứng dậy, đi thẳng lên trước sa trướng. Vân Tu vung đao ra, ánh mắt như toé lửa: “Quận mã gia, ngài muốn gì?”
Thấy Vân Tu rút kiếm, Ngô Hữu cũng không nhịn được và rút kiếm ra, chỉ thẳng vào Vân Tu: “Vân Tu, ngươi tránh ra mau.”
“Có Vân Tu ta ở đây, bất luận kẻ nào cũng không được bước vào soái doanh nửa bước!” Vân Tu ra hiệu một cái, mười thủ vệ bên soái doanh nhất loạt rút kiếm ra, mũi kiếm sắc nhịn không chút e dè mà chỉ thẳng vào Lý Trọng Nguyên.