Săn Tim Nàng
Chương 129
Nhạc Hoành ngang bướng quay mặt đi không để ý đến y, hai gò má đỏ ửng khiến lòng Sài Chiêu rung động không ngừng, Sài Chiêu cũng không bỏ mặc thê tử được, thấy Nhạc Hoành không để ý đến mình, đành phải dán mặt vào, dịu dàng hôn lên cánh môi mềm mại đỏ mọng của nàng, đầu lưỡi linh hoạt len lỏi vào giữa hai cánh môi, lướt qua lại hàm răng như bạch ngọc.
Sài Chiêu động tình mút lấy hương vị ngọt ngoà, tiếng hít thở cũng càng thêm nặng nề. Nhạc Hoành cũng đã lâu chưa có thân mật như vậy, tuy trong lòng quật cường, nhưng thân thể lại sớm đã đầu hàng, dần dần tan chảy trong vòng tay của trượng phu, nhắm mắt lại hùa theo y.
Đối với phản ứng của nàng Sài Chiêu rất hài lòng, bàn tay lần đến phượng bào, nhìn Nhạc Hoành thần trí đã mơ hồ, thở hổn hển nói: “A Hoành mặc y phục màu vàng rất đẹp, màu đỏ cũng tú lệ … bây giờ mặc phượng bào cũng thế … tóm lại là đều rất đẹp.”
Nhạc Hoành nâng tầm mắt nhìn cửa phòng đã đóng chặt, thấy bên ngoài vẫn có vài bóng người, kéo kéo tay Sài Chiêu thấp giọng nói: “Bên ngoài còn có người, mắc cỡ chết đi được...”
Sài Chiêu không có xoay người nhìn đã hắng giọng nói: “Ở đây không có việc gì nữa, các ngươi lui ra đi!”
—— “Nô tỳ tuân mệnh!”
“Bây giờ không sao rồi.” Sài Chiêu dán chặt vào người nàng nói: “Có nhớ lần trước trẫm đã nói gì với nàng không?”
Nhạc Hoành mắt sáng như sao, ăn gian nói: “Không nhớ.”
“Vậy để trẫm nhắc lại cho nàng nhớ.” Sài Chiêu bế Nhạc Hoành hướng phía giường lớn mà đi, không có ý tốt nhắc nhở, “Đêm đó nàng khiêu khích trẫm, bây giờ trẫm phải đòi lại cả gốc lẫn lãi, A Hoành trốn không thoát rồi.”
Từ bàn trang điểm đến giường khoảng cách không có xa, Sài Chiêu đi mấy bước đã cởi xong phượng bào trên người Nhạc Hoành, chỉ còn lại trung y màu vàng nhạt, tôn lên dáng người mạn diệu khiến y lạc hồn thất phách.
Sài Chiêu đem người trong ngực cẩn thật đặt xuống giường lớn, mình lại ngồi xuống chăm chú ngắm nàng một lúc, ngón tay lần vào trong cổ áo Nhạc Hoành, vuốt ve xương quai xanh, chậm rãi trượt xuống bên dưới, thành thục cởi ra trung y của nàng, mắt không chớp nhìn thềm ngực nõn nà, không nhịn được nuốt yết hầu.
Nhạc Hoành len lén hé mở mắt, thấy hai mắt Sài Chiêu như muốn toé lửa, thẹn thùng định xoay người đi, Sài Chiêu cảm nhận được nàng muốn trốn, cúi người đè lại tay nàng thấp giọng ra lệnh: “Không được động.”
Nữ nhân sau khi sinh nở thân thể sẽ đẫy đà xinh đẹp hơn, Sài Chiêu than thở vùi đầu vào nơi mềm mại mất hồn kia, ngậm lấy nơi ngập tràn mùi sữa … không muốn rời đi…
Thấy bản thân mình quần áo sớm đã xộc xệch mà Sài Chiêu vẫn một thân chỉnh tề, Nhạc Hoành ảo não định đẩy y ra, sẵng giọng, “Chàng cố ý trêu chọc ta phải không …”
Sài Chiêu lưu luyến ngẩng đầu, thấy Nhạc Hoành dưới thân đỏ mặt cười, ánh mắt lại ướt át, thừa dịp nàng không để ý, bàn tay đã đi tới hoa viên bí mật của nàng, nơi đó sớm đã ướt át …
Nhạc Hoành vô thức nghẹn ngào rên lên, siết chặt tay Sài Chiêu, thân thể run rẩy, “Sài Chiêu... Sài Chiêu...”
“Ta đây.” Sài Chiêu đáp lời, động tác trên tay không có ngừng lại, cảm thụ được hơi thở dồn dập của thê tử, hoà theo nàng, “Ta ở đây…”
Nhạc Hoành không ngừng run rẩy, cố gắng đè nén khoái cảm đang dâng lên, tiếng rên rỉ cũng càng lúc càng lớn, Nhạc Hoành không muốn rên lên tiếng, nhưng thân thể tựa như đã không thuộc về mình nữa mà đã sớm … thuộc về nam tử nàng yêu tha thiết này.
Giữa hai chân từng dòng chất lỏng tuôn ra, giờ khắc này Nhạc Hoành đã sớm quên đi xấu hổ, dán môi hôn lấy Sài Chiêu, tựa như con thú nhỏ hân hoan nhiệt tình.
Bàn tay mềm mại đi đến bên hông Sài Chiêu, khẽ dùng lực liền kéo được đai lưng xuống, Sài Chiêu đứng dậy, vài ba cái đã cởi ra long bào, sau đó lập tức dán thân thể nóng hừng hực lên người Nhạc Hoành.
Sài Chiêu sớm đã sắp bùng nổ, dồn dập nói: “Lúc này làm sẽ không sao chứ …”
Nhạc Hoành thấy y tuy đã khát vọng nhưng vẫn do dự thân thể của mình, khẽ vỗ lưng y nói: “Chắc là không sao đâu …. Chẳng lẽ chàng vẫn có thể dừng lại không làm sao?”
Sài Chiêu thở dốc, “Vậy … để ta nhẹ một chút … cố … “ chữ “gắng” phía sau còn chưa nói ra, nơi cực nóng đã chôn sâu vào nơi ấm áp của Nhạc Hoành, cả hai người đều thoả mãn hô lên.
Người ta vẫn nói nữ nhân ôn nhu như nước, Nhạc Hoành dưới thân lúc này lại như làn nước ấm, Sài Chiêu vừa vào đã không thể kiềm chế, vừa rồi còn nói cố gắng nhẹ hơn, nhưng lúc này đã không thể khống chế được mà dùng sức, từng chút một hoà cùng tiếng rên rỉ ngày càng cao của nàng, hận không thể mãi mãi chìm sâu trong nàng.
Hai người đã lâu không ân ái, giờ phút này lại vô cùng ăn ý, Nhạc Hoành nghênh đón Sài Chiêu hồi lâu, cuối cùng cũng mồ hôi đầm đìa, tay túm chặt đệm chăn dưới người, Sài Chiêu đan tay cùng nàng, hai người đều cảm nhận được nhịp đập đồn dập của đối phương, cũng nhanh chóng lên đỉnh.
“A Hoành, nhìn ta.” Sài Chiêu hôn lên cánh môi ướt át ra lệnh, “Nhìn … ta…”
Nhạc Hoành mê ly mở đôi mắt sớm đã nhuốn đầy dục cảm, Sài Chiêu thấy thế nên càng thoả mãn, thân thể càng mạnh mẽ hơn, …. Nhạc Hoành cong người, ôm lấy cổ Sài Chiêu, Sài Chiêu bị nàng ôm chặt lấy, khàn khàn rống lên một tiếng, phun dòng nhiệt ấm áp vào cơ thể nàng, Nhạc Hoành mềm yếu quấn quýt cùng y, Long -Phụng gắn bó, khó mà rời xa.
Hai người sóng vai nằm trên giường, trước mắt đều là vàng son gấm vóc, thêu hoa văn Long – Phượng tinh xảo, choáng ngợp ánh mắt Nhạc Hoành.
Nhạc Hoành nheo mắt, chỉ vào hoa văn kim tuyến hình rồng nói: “Chàng nhìn xem…”
Sài Chiêu theo hướng tay nàng chỉ mà nhìn, sau đó giơ tay kéo tay nàng lại thấp giọng nói: “Có phải A Hoành vẫn nghĩ mình đang nằm mơ không?”
“Từ khi gặp chàng lần đầu tiên đã như là …”Nhạc Hoành khẽ cắn vai Sài Chiêu, “Giống như là … một giấc mộng ….không bao giờ tỉnh…”
“Nếu như mộng đẹp, cũng đừng tỉnh lại.” Sài Chiêu xoay người một cái đã lại đặt Nhạc Hoành dưới thân, “Trẫm đưa nàng quay lại giấc mộng …”
Không đợi Nhạc Hoành phát ra tiếng, Sài Chiêu đã bá đạo chiếm lấy nàng, ngang ngược khó môi nàng, kéo dài động tác dưới thân không bao giờ ngừng lại.
Long sàn vững chắc vang lên những tiếng động khiến người khác đỏ mặt, rèm che không ngừng lay động, Nhạc Hoành có chút tức giận nhìn vẻ phấn khích của Sài Chiêu, nhưng khoái cảm lại vây hãm khiến nàng không thể đẩy ra, chỉ đàn thuận theo ôm lấy eo y, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh thoả mãn.
Từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán Sài Chiêu dọc theo thái dương chảy xuống nơi mềm mại của Nhạc Hoành, hội tụ lại thành dòng suối nhỏ chảy qua khe rãnh mê người, lấp lánh như sương mai, cùng với tiếng gầm nhẹ của nam nhân, dòng suối ngưng thành hồ nước, đưa hai người lên đỉnh tinh hoa ân ái…
Nhạc Hoành chỉ nhớ, khi kéo rèm ra phía bên ngoài trời vẫn sáng, lúc này Sài Chiêu cuối cùng cũng đã mệt mỏi nằm xuống thiếp đi, đèn lồng bên ngoài đều đã thắp sáng.
Nhạc Hoành xoay người định dậy mặc y phục vào, mới xoay người cánh tay đã bị Sài Chiêu kéo lấy. “Đừng dậy, nằm cùng trẫm một lát.”
Thấy y không có ngủ, Nhạc Hoành chợt có chút sợ, gắng sức nói: “Có hơi khát, ta đi uống ngụm nước đã.”
Sài Chiêu cong khoé miệng, kéo Nhạc Hoành ôm vào ngực, cười nói: “A Hoành sợ trẫm sao? Trẫm hứa với nàng, đêm nay dừng ở đây, ai bảo nàng lần trước dám khiêu khích trẫm?”
Nhạc Hoành thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cứng miệng giận dữ nói: “Khát thật đó, cũng không biết giờ gì rồi, bữa tối còn chưa có ăn …”
Sài Chiêu bật cười lớn, lật người đứng dậy nhặt quần áo xung quanh mặc lại, quay đầu nhìn búi tóc toán loạn và gò má ửng hồng của nàng, nhặt lược gỗ lên nói: “Đầu mới chải xong đã rối tung rồi, để trẫm chải giúp nàng.”
Nhạc Hoành cũng không nói gì, ngước mắt nhìn vạt áo chưa kéo kín của Sài Chiêu, bên trong còn có vết sẹo bị trúng tên không mất đi, đứng dậy đến gần Sài Chiêu, ngón tay khẽ vuốt, đau lòng nói: “Bây giờ nhớ lại, thực sự là đáng sợ, nếu sâu hơn nửa thốn …”
Nửa thốn: nửa đốt ngón tay
Sài Chiêu nắm tay Nhạc Hoành đạt trên ngực trấn an nói: “Không phải bây giờ trẫm vẫn rất ổn đứng trước mắt nàng sao?”
Nhạc Hoành nhớ ra điều gì đó, nhìn chăm chú vào tròng mắt xám của y, “Chàng có còn nhớ mình vẫn còn nợ ta một lời hứa thứ ba không?”
Đầu tiên Sài Chiêu có chút sửng sốt, lập tức bật cười gật đầu nói: “Đương nhiên còn nhớ, trong rừng ở Tuy Thành, khi trẫm muốn mang nàng đi, đã phải hứa với nàng ba điều, trẫm cũng đã từng nói là ba điều, 30 điều hay 300 điều trẫm đều đáp ứng hết. Sao rồi … A Hoành nghĩ ra điều thứ ba rồi sao? Nói cho trẫm nghe xem, bất luận là chuyện gì, trẫm cũng hứa với nàng.”
Nhạc Hoành ôm chầm lấy Sài Chiêu, nhón chân lên ghé vào bên tai y, gằn từng chữ nói: “Ta muốn chàng hứa với ta, sau này tuyệt đối không được ngự giá thân chinh nữa.”
Sài Chiêu bất động, vỗ nhẹ lưng Nhạc Hoành, dịu dàng nói, “Trẫm còn tưởng rằng là đại sự gì, không thể ngự giá thân chinh? Không bằng, A Hoành nghĩ lại điều kiện khác đi?”
“Đây là chuyện thứ ba!” Nhạc Hoành ngồi dậy cố chấp nói, “Đao kiếm không có mắt, lòng người khó dò, chàng tuyệt đối không thể lại tự mình lâm trận nữa.”
Sài Chiêu cúi đầu cài cúc áo, sau đó bẻ lại cổ áo cho Nhạc Hoành, yêu thương nói: “A Hoành của trẫm mãi mãi vẫn bướng bỉnh như vậy, không được nhíu mày, trẫm … hứa với nàng được chưa?”
“Có thật không!” Nhạc Hoành vui vẻ nói.
“Vua không nói chơi.” Sài Chiêu điểm vào trán Nhạc Hoành nghiêm túc nói.
Ánh sáng đèn lồng đỏ bên ngoài, chiếu tình cảm ấm áp trong phòng, khoá lại lưu luyến của hai người bên trong,
Bên ngoài Thái Y viện.
Thẩm Khấp Nguyệt mới đẩy nửa cánh cửa ra, mặt trời chiếu trên nền tuyết trắng, phản quang chói mắt, Thẩm Khấp Nguyệt nằm ở trong căn phòng mờ tối mấy ngày, mới mở cửa ra đã bị choáng ngợp vội đóng chặt cửa, lùi lại mấy bước không muốn đi về phía trước.
“Đi.” Thị vệ không nhịn được nói, “Còn muốn nương nhờ thái y viện sao? Đi mau!
“Đi đâu?” Thẩm Khấp Nguyệt buông tầm mắt xuống, “Pháp trường, hay là...”
“Thật sự muốn lấy mạng của ngươi thì việc gì phải hao tiền tốn sức cho ngươi ở Thái Y viện mấy ngày nay?” Ân Sùng Quyết phủi tay đi đến gần Thẩm Khấp Nguyệt, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nàng ta nói: “Đi, đi đến nơi ngươi sẽ ở đó nửa cuộc đời còn lại.”
Mắt hạnh chợt có chút thần sắc, xong Thẩm Khấp Nguyệt lại tuyệt vọng lắc đầu, “Ta không đi, ta không đi đại lao, ta thà chết, cũng không muốn bị giam ở nơi đó... Ta muốn chết! Cầu Ân tướng quân thành toàn, cầu Ân tướng quân thành toàn!”
Người đi sau Ân Sùng Quyết cười ha ha nói, “Không phải là Ân tướng quân, Nhị thiếu gia nhà chúng ta, đã được hoàng thượng phong là Trung Nghĩa hầu, nên —— gọi là Ân hầu gia!”
“... Ân hầu gia...” Thẩm Khấp Nguyệt lẩm bẩm chê cười, “Ân hầu gia... Được làm vua thua làm giặc, quả là thế, một kẻ ở trong tử lao sống không bằng chết, một kẻ khác đã là ngôi cửu ngũ chí tôn của Đại Chu... Ta cược một ván, liền cũng là thua suốt đời sao..”
Ân Sùng Quyết chắp tay thấp giọng cười nói: “Ngươi nói không sai, chúng ta đều là dân đánh bạc, chỉ là bản hầu gia có ánh mắt tốt hơn ngươi nhiều, người đâu, đưa Thẩm Khấp Nguyệt đi.”
Bên ngoài thiên lao, Sài Tịnh dựa vào cột ngoài hiên đã đứng hồi lâu, bầu trời bỗng dưng đổ tuyết, từng bông tuyết nối đuôi nhau rơi xuống, gió lạnh lại thổi, khiến cho mấy người đứng sau cũng phải dậm chân sửa ấm.
“Công chúa, tuyết rơi rồi.” Vân Tu vươn tay đón bông tuyết nói.
Sài Tịnh trầm mặc nhìn hướng Thái Y viện, không có đáp lại lời Vân Tu. Vân Tu nhận lấy ô giấy từ người hầu đưa đến, bung lên đứng che cho Sài Tịnh, còn người mình lại nhô ra ngoài, chẳng qua chỉ chốc lát, cả người đã đầy tuyết trắng.
Thẩm Khấp Nguyệt ngẩng đầu, bầu trời âm u mây đen dày đặc, càng ngày bông tuyết càng nhiều càng lớn, như muốn bao phủ lấy nàng ta, trên má, trên mũi, trên lông mày …
Ân Sùng Quyết liếc mắt nhìn nàng ta, thản nhiên nói: “Đại Chu nhiều tuyết, nghe nói ngày đông dài dằng dặc, trăm ngày đều chìm trong tuyết trắng, tiếc là, kiếp này của Thẩm cô nương sợ là đây là lần cuối nhìn thấy tuyết của Đại Chu…”
Thẩm Khấp Nguyệt ngẩng khuôn mặt xinh đẹp tươi cười, chống thân thể vô lực gian nan chậm rãi bước đi.
Thẩm Khấp Nguyệt thấy bóng Sài Tịnh dần dần hiện rõ trước mắt, vẫn là y phục màu xanh, tĩnh lặng như một pho tượng, ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, nhưng không có hận ý như nàng ta nghĩ, dường như hờ hững nhìn một người xa lạ, thoáng qua rồi quên.
Hai người cách màn tuyết dày đặc nhìn nhau, Thẩm Khấp Nguyệt chìm trong biển tuyết tựa như đã bị đánh bại, nhưng vẫn ngoan cố đứng thẳng người, nhìn Sài Tịnh cười khẽ nói: “Công chúa, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Sài Tịnh cụp mắt nhìn y phục bằng vải thô trên người Thẩm Khấp Nguyệt, “Người tựa như đoá cúc vàng, còn chịu đựng được không?”
“Đa tạ công chúa quan tâm.” Thẩm Khấp Nguyệt hơi khuỵ gối xuống nói, “Vào cửa thiên lao sau lưng công chúa, còn có cái gì mà không chịu được, chẳng qua cũng là nhắm mắt cho hết đời … chỉ cầu thời gian như thoi đưa, sớm kết thúc tính mạng này.”
Sài Tịnh vỗ vào tường nhà lao cười cười nói: “Tường dày chắc chắn, bên trong ấm áp vô cùng, có ăn có mặc cũng không lo chết đói, lo bị lạnh chết …. Thời gian như gió thoảng, ngươi nhất định có thể sống thật lâu, thật lâu …”
Ánh mắt Thẩm Khấp Nguyệt tràn ngập hận ý, cắn răng run rẩy nói: “Ngươi hận ta, hận ta đoạt phu quân của ngươi, nếu hận ta thấu xương, hãy giết ta, giết ta đi! Nhạc Hoành đã nói với ta rồi, theo luật pháp Đại Chu, mật thám nhất định phải chết, ngũ mã phanh thây cũng được, lăng trì xử tử cũng được, giết ta đi, giết ta đi!”
“Thứ ngươi muốn giành, sẽ là của ngươi.” Sài Tịnh không chút gợn sóng nói: “Cả đời này, đều là của ngươi.” Sài Tịnh thong thả bước đi cao quý, nhường lối vào thiên lao, chỉ vào bên trong nói, “Lý Trọng Nguyên của ngươi đang ở bên trong chờ ngươi. Đời này kiếp này, các ngươi cũng sẽ không phải xa nhau.”