Sẵn Sàng Chưa Nào? (Con Gái Mỹ 2)
Chương 5
Chị Lucy đang ngồi tại bàn ăn với một chồng sách vở bày la liệt trước mặt
Vào tối thứ sáu.Tối thứ sáu đấy nhé.Chị Lucy không bao giờ ở nhà vào tối thứ sáu.Cách đây không lâu,chị ấy vẫn luôn có mặt ở trận đấu hoặc đi chơi cùng anh Jack vì hầu như cuối tuần nào anh ấy cũng về thăm chị.Tất nhiên gần đây,chị ấy làm việc vào ca tối thứ sáu ở cửa hiệu Bare Essentials,ngoài khu thương mại
Nhưng không phải tối thứ sáu này.Tối thứ sáu này,chị ấy đang ngồi ôn tập từ vựng luyện thi SAT (chính điều đó thuyết phục tôi rằng đây không phải nhà tôi,không phải chị tôi,tất cả đều không phải)với Harold Minsky
Có rất nhiều nơi tôi biết sẽ tìm gặp được Harold Minsky.Potomac Video là một trong số đó,ngay chính khu vực phim hoạt hình tôi vừa dành ra một giờ đồng hồ để sắp xếp.Hay có thể khu vực phim khoa học viễn tưởng.Tôi dứt khoát tin chắc sẽ gặp anh ta tại phòng máy tính ở trường ,nơi anh ta gần như sống hẳn ở đó với tư cách phụ tá cho giáo sư Andrews ,giám thị phòng máy tính.
Tôi sẽ không ngạc nhiên hết sức khi thấy Harold tại gian truyện tranh Nhật Bản ở trung tâm phát hành sách Barnes & Noble,hay đứng trước Beltway Billiards,nới anh ta cùng đám bạn dành hàng giờ đồng hồ để đạt được điểm cao trong trò chơi Arcade Legends
Nhưng tôi có thể nói rằng trong cả triệu năm tôi cũng không mong đợi có lúc lại thấy Harold Minsky tại nhà mình...lại càng không phải đang ngồi đối diện với chị Lucy của tôi nơi bàn ăn.
"Tinh nghịch" chị Lucy vừa nói vừa nghĩ ngợi khi tôi đi vào. "Ý anh là niềm vui tột độ phải không?"
Harold trả lời bằng giọng chán nản "Không phải" Sau đó khi thấy chị tôi không đáp lại gì cả,anh ta gợi ý "Nó là tính từ"
"Tinh nghịch" .Chị Lucy ngước mắt lên trần nhà như thể trông chờ nàng tiên từ vựng từ ngọn đèn chùm bay ào xuống giúp chị.Thay vì thấy vậy,chị lại để ý đến tôi đang đứng sững ở ngưỡng cửa,miệng há hốc.
"Ồ,chào Samantha",chị cười rạng rỡ. "Em biết anh Harold chứ? Harold ,đây là em gái em,Samantha.Samantha ,đây là Harold .Em biết đấy,ở trường"
Tôi biết tỏng rồi.Harold là phụ tá giáo sư ở phòng máy tính của tôi.Tôi cất lời "Vâng,chào anh Harold"
Harold gật đầu với tôi sau đó quay gương mặt đeo kính (sao lại không thế được khi bố mẹ đã đặt tên cho anh ta là Harold?) về hướng chị Lucy.Bố mẹ anh ta nghĩ thế nào nhỉ? Chẳng lẽ họ không biết đặt tên Harold cho con là lời tiên đoán sẽ thành hiện thực ,bảo đảm biến đứa con trở thành tất cả những gì cái tên đại diện như : kính cận,một cái đầu với tóc nâu rậm rạp rất cần cắt tỉa,dáng đi loạng choạng bởi tầm vóc đã cao vọt hơn sau in-sơ so với màu hè năm ngoái khiến anh ta trở thành một trong những gã cao nhất trường nhưng lại không tham gia đội bóng rổ,mặc áo sơ mi màu cam kiểu Hawaii,đuôi áo ló ra khỏi lưng quần Levi's qua thấp?
"Thôi nào",anh ta nói bằng giọng thẳng thắn mà tôi chắc rằng từ trước đến giờ trong đời chị Lucy chưa anh chàng nào từng nói với chị tôi như thế. "Em biết từ này mà.Chúng ta vừa xem xong"
"Tinh nghịch",chị Lucy ngoan ngoãn lên tiếng.Sau đó quay sang tôi,chị nói thêm "À,chị mua cho em rồi đó Samantha.Thứ mà hai chị em mình nói hôm trước ấy.Chị để trên giường em đó"
Ban đầu tôi không biết chị Lucy đang nói gì.Nhưng khi chị ấy chậm rãi nháy mắt ra hiệu,tôi chợt nghĩ ra...và tôi đỏ mặt.Ôi,cực kỳ luôn!
May thay anh Harold đang rất chú tâm vào việc làm thế nào để chị tôi nhớ ra định nghĩa của từ "tinh nghịch" (trong sách SAT định nghĩa đó là "ranh mãnh trong thể thao,gian xảo trong vui chơi hay rất hài hước , vui nhộn") nên không để ý đến tôi.
"Lucy" anh ta nghiêm khắc kêu lên, "Nếu em không cố gắng,anh thấy không có lý do gì để lãng phí thời gian của anh và tiền bạc của bố mẹ em..."
"Không,không chờ đã",chị Lucy vội vàng nói. "Em biết từ này mà.Thật đấy,em biết mà.Tinh nghịch.Chẳng phải nó có nghĩa " vui sướng" sao?. Giống như thắng lợi trong trận đá banh khiến anh ta cảm thấy tinh nghịch?"
Tôi phải đi qua phòng khách để lên tầng trên.Bố mẹ đều ngồi đó,giả vờ đọc báo những tôi biết cả hai đang lắng nghe chị Lucy và anh chàng gia sư mới.
"Chào con yêu",mẹ lên tiếng khi thấy tôi. "Công việc thế nào?"
"Cũng bình thường ạ" tôi trả lời,vẫn cúi đầu với hy vọng mẹ không thấy hai gò má chưa hết đỏ bừng của tôi. "Chuyện đó diễn ra bao lâu rồi ạ?" tôi chỉ tay ra sau hướng về phía phòng ăn.
"Tối nay là buổi đầu tiên",mẹ nói "Mẹ gọi đến trường họ nói cậu Harold này là gia sư luyện thi SAT giỏi nhất.Con có biết cậu ta không? Con nghĩ cậu ta có khả năng giúp đỡ chị con không?"
"À" tôi chậm rãi đáp. "Chắc chẳng ai có làm được ngoài anh Harold"
"Họ nói với mẹ rằng cậu ta được xem là người chắc chắn vào được trường đại học Harvard" mẹ nói tiếp. "Thực ra là tất cả các trường Ivy đấy"
"Dạ" tôi nói. "Đúng là anh Harold,tốt rồi".
"Mẹ đã yêu cầu gia sư nữ" ,mẹ nói,bảo đảm rằng mình đã hạ thấp giọng để chị Lucy và anh Harold không thể tình cờ nghe được, "vì mẹ không muốn sự việc trở thành bất kỳ...biến chứng lãng mạn nào.Con biết bọn con trai thế nào với chị con rồi đấy.Nhưng khi mẹ thấy Harold xử sự với Lucy ,mẹ biết cậu ta hoàn hảo.Cậu ta thậm chí còn chẳng nhận ra chị con..à,băn chất chị con ấy"
Mẹ thật tế nhị khi không đề cập thẳng thừng và nói luôn ra điều tất cả mọi người đều đang nghĩ tới: rằng chị Lucy qua rực rỡ,bọn con trai ngoài đường đều trúng phải tiếng sét ái tình ngay khi thấy chị,và thường bám theo chị,chìa ra mảnh giấy ghi nguệch ngoạc số di động của họ,những thứ đó chị Lucy luôn lịch sự nhận rồi không hề do dự cho vào thùng rác trong phòng khi dọn dẹp túi xách mỗi tối.
"Dạ",tôi nói. "Đúng thế.Đó mới là anh Harold .Anh ta chẳng hề mê mẩn những thứ mà ai cũng thích".Cũng chẳng mê con gái,thật đấy.Trừ khi cô nàng đó mang tên Lara Croft và sống trong máy trò chơi Playstation
"Bố không quan tâm chuyện cậu ta có thích chị con hay không",bố lên tiếng,lật mạnh trang báo đang cầm trên tay. "Cậu ta cứ đưa được điểm số của chị con tăng lên là bố vui rồi".
"Ồ,anh Richard",mẹ nói . "Đừng nói to thế.David gọi điện thoại khi con còn ở chỗ làm đấy,Samantha à.Cậu ta nói khi nào tiện,con gọi lại cho cậu ấy"
"Gì ạ?" tôi kêu lên "Tuyệt"
Chỉ có điều tôi không có ý nói tuyệt.Thực ra tôi muốn nói từ trái nghĩa với chữ "tuyệt".Bởi lẽ tôi biết lý do anh ấy gọi điện thoại.Để xem bố mẹ tôi đã nói gì .Để xem chúng tôi có thể ở bên nhau chới cờ Ấn Độ vào Lễ Tạ ơn không.
Và sự thật là tôi không bao giờ thực sự trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt nhất của môn cờ.
Tôi tự hỏi anh ấy sẽ làm gì nếu tôi từ chối? Không em không muốn đến Trại David đón Lễ Tạ ơn với anh David à.Anh ấy sẽ "đá" tôi ư? Ý tôi là ,sẽ như thế sao nếu tôi gặp và nói với anh rằng trong khi anh ấy nghĩ chúng tôi đã sẵn sàng ngủ với nhau thì tôi lại chưa chắc chắn lắm?
Không,không đời nào.David không phải loại người đó.Trước hết ,anh ấy tuyệt đối đứng đắn,một đảng viên,mặc áo thun in hình ban nhạc Boomtown Rats xuất sắc,đi giày ba ta cao cổ hiệu Converse và có một danh sách dài toàn các phim khoa học viễn tưởng cầng ghi băng lại bằng thiết bị TiVo.Và người đứng đắn tuyệt đối không thể bỏ bạn gái chỉ vì không được đáp ứng,đó là kiểu của những gã không ra gì.Tôi nghe nói thế chứ,khôn phải do đã quen biết một gã không ra gì đâu
( Boomtown Rats là nhóm nhạc nổi tiếng thập niên 70)
Và thêm nữa tôi biết David thực sự yêu tôi.Tôi nhận ra điều đó qua cách anh ấy đùa vui về mái tóc của tôi phút trước,rồi từ từ nhìn xuống cổ tôi,sau đó nói rằng anh ấy thấy tôi hấp dẫn biết bao trong chiếc áo Nike mới.Tôi cũng biết điều đó bởi tôi là người cuối cùng anh ấy trò chuyện mỗi đêm trước khi đi ngủ (anh ấy không bao giờ quên gọi vào di động của tôi...nếu tôi đã ngủ hay giả vờ ngủ như tối qua,anh ấy sẽ để lại tin nhắn) và là người đầu tiên anh ấy gọi khi thức dậy (không phải lúc nào tôi cũng nghe máy vì tôi không đủ sức trò chuyện trước khi uống lon nước Dr Pepper không đường buổi sáng)
Và anh ấy không gọi điện vì cảm thấy phải làm thế,nếu không tôi sẽ suy sụp tinh thần như kiểu của chị Lucy và anh Jack ,mà chỉ vì...vì anh ấy muốn làm thế thôi.
Không,David sẽ không bỏ tôi nếu tôi nói với anh rằng tôi chưa sẵn sàng .Anh ấy yêu tôi.Anh ấy sẽ đợi
Tôi nghĩ thế
Vả lại ,nếu anh ất thật sự bỏ tôi,báo giới sẽ ăn tươi nuốt sống anh mất.Không phải khoe khoang đâu nhưng tôi được dân Mỹ yêu mến hết mực vì đã cứu mạng vị lãnh tụ của họ
Cho dù hành động đó xảy ra trước vụ nhuộm tóc.Ai biết được Margery tại Poughkeepsie sẽ cảm thấy thế nào về tôi một khi nhìn thấy diện mạo mới toanh có vẻ giống Ashlee Simpson của tôi đây?
"Sáng kiến Về với Gia Đình mà bố David đang xúc tiến",mẹ lên tiếng,phá vỡ giây phút tôi đang trầm ngâm về chuyejn thầm kín của mình. "Mẹ thực sự rất thích ý tưởng đó.Đôi lúc mẹ cảm thấy như chẳng bao giờ gặp được các con ,các con quá ư bận rộn"
Tôi trố mắt nhìn mẹ,hoàn toàn bị sốc.
"Lỗi của ai cơ chứ?" tôi gần như hét lên . "Chuyện làm thêm này đúng ra đâu phải ý tưởng CỦA CON,bố mẹ biết mà"
Bố hạ tờ báo xuống lần nữa. "Điều quan trọng là các con phải học được giá trị của..."
"Dạ,dạ" tôi ngắt lời bố . "...của đồng tiền.Con biết rồi" .Như thể còn thứ gì đáng giá một đồng ấy. "Nói đến đây con mới nhơ,chị Lucy đổi ca làm ạ,hay có chuyện gì? Sao hôm nay chị ấy về nhà sớm vậy? Bình thường chị ấy không từ khu thương mại về nhà trước mười giờ mà"
Tôi để ý thấy bố mẹ trao cho nhau cái nhìn thoáng qua.Đừng nghĩ tôi không thấy.
"Bố mẹ quyết định,dựa vào điểm thi SAT của Lucy,chị con cần dàng thêm thời gian cho chuyện học hành,bớt thời gian đi chới và đi làm",mẹ nhẹ nhàng nói.
Mất một phút tôi mới hiểu ra ý mẹ.Sau đó,khi đã hiểu ,miệng tôi lại há hốc thêm lần nữa.
"Đợi chút" ,tôi gào lên. "Chị ấy được nghỉ làm chỉ vì trượt kỳ thi SAT sao? Thật không công bằng!"
"Suỵt ,nói nhỏ nào Samantha".Mẹ lo lắng liếc về phía phòng ăn. "Lucy rất buồn về việc phải đưa đơn xin nghỉ ở Bare Essentials .Con biết chị con quý khoản giảm giá cho nhân viên thế nào rồi..."
"Vậy nếu điểm số của con bắt đầu sa sút" tôi gặng hỏi. "Con có thể nghỉ làm ở Potomac Video phải không ạ?"
"Samantha!" Mẹ nhìn tôi với ánh mắt khiển trách. "Nói năng kiểu gì vậy hả? Con yêu công việc đó mà.Con luôn miệng nói về cô bạn Donna xinh xắn của con.và nào là con bé đáng yêu ra sao..."
"Dauntra"
"Mẹ muốn nói đến Dauntra ấy.Vả lại con có thế xử lý một lịch làm việc dày đặc hơn chị con.Con luôn luôn coa khả năng làm thế mà"
"Và hãy thấy con thật may mắn về chuyện đó",bố nhận xét ,quay lại với tờ báo,. "Nếu không bố mẹ đã bắt con nghỉ lớp vẽ như đã bắt chị Lucy nghỉ tham gia đội cổ vũ."
Tôi trố mắt,sốc "toàn tập"
"Đợi đã...bố mẹ bắt chị ấy nghỉ tham gia đội cổ vũ sao?"
"Kỳ thi SAT quan trọng hơn chuyện tham gia cổ vũ", bố nói .Bố nghĩ thế vì xét trong trường học bố khá giống với ..Harold trong các câu chuyện tôi đã nghe.
"Chị con chỉ nghỉ một thời gian thôi",mẹ nói "Nếu nâng điểm số lên được,chị con có thể trở lại vào đội cổ vũ.Bố mẹ đã nói chuyện với huấn luyện viên.
Cô ấy hiểu tằng chỉ vì có quá nhiều việc ...nào là tham gia cổ vũ ,nào là bài tập..."
"Sẽ không đến nỗi quá nhiều",bố lên tiếng từ sau trang báo, "nếu kẻ nào đó đừng về đây mỗi cuối tuần và dành từng giây từng phút không ngủ ở bên con bé"
"Thôi nào Richard" mẹ nói ."Em đã nói chuyện với nhà Slater rồi.Và họ đồng ý sẽ bảo ban Jack.."
"Điều đó có lời nhiều lắm đây" ,bố càu nhàu,vẫn không rời trang báo. "Cái thằng đó chẳng bao giờ nghe lời họ..."
"Richard à" mẹ kêu lên.
Tôi nhận ra ám hiệu ho biết cần rời khỏi nơi này.Chẳng bao giờ vui vẻ gì khi nghe bố mẹ gây gổ về bạn trai chị Lucy .Bố mẹ thường cãi cọ mỗi lúc nhắc đến tên anh ta.Không phải cả hai không hoàn toàn nhất trí trong quan điểm về anh ta mà cả bố và mẹ đều ghét anh ta.Nhưng vì hai người có ý kiến khác nhau về việc tìm cách tốt nhất để xử lý tình hình.Mẹ cho rằng nếu dùng phương pháp cố ngăn trở mối quan hệ thì chỉ khiến tình cảm chị Lucy dành cho anh Jack càng sâu đậm hơn,giống như tình cảm của Hellboy dành cho Liz chỉ càng thêm mạnh mẽ khi người ta cố ngăn anh gặp cô khi cô đến viện nghiên cứu tâm thần.
Trái lại,bố nghĩ nên cấm chị Lucy không được gặp anh Jack nữa và như vậy sẽ giải quyết được vấn đề.
Đó là lý do vì sao anh Jack và chị Lucy vẫn tiếp tục đi chơi.Vì mọi người (ngoại trừ bố tôi) điều hiểu rằng bảo một cô gái không được đi chơi với một anh chàng nào đó chỉ khiến cô ta càng muốn đi chơi với anh ta hơn.
Đây là một khía cạnh khác trong cuộc sống của chị Lucy tốt đẹp hơn rất nhiều so với cuộc sống của tôi.Chị ấy hẹn hò với anh chàng mà bố mẹ tôi không ưa và cũng chả tin tưởng ,như vậy khiến bố mẹ lo lắng cho chị ấy suốt ngày
Chị Lucy may mắn thật.
Tuy nhiên ,may mắn của chị ấy phần nào đã bay biến,chí ít về chuyện tham gia đội cổ vũ.Ý tôi là,việc này có thể hủy hoại sự nghiệp tham gia đấu tranh vì nam nữ bình quyền nhưng chị Lucy thực sự thích tham gia cổ vũ.Và giờ đây chị đã bị tước mất niềm yêu thích đó.
Thế nhưng chị Lucy không có vẻ quá đau buồn khi chị ngồi ngoài kia với anh Harold già dặn.Điều đó thật kỳ lạ,bởi lẽ ,bất kể chị ấy có nhớ nhung công việc cổ vũ hay không,một điều chị ấy dứt khoát sẽ nhớ,chính là anh Jack...Dù sao thì anh ấy ĐANG ở đâu nhỉ? Tại sao anh ấy không đập cửa ầm ầm và khăng khăng gặp bằng được chị Lucy? Chẳng lẽ ông bà Slater đã "bảo ban" anh ấy như mẹ tôi nói?
Nhưng anh Jack .một dân chơi thành thị,không phải kiểu người dễ dàng chấp thuận không gặp bạn gái chỉ vì bố mẹ mình nói rằng cô nàng đang gặp rắc rối ở trường và anh ấy cần để cho cô bạn mình được yên.Thực tế từ khi bắt đầu học ở Đại học Thiết kế tận Đảo Rhode,anh ấy thể hiện bản tính bất cần của nghệ sĩ nhiều hơn bao giờ hết,cùng với chiếc mô tô mới và những thứ tương tự.
Thôi,được bố mẹ tuyệt đối cấm chị Lucy leo lên chiếc xe,cho dù anh Jack đã mua cho chị một cái mũ bảo hiểm (không phải cái chị đặc biệt thích.Chị Lucy muốn một cái mũ bảo hiểm màu hồng.Vã lại chị nói nó làm tóc chị bẹp cả xuống)
Nhưng điều đó không có nghĩa anh Jack không thể dùng xe rồ máy chạy qua nhà tôi,như tôi thường nghe thấy,vào giũa đêm khuya...
Tuy nhiên,nhớ lại chuyện đó,thực sự gần đây tôi không thường xuyên nghe thấy tiếng gầm rú từ chiếc mô tô Harley của anh Jack.Chuyện gì vậy nhỉ? Tôi phải điều tra chị Lucy sau khi anh Harold ra về
Trong khi chờ đợi ,tôi xem xét chiếc hộp chị Lucy mua cho tôi.
Nó nằm đúng nơi chị Lucy nói đã đặt ở đó,ngay giữa giường tôi.Tôi nhìn vào bên trong chiếc túi giấp màu nâu khó phân loại và thấy hai cái hộp.Hộp đầu tiên mang dòng chữ CÓ GÂN MANG LẠI KHOÁI CẲM CHO NÀNG! Viết in hoa trông có vẻ nam tính.
Ô,chúa ơi.Chị tôi mua cho tôi một hộp bao cao su.
Cảm giác hơi choáng váng,tôi nhìn đến cái hộp kia .Nó có dòng chữ uốn lượn với hoa lá bên trên.Phía trong,tôi tìm thấy một hộp nhỏ và miếng nhựa,một vật dùng để bôi trông giống tampon cùng tờ hướng dẫn sử dụng.
Tờ hướng dẫn ghi CÁCH SỬ DỤNG BỌT TRÁNH THAI.
Ôi,Chúa ơi
Tôi vội nhét mọi thứ trở vào hộp,sau đó nhét hộp trở vào túi rồi cho túi xuống gầm giường.
Đây không phải điều tôi đã sẵn sàng.Không,không,không.Chưa sẵn sàng .QUÁ Ư LÀ CHƯA SẴN SÀNG.Rất ,rất chưa sẵn sàng.
Chẳng lẽ tôi,Samantha Madison lại sẽ làm thế ư? Chẳng lẽ tôi sẽ thực sự ngủ với bạn trai?
Tôi không thể thôi nghĩ về cô bé mà Kris đã nhạo báng lúc nãy...Debra,hay tên cô bé là gì cũng được.Cô ấy đã quan hệ với bạn trai.Dù sao thì mọi người cũng cho là vậy.Chuyejn gì xảy ra nếu tôi và David "làm chuyện ấy" rồi tin tức lọt ra ngoài như sự việc về Debra? Mọi người có lén gọi tôi là đứa con gái hư không?
Gần như chắc chắn rồi.
Mặc dù như vậy cũng không tồi tệ hơn bao nhiêu những cái tên mọi người đã gọi tôi (Đồng bóng,Dã man,Kẻ sùng bái quỷ Satan,Du côn,Tam thần,vân vân và vân vân)
Nhưng đó chỉ là những đứa ở trường.Với khả năng phi thường của mình trong việc đưa ảnh chụp xuất hiên trên tạp chí (chủ yếu trong phần thời trang không nên bắt chước,nhưng sao cũng được),tin tức về chuyện thầm kín của tôi gần như chắc chắn sẽ lan tràn khắp báo chí.Không phải tôi tính chuyện đi khắp nơi nói với tất cả mọi người rằng tôi còn trong trắng hay đại loại thế.Nhưng bạn biết đấy.Sẽ thậy xấu hổ nếu bà tôi đọc được bài báo...
Ngay lúc đó,Chị Lucy đi vào phòng tôi,tất nhiên là không gõ cửa.
"Này",chị nói hổn hển,rõ ràng vừa chạy vội lên cầu thang. "Cho chị mượn máy tính của em nhé"
Tôi nhìn chị chăm chăm "Máy tính chị đâu?"
" Chị mới cho Tiffany mượn lúc bọn chị ở nhà hàng The Chesecake Factory và cố tính xem phải để lại bao nhiêu tiền boa rồi cô ấy quên trả chị.Thôi nào,cho chị mượn tối nay thôi.Ngày mai chị sẽ lấy máy tính của chị lại"
Tôi đưa máy tính cho chị Lucy.Ít ra đó là điều tối thiểu tôi có thể làm,vì món quà chị ấy dành cho tôi.
"Ồ,cảm ơn em" chị ấy nói rồi định bỏ đi.
"Khoan đã..." tôi kêu lên.Cảm ơn chị về hộp bao cao su và thuốc diệt t*ng trùng.Đó là những gì tôi muốn nói.Nhưng những gì tôi thốt ra lại là "Mọi chuyện thế nào? Ý em là với ,à..... với anh Harold đó?"
"Ồ" chị Lucy đáp,vuốt lọn tóc mềm mượt màu hung sáng bóng phía sau vành tai. "Tốt lắm .Em biết không,anh Harold nghĩ rằng chị làm bài quá tệ không phải do chị không thông minh đâu.Anh ấy nghĩ chị đã quá hồi hộp khi làm bài kiểm tra."
"Thật ư?"
"Ừ.Anh Harold cho rằng nếu chị chuyên tâm,chị có thể nâng điểm số lên một trăm,có lẽ còn hơn nữa,chỉ bằng cách thực hiện vài bài tập hít thở trước khi bước vào phòng thi"
"Chà",tôi xuýt xoa ,tự hỏi đó có phải lý do Harold dường như luôn cần đến ống thuốc xịt không.Bạn biết đẩy,xuất phát từ tất cả những bài tập hít thở anh ấy hẳn phải làm để duy trì số điểm trung bình chung hoàn hảo.
"Ừ" chị Lucy nói. "Anh Harold thực sự đáng yêu,em biết đấy.Một khi em nói đến trò Deep Space Nine và anh ấy điên lên khi người ta bỏ trò Angel"
"Đúng thế",tôi lên tiếng. "Em biết mà,Em luôn mến anh Harold.Anh ấy tốt lắm.Như khi chị làm hỏng gì đó trong phòng máy tính,anh ấy chẳng làm ầm như kiểu một số trợ lý giáo sư khác.Này,em có tạo bản sao lưu không đấy?"
"Ôi trời" chị Lucy thốt lên . "Dễ thương quá.Chị không thể tin là anh ấy lại không nổi tiếng.Sao trước đây chị chưa gặp anh ấy bao giờ ,ví dụ như trong bữa tiệc hay ở đâu đó?"
"Phải rồi", tôi đáp. "Vì những anh chàng như Harold không được mời đến các dạng tiệc tùng bạn chị tổ chức"
"Em đang nói gì vậy? Bạn bè chị đâu có khinh thường ai!"
Tôi nhướng mắt.Đó rõ ràng là từ trong sách SAT ,tính nhã nhặn của Harold.
"Phải rồi",tôi đáp lại lần nữa. "Đúng thế,họ vậy đấy"
Chị Lucy không thích nghe vậy.Tôi có thể khẳng địng ,vì chị nhìn thẳng tôi và nói "À,cảm ơn cái máy tính nhé.Tốt hơn chị nên trở lại chỗ anh Harold"
Sau đó chị bỏ đi,trước khi tôi có cơ hội cảm ơn chị về những gì chị cho tôi.À ,không phải cho tôi đâu,đúng thế đấy,vì tôi nghi ngờ rằng chị muốn lấy lại gì đó...
Đúng lúc tôi đang nghĩ ngợi điều đó thì điện thoại di động của tôi reo vang
Toi không mong đợi chuyện này xảy ra,chuyện điện thoại reo ấy,tôi vẫn chưa hoàn toàn quen dùng nó,không mong đợi đến mức tôi đã hét lên khiến Rebecca từ phòng dưới hành lang kêu to "chị có muốn biêt không,Samantha ? Em đang ở giai đoạn thực sự then chốt trong lần mổ xẻ ấu trùng này đấy"
Thức ra,đúng hơn là tôi không muốn biết
Tôi có thể thấy tên người gọi là David .David ,tôi chưa nói chuyện với anh tấy,phần nào do cố tình,từ sau cuộc thảo luận tối qua dưới tán liễu rủ ngoài sân trước nhà tôi.Tôi đã làm lơ hai tin nhắn của anh ấy.Tôi phải nghe máy thôi,
Tôi sẽ nói gì đây?
"Chào",dường như đó là cách hay để mở đầu
"Chào em",David lên tiếng.
Chỉ có điều đây là câu "Chào em" không hề đơn giản.Thực ra,chưa bao giờ một câu ngắn gọn nào như vậy lại ẩn chứa nhiều điều hơn suốt từ trước đến giờ.Tất cả niềm vui sướng của David khi cuối cùng tôi đã trả lời,cùng với nỗi thất vọng không nghe hồi âm của tôi tronh hơn hai mươi bốn giờ qua ,và (tôi thật sự không nghĩ mình đang tưởng tượng) thậm chí cả sự thiếu chắc chắn đối với chuyện tôi cảm thấy thế nào về lời mời "chơi cờ Ấn Độ" với anh ấy trong dịp cuối tuần của Lễ Tạ ơn đều nằm hết trong câu "Chào em"
Tôi chắc chắn như vậy.
Có rất nhiều điều chứa đựng trong cụm từ đó.
"Em đã ở đâu vậy?" Daivd hỏi.Không phải kiểu giận dữ,chỉ là tò mò. "Anh để lại hai tin nhắn.Em vẫn khỏe chứ?"
"Dạ" tôi đáp. "Em xin lỗi.Mọi thứ cứ rối tung cả lên". Tôi đế ý thấy chiếc túi nâu chứa "món quà" của chị Lucy dành cho tôi ló ra khỏi gầm giường và tôi nhanh chóng đá nó trở vào để lớp bụi bap phủ lấy nó.Đừng hỏi tôi tại sao.Không phải David đang ở trong phòng cùng tôi.Mà cũng phải,phần nào thôi. "Chuyện trường lớp ,bạn biết rồi đấy.Và công việc"
"Ồ" David nói. "Được rồi.Vậy họ nói sao?"
Trong một giây ,tôi thực tình quên bẵng anh ấy đang nói về chuyện gì. "Ai nói gì cơ?"
"Bố mẹ em ấy",anh ấy trả lời . "Về vụ Lễ Tạ ơn"
Và mọi thứ ùa về tới tấp.
"À,Lễ Tạ ơn" tôi cất lời.Ôi chúa ơi,Lễ Tạ ơn .Anh ấy muốn biết về vụ Lễ Tạ ơn.
Ừ,tất nhiên anh ấy muốn biết rồi.Tôi muốn nói đó chính là lý do tôi lẫn tránh các cuộc điện thoại của anh ấy suốt hai mươi bốn giờ qua.Vì tôi biết anh ấy muốn câu trả lời về vụ Lễ Tạ ơn.
Đó chính là điều tôi không chắc chắn mình đã sẵn sàng trả lời anh ấy chưa.
"Ơ" tôi nói,liếc nhìn con Manet đang nằm bẹp trên giường tôi như thường lệ,nó hoàn toàn mù tịt với sự thật rằng cuộc sống của cô chủ nó đang bị đảo lộn rối tung hết cả lên.Chó thì làm chuyện ấy thật quá dễ dàng "Dạ,em xin lỗi.Em...em chưa có dịp hỏi bố mẹ"
Được rồi.Chỉ nói dối bạn trai chút thôi.Lần đầu tiên và cũng lần sau cuối.
"Ồ" David lên tiếng.
Hệt nhue câu "Chào em" mới vài phút trước tiếng " Ồ" này chứa đựng thật nhiều ý nghĩa .Thực ra nó không giống tiếng "Ồ" nhiều bằng tiếng "Ố"
Tôi lặng người
"Chỉ vì" tôi cất tiếng,đột nhiên nói luôn một hơi. "Chị Lucy ấy.Chị ấy trượt kỳ thi SAT và bây giờ bố mẹ em bắt chị ấy nghỉ tham gia đội cổ vũ rồi mời gia sư đến và ai nấy đều đang căng thẳng"
"Ôi", David kêu lên.Nghe như thể anh ấy tin lời tôi.Mà sao lại không tin chứ?. Dù sao thì một phần cũng là sự thật mà. "Chị ấy làm bài dở ra sao?"
"Thực sự rất dở" tôi trả lời. "Cho nên bây giờ không phải lúc tốt nhất để xin bố mẹ đi.Nếu anh hiểu ý em"
"Anh hiểu tuyệt đối" David đáp. "Anh nghe theo em".
Vấn đề là, so với anh chàng đang chờ đợi để biết liệu tuần sau mình có thể ngủ với bạn gái hay không thì David nghe có vẻ hết sức...điềm tĩnh.Ý tôi là,anh ấy không như mấy gã trong truyện của chị Lucy lúc nào cũng "Phillippa ...Anh phải có được em.Chố đó của anh nóng lên vì em"
Tôi hoàn toàn không nhận được từ David bất cứ rung động nào cho thấy chỗ đó nóng lên.Như là chẳng hề có chuyện ấy.
Thật tốt khi anh ấy không đặt quá nhiều hy vọng.Vì đâu phải khi chúng tôi "Làm chuyện ấy",tôi sẽ thực sự biết mình đang làm gì,mặc dù đã đọc kỹ hướng dẫn sử dụng bọt tránh thai.
Tất nhiên David cũng sẽ không biết mình đang làm gì.Vì đâu phải anh ấy có nhiều kinh nghiệm hơn tôi trong chuyện phòng the.
Nhưng cho dù là thế.Khẳ năng tôi làm rối tung mọi chuyện cao hơn anh ấy nhiều.Tôi không phải người giỏi phối hợp nhất thế giới.Tôi chỉ vừa đủ điểm qua môn thể dục (công bằng mà nói,chỉ vì tôi không chịu ganh đua đến mức từ chối tham gia hầu hết mọi lúc.Vì tôi không thấy có gì hấp dẫn.Chộp bóng,đuổi theo bóng,ném bóng.Quan tâm làm gì cơ chứ? Đó chỉ là một trái bóng ngốc nghếch)
Tôi tin rằng ,khi hoặc nếu thời điểm trọng đại đến cơ thể sẽ nói cho tôi biết phải làm gì.Và cho đến lúc này nó vẫn chưa khiến tôi thất vọng.
Ngoại trừ trò leo dây trong tiết thể dục
"Vậy ,em này" David lên tiếng,vẫn nghe không có vè gì là một canh chàng có chỗ đó nóng lên hay điều gì đó tương tự. "Em có thể cho anh biết nhé. À ,về tối mai ấy mà"
Tối mai ư? Tối mai thì sao? Chẳng lẽ chúng tôi làm gì đó vào tối mai à?
À,phải.Mai là thứ bảy.Tối hẹn hò.Ôi,chúa ơi ,chúng tôi sẽ đi chơi ư? Nếu đi chơi,anh ấy có đề cập đến chuyện này không? Về toàn bộ kế hoạch của Lễ Tạ ơn đó? Ngay mai quá sớm! Tôi không thể quyết định hết tất cả vào ngày mai !Tôi vẫn đang làm quen với ý tưởng ấy! Tôi không biết! Tôi không biết mình muốn gì!
"À" tôi đáp,đáng kinh ngạc là tôi có thể tỏ ra bình tĩnh đến thế về chuyện này ."Dạ,phải.Ngày mai .Sao anh?"
"Bố anh có việc cả ngày ở khách sạn Four Seasons .Chuyện sáng kiến Về với Gia Đình ấy mà,để kêu gọi sự ủng hộ với những nhóm đặc biệt có chung lợi ích và bố muốn anh có mặt vì...em biết rồi đấy."
"Phải rồi" tôi nói, "Cả gia đình"
"Ừ,đúng rồi.Nhưng em hoàn toàn có thể đến nếu muốn"
Để em ngồi cạnh anh truớc đĩa thức ăn đông cứng béo ngậy của khách sạn mà em không hề gọi cho mình,đồng thời lắng nghe một trong những bài phát biểu chán ngắt khác của bố anh với hy vọng mong manh rằng sau đó chúng ta sẽ có được cơ hội gần nhau ngoài sân trước nhà em ư? Ồ, không,cảm ớn anh.
Đó là những gì tôi muốn nói.Nhưng thay vì thế tôi lên tiếng. "Chúa ơi,nghe thật thú vị.Nhưng em bận rồi.Anh đi vui vẻ nhé!"
David bật cười. "Anh biết ngay em sẽ nói thế mà .Thôi được rồi."
Và như thế đấy,tôi đã thoát khỏi trở ngại.Trong toàn bộ cuộc thảo luận về Lễ Tạ ơn.
"Anh biết mọi chuyện chắn hẳn không bình thường" Daivd nói, "Với chị Lucy và tất cả chuyện đó.Nhưng hãy gọi anh nhé,được không? Anh thực sự rất nhớ em"
"Em cũng nhớ anh" tôi nói.Không phải lời nói dối.Tôi thực lòng nhớ anh ấy.
"Anh yêu em,Sharona" David nói
"Em yeu anh ,Daryl" tôi nói,rồi gác máy
Và nghĩ thầm :Chúa ơi,tôi là người bạn gái tệ nhất trên hành tinh này
Mười điều giúp bạn có thể khắng định bạn trai thật sự yêu thương bạn là:
10. Anh ấy chịu đựng tâm trạng thất thường "sớm nắng chiều mưa" của bạn,kể cả tính khí khó chịu khi bạn gặp ngày "đèn đỏ" và buộc tội anh ấy thích ca sĩ Fergie của nhóm Black- Eyes Peas hơn bạn,cho dù bạn biết rất rõ rằng anh ấy chưa bao giờ thật sự gặp Fergie
9. Anh ấy hầu như lúc nào cũng để bạn chọn phim
8. Cũng như món tráng miệng mà hai bạn sẽ ăn chung.
7. Anh ấy biết tên bạn của bạn và hỏi thăm họ thế nào( mặc dù trong trường hợp của David,điều này không hẳn khó khăn vì tôi chỉ có duy nhất một đứa bạn)
6. Anh ấy chắc chắn (với tất cả khả năng) rằng khi bạn đến ăn tối,đầu bếp ở Nhà Trắng sẽ phục vụ món bạn thực sự ăn được
5. Anh ấy gọi điện thường xuyên,chỉ để biết bạn đang làm gì
4. Anh ấy nghĩ bạn trông thật tuyệt kể cả khi không trang điểm
3. Anh ấy lắng nghe bạn than vãn về các vấn đề của bạn và cố gắng đưa ra giải pháp khả thi,cho dù hầu hết những điều anh ấy gợi ý đến hoàn toàn ngây ngô và không hiệu quả vì anh ấy là con trai và anh ấy chẳng hiểu gì hết
2. Anh ấy không bực tức khi tình cờ nghe bạn trò chuyện với cô bạn thân về anh chàng hấp dẫn trong phom Gilmore Girls
Và điều số một giúp bạn có thể khẳng định bạn trai thật sự yêu thương bạn là :
1. Anh ấy không làm to chuyện khi bạn chọn việc ngồi trước ti vi vào tối thứ bản thay vì đi chơi với anh ấy.