Sai Phi Dụ Tình

Chương 137: Quan chiến


Chương trước Chương tiếp


Lãnh Thiết đảo mắt nhìn thủ hạ của mình rối loạn như ong vỡ tổ, trong lòng kinh dị không cần phải nói. Thủ hạ của hắn không phải hạng người bình thường, mà đám tướng sĩ mặc kim giáp này là từ đâu mà tới, lại có thực lực mạnh như vậy. Bất quá, hắn không hổ là tướng quân thân kinh bách chiến, kinh dị chung quy chỉ là kinh dị, trong chớp mắt hắn xông lên khống chế Hoàng thượng.

Vốn dĩ hắn cách Hoàng thượng không xa, động tác cũng rất nhanh, nhưng vẫn không thực hiện được việc đó, bởi vì có một người còn nhanh hơn hắn, đó chính là Bách Lý Băng.

Đương nhiên Bách Lý Băng đã sớm dự liệu hắn sẽ làm thế, kiếm trong tay Bách Lý Băng nhanh chóng chĩa thẳng vào cổ họng Hàn Thiết. Thanh âm lạnh lùng: "Không được động đậy!"

Bách Lý Băng mặc một thân hắc y, khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc, con ngươi đen sâu thẳm lạnh như băng, như tà thần nơi địa phủ. Hắn khẽ ngoắc ngón tay, những tướng sĩ mặc kim giáp đi tới, nhanh chóng khống chế Lãnh Thiết.

Lãnh Thiết mới vừa rồi còn càn rỡ ngạo mạn, trong nháy mắt đã tràn ngập sợ hãi, lăn lộn nơi sa trường đã nhiều năm, hắn không sợ chết, tối nay lại bị tiểu Ma vương Bách Lý Băng khiến cho kinh sợ

Bách Lý Băng không thèm nhìn Lãnh Thiết lấy một cái, chậm rãi thu kiếm, nhẹ nhàng thổi thổi lên thân kiếm, như sợ Lãnh Thiết làm nhiễm bẩn bảo kiếm. Thu kiếm xong, Bách Lý Băng chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng thượng, quỳ rạp xuống đất, trầm giọng nói: "Nhi thần đã tới chậm, làm phụ hoàng sợ hãi!"

Hoàng thượng hai tay run rẩy đỡ Bách Lý Băng đứng dậy, trong lòng của ông, vốn dĩ vẫn tưởng rằng Bách Lý Băng và mẫu hậu hắn là cá mè một lứa, đã có ý mưu phản từ lâu, không hề biết đứa con này thủy chung vẫn đứng cùng chiến tuyến với mình. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hoàng thượng một mực không thích hoàng tử này, không phải bởi vì hắn kém hơn Bách Lý Hàn, cũng không phải vì tính tình hắn không tốt, mà bởi vì mẫu hậu của hắn là Trịnh Hoàng hậu. Hôm nay xem ra, ông ấy vì lý do đó mà xa lánh hoàng tử, âu có phần cực đoan quá mức.

"Phụ hoàng, người không sao chứ!" Bách Lý Băng thấy một hồi lâu mà Hoàng thượng vẫn không nói gì, nhìn Hoàng thượng chăm chú hỏi

Hoàng thượng xúc động nâng Bách Lý Băng đứng lên, ôn nhu nói với hắn: "Băng nhi, đứng lên đi, phụ hoàng không có việc gì." Thanh âm của Hoàng thượng có chút run rẩy, mang theo một chút kích động không dễ thấy được.

"Nhi thần đã sai người đào một địa đạo, vừa rồi đã đưa hoàng tổ mẫu ra ngoài. Chúng ta cũng nên mau chóng rút lui, miễn cho việc chiến sự nổ ra, lại bị phản tặt bắt làm con tin." Bách Lý Băng trầm giọng nói.

Hoàng thượng mỉm cười gật đầu, hỏi: "Những tướng sĩ mặc kim giáp này là từ đâu tới?"

Bách Lý Băng khẽ cười nói: "Không dối gạt phụ hoàng, hài nhi đã nhận ra dã tâm của mẫu hậu từ lâu, bèn chuẩn bị một đội kị binh, đề phòng tình huống bất trắc. Số lượng binh sĩ mặc dù không nhiều lắm, nhưng lúc nguy cấp vẫn có thể dùng được."

Hoàng thường được Bách Lý Băng dìu, đi về phía cửa điện. Mới đi đến cửa đại điện, đột nhiên nhớ ra cái gì, nhìn lại, đã không thấy Lưu Sương và Vô Sắc đâu, trong lòng Hoàng thượng lập tức kinh hãi. Mới vừa rồi nhìn thấy Bách Lý Băng tới cứu mình, trong lòng quá kích động, dĩ nhiên quên mất Lưu Sương

"Phụ hoàng, người đang tìm ai? Là Thôi tổng quản sao?" Bách Lý Băng cũng không biết Thôi tổng quản này là Vô Sắc nổi tiếng giang hồ, chỉ biết hắn là người bên cạnh mẫu hậu, vừa rồi thấy Thôi tổng quản lôi một tiểu thái giám đi ra ngoài, hắn cũng không ngăn trở.

Hắn cố ý thả Vô Sắc đi, là vì muốn Vô Sắc truyền tin cho mẫu hậu, để mẫu hậu còn nhận tin thất bại, sớm chuẩn bị cho tốt việc giải quyết hậu quả. Dù cho bà ấy từng nghĩ đến việc diệt trừ hắn, dù cho bà ấy đại nghịch bất đạo muốn làm phản, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ đẻ của hắn.

"Chính là hắn, còn có tên tiểu thái giám bên cạnh hắn, bọn họ đi đâu rồi?" Hoàng thượng nóng lòng hỏi han. Mặc dù mấy ngày nay, Vô Sắc cũng giúp đỡ ông ấy giải độc nghiện, nhưng dù sao hắn cũng là người bên cạnh Hoàng hậu, tuyệt nhiên không thể tín nhiệm hắn trăm phần trăm. Hôm nay, Vô Sắc lại mang Lưu Sương đi, trong lòng ông ấy làm sao có thể không nóng ruột!

"Tiểu thái giám mà Thôi tổng quản mang theo, chính là hoàng tẩu Bạch Lưu Sương của con, con phải nhanh chóng đi tìm, ngàn vạn lần phải đưa hoàng tẩu của con trở về." Hoàng thượng lo lắng nói.

Đối với chuyện tan rồi lại hợp, hợp rồi lại tan của Lưu Sương và Bách Lý Hàn, Hoàng thượng không biết rõ lắm, nhưng ông biết, Bách Lý Hàn cực kỳ quan tâm Lưu Sương, bằng không sẽ không vì nàng mà vất vả chạy tới Lăng Quốc.

"Người nói cái gì?" Bách Lý Băng nghe Hoàng thượng nói xong, ngực đau như bị giáng một chùy.

Trong lòng hắn, sự lưu luyến hắn dành cho Lưu Sương không khác là mấy so với Bách Lý Hàn, nhưng bởi vì hắn không có năng lực như hoàng huynh, không thể vì nàng ra tiền tuyến đánh giặc, chỉ có thể ở nơi này chờ đợi.

Tình hình lúc nãy vạn lần khẩn cấp, hắn không thể quan tâm người khác, không ngờ nàng đang ở trong điện, hơn nữa còn hóa trang thành một người không ra gì như tiểu thái giám. Mới vừa rồi thấy hắn, nàng không nói bất cứ lời nào, ngược lại còn để mặc kẻ khác đưa đi. Lúc này, hoàng cung là nơi nguy hiểm vô cùng, nàng có thể bị đưa đến chỗ nào đây?

Sau khi Bách Lý Băng đưa Hoàng thượng rời khỏi đại điện đi vào địa đạo, liền dẫn người lén lút trở về cung tìm kiếm. Nhưng, hoàng cung đã loạn, ai có hơi sức chú ý đến hai thái giám. Tìm kiếm một hồi lâu, vẫn không thể tìm ra tung tích của hai người.

Lúc này, Lưu Sương bị Vô Sắc đưa đi theo hướng cửa cung.

Vừa rồi trong Long Uyên điện nhìn thấy Bách Lý Băng, rốt cục tên tiểu Ma vương vô pháp vô thiên kia cũng làm được một chuyện nghiêm túc chín chắn, trong lòng Lưu Sương cũng cảm thấy hân hoan. Vốn muốn lên tiếng nói chuyện, nói cho hắn biết nàng là Bạch Lưu Sương. Nhưng, nàng không ngờ Vô Sắc lại đứng sau điểm á huyệt của nàng, mang nàng rời khỏi điện.

Lưu Sương rất giận Vô Sắc, không phải hắn muốn giúp đỡ Hoàng thượng sao? Vì sao lúc này lại đột nhiên đào ngũ.

"Vô Sắc, rốt cuộc ngươi muốn gì?" Lưu Sương nhíu mày hỏi, nàng thật lòng không nghĩ Vô Sắc tự làm tự chịu. Hành vi của tên này, không thể dùng tiêu chuẩn người bình thường để suy đoán.

Vô Sắc quay đầu nhìn Lưu Sương cười cười, nụ cười yêu mị gian tà, nhưng Lưu Sương lại rõ ràng nhìn thấy một tia thống khổ chưa từng có. Người như hắn, cũng có việc phiền não sao? Lưu Sương thật sự hoài nghi điều đó!

"Ta dẫn ngươi đi nhìn tình lang của ngươi thì thế nào?" Vô Sắc lại điểm á huyệt Lưu Sương lần nữa, vác Lưu Sương nhảy lên tường, bay qua đỉnh cung điện lóng lánh ánh vàng.

Chỉ chốc lát sau, bọn họ liền đến An Định Môn.

An Định Môn, do Trịnh Thác trấn thủ, là Trữ vương Bách Lý Hàn tự mình mang binh tấn công An Định Môn.

Đoàn quân mặc giáp bạc phản chiếu ánh trăng thành thứ ánh sáng chói mắt, như vô số ngôi sao không ngừng di chuyển. Trong đoàn Ngân Dực Quân có một người mặc quân phục màu vàng kim lóng lánh, tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ chói lòa, mang đến sự ấm áp trong bóng đêm lạnh lẽo.

Bách Lý Hàn phóng ngựa lên tuyến đầu, mái tóc bạc tung bay, hắn đang cười một nụ cười vui vẻ mà lạnh lẽo, tô điểm bởi đôi mắt đang tỏa sáng như đuốc, sáng quắc rực rỡ.

Từ khi còn là một thiếu niên, hắn đã lập chí trả thù cho mẫu hậu, vì nước trừ gian.

Hè nóng đông lạnh hắn cũng không ngừng nghiên cứu binh thư, khổ luyện võ nghệ, hàng chục lần đối mặt với trắc trở, mấy mươi lần đối diện với tử thần. Hôm nay, rốt cuộc hắn cũng đợi được thời khắc này.

Hắn đợi trận chiến này đã quá lâu, kỳ thật hắn chạy đến Thiên Mạc Quốc là một nước đi nguy hiểm, hắn biết Trịnh Thác sẽ sinh biến, nên trong lòng sớm đã có thu xếp. Hắn mang theo 5 vạn Ngân Dực Quân, nhưng vẫn còn 2 vạn Kim Dực Quân ẩn trong kinh sư bảo vệ.

Hôm nay, Ngân Dực Quân và Kim Dực Quân hợp chiến, còn có Bách Lý Băng ở trong cung tiếp ứng, trận chiến này, hắn chiến thắng là điều không cần nghi ngờ.

Bởi vì, hắn không thể thua, đã thua tất sẽ không dậy nổi.

Bách Lý Hàn rút bảo kiếm giơ lên cao, lớn tiếng quát: "Các vị tướng sĩ nghe lệnh, Trịnh Hoàng hậu và Trịnh Thác làm loạn triều cương, giam lỏng Hoàng thượng, ý đồ phản loạn. Ta – Trữ Vương Bách Lý Hàn tối nay muốn thanh lý triều chính, vì nước trừ gian!"

"Không nên nghe Trữ vương dùng lời tà đạo mê hoặc lòng người!" Trịnh Thác đứng trên lầu thành cao giọng quát. "Thích Viễn Hầu ta vì nước tận trung, trấn giữ biên cương nhiều năm, làm sao có thể làm chuyện mưu nghịch. Giờ phút này bệnh tình Hoàng thượng nguy kịch, Trữ vương lại khởi binh sinh sự, rõ ràng là có ý đồ tạo phản." Trịnh Thác vẫn chưa biết Hoàng thượng đã được Bách Lý Băng cứu ra, vẫn còn ở đây xúi giục lòng người.

Bách Lý Hàn cười lạnh, lạnh giọng quát: "Trịnh Thác, rốt cuộc là ai ở chỗ này dùng lời tà đạo mê hoặc lòng người, ngươi nhìn xem, đây là ai?"

Kim Dực Quân đột nhiên tách ra, một con ngựa trắng như tuyết chậm rãi bước đi giữa đội quân, cưỡi trên lưng con bạch mã là một người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng kim. Đúng là Hoàng thượng Nguyệt quốc Bách Lý Hạo.

Trịnh Thác đứng trên thành lâu sắc mặt đại biến, đối mặt với hoàng đế ngồi trên lưng ngựa, hắn không còn gì để nói. Có thế nào hắn cũng không thể ngờ Hoàng thượng sẽ xuất hiện ở ngoài hoàng cung vào lúc này.

"Trịnh Thác, ngươi cùng Hoàng hậu hợp mưu hãm hại trẫm, còn không mau đưa tay chịu trói." Hoàng thượng Bách Lý Hạo quát.

Binh lính trên thành dưới thành nhất thời như nước sôi trào, ngay cả binh của Trịnh Thác cũng trở nên rối loạn. Hôm nay, thấy Hoàng thượng đối diện với quân lính, hô to Trịnh Thác là nghịch tặc, trong lòng có chút thấp thỏm. Bọn họ vốn là những tướng sĩ một lòng vì nước thủ vệ biên cương, hôm nay lại thành kẻ phản nghịch.

Trịnh Thác thấy nói sao cũng không che dấu được việc hắn làm phản liền đổi sắc mặt, thẹn quá hóa giận rút bảo kiếm hướng lên trời, cao giọng quát: "Chúng tướng môn nghe lệnh, bắt giữ hôn quân Bách Lý Hạo."

Bên trong thành, binh của Trịnh Thác nhìn thấy tín hiệu, lao lên.

Đôi mắt thâm trầm của Bách Lý Hàn chợt lóe, mỉa mai nhìn Trịnh Thác, quát lạnh: "Chúng tướng môn nghe lệnh, thời khắc vì nước trừ gian đã đến " Binh sĩ phía sau lấy khí thế của mười vạn đại quân lao tới. Tả đột hữu chắn, hung hăng quyết đấu, chiến đấu với quân Trịnh Thác với thế chẻ tre.

Trong bóng đêm, từng tia chớp lóe lên lạnh lùng, âm thanh va chạm đinh đinh đang đang, tiếng hò hét rung trời, cùng với nó là từng tiếng kêu thảm thiết.

Trịnh Thác đứng trên thành lầu cao, trơ mắt nhìn quân sĩ của mình thân kinh bách chiến lại bị Bách Lý Hàn công kích ngay trước mặt, dĩ nhiên không chịu nổi một kích này. Khả năng dẫn binh của Bách Lý Hàn không tầm thường, sự dũng mãnh thiện chiến của Bách Lý Hàn làm lòng hắn sinh hàn ý.

Từ xưa tà không áp chính, đội quân phản loạn làm sao xứng làm đối thủ của quân đội chính nghĩa, huống chi lòng quân đã tan.

Trận chiến kịch liệt đó, không đến hai canh giờ, liền tuyên cáo kết thúc

Vô Sắc vác Lưu Sương, đứng ở trên bờ tường hoàng cung xa xa, đôi mắt Lưu Sương xuyên qua bóng đêm, nhờ ánh trăng và ánh đèn dưới thành, nhận ra nam nhân tóc bạc kia….

Trong gió lạnh, hắn ngồi thẳng nghiêm túc trên lưng ngựa, một thân chiến phục, lãnh liệt như băng.
...


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...