Sắc Màu Quân Nhân
Chương 8: Tiểu Sắc vui vẻ [1]
Hà Ngọc Thành đi ra nói với vệ sĩ trong quán: “Giữ đám người này lại cho tôi, đừng để bọn họ làm loạn.” Sau đó anh ta lại đi đến chỗ bạn trai cô gái kia bảo: “Nhóc con, người này cậu không thể chọc vào, đó là người ở khu tây, nên đi thì hơn.”
Đám công tử của Tứ Cửu Thành trước đây hay tụi con nhà giàu trong ngoài Ngũ Hoàn bây giờ đều biết khu Vân Tập phía tây Bắc Kinh, dù có là cậu ấm cô chiêu nhà tỷ phú thì gặp những người này cũng phải nhường ba phần, nói thẳng ra là cố gắng cho thật khách khí, những người này đều có quyền lực trong tay.
Bạn trai cô gái nghe mà hoảng hồn, anh ta biết không thể đụng tới những phiền phức này, gia thế tám chữ số của anh ta vẫn không đủ để xưng Vương ở Thủ Đô.
Cô gái bị đánh nhìn bạn trai mình không thấy có phản ứng gì bèn nổi đóa: “Sao anh vô dụng thế hả?” Lại làm ra vẻ ta đây, tự chạy qua dọa dẫm Trần Hiểu Sắt: “Cứ chờ xem.”
Liên Hạo Đông ngay cạnh trả lời giùm Trần Hiểu Sắt: “Được thôi, lúc nào cũng có thể tiếp cô.”
“Anh sao?” Cô ta đánh giá người đàn ông này, nhịn không được rùng mình một cái, sức uy hiếp của người này quá mạnh! Lại nhìn thấy biển xe Audi A8 lờ mờ bị che khuất trong màu xanh rằn ri thì lập tức hiểu ra, đây là tổ ong vò vẽ thật sự không thể chọc vào. Đành nghiến răng: “Xem như cô gặp may.” Quay người đi cũng coi như biết thời thế.
Đợi Trần Hiểu Sắt khóc mệt rồi mới phát hiện giờ phút này đang gục vào lòng người đàn ông đã cứu mạng mình hai lần, không xong rồi, từ bao giờ người này trở thành đấng cứu thế bám chặt lấy mình? Sao lúc nào cũng gặp anh ta vậy?
Cô vội vàng ngoi ra khỏi anh, cố gắng kéo giãn khoảng cách.
Liên Hạo Đông khan giọng hỏi: “Vết thương khỏi rồi chứ?”
Trần Hiểu Sắt sờ lọn tóc, nói: “Tôi không bị thương! Cảm ơn anh lúc nãy đã giúp tôi.” Nội tâm cô có phần rối rắm, người này cô không quen biết chắc không có ý đồ gì với cô chứ?
Liên Hạo Đông lại hỏi: “Tại sao không ngẩng đầu nhìn tôi? Chê tôi nhìn xấu sao?”
Trần Hiểu Sắt dở khóc dở cười đáp: “Tất nhiên không phải, anh không xấu chút nào.” Tuy cô nói vậy, nhưng lại không hề làm như vậy, vẫn cúi đầu nhìn xuống dưới.
Liên Hạo Đông thấy cô không nhìn, kiên quyết nhẫn nại đợi cô.
Hai người giằng co một hồi, Trần Hiểu Sắt đột nhiên lên cơn kích động ngẩng đầu nói: “Thưa ngài, cho tôi xin lỗi, tôi còn có chút việc không tiếp anh thêm được, tạm biệt.” Nếu mình đã an toàn rồi, sao còn không chuồn đi chứ? Ở lại chỗ này nguy hiểm quá đi.
Liên Hạo Đông không hề có ý định buông tha cô, tóm ngay lấy cánh tay cô kéo lại về phía mình tiếp tục chất vấn: “Cô thường xuyên tới đây sao?”
“Hả? Tôi hỏi này bạn học, chúng ta có thân nhau sao?” Trời sinh phụ nữ có bản năng tự bảo vệ mình, cô càng bị kích thích: “Còn nữa, tại sao tôi phải nói cho anh biết?” Trần Hiểu Sắt ra sức phản kháng.
Liên Hạo Đông nói: “Chỗ này quá loạn, sau này đừng đến đây nữa.” Lại thêm một câu: “Tôi không phải bạn học của em.”
Hứ! Đúng là người qua đường nhiều chuyện!
Trần Hiểu Sắt hối hận tại sao nói chuyện với anh ta, đây rõ ràng là kẻ điên mà, có chạy cũng không chạy thoát nổi, phải làm sao đây? Gọi người được không? Đúng, còn có Mễ Mễ.
Cô cật lực hét to: “Lâm Mễ Mễ, mình bị người ta bắt cóc, mau ra đây cứu mình.” Tiếng nói phát ra thật sự chỉ như bánh bao thịt chọi chó, có đi mà không có về. Hai người họ bây giờ đang đứng ở góc khuất ít người qua lại, nói khó nghe một chút, cô cảm thấy bị khủng bố, gọi người tới cứu cũng không tác dụng, chỉ có thể nghe ý trời định, nghiến răng căm tức nhìn vị bá vương kia.
Liên Hạo Đông dùng tay nhẹ nhàng kéo cằm cô lên, để cô ngẩng đầu nhìn anh. Động tác này? Đàn ông quả thực háo sắc hơn phụ nữ. Có điều, ánh mắt của tên đàn ông thối người đầy mùi rượu này nhìn mình rất chăm chú.
Liên Hạo Đông nhìn đi nhìn lại cái mũi của cô, hỏi: “Mũi về sau không chảy máu nữa chứ? Đi bệnh viện đổi thuốc chưa?”
“Hử?” Trần Hiểu Sắt kinh ngạc, người này sao lại?
Sau khi Liên Hạo Đông kiểm tra mũi cô rồi không thấy có chuyện gì lớn, mập mờ gảy nhẹ gáy cô một cái, sau đó lại kéo ống quần mình lên ngồi xổm xuống. Anh tỉ mỉ kiểm tra vết thương ở chân cô lúc bị va quệt xong rồi đứng lên, vẻ mặt không được vui, giọng điệu mang theo cả sự trách mắng, anh hỏi: “Chưa đi đổi thuốc à?”
Trần Hiểu Sắt toát mồ hôi, sau hàng loạt lần chạm mặt, cô đã nhớ ra người trước mắt là ai, anh ta vốn dĩ chẳng phải vệ sĩ của Chu Miện mà là sĩ quan bước ra từ trong xe ngày hôm đó, có tên họ là Liên Hạo Đông. Hiện tại cứ bám dính lấy cô, tám phần là đòi nợ rồi. Chẳng trách anh cứu cô tới mấy lần, chắc chắn là sợ đương sự giả bị thương không đền tiền cho anh ta.
Cô nói thầm: “Đúng là còn đi đường thì không thể làm việc trái lương tâm được.” Bình tĩnh suy nghĩ một lúc, mới nói một cách trấn định: “Tôi biết mình sai rồi. Nhưng hiện tại tôi không đem theo thẻ, không có tiền trả cho anh.”
Liên Hạo Đông không hiểu, tiếp tục xụi mặt hỏi: “Tiền gì hả?” Nhìn vẻ mặt áy náy tự trách của cô, anh đột nhiên rất muốn trêu cô: “Vậy...em, em biết mình sai chỗ nào rồi?”
Trần Hiểu Sắt cúi đầu bắt đầu liệt kê những tội mình phạm phải: “Ngày đó tôi không nên đâm xe vào anh, không nên ngất xỉu, không nên chưa đền tiền xe cho anh đã trốn mất, không nên để anh trả tiền viện phí thuốc men.”
Thật ra đã khá lâu rồi cô không nghiêm túc nhận sai như vậy, đều chỉ trách anh hùng mỗi khi thấy tiền là bị hụt hơi.
Nhớ ngày nào cô còn là “Nữ anh hùng” vang danh, thách thức với thầy cô, đấu võ mồm với cha, ngày thường luôn bất cần. Chiến tích lỗi lạc mấy lần đều thắng, khí khái anh hùng này luôn là thứ khiến cô kiêu ngạo.
Vụ náo loạn trong quán đã gần như dẹp yên, nhiều người bị mất hứng dần dần bỏ đi, cũng có người hừng hực khí thế ở đâu lại tới, lác đác người đi qua đi lại không ngừng, lúc này chỉ có một cảnh tượng đã bất động rất lâu là phạm nhân Trần Hiểu Sắt và quan tòa Liên Hạo Đông.
Nóng bức cả ngày bây giờ cũng bắt đầu xuất hiện gió mát, làn váy trắng và mái tóc đen của Trần Hiểu Sắt tung bay trong gió đầy cuốn hút.
Liên Hạo Đông nhẹ giọng hỏi: “Chỉ có từng đấy thôi à?”
Trần Hiểu Sắt nói lời bảo đảm: “Ừm! Anh yên tâm đi, tôi có quen người bạn ở hãng xe, tôi có thể bảo cậu ấy sửa cho anh. Nếu anh không muốn, tôi cũng có thể trả tiền cho anh.”
Liên Hạo Đông lại hỏi: “Thật không còn gì nữa à?”
Trần Hiểu Sắt sắp khóc tới nơi: “Thật không còn gì mà!”
“Quân phục của tôi thì sao? Cũng là em lấy trộm đi ư?”
A! Đúng rồi, còn quân phục! Còn cả khăn tay nữa! Cô cuống quýt giải thích: “Thật ra tôi không hề muốn lấy trộm y phục của anh, ai ngờ vừa ra cửa đã dọa chết một người đi vệ sinh, để tránh lại dọa người, tôi chỉ có thể mặc áo khoác của anh mà đi.”
Cái áo đó cô còn chưa giặt, nhớ là lúc đó tiện tay nhét vào trong tủ.
Nếu anh không muốn cái áo đó nữa, cô có thể đền tiền, khoản tiền này cô bồi thường được, trong lòng cô tính toán bước tiếp theo nên đi thế nào. Trần Hiểu Sắt móc từ túi váy ra tất cả tiền boa tối nay chìa ra trước mặt Liên Hạo Đông: “Cái áo đó tôi vẫn chưa giặt, nếu anh cần vội thì đi mua cái khác vậy, chỗ tiền này anh xem đủ không?”
Liên Hạo Đông không nhận tiền của cô mà còn thấy hứng thú với những lời cô vừa nói, anh hỏi: “Nói như thế, trên người em còn có vụ án mạng khác?”
“Không, không có, anh ta chỉ bị hù cho ngất xỉu mà thôi.”
“Cho em một cơ hội sửa đổi bản thân, muốn không?”
Trần Hiểu Sắt vội gật đầu.
Chà ngoan quá. “Vậy, đi thôi!” Liên Hạo Đông rút chìa khóa xe ra ném cho Trần Hiểu Sắt: “Có bằng lái chứ? Em lái xe!”
“Hả?”
“Tôi uống rượu, không thể lái xe.”
“Anh muốn đưa tôi đi đâu? Ngủ với anh à? Anh là bộ đội sao có thể như vậy? Còn nữa, tôi là con gái nhà lành, không phải gái trong quán.” Cô thấy khó hiểu nói liên miên.
Xem ra cô đã hiểu lầm rồi.
Lâm Mễ Mễ biến mất suốt nửa đêm bỗng nhiên vọt ra như cắt tiết gà. Loẹt quẹt hai bước nhảy lên phía trước Trần Hiểu Sắt, kéo Trần Hiểu Sắt ra sau mình, nói: “Cô ấy không phải người của quán, anh tìm nhầm đối tượng rồi.” Mỗi ngày những cô gái ở quán bị đem đi hoặc những người đếm tìm niềm vui đều nhiều không kể xiết, cô thật không muốn Trần Hiểu Sắt sa ngã. Tiền boa từ việc chào bán rượu nước có thể kiếm, tiền bán thân tuyệt đối không được phép kiếm.
Liên Hạo Đông cảm thấy bắt buộc phải giải thích với hai cô gái này mới nói: “Tôi đưa cô ấy đi là vì hai ngày trước cô ấy cản trở hành động quân sự, tôi hiện đang chấp hành công vụ, còn về việc có định tội hay không thì còn phải xem biểu hiện tối nay của cô ấy.”
Trần Hiểu Sắt ở đằng sau kéo kéo Lâm Mễ Mễ: “Anh ấy chính là người sĩ quan hôm đó đưa mình đến bệnh viện. Mình thiếu anh ta rất nhiều tiền, anh ta muốn mình bán thân để bồi thường.”
Đầu Liên Hạo Đông khá to, anh ra vẻ ôm trán nói: “Tôi nói thật nhé, thật ra hôm nay tôi chỉ muốn cô ấy đưa tôi về thôi, cô đáng lẽ phải nhận ra, tôi uống nhiều rồi.”
Lâm Mễ Mễ quay đầu hỏi: “Cậu rốt cuộc thiếu người ta bao nhiêu tiền? Tại sao anh ta cứ dính lấy cậu?”
Trần Hiểu Sắt nói: “Mình đâm vào cái xe một trăm ngàn tệ.”
Lâm Mễ Mễ cũng lập tức nhụt chí nhưng vẫn kiên trì bao che: “Tôi mặc kệ anh muốn bao nhiêu tiền? Nhưng không được làm hại cô ấy.”
Hà Ngọc Thành huýt sáo từ trong quán đi ra, hỏi Lâm Mễ Mễ: “Cô tên gì?”
“Lâm Mễ Mễ.” Cô biết đây là ông chủ bí ẩn ít khi lộ diện của cô.
Hà Ngọc Thành ra vẻ giữ lễ với Lâm Mễ Mễ: “Cô Lâm Mễ Mễ, vị này là bạn của tôi, không biết có thể nể mặt tôi cho họ đi không? Bạn tôi không có ý xấu gì.”
Lâm Mễ Mễ bị khó xử, bên này là đồng đảng, bên kia là ông chủ, tính sao đây?
Liên Hạo Đông vẫn nhìn chằm chằm vào Trần Hiểu Sắt khiến cô càng lúc càng chột dạ, cuối cùng cô chỉ đành nói nhỏ với Lâm Mễ Mễ: “Không sao, nếu anh ta dám động tới một sợi lông của mình, mình sẽ thiến anh ta.”
Trần Hiểu Sắt thận trọng cầm lấy chìa khóa rồi ngồi vào ghế lái, nhưng nói với Liên Hạo Đông: “Tôi chưa từng lái qua chiếc xe nào tốt thế này nên có chút sợ, hay là anh gọi xe về đi! Tiền xe tôi thanh toán cho anh được không?”
Liên Hạo Đông điều chỉnh lại ghế phụ của mình cho thoải mái mới bảo: “Tôi còn không sợ, em sợ cái gì? Thắt dây an toàn vào rồi đi.”
Trần Hiểu Sắt vừa kích động vừa sợ hãi, mới nãy còn có ý dâm dê với cái xe mà giờ đã ngồi lái rồi. Cô không thể không tán thưởng, chiếc xe này quả thực tốt hơn cái xe của Thường Lộ Bân, chạy rất êm. Cô mới hỏi:“Vậy giờ chúng ta đi đâu?”
Liên Hạo Đông nói: “Tới nhà em.”
“Tại sao tới nhà tôi?” Cô kháng nghị.
“Lấy áo.”