Sắc Màu Quân Nhân
Chương 1: Cuộc gặp gỡ đẫm máu [1]
Một tháng trước, cha Trần Lương Đỗng của Trần Hiểu Sắt bả ocô mỗi ngày trong tháng tới phải mặc “quần lót đỏ” để tránh ma quỷ, nếu không sẽ có tai họa giáng xuống đầu.
Theo lời người cha Trần Lương Đỗng thì Trần Hiểu Sắt là đứa trẻ lớn lên dưới tư tưởng giáo dục tam quan bất chính (*) ngay từ bé; tư tưởng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng. Nghe xong lời cha nói, cô lập tức chạy đi mua hai cái “quần lót đỏ”để mặc đan xen hàng ngày.
(*)Tam quan bất chính: Tam quan gồm Thế giới quan, Nhân sinh quan, Giá trị quan; “tam quan bất chính” là hệ tư tưởng cải cách lại những quan niệm cũ về thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan dưới cái nhìn Mát Xít ở Trung Quốc.
Có cái mừng là cả tháng sáu vẫn rất bình yên, mà hôm nay lại là ngày cuối tháng, cô hơi do dự có nên mặc tiếp nữa không. Bởi hôm nay tan ca xong thì cô phải đi xem mắt, không muốn mặc lại cái “quần lót đỏ” mắc ói này nữa. Nếu như không mặc chiếc “quần lót đỏ” đó thì chiếc đầm voan màu trắng mới mua còn mặc được, cô từng xem qua nghiên cứu có nói rằng đàn ông hay sinh ra ảo tưởng với con gái mặc đồ trắng, cơ hội thành đôi khá lớn.
Nghĩ thầm đã yên ổn vượt qua 29 ngày rồi, còn ngày cuối cùng chắc sẽ không có chuyện gì, nên cô vẫn quyết định mặc bộ váy áo voan trắng bồng bềnh như tiên nữ. Nhưng vẫn có chút không yên lòng, lật xem lại cuốn lịch hoàng đạo mà lúc đón năm mới cha kín đáo nhét cho cô, ngày 30 tháng 6, mọi chuyện cẩn thận! Run run đặt xuống trước, mẹ nó, thôi không lo nữa, sao có thể xui xẻo đến mức chuyện xấu trùng hợp kéo tới kiếm mình?
Đúng rồi, đối tượng xem mắt này là do cô bạn thân Lâm Mễ Mễ giới thiệu, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu chọn bạn trăm năm hiện tại của cô. Thanh niên, 30 tuổi, không đẹp trai, hơi mập, sự nghiệp ổn định, chưa có người yêu, xu hướng giới tính bình thường. Cô rất háo hức, cuối cùng cũng tạm biệt cuộc sống độc thân rồi.
Nhưng cô vừa ra khỏi nhà liền đoán ngay được mọi sự hôm nay không thuận lợi.
Đầu tiên là bị kẹt xe khủng khiếp.
Bắc Kinh nổi tiếng trên toàn thế giới là ùn tắc giao thông, mỗi chuyến viếng thăm của các vị nguyên thủ nước ngoài hay thời gian họp hội nghị quan trọng trong nước, thì tình trạng lưu thông xe cộ đều bị giám sát chặt, đâm ra hậu quả là đã tắc rồi càng thêm tắc nữa. Hôm nay gặp chuyện quái quỷ gì đây? Obama không tới, hội nghị cũng không mở, nhưng lại ùn tắc giao thông! Lực lượng cảnh sát cơ độngngười nào người nấy vạm vỡ to con lẫn trong màu sắc phục xanh đang đứng đầy các giao lộ.
Lúc Trần Hiểu Sắt đi ngang qua đã len lén ngắm mấy lần, rất ư là đẹp trai, mặc dù dáng dấp không đồng đều nhưng thân hình thì thật là tuyệt. Cô thở dài than vãn: “Sao mấy anh chiến sĩ bây giờ đều trẻ đẹp vậy nhỉ? Xem ra mình thật sự đã già rồi.”
Năm nay Trần Hiểu Sắt 26 tuổi, là một nhà thiết kế nội thất, có kinh nghiệm làm việc bốn năm, nay mới tham gia vào một công ty lớn. Sau khi thỏa thuận tiền lương hằng năm lên tới sáu con số, cộng thêm khoản thưởng dao động thì quyền lợi cũng không tồi, nhưng như vậy vẫn còn cách mục tiêu của cô quá xa. Đích đến trong 10 năm tới phải là mua một căn hộ ở Bắc Kinh, rồi lại mua thêm chiếc Audi. Nhưng giá nhà mấy năm gần đây liên tục tăng cao không có chiều hướng giảm, người mua xe trả góp ngày càng nhiều, hy vọng của cô càng hóa thành mong manh hơn. Tuy nhiên cô vẫn nỗ lực cố gắng không ngừng, ý chí phấn đấu hết mình này vốn được di truyền từ tác phong làm việc của cha cô.
Cô cũng được xem là một người có kế hoạch có mục tiêu để tiến tới, mục tiêu gần nhất đó là phải thành được Bạch Phú Mĩ [*]. Sau rồi mới tìm một người hiền lành trung hậu không cần đẹp trai để lấy, nhất là không được là anh chàng hoàn hảo nào đó! Lý do súc tíchchỉ vì đã từng bị tổn thương, từng có vết xe đổ đầm đìa tang thương rồi.
* Bạch – Phú – Mỹ: Trắng, giàu, xinh là tiêu chuẩn hướng tới của con gái TQ.
Lúc còn trẻ nếu đã từng nhận vết thương tình cảm, thì dù có qua bao nhiêu năm nhưng chỉ cần nghĩ tới, vết sẹo nơi đó sẽ âm ỉ đau đớn. Cô biết bệnh háo sắc ăn trong máu của mình khó mà chữa được, nếu cứ tiếp tục ngã theo đà hám trai đẹp này thì mất giá quá rồi! Vì vậy mới nghiến răng: “Tật xấu này mình nhất định phải sửa đổi.”
Tây Tam Hoàn tắc như bãi đậu xe, cô ngồi trên xe buýt đã ngáp không biết bao nhiêu bận, tối qua hơi mất ngủ và ngủ không say giấc, vì vậy ngả lưng về phía sau đánh một giấc. Cô vừa ngả xuống liền ngủ say như chết. Mãi đến khi tỉnh lại thì xe buýt đã đi đến trạm cuối cùng, dây kéo túi xách bị mở toạt ra. Xong rồi, gặp phải tên móc túi rồi, ví tiền và điện thoại mang theo đã không cánh mà bay. Đen thế, bực mình ủ rũ gục đầu xuống chân, tức thật. Bây giờ chỉ còn cách duy nhất đành làm mặt dày không xuống xe, đi theo chuyến xe này quay về lại.
Đến cơ quan lúc mười một giờ rưỡi. Mặt cấp trên Tần Hoa của cô đen như ăn phải phân quạ.
Cô liếc liếc đằng sau, vội ảo não lại chỗ ngồi, trong lòng đánh trống tự nguyền rủa chính mình: “Mẹ nó chứ, hôm nay nhất định không chịu bỏ qua cho ông ư?” (ông ở đây là danh từ xự tưng)
Dự cảm của Trần Hiểu Sắt quả thực đã linh nghiệm.
Năm giờ chiều, Trần Hiểu Sắt nhận được chỉ thị của Tần Hoa để đến một ngôi nhà cao cấp ở khu cư xá hơn ba cây số nhận công việc mới.
Điều này thật khiến người ta phát cáu, hôm nay chỉ vì xem mắt mà ngay cả “quần lót đỏ” hộ mạng cô cũng cởi, nếu như không đi được thì cả ngày hôm nay coi như phí công vô ích rồi. Cô lập tức chạy đi đàm phán: "Quản lý Tần, có thể đổi lại ngày mai được không, hôm nay em có việc rất quan trọng."
Tần Hoa rời khỏi máy vi tính ngẩng đầu lên nhìn cô nói: "Bây giờ tôi cũng rất bận, mà những người khác hiện cũng không có ở đây, chỉ cô mới có thể đi thôi, đi nhanh rồi về nhanh, gần mà."
Đối phương rất kiên quyết và khẳng định, khiến cô buộc lòng phải nghe theo. Thấy Trần Hiểu Sắt lần lữa không ra cửa, Tần Hoa hỏi: "Cô còn chuyện gì sao?"
Trần Hiểu Sắt sờ sờ trên đầu, nhăn nhó nói: "Chị có thể cho em mượn 100 đồng không?"
Tan ca là giờ cao điểm nhất, giao thông thường hay ách tắc, hôm nay còn bị chắn đường, gọi taxi chắc chắn là không được. Trong khoảng thời gian ngắn, xe đạp mới chính là phương tiện nhanh nhất hiện nay. Trần Hiểu Sắt mượn về chiếc xe đạp chạy rong ruổi khắp các con đường trong thành phố, một mạch phi như điên tới nhà khách hàng.
Làn váy trắng phau tung bay theo gió. Chiếc váy ấy rất bắt mắt, được làm từ ba lớp vải voan kết thành, như đang vẫy theo điệu nhảy, vốn để dành cho tiệc tùng hay tham dự những buổi lễ lớn kiểu kiểu thế….. Nên sánh đôi cùng anh chàng bốn bánh nào chứ không phải là chiếc xe đạp hai bánh này. Suốt đoạn đường cô đạp như điên khiến cho người đi đường liên tục ghé mắt dòm.
Haizz! Muốn trách thì phải trách bản tính háo sắc thiếu thẩm mỹ của mình, đây là tổng kết báo cáo sau sự cố tai nạn của Trần Hiểu Sắt dành cho chính mình. Vào thời điểm quẹo cua, cô không cẩn thận liếc nhìn sang quán cà phê ở góc đường, cái nhìn không quan trọng này đã gây ra một trận thảm họa đẫm máu.
Ở cửa kính quán cà phê xuất hiện một anh chàng trông thật bảnh trai, bóng dáng ấy vừa lạ lẫm lại quen thuộc. Đầu óc cô liền lập tứcbị mụ mẫm, thậm chí còn nói lớn: "Tống Á? Là anh ta...."
"Ầm!" Tiếng vang thật lớn, cả người cô nhào thẳng lên đèn sau lóe sáng của một chiếc xe Jeep quân dụng.
Mặt cô bị cửa thủy tinh mặt sau ép tới biến dạng, trong thời gian ba giây ngắn đó, cô đã nhìn thấy một anh lính đội mũ kê-pi màu trắng, vai mang quân hàm hai màu đen vàng ngồi ở băng ghế sau với tư thế rất nghiêm trang.
Còn rõ ràng nhìn thấy anh lính trong xe bị tiếng vang lớn làm cho giật mình, nghiêng đầu liếc nhìn ra phía sau, đưa tay nhấc lên chiếc mũ quân đội của mình, chỉnh sửa tóc rồi đội nón lên lại, dùng giọng nói truyền cảm đầy từ tính ra lệnh cho tài xế Tiểu Vương: "Đi xuống xem đã xảy ra chuyện gì."
Chiến sĩ trẻ đáp ngay: "Dạ!"
Trần Hiểu Sắt lúc này đã nằm trên lưng xe thấy thật không thể nào lạc quan được nữa, nói chính xác đó là vô cùng thê thảm không thể nhìn được. Cô cảm nhận cái mũi của mình sắp bị đụng gãy tới nơi rồi, còn miệng thì bởi răng với kính hôn nhau mà đau đến tắt tiếng, trong miệng còn có mùi tanh mằn mặn, cô biết rõ đó mùi vị của máu, ôi trời ơi, đúng là máu ư!
Ghi-đông xe đạp cô vướng vào song sắt bao bóng đèn đuôi sau xe Jeep, quán tính đã khoétsâu một đường trắng sau đít chiếc xe Jeep quân dụng mới toanh, đây hoàn toàn chỉ là sự cố tông vào đuôi xe.
Chuyện đáng buồn vẫn còn ở phía sau.
Tài xế Tiểu Vương trong bộy phục sĩ quan hải quân trắng tinh là một tân binh 9x trắng trẻo, vẫn còn vẻ non nớt của tuổi thanh xuân cuối mùa, véo một cái cũng vắt ra nước được. Xuống xe nhìn mới thấy Trần Hiểu Sắt, cậu cất lời hỏi thăm bằngchất giọng trẻ trung của thanh niên tuổi mới lớn: "Cô không sao chứ?"
Trần Hiểu Sắt dời khỏi mặt kính sau xe hơi, vội vàng dùng tay bụm lấy miệng, tay còn lại xua xua ý bảo mình không sao. Hai chân khó khăn ngồi lên xe đạp, chiếc xe không có điểm tựa lại tiếp tục ngã xuống quẹt thêm một đường lên vết xước trắng sau đít xe Jeep cái nữa.
Trần Hiểu Sắt há miệng vì kinh ngạc, trợn to hai mắt nhìn hết thảy mọi chuyện đang xảy ra mà không thể làm gì được. Trời ơi, chẳng lẽ mình đụng phải quân phiệt rồi ư? Nói không chừng sẽ bị mời lên tòa án quân sự, dạo gần đây cô cũng có nghe nhiều lời đồn xe quân đội hoành hành ngang ngược nhũng nhiễu.
Tài xế Tiểu Vương xoay người báo cáo lại mọi chuyện với anh lính đang ngồi ở trong xe, tỏ ý mời người trong xe hãy xuống xem.
Cánh phải cửa sau xe được mở ra, người đàn ông có vóc dáng cao to bước xuống, cũng mặc một thân màu trắng chói mắt, làn da nâu màu lúa mạch đầy nhựa sống dưới lớp quân phục trắng muốt cho thấy quá trình rèn luyện hoạt động quanh năm bên ngoài, khắp ngườihừng hực khí thế, phong độ. Trần Hiểu Sắt nhìn chăm chú vào ánh mắt anh ta liền có cảm giác đôi mắt ấy trông giống như những vì sao lạnh lẽo cuối mùa thu, lại tựa như hố sâu như đầm lầy mênh mông không thấy đáy; trực giác cho cô biết người này phải có bản lĩnh trấn địnhmạnh mẽ.
Vị sĩ quan cao lớn, bảnh bao, khí khái trong màu áo trắng cau mày nhìn ngó hiện trường tai nạn, lấy trong túi ra chiếc khăn tay đàn ông trắng xám cho Trần Hiểu Sắt, bình tĩnh nói: "Lau máu trên mũi đi!"
Hành động tốt bụng của anh chàng bộ đội này làm cô có cảm động nhưng cũng khábực tức. Cảm động vì việc đầu tiên anh ta làm là quan tâm mình mà không phải bắt cô bồi thường tiền xe, căm tức là tại sao tới bây giờ anh ta mới xuống xe kiểm tra, đúng là máu lạnh!
Cô không nhận chiếc khăn tay.
Không chỉ thế, vô tình theo hướng mắt lại thấy máu từ kẽ tay mình đang nhiễu từng giọt từng giọt, chiếc váy trắng trên người đã nhuộm đỏ mảng lớn, nền trắng máu đỏ trông đẹp dị thường. Vạt váy trái cũng có vết máu li ti, vén nhìn xuống, bên chân trái còn bị dè xe đạp quẹt cho tét một đường, nơi đó vẫn còn đang rỉ máu.
Ôi, khó chịu quá! Chảy nhiều máu như vậy cần ăn bao nhiêu táo đỏ tẩm bổ đây? Mình không thích ăn táo đỏ chút nào. Trần Hiểu Sắt nhìn qua anh lính nền đen áo trắng, loạng choạng rồi hôn mê bất tỉnh.
Khoảnh khắc ngất đi, cô đang mường tượng vài điều.
Đầu tiên: Không biết lúc ngã xuống dáng người mình có đẹp không chứ? Bạch Phú Mỹ phải luôn hoàn hảo mọi lúc mọi nơi!
Kế tiếp: Rút kinh nghiệm những sơ sót trước, mình đã bỏ tật mê trai rồi nhưng anh lính à, anh thật sự là quá đẹp trai, điểm này chắc anh hẳn phải rất sướng.
Thứ ba: Anh lính à, tôi thấy máu là choáng, anh có thể thương xót mà đưa tôi tới bệnh viện không? Tôi tuyệt đối không có ý đồ gì với các người đâu!
Thứ tư: Vô cùng hối hận, thiệt sự rất hối hận vì đã cởi ra chiếc “quần lót đỏ” hộ mạng kia....