Sắc Màu Hoàng Hôn (Shades Of Twilight)

Chương 11


Chương trước Chương tiếp

Khi Roanna lái xe vào Davencourt đêm đó, sự căng thẳng mệt mỏi từ ngày thứ hai của chuyến đi cũng y như ngày đầu, cô rên lên một tiếng khi thấy ánh đèn vẫn còn sáng ngời như một cái đèn hiệu từ ngôi nhà lớn. Cô đã nghĩ mọi người lẽ ra đã đi ngủ, vì thế cô có thể tập hợp ý nghĩ lại trước khi phải đối mặt với cuộc chất vấn mà cô biết là đang đến. Cô đã thậm chí hy vọng rằng cô có thể ngủ được nhiều như cô đã có tối qua, mặc dù là nó không có vẻ như thế. Nếu cô không ngủ được, vậy thì ít nhất cô có thể hồi tưởng lại những giờ phút dữ dội, hồi tưởng lại cơ thể trần trụi của anh tựa vào người cô, những nụ hôn, những cái vuốt ve, những khoảnh khắc ngây ngất, bất tận khi anh thực sự ở bên trong cô. Và khi cô cảm thấy bình tĩnh hơn, cô sẽ nghĩ về phần còn lại của nó, những thứ khó chịu anh đã nói và việc anh không muốn cô nữa ... Nhưng mặt khác tại sao anh lại hôn cô chứ? Cô đã quá mệt mỏi để có thể suy nghĩ sáng suốt, cho nên việc phân tích nó đành để lại.

Cô dùng nút tự động mở ga ra, sau đó thắng lại khi đèn pha của cô quét ngang một chiếc xe đã đậu trong chỗ của cô. Cô thở dài. Lại là Corliss, lợi dụng sự vắng mặt của Roanna để đậu xe của cô ta bên trong nhà xe. Ga ra có năm chỗ đậu, và những chỗ đó là dành cho Lucinda, mặc dù bà không còn tự lái xe nữa, Roanna, Gloria và Harlan, và Lanette và Greg, mỗi người có một chiếc xe. Brock và Corliss lẽ ra phải đậu xe của họ bên ngoài, nhưng Corliss có thói quen lờ chuyện đó đi và đậu xe của cô ta vào bất kỳ chỗ trống nào.

Roanna đậu xe của cô bên cạnh xe Brock và mệt mỏi leo xuống xe, kéo cái túi du lịch nhỏ theo sau cô. Cô nghĩ đến chuyện chuồn lên cầu thang bên ngoài và vòng quanh ban công để về phòng cô ở phía sau, nhưng cô đã khóa cánh cửa đôi trước khi rời khỏi và không thể vào nhà bằng cách đó. Thay vào đó cô sẽ ngang qua nhà bếp và hy vọng là cô có thể đi được đến cầu thang mà không bị phát hiện.

Thần may mắn đã không mỉm cười với cô. Khi cô mở khoá cửa nhà bếp và mở nó, Harlan và Gloria đều đang ngồi ở bàn bếp, đang ăn lát bánh dừa ngọt của Tansy. Tuy nhiên, chẳng ai trong họ mặc quần áo ngủ cả, có nghĩa là họ đã xem tivi trong phòng làm việc.

Gloria vội vã nuốt miếng bánh. "Cháu không thể tìm được cậu ta à!" bà kêu lên, hân hoan vui sướng vì Roanna về một mình. Sau đó bà ném cho Roanna một cái nhìn ranh mãnh, bí ẩn. "Cháu đã không cố gắng lắm, đúng không? Hừm, tôi sẽ không nói gì cả. Dù sao thì tôi cũng đã nghĩ Lucinda bị mất trí. Việc quái gì mà chị ấy lại muốn đưa cậu ta về đây lại chứ? Tôi biết là Booley đã không bắt cậu ta, nhưng mọi người đều biết cậu ta có tội, chỉ là không có cách để chứng minh nó - "

"Cháu đã gặp anh ấy," Roanna cắt ngang. Cô cảm thấy xây xẩm vì mệt mỏi, và muốn rút ngắn cuộc thẩm vấn. "Anh ấy có vài chuyện cần phải giải quyết, nhưng anh ấy sẽ về đến nhà trong vòng hai tuần nữa."

Màu sắc trên mặt Gloria phai tàn, và bà há hốc miệng nhìn Roanna. Những mảnh bánh vụn trong miệng bà nhìn thật gớm giếc. Sau đó bà nói, "Roanna, sao cháu lại ngu ngốc đến vậy? " Mỗi từ dâng lên cho đến khi bà gần như là thét lên. "Cháu không biết là cháu sẽ gánh chịu tổn thất gì à? Tất cả những thứ này có thể là của cháu, nhưng Lucinda sẽ trao lại cho cậu ta, cháu hãy chờ mà em lời tôi nói! Và thế còn chúng tôi thì sao? Tại sao à, tất cả chúng tôi có thể bị giết chết trong giường của chúng tôi, như cách mà Jessie tội nghiệp - "

"Jessie đã không bị giết chết trong giường của chị ấy," Roanna nói một cách mệt mỏi.

"Đừng quan trọng hóa các chi tiết vụn vặt với tôi, cháu biết là tôi muốn nói gì !"

"Webb đã không giết chị ấy."

"Hừm, cảnh sát trưởng đã nghĩ cậu ta làm đấy, và tôi chắc chắn là ông ấy biết nhiều hơn cháu! Tất cả chúng ta đã nghe cậu ta đã nói là cậu ta sẽ làm bất cứ thứ gì để dứt bỏ nó."

"Tất cả chúng ta cũng đã nghe anh ấy bảo chị ấy ly hôn."

"Gloria nói đúng," Harlan góp phần, chau đôi mày rậm rạp của ông lại với vẻ lo lắng. "Không thể nào đoán trước được là cậu ta có khả năng làm chuyện gì."

Thông thường Roanna không tranh luận, nhưng cô đã quá mệt mỏi, và các dây thần kinh trong cơ thể của cô cảm thấy đau buốt sau cuộc gặp gỡ của cô với Webb. "Những gì các người nên thật sự lo lắng là," cô nói trong giọng không cảm xúc, "anh ấy sẽ nhớ cách các người đã quay lưng lại với anh ấy khi anh ấy cần hỗ trợ của chúng ta, và bảo các người tìm một nơi khác để sống."

"Roanna !" Gloria thở hổn hển, phẫn nộ. "Sao cháu có thể nói một chuyện như thế với chúng tôi chứ? Chúng tôi đã phải nên làm gì chứ, che giấu kẻ giết người khỏi luật pháp à? "

Không có gì cô có thể nói có thể thay đổi suy nghĩ của họ, và cô cũng quá mệt mỏi để cố gắng thêm. Để cho Webb xử lý chuyện đó khi anh về nhà. Cô chỉ có vừa đủ sức lực để cảm thấy chút thích thú với triển vọng đó. Nếu họ nghĩ trược đây anh đáng sợ, đợi cho đến khi họ nhìn thấy những gì họ sẽ phải đối phó bây giờ. Anh cứng rắn hơn nhiều và dữ tợn hơn.

Bỏ lại Gloria và Harlan vẫn còn phun sự tức giận của họ vào lát bánh dừa, Roanna lết người lên cầu thang. Lucinda đã lên giường; bà rất dễ mệt mỏi trong những ngày này, một dấu hiệu khác cho thấy sức khỏe giảm sút của bà, và thường là đi ngủ lúc chín giờ. Buổi sáng sẽ có đủ thời gian để kể cho bà nghe chuyện Webb đang quay về nhà.

Roanna hi vọng rằng cô sẽ có thể ngủ một lát.

Nếu nguyện vọng là một cái hoàn toàn khác ... Vài giờ sau, cô nhìn lướt qua đồng hồ và thấy kim giờ chỉ số hai. Mắt cô cảm thấy ram ráp vì thiếu ngủ, và tâm trí của cô mờ mịt vì mệt mỏi cô gần như không thể suy nghĩ, nhưng giấc ngủ thật xa vời như mọi khi.

Cô đã chịu đựng nhiều đêm như thế này, chờ trong bóng tối bất tận cho đến sáng. Mọi cuốn sách viết về vấn đề mất ngủ khuyên bệnh nhân nên rời khỏi giường, không phải biến cái giường thành nơi để trút giận. Roanna đã hình thành thói quen đó, cho nên sách vở đã không giúp ích gì. Đôi khi cô đọc hàng giờ, đôi khi cô chơi bài một mình, nhưng phần lớn cô sẽ ngồi trong bóng tối và đợi.

Đó là điều mà cô đang làm bây giờ, vì cô quá mệt mỏi cho bất cứ thứ gì khác. Cô ngồi cuộn người trong cái ghế bành to lớn, đủ lớn cho hai người. Cái ghế đã từng là món quà Giáng sinh cô tự mua cho mình cách đây năm năm, và cô không biết cô sẽ làm gì nếu không có nó. Khi cô cố ngủ thiếp đi, rất có thể là trong cái ghế đó. Vào mùa đông cô sẽ quấn người trong tấm chăn mềm mại và xem bóng đêm từ từ bò qua cửa sổ của cô, nhưng đây là mùa hè và cô chỉ mặc một cái áo ngủ mỏng, không tay, cho dù lai áo dài qua khỏi đôi trần của cô. Cô đã mở cánh cửa đôi để cô có thể nghe âm thanh dễ chịu của đêm hè ấm áp. Và một cơn bão đang đi qua ở đằng xa; cô có thể nhìn thấy những tia chớp, để lộ những đám mây tía sẫm, nhưng bão đang ở quá xa đến nỗi khi cô nghe được tiếng sấm thì nó cũng chỉ là những tiếng gầm yếu ớt.

Nếu cô phải thức, những đêm hè là tuyệt nhất. Và giữa việc mất ngủ và chuyện kia, cô thà là bị mất ngủ.

Khi cô ngủ, cô không hề biết cô sẽ thức dậy ở đâu.

Cô không nghĩ rằng cô đã từng rời khỏi nhà. Cô đã luôn ở bên trong nhà, và chân của cô đã không bao giờ bị bẩn, nhưng nó làm vẫn làm cho cô thấy sợ khi nghĩ đến chuyện mình lang thang khắp nơi trong nhà mà không biết là mình đang làm thế. Cô cũng đã đọc sách viết về những người bị mộng du. Người bị bệnh này rõ ràng là có thể đi xuống cầu thang, lái xe, thậm chí làm một cuộc đàm thoại trong khi ngủ yên. Điều đó không an ủi được nhiều, bởi vì cô không muốn làm bất cứ thứ gì như thế. Cô muốn thức dậy đúng nơi cô đã ở khi cô đi ngủ.

Nếu bất kỳ ai từng thấy cô lang thang trong đêm, họ cũng không hề đề cập đến nó. Cô không nghĩ là cô đã làm điều đó mỗi lần cô ngủ ngon, nhưng dĩ nhiên cô không có cách gì để tìm hiểu và cô không muốn nói với gia đình về vấn đề của cô. Họ đã biết cô bị chứng mất ngủ, vì thế có lẽ nếu có bất kỳ ai gặp cô bên ngoài phòng lúc nửa đêm, có vẻ rất tỉnh thì họ cho rằng cô đang khó ngủ và sẽ quên chuyện đó.

Nếu mọi người biết được chuyện cô bị mộng du... cô không thích nghĩ xấu về mọi người mà không có bằng chứng, nhưng cô không nghĩ cô sẽ tin tưởng vài thành viên trong nhà nếu họ biết được là cô rất dễ bị tổn thương. Khả năng cho những trò chơi khăm là quá lớn, đặc biệt là với Corliss. Trên một số phương diện nào đó Corliss gợi cho Roanna nhớ về Jessie, cho dù quan hệ của họ chỉ là của em họ thứ nhì, có nghĩa là họ không chia sẻ nhiều tính di truyền. Jessie đã lạnh lùng hơn trong suy nghĩ nhưng nóng nảy hơn trong tính khí. Corliss không có kế hoạch, cô ta làm theo sự thôi thúc, và cô ta không dễ nổi nóng. Phần lớn cô ta có vẻ không yên và không vui, và thích làm cho người khác bất hạnh. Bất kể là cô ta muốn thứ gì trong cuộc sống, cô ta cũng không đạt được nó.

Roanna không nghĩ Webb sẽ hoà hợp được với Corliss chút nào.

Nhớ đến Webb lại đưa cô trở lại cái vòng tròn lẩn quẩn về việc cô đã bắt đầu ngày hôm nay như thế nào, như thể là suy nghĩ của cô đã không tách rời về anh quá lâu.

Cô không biết nên nghĩ gì. Cô không giỏi phân tích mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà, vì cô chưa bao giờ có một mối quan hệ như thế. Tất cả những gì cô biết là Webb đã rất giận dữ, và hơi say. Nếu anh chưa uống có lẽ anh đã không làm áp lực lên người cô như anh đã làm, nhưng thực tế đã xảy ra và cô ngã xuống giường với anh mà không có chút phản kháng. Tình thế rất xấu hổ, nhưng phần bí mật nhỏ trong cô đã say sưa với cơ hội đó.

Cô không hối tiếc đã làm chuyện đó. Nếu chẳng bao giờ có gì tốt xảy đến với cô trong suốt quãng đời còn lại, thì ít ra cô cũng có trong vòng tay của Webb và nếm được mùi vị làm tình với anh. Nỗi đau nặng nề hơn cô tưởng tượng, nhưng nó không thể che mất niềm sung sướng mà cô đã cảm thấy, và cuối cùng là sự thoả mãn.

Có thể đổ lỗi cho rượu tequila vào lần đầu tiên, và có lẽ thứ thứ hai cũng vậy, nhưng còn những lần khác thì sao? Chắc chắn là anh đã tỉnh táo lại ở lần thứ ba khi anh với tay ôm lấy cô, lúc nửa đêm, và lần thứ tư, chỉ ngay trước bình minh. Cô vẫn còn đau sau những trận làm tình với anh, nhưng phần dịu dàng sâu tận bên trong cơ thể của cô lại vui sướng vì nó làm cô nhớ đến những khoảnh khắc ấy.

Anh không phải là một người tình ích kỷ. Anh có thể đã giận dữ, nhưng vẫn anh đã làm cho cô thỏa mãn, đôi khi vài lần, trước khi làm cho mình thỏa mãn. Tay anh và miệng anh đã rất dịu dàng trên cơ thể của cô, cẩn thận không thêm vào sự đau đớn cô vừa trải qua trong việc chấp nhận anh.

Nhưng mặt khác anh đã rời khỏi giường và bỏ lại cô một mình trong cái khách sạn nhỏ rẻ tiền, như thể cô là một người đàn bà không ra gì. Không phải là những gì mà đám đông say xỉn điên cuồng đã gọi một người phụ nữ xấu xí đến nỗi khi người đàn ông thức dậy và nhìn cô ta đang ngủ trên cánh tay của mình, anh ta đã gặm hết cánh tay của anh ta chớ không đánh thức cô ta dậy sao? Ít ra thì Webb đã để lại một tin nhắn. Ít ra thì anh đã quay lại, và cô đã không đã bị buộc phải quay lại chỗ chiếc xe thuê của cô bằng cách tốt nhất cô có thể .

Anh đã nói cô đã hành động như một con điếm vì Lucinda. Anh đã nói cô đã từng quấy rầy anh suốt đời, và điều đó làm tổn thương hơn những lời bình luận khác. Bất kể điều gì, cô đã luôn cố giữ ký ức về những năm trước cái chết của Jessie như là những năm ngọt ngào, vì cô đã có anh như một người bạn và một người hùng. Vào cái đêm khủng khiếp khi Jessie bị giết chết, cô đã nhận ra rằng anh cảm thấy tội nghiệp cô và đã gần như giết chết cô, nhưng những ký ức ngọt ngào vẫn còn ở đó. Bây giờ cô thấy nhục nhã khi nghĩ rằng cô đã tự lừa dối bản thân ngay từ đầu. Lòng tốt không giống như tình yêu, sự kiên nhẫn không giống với quan tâm.

Anh đã nói rõ rằng cô không nên mong chờ vào việc các cuộc làm tình của họ sẽ tiếp tục khi anh quay lại Davencourt. Nó chỉ là cuộc tình một đêm, đơn giản chỉ có thế. Không có mối quan hệ nào tiến triển giữa họ, ngoại trừ là anh em bà con xa.

Nhưng mặt khác anh đã hôn cô, và nói với cô là cô không hiểu bất cứ thứ gì. Không thể lầm lẫn được là anh đã bị khuấy động; sau đêm cô vừa trải qua, cô rất quen thuộc với sự phấn khích của anh. Nếu anh không muốn cô, tại sao anh lại cương cứng chứ?

Tuy nhiên một chuyện rất chắc chắn là: anh vẫn còn giận.

Cô ngồi cuộn người trong ghế, xem những tia chớp và nghĩ đến Webb, và cuối cùng cô cũng chìm vào giấc ngủ khi trời gần sáng.

Gloria gọi cả gia đình của bà đến bàn ăn điểm tâm, chuyện mà rất ít khi xảy ra, nhưng rõ ràng là bà nghĩ bà cần được tiếp viện. Sau một đêm ngủ không yên mà giấc ngủ đã rất khó tìm được như bao giờ, Roanna đã đến phòng Lucinda và đem đến cho bà cái tin vui. Phấn chấn bởi tin tức đó, chuyển động của Lucinda có vẻ sinh động hơn vào sáng hôm đó, có nhiều màu sắc hơn trên khuôn mặt của bà, hơn nó đã có trong một thời gian rất lâu. Bà nhướng mày với vẻ ngạc nhiên với đám đông ngồi ở bàn, sau đó cười toe toét và trao cho Roanna một cái nháy mắt ta-hiểu-họ-muốn-gì.

Điểm tâm là bữa tiệc đứng, một sự sắp xếp khả thi nhất vì ít khi có tới hơn hai người trong số họ ăn cùng một lúc. Roanna múc thức ăn vào đĩa cho Lucinda và cho mình rồi ngồi vào chỗ của cô ở bàn.

Gloria đợi cho đến khi họ đưa thức ăn vào miệng trước khi bắt đầu nhả đạn. "Lucinda, chúng tôi đã bàn về chuyện đó, và chúng tôi ước gì là chị sẽ xem xét lại cái ý tưởng dại dột trong việc giao lại chuyện kinh doanh cho Webb. Roanna đã và đang làm nó rất tốt, và chúng ta thực sự không cần cậu ta."

"Chúng ta à? " Lucinda hỏi, nhìn em gái bà chằm chằm ở cuối bàn. "Gloria, tôi đã biết ơn và thích sự bầu bạn của cô trong mười năm qua, nhưng tôi nghĩ tôi cần nhắc nhở cô rằng đây là chuyện của gia tộc Davenport, và chỉ có Roanna và tôi là mang họ Davenports ở đây. Chúng tôi đã thảo luận và đồng ý rằng chúng tôi muốn Webb tiếp tục trở lại vị trí đích thực của nó trong gia đình."

"Webb không phải là người nhà Davenport," Gloria chỉ ra, chụp ngay điểm đó. "Cậu ta là người nhà Tallant, một gia đình trong gia tộc của chúng ta. Davenport và tài sản của Davenport nên là của Roanna. Tại sao à, đó là quyền lợi của nó."

Bất cứ thứ gì để đẩy Webb ra khỏi vùng ảnh hưởng, Roanna nghĩ. Gloria sẽ rất thích gia đình trực tiếp của bà có được di sản, nhưng Roanna rõ ràng là lựa chọn thứ nhì tốt nhất. Gloria cho là bà có thể điều khiển và chi phối Roanna, nhưng Webb là một chuyện khác. Đó là sự nan giải của vấn đề, cô nhận ra, không phải là vì sợ Webb là kẻ giết người. Điều quan trọng hết thảy là tiền, và sự tiện nghi.

"Như tôi đã nói," Lucinda lặp lại, "Roanna và tôi đã thỏa thuận về điều ấy."

"Roanna chưa bao giờ được hợp lý khi có liên quan đến Webb." Harlan đứng về phía vợ ông ta. "Chúng ta đều biết là chị không thể tin vào phán quyết của nó trong chuyện này."

Corliss chồm người tới phía trước, mắt cô ta sáng lên khi cô ta ngửi được mùi rắc rối. "Tại sao à, đúng rồi. Tôi nhớ không phải là có chuyện gì đó về Jessie bắt gặp họ lăng nhăng trong nhà bếp sao? "

Brock ngước lên khỏi bữa điểm tâm của anh và cau mày khó chịu với em gái. Roanna thích anh nhất trong gia đình Gloria. Brock là một người tốt và làm việc chăm chỉ. Anh không dự định sống ở Davencourt mãi mãi nhưng đang nắm lấy cơ hội để dành tiền để anh có thể xây cho mình một căn nhà. Anh và người bạn gái lâu đời của anh dự định sẽ kết hôn trong năm. Anh mạnh mẽ hơn cha anh, Greg, người đã để cho Lanette xếp đặt mọi chuyện trong nhà.

"Tôi nghĩ mọi người đã làm rối tung mọi chuyện," Brock nói.

"Điều gì làm con nghĩ vậy? " Lanette hỏi, ngả người về phía trước để nhìn con trai bà. Corliss mỉm cười hài lòng ở việc đã quậy tung mặt nước.

"Vì Webb không phải là kẻ lừa đảo, và con vui mừng là anh ấy sắp quay về nhà."

Cả Gloria và Lanette đều nhìn trừng trừng kẻ phản bội này ở giữa bọn họ. Brock lờ họ và quay lại bữa ăn của anh.

Roanna tập trung vào bữa điểm tâm của mình và cố gắng hết sức để bỏ ngoài tai cuộc đàm thoại. Không có gì làm Corliss vui hơn là chọc tức được cô đáp trả hoặc nhìn thấy cô rõ ràng khó chịu. Corliss thiếu phẩm chất thiên phú của Jessie với những nhận xét ác ý, hay có lẽ là vì phản ứng của Roanna đã thay đổi, nhưng cô thấy Corliss đơn thuần chỉ là hơi phiền phức.

Những cuộc đàm thoại tiếp tục vang lên trong suốt bữa ăn, với Gloria, Harlan và Lanette thay phiên nói ra những gì họ rõ ràng nghĩ là những lý lẽ tốt chống lại việc trở về của Webb. Greg thật lòng không quan tâm đến và để mặc cho Lanette kháng nghị. Brock đã ăn xong và cáo lỗi để đi làm.

Roanna tập trung vào việc ăn uống, nói rất ít lời, và Lucinda bất di bất dịch như ngọn núi. Có được Webb quay về nhà là quan trọng đối với bà hơn bất cứ những gì em gái bà có thể nói, vì vậy Roanna không phải lo lắng đến chuyện Lucinda sẽ đổi ý.

Lucinda hân hoan như cây thông Nô-en sáng hôm đó khi Roanna mang lại cho bà tin vui. Bà đã hỏi nhiều câu hỏi về anh, anh trông ra sao, nếu anh đã thay đổi, anh đã nói những gì.

Bà đã có vẻ không lo lâu khi Roanna bảo bà là anh vẫn còn ôm mối ác cảm.

"Dĩ nhiên là nó phải thế rồi," Lucinda đã nói ngay. "Webb chưa bao giờ làm một con chó cảnh của bất kỳ ai. Ta tưởng tượng là nó sẽ có rất nhiều để nói với ta khi nó về đến đây, và ta sẽ không thể nào nuốt trôi được, nhưng ta đoán là ta sẽ phải nghe. Tuy nhiên, ta thực sự bị bất ngờ là nó đã chấp nhận dễ dàng như vậy. Ta biết con mới chính là người có thể làm nó lắng nghe."

Anh đã không nghe nhiều như anh đã làm thoả thuận với cô, và khi cô đã hoàn tất nó, anh đã cảm thấy buộc phải làm thế. Lần đầu tiên, cô tự hỏi không biết anh đã mong cô thẳng thừng từ chối, nếu anh đã đề xuất giao dịch đó mà không có bất cứ sự mong đợi là phải giữ nó.

"Nói với ta nó trông ra sao đi," Lucinda lại nói, và Roanna đã mô tả anh theo hết khả năng của cô. Nó có chính xác không, khi cô nhìn anh qua đôi mắt của tình yêu? Những người khác có thấy anh ít nổi trội, ít mạnh mẽ hơn không? Cô không nghĩ vậy.

Chắc chắn là Gloria không lạc quan về sự trở về của anh. Bà ta thật là giả nhân giả nghĩa, Roanna nghĩ, vì trước cái chết của Jessie, Gloria đã luôn chăm chút Webb, tuyên bố anh là cháu trai yêu quí của bà. Nhưng rồi bà đã mắc phải một sai lầm là quay lưng lại với anh thay vì bảo vệ anh, và bà biết là anh đã không quên chuyện đó.

"Anh ta sẽ ngủ ở đâu? " Corliss nói lè nhè, ngắt lời bà ngoại cô ta để ném thêm một quả bom lửa khác vào cuộc đàm thoại đang sôi sục. "Tôi sẽ không chịu nhường phòng đôi đâu, dù nó từng thuộc về anh ta."

Nó có phản ứng ngược với những gì cô ta mong đợi. Một sự im lặng bao trùm xung quanh bàn. Sau cái chết của Jessie, Lucinda đã cuối cùng thức tỉnh để làm lại phòng đôi hoàn toàn, từ tấm thảm cho đến trần nhà. Khi Lanette và gia đình bà dọn vào, Corliss đã ngay lập tức giành phòng đôi cho riêng mình, đã bất cẩn nói cô ta không thấy phiền chút nào khi ngủ ở đó. Đó là điển hình cho sự nhẫn tâm của cô ta đến nỗi thậm chí có thể nghĩ rằng Webb sẽ lấy lại căn phòng cũ của anh.

Tuy nhiên, phòng đôi của Lucinda là cái duy nhất có cùng kích cỡ như thế. Gloria và Harlan đã chiếm đóng căn phòng đôi nhỏ hơn, cũng như Lanette và Greg. Phòng của Roanna chỉ là một cái phòng rộng rãi, nhưng không phải là phòng đôi. Phòng của Brock cũng giống thế. Còn lại bốn căn phòng đơn khác. Nó là một chuyện vặt vãnh, nhưng lại rất tế nhị. Roanna biết Webb đã không lưu luyến gì nó, nhưng anh sẽ nhận ra sự ác ý và việc sử dụng biểu hiện của cái vấn đê nhạy cảm đó thế nào để chiếm ưu thế.

"Dù là cậu ta không muốn nó, cậu ta có thể không thích có bất cứ người nào khác ngủ ở đó," Lanette nói, quan sát con gái bà với vẻ lo lắng.

Corliss giận dữ. "Con sẽ không chịu nhường căn phòng đôi của con !"

"Cháu sẽ làm thế nếu Webb yêu cầu," Lucinda nói một cách kiên quyết. "Ta không nghĩ nó sẽ quan tâm đến chuyện đó, nhưng ta muốn nó biết là những gì nó nói đều được làm theo, không được bàn cãi. Rõ chưa?"

"Không !" Corliss nói một cách nóng nảy, vứt khăn ăn của cô ta lên bàn. "Anh ta đã giết vợ của anh ta! Thật không công bằng khi anh chỉ cần nhảy điệu van quay lại đây và tiếp quản - "

Giọng của Lucinda rít như tiếng roi. "Một thứ tôi muốn mọi người hiểu là Webb đã không giết Jessie. Nếu tôi nghe được chuyện như vậy mà được đề cập đến mộtlần nữa, tôi sẽ yêu cầu người đã bảo nó rời khỏi nhà này ngay lập tức. Chúng ta đã không hỗ trợ nó khi nó cần nhất, và tôi thấy thật hổ thẹn với bản thân. Nó sẽ được hoan nghênh trở lại vào nhà của nó, nếu không thì tôi muốn biết tại sao."

Sự im lặng tiếp theo sau lời tuyên bố dứt khoát đó. Roanna chắn chắn đây là lần đầu tiên Lucinda từng đã nói bất cứ thứ gì về việc đuổi bất cứ những ai hiện đang sống trong Davencourt. Gia đình đã rất quan trọng với bà đến nỗi bà đã biểu lộ sự đe dọa mà bà cảm thấy về sự trở về của Webb. Cho tội lỗi hay cho tình thương, hoặc cho cả hai, Webb có được sự hỗ trợ tuyệt đối của bà.

Hài lòng là bà đã nói rõ ý của mình, Lucinda chấm nhẹ khăn ăn vào miệng bà một cách tao nhã. "Vấn đề phòng ngủ là một chuyện khó giải quyết. Cháu thấy thế nào, Roanna?"

"Cứ để cho Webb quyết định khi anh ấy về đây," Roanna trả lời. "Chúng ta không thể biết trước được là anh ấy sẽ muốn gì."

"Cũng đúng. Chỉ là ta muốn mọi chuyện được tốt đẹp cho nó."

"Cháu không nghĩ điều đó là khả dĩ. Có lẽ anh ấy thích chúng ta cứ tiếp tục sống như bình thường và không làm ầm lên."

"Chúng ta hầu như không thể tổ chức một bữa tiệc," Gloria xiên xỏ. "Tôi không thể nghĩ là mọi người trong phố sẽ nói gì."

"Không gì, nếu họ biết miếng bánh mì của họ được phết bơ ở bên nào," Lucinda nói. "Tôi sẽ bắt đầu ngay lập tức nói rõ ràng với bạn bè của chúng ta và những đối tác rằng nếu họ coi trọng tình bằng hữu lâu dài của chúng ta, họ phải chắc chắn rằng Webb được đối xử lịch sự."

"Webb, Webb, Webb," Corliss nói dữ dội. "Điều gì làm anh ta đặc biệt như thế chứ? Thế còn tụi cháu thì sao? Tại sao bà không để lại mọi thứ cho Brock chứ, nếu bà kiên quyết rằng Roanna không thể xử lý được mọi chuyện? Bọn cháu cũng có quan hệ bà con với bà như Webb đấy !"

Cô ta đứng bật dậy và chạy khỏi phòng, bỏ lại sự im lặng ở sau lưng. Ngay cả Gloria, người thường trơ lì ra, trông có vẻ không thoải mái với sự bùng nổ quá thiên về vật chất hiển nhiên như vậy.

Roanna buộc mình phải ăn thêm một miếng nữa trước khi từ bỏ nỗ lực. Như thể việc "hoan nghênh" Webb về nhà sẽ thậm chí còn căng thẳng hơn sự ra đi của anh lúc trước.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...