Sắc Màu Ấm

Chương 2


Chương trước Chương tiếp

Giản Tang Du, Thiệu Khâm thật sắp không nhớ rõ diện mạo thật sự của cô ra sao. Trong những năm tháng niên thiếu của một chàng trai, ai cũng có bí mật khiến mình khó ngủ giữa đêm khuya.

Mà chuyện bí mật của anh, chính là Giản Tang Du.

Giản Tang Du là rung động đầu đời của Thiệu Khâm, thậm chí giữa hai người có một bí mật xấu hỗ và xúc động, lúc đó Giản Tang Du xinh đẹp giống như hoa Hải Đường nở rộ trong đêm.

Nhưng những năm tháng đó ,Thiệu Khâm chỉ lơ mơ nhớ diện mạo của cô, đã không còn nhớ rõ từng cử chỉ, từng cái nhăn mặt, nụ cười rạng rỡ của cô nữa.

Giản Tang Du nghe được có người gọi tên mình, chần chờ ngẩng đầu lên, từ từ vén mái tóc dài che trước mặt lên, nghi hoặc nhìn Thiệu Khâm.

Thiệu Khâm nhìn rõ mặt của cô, cho dù có chút vết thương sưng đỏ, vẫn là xinh đẹp động lòng người, khóe miệng anh phát ra một tiếng cười nhẹ: “Giản Tang Du, em không nhận ra anh hả?”

Sắc mặt Giản Tang Du đang mơ màng bỗng nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lạnh nhạt lại thêm một chút căm phẫn, cô nhìn vào mắt của Thiệu Khâm, làm cho anh không hiểu nổi những phức tạp này là do đâu.

Thiệu Khâm ngẩn người, nhưng cũng không muốn tiếp tục tìm hiểu nữa, anh bước từng bước đến gần, cố gắng không đụng vào bên gò má bị sưng đỏ của cô: “Bị Thiệu Trí đánh hả ——”

Vẻ mặt Giản Tang Du không thay đổi, chặn tay anh lại, đốt ngón tay nổi rõ, khó khăn dừng ở giữa không trung. Giản Tang Du không màng đến sự ngạc nhiên trong mắt anh, bình thản trả lời không chút lay động: “Không sao, bị thương ngoài da thôi.”

Thiệu Khâm nhớ, lúc trước Giản Tang Du không lạnh nhạt như thế này, lúc đó Giản Tang Du thật là đáng yêu.

Anh đứng trước sô pha, rất gần Giản Tang Du, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ lông mi của Giản Tang Du cong cong giống như hai cây quạt nhỏ.

Thiệu Khâm nhớ lại tình cảm chết non kia, trong khoảnh khắc dường như bắt đầu chộn rộn. Anh đè nén tâm tư trong lòng, nói dịu dàng: “Thật xin lỗi, lúc nãy không nhận ra em.”

Giản Tang Du nhìn người đàn ông đẹp trai trước mắt, trong vài phút ngắn ngủi, từ một người máu lạnh, anh lại đổi thành một người nhiệt tình, giống như đeo một chiếc mặt nạ có thể tháo bỏ dễ dàng. Chỉ có người của nhà họ Thiệu mới am hiểu điều này nhất.

Giản Tang Du cúi đầu không nhìn anh nữa, từ từ vuốt bên bị mặt đau của mình, nói : “Bây giờ anh làm cảnh sát sao?”

Thiệu Khâm cười cười, ngồi xuống bên cạnh cô. Anh mới vừa ngồi xuống, Giản Tang Du nhanh chóng ngồi xa anh một chút, quan sát mọi hành động của anh.

Thiệu Khâm kinh ngạc: “Em làm sao vậy? Chúng ta là bạn học mà, mấy năm không gặp, em cũng không cần trở thành người xa lạ như vậy chứ?”

Giản Tang Du như đang suy nghĩ điều gì đó lại liếc nhìn anh một cái.

Thiệu Khâm nói: “Anh hiểu rõ chuyện này là không đúng, lúc nãy anh nói bắt em đến cảnh sát, nhưng thật ra là muốn cho em một bài học mà thôi, anh sẽ không làm gì tổn hại đến em cả, cảnh sát sẽ phán xét em vì tự vệ mà đả thương người thôi, thật không có việc gì mà.”

Thiệu Khâm nhìn Giản Tang Du, hơi mỉm cười, nói: “Nhưng mà bây giờ anh đổi ý rồi, bạn học cũ đã lâu không gặp, vừa gặp lại đã bắt em vào đồn cảnh sát thì thật không đúng rồi.”

Giản Tang Du cười lạnh trong lòng, vẻ mặt khách khí: “Cám ơn.”

Thiệu Khâm nhìn Giản Tang Du dốc lòng phòng bị anh, cho rằng chỉ vì chuyện năm xưa giữa hai người đã trôi qua quá lâu, vì vậy mới chủ động trò chuyện với cô, nhưng Giản Tang Du chỉ thỉnh thoảng đáp lời, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn anh lần nào, điều này làm cho Thiệu Khâm cảm thấy vô cùng bất lực.

Cuối cùng anh im lặng, nhìn chăm chú vào Giản Tang Du không hề lên tiếng.

Giản Tang Du thấy ánh mắt nóng bỏng của Thiệu Khâm, toàn thân như bị ngàn con rắn độc bò qua, tê dại cứng ngắc, quần áo trên người cô mỏng đến nỗi có thể xé rách ra bất kỳ lúc nào, cả cúc áo cũng không biết bay đi đâu mất, quần áo trước sau cũng không lành lặn cho lắm.

Áo lót đã bị lộ ra bên ngoài, bộ ngực trắng nõn từ từ phậm phồng theo hô hấp.

Giản Tang Du cầm váy, cắn chặt môi dưới: “Em có thể đi rồi chứ?”

Dường như Thiệu Khâm thở dài, Giản Tang Du nghe được tiếng ma sát của quần áo, trong mắt cô nhanh chóng xuất hiện một chiếc áo vest màu đen, cô kinh ngạc ngẩng đầu lên, lại đụng vào đôi mắt đen láy của Thiệu Khâm.

Thiệu Khâm nhìn cô sâu sắc: “Mặc vào đi.”

Giản Tang Du cũng không nói thêm lời nào nữa, dù rất chán ghét người của Thiệu gia, nhưng cô vẫn là không thể mặc quần áo không ngay ngắn như vậy ra ngoài, vì vậy đưa tay cầm lấy, không quên nói câu: “Cám ơn.”

Thiệu Khâm nhìn chăm chú vào cô, áo vest to lớn, che lại đường cong quyến rũ của cô, đôi chân thon dài mảnh khảnh, nhìn qua cũng rất cám dỗ.

Giản Tang Du ngẩng đầu, thấy được dục vọng trong mắt Thiệu Khâm không cách nào che giấu, ánh mắt như vậy. . . . . . Làm cô cảm thấy thật ghê tởm và sợ hãi, đột nhiên cô đứng lên, khắc chế cảm xúc sôi trào không ngừng trong lòng: “Em đi trước.”

Thuộc khâm cũng đứng lên, thân hình cao lớn chắn trước cô: “Anh tiễn em.”

Giản Tang Du liền cự tuyệt: “Không cần, tự em có thể đi!”

Vẻ mặt Thiệu Khâm không hề thay đổi nhìn cô, rất nhiều ký ức thời niên thiếu mơ hồ cũ kỹ dần dần thức tỉnh, chuyện về Giản Tang Du cũng bắt động sống động hơn một chút.

“Em sợ anh sao?”

Giọng anh vang lên, thật sự nghe không ra vui hay buồn, nhưng là trong lời nói của Thiệu Khâm, Giản Tang Du làm sao không hiểu được cảm xúc mãnh liệt này chứ. Cũng khó trách, người của Thiệu gia làm sao có thể chịu được người khác cự tuyệt và coi thường chứ? Cô ngẩng đầu lên, từ từ chống lại đôi mắt đen nhánh của anh: “Chúng ta cũng không thân thiết lắm, em không muốn làm phiền anh .”

Thiệu Khâm nhếch mày lên: “Nếu như anh cảm thấy không phiền thì sao?”

Sự chán ghét của Giản Tang Du, nhanh chóng liền bị cô thay bằng vẻ mặt bình tĩnh ,cô cười nói: “Vậy làm phiền anh.”

Giản Tang Du lướt qua anh đi lên phía trước, nụ cười trên mặt trong nháy mắt hầu như biến mất không còn dấu vết.

Thân hình thon thả, dáng lưng cao ngạo, trong phút chốc, Thiệu Khâm nhớ lại vô số những chuyện liên quan đến Giản Tang Du, trí nhớ như thủy triều dâng lên, tâm tình của anh hơi sục sôi, lại có chút kích động, rất khó diễn tả ra được.

******

Giản Tang Du lời nói thật ,xem ra là quá ít ỏi, liền hô hút cũng nhẹ mấy không thể ngửi nổi. Hai người ngồi ở trong xe, không Giản hẹp một cách tĩnh lặng, Thiệu Khâm còn tưởng rằng chỉ có mỗi anh ở trong xe thôi.

Anh không có chuyện gì, đành hỏi: “Tại sao em lại làm việc ở hộp đêm?”

Câu này hỏi ra không phù hợp chút nào, tình nghi là có thể làm tổn thương lòng tự ái của cô, nhưng Thiệu Khâm vẫn không chú ý tới điểm này. Trong trí nhớ có hạn của anh , Giản Tang Du là một học sinh ưu tú nhất lớp, thậm chí năm lớp 12 cô có thể được tuyển thẳng vào đại học C. Nhưng sau đó anh nghe lời cha mình vào quân đội, kỳ thi tốt nghiệp trung học ba tháng sau anh cũng không tham gia, đương nhiên cũng không biết được chuyện gì đã xảy ra sau đó.

Giản Tang Du mở mắt, nhìn thẳng về phía trước: “Không có trình độ học vấn, muốn làm ra tiền nuôi gia đình, ở đâu trả lương, thăng chức thì làm thôi.”

Thiệu Khâm kinh ngạc nhìn cô một chút: “. . . . . . Em không vào đại học sao?”

Giản Tang Du trầm mặc mấy giây, cất giọng rất nhẹ: “Không có.”

Thiệu Khâm cực kỳ kinh ngạc, gia đình Giản Tang Du không gọi là giàu có gì , nhưng cha mẹ vẫn là người làm ăn bình thường, trong nhà cũng khá, không suy tàn đến mức để cô phải đi kiếm tiền nuôi gia đình chứ.

“Thật sự đã có chuyện gì xảy ra với em?” Thiệu Khâm hỏi thẳng không suy nghĩ nhiều, anh là người quen tự đại như vậy từ trước đến giờ rồi.

“Trước mặt quẹo phải.” Giản Tang Du muốn nhanh kết thúc đề tài này.

Không gian bên trong xe lại lâm vào tình trạng yên tĩnh, Thiệu Khâm nhìn theo Giản Tang Du chỉ đường, sau đó rẽ vào một khu cũ kỹ ở nội thành. Nhà ở đây chắc là đã hơn hai mươi năm, bề ngoài thấy hơi loang lỗ cũ kỹ, nhưng xung quanh rất náo nhiệt, đã trễ thế này cũng còn những quán buôn bán nhỏ ở đây.

Thiệu Khâm nhìn đường xá, xe rất khó đi vào, vì vậy nghiêng đầu hỏi Giản Tang Du: “Kế tiếp đi như thế nào vậy?”

“Anh dừng ở ven đường là được rồi.” Giản Tang Du liền tháo dây an toàn, cô thật không muốn nán lại với Thiệu Khâm thêm một giây phút nào cả.

Thiệu Khâm im lặng, liền dừng xe ở ven đường, nhưng đúng lúc Giản Tang Du xuống thì anh cũng cùng đi xuống. Trong bóng tối Giản Tang Du đứng ở bên cạnh xe, nghi ngờ theo dõi anh.

“Anh đưa em vào, bây giờ trời đã khuya rồi.” Thiệu Khâm vẫn kiên trì, chính anh cũng không hiểu vì sao anh lại cố chấp như vậy, Giản Tang Du càng kháng cự, anh càng muốn đến gần.

“Con đường này mỗi ngày em đều đi qua, rất an toàn không cần phiền anh.” Giản Tang Du cắn môi, ngón tay nắm chặt áo khoác trên người, “Chiếc áo vest này. . . . . . Cho em địa chỉ, em giặt xong sẽ gửi lại cho anh.”

Thiệu Khâm đứng dưới ánh đèn đường ấm áp, cất giọng cười khẽ: “Em thật muốn từ chối như vậy sao? Anh nhớ trước kia chúng ta …..”

“Thiệu Khâm!” Giản Tang Du lớn tiếng ngắt lời anh, sắc mặt khó coi tới cực điểm, thấy ánh mắt ý vị sâu xa của Thiệu Khâm, cô lại cúi xuống, “Anh muốn tiễn thì đi thôi.”

Thiệu Khâm nhoẻn miệng cười đắc ý, hai tay nhét vào túi quần, từ từ nâng gót chân bước đi.

Thiệu Khâm chú ý thấy, chung cư mà Giản Tang Du ở đã được xây dựng từ nhiều năm trước, rất cũ kỹ , lúc anh và Giản Tang Du đi vào cửa chính, thậm chí bảo vệ ở cửa cũng không buồn cười chào. Những ngọn đèn đường cách nhau rất xa, độ chiếu sáng yếu ớt đến đáng thương.

Thiệu Khâm đi bên cạnh Giản Tang Du, cổ tay áo săn lên lộ ra cánh tay rắn chắt, thỉnh thoảng chạm nhẹ vào áo khoác trên người Giản Tang Du, rõ ràng là cô đã cố gắng che phủ quần áo lại, nhưng cũng có thể khiến lòng Thiệu Khâm dấy lên một ngọn lửa cực nóng.

“Trong những năm nay em sống có tốt không?” Thiệu Khâm cũng không biết thế nào, bỗng chợt mở miệng, tuy hơi sáo rỗng nhưng lại là câu mà anh muốn hỏi nhất .

Giản Tang Du vẫn không nhìn anh như cũ, cụp mắt nhìn đường dưới chân mình: “Ừ, tạm được.”

Cô không muốn nhiều lời, nhưng Thiệu Khâm lại muốn biết nhiều về cô hơn một chút. Trong ký ức của anh, Giản Tang Du sẽ không lạnh nhạt như bây giờ, nói cho chính xác là không nên đối xử với anh một cách lạnh nhạt như vậy, bọn họ. . . . . .

Đi ngang qua một rừng cây nhỏ, nhìn bóng cây đung đưa, Thiệu Khâm thấy Giản Tang Du giống như đang lo sợ điều gì đó, siết tay thành nấm đấm thật chặt, dưới ánh trăng vắng lặng có thể nhìn thấy vẻ mặt cô hoàn toàn căng thẳng, như đang phòng bị một cái gì đó rất đáng sợ, như là có quái vật sắp tấn công vậy.

Dù sao cô vẫn là phụ nữ ——

Thiệu Khâm nhìn Giản Tang Du như vậy lại sinh ra cảm giác gần gũi một chút, nhìn cô lo lắng giống như một con thỏ nhỏ đang bị hoảng sợ, gần như bản năng của Thiệu Khâm trỗi dậy, nội tâm của anh vẫn luôn kêu gào. Anh vươn tay kéo người phụ nữ này lại gần thân thể tráng kiện của anh để bảo vệ.

“A!” Giản Tang Du hét lên một tiếng, bắt đầu giãy giụa không chút ý thức, đôi mắt ngấn nước, con ngươi kịch liệt thắt chặt lại, làn da vốn đã trắng nõn trong nháy mắt càng trở nên trắng bệch.

Thiệu Khâm có thể cảm nhận được thân thể dưới bàn tay anh đang run rẩy kịch liệt, anh nhìn vào đôi mắt đen kia, thấy được trong đó đầy sự sợ hãi và khiếp đảm.

Khoảng khắc đó, chợt anh cũng có chút khẩn trương, nhịp tim loạn lên, giống như lại trở về thời niên thiếu, trước mắt, cô ấy vẫn là một thiếu nữ xinh đẹp.

Anh dịu dàng đặt tay lên gương mặt của cô, ngăn chặn tay chân không ngừng vùng vẫy loạn xạ của cô, lòng bàn tay run rẩy vuốt ve cánh môi của Giản Tang Du: ” Giản Tang Du. . . . . .em còn nhớ rõ nụ hôn đó không?”



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...