Sắc Lang Thượng Sai Giường
Chương 18
Hai người này ở trên ghế KTV làm hai lần mới phát hiện bụng thầm thì kêu đói, bữa tối còn chưa ăn.
Có phần mệt mỏi vội vàng mặc xong quần áo, theo chỗ ghế ngồi chạy vào toilet lấy rất nhiều khăn tay, đem chà lau sạch sẽ tinh dịch trên ghế của người ta.
“Tử Lâm Kiệt, vẫn còn có mùi.” Đường Tổ Trữ có điểm hoảng.
“Ah, rất dễ chịu a, là mùi hương của cậu.” Lâm Kiệt cười trêu chọc.
“Tôi nói thật với anh, anh đúng là đồ đại biến thái.” Đường Tổ Trữ nhíu mày.
“Tôi cũng không đùa cậu. Bây giờ tôi vẫn đang trong tình trạng động tình bởi mùi hương của cậu.” Lâm Kiệt vẻ mặt say mê.
“Anh. . . . . . Anh là đồ cuồng 囧囧 đầu thai a?” Thực chịu không nổi này biến thái tham lam này.
“Thật có lỗi, chuyện kiếp trước tôi không ấn tượng.” Lâm Kiệt biểu tình dường như kiếp trước cùng gã không quan hệ.
“Nếu mùi không mất hết người ta nhất định biết chúng ta đã ở đây làm gì!” Lo lắng phá hỏng hình tượng.
“Dù sao người sử dụng ghế sau không biết chúng ta, cậu lo lắng cái gì.” Lâm Kiệt vẻ mặt coi như không.
Ai quan tâm ở ghế làm gì chứ?
Dường như có lý. Đường Tổ Trữ cau mày miễn cưỡng đồng ý, đồng thời bụng phát ra tiếng vang lớn.
“Chúng ta về nhà ra ngoài ăn đi. Lần trước món cay Tứ Xuyên quán kia làm ăn được chứ?” Lâm Kiệt đương nhiên hỏi.
“Ân, tôi thích lão hổ tiên giáo* của bọn họ.” Đường Tổ Trữ đáp lại tự nhiên.
Lâm Kiệt lấy di động ra gọi điện thoại cho Lâm Chỉ, nói phải rời khỏi, kêu cô đến tính tiền.
“Em gái anh sẽ không nhận ra tôi chứ?” Đường Tổ Trữ ngập ngừng hỏi.
“Sợ à?” Lâm Kiệt phớt tỉnh.
“. . . . . .” Oán hận liếc trộm Lâm Kiệt một cái.
“Cậu về sau lại đi tán gái, tôi liền nói cho Tiểu Chỉ toàn bộ chuyện của cậu.” Lâm Kiệt ánh mắt ngược lại còn thật sự nghiêm túc dọa Đường Tổ Trữ nhảy dựng.
Không cam lòng bị dọa, bị uy hiếp, Đường Tổ Trữ buột miệng nói: “. . . . . . Ác ma! Biến thái! Tôi là đàn ông bình thường, anh thế nào có thể quản thúc tự do của tôi!”
“Bởi vì cậu là của bạn trai của tôi.” Lâm Kiệt trả lời như việc tất nhiên.
“Mới không. . . . . .” Phải . . . . .
“Huh?” Lâm Kiệt suy nghĩ, một bên biểu tình cậu dám phủ nhận sẽ biết hậu quả.
Đường Tổ Trữ nhìn thấy mắt sói của Lâm Kiệt tối lại. . . . . . Gã nói qua chỉ cần chính mình phủ nhận, gã liền động tình. . . . . .
Khoan đã, vừa mới bị làm hai lần kia là chuyện gì xảy ra? Vậy mà hắn còn rất tự nhiên theo sát Lâm Kiệt ngồi ở chỗ này chờ em gái gã đến tính tiền? Hắn hẳn là phải kháng nghị! Hắn hẳn là phải đấu tranh! Hắn có tự do! Thề sống chết giữ gìn quyền lợi cá nhân. . . . . .
Lại bị hôn.
Không có biện pháp, phản kháng rõ ràng trong mắt Đường Tổ Trữ thật sự có thể kích động dục vọng chinh phục của Lâm Kiệt.
Mà Đường Tổ Trữ luôn có thể bị hôn đến đầu hàng, 囧囧 chính mình bị khuất phục mà đứng lên.
Mặc kệ nói như thế nào, 囧囧 nam nhân luôn hành động nhanh hơn suy nghĩ.
Vì thế hai người đang hôn lại bắt đầu động tay cởi nút áo sơmi của nhau, không ngờ vừa lúc Lâm Chỉ gõ cửa, đang mở cửa xem trò hay.
Ngay khi lần thứ hai bọn chạm vào muốn cởi ra thắt lưng của nhau. . . . . .
“Khụ khụ. . . . . . Em nói. . . . . . Xin hỏi hai người còn muốn tiếp tục dùng ghế không?”
Khi thần trí còn mù mịt Đường Tổ Trữ tỉnh lại, Lâm Kiệt đã giúp hắn cài xong nút áo, lấy ra thẻ bạch kim của mình đến trả tiền. Đường Tổ Trữ sắc mặt trở hồng, vừa thẹn vừa giận. Hắn lại bị Tử Lâm Kiệt nắm cái mũi đi rồi. . . . . . Ô. . . . . .
“Tử Lâm Kiệt!”
“A Trữ thân ái, đừng 囧囧 tôi nữa . Bằng không chúng ta đi không ra được cửa lớn KTV.”
“Tử. . . . . .”
“Hư, đừng ầm ĩ, tôi phải gọi đồ ăn ngòai.”
Hai người đều tự mở xe của mình quay về nhà Đường Tổ Trữ.
Khi Đường Tổ Trữ lái xe, các suy nghĩ trong não bay tán loạn.
Theo nhận thức Lâm Kiệt đến bây giờ, hắn bị gắt gao ăn, nhưng hắn lại không có biện pháp phủ nhận, Lâm Kiệt ở phương diện kia thật sự là một tình nhân rất tốt, chỉ cần một khi bị hôn, hắn dường như toàn bộ đều đầu hang . Hắn mỗi lần đều thỏa mãn với tình trạng bị ăn sạch sẽ, xem ra thân thể hắn tuyệt không bài xích Lâm Kiệt, ngược lại còn có xu hướng ngày càng đòi hỏi Lâm Kiệt. . . . . . Từ cái đêm bắt đầu kia tuy hai người không có làm đến cuối cùng
Lâm Kiệt đã tuyên bố với người ngoài vài lần? Nói hắn là bạn trai gã? Chính mình nghĩ gã tuyên bố là để trêu đùa mình. . . . . . Chẳng lẽ Lâm Kiệt là thật tâm?
Đường Tổ Trữ không phát hiện trên mặt mỉm cười mừng thầm, cao hứng rằng Lâm Kiệt đối hắn cũng có vài phần nghiêm túc. Nhưng lập tức, lại nhíu mày.
Không có khả năng! Cái tên đồng tính chết tiệt kia hẳn chỉ cần đàn ông là đều được? Chẳng qua ta xui xẻo bị gặp phải gã, lại cùng công ty, gã mới có cái cơ hội này nhằm vào ta! Từ đầu tới cuối, cũng bất quá là muốn giáo huấn ta?
Ta đây có cái gì thật là vui vẻ? . . . . . . Đúng vậy! Gã chưa từng nói qua thích ta, cho nên ta cũng không đáp ứng cùng hắn kết giao, không là cái bạn trai gì đó? Luôn trêu đùa ta! Hừ! Cho dù gã cầu ta, ta cũng không làm bạn trai gã!
Đường Tổ Trữ không phát hiện sắc mặt chính hắn trở nên nặng nề, trong lòng thổi mạnh đau đớn, buồn bã khó chịu không biết thế nào mà xuất hiện.
Kỳ thật ở sâu trong lòng, hắn hy vọng là Lâm Kiệt nghiêm túc, mới có thể khổ sở, mới có thể tự mình kêu gọi đầu hàng. . . . . .
Nhưng, tên ngốc tử này sẽ không hề ngẫm lại, người ta nếu thật muốn trêu đùa hắn, làm gì đem hắn điều đến RD, việc gì phải cho hắn chức cao lương cao. . . . . . Quả thật là phản ứng chậm nửa nhịp, đồ ngu, nhìn mặt là biết liền. . . . . .
Ra ngoài hai mươi phút sau bọn họ về đến nhà, đồ đã được chuyển đến.
Lúc ăn cơm, Đường Tổ Trữ ra vẻ tráng sĩ cắt cổ tay, bộ dáng quyết định tự lập tự mình cố gắng, cực kỳ điềm tĩnh trả lời Lâm Kiệt.
Lâm Kiệt biến thái lập tức nhận thấy được Đường Tổ Trữ khác thường, lại mang bộ dạng chết tiệt, vẻ mặt không để ý hỏi: “Cậu làm sao vậy?”
“Anh kỳ thật chính là muốn trêu đùa tôi, đúng không?”
Gương mặt Đường Tổ Trữ nghiêm túc khiến Lâm Kiệt bật cười, cái loại vẻ mặt này thật sự không thích hợp với A Trữ.
“Cậu nói sao?” Lâm Kiệt hỏi lại rất tùy ý.
Trên mặt Đường Tổ Trữ có chút khó chịu.
“Tôi chỉ biết. Dù sao chỉ cần là nam đối với anh đều được? Tôi chẳng qua chỉ là điểm nhỏ trong lòng anh bị thượng qua bên đường, đúng hay không? Anh làm ơn buông tha tôi đi! Tôi đã bị anh biến thành như vậy, anh cũng nên nguôi giận buông tay đi? Xin anh sau này không cần tiếp tục trêu đùa tôi.”
Dây cung trong lòng Lâm Kiệt bị chặt đứt, bắn vào tim đau xót, sắc mặt dần dần nghiêm túc lại.
Gã tuyệt đối phải chặn suy nghĩ trong lòng Đường Tổ Trữ muốn rời đi gã!
Lâm Kiệt lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ, cậu là không biết danh tiếng của tôi ở RD. Nếu thật muốn chọc ghẹo cậu, cần gì phải thu xếp cho cậu vị trí tốt? Tôi có cách để chỉnh cậu! Tôi dám lấy việc công làm việc tư mà đưa cậu chuẩn bị vào bên cạnh RD của tôi, tài khoản công quỹ của cậu thăng chức thêm tiền lương, vì dự án này của cậu tôi còn đi xin chỉ thị Tony, cậu cho rằng tôi ăn uống no đủ không có chuyện gì làm, tìm cái chậu hoa không đẹp chút nào đến gây trở ngại cho mắt tôi sao?!”
Vốn nghĩ rằng theo sát Tử Lâm Kiệt đem thù mới hận cũ tính qua, hai người mỗi người đi một ngả, Đường Tổ Trữ không hề bị Lâm Kiệt quấy nhiễu, nhìn thấy lời nói cùng vẻ mặt Lâm Kiệt thật sự khiến người ta sợ hãi, trong từ ngữ kia còn có phần đúng với quan tâm của mình, Đường Tổ Trữ liền bỗng dưng yếu đuối, hơn nữa. . . . . . Hắn căn bản là quên việc đổi đi nơi khác lúc này!
Đường Tổ Trữ có chút chột dạ ngập ngừng nói: “Anh. . . . . . Anh làm gì tức giận chứ? Từ đầu tới cuối bị anh trêu đùa, người nên tức giận hẳn là tôi chứ. . . . . .”
Lâm Kiệt thật sự sẽ bị con người trì độn này làm tức chết.
Lâm Kiệt nghiêm túc lạnh lùng nói: “Cậu có gì mà tức giận? Tôi làm gì bạc đãi cậu ? Gặp người khác liền nói cậu là bạn trai của tôi. Cậu cho rằng là đồng tính chết tiệt thì có thể tùy tiện nói lung tung sao?”
“Anh. . . . . . Anh là. . . . . . nghiêm túc?”
“Ngay cả việc yêu cũng đã làm, tôi chẳng lẽ không đủ còn nghiêm túc? Cậu dám phủ nhận quan hệ của chúng ta thử xem! Cậu dám bội tình bạc nghĩa thử xem!”
Quan hệ hiện tại của bọn họ, so với việc trên giường không khác biệt lắm. . . . . . Nói bội tình bạc nghĩa cũng có chút quá khoa trương . . . . . .
Chính là. . . . . . Đường Tổ Trữ kiên định nuốt vào một mồm to đồ ăn cung bảo Triều Tiên. Đúng là Tử Lâm Kiệt nghiêm túc đó! Làm sao bây giờ? Có điểm phấn chấn a. . . . . . A! Làm gì mà phấn chấn a?!
“Tôi. . . . . . Tôi luôn nghĩ đến. . . . . . Anh chán ghét tôi. . . . . .”
“Ai lại đối người mình ghét vừa sờ vừa hôn a?”
“Hơn nữa anh lại không. . . . . . Chưa nói qua. . . . . . Anh thích tôi. . . . . .”
“Là đàn ông việc gì phải so đo điều này bằng miệng a?”
Hành động đánh bại tất cả. Đây là tiêu chuẩn nguyên tắc cá nhân của Lâm Kiệt, cho nên gã không thích nói cái gì đó trong nội tâm. Chính là người bình thường sẽ cảm thấy rằng “Anh không nói, tôi sao hiểu được”, đương nhiên, Đường Tổ Trữ cũng là người như thế.
“Anh không nói, tôi làm sao hiểu được, đương nhiên hiểu lầm. . . . . .”
“Vậy cậu bây giờ còn tiếp tục hiểu lầm không?”
Lâm Kiệt kia vẻ mặt anh tuấn ôn nhu dụ dỗ con dê nhỏ, Đường Tổ Trữ bằng trực giác lắc đầu.
“Tôi đây hỏi lại cậu một lần nữa, cậu có phải là bạn trai của tôi hay không?”
Đường Tổ Trữ trực tiếp gật nhẹ đầu.
Cuối cùng cũng thu phục tiểu đầu đất này, cái cảm giác khẩn trương khó chịu vừa mới vòng quanh trong lòng kia rốt cục được trấn an, Lâm Kiệt vẻ mặt nhanh chóng nghiêm túc: “Biết là tốt rồi. A Trữ thân ái. Ăn cơm! Ăn canh!”
Nhìn thấy Lâm Kiệt xới cơm, có loại vui sướng không biết tên đột nhiên tràn ngập trong lòng Đường Tổ Trữ, tâm nhẹ nhàng muốn bay lên. . . . . .
——— —————-
(*): tên món ăn đó, thực chất là một món chiên xù nhưng ta hỏi cả anh Ngu Nhờ lẫn em Baidu đều chịu =________= vậy nên mong các nàng thông cảm.