Rồng Bay Phượng Múa

Chương 14: Dây dưa không rõ


Chương trước Chương tiếp

Long Tam đứng nửa ngày không nói gì, hắn nhìn khắp phòng rồi kêu Tiểu Thanh tiến vào, “Phu nhân ở nơi này, có những ai tới?”

Tiểu Thanh nhìn sắc mặt Long Tam có chút khẩn trương, “Không có ai cả, chỉ có Dư nương ngẫu nhiên đến xem, Trần đại phu đến xem bệnh, còn có gã sai vặt đến đưa cơm, còn nữa thì, chính là hai ngày trước hạ nhi lại đây tặng khăn tử:” Tiểu Thanh dừng một chút lại bổ sung, “Chính là đưa khăn tử:”

Nhắc tới hạ nhi, Phượng Trữ giật mình, chẳng lẽ dây thừng kia cũng là nàng lấy đi? Sắc mặt Long Tam vẫn như thường, lại dặn Tiểu Thanh kêu nhóm phó dịch chuẩn bị nước ấm, nói Phượng Trữ ở bên ngoài rơi xuống nước bị kinh hách, chuẩn bị nước ấm giải cảm: Tiểu Thanh lĩnh mệnh đi, Long Tam lại nói với Phượng Trữ, “Ta sẽ an bài hai thị vệ đến đây, ngày thường đừng đi ra ngoài, ta sẽ tra rõ trong phủ một phen, trừ bỏ hạ nhi có lẽ còn có những người khác mai phục:”

Phượng Trữ vừa nghe trong lòng lại cảm động, nàng chính là người muốn giết hắn, còn có thể thông đồng với nam nhân khác, nhưng hắn lại không trách nàng, còn che chở nàng, Phượng Trữ đi qua ôm lấy Long Tam, “Cảm ơn ngươi:”

Nơi này đối với nàng mà nói vừa xa lạ lại hung hiểm, tương lai khó lường, may mà còn có hắn:

“Ta không bao giờ giấu giếm chuyện gì với ngươi nữa, đều do ta không tốt:” nếu nàng sớm nói ra, có Long Tam là chủ tử, nói không chừng hạ nhi kia không thể đi được, nay sợ là có chuyện gì đều hỏi ra được, cũng sẽ không làm cho nàng vô duyên vô cớ mất mạng, mà chính nàng cũng không chịu khổ:

Khi đang nói chuyện thì có hai nam phó nâng cái bồn gỗ đựng nước ấm đi vào, Tiểu Thanh cùng một nha hoàn khác cầm đồ dùng tắm rửa theo sau, Phượng Trữ thấy thế đang muốn buông ra Long Tam, không ngờ Long Tam lại ôm chặt nàng, ngữ khí vô cùng thân thiết cùng lớn tiếng, “Được rồi, đừng hoảng hốt, mọi chuyện đã qua, có ta ở đây: Nay ta cái gì cần biết đều biết, ta sẽ thay ngươi làm chủ:”

Phượng Trữ tâm niệm vừa động, hiểu được, rất phối hợp mềm giọng nói: “Tướng công, ngươi thật tốt với ta:” Nàng diễn lạc lạc làm thân mình Long Tam cứng đờ, vài cái nha hoàn đều ghé mắt nhìn lại:

Long Tam ôm chặt nàng, ở bên tai nàng nói, “Ngươi vẫn là hung hãn một chút mới không dọa người:” Nói xong lại buông nàng ra, lại giả vờ như bình thường nói, “Ngươi hảo hảo tắm rửa, sớm nghĩ ngơi một chút, ngày mai ta lại đến nhìn ngươi:”

Phượng Trữ bị hắn trêu chọc trong lòng tức khí, lại không thể phát tác trước mặt hạ nhân, chỉ phải giả cười đưa hắn rời đi: Quay người lại nhìn thấy bồn tắm tràn đầy nước có chút choáng váng, thầm nghĩ không xong, chứng sợ nước này đúng là ngày càng nghiêm trọng:

Phó dịch cùng nha hoàn đều lui xuống, Phượng Trữ đứng bên cạnh bồn tắm chậm chạp không dám đi vào, cuối cùng không có biện pháp, đành kêu Tiểu Thanh tiến vào, kéo bình phong làm cho nàng ở bên kia nói chuyện với mình, cứ phân tán tư tưởng như vậy, không ngừng ở trong lòng nhắc nhở chình mình ở trong bồn tắm sẽ không chết đuối, thế mới thuận lợi tắm rửa xong xuôi:

Ban đêm, Long Tam đang ở trong phòng xem mật báo từ giang hồ, nghe được tiếng đập cửa “thùng thùng”, hắn ra mở cửa chỉ thấy Phượng Trữ đem áo choàng bao chính mình thành một quả cầu, Long Tam còn chưa kịp nói chuyện Phượng Trữ đã lăn lông lốc theo bên người hắn chui vào phòng:

Vừa thấy đèn còn đốt, trên bàn đầy hồ sơ, chăn trên giường chỉnh tề, Phượng Trữ nhân tiện nói, “Di, còn chưa ngủ, thật tốt quá:”

Long Tam đang định nói: “Không ngủ cũng không muốn cùng ngươi nói chuyện phiếm:” nói còn chưa ra khỏi miệng đã thấy Phượng Trữ đem áo choàng thật dày vung lên, phía dưới áo choàng chỉ có trung y*, hơn nữa nàng cư nhiên còn ôm quần áo cùng gối đầu, khó trách mời vừa rồi cả người tròn vo:

Long Tam nháy mắt mấy cái, còn chưa kịp phản ứng Phượng Trữ đã bay lên giường của hắn, kéo chăn ra, nằm xuống:

“Ngươi làm cái gì vậy?” hắn há hốc mồm nửa ngày, rốt cuộc tìm về thanh âm của chính mình:

“Ta thấy ác mộng:” Phượng Trữ chui vào trong chăn, đem chính mình bao lại thật tốt:

“Thấy ác mộng?” Long Tam đi đến bên giường muốn kéo nàng đứng lên, “Ta mặc kệ ngươi nằm mơ hay không:”

“Đừng đuổi ta đi:” Phượng Trữ chỉ ló cái đầu ra, mắt to tròn tròn lộ ra vẻ đáng thương, “Nhắm mắt liền thấy ở trong nước, ta sợ:”

“Vài lần cũng sẽ quen:” Long Tam cũng không muốn lo lắng cho nàng, nữ nhân này được một tấc lại tiến một thước:

“Quen không được, thực dọa người, ta tỉnh dậy hai lần đều không thở nổi,ta sẽ chết mất: Ngày mai ngươi sẽ phát hiện có thi thể trong phòng ta:”

“Tìm Tiểu Thanh ngủ cùng ngươi:”

“Nhưng nhìn thấy ngươi ta lại bình tĩnh:” Phượng Trữ còn phủ phủ ngực, nói, “Ân, quả nhiên là không sợ:”

Long Tam thực mất hứng, “Nếu mỗi lần ngươi gặp ác mộng đều tới gặp ta, ta làm sao mà ngủ?”

Phượng Trữ trợn tròn mắt, “Ngươi nói là hồng nhan tri kỉ của ngươi?” nàng nghĩ cũng không thây vui vẻ gì, chu miệng phản bác, “Họ không phải là nương tử của ngươi, ta mới là: Ta gặp ác mộng có thể tìm ngươi, các nàng gặp ác mộng tìm nha hoàn của mình đi:” Nàng đem chăn trùm lại, ở bên trong ong ong nói ra, “Dù sao ta cũng không đi:”

Long Tam đứng ở bên giường trừng nàng, “Trùm lại coi chừng thở không được:”

“Ngươi nói đúng:” Phượng Trữ lại lòi đầu ra, “Cho nên đừng đuổi ta, ta sợ nín thở:” Nàng nhìn biểu tình Long Tam cực không vui lại lấy lòng, “Ta sẽ không gây phiền toái thêm cho ngươi, ngươi xem, ta đem theo gối đầu:”

“Chăn đâu?”

“Chăn quá lớn, không có cách ôm lại:”

“Giường đâu?”

“Dù sao ngươi không ngủ, trước cứ làm việc đi, ta ngủ trước: Chờ ngươi làm xong việc rồi kêu ta, ta dậy đổi lại ngươi ngủ:” nàng nói xong còn ngáp một cái, ánh mắt mê mê man man, thật sự mệt nhọc:

Long Tam cũng còn cách nào khác, nàng còn có thể nghĩ ra phương pháp này, hắn muốn kéo nàng đứng lên đuổi ra ngoài nhưng Phượng Trữ lại khẩn cầu : “Ta chỉ ngủ một lát, thật đấy,đừng đuổi ta, mệt chết đi:”

Nàng nhắm mắt lại, vươn vai một chút, hắn thấy vậy liền mềm lòng: Thôi vậy, để nàng ngủ một chút, dù sao hắn cũng chưa xem xong hồ sơ: Hắn hung tợn cảnh cáo: “Chỉ cho phép ngươi ngủ một lát, khi ta muốn ngủ ngươi phải đứng lên:”

“Ân:” Phượng Trữ mềm nhũn nhỏ giọng đáp ứng, rất nhanh ngủ: Long Tam đứng bên giường nhìn nàng một hồi, nghe được tiếng hít thở đều đều của nàng, ngẫm nghĩ, rồi xoay người lại xem hồ sơ của hắn:

Xem một hồi lâu, Long Tam có chút hoảng hốt, bỗng nhiên phát hiện chính mình thất thần, hồ sơ cả buổi cũng chưa lật, cái trang này nói cái gì hắn cũng không thấy tiến vào trong đầu nhưng hơi thở của Phượng Trữ hắn cảm giác hết sức rõ ràng:

Hắn giận, trừng mắt liếc Phượng Trữ một cái, tính nhìn một hồi liền đuổi nàng đi, dựa vào cái gì nàng lại ngủ nhiều mà hắn hơn nửa đêm vất vả ngồi ở ghế dựa cứng ngắc: Hắn lại nhìn nàng một cái, lại phát hiện nàng không thở, hắn đi qua xem nàng, nàng thật sự không thở, hắn đang thấy kỳ quái thì nàng thấy nàng vặn vẹo giãy giụa, hắn cả kinh lay nàng, “Phượng Trữ, Phượng Trữ…::”

Phượng Trữ mở to mắt, há to miệng dùng sức hô hấp, bộ dáng thật kinh hoàng, nàng theo bản năng tìm tay hắn, đem cánh tay hắn ôm vào trong lòng, “Long Tam, Long Tam…::”

“Ngươi gặp ác mộng?” Long Tam nghiêng người, vuốt sợi tóc trên mặt nàng, nhìn ánh mắt trống trơn của nàng không khỏi lo lắng:

Phượng Trữ thở phì phò, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần nhìn hắn một cái, lại mỏi mệt nhắm mắt lại, nho nhỏ giọng nói, “Ngươi kéo ta lên, đừng để ta lại rơi vào trong nước:”

Long Tam cau mày, nhẹ nhàng vỗ nàng, “Được, ta kéo ngươi, đừng sợ:”

Một đêm này Long Tam không ngủ được, phải nói là không thể ngủ được, bởi vì cánh tay bị người nào đó ôm không thể động đậy, hắn nghiêng người nằm trên giường, nửa người bị đè đến tê rần:

Ngày hôm sau Phượng Trữ tỉnh dậy, cả người sảng khoái, tâm tình vô cùng tốt, Long Tam lại khổ ra mặt, một cỗ giận tích tụ trong lòng không có chỗ phát tác: Chuyện hai người ngủ cùng một phòng rất nhanh truyền ra, biểu tình Long Tam cùng Phượng Trữ bất đồng làm cho trong đầu mọi người hiện lên đủ loại tưởng tượng:

Phượng Trữ nghe được đủ kiểu đồn đãi, bị kích động chạy đi tìm Long Tam, “Ngươi nghe gì chưa?”

“Nghe cái gì?” ngữ khí Long Tam thật không tốt, hắn nghĩ hắn vì nữ nhân điên này mà một đêm không ngủ được liền tức giận, hiện nay nàng còn cao hứng chạy đến, điều này làm hắn càng mất hứng:

“Bọn người hầu đều nói, Tam gia bị phu nhân bắt:”

Long Tam ngoài cười nhưng trong không cười, “Chúc mừng ngươi, Long Tam phu nhân:”

“ai nha, cùng vui, cùng vui:” Phượng Trữ hào sảng vỗ vai Long Tam, “Mưu kế của ngươi đã thành thật: Không phải ngươi muốn làm cho mọi người thấy chúng ta thân mật, đem chuyện này rót vào trong tai hung thủ, làm cho hắn khẳng định ta đem bí mật nói cho ngươi, dẫn xà xuất động sao?”

Long Tam không kinh ngạc chuyện nàng hiểu được suy nghĩ trong lòng hắn, nàng rất thông minh, hắn biết, nhưng hắn vẫn tức giận, “Mưu kế của ta là chúng ta chỉ cần đứng gần trò chuyện một chút, cùng nhau đi dạo ăn bữa cơm là có thể thành, không cần ngươi đến giành giường của ta:”

Phụ thân nghe Long Tam nói xong, nhìn hắn nửa ngày mới phun ra một câu, “Ngươi thật nhỏ mọn:” nói xong liền chạy mất:

Long Tam nhìn bóng dáng của nàng ngầm hạ quyết tâm, tối nay vô luận như thế nào cũng không mở cửa cho nàng:

Long Tam không biết vì sao mình đoán chuẩn như vậy, ban đêm Phượng Trữ lại tới nữa, nàng gõ cửa, hắn không mở, cách cửa lạnh giọng làm cho nàng trở về: Hắn vụng trộm nhìn xuyên qua cửa sổ, nàng cũng giống như đêm qua, bọc cái áo choàng lớn, tròn vo, khẳng định lại ôm gối đầu cùng quần áo gì đó:

Phượng Trữ gõ nửa ngày Long Tam cũng không mở cửa, nàng tức giận hướng trước cửa phòng ngồi xuống, nói: “Long Tam, ngươi không mở cửa cho ta, thị vệ của ngươi ở xa xa nhìn lén thật mất mặt:”

“Sợ mất mặt thì về đi:”

“Ngày mai mọi người sẽ truyền tai nhau, Long Tam chỉ cùng phu nhân một đêm đã không còn cảm tình:” Phượng Trữ nói xong lại giống như kẻ trộm nhìn xung quanh, nàng còn tưởng có thể thuận lợi xông vào ngủ giống như hôm qua, kết quả lại khó như vậy:

Long Tam lại còn đáp lại, “Vậy càng tốt, hung thủ sẽ cho rằng ta đã biết bí mật, sau đó một cước đá văng ngươi, càng dễ dàng làm hắn tin tưởng:”

“Thật ngoan cố:” Phượng Trữ ôm đầu gối ngồi dựa vào cửa ván, nói, “Long Tam, ngày mai Dư nương mang ta đi tự lý tác pháp trừ tà, vạn nhất ta bị đuổi đi, ngươi sẽ không thể thấy ta:”

“Ngươi là người chứ không phải quỷ, sẽ không bị đuổi đi:”

“Nói không chừng, vạn nhất ta bị trúng tà, hắn vừa làm phép liền đuổi ta đi, đến lúc đó ngươi sẽ thương tâm:”

“Đa tạ quan tâm, ta sẽ không thương tâm nên không cần ngươi lo lắng:” Long Tam thật sự tức giận, nữ nhân điên này hoàn toàn không để yên:

“Long Tam, chúng ta cách ván cửa nói chuyện cùng ngồi ở trong phòng nói chuyện là như nhau:”

“Ta ngay cả cách ván cũng không muốn nói, ta muốn ngủ:”

“Vậy vì sao ngươi còn nói?”

“……” Long Tam bị ngẹn không nói gì, hắn giả vờ ngớ ngẩn: Được rồi, hắn không nói nữa, hắn đi ngủ:

“Long Tam, Long Tam……” Phượng Trữ đợi nửa ngày, bên trong thực không nhúc nhích, nàng khổ sở nói, “Ngươi thật sự không để ý tới ta?” không có người trả lời, nàng lại nói, “Thật sự mặc kệ ta?” vẫn không có ai trả lời:

Qua nửa ngày, nàng lại nói, “Ngươi đang ngủ sao?” trong phòng không có tiếng động, nàng đợi thật lâu, lại nói, “Ngươi có gặp ác mộng hay không, ta ở đây với ngươi, ngươi chớ hoảng sợ a:”

Long Tam tức giận đến nghiến răng, hắn chịu đựng không để ý tới nàng: Nhưng một lát sau lại nghe đến thanh âm của nàng, “Long Tam, ngươi hảo hảo ngủ, ta sẽ không quấy rầy ngươi:”

Trong phòng thực sự im lặng, Phượng Trữ tựa vào ván cửa, cảm thấy hơi lạnh, nàng đem chính mình trùm kín lại, còn nói, “Long Tam, sáng sớm ngày mai bọn người hầu ở trước cửa phòng ngươi nhặt được ta nhất định sẽ đồn đãi: Khẳng định Tam gia thật có mị lực, xem Tam phu nhân kia, đá nàng cũng không đi:”

Nàng càng nói càng trôi chảy, lầm bầm lầu bầu, “Ta nhất định theo chân bọn họ nói, ta thích Tam gia, cả đời này chỉ cùng Tam gia, như thế nào cũng không rời xa:”

Nàng lải nhải mãi cửa phòng rốt cuộc cũng mở, sắc mặt Long Tam đen lại, hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

Phượng Trữ đang nói thì ván cửa buông lỏng làm nàng thiếu chút nữa ngã quỵ, nàng ngửa đầu, ánh mắt đáng thương giống như con nai nhìn lại Long Tam, “Đừng bỏ ta lại a, Long Tam:”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...