Rồng Bay Phượng Múa: Long Vương Thật Xấu Xa
Chương 137: Trân châu
Thị vệ vội vàng thỉnh Trân Châu vào, lưu lại ba người trong tẩm cung, đối diện nhau, nhất thời lại không có gì để nói.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vài người xuất hiện ở tại tẩm cung, trong thoáng chốc liền đi tới trước mặt bọn họ.
“Trân Châu tham kiến Long Vương, Long Hậu.” Thanh âmTrân Châu ôn nhu mềm mại truyền đến, tất cung tất kính hướng bọn họ nhẹ nhàng thi lễ, ánh mắt lại nhìn Tử Tô.
Long Duệ gật gật đầu, vẫn ngồi như cũ, không nói lời nào. Hắn đối với Trân Châu tới chơi, không phải đặc biệt cao hứng, bởi vì Trân Châu đến đây, như vậy Long Triệt cũng sẽ tới, Long Triệt cũng biết Tử Tô ở chỗ của hắn.
Tử Tô nhìn Trân Châu mỉm cười, thấy nàng nhìn mình, trong lòng có chút cảm giác không rõ, không biết là xấu hổ hay là ngăn cách.
Các nàng rốt cuộc vẫn là xa lạ, bởi vì một người nam nhân. “Long Phi không cần đa lễ, ngồi đi.” Tử Tô khách khách khí khí nói, Long Duệ không hé răng, để mặc cho nàng lên tiếng.
Trân Châu nghe vậy, lập tức gật gật đầu, ở khoảng cách không xa bọn họ, trên ghế chậm rãi ngồi xuống, sau đó nhìn nàng, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Hồng Tuyến đem tất cả đều thu vào trong mắt, ả mỉm cười, săn sóc nói: “Nếu Đông Hải Long Phi tìm Long Hậu có việc, như vậy Hồng Tuyến không ở nơi này quấy rầy. Long Vương, tỷ tỷ cùng Long Phi có việc thương lượng, hay là đến chỗ của Hồng Tuyến nghỉ ngơi.” Ả rốt cuộc lớn mật đem lời nói trong lòng mượn cơ hội nói ra, chờ mong nhìn Long Duệ.
Long Duệ không nói được một lời,Trân Châu, lại có chút lo lắng nhìn Tử Tô, đối với Hồng Tuyến ở một bên hờ hững.
“Ta cùng Long Phi tán gẫu một chút, anh đi theo cô ấy đi.” Tử Tô thấy mọi người nhìn mình, đành phải nói như vậy, nàng kỳ thật tuyệt không muốn ở một mình cùng Trân Châu, nhưng nàng ta vì chính mình mà đến, không đạt tới mục đích làm sao có khả năng b đi.
“Không được, ta ở trong này với nàng.” Long Duệ nói một cách cự tuyệt, hắn bình thản ngồi, hắn là Long Vương, ai cũng không dám làm gì hắn, hắn quyết định muốn lưu lại.
Hồng Tuyến bị trở thành không khí, mọi người đều không nhìn ả, đặc biệt sau khi ả nói xong những lời không biết xấu hổ kia, trong lòng ả ta nhất thời có cảm giác thẹn quá thành giận. Nam nhân này là vương, ả không thể làm gì được. Và nữ nhân kia là Long Hậu, ả tạm thời đành phải cố gắng nhẫn nhịn.
Trân Châu có chút không biết làm sao, nàng vẫn là rất đơn thuần, rất không hiểu như thế nào tiến thối, trong lòng muốn đi đến đây, nào ngờ sau khi gặp được, cũng không biết nên nói như thế nào.
“Long Vương, ta, ta muốn một mình cùng tỷ tỷ nói chuyện, ngài, thỉnh ngài, thỉnh ngài có thể hay không tránh mặt một chút.” Nàng khẩn cầu nói, trên mặt viết hai chữ cầu xin.
Long Duệ hoàn toàn là không để ý đến nàng, cao cao tại thượng ngồi, không hề nhúc nhích một chút, ở trong này còn có người dám mệnh lệnh hắn? Hắn không giận sẽ không sai lầm rồi.
Hắn không đi, Hồng Tuyến đương nhiên cũng sẽ không đi, ả ta một lần nữa ngồi xuống, giống xem kịch vui nhìn mọi người, đương nhiên, ả ta cũng không dám công khai biểu hiện.
Long Duệ không đi, Trân Châu đứng ngồi không yên, muốn nói lại thôi, nhưng Long Duệ là Long Vương, nàng không dám nói cái gì, ngay cả thở lớn cũng không dám. Tử Tô rất là bất đắc dĩ, nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Long Duệ, anh đi ra ngoài trước đi, tôi cùng Trân Châu có một số việc muốn nói, anh ở đây không tiện, anh đi đi.”
“Ta không đi.” Long Duệ kiên trì nói, biết rõ sẽ làm cho Tử Tô mất hứng, hẳn vẫn là không muốn để cho các nàng một mình. Cho nên, vô cùng ngang ngược cự tuyệt.
Trân Châu thở dài một hơi, biết mục đích hôm nay đến không có khả năng sẽ thực hiện được, chính là nàng rất không cam tâm a.
“Được rồi, anh đã không đi, chúng tôi đi.” Tử Tô đột nhiên đứng lên, nhìn Long Duệ ném một câu như vậy, sau đó kêu Trân Châu, đứng lên chính mình liền dẫn đầu đi ra ngoài.
Trân Châu nghe xong, vội vàng bất an đuổi theo, Long Vương chắc chắn sẽ tức giận, trong lòng vì Tử Tô mà lo lắng. Nhưng, nàng vẫn là theo sau.
Long Duệ một trận kinh ngạc, tiếp theo chán nản, nữ nhân này thật sự là không biết tốt xấu, hắn là vì muốn tốt cho nàng, không, hắn là không muốn để cho nàng có lui tới với Long Triệt lần nữa.
Hồng Tuyến thấy thế, trong lòng âm thầm cao hứng, Tử Tô đắc tội Long Vương, chỉ sợ không có kết quả tốt, nói không chừng Long Vương về sau sẽ nhận rõ bộ mặt thật của nàng ta.
“Long Vương, tỷ tỷ đã có chuyện cần làm, ngài cũng không nên giận làm gì, Hồng Tuyến sẽ giúp ngài giải buồn.” Hồng Tuyến nũng nịu nói, chân thành tiêu sái đến bên cạnh hắn, sau đó nhẹ nhàng tựa vào trên người hắn, lén lút trêu chọc hắn.
Long Duệ không thèm lên tiếng, vẫn như cũ đối nàng làm như không thấy, mãi đến khi ả ta như muốn nằm dài trên người hắn, thế này mới trong cơn giận dữ, một tay hung hăng đẩy ả ngã té trên mặt đất: “Hồng Tuyến, ngươi là không phải còn muốn trở về lãnh cung? Đừng tưởng rằng Tử Tô cầu tình giúp ngươi, ngươi vết sẹo tốt rồi thì đã quên đau, còn muốn tiếp tục tái phát trò cũ. Hôm nay ta tạm thời giữ ngươi ở lại, hừ, bổn vương sớm hay muộn phải tiễn bước ngươi. Ngươi nếu an phận thủ thường, thì sẽ tốt hơn một chút.”
Hồng Tuyến vừa nghe, sắc mặt trắng bệch, không dám thở lớn, trong lòng hận không được, Long Duệ một phen nói, làm cho trong lòng nàng lạnh đến đáy vực sâu, nàng vẫn là sẽ bị tiễn bước.
Long Duệ nói xong, đột nhiên đứng lên, cũng không quay đầu lại liền đi, trước khi đi, buông lại một câu: “Đem nàng ta đuổi ra khỏi tẩm cung này, nơi này cũng không phải là nơi cho phép nàng ta đến.”
Ngay lập tức có cung nữ bước đến nâng thượng Hồng Tuyến dậy, nhanh chóng mang theo nàng rời đi. Chỉ có Hồng Tuyến oán hận cắn môi không nói lời nào, trong mắt lại lóe lên tia ác độc.
Ả sẽ không từ bỏ ý đồ.
Mà lúc này, Tử Tô cùng Trân Châu sớm đã đi tới hoa viên trong Long Cung, hai người một trước một sau tiêu sái, phía sau đương nhiên đi theo một đám cung nữ.
Tử Tô vẫn không có mở miệng, trong lòng nàng biết, Trân Châu tìm đến mình, nhất định là vì chuyện của Long Triệt.
“Long Hậu, Trân Châu có chuyện muốn nói với Long Hậu.” Lúc này, Trân Châu ở phía sau trầm mặc thật lâu sau, rốt cuộc mở miệng nói, nhưng thanh âm run run, rất là khiếp sợ.
Tử Tô không quay đầu, trầm mặc một chút, mới im lặng nói: “Trân Châu, ta biết nàng muốn nói cái gì, ta cùng Long Triệt là không có khả năng, nàng mới thích hợp với anh ấy, có một ngày anh ấy sẽ phát hiện.”
“Nhưng, nhưng huynh ấy yêu người, thích người, huynh ấy cần cũng là người, huynh ấy không thể không có người, người nên…. trở lại bên cạnh huynh ấy đi, Trân Châu sẽ không tranh, Trân Châu sẽ không khổ sở, người không cần cảm thấy ủy khuất thay cho Trân Châu, chân thành yêu một người, Trân Châu nguyện ý trả giá tất cả, Trân Châu nguyện ý hy sinh. Nếu, người thật sự không thích nhìn thấy Trân Châu, Trân Châu có thể ở hải lý tìm một nơi im lặng để tu hành. Long Vương, huynh ấy thật sự rất đáng thương.”
Không nói gì, nàng thật sự không biết nói cái gì cho phải, nữ tử đáng thương, vì nam nhân mà mình yêu, lại có thể cầu một nữ nhân khác, ăn nói khép nép, chi vi thành toàn. Nàng bội phục, nàng thở dài, nhưng là, vẫn như cũ không phải nàng muốn, nàng không có khả năng nghe theo người khác, vì người khác, có lẽ nàng ích kỷ, chẳng phải vĩ đại.