Rơi Xuống Vô Tội

Chương 11: Hành vi biến thái


Chương trước Chương tiếp

Sau ngày ấy, tôi chưa tới công ty thêm lần nào, cũng không đến từ chức, bởi vì tôi không có cách nào đối diện với khuôn mặt kia, tôi không biết mình sẽ làm ra chuyện gì !! Tôi định tạm thời ở nhà một thời gian, trong thời gian không công tác, tôi lướt qua những mục quảng cáo trên báo chí, muốn được nhận vào một công ty gia đình.Hôm nay, tôi lại bị một công ty nữa cự tuyệt, ngồi trong vườn nhà trẻ, nhìn vào khoảng không trống rổng, chờ Tư Tư tan học.

Những ứ thanh trên cổ tay cũng nhạt đi nhiều, nếu không nhìn kỹ thì cũng không còn dễ phát hiện, tôi chẳng còn là cô bé mười mấy tuổi, không ngây thơ đến mức chỉ vì lần thất thân này mà đau đớn cùng cực.

Nhưng không hiểu sao cơn ác mộng kia vẫy cứ quấy phá trong đầu tôi mãi không dứt, bỏ qua không được, cứ như cảm giác hắn đang chiếm giữ lấy tôi vô luận thế nào cũng là vô pháp quên được.

Tôi ôm đầu, vò lấy mái tóc dài, chỉ đến khi nhìn thấy Tư Tư cao hứng hướng mình vẫy tay, trong lòng mới dấy lên một chút ấm ấp đến thoải mái, không còn khó chịu như trước.

“Diêu Băng Vũ ?”Không xác định được tiếng gọi của ai truyền đến, tôi hướng về nơi gọi ngẩng đầu nhìn, một gương mặt như đã từng quen biết, ngũ quan thanh tú, mang theo một chiếc kính gọng bạc, dáng vẻ có chút thư sinh, lại rất ổn trọng.

“Ngô Hàng ? Đã lâu không gặp !” Anh so với trước đã thành thục hơn nhiều, nhưng cũng không có thay đổi nhiều.

“Em sao lại ở trong này… đi đón đứa trẻ nào sao?”

“Con gái của em, còn anh ?”

Anh đẩy đẩy mắt kính, tươi cười lại mang một chút mất mát : “Anh đi ngang qua….thấy em cho nên xuống xe xem thử .»

“À”

“Đã lâu không gặp, em bây giờ ổn chứ ?”

“Rất tốt!”

Tôi cười nói : “Anh nhất định bề bộn nhiều việc a ?”

Anh ta nghe re ý tứ của tôi, xấu hổ nói : “Đúng vậy ! Gặp sau vậy…. tạm biệt !» Tôi cũng lễ phép bắt tay hắn, nói “Tạm biệt !”

Bỗng nhiên, bàn tay anh đang nắm cương lại một chút, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn tôi.

“Em cùng anh ta…”

“….” Tôi xấu hổ rút tay về, nhìn vào ngón áp út trống rổng của mình, thu lại vào trong ống tay áo.

Tôi cũng không biết nên nói cái gì, chỉ nghe một tiếng gọi dỏng dạc của Tư Tư : “Mẹ !”

Sau đó một thân thể nho nhỏ mềm mại vọt trong lòng tôi…. Vừa nhìn bé đôi mắt to trong thiên chân vô tà, cảm giác thỏa mãn đến nổi tất cả sầu não như tiêu tan không chút dấu vết, tôi ôm lấy bé, hôn lên đôi má phấn nộn một cái.

“Con gái của em thật đáng yêu !”

Ngô Hàng sủng nị sờ sờ lên gương mặt nhỏ nhắn tròn tròn thịt thịt của Tư Tư : ”Hai người muốn đi đâu sao, để anh đưa đi”

“Không cần, em muốn đưa Tư Tư đến quán gần đây ăn chút điểm tâm ngọt”

“Anh vừa vặn cũng chưa ăn cơm, cùng nhau đi đi”

Tôi định nói không cần, anh đã cướp lời nói trước : “Bữa cơm này anh đã đợi thật nhiều năm, đến bây giờ vẫn không cho anh một cơ hội sao ?”

Tôi nhìn vẻ mặt đầy vẻ mong chờ của Tư Tư, gật đầu.

Thời điểm tôi còn đi học đại học, nam sinh theo đuổi tôi rất nhiều,mà Ngô Hàng là người để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc nhất.

Anh cho tới bây giờ chưa từng mở miệng nói yêu tôi nhiều như thế nào, nhưng ở thời điểm tôi cần nhất anh luôn ở bên cạnh.

Nhớ ngày đó, tôi gọi điện thoại cho bạn gái của Trần Lăng xong, ngồi ngay tại nơi gọi điện thoại mà khóc, anh cũng là người đứng bên cạnh tôi.

Đi theo sau bước chân vô hướng của tôi đến tận đêm khuya, có đuổi thế nào, có mắng như thế nào, anh vẫn không nói lời nào chỉ lẳng lặng theo sau tôi.

Cho đến khi cùng tôi đến trước cửa phòng trọ của tôi và Trần Lăng thuê, anh mới nói vài câu an ủi, rồi yên lặng rời đi.

Hôm nay, lại gặp gỡ Ngô Hàng, chuyện củ không ngừng tái hiện lại trong đầu tôi, tôi mới giật mình phát giác, cho dù có cố trốn tránh, kỉ niệm ngày nào trong tôi chưa từng phai mờ. ******************************************************************* Ngô Hàng đưa tôi cùng Tư Tư đến một nhã gian ở Tây sảnh ăn cơm, gọi khá nhiều loại bánh ngọt mà trẻ con yêu thích.

Hàn huyện một hồi, đột nhiên anh hỏi : “Em cùng anh ta li hôn lâu chưa ?”

Tôi co rút mười đầu ngón tay, nhìn vẻ mặt chờ mòn của anh, trả lời cho có lệ : “Rất lâu rồi, anh như thế nào biết ?”

“Anh sớm nghĩ hai người sẽ nhanh chóng tách ra, anh ta không phải là người đàn ông mà em có thể dựa vào cả đời.”

Tôi uống vào một ngụm nước ngọt , cố lấy chút hương vị ngọt ngào hòa tan đi chua sót trong miệng.

“Một mình em chăm sóc đứa nhỏ nhất định rất vất vả, em có dự tính gì không ?”

“Cũng không có gì, rất tốt” Tay anh đặt nhẹ lên tay tôi : “Cho anh một cơ hội đi, anh nhất định sẽ hảo hảo chăm sóc cho mẹ con em”

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt kia so với vài năm trước đã tự tin hơn nhiều, nhưng nhu tình lại không hề giảm.

Tôi có thể chứ ? Tìm một nam nhân tốt, dựa vào anh tôi có thể bình yên mà sống.

Tôi có chút chần chừ, lơ đãng chạm vào một đôi mắt lạnh băng sâu thẳm cách đó không xa – Lâm Quân Dật ? Khóe miệng hắn câu lên nụ cười trào phúng, cánh tay đang bị một cô gái vóc dáng khá đẹp lôi kéo lấy …. Không biết tại cô gái bên cạnh hắn thực sự đẹp hay tại hắn rất chói mắt, mà khi hắn vừa bước vào cửa tất cả như sáng ngời lên.

Tôi cả kinh, quên cả hô hấp, cơ hồ đến cả tim cũng quên cả đập. Lâm Quân Dật làm bộ như không phát hiện ra, đi qua ngồi một vị trí khá xa.

Tôi cúi đầu, nhìn lại Tư Tư bộ dáng vui vẻ chả biết chuyện gì mà vô tư ăn uống, nhẹ nhàng thay bé lau đi khóe môi dính một chút bơ, trái tim trong lồng ngực càng dao động dữ dội.

“Ngô Hàng, em sợ con gái mình không thể chấp nhận…”

“Em yên tâm, anh nhất định sẽ yêu thương bé con so người cha thân sinh còn nhiều hơn !” Anh tươi cười sờ sờ gương mặt nho nhỏ của Tư Tư, ôn nhu nói : “Anh sẽ cho bé cuộc sống bình thường như bất kì đứa trẻ nào….tuyệt không để bé phải như em, mọi khổ đau đều tự mình đối mặt”

Đầu của tôi có chút cúi càng thấp, dối với một người mẹ thất bại câu này thật có lực thuyết phục.

Còn nhớ rỏ khi Tư Tư mới có đầy tháng, đột nhiên sốt cao không giảm, tôi ngay cả tiền viện cho bé cũng không kiếm ra. Bán đi 400CC máu cũng chỉ đủ cho bé nằm viện ba ngày, khi đó không còn con đường nào khác tôi đành bế bé đến tìm Liễu Dương, nghĩ lại ngày ấy mà còn sợ.

“Em không nghĩ vì chính mình, cũng hãy vì bé con mà ngẫm lại” Lời nói của Ngô Hàng là tôi không thể ngay lập tức buông lời cự tuyệt. Mấu chốt là gả cho anh có thể giúp tôi vượt qua lúc khó khăn không cần phải buông rơi chính bản thân mình.

“Anh có thể cho em suy nghĩ một thời gian không ?”

“Được !” anh cười thỏa mãn đưa qua cho tôi một chút đồ uống, trên mặt vẻ hưng phấn không thể che dấu được.

Vài năm không gặp, Ngô Hàng thay đổi rất nhiều, mở miệng lưu loát và tiêu sái (chậm rãi), khôi hài mà không dong dài, tự tin nhưng không tự phụ.

Chúng tôi hàn huyên khá lâu, cũng tâm sự về cuộc sống hiện tại của anh, anh có một công việc với thu nhập khá ổn định, chia tay với bạn gái từ 2 năm trước, thế giới tình cảm có chút thực cô đơn.

Nếu thế giới này mọi nam nhân đều giống nhau, tôi không phải nên lựa chọn một nam nhân có thể yêu thương Tư Tư thật lòng sao. *****************************************************************

Tư tư so với những đứa trẻ bình thường còn nhỏ hơn rất nhiều, nhưng không có nghĩa là bé không biết người lớn giặt áo quần cũng vất vả như thế nào.

Nước trái cây còn không uống được mấy ngụm, bé đã đem dâng hết lên chiếc váy viền hoa xinh đẹp.

Ngước đôi mắt to ngập nước nhìn vẻ bất đắc dĩ của tôi, sau tỏ ra vẻ e lệ, chút ăn năn tam biến còn nhanh hơn nháy mắt.

Bé con này còn nhỏ mà đã biết dùng cái dáng vẻ điềm đạm đáng yêu đi tranh thủ sự đồng tình, lớn lên không biết sẽ hại nước hại dân cở nào đây. Tôi đành chịu vì bé làm việc, ôm bé con đi vào toilet, cẩn thận dùng nước lau đi vết nước trái cây dây ra.

“Mẹ tìm chú cho Tư Tư à?” Bé nhỏ giọng hỏi

“Tư Tư có thích chú không?”

Bé dùng cánh tay mềm mại trắng noãn so với bơ còn trắng hơn ôm lấy cổ của tôi, khuôn mặt đáng yêu chôn vào trước ngực, nho nhỏ than thở một câu, âm thanh rất nhỏ, nhưng tôi nghe được.

“Ba ba……”

Tôi là một cô nhi, từ rất nhỏ đã mất đi cha mẹ. Tôi vô cùng hiểu nhớ cha mẹ là cảm giác đau đớn như thế nào.

Tôi mỗi lần đi nhà trẻ đón bé, đều thấy bé con đối với ba ba của bạn học là ngẩn người, tôi biết bé con nhớ đến ba ba mỗi ngày mà giãy dụa trong bất lực.

Mà tôi chỉ có thể lừa gạt bé : “Ba ba rất nhanh sẽ trở về” Bé con là một đứa trẻ hiểu chuyện, biết rỏ là tôi lừa bé, nhưng cuối cùng lại đối với tôi cười : “Mẹ, con không cần ba ba, con không nhớ baba, có mẹ là đủ rồi”

Một cô bé bốn tuổi như thế nào lại không muốn có baba chứ ? Là bé rất muốn, muốn nhưng không dám mơ ước xa xôi.

Tôi cắn môi, ôm thân thể bé bỏng vào trong lòng ngực. Bước ra khỏi toilet, tôi thiếu chút đưa đâm sầm vào một thân hình đột ngột xuất hiện, vừa nhìn đôi giày da tây trang, tâm tôi bắt đầu trầm xuống.

Ổn định tâm thần, muốn tránh ra, lại bị cánh tay hắn vòng trụ lại.

“Tránh ra” “Thực là một gia đình hạnh phúc quá đi….”

Hắn nói xong bàn tay nâng lên khuôn mặt tựa như thiên thần của Tư Tư : “Bộ dáng cùng em thật giống nhau như đúc !”

Tôi muốn đánh bay bàn tay dơ bẩn của hắn, lo sợ sẽ kinh hách đến bé con. Không nghĩ tới con gái đáng yêu của mình lại không ý thức được bản thân bị khi dễ, còn chớp chớp đôi mắt to mọng nước, hướng người tôi cười đến ngọt ngào : “Chú a !”

Giọng nói này thật sự không phải chỉ là bình thường thanh thúy, mà thực sự là làm cho người tôi nhũn đến tận cốt tủy.

Tôi lúc ấy thật sự là muốn vổ mấy cái vào mông bé con a, bốn tuổi mà đã hiểu thế nào là đối với những giương mặt dễ nhìn (aka suất ca đi) để phóng điện, về sau trưởng thành phải làm sao bây giờ.

Lâm Quân Dật đối với ánh mắt Tư Tư thất thần trong chớp mắt, đột ngột rút tay về, lui ra phía sau từng bước.

Rất buồn cười, hắn lớn như thế cư nhiên lại bị Tư Tư dọa đến hoảng. Tôi ôm Tư Tư bước qua người hắn, vừa đi được hai bước, là nghe thanh âm của hắn truyền đến : ”Tôi xem chồng em thực rất yêu em , chắc là còn không biết mấy ngày trước đã xảy ra chuyện gì đi ?”

Tôi căn bản không thèm để ý đến lời hắn nói, tiếp tục đi về phía trước.

Hắn nhanh chóng tăng tốc bắt kịp đến bên cạnh tôi, thoáng chốc ở bên tai tôi nói nhỏ : “Diêu Băng Vũ ! Tôi thật sự coi thường em ! Nếu tôi không phải quá tốt, em cũng đừng nghĩ đến có được 1 ngày yên lành”

Bản thân hắn với việc tôi sống yên lành hay không có quan hệ gì? Có phải hôm nay hắn quên uống thuốc trước khi ra khỏi cửa không? Hôm nay có phải hắn ta lại quên uống thuốc trước khi ra khỏi cửa không nhỉ?

Nhìn thân ảnh hắn dần biến mất, trong lòng tôi lại tản mác một cảm giác không yên tâm.

Lại qua vài ngày, tâm tình của tôi cũng đã bình phục nhiều, nhớ lại chính mình kí hợp đồng với công ty trong hai năm, còn có một số công việc chưa bàn giao rỏ ràng, tôi cũng tự biết có một số công việc phải tới công ty giải quyết cho xong. !

Sau khi dọn vệ sinh sạch sẽ hết một buổi sáng, buổi chiều tôi quyết định đến công ty, Triệu Thi Ngữ vừa thấy tôi đến, há hốc mồm hỏi : “Cô sao lại như vậy, ngay cả một cuộc gọi cũng không liên lạc, nửa tháng không thèm đến công ty !”

“Tôi hôm nay đến để từ chức.” Tôi dùng ánh mắt lạnh nhạt liếc mắt qua phía bên trong cánh cửa thủy tinh, Lâm Quân Dật cũng đang ngồi trong ấy.

“Từ chức ?»

“Đúng!”

Cô ta khinh thường bĩu môi, làm cái điệu bộ như sớm biết rằng tôi sẽ bị vứt bỏ mà.

Tôi lấy từ trong túi xách từ đơn từ chức đã sớm chuẩn bị tốt, gõ lên cách cửa phòng ldq, rồi trực tiếp đi vào văn phòng hắn.

Tôi lấy đơn đặt lên trên bàn, lạnh lùng nói : “Tôi đến từ chức.”

Tầm mắt của hắn chưa từng rời khỏi màn hình máy tính, có vẻ thực chuyên chú : “Em lại đây !”

Tôi có chút ngốc, nhìn lướt qua vẻ mặt tò mò của Triệu Thi Vũ, không tính đi tới.

“Lại đây ! Tôi muốn cho em xem cái này”. Hắn lặp lại một lần nữa.

Tôi không rõ ý tứ hắn muốn cái gì, đành tiến lên phía trước, theo tầm mắt hắn nhìn vào.

Khi tôi nhìn vào hình ảnh trên máy tính, tôi sợ hãi tới mức lùi về phía sau mấy bước , phải dựa vào cạnh bàn mới miễn cưỡng bản thân không ngã ngất ra.

Đó là một video có chút mơ hồ nhưng vẫn nhìn được rõ ràng. Mơ hồ hình như là vì máy quay có độ phân giải không cao, nhưng rõ ràng tôi biết vì đoạn hình ảnh kia đã khắc sâu trong đầu, cố cũng không thể quên được.

Hắn cư nhiên ở trong nhà mình lắp cả máy quay, thật có thể đê tiện đến thế sao. Thật đáng buồn chính là—trên kia tôi chả có chút lực phản kháng, chỉ có bất lực tiếp nhận hắn.

“Anh, anh, anh….” Tôi ngay cả nói cũng không ra lời, sau một lúc mới nói nên lời: “Anh rốt cuộc là muốn thế nào ?”

“Em nói đi ?” Hắn lãnh khốc nhìn tôi. Ngay cả lấy cái thứ kia ra uy hiếp hắn vẫn rất bình tĩnh bất động thanh sắc. Hắn so với tôi tưởng tượng còn đáng sợ hơn nhiều.

Tôi quá xem nhẹ hắn, hắn không chỉ là biến thái, là âm hiểm, không là âm hiểm biến thái !

Nếu hắn chỉ là một tên biến thái thì tốt rồi, nhưng hắn có một ý nghĩ còn biến thái hơn, hắn hiểu được làm thế nào để cho một nữ nhân khuất phục, hắn còn biết xài thủ đoạn mà so với tiền tài càng đáng sợ hơn.

Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhìn thấy ánh mắt lóe lên tia thăm dò của Triệu Thi Ngữ, tôi xoay lưng về phía cô ta, nhỏ giọng nói : “Lâm tiên sinh, chúng ta nói chuyện được không ?”

“Được thôi !”

Hắn gập lại máy tính, hay tay bắt chéo ngồi tự lưng vào ghế. Đôi mắt hắc ngọc lượng trạch thâm thúy, đôi môi rất đẹp mân thành một đường thẳng, trên khuôn mặt tuấn tú không một chút nào mang lại cảm giác xấu

“Tôi chỉ là một nữ nhân bình thường, thầm nghĩ sống một cuộc sống thật bình yên….Tôi có một đứa con gái…” Nhắc đên Tư Tư, trong lòng tôi lại căng thẳng, đầu mũi có chút chua sót.

Tôi cầu xin nhìn hắn, nếu không văn phòng hắn lắp cửa bằng thủy tinh thì tôi thực đã quỳ xuống trước mặt hắn : “Tôi không biết chính mình có gì hấp dẫn anh, kỳ thật tôi là loại nữ nhân không đáng để anh tốn tâm tư như vậy”

Ánh mắt hắn chuyển qua hướng khác, chỉ im lặng nghe tôi nói.

“Tôi không muốn làm nhân tình của anh, tôi không muốn làm cho con gái của mình không thể ngẫng nổi đầu vì có người mẹ như tôi….Anh buông tha cho tôi đi, nữ nhân so với tôi xinh đẹp hơn nhu thuận với anh còn rất nhiều, anh vì cái gì lại làm khó tôi như vậy ?”

Hắn cầm lên một điếu thuốc, ánh lửa chớp lên không ngừng, nhưng thật lâu điếu thuốc mới được điểm….

“Cái anh muốn không phải anh đã chiếm được rồi sao ? Cơ thể tôi cùng người khác có gì bất đồng đâu….”

Hắn trầm mặc hút thuốc, một làn khói mỏng tỏa ra mơ hồ như đang quấn chung một chổ, sắc mặt có chút tái nhợt.

Một điếu thuốc cũng tàn hết, hắn xoay người nhìn ra hướng cửa sổ. “Vì cái gì lại là hắn….Tôi có điểm nào so với hắn kém hơn……”

Hắn ? Tôi nghĩ thực lâu mới hiểu người Lâm Quân Dật muốn nói đến là Ngô Hàng, nhưng lời hắn nói tựa hồ như có thâm ý khác, tôi nghe có chút khó hiểu.

Thấy tôi không trả lời, hắn đột ngột đứng dậy, vọt tới trước mặt tôi, hai tay nắm chặt lấy vai tôi, gào thét : “Trả lời tôi, vì cái gì ?”

Tôi vốn định khống chế tâm tình của chính mình, cùng hắn hảo hảo nói chuyện.

Xem ra tôi đã sai lầm, một người điên thì làm sao có thể giảng giải đạo lí, căn bản chỉ là cùng nhau nói nhảm mà thôi.

“Anh ấy ít nhất tâm thần bình thường, không làm ra cái chuyện biến thái đê tiện…”

Tôi còn muốn mắng thêm vài câu, nhưng hắn không có cho tôi cơ hội nói tiếp, liền trực tiếp kéo tôi ra ngoài…..

“Này buông ra !” Tôi không còn nhớ Triệu Thi Ngữ nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ cái gì, chỉ kịch liệt phản kháng.

“Em nếu không muốn đoạn phim kia phát tán trên mạng, liền ngậm miệng lại !”

Lời nói tiếp theo còn đang nghẹn trong cổ, thân thể trong nháy mắt mất hết khí lực, tư duy, cảm giác đều biến mất.

Mồ hôi túa ra ướt cả lưng, nhưng thân mình lại lạnh như băng.

Tôi hoàn toàn bị vây trông trạng thái ngây dại, toàn bộ tùy ý hắn đẩy lên xe.

Thẳng đến khi hắn đem xe chạy về phía nhà hắn , tôi mới giật mình tỉnh ngộ, hắn muốn….

Nhất thời cảm thấy nguy hiểm, tôi lôi điện thoại muốn cầu cứu, hắn không có ngăn cản, chỉ cười lạnh một cái : “Em muốn cầu cứu ? Em tin hay không tôi lập tức đem tất cả các hình ảnh tung lên mạng ? Cuối cùng vì không có đầy đủ bằng chứng tôi sẽ quang minh chính đại mà bước ra khỏi tòa án, còn em, bị mọi người nhận định thành loại nữ nhân đi đào mỏ người khác không thành, ngu xuẩn tự làm tự chịu !”

Đúng vậy ! Thế giới này không có pháp luật, chỉ có quyền thế.

Tôi làm vậy chỉ như tự rước lấy nhục.

Gửi cho Liễu Dương một cái tin nhắn : Tớ sẽ về muộn một chút

Tôi nhắm mặt nuốt lại những giọt nước sắp sửa trào ra, mệt mỏi, mệt mỏi quá….

Tôi rốt cuộc cũng trốn không thoát.

Thậm chí so với những cô gái bán mình còn đáng buồn hơn, tôi chỉ có thể chờ đợi đến ngày hắn chán ghét, mới có thể thoát được.

*******************************************************************

Mới tiến vào nhà , hắn không nói một lời liền đem tôi đãy ngã ra sofa, xé rách quần áo tôi, từng mảnh y phục vương vải khắp nơi, âm thanh phản đối không dứt…..

“Không” Tôi dùng toàn lực đẩy hắn ra, trong khi kháng cự tôi tìm được con dao gọt hoa quả cắn trên bàn trà, bối rối dùng dao chỉa vào ngực hắn : “Anh dám đụng vào tôi, tôi sẽ giết anh”

“Phải không ?” Hắn dường như không có việc gì chỉ ngồi dậy, cởi đi trên người áo vét khoác ngoài, một bên nở ra từng hạt nút trên áo sơ mi , một bên chậm rãi nói : “Con gái của em cười rộ lên thật ngọt ngào, không biết khi không còn mẹ bên cạnh, bé có thể hay không tiếp tục nở những nụ cười ngọt ngào như vậy ?”

Nhắc tới Tư Tư, tinh thần tôi dấy lên một trận hoản hốt, con dao trong tay cũng rơi xuống mặt đất…

Hắn như thế nào lại có thể dễ dàng nắm giữ điểm yếu của tôi đến vậy.

Đúng nha, chuyện này khuất nhục thế nào vẫn còn tốt hơn là ngồi tù, vì Tư Tư cái gì tôi cũng có thể nhẫn.

Hắn nắm lấy thắt lưng , một lần nữa áp đảo tôi trên sofa…

Đôi môi lạnh như băng chạm vào môi tôi, tôi nghĩ muốn trốn tránh, nhưng gáy đã bị hắn nâng lên giữ chặt không thể cử động, hắn dùng lưởi đẩy răng nah của tôi ra, dây dưa chơi đùa với đầu lưỡi của tôi như si như túy, hấp đi từng ngụm nước bọt, cắn cắn lên cánh môi đến run rẫy.

Hắn một bên hôn môi, một bên xé mở phần quần áo vốn đã rách nát

Tự tôn của tôi cũng như bộ đồ trên người bị người tôi xé nát, rồi lại dẫm lên đến thê thảm.

Làn da lạnh băng dán lên làn da ấm áp nhẵn nhịu của tôi, làm cho tôi không tự chủ được mà run rẩy, hai tay nắm chặt lấy đệm sofa, nhắm mắt chấp nhận.

Hắn thô bạo niết lấy chân tôi, vặn bung ra….

Thời điểm hắn dứt khoát tiến vào thân thể tôi, tôi mới í thức được vấn đề mấu chốt.

Tôi nắm chặt cánh tay hắn, thoát khỏi những nụ hôn giống như tàn phá của hắn : “Không….không cần… ít nhất anh cũng nên mang áo mưa vào, tôi đang ở thời kì không an toàn…”

Hắn lập tức dừng lại mọi động tác, đôi hắc đồng giảm bớt vài phần dục vọng. Hắn chần chừ một chút, tôi cứ nghĩ hắn sẽ dừng lại, chính là không hề báo trước vọt thẳng vào trong tôi.

Hạ phúc của tôi truyền đến từng trận đau đớn, nhưng loại đau đớn này không làm tôi khiếp sợ bằng : “Lâm Quân Dật, cái đồ điên này…. Đi ra ngoài… sẽ có thai đấy. Anh đi ra ngoài nhanh…”

“Nhà của tôi không bắt ép này nọ… em yên tâm, cho dù có, tôi cũng sẽ nuôi”

“Anh nằm mơ, tôi chết cũng không mang thai đứa con của loại cầm thú như anh !”

Tôi sao cũng có lúc thật ngu xuẩn, cư nhiên ở thế yêu lại đi chọc vào hắn, cho nên vì chính mình ngu ngốc mà trả lại cái giá thật lớn, phải thừa nhận sự phẩn nộ cùng thô bạo của hắn.

Đã qua bao lâu thời gian tôi cũng không biết nữa, chỉ biết tất cả thật khác thường, đau đớn cùng cực quấn lấy cơ thể tôi, đánh tan kiêu ngạo của tôi….

Môi bị cắn đến chảy máu, mồ hôi từng giọt rơi xuống, mái tóc dài ẩm ướt….

Va chạm chỉ mang lại cho đến tôi đau đớn, một lần lại một lần tra tấn thần kinh mẫn cảm của tôi, vĩnh viễn không có dừng lại. Tôi biết hắn cố ý, cố ý đi vào nơi sâu nhất, làm cho đau đớn tôi sống không bằng chết.

Dưới tình huống này, tôi có kiên cường thế nào cũng không chống lại nổi, tôi buông xuống tôn nghiêm mở miệng cầu xin hắn : ”Đừng như vậy… Nhẹ một chút được không…..”

Hắn khiêu khích nhìn tôi : “Ôm tôi đi !”

Tôi có chút không muốn, hắn liền cấp tốc tiến vào, thân mình chút nữa bị hắn làm gãy, thân thể như bị xé rách đau đớn…..

“A !” Tôi phản ứng gấp gáp, ôm lấy thắt lưng hắn.

Hắn vừa lòng ôm tôi vào ngực, nụ cười ma quỷ tràn ra từ khóe miệng lại mang ý cười lan đến đáy mắt…..

*****************************************************************

Đến thời điểm tất cả chấm dứt, tôi ngay cả khi lực để hận cũng không có, xụi lơ tựa lên vai của hắn……

Chất lỏng trắng đục mang theo vài tia máu màu hồng pha lẫn từ trong cơ thể tôi chảy ra, như đang thay tôi tố cáo sự tàn bạo của hắn.

“Đau không ?” Thanh âm hắn tràn ngập áy náy.

Tôi nhắm mắt lại, không có tâm tư cùng hắn tỏ vẻ.

“Em nghĩ một chút đi, tôi đi lấy gì đó cho em uống”

Thân thể của tôi thật sự chả còn sức.

Từ sau khi sinh Tư Tư xong, tôi vốn bị thiếu máu.Từ trưa hôm nay căn bản là chưa ăn gì, cả tinh thần lẫn thân thể sau khi bị hắn tra tấn còn sức lực mới là lạ.

Nước canh thơm ngon từ từ chảy vào trong miệng tôi, làm thần trí đang muốn mê muội có chút thoáng tỉnh…Nhưng cuối cùng vẫn lâm vào giấc ngủ nặng nề.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...