Ranh Giới
Chương 24: Nơi tình yêu bắt đầu
_Mày điên à! - Cáu tiết, tôi liệng ngay quyển sách vào cái mặt thớt của nó.
_Mày mới điên! Trông lớp mà ngủ gà ngủ gật như vậy hả?? - Nó vừa đỡ quyển sách, vừa vặn lại tôi.
_Ai bảo trông lớp không được ngủ? - Tôi quắc mắt nhìn nó.
_Ờ ngủ thì được, nhưng mà có điều...- Nó ngồi sán lại gần, huých nhẹ vào tôi.
_Gì hả???
_Mày không được gọi tên sếp trong giấc ngủ?? - Nó nheo nheo mắt nhìn tôi nham hiểm.
_Mày...!!! - Tôi nóng bừng mặt, nhưng lại thấy chột dạ, không lẽ...
_Sao hả? Đúng huyệt rồi nhé! Tao không nghe lầm đâu! - Nó nhe răng cười.
_Mày nghe cái gì? - Tôi không giám nhìn thẳng vào mắt nó.
_"Ngọc! Ngọc ơi! Không!..." - Nó trề môi, nhại lại với vẻ mặt đầy biểu cảm.
_Mẹ kiếp... mày! - Máu nóng đồn lên não, không nhịn được nữa, tôi chồm dậy. Thì nó lại chạy tót ra cửa.
_Làm gì mà nóng thế ku? Con trai lớp này thằng nào chả ngưỡng mộ sếp, nhưng tương tư thì chắc chỉ có mình mày giám, tao nắm được tẩy của mày rồi nhé! Mày mà cứ thái độ ấy là tao mách sếp và bêu rếu cho cả lớp biết, lúc ấy xem mày chui đi đâu...vụ này to đấy à nha...kakaka! - Nó nói một thôi một hồi, ném lại điệu cười khả ố rồi mất hút.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, đần mặt ra. Không phải vì mấy cái lời dọa dẫm vớ vẩn của nó, mà là giấc mơ vừa rồi, có lẽ nào lại là một dự cảm không lành...?
_Tùng! Tùng! Tùng..!! - Trống báo hiệu hết tiết thể dục. Bầu không khí yên ắng phút chốc bị phá tan bởi những tiếng huyên náo hò hét của lũ quỷ sứ. Một vài thằng chạy ùa lên lớp đầu tiên, vo giấy ném nhau loạn xị ngậu. Mặc kệ chúng nó, tôi lặng lẽ đút tay túi quần, bước ra ngoài lan can nhìn xuống dưới sân trường, suy nghĩ mông lung. Lẫn giữa đám học sinh chạy qua chạy lại trên sân, là hình bóng quen thuộc của nàng đang đứng trao đổi gì đó với cô dạy toán, tôi trầm ngâm nhìn...
Cuộc sống có những điều khó nói, hay đúng hơn là khó hiểu. Cũng bởi tôi suy nghĩ phức tạp hoá vấn đề lên hay đó là một điềm báo trước cho tương lai trắc trở?? Nếu như tôi nói ra với nàng, thì ắt hẳn nàng sẽ xoa đầu tôi rồi cười và nói:"Ngốc ạ! Nên để mớ tóc xù này thẳng ra một chút đi, Hiếu đang làm nó xoăn đi nhiều đấy!"
Khi ấy tôi sẽ nhẹ nhõm biết bao với nụ cười rạng rỡ của nàng, tạm thời gạt bỏ những ưu tư trong lòng để có thể sống thực tế hơn, dù sao đó cũng chỉ là những giả định cho tương lai, mà tương lai thì có ai nói trước được điều gì...
****
_Này! Lại đang nghĩ gì vậy?
_Nghĩ gì đâu? - Tôi trả lời nàng, mắt vẫn ngước lên nhìn bầu trời xanh ngắt, miệng khẽ nhấm nhấm nhành cỏ may, nghe vị ngọt hơi chan chát thấm tan nơi đầu lưỡi. Khẽ hít bầu không khí trong lành, khoan khoái, tôi nằm xuống bãi cỏ, gối đầu lên tay...hồ nước trong xanh, cảnh vật yên bình, bên người con gái xinh như mộng, còn gì để mà phải suy nghĩ chứ?
_Thật không? - Nàng ngồi cạnh, hơi nhíu mày nhìn tôi khó hiểu. Rồi phụng phịu:
_Sao hôm nay ít nói thế?
Tôi ngồi dậy đưa tay véo nhẹ lên má nàng, nhoẻn cười:
_Coi kìa, cứ phải nói nhiều như mọi hôm mới được à, đôi khi cũng phải có một chút khoảng lặng chứ!
_Hiếu nói càng lúc càng khó hiểu? Khoảng lặng để làm gì chứ, ra đây mà mặt cứ đăm chiêu nhìn đi đâu, nom phát ghét? - Nàng bĩu môi.
Tôi kéo nhẹ nàng vào lòng, vuốt ve mái tóc huyền.
_Cứ vui đùa cho quên ngày tháng ư? Thay vì thế tớ muốn suy nghĩ, và tận hưởng hơn, để lỡ sau này có xa nhau, sẽ nhớ về nhau nhiều hơn!
_Xa nhau? Hiếu nghĩ hơi quá rồi đấy, Ngọc không chắc những điều Hiếu nói ra có thật với suy nghĩ của Hiếu không? Nhưng nó đang làm Ngọc thấy bực mình... - Nàng đẩy tôi ra, rồi ôm cặp đứng dậy bỏ đi. Tôi bần thần đứng nhìn theo bóng áo dài nhoà dần theo ánh hoàng hôn..
****
_Ngọc đứng lại đã nào - Tôi chạy theo kéo tay nàng lại.
_Làm cái gì đấy, sắp vào lớp rồi, có chuyện gì để nói sau đi! - Nàng giật tay tôi ra rồi chạy lên cầu thang.
_Sao hôm nay cứ lảng tránh tớ thế? Tớ làm gì sai à? - Tôi hớt hải chạy theo.
_Tớ đâu biết Hiếu nghĩ gì mà giám chắc là đúng hay sai?
_Thôi mà, chuyện chiều hôm qua, là do tớ không tốt, chắc tại bài vở nhiều quá nên thành ra lẩn thẩn mất rồi. - Tôi đứng chắn trước mặt nàng rối rít thanh minh.
_Tránh ra nào! - Nàng khẽ lườm tôi.
_Tớ không tránh nếu Ngọc chưa hết giận! - Tôi dang hai tay ra.
_Nào! Tránh ra, nhỡ ai nhìn thấy thì kỳ quá!
_Kệ chứ! - Tôi khoái trá khi thấy nàng có vẻ cuống quýt.
_Thôi được rồi, sẽ nói chuyện với Hiếu sau giờ học, bây giờ thì tránh ra giùm cái! - Nàng trừng mắt.
_Thái độ ghê thế, không nhất thiết phải sau giờ học, tối nay nhé! Tối nay gặp nhau!
_Cái gì cả? - Nàng tròn xoe mắt.
_Sao lại vào buổi tối?
_Ngọc đồng ý trước đã, tớ sẽ nói sau.
_Không được, tớ không được đi chơi tối đâu!
_Vậy kiếm lý do để được đi - Tôi nháy mắt.
_Lý do gì chứ, mà sao cứ phải gặp tối, chiều nay ko được à?
_Chiều nay tớ bận...
_Bận gì??
_À..ừ...thì...nhiều việc...mà Ngọc quyết định nhanh, sắp muộn giờ rồi đấy! - Tôi sốt sắng giục.
_Thôi được, để tớ xem nào đã! - Nàng gạt tay tôi ra rồi chạy lên lớp.
_Ngọc đồng ý rồi đấy, đừng để tớ leo cây nhé - Tôi cũng vừa chạy vừa nói với theo.
Tự nhiên thấy hồi hộp lạ, lúc nào cũng vậy, tình yêu trẻ con mà. Sau những ngày tháng vô tư hồn nhiên, bỗng dưng tôi muốn nghiêm túc hoá mối quan hệ của chúng tôi, biến câu truyện cổ tích này trở nên thực tế hơn. Không còn là nhưng bông đùa tuổi thơ nữa, ít ra phải có một kỷ niệm đẹp, sâu sắc hơn...lãng mạn nữa chứ. Tôi muốn thực hiện những điều đó.. có thể coi như một nấc thang mới dành cho tình yêu của tôi, dĩ nhiên là phải vào một ngày nào đó thật đặc biệt...và ngày nào đó không thể tuyệt vời hơn ngày hôm nay...sinh nhật của nàng...
Vừa đi vừa tủm tỉm cười, đang cao hứng với những dự định của mình, bỗng nhiên chân tôi bị hẫng mất một nhịp cầu thang, tôi lảo đảo...
_Bốpppp!!!!
****
Trong mơ màng, tôi thấy một vị mặn...rất quen thuộc. Như gợi nhớ lại những ký ức êm đềm, những yêu thương vô hạn, vị mặn thấm vào vết thương trên trán tôi, lăn dài trên má tôi, thấm vào miệng...chảy cả vào tim tôi nữa. Nỗi đau ngày nào lại nhói lên nhức nhối, tôi đã niếm trải rất nhiều vị mặn trong cuộc đời...đều mặt chát, mặn đắng. Nhưng riêng vị mặn này...lại thấy ngọt ngào lạ...vị mặn ấy..chẳng phải chính là những giọt nước mắt của nàng sao..
Tôi khẽ mở đôi mắt kèm nhèm nhìn lên, cảnh vật cứ mờ mờ ảo ảo..đôi mắt đẫm lệ, khuôn mặt đầy lo lắng của nàng dần hiện ra...
_Anh! Anh không sao chứ, nãy giờ anh nằm bất tỉnh, em lay gọi mãi không thấy anh dậy, em sợ...! - Chưa nói hết câu, nàng nâng đầu tôi lên ôm vào lòng oà khóc nức nở. Tôi vẫn chưa định thần được chuyện gì...ngơ ngác nhìn ra xung quanh...một màu tối om, thi thoảng một vài ánh chớp nhập nhằng khiến cảnh vật rạng lên một chút rồi lại tắt ngấm.
_Ui chao! - Tôi khẽ đưa tay xoa đầu, đau như búa bổ. Nhìn lên qua ánh chớp có thể nhận thấy nàng vẫn đang nước mắt lưng tròng.
_Coi kìa! - Tôi ngồi dậy.
_Anh không sao! Đừng khóc nữa em. - Tôi đưa tay quyệt những giọt nước mắt lẫn nước mưa đang lăn dài trên má nàng.
_Vẫn như ngày nào nhỉ? - Tôi mỉm cười rồi ôm nàng vào lòng. Hai cơ thể ướt sũng nước mưa, run rẩy nép vào nhau, cố tìm một chút hơi ấm trong cái giá lạnh khắc nghiệt của mùa đông.
_Anh...ngủ quên bao lâu rùi?
_Em không biết...không biết, nhưng lâu lắm! Chỉ có mình em, và sấm chớp...và không thấy gì hết, mọi thứ đều tối...em chỉ biết sợ, em càng sợ càng thấy lâu....thấy lâu lắm...! - Nàng vừa nói hết câu lại oà khóc.
_Thôi nào! - Tôi khẽ vuốt lên mái tóc ẩm nước của nàng:- Đây đâu phải là lần đầu chúng ta rơi vào tình cảnh này.
_Nhưng em thấy em chỉ có một mình, lẽ ra anh không được ngủ như vậy chứ!!
_Tại em nặng quá mới khiến anh vấp ngã! - Tôi phì cười.
Nàng không nói gì nữa, khẽ dụi vào lòng tôi...chúng tôi cứ ngồi ôm nhau như vậy, thực tế thì tôi cũng đang hoang mang lắm, chẳng biết làm gì hơn để nàng bớt lạnh và thoát khỏi tình cảnh này.
Một cơn mưa...và còn bao nhiêu bão tố đang đợi chúng tôi??
Sấm chớp bắt đầu thưa dần, trời chỉ còn mưa lác đác, nhưng gió thì ngày càng mạnh, ngôi nhà tranh xiêu vẹo kêu cót két sau mỗt đợt gió.
_Ngọc này!
_Vâng..!!
_Mọi người hẳn đang lo cho em lắm đấy!
_Sao ạ!? - Nàng ngước lên nhìn tôi.
_Ý anh là! - Tôi ngập ngừng - Người ấy sẽ nghĩ sao khi em bỗng dưng mất tích như vậy?
_Em chẳng thể nghĩ được, và cũng ko muốn nghĩ - Nàng cúi xuống lẩn trốn ánh mắt của tôi.
_Giờ phải làm sao đây? - Tôi thở dài.
_Anh đừng hỏi...đừng nói gì nữa...! Mọi chuyện cứ dồn dập thế này...em không biết rồi sẽ đi đến đâu...nhưng chỉ có một điều chắc chắn là em sẽ không hối hận...
_Nghĩa là sao?
_Nghĩa là nếu có cho thời gian quay trở lại! Thì em vẫn sẽ về bên hồ nước ấy...!!
Tôi xiết chặt hơn vòng tay, mắt rưng rưng. Nàng chẳng cần nói thêm điều gì nữa, chỉ chừng ấy thôi cũng đã khiến tôi hạnh phúc lắm rồi. Đằng sau những vỡ vụn như đống tro tàn ấy, hy vọng lại hồi sinh và nảy mầm sống mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Phía sau cơn bão bao giờ cũng là ánh nắng ấm áp, phải tin vào điều đó chứ...
_Nếu có cho thời gian trở lại, anh ước gì sẽ đuổi kịp đoàn tàu đã mang em đi ngày ấy...- Tôi thì thầm. Và còn nhiều cái "nếu" lắm chứ, nhưng cuộc đời mà đã nói đến từ "nếu" thì nghĩa là đang đứng bên kia đường nhìn lại chính mình rồi.
****
Nắng bắt đầu chiếu những tia nắng le lói xuyên qua từng tán cây, một chút nắng hiếm hoi giữa mùa đông lạnh giá thế này, thật quý giá vô ngần, nhất là lại sau đêm mưa, tôi khé hé đôi mắt nhìn lên những lỗ thủng trên trần nhà để cảm nhận những ấm áp còn sót lại, rồi quay sang nàng để thấy những yêu thương đang ùa về dù có là mong manh...Nhưng chao ôi, cánh tay trái của tôi đang tê dại sau một đêm làm gối cho nàng, nhìn đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt say giấc bình yên mà tôi không nỡ cựa quậy, thậm trí không giám thở mạnh...
Đang say xưa ngắm nhìn bỗng nhiên nàng mở mắt nhìn tôi, khẽ nhíu mày một chút rồi cũng tinh nghịch nhìn thẳng vào mắt tôi cứ như chưa từng trải qua một giấc ngủ sâu vậy, chúng tôi cứ bốn mắt nhìn nhau say xưa...như muốn mọi thứ đều lắng đọng lại...như muốn kéo dài mãi mãi... Trong khoảnh khắc ấy, tôi khẽ xích lại, muốn đặt lên môi nàng một nụ hôn...
_Hự!!! - Tôi đau điếng nhăn nhó khi lĩnh trọn một cú lên gối của nàng.
_Bao năm rồi vẫn xấu tính! Chưa đánh răng thì không được hun em cơ mà...! - Nàng vừa nói vừa cười khúc khích, rồi bật dậy chạy ra ngoài.
Tôi thoáng một chút thảng thốt, khi những kỷ niệm lại ùa về...yêu quá! Tôi bật dậy chạy theo nàng...tiếng nàng cười xen lẫn với tiếng chim hót...trời vẫn thật lạnh. Nhưng tôi thì không...
****
Chúng tôi dắt bộ xe khoảng hơn ba cây số mới tìm được một tiệm sửa xe tàng nhàng, nhưng ở những nơi heo hút thế này thì còn mong gì hơn nữa, sau khoảng hai tiếng đánh vật với cái xe, bác thợ già cũng khiến nó nổ những tiếng giòn tan.
_Đi đâu em??? - Tôi vừa ga lại máy cho nóng vừa quay lại hỏi nàng.
_Tùy anh thôi! - Nàng khẽ ôm nhẹ rồi tựa người vào lưng tôi.
_Về nhà chứ?
_Em...không biết!
_Tối nay là Giáng Sinh đấy, họ đang mong em lắm! - Tôi khẽ thở dài.
_Không có ý nghĩa gì hết! - Nàng vừa nói vừa xiết chặt hơn vòng tay..
Tôi hoang mang, nhưng cũng nhấn ga phóng đi...
(Còn nữa)