Ranh Giới
Chương 22: Những mảnh ký ức
Cơn mưa chiều đến bất chợt xua tan đi cái nóng gay gắt như đổ lửa trên thành phố. Từng dòng nước xối xả đổ xuống mặt đường ran rát, ập vào từng dòng người đang xuôi ngược ngược xuôi trên khắp mọi nẻo đường. Người dân Sài Gòn có vẻ như là vui thích tận hưởng cái mát lạnh từ thiên nhiên ấy hơn là tìm cho mình một chỗ trú. Tụi trẻ con chạy ra vày nước, khuôn mặt rạng ngời. Thiếu nữ nhẹ xõa mái tóc huyền, bước đi vội vã để mặc tà áo dài bết vào dáng ngọc yêu kiều, để mặc cho đất trời tưới mát vào những tâm hồn chẳng vướng bụi trần ai...
Mưa vẫn luôn hiền hòa trong dòng chảy cuộc sống bộn bề những lo toan, thảnh thơi xua tan đi những ưu phiền mệt nhọc, vui tươi trong những đôi mắt thơ trẻ, dịu dàng trong những ánh nhìn yêu thương... Gào thét trong xúc cảm chia ly, và nhạt nhòa theo những dòng nước mắt...
Cơn mưa chợt đến rồi chợt đi, vội vã...Mưa Sài Gòn là thế. Nhiều nước mà tạnh mau, chứ không dai dẳng như mưa Hà Nội. Để lại những con đường loang loáng nước, để lại khoảng trời mát rượi trên những vòm cây xanh, để lại một bầu không khí trong lành, ẩm ướt. Và những dòng người đang lội bì bõm trên đường trong giờ tan tầm.
Bỗng có tiếng nhạc réo rắt thoang thoảng một điệu khúc Diễm Xưa từ một chiếc loa phóng thanh cũ kỹ nào đó...
“Mưa vẫn mưa bay trên tầng tháp cổ
Dài tay em mấy thuở mắt xanh xao
Nghe lá thu mưa gieo mòn gót nhỏ
Đường dài hun hút cho mắt thêm sâu...”
Tiếng nhạc hay tiếng lòng, lãng đãng khói sương từ một niệm khúc trong miền dĩ vãng bỗng thổi về, trong mải miết kiếm tìm, rồi chợt dừng lại...gieo vào những tâm hồn yêu một nỗi buồn...xa xôi.
Có tiếng thở dài, rồi bàn tay nhỏ xinh khẽ đưa ra ngoài cửa sổ, hứng lấy những giọt sương còn đọng lại trên tán bằng lăng...
Đôi mắt chất chứa biết bao phiền muộn, nhìn về phía chân trời xa, cơn mưa đã qua, mà sao trời chẳng sáng?? Bởi là chiều muộn, hay bởi ánh hoàng hôn ấy đã không về?
Khẽ nở một nụ cười buồn, ánh mắt lại tìm về với những trang viết...trải dài trong nỗi nhớ miên man...
_Mai Ngọc!
_“Dạ”
_Xuống ăn cơm đi con! Rồi còn uống thuốc.
_“Vâng ạ...”
Ngày... tháng...năm...
Giờ này anh đang làm gì?
Câu hỏi đó luôn là những dòng đầu tiên em viết cho anh. Dẫu biết sẽ vẫn như mọi khi, không có câu trả lời nào cho em...
Nhưng em sẽ vẫn tự có câu trả lời cho riêng mình...
Để mỗi ngày, hình bóng của anh vẫn luôn hiện diện trong cuộc đời em, gần gũi và thân thương.
Nước mặt đã cạn theo những lá thư không hồi âm. Nhưng nỗi nhớ thì vẫn luôn đong đầy, vẫn luôn khát khao cháy bỏng, để còn cảm nhận được một trái tim yêu vẫn luôn đập thổn thức trong em. Để còn níu kéo một lẽ sống, một niềm tin, một hy vọng trong cuộc đời...
Ngày... tháng...năm...
_Ngọc à! Sao lúc nào cậu cũng có nhiều tâm trạng vậy?
_"Tâm trạng?"
_Nụ cười của cậu thật đáng ghét, nó luôn buồn thảm như đôi mắt của cậu vậy!
_"Đấy là cậu cảm nhận vậy thôi, mình vẫn sống một cuộc sống bình thường như bao người khác mà"
_Không phải "sống bình thường", mà là "bình thường để sống"!
_"Cậu nghĩ thế nào cũng được, nhưng đừng cố tìm hiểu mình, cậu sẽ thất bại đấy"
_Tớ chẳng tìm hiểu, tớ chỉ muốn chia sẻ thôi!
_"Cảm ơn Nhi"!
_Đấy! Lại nụ cười ấy, cậu không thể rạng rỡ hơn được à??
_...
Ngày...tháng...năm...
_Happy Birthday!
_Chúc mừng sinh nhật lần thứ 19 nha!
_Cả lớp cùng hát vang nào!
_Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday to Mai Ngọc, mãi mãi xinh xắn và đáng yêu...
_Yeah!
_Vỗ tay nào!
_Ngọc ước và thổi nến đi chứ!
_...
_Kìa!
_...
_Sao vậy??
_Ôi! Lại mít ướt rồi...
Ngày...tháng...năm...
Nếu có một điều ước, ngay lúc này...
Ước gì lại được nghe giọng nói ấy thủ thỉ bên tai...
"..Đúng ngày này cách đây 17 năm, một thiên thần đã xuống trần gian..."
Ngày...tháng...năm...
_Sao hôm nay con về muộn thế? Nhật Huy đợi con suốt 2 tiếng rồi đấy!
"_Đợi con? Con có lỗi vì làm anh ta đợi sao?"
_Kìa! Sao lại nói thế? Tối nay bố mẹ cậu ấy mời gia đình mình qua đó ăn cơm. Hôm nay sinh nhật con mà.
"_Phải, sinh nhật con. Vậy nên xin mẹ đừng bắt con làm những điều mà con không thích!"
_Cái gì mà không thích, con đang ở vị trí nào vậy? Con thừa biết những gì gia đình mình có được ngày hôm nay là nhờ sự nâng đỡ của ai rồi đấy?
"_Mẹ! Mẹ cứ nhắc đi nhắc lại cái điệp khúc này mãi vậy? Mẹ thay đổi quá nhiều rồi!"
_Thôi không tranh luận nữa, vào nhà đi con, sửa soạn thay quần áo chờ bố về rồi đi.
"_Sẽ chẳng đi đâu cả mẹ ạ, món quà tốt nhất mà bố mẹ nên dành cho con hôm nay, là hãy để con được yên, xin đừng lôi kéo cuộc sống riêng của con vào chuyện công việc của bố mẹ!"
_Sao con lại có thể ăn nói với mẹ như vậy? Dù gì thì bố con cũng đang phải cáng đáng cả cái gia đình này con biết không? Công việc của bố con đã được người ta tạo điều kiện rất thuận lợi, tuy là bác Thức giới thiệu vào, nhưng không thể phủ nhận là họ đã rất nhiệt tình với mình, mẹ xin con đừng có ăn nói vô trách nhiệm như thế!
"_Trách nhiệm? Tại sao con lại phải có trách nhiệm ở đây cơ chứ?"
_Thế mọi thứ trang trải cuộc sống cho gia đình mình từ khi vào trong Sài Gòn từ đâu mà có, con phải hiểu điều đó chứ?
"_Con sẽ tự đi làm để trang trải, con không muốn sống phụ thuộc vào ai cả?"
_Sao con lại có thể ăn nói hồ đồ vậy? Ba mẹ không hề muốn con phải làm cái gì cả, việc của con trước mắt chỉ là học mà thôi!? Con hiểu không?
"_Mẹ muốn con hiểu, nhưng mẹ có chịu hiểu cho suy nghĩ của con đâu! Con thà không sống ở trong cái nhà này còn hơn!"
_Mai Ngọc! Con đi đâu??
"_...."
_Mai Ngọc!!!
****
_Ngọc! Dậy đi nào! - Tôi quay sang nàng khẽ lay nhẹ.
_Ui! Tớ đã ngủ quên sao - Nàng ngồi bật dậy, giọng vẫn chưa hết ngái ngủ.
_Đúng rồi, thấy Ngọc ngủ ngon quá nên tớ cũng chẳng gọi - Tôi nhoẻn cười.
_Vậy chứ nãy giờ Hiếu làm gì?
_Tớ ngồi ngắm Ngọc ngủ thôi.
_Xì! Vô duyên - Nàng khẽ lườm tôi rối uể oải đứng dậy. Nhìn ra phía mặt hồ, hoàng hôn đã tắt hẳn, chiều dần tàn. Khung cảnh tĩnh mịch, một vài cánh chim chao liệng trên bầu trời đang gọi nhau về tổ.
_Về thôi chứ, sao hôm nay Ngọc lạ thế? Mọi hôm sớm hơn mà đã cuống cả lên rồi - Nhìn bóng nàng đứng tần ngần tôi khẽ giục.
Nàng vẫn chẳng nói chẳng rằng, mắt vẫn đăm chiêu nhìn ra phía hồ.
_Còn gì nữa mà nhìn, trời xám xịt rồi đấy! Hôm nay tớ nói xạo với mẹ là lớp ở lại họp cho buổi liên hoan văn nghệ 26-3. Nhưng mà giờ này mà về thì cũng không tránh khỏi thiên nộ đâu, ôi cứ tưởng tượng ra mẹ đang cầm cái roi đứng chờ ở cửa mà lạnh hết cả người... - Tôi lè lưỡi giục tiếp.
_Hiếu này! - Nàng khẽ cất giọng.
_Hử???
_Ước gì mình cứ như thế này mãi nhỉ?
_Hả? - Tôi tròn mắt.
_Không phải lo âu, suy nghĩ, phiền não, tâm trạng lúc nào cũng được thảnh thơi giải thoát khỏi cái ngột ngạt của cuộc sống thực tại - Nàng nói tiếp.
_Ờ, tớ cũng nghĩ như vậy, nhưng cái roi của mẹ tớ thì không đâu! - Tôi lè lưỡi rồi vỗ vỗ vào mông.
_Vẫn còn lằn lên mấy vệt đây nè - Tôi nháy mắt.
Dường như chẳng để ý đến những hành động pha trò đó của tôi, nàng vẫn nhìn ra phía hồ, đôi mắt ảm đạm như ánh chiều đang bao phủ lấy xung quanh vạn vật, khiến lòng tôi cũng trùng xuống.
_Khi nãy tớ ngắm những đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời, và cũng muốn được như vậy...trôi đi thật xa...- Nàng khẽ thở dài.
_Có cho tớ đi cùng không! - Tôi đưa mắt sang nàng.
_Tất nhiên là không! - Đôi mắt tinh nghịch nhìn tôi, và lại cái điệu bĩu môi lè lưỡi quen thuộc. Nàng vụt xoay người chạy.
_Vậy tớ sẽ làm gió, tớ sẽ luôn ở bên Ngọc - Tôi liền chạy theo nàng.
_Không thèm! - Tiếng nàng lảnh lót vọng lại.
_Không có gió thì mây sẽ chẳng đi được đâu cả...
_Ai bảo thế?
_Ngọc biết đấy là lẽ đương nhiên mà, Ngọc đi đâu là tớ theo đấy!
_Thật không?
_Thật!
_Dù cho...???
_...Xa tận chân trời góc bể!
Bóng tối dần bao phủ lên trên bãi thảo nguyên, và bao phủ lên tiếng cười của hai chúng tôi. Chiều tắt hẳn...
Ngày...tháng...năm...
_Ngọc này! Nếu có một ngày xa rời khỏi nơi đây, Ngọc nhớ điều gì nhất?
_Thầy cô, bạn bè, mái trường...!
_Còn tớ thì sao...??
(Còn nữa)