Rạng Rỡ Hơn Ánh Mặt Trời
Chương 6
Eleanor thân mến,
Xin hãy nhận món quà này như là biểu hiện của lòng tôn trọng và tình cảm của anh. Ngày hôm trước em mặc màu xanh lá rất đáng yêu. Anh nghĩ có thể em sẽ thích mặc màu đỏ trong buổi hôn lễ.
Thân mến,
Billington
Tái bút: Xin đừng che tóc.
Ellie hầu như không thể kìm lại một tiếng thở dốc khi cảm thấy ngón tay mình chạm vào lớp nhung cao cấp. Cô kéo phần còn lại ra khỏi lớp giấy bọc để khám phá ra chiếc váy đẹp nhất mà mình từng nhìn thấy - đừng nói đến có cơ hội để mặc.
Chiếc váy may bằng vải nhung màu xanh đậm, kiểu cách đơn giản, không hề có ren hay xếp nếp. Ellie biết rằng nó sẽ phù hợp với mình một cách hoàn hảo.
Hy vọng rằng nếu may mắn, người đàn ông tặng nó cũng sẽ phù hợp với cô.
Bình minh trong ngày cưới thật sáng và trong lành. Xe ngựa được cử đến để chở Ellie, cha cô và bà Foxglove đến Wycombe Abbey, Ellie thực sự cảm thấy như một công chúa trong truyện cổ tích. Chiếc váy, cỗ xe và người đàn ông đẹp trai hết mực đang đợi cô ở cuối hành trình - tất cả dường như hiện ra từ một câu chuyện thần kỳ tuyệt vời nào đó.
Buổi lễ diễn ra ở phòng khách trang trọng của Wycombe Abbey. Mục sư Lyndon đứng vào vị trí ở phía trước, sau đó khiến mọi người bật cười khi ông thốt ra một tiếng thét nho nhỏ hốt hoảng và chạy ra khỏi phòng. “Tôi phải trao cô dâu”, ông giải thích khi ra đến cửa.
Tiếng cười bùng nổ thêm khi ông nói, theo đúng quy định, “Ai trao tay người phụ nữ này?”, sau đó thêm vào, “Thực ra, là tôi”.
Nhưng những giây phút nhẹ nhàng đó không xoa dịu được sự căng thẳng của Ellie và cô cảm thấy toàn thân mình co rúm lại khi cha nhắc cô nói, “Con đồng ý”.
Gần như không thể thở, cô nhìn sang người đàn ông sẽ trở thành chồng mình. Cô đang làm gì thế này? Cô hầu như không biết anh.
Cô nhìn qua bà Foxglove. Bà ta dường như đã quên mất kế hoạch dùng Ellie làm người lau dọn ống khói và đã dành toàn bộ thời gian trên xe nhắc đi nhắc lại về việc bà ta đã luôn biết rằng “Eleanor thân yêu sẽ tìm được một đám cưới tuyệt vời” và “con rể thân mến của tôi là một Bá tước”.
“Con đồng ý”. Ellie buột miệng. “Ồ, con đồng ý”.
Cô có thể cảm thấy Charles cười rung bần bật cả người bên cạnh mình.
Sau đó anh đẩy một chiếc nhẫn vàng nặng vào ngón áp út trên bàn tay trái của cô, Ellie nhận ra rằng trong mắt của Chúa và toàn dân nước Anh, bây giờ cô thuộc về Bá tước Billington. Mãi mãi.
Đối với một người phụ nữ luôn tự hào về lòng can đảm của mình, đầu gối cô cảm thấy mềm nhũn một cách đáng nghi ngại.
Ông Lyndon hoàn thành nghi thức. Charles cúi người xuống và đặt một nụ hôn nhanh lên môi Ellie. Đối với mọi người chứng kiến, nó không hơn gì một nụ hôn chiếu lệ nhẹ nhàng, nhưng Ellie cảm thấy môi anh lướt trên khóe môi cô. Chếnh choáng với sự vuốt ve kín đáo này, cô vừa có đủ thời gian để trấn tĩnh lại khi Charles nắm cánh tay và đưa cô đến một nhóm nhỏ mà cô nghĩ là họ hàng của anh.
“Anh không có đủ thời gian để mời toàn bộ gia đình”, anh nói. “Nhưng anh muốn em gặp họ hàng của anh. Anh xin giới thiệu bà George Pallister, cô Pallister, và cô Judith Pallister”. Anh quay sang quý phu nhân và hai cô con gái mỉm cười. “Helen, Claire, Judith, em xin giới thiệu vợ mình, Eleanor, Nữ bá tước của Billington.”
“Chào mọi người”, Ellie nói, không chắc mình có phải nhún gối chào hay không, hay có lẽ họ là người nhún gối chào, hay tất cả bọn họ đều không cần. Vì thế cô chỉ mỉm cười thật thân thiện. Helen, một quý phu nhân tóc vàng hấp dẫn khoảng bốn mươi tuổi mỉm cười đáp lại.
“Helen và con gái của chị ấy sống ở Wycombe Abbey”, Charles nói. “Kể từ khi ông Pallister qua đời.”
“Vậy sao?”, Ellie ngạc nhiên nói. Cô nhìn những người họ hàng mới. “Thật sao?”
“Đúng thế”, Charles trả lời, “Cũng như dì Cordelia. Anh không biết dì ấy đi đâu rồi.”
“Dì ấy hơi lập dị”, Helen cung cấp thông tin. Claire, trông khoảng mười ba mười bốn tuổi, không nói gì, mặt mày sưng sỉa.
“Em chắc rằng chúng ta sẽ sớm thân thiết”, Ellie nói. “Em luôn muốn sống trong một gia đình lớn. Gia đình em rất vắng vẻ kể từ khi chị gái em rời khỏi nhà.”
“Chị gái Ellie mới kết hôn với Bá tước Macclesfield”, Charles giải thích.
“Đúng thế, nhưng chị ấy rời khỏi nhà rất nhiều năm trước đó”, Ellie buồn bã nói. “Tám năm qua chỉ có cha em và em.”
“Cháu cũng có một chị gái”, Judith líu lo. “Claire!”
Ellie mỉm cười với cô gái nhỏ, “Đúng thế rồi. Và cháu bao nhiêu tuổi, Judith?”
“Cháu sáu tuổi”, cô bé tự hào nói, hất mái tóc nâu sáng ra sau. “Và ngày mai cháu sẽ mười hai tuổi.”
Helen cười phá lên. “Ngày mai thường có nghĩa là bất kỳ ngày nào trong tương lai”, cô nói, cúi xuống để hôn lên má con gái. “Trước tiên con phải lên bảy đã.”
“Và sau đó là mười hai!”
Ellie cúi xuống. “Chưa đâu, bé cưng. Sau đó là tám, chín, rồi…”
“Mười, rồi mười một”, Judith hãnh diện xen vào, “và sau đó là mười hai!”.
“Đúng rồi”, Ellie nói.
“Cháu có thể đếm đến sáu mới hai.”
“Thế cơ à?”, Ellie nói, với giọng “bị ấn tượng” nhất.
“Ừm. Một, hai, ba, bốn…”
“Mẹ à!”, Claire nói với một tiếng thở dài tức tối.
Helen nắm tay Judith. “Đi nào, bé con. Chúng ta sẽ luyện cách đếm vào một lúc khác.”
Judith đảo tròn mắt với mẹ mình trước khi quay sang Charles và nói, “Mẹ cháu nói bây giờ đúng là thời điểm chú phải kết hôn”.
“Judith!”, Helen thốt lên, mặt hồng rực.
“Ồ, mẹ nói thế mà. Mẹ nói rằng chú ấy qua lại với quá nhiều phụ nữ, và…”
“Judith!”, Helen hét toáng kên, túm lấy tay cô bé. “Đây không phải lúc.”
“Không sao đâu”, Ellie nói nhanh. “Cô bé không có ý xấu gì mà.”
Helen nhìn như thể muốn lún xuống sàn và biến mất. Cô giật cánh tay Judith và nói, “Mẹ tin rằng cặp đôi mới cưới muốn có một phút riêng tư. Mẹ sẽ đưa mọi người vào phòng ăn để dùng bữa sáng”.
Khi Helen giục khách khứa rời khỏi phòng, Ellie và Charles nghe Judith líu lo, “Claire, đàn bà buông thả là cái gì?”.
“Judith, em là một tai họa”, đó là câu trả lời của Claire.
“Có phải cô ấy bị ngã? Có phải tay và chân của cô ấy không được nối liền lại không?”
Ellie không chắc mình nên khóc hay cười.
“Anh xin lỗi về điều đó”, Charles nói khẽ khi căn phòng đã trống không.
“Không có gì.”
“Một cô dâu lẽ ra không phải nghe những câu chuyện về lỗi lầm của chồng mình trong ngày cưới.”
Ellie nhún vai. “Nó không tệ lắm khi xuất phát từ miệng của một cô bé sáu tuổi. Mặc dù em nghĩ rằng ý của cô bé là anh hay kết thân với phụ nữ.”
“Anh có thể bảo đảm với em rằng anh không kết thân với ai.”
Ellie thực sự bật cười.
Charles nhìn xuống người phụ nữ giờ đã là vợ mình và cảm thấy một cảm giác tự hào không thể giải thích được bùng lên trong anh. Những sự kiện diễn ra trong buổi sáng ngày hôm nay nhất định đã lấn áp cô, nhưng cô đã giữ được sự bình tĩnh và vẻ đường hoàng. Anh đã rất biết lựa chọn. “Anh mừng vì em không che tóc lại”, anh lẩm bẩm.
Anh bật cười khi một bàn tay cô bay vụt lên đầu. “Em không thể nghĩ ra lý do anh yêu cầu em làm thế”, cô hồi hộp nói.
Anh với tay và chạm vào một lọn tóc đã thoát ra khỏi búi tóc và đang cuốn sát vào cổ cô. “Em không thể sao?”
Cô không trả lời và anh dùng sức đẩy vào vai cô cho đến khi cô bắt đầu quay về phía mình, mắt cô bắt đầu mơ màng vì ham muốn. Charles cảm thấy sự hài lòng trào lên khi anh nhận ra rằng quyến rũ vợ mình sẽ không quá khó như đã liệu trước.
Cơ thể anh nhộn nhạo và anh nghiêng xuống để hôn cô, lướt bàn tay qua mái tóc hung đỏ lộng lẫy của cô, và sau đó…
Cô lùi ra.
Đúng như thế.
Charles thầm chửi thề.
“Đây không phải là ý tưởng hay đâu, thưa ngài”, cô nói, ra vẻ cực kì chắc chắn với điều mình đang nói.
“Gọi anh là Charles”, anh cấm cảu.
“Không khi mà anh tỏ vẻ như thế.”
“Như thế nào?”
“Như… ồ, em không biết. Hơi hống hách.” Cô chớp mắt. “Thực ra, anh có vẻ như là đang bị đau.”
“Anh đang đau”, anh quát lên.
Cô lùi lại một bước. “Ôi, em thành thật xin lỗi. Anh vẫn còn đau vì tai nạn xe à? Hay mắt cá chân? Em thấy anh vẫn còn hơi cà nhắc.”
Anh nhìn chằm chằm vào cô, tự hỏi cô có thể ngây thơ đến mức ấy được hay sao, “Không phải là mắt cá chân, Eleanor.”
“Anh nên gọi em là Ellie”, cô nói, “Nếu em gọi anh là Charles”.
“Em vẫn chưa làm thế.”
“Em cho là chưa.” Ellie hắng giọng, nghĩ rằng cuộc hội thoại này hẳn là bằng chứng cho thấy rằng cô không hiểu người đàn ông này đủ để trở thành vợ anh ta. “Charles”.
Anh mỉm cười. “Ellie. Anh thích thế. Nó hợp với em.”
“Chỉ có cha gọi em là Eleanor.” Lông mày cô cau lại vẻ suy tư. “Ồ, và bà Foxglove nữa, em nghĩ thế.”
“Vậy thì anh sẽ không bao giờ gọi em là Eleanor”, anh thề, môi lấp ló nụ cười.
“Có thể anh sẽ gọi”, cô nói, “Khi anh tức giận với em”.
“Sao em lại nói thế?”
“Mọi người đều thế khi họ tức giận với em.”
“Sao em chắc chắn là anh sẽ tức giận với em?”
Cô chế giễu. “Thật là, thưa ngài, chúng ta kết hôn cả một đời. Em không thể tưởng tượng rằng mình sẽ kéo dài được lâu việc không phải gánh chịu cơn giận của ngài ít nhất một lần.”
“Anh cho rằng mình nên mừng vì đã kết hôn với một người thực tế.”
“Về lâu dài, chúng ta đều trở thành những người như thế”, cô trả lời với một nụ cười láu cá. “Rồi anh xem.”
“Anh không nghi ngờ gì cả.”
Một phút im lặng, sau đó Ellie nói, “Chúng ta nên đi ăn bữa sáng.”
“Anh cho là thế”, anh lẩm bẩm, đưa tay vuốt ve dưới cằm cô.
Ellie giật lùi ra sau. “Đừng làm thế.”
“Đừng làm cái gì?”, anh có vẻ hơi buồn cười.
“Hôn em.”
“Sao lại không? Đó là một phần thỏa thuận của chúng ta, không phải sao?”
“Phải”, Ellie rào đón. “Nhưng anh biết rất rõ rằng em không thể suy nghĩ tử tế khi anh làm thế”. Cô nghĩ rằng mình nên giữ sự thật đó cho riêng mình, nhưng nếu anh không nhận thức được điều đó giống như cô thì có ý nghĩa gì?
Charles cười hết cỡ. “Đó là mục tiêu mà, em yêu.”
“Có lẽ là đối với anh thôi”, cô cãi lại. “Nhưng em muốn có cơ hội để hiểu anh nhiều hơn trước khi chúng ta bước vào… ờ… giai đoạn khác của mối quan hệ này.”
“Được thôi, em muốn biết gì?”
Ellie im lặng trong một phút, không biết phải trả lời như thế nào. Cuối cùng cô nói, “Bất cứ điều gì, em nghĩ thế”.
“Bất cứ điều gì?”
“Bất cứ điều gì mà anh nghĩ rằng có thể giúp em hiểu Bá tước Billington… xin lỗi, Charles rõ hơn.”
Anh nghĩ một lúc, sau đó mỉm cười và nói, “Anh hay lập danh sách việc cần làm. Điều đó có được đánh giá là một mẩu tin nhỏ thú vị không?”
Ellie không chắc rằng mình mong đợi anh bộc lộ điều gì về bản thân, nhưng chắc chắn không phải điều này. Một người lập danh sách việc cần làm? Điều đó nói với cô về anh nhiều hơn bất cứ thú vui hay trò giải trí nào. “Anh lập danh sách về những cái gì?”, cô hỏi.
“Cái này rồi cái kia. Mọi thứ.”
“Anh có lập một danh sách về em không?”
“Tất nhiên.”
Ellie đợi anh nói thêm, sau đó nóng vội hỏi, “Anh viết gì trên đó?”.
Anh bật cười trước sự tò mò của cô. “Đó là một danh sách những lý do anh nghĩ em sẽ trở thành một người vợ tốt. Đại loại như thế.”
“Em hiểu rồi.” Ellie muốn hỏi danh sách những lý do tốt đẹp dài bao nhiêu, nhưng lại nghĩ làm thế có vẻ không lịch sự cho lắm.
Anh ngả người về phía trước, vẻ tinh quái ẩn nấp trong đôi mắt màu nâu. “Có sáu điểm trên danh sách đó”.
Ellie ngả người ra sau. “Em chắc là mình không hỏi anh con số.”
“Nhưng em muốn thế.”
Cô giữ im lặng.
“Giờ thì”, Charles nói, “Em phải nói với anh vài điều về cô Eleanor Lyndon”.
“Em không còn là cô Eleanor Lyndon nữa”, cô sỗ sàng chỉ ra.
Anh phá lên cười vì sai lầm của mình. “Nữ bá tước của Billington. Cô ấy như thế nào?”
“Cô ấy thường hơi lắm mồm vì lợi ích của mình”, cô trả lời.
“Anh đã biết điều đó.”
Ellie nhăn mặt. “Được rồi.” Cô nghĩ một lúc. “Khi thời tiết đẹp, em thích mang một quyển sách ra ngoài đọc. Em thường không trở lại cho đến lúc hoàng hôn.”
Charles đưa tay ra và và nắm cánh tay cô. “Đó là một điều rất hay mà người chồng phải biết’, anh dịu dàng nói. “Anh sẽ biết đi đâu để tìm, nếu lạc mất em.”
Họ đi về phía phòng ăn, anh cúi xuống và nói, “Chiếc váy dường như rất vừa với em. Em thích nó không?”.
“Ồ, có. Nó là chiếc váy đáng yêu nhất mà em từng mặc. Chỉ cần sửa chữa lại một chút. Làm thế nào anh có thể mua được nó trong thời gian ngắn như thế?”
Anh nhún vai tỉnh bơ, “Anh trả cho chủ cửa hàng may một lượng tiền rất lớn”.
Trước khi Ellie có thể trả lời, họ đã đi vòng qua góc nhà và bước vào phòng ăn. Một nhóm khách nhỏ đứng lên để chúc mừng cặp đôi mới cưới.
Bữa sáng đám cưới diễn ra êm ả, ngoại trừ màn giới thiệu dì Cordelia của Charles, người đã bí ẩn vắng mặt trong suốt buổi lễ và gần hết bữa sáng, Ellie không thể không liếc nhìn chiếc ghế trống, băn khoăn liệu có phải bà dì chồng cô phản đối cuộc hôn nhân này.
Charles nhận thấy cái nhìn chằm chằm của cô và lẩm bẩm, “Đừng lo lắng. Dì ấy chỉ lập dị và thích hành động theo thời khóa biểu của mình. Anh chắc chắn dì ấy sẽ xuất hiện thôi”.
Ellie không tin anh cho đến khi một phụ nữ già, mặc một chiếc váy lỗi mốt ít nhất hai mươi năm, hùng hổ lao vào phòng với lời tuyên bố, “Nhà bếp đang cháy!”.
Ellie và gia đình cô đã nhổm dậy khỏi ghế (thực ra, bà Foxglove đã đi được nửa đường đến cửa) vào lúc họ nhận ra rằng Charles và gia đình của anh không hề nhúc nhích.
“Nhưng, Charles!”, Ellie hét lên. “Anh không nghe dì ấy nói gì à? Chắc chắn chúng ta phải làm gì đó.”
“Dì ấy luôn tuyên bố rằng thứ này hoặc thứ kia đang cháy”, anh trả lời. “Anh tin rằng dì ấy thích một hoạt cảnh có kịch tính cao.”
Cordelia tiến về phía Ellie. “Cháu hẳn là cô dâu mới”, bà nói thẳng tuột.
“Ơ, vâng.”
“Tốt. Chúng ta cần một người như thế này ở quanh đây”. Và sau đó bà bỏ đi, để lại Ellie há hốc miệng nhìn theo.
Charles vỗ nhẹ vào lưng vợ. “Thấy chưa? Dì ấy thích em.”
Ellie ngồi sụp xuống ghế, tự hỏi có phải mọi gia đình quý tộc đều có một bà dì không chồng điên khùng giấu trong gác mái. “Còn người họ hàng nào khác anh muốn giới thiệu với em nữa không?”, cô yếu ớt hỏi.
“Chỉ còn anh họ Cecil”, Charles trả lời, rõ ràng rất vất vả để không cười. “Nhưng anh ấy không sống ở đây. Thực ra, anh ấy rất giống một con cóc.”
“Một con cóc trong gia đình”, Ellie lẩm bẩm, một nụ thường thoáng lướt qua môi. “Đặc biệt làm sao. Em không biết là nhà Wycombe có một nhánh động vật lưỡng cư.”
Charles cười khoái trá. “Phải, bọn anh đều là những người bơi rất giỏi.”
Lần này đến lượt Ellie phá lên cười. “Lúc nào đó anh phải dạy em. Em chưa bao giờ được học cả.”
Anh nắm tay cô và đưa lên môi. “Đó sẽ là vinh hạnh của anh, thưa quý cô. Chúng ta sẽ làm một chuyến ra ngoài hồ ngay khi thời tiết ấm lên.” Và đối với những người chứng kiến, họ trông rất giống một cặp đôi điên cuồng phải lòng nhau.
Rất nhiều giờ sau, Charles ngồi trong phòng làm việc, ghế ngả ra sau và chân đặt lên mép bàn. Anh cảm thấy Ellie có thể thích vài phút riêng tư để dỡ đồ đạc mang theo và làm quen với không gian mới. Vì thế anh đến đây, tự nhủ rằng mình có một số công việc cần được giải quyết. Quản lý một lãnh địa của Bá tước rất mất thời gian nếu người ta muốn làm cho tử tế. Anh sẽ hoàn thành vài công việc ở đây, trong phòng làm việc, giải quyết những nhiệm cụ đã chất đống trong vài ngày qua. Anh sẽ làm việc của mình trong khi Ellie làm việc của cô và…
Anh thở dài, cố gắng phớt lờ thực tế là toàn thân đang căng lên vì khao khát vợ mình.
Anh không thành công.
Anh chắc chắn không mong đợi sẽ muốn cô nhiều như thế này. Anh biết mình bị cô cuốn hút; đó là một trong những lý do anh quyết định cầu hôn. Anh luôn coi mình là người có lý trí, trong khi kết hôn với một người mà mình không thể gom được tí xíu phấn khích nào thì chẳng lý trí chút nào.
Nhưng những nụ cười nửa miệng của cô ẩn chứa điều gì đó, như thể cô đang có một bí mật sẽ không bao giờ muốn tiết lộ, làm anh phát cuồng. Như mái tóc của cô, anh biết cô ghét màu tóc đó, nhưng anh không muốn gì hơn được lùa những ngón tay suốt chiều dài của nó, và…
Chân anh trượt khỏi bàn và chiếc ghế đập sầm xuống sàn nhà. Tóc vợ anh dài đến mức nào? Đó có vẻ là điều mà một người chồng phải biết.
Anh hình dung nó dài đến đầu gối, lắc lư sau lưng khi cô đi lại. Không có vẻ là thế, anh quyết định. Búi tóc của cô không to đến thế.
Anh hình dung nó dài đến eo, vuốt ve rốn và hơi loe ra để ôm lấy hông cô. Anh lắc đầu. Có vẻ là như thế cũng không đúng. Ellie, anh rất thích cái tên thân mật đó, dường như cô là người không có kiên nhẫn để tóc dài đến mức đó.
Có lẽ nó chạm đến đường cong ở ngực. Anh có thể nhìn thấy nó được kéo sang một bên vai, một bên ngực bị che đi bởi suối tóc hung đỏ và một bên để trần…
Anh đập tay vào trán, như thể có thể hất hình ảnh tưởng tượng đó ra khỏi đầu. Chết tiệt, anh cáu kỉnh nghĩ, anh không chỉ muốn hất hình ảnh đó ra khỏi đầu. Anh muốn đá nó văng qua phòng và lao ra ngoài cửa sổ. Khuynh hướng đó sẽ không thể xoa dịu sự khó chịu của anh.
Anh cần hành động. Càng quyến rũ Ellie vào giường sớm hơn, sự điên cuồng này sẽ rời khỏi máu anh sớm hơn và anh có thể trở lại với thời gian biểu bình thường của cuộc đời mình sớm hơn.
Anh kéo một tờ giấy ra khỏi bàn và viết nghuệch ngoạc lên đầu:
ĐỂ QUYẾN RŨ ELLIE
Anh dùng chữ in hoa mà không hề suy nghĩ, sau đó quyết định rằng đó hẳn là một dấu hiệu cho thấy việc cần thiết phải chiếm được cô đã trở nên cấp bách đến mức độ nào.
Anh gõ đầu ngón trõ và ngón giữa vào thái dương lúc đang suy nghĩ, cuối cùng bắt đầu viết.
1. Hoa. Mọi phụ nữ đều thích hoa.
2. Dạy bơi. Việc này bắt buộc cô ấy phải cởi rất nhiều quần áo. Trở ngại. Thời tiết đang rất lạnh và sẽ vẫn lạnh trong nhiều tháng nữa.
3. Váy áo. Cô ấy thích chiếc váy màu xanh lá cây và đã nói rằng tất cả quần áo của mình đều tối màu và tiện dụng. Là một Nữ bá tước, cô ấy sẽ cần được ăn diện những trang phục thời trang nhất, dù sao đi nữa việc này cũng không làm phát sinh thêm chi phí.
4. Khen ngợi tính nhạy bén trong kinh doanh của cô ấy. Những lời khen ngợi hoa mỹ, tán thưởng gần như không có tác dụng đối với cô ấy.
5. Hôn cô ấy.
Trong tất cả các mục trên danh sách, Charles thích lựa chọn thứ năm nhất, nhưng anh thực sự lo lắng rằng việc này có thể dẫn đến tình trạng khó ở nặng nề hơn của mình. Anh tuyệt nhiên không chắc chắn rằng mình có thể quyến rũ cô thành công chỉ bằng một nụ hôn; nó có thể cần đến những nỗ lực lặp đi lặp lại trong nhiều ngày liền.
Điều này có nghĩa là anh sẽ có nhiều ngày khó chịu hơn. Nụ hôn cuối cùng của họ khiến anh ngây ngất vì ham muốn, và anh vẫn còn cảm thấy nỗi đau của nhu cầu không được đáp ứng nhiều giờ sau đó.
Nhưng dù sao, những lựa chọn khác cũng không thể thực hiện được vào lúc này. Đã quá muộn để đi lùng sục hoa trong nhà kính và dứt khoát là trời quá lạnh để đi bơi. Một tủ quần áo thì cần đến một chuyến đi tới Luân Đôn, và việc khen ngợi về tài nhạy bén kinh doanh của cô, à, việc đó sẽ khó khăn khi anh chưa có cơ hội đánh giá, Ellie quá thông minh nên có thể nhìn thấu một lời khen giả tạo.
Không, anh nghĩ trong lúc cười toe toét. Lựa chọn sẽ phải là một nụ hôn.