Phòng ngủ nhà Từ Yến
Nghe thấy tiếng chuông cửa vang, Từ Yến liền nắm lấy một chiếc áo khoác lên vai, cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ ẩm sì sì rồi nói: “Tiểu Bân, cậu ở trong phòng đợi lát?”
“Được, chị mặc thêm áo vào, đừng để lạnh”.
Từ Yến ừm một tiếng rồi bước ra khóa cửa phòng ngủ lại.
Đổng Học Bân biết Từ Cục trưởng muốn mình trốn một lát, bộ đồ ngủ của cô toàn mồ hôi, nếu để người khác thấy mình, khó tránh được những lời đồn đại truyền đi, không quan tâm đến việc chênh lệch tuổi tác, cô nam quả nữ ở chung phòng toàn có chuyện đó, đấy là điều rất cấm kỵ trên quan trường.
Răng rắc, bên ngoài truyền vào tiếng mở cửa.
“Ồ, lão Tống, vừa tan ca à?”
“Nghe nói cô bị bệnh, tôi ghé thăm thử, thế nào rồi?”
“Đỡ nhiều rồi, vào trong đã, anh tự ngồi đi, tôi không tiếp đãi anh được đâu”.
Đổng Học Bân trong phòng ngủ ngồi dậy, hướng lỗ tai xuống nghe, người đến có giọng một người đàn ông trung niên, nghe hơi quen, vừa nghĩ đến cái họ lão Tống, Đổng Học Bân ngay lập tức nghĩ ra liền, là Tống Thủ
Kiệt, Tổ kỷ luật phân cục quốc an thành tây, là bạn học cũ của Từ Yến, quan hệ rất tốt, lúc trước khi Đổng Học Bân còn ở Ban tổng hợp, Từ Yến và Đổng Học Bân đã giúp đỡ hắn không ít việc.