Mặt trời chiều lặn về tây, rặng mây nhuộm đỏ hơn phân nửa bầu trời.
Trong thuộc viện cục gia, bao tử của Đổng Học Bân đang kêu to lên, đói bụng, hắn bước xuống lầu, dự định đi bên ngoài ăn cơm. Vốn dĩ Đổng Học Bân muốn cùng ăn cơm với Tạ Tuệ Lan, bất quá nghĩ lại thấy thôi, buổi chiều trong cuộc họp toàn thể cán bộ nếu Tạ tỷ làm bộ không nhận ra mình, hiển nhiên là có lo lắng của cô ấy, xét đến cùng thì vẫn là nguyên tắc tị hiểm, Đổng Học Bân đương nhiên sẽ không ngu đến nổi dùng thân phận bạn trai để tìm cô ấy, hơn nữa Tạ tỷ vừa mới đến, rất nhiều công tác cần phải quen thuộc, rất nhiều quan hệ cần phải có, vô cùng bận rộn, cho nên hai ngày nay Đổng Học Bân không tiện quấy rối cô ấy.
Trong đại viện, Đổng Học Bân gặp mặt Hồ Tư Liên vừa mới tan tầm về nhà.
Đổng Học Bân cười chào hỏi, "Hồ Chủ nhiệm, đã trở về?"
"Ừm, vừa mua chút đồ ăn, cậu đây là?" Hồ Tư Liên chạy xe đạp điện, trong giỏ xe có vài túi thịt và rau.
"Trong nhà không có đồ ăn, tôi đi ra ngoài kiếm chút gì bỏ bụng."
"Ơ, chị Ngu không ở nhà?"
"Vừa mới dọn đi vài ngày, Thiến Thiến gần đây sắp thi cuối kỳ, tôi không kêu chị Ngu trở về."
Hồ Tư Liên bật cười, "Chồng của tôi ngày hôm nay tăng ca, tôi trở về cũng là ăn một mình, nếu như cậu không chê, tôi làm cho cậu ăn?"
Đổng Học Bân nhanh chóng xua tay, "Đừng đừng, sao có thể không biết xấu hổ chứ."
Hồ Tư Liên cười nói: "Tôi là chủ nhiệm văn phòng, làm tốt công tác hậu cần là chức trách của tôi." Đang nói thì, bên ngoài nổi gió lên, tuy rằng sức gió không lớn, nhưng cát bụi theo gió làm cho không mở mắt được, Hồ Tư Liên nhanh chóng thúc xe đi về phía trước, "Nổi gió rồi, đây là trời muốn mưa, cậu đừng đi, cứ để tôi nấu, đồ ăn trong giỏ xe tôi có thể làm cho hai người ăn, đến nhà cậu nha?”
Nhìn sắc trời một chút, Đổng Học Bân không thể làm gì khác hơn là gật đầu, "Vậy làm phiền chị."
"Ha ha, cậu còn khách khí với tôi cái gì." Hồ Tư Liên đẩy xe đi cất, cầm đồ ăn lên lầu.
Nhà của Đổng Học Bân.
Hồ Tư Liên vào cửa đổi dép, lấy tạp dề và bao tay xong thì xoay người vào phòng bếp, mặc tạp dề vào, Hồ Tư Liên cười cười bắt đầu làm đồ ăn. Bộ cảnh phục trên người hẳn là tư thế oai hùng hiên ngang, bất quá lúc này lại có vẻ rất quyến rũ ôn nhu, khiến cho Đổng Học Bân nhịn không được nhìn vài lần.
"Không ngờ rằng chị Hồ là một hiền thê lương mẫu."
"Ha ha, Đổng cục trưởng, không sợ cậu chê cười, ở nhà đều là chồng tôi làm cơm rửa chén cả."
"Thật sao? Vậy Hồ đại ca là một người đàn ông tốt điển hình."
"Ổng thì tính là đàn ông tốt gì, cũng là người thành thật một chút, biết làm vài món ăn."