Tiệm cơm kinh thành.
Bọn họ bao hết một đại sảnh và lễ đường yến hội bên trong, tiệc đính hôn đã có người bắt đầu vào bàn, chỉnh thể nhìn qua vô cùng khí phái.
"Nhiên ca, chúc mừng."
"Cảm ơn tiểu Thành, mau mời vào."
"Tiểu Linh, chúc các người trăm năm hảo hợp."
"Cảm ơn chú Tôn, cảm ơn dì Trương."
"Ồ, ngày hôm nay hai đứa thật là đẹp."
Tạ Nhiên và Phương Thủy Linh ở bên ngoài nghênh tiếp khách đến, cực kỳ bận rộn.
Lúc này, Đổng Học Bân và Tạ Tuệ Lan ôm đứa nhỏ cũng tìm được sảnh yến hội, nhìn thấy Tạ Nhiên hai người mặt mày hồng hào, Đổng Học Bân cũng cười một chút.
"Chị! Anh rể!" Tạ Hạo hai mắt sáng lên.
Phương Thủy Linh cũng nhanh chóng chào đón, "Chị, Đổng ca, hai ngài tới?"
Đổng Học Bân cười ha ha nói: "Ngày đó vừa đổi giọng, hôm nay sao lại gọi Đổng ca?"
Phương Thủy Linh mặt đỏ lên, cúi đầu nói: "Anh rể."
"A, lúc này mới đúng." Đổng Học Bân nói: "Thật ra anh thấy không cần làm tiệc đính hôn, trực tiếp kết hôn là xong việc, bớt được cái phiền phức này."
Tạ Tuệ Lan cười nói: "Chỉ anh nói nhiều, đi thôi, tiến vào."