Người nam nhân này căn bản không muốn buông tha nàng.Nhưng hiển nhiên Hiên Viên Thần hiểu lầm ý tứ Liên Mị, nàng im lặng không lên tiếng,hắn không khỏi cười lạnh nói: "Mẫu hậu nghĩ cái gì, xem xét muốn có con với một người nam nhân sao?"
"Hoàng Thượng nói bậy bạ gì đó!" Liên Mị muốn quay mặt, cái cằm lại bị hắn sít sao nắm, hai người mặt cực kỳ gần, mà ngay cả Hiên Viên Thần trong mắt như băng sương lạnh lùng khó gần .
"Mẫu hậu tốt nhất đừng nghĩ đến, cho tới bây giờ trong mắt trẫm, trẫm sẽ không tha cho một ai làm trái y mình , những người đó sẽ chết không yên thân !"
Hiên Viên Thần nói xong, lại không để ý nàng, ngồi một chỗ khác.
Liên Mị thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi bộ dáng hắn thực dọa người, nàng còn tưởng rằng Hiên Viên Thần sẽ không dễ dàng buông tha mình.
Hai người lại ngây người nửa ngày, quả thật những người kia trở lại tra xét một vòng nữa .
Bọn họ không tìm được dấu vết để lại rời đi.
Ban đêm Liên Mị liền ăn quả dại , nhưng Hiên Viên Thần cứ ngồi như vậy .Nàng có chút bận tâm, đem quả dại còn lại đẩy trước mặt tới cho Hiên Viên Thần.
Hiên Viên Thần dựa tường đá nhắm mắt lại, có lẽ đã ngủ .
Liên Mị lặng lẽ tiến lên, thấy hắn hô hấp, cần phải ngủ say, liền đưa tay đặt lên trán Hiên Viên Thần.
Chưa kịp hành động , sau một khắc đã bị Hiên Viên Thần cầm thật chặt, mở hai mắt ra, ánh mắt kia giống như lưỡi dao sắc bén .
Nếu không phải kịp thời trông thấy là nàng, chỉ sợ tay mình đã bị gãy rồi .
Liên Mị hoảng hốt ,cầm lại tay mình xoa xoa một chút , Hiên Viên Thần nheo lại mắt, vẫn ung dung mà nói: " là mẫu hậu, lúc ta ngủ tốt nhất đừng đến gần “ Nam nhân này rõ ràng là cố ý!
Biết rất rõ ràng trong thạch động ngoại trừ nàng, còn sẽ có người khác sao?
Liên Mị lùi lại , trong lòng ấm ức . Vốn là lo lắng hắn, hôm nay ngược lại xen vào việc của người khác.
Nàng hai tay ôm thân thể của mình, mất nhiệt độ cơ thể Hiên Viên Thần, ban đêm cảm giác đặc biệt rét lạnh.
không biết bao lâu sau, Liên Mị mới chống cự không nổi mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh dậy còn cho là mình lại sẽ trong ngực Hiên Viên Thần, ai ngờ chỉ có tường đá cứng rắn, nàng ngủ một đêm, tay chân cứng ngắc, toàn thân đau nhức.Hoạt động một tay chân, Liên Mị nhìn thấy bên ngoài sắc trời mới tờ mờ sáng, mình cần phải ngủ một hai canh giờ.
"Nên đi nhanh " Hiên Viên Thần đồ đều thu thập sạch sẽ hang động , trực tiếp đi đến , quay đầu lại nhìn nàng một cái.
Liên Mị vội vàng đi theo, theo hắn rời huyệt động.
Suốt cả một ngày, Hiên Viên Thần đều không ngừng gấp rút lên đường.
Nàng lảo đảo theo sát phía sau, trong núi rừng tùy thời đều gặp nguy hiểm, ngây ngốc càng lâu, càng là có thể lại đụng với dã thú.
Liên Mị nếu là trì hoãn lưu lại, chỉ sợ ngay cả mạng nhỏ đều ở nơi này, một khắc cũng không dám rời Hiên Viên Thần.
hắn cũng liên tục cảnh giác, , hai người nhìn mặt trời , lúc này mới buông lỏng một chút.
Liên Mị trên người một chút tiền bạc đều không có ,đã mất khi rơi xuống mước , nhưng vẫn may là con đôi bông tai phỉ thúy , đổi chút ít ngân lượng, hai người ăn một tô mì thịt bò. Nàng đã sớm đói đến không chịu nổi , ăn xong một chén còn cảm thấy ý vẫn còn chưa no, trong ngực suy nghĩ một chút tiền bạc, cũng không biết còn bao lâu mới có thể hồi cung, phải tiết kiệm tiêu dùng.
Nàng là Liên gia Nhị tiểu thư.Nhưng là vừa nghĩ tới Hiên Viên Thần thân đế vương cũng phải đi theo chính mình qua như vậy cuộc sống, Liên Mị không khỏi cảm giác thư thái không ít.
Chỉ là Hiên Viên Thần tự từ ngày đó nổi giận, về sau không còn phản ứng gì với nàng.
Hôm nay hắn không nói , thậm chí mình hỏi cũng không trả lời, Liên Mị cảm thấy không thích ứng.
Bọn họ đi đường vòng hồi kinh , dọc theo đường đi coi như thuận lợi, đáp xe bò, lại thay đổi đường nhỏ, rốt cục trở lại trong kinh.
Liên Mị nhìn đường phố quen thuộc , nàng thở dài.
Hiên Viên Thần không vội mà hồi cung, ngược lại mang theo nàng đi một tòa phố xá sầm uất .
hắn không nhanh không chậm gõ ba lượt cửa chính, dừng lại một lát, lại gõ hai lần, cửa chính mới mở, xuất hiên một ông lão tóc trắng. Trông thấy Hiên Viên Thần, lão đầu nghiêng đi thân, liếc Liên Mị một cái, chờ hai người sau khi đi vào mới đóng cửa lại, khom người cho Hiên Viên Thần quy củ hành lễ: "Bái kiến chủ tử."
Hiên Viên Thần phất phất tay, mang theo hắn hướng nhà chính đi đến: "Trong cung tình huống như thế nào?"
Thưa hoàng thượng "Vẫn là như cũ , những người kia cho rằng chủ tử hẳn phải chết , nên không nghi ngờ, bị Lâm Li Triệt kích động không ít, ta đang tìm cách mai phục ngoài cung." Lão đầu nói đơn giản xong, lại nhìn Liên Mị liếc nhanh: "Chủ tử nghỉ ngơi và hồi phục vài ngày, hay là vào cung thu thập bọn họ?"
"không nóng nảy, tôm tép nhãi nhép mà thôi, để cho bọn họ chơi đùa một hồi cũng tốt." Hiên Viên Thần dự định xử lý hết thần tử có dã tâm tạo phản , miễn về sau còn phải coi chừng đề phòng.
"Chủ tử , vị tiểu thư này ở cạnh phòng người , hay chung phòng ?" Lão đầu nhi nhìn xem Liên Mị, thấp giọng hỏi.
"Đưa đi phòng cách vách, mang nước nóng cùng xiêm y đến." Hiên Viên Thần phân phó xong, nhấc chân liền vào phòng.
Liên Mị bị lão đầu ngăn cản lại, dẫn đi sương phòng cách vách.
Rất nhanh nước nóng liền tới . nàng đi đường mệt mỏi, không thể chờ đợi được nhảy vào, tắm sạch sẽ , lúc này mới cảm giác buông lỏng bản thân . Thay xiêm y, không còn là vải thô áo bông, mềm mại tơ lụa. tắm xong, Liên Mị nằm trên giường êm, mềm mại đệm chăn gọi nàng thoải mái buồn ngủ.
Rất nhanh liền ngủ thiếp đi, nhưng toàn thân như con kiến cắn, ngứa, hâm nóng, nàng giường nhỏ trong lăn lộn, rốt cuộc đã tỉnh lại.
Liên Mị mới phát giác, Hiên Viên Thần rõ ràng vài ngày qua không có chạm qua mình.
Song sinh cổ đến thời điểm phát tác, nàng hai tay ôm thân thể mình, cắn chặt răng.
nhịn một chút, cố đè xuống .
Chỉ là thân thể Liên Mị ngày càng là nóng hổi khó chịu, tự mình thò tay vào xiêm y vuốt ve da thịt mềm mại , tự mình sờ , cảm giác càng thêm ướt át , nàng không nhịn được ngâm một tiếng.
Nàng nhanh chóng cởi bỏ xiêm y, da thịt dán vào đệm giường, thêm khó chịu.
Liên Mị thở phì phò, ngẩng đầu đã thấy Hiên Viên Thần đi đến, thuận tay khép cửa phòng lại.
Nàng rũ mắt xuống , nếu hắn đi qua đây , chỉ sợ là do song sinh cổ phát tác.
So với mình hiện tại chật vật, ngược lại Hiên Viên Thần ung dung nhiều lắm.
hắn chỉ mặc một bộ áo trắng, trực tiếp đi đến ,từ trên cao nhìn xuống xem Liên Mị khó chịu lăn lộn.
Dù sao đều làm nhiều lần như vậy nàng cũng không ngại ngùng , Liên Mị càng lúc càng khó chịu , bất chấp nói: "Hoàng Thượng không muốn ta sao?"
"Mẫu hậu muốn sao? Vậy thì tự mình đến." Hiên Viên Thần vẫn như cũ , đứng yên thản nhiên nhìn nàng . Liên Mị ngược lại hít một hơi, ngày đó Hiên Viên Thần và nàng phát hỏa , sau đó 2 người cũng không thân nật nữa .
Nàng nghiến răng nghiến lợi, thực muốn đem nam nhân này đuổi ra ngoài.
Hết lần này tới lần khác thân thể rất thành thực, nhịn không được ngồi dậy, đưa tay ra muốn kéo Hiên Viên Thần.
Đến một nửa, Liên Mị thu trở lại.
"Mẫu hậu không muốn? Vậy ta liền đi trở về?" Hiên Viên Thần hô hấp có chút dồn dập, hiển nhiên cũng không chịu nổi ,gương mặt càng toát lên vẻ phong lưu , nhưng lại vẫn ngồi bất động chờ Liên Mị đến .
Liên Mị rốt bị song sinh cổ hành hạ , thở hổn hển nằm sấp trên đùi hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào khuôn mặt anh tuấn , ánh mắt nàng trở nên mê ly.
Hiên Viên Thần lúc này mới cử động, đưa tay ôm lấy nàng, kéo hai chân Liên Mị tách ra, ngồi trên chân mình, sau đó lại bất động.
Liên Mị khó nhịn vặn vẹo uốn éo eo, khuôn mặt đỏ bừng, cúi đầu dán sát vào môi mỏng của hắn , gặm cắn liếm láp không ngừng .
Hiên Viên Thần lại nghiêng đầu tránh được, khẽ cười nói: "Mẫu hậu muốn, vậy thì tự chính mình ngồi trên mà luật động đi ."
Nàng dừng một chút, rốt cuộc phải làm sao . Cảm giác được dưới thân hắn cứng rắn đứng thẳng , lúc này ý thức nàng mới dần dần trở lại, nàng cảm thấy khó xử vô cùng .
Liên Mị muốn đứng dậy rời đi, Hiên Viên Thần cũng không cho Liên Mị cơ hội, hung hăng kéo nàng lại đâm lên.
Liên Mị một tay ôm cổ hắn, mới miễn cưỡng ổn định thân ảnh.
Nàng nheo mắt, Hiên Viên Thần giờ mới bắt đầu trừng phạt, ra vào chậm chạp , không đi vào hết , Liên Mị như muốn khóc lên . Sau đó hắn lại mạnh mẽ trêu chọc nàng ,sờ mó lung tung làm cho nàng không thở nổi,đang ra vào nhẹ nhàng ,bỗng lại thô bạo ,càng khiến nàng chịu không nổi .
Làm đến nửa đêm, hắn mới buông tha Liên Mị.
Liên Mị đã toàn thân bủn rủn, khóe mắt còn mang nước mắt, đôi môi sưng đỏ, trên người đầy dấu vết ửng đỏ ,bầm tím .
Nàng bị Hiên Viên Thần ôm chặt , đột nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một hồi tiếng vang.
hắn đứng dậy, liền đi ra ngoài.
Tóc trắng lão đầu mang đến một người trung niên, Hiên Viên Thần gật gật đầu,người trung niên bị đỡ vào nhà, bắt mạch cho Hiên Viên Thần , liền cau chặt lông mày.
"Trúng độc quá sâu, còn đem độc tố cưỡng chế dời đi. Con mắt tạm thời tốt,nhưng lại ảnh hưởng chỗ khác."
Ông lão lắc lắc đầu, hắn nửa đêm bị người bắt đi đến, trên đường liền biết là đi xem bệnh cho quý nhân.
Làm lang trung, đã sớm hiểu đạo lý, , không hỏi nhiều, không nói nhiều.
Chỉ là vị này quý nhân mạch rất yếu , thực quá tệ, trung niên nhân không thể không bắt đầu lo lắng cho mình mạng nhỏ khả năng muốn giữ không được. hắn than thở, lại nói: "không ngoài một năm, loại độc này sẽ gặp xâm nhập tâm mạch, cho du có thuốc tiên cũng không cưu được . Liên Mị trốn một góc, nghe thấy lời nói của ông lão , không khỏi chấn động.
một năm sao?
Chẳng lẽ một năm sau, Hiên Viên Thần sẽ chết?