Trong lòng mỗi người dâng lên một nỗi khiếp sợ, Hoàn Nhan Liệt lại càng không tin được nhìn Mộ Dung Thất Thất. Ánh mắt phức tạp ——
Hắn từng hi vọng cỡ nào Minh Nguyệt có thể sinh một nữ nhi, giống nàng, như vậy hắn sẽ đem hàng vạn sủng ái cho đứa nhỏ này, để cho nàng trở thành người hạnh phúc nhất thiên hạ. Chẳng qua là khi Lý Thu Thủy mang Minh Nguyệt về, bụng Minh Nguyệt đã sớm bằng phẳng.
Hắn cho là đứa bé kia đã chết, còn vì vậy mà thương tâm thật lâu. Nhưng khi nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất cứ như vậy còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt hắn, mang theo dung mạo của Minh Nguyệt, ánh mắt giống Phượng Tà, Hoàn Nhan Liệt cảm giác tâm đã chết của mình một lần nữa lại nhảy lên.
“Ngươi có biết, ta vì cái gì mà đặt tên cho ngươi là Thất Thất không? Bởi vì ngươi ra đời vào ngày thất tịch! Đêm thất tịch, Ngưu Lang Chức Nữ gặp nhau, Minh Nguyệt hao hết khí lực của mình, mới sinh ra ngươi. Nàng đem ngươi phó thác cho ta, để ta mang ngươi về Bắc Chu giao cho Thái hậu.”
“Ha hả, nàng thật khờ! Nàng lại xem ta là bằng hữu tốt nhất, cho là ta có thể giúp nàng đạt thành tâm nguyện, mà nàng thì đi xuống cửu tuyền gặp Phượng Tà. Ta sẽ không để cho tâm nguyện của nàng thành hiện thực ! Phượng Tà đã chết, ta sẽ không để cho nàng đi cùng Phượng Tà, bởi vì nàng không đủ tư cách! Cho nên ta mang ngươi đi! Chính là để tới ngày hôm này, để cho huynh muội các ngươi loạn luân! Để các ngươi tiếng xấu muôn đời!”
Thanh âm của Lý Thu Thủy vang vọng, mang theo tiếng cười điên cuồng, mà lệ, từ khóe mắt nàng chảy ra. Nàng nhịn nhiều năm như vậy, chính là vì chờ đến hôm nay!
“Ngươi thật ác độc! Ngay cả nữ nhi thân sinh cũng giết!” Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn hiểu được đầu đuôi, một nữ nhân như vậy, thế nhưng có thể vì tình yêu mà sinh hận tới cực hạn này.
“Phi! Đứa bé kia mới không phải nữ nhi của ta!” Lý Thu Thủy nghiêng đầu, nhìn Mộ Dung Thất Thất, “Ta chỉ sinh con cho nam nhân ta yêu, nhưng hắn không thương ta, lại đi cưới người khác, bất quá trong lòng ta hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không sinh con cho nam nhân khác, nếu như mang bầu, ta chỉ có thể thủ hạ vô tình!”
“Thủy nhi, nàng nói cái gì? Nàng nói nàng thật sự giết con của chúng ta? !” Một thanh âm truyền đến, Mộ Dung Thái xuất hiện ở trước mặt mọi người, vẻ mặt không thể tin được, “Nói cho ta biết, điều nàng vừa nói không phải là sự thật!”
Thấy Mộ Dung Thái cũng tới, mọi người đều bất ngờ, không nghĩ tới đường đường là thừa tướng của Tây kỳ quốc, lại giả làm người hầu của Long Trạch Cảnh Thiên theo tới đây, nếu không phải hắn giật mặt nạ da người xuống, thì mọi người cũng không ai phát hiện ra chuyện này.
“Ngươi theo dõi ta?”
Thấy Mộ Dung Thái, Lý Thu Thủy trừ kinh ngạc còn mang theo tức giận, “Mộ Dung Thái, ngươi lại làm như vậy? Ngươi lại theo dõi ta? Ngươi quá hèn hạ vô sỉ rồi! Không nghĩ tới ngươi lại là người như vậy!”
“Nàng vội vã rời đi, ta lo lắng nàng có việc gì, cho nên mới đi theo tới đây. Không nghĩ tới nàng lại đến Yên kinh, nàng nói cho ta biết, mới vừa rồi lời nàng nói không phải là sự thật! Thất Thất là hài tử của chúng ta, không phải là hài tử của Phượng Tà, nàng nói cho ta biết, Thất Thất là nữ nhi thân sinh của chúng ta!”
Mộ Dung Thái nắm lấy tay Lý Thu Thủy, liều mạng lắc. Hắn theo đến, không nghĩ tới lại nghe được những điều này. Hắn yêu nữ nhân này cả đời, nàng lại giết hài tử của bọn họ, còn nói ra những lời nói như vậy, Mộ Dung Thái thật sự là không thể tin được!
Nhất định là Lý Thu Thủy nói nhảm, nhất định là như vậy! Thất Thất nhất định là con của bọn hắn, làm sao đột nhiên lại biến thành hài tử của Phượng Tà và Hoàn Nhan Minh Nguyệt đây? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, nàng nói như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ hắn đã làm sai cái gì sao?
“Thủy nhi, nàng mau nói cho bọn họ biết, đây là nàng đang lừa bọn họ, lời nàng nói không phải là sự thật! Thất Thất là nữ nhi của ta! Là nữ nhi của ta!”
“Cút ngay!” Mặc dù bị thương, nhưng Lý Thu Thủy là người tập võ, so với Mộ Dung Thái là một thư sinh vẫn mạnh hơn, nàng một chưởng đẩy Mộ Dung Thái xuống đất, “Đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta! Khiến ta cảm thấy ghê tởm!”
Lý Thu Thủy nói…, làm tổn thương thật sâu Mộ Dung Thái, cho dù là nam nhi, nhưng tới nước này rồi, trong mắt Mộ Dung Thái có một tầng ẩm ướt, nàng cảm thấy hắn ghê tởm? Tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng vẫn sống ở Phật đường?
“Nói cho ta biết, điều đó không phải là thật! Nói cho ta biết, Thất Thất là hài tử của chúng ta!”
“Ha ha ha!”
Mộ Dung Thái nói như vậy…, ở trong tai của Lý Thu Thủy giống như một loại chê cười, nàng giống như nữ vương, đi tới bên cạnh Mộ Dung Thái, từ trên cao nhìn hắn, trong mắt tràn đầy khinh miệt, “Ngươi, bất quá chỉ là một tiểu tử nghèo ở nông thôn, chẳng qua có khuôn mặt đẹp, đọc sách cũng bình thường, ngươi cho rằng thân là Đại tiểu thư của gia tộc Lý thị, ta sẽ coi trọng ngươi sao?”
“Mộ Dung Thái, nếu như không phải bởi vì ta cùng Lý gia sau lưng ta, ngươi bất quá chỉ là một tú tài thi rớt, còn đang ở ngôi nhà rách nát của ngươi cày ruộng làm vườn, nhiều lắm cũng chỉ được nhận danh là tiên sinh dạy học, ngươi có thể làm được cái gì? Ngươi cho rằng mình là cái gì?”
“Mặc trên người quan phục của thừa tướng, ngươi thật cho rằng mình tài trí hơn người sao? Không có ta, ngươi cái gì cũng không phải!”
“Ta ——” Môi Mộ Dung Thái run rẩy, hắn chưa từng lường trước được mình ở trong lòng Lý Thu Thủy lại là người thấp kém không chịu nổi như vậy. Mặc dù ban đầu Lý Thu Thủy chọn hắn, khiến cho hắn sợ hãi cùng cao hứng thật lâu. Mộ Dung Thái đời này có thể lấy được thê tử như Lý Thu Thủy là phúc khí của hắn, nhưng hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới, Lý Thu Thủy lại đối đãi với hắn như vậy. “Mộ Dung Thái, ta cho ngươi biết, cho tới bây giờ ta cũng chưa từng thích qua ngươi! Thất Thất không phải là nữ nhi của ngươi, Tuyết Liên cũng không phải ! Ta không yêu ngươi, cũng sẽ không vì ngươi mà sinh con dưỡng cái, vĩnh viễn cũng sẽ không! Ngươi có biết sau mỗi lần ngươi động vào ta, ta đều phải tắm không? Ngươi cho rằng ta là thiên kim tiểu thư được dạy những thứ này, nhưng mà ta cho ngươi biết, ngươi sai rồi! Ta chỉ là chán ghét mùi vị của đàn ông trên người mình, bẩn muốn chết ——”
Lý Thu Thủy nói những lời này hoàn toàn làm Mộ Dung Thái sụp đổ.
Hắn nhớ lại cuộc sống kéo dài suốt mười sáu năm qua, bởi vì Lý Thu Thủy nói một câu “Vĩnh viễn sẽ không” như vậy, đã hoàn toàn đập vỡ. Thì ra nàng ân ái với mình hoàn toàn là giả bộ, thì ra, trong lòng nàng thủy chung nhớ mãi không quên Phượng Tà, thì ra, hắn mới là thằng ngốc, nhiều năm như vậy vẫn ngu ngốc chờ nàng!
“Ngươi đã không thương ta, như vậy, vì sao ban đầu lại gả cho ta?” Bộ dáng Mộ Dung Thái lúc này vô cùng chật vật, Lý Thu Thủy nói cho hắn biết chân tướng, khiến tim của hắn hoàn toàn bị đánh sụp, trong lúc nhất thời phảng phất như hắn đã già đi vài tuổi, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt suy bại.
Lúc này, trong lòng Mộ Dung Thái nghĩ hắn hoàn toàn không phải là thừa tướng của một nước, mà chân chính là hắn , là người mà Lý Thu Thủy nói những lời nói vô tình kia…, Lý Thu Thủy căn bản chưa từng yêu hắn!
Thấy Mộ Dung Thái còn không hết hy vọng, cũng muốn hỏi đến cùng, Lý Thu Thủy cười lạnh, “Bởi vì ngươi đối với ta ngoan ngoãn phục tùng, bởi vì ngươi không có bối cảnh không có thực lực, ngươi muốn trở nên cường đại hơn nữa nhất định phải dựa vào ta, ngươi thoát không khỏi lòng bàn tay của ta. . . . . . Cũng bởi vì ngươi, nguyện ý làm một con chó của ta, nghe ta sai sử, mặc ta định đoạt! Ngươi ——đã hiểu chưa?”
“Bịch ——” vốn Mộ Dung Thái đang đứng choáng váng một cái, một lần nữa lại ngã xuống mặt đất. Thấy hắn “Vô dụng” như vậy, trên mặt Lý Thu Thủy nở nụ cười giễu cợt, khinh miệt ngày càng đậm.
“Chậc chậc, ngươi xem ngươi một chút đi, đúng là đồ bỏ đi! Nếu đã nói đến đây, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết. Tuyết Liên là ta nhặt được, không phải là hài tử ta và ngươi sinh ra. Hài tử kia, khi sinh ra ta đã cho người ném đi rồi. Ta sẽ không sinh con cho nam nhân mình không yêu! Đặc biệt là ngươi! Bởi vì ngươi không xứng!”
Trên điện, vô luận là vua của một nước như Hoàn Nhan Liệt, hay là người thất thần hồi lâu Đông Phương Lam, đều bị những lời của Lý Thu Thủy dọa. Lại có nữ nhân ác độc như vậy, cư nhiên. . . . . giết hài tử của mình.
Duy nhất giữ được bình tĩnh, chính là đương sự Mộ Dung Thất Thất. Chân tướng như vậy, Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn không ngờ tới. Nhìn phụ nhân trung niên một thân áo xanh dung mạo xinh đẹp trên đài kia, Mộ Dung Thất Thất từng bước đi tới.
“Bởi vì ngươi yêu Phượng Tà, lại không chiếm được tình yêu của hắn, cho nên ngươi bày ra hết thảy? Cho nên, ngươi mới trước khi ta xuất giá dặn dò ta nhất định phải sớm ngày sinh hạ hài tử, còn bỏ mị hương trên giá y?”
“Ngươi phát hiện ra?” Đối với sự thông minh của Mộ Dung Thất, Lý Thu Thủy cười khẽ một tiếng, “Bất quá, ngươi hình như hiểu ra quá muộn rồi! Hiện tại có biết cũng quá chậm! Nghe nói ngươi cùng Phượng Thương ngày hôm qua đã động phòng, ha hả ha hả. . . . . . Ha ha ha ha. . . . . .”
“Ta thật là cao hứng! Ta chưa từng vui vẻ như vậy! Nếu như Hoàn Nhan Minh Nguyệt biết nữ nhi cùng nhi tử của mình thành thân rồi viên phòng, có thể hay không giận đến mức từ trong quan tài nhảy ra? Có thể hay không hài cốt cũng khó an nghỉ đây? Đây chính là hậu quả nàng cướp đi nam nhân mà ta yêu nhất! Ha ha ha ha!”
Nghe Lý Thu Thủy nói…, Đông Phương Lam một trận choáng váng, kém chút nữa thì té xỉu, Thanh cô vội vàng đỡ lấy nàng, “Thái hậu, Thái hậu ngài làm sao vậy?”
“Ta. . . . . .” Đông Phương Lam một hơi tắc nghẹn ở ngực, không thể thông lên, làm cho nàng sững người.
Vừa nghĩ tới buổi sáng nhìn qua ga giường có chứa lạc hồng kia, Đông Phương Lam chút nữa thì hôn mê bất tỉnh. Trời ạ, nàng rốt cuộc đã làm sai chuyện gì, lại chịu sự trừng phạt như vậy! Nữ nhi chết thảm, ngoại tôn cưới nương tử lại là ngoại tôn nữ (cháu ngoại) của nàng, tin tức như vậy làm sao nàng chịu nổi.
“Ngoại tổ mẫu!” Thấy Đông Phương Lam như vậy, Mộ Dung Thất Thất tiến lên đỡ nàng, bàn tay nhỏ bé đặt trên lưng, một luồng khí nóng ấm áp chạy dọc sống lưng Đông Phương Lam.
Qua một lúc lâu, Đông Phương Lam mới hòa hoãn được khí huyết .
“Thất Thất ——” Đông Phương Lam nắm tay Mộ Dung Thất Thất, nước mắt rớt xuống. “Khó trách, khó trách ai gia nhìn ngươi quen mắt như vậy, khó trách ai gia cảm thấy đôi mắt của ngươi giống một vị cố nhân như vậy, nhìn ngươi lại cảm thấy thân thiết. Khiến ai gia không ngờ tới chính là, ngươi lại là ngoại tôn nữ của ta a. . . . . .”
Nước mắt của Đông Phương Lam khiến cho Lý Thu Thủy thỏa mãn thật lớn. Khóe miệng nàng vung lên nụ cười khoa trương giễu cợt, nhìn chằm chằm vào Đông Phương Lam đang ôm Mộ Dung Thất Thất gào khóc, nói: “Nghe nói, các ngươi viên phòng rồi, ha hả, thật là chúc mừng a! Huynh muội loạn luân! Chuyện này của các ngươi thật là chuyện cười nhất thiên hạ a!”
“Ngươi câm mồm cho trẫm!” Hoàn Nhan Liệt rống to một tiếng, cắt đứt lời nói của Lý Thu Thủy. Kết quả như thế, thực sự là ngoài dự liệu của hắn. Mộ Dung Thất Thất lại là nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt, là cháu gái của hắn, chuyện này khiến cho trái tim Hoàn Nhan Liệt chịu không được, hiện tại Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất. . . . . .
“Câm mồm? Ta nói chính là sự thật! Chẳng lẽ ta không nói, chuyện này thực sẽ không tồn tại sao!”
“Chưa chắc ——” Phượng Thương thanh âm lãnh lẽo nói ra.
Thấy mở miệng là Phượng Thương đã trầm mặc thật lâu, Lý Thu Thủy vui vẻ nói, “Làm sao, ngươi dám nói giữa các ngươi không có tình cảm? Dám nói giữa các ngươi không có phát sinh quan hệ? Dám nói các ngươi không có động phòng?” “Thật không tốt, để cho ngươi thất vọng rồi. Tối ngày hôm qua Bổn vương thân thể khó chịu, căn bản là không có cách nào động phòng. Hôm nay đưa tới ga giường là Bổn vương dùng máu của chim bồ câu, không phải như ngươi nghĩ chút nào.”
“Cái gì?” nghe những lời này, có mấy người lại tỏ ra vui mừng, trong đó bao gồm Long Trạch Cảnh Thiên cùng Hoàn Nhan Hồng.
Ngay từ lúc Mộ Dung Thất Thất gở xuống Thủy Nguyệt Kính, Long Trạch Cảnh Thiên liền nhận ra thân phận của nàng —— Độc Tiên Nhi.
Nữ nhân mình vẫn tìm kiếm bấy lâu, thì ra đang ở trước mắt, hơn nữa hắn còn yêu cái vẻ bình thường của nàng, khiến cho Long Trạch Cảnh Thiên phải sợ hãi than cái duyên phận vĩ đại trên đời này. Thì ra Mộ Dung Thất Thất thật sự là Độc Tiên Nhi, nàng thế nhưng lại trêu chọc hắn, đùa bỡn hắn rồi đứng đó vỗ tay, hắn chút xíu nữa thì bỏ lỡ nàng!
Mới vừa rồi, Long Trạch Cảnh Thiên một mực hồi tưởng cẩn thận lại chỗ mà mình đắc tội với Mộ Dung Thất Thất , rốt cục cũng nhớ tới, lần đầu tiên gặp mặt, thời điểm nàng cứu hắn, hắn lại nói một câu nhất định phải từ hôn, bỏ rơi phế vật tướng phủ, nói vậy nàng nhất định là nghe được lời này, cho nên ghi hận trong lòng, mới trả thù hắn như vậy !
Mới vừa rồi, nhìn đến hình dáng Mộ Dung Thất Thất một khắc kia, Long Trạch Cảnh Thiên chút nữa thì ngưng hô hấp. Đêm đó, dưới ánh trăng nàng thanh thuần giống như hoa bách hợp, mà hôm nay, nàng một thân y phục cung trang màu đỏ, giống như cây tường vi, làm người ta muốn ngừng mà ngừng không được.
Lúc trước, nghe Lý Thu Thủy nói…, tâm Long Trạch Cảnh Thiên giật thót lên tới cổ họng.
Hắn còn đang suy nghĩ, nếu như Mộ Dung Thất Thất thật sự là muội muội ruột của Phượng Thương, bọn họ thật sự có tiếp xúc qua, vậy hắn nên làm thế nào để giữ được Mộ Dung Thất Thất? Giết Lý Thu Thủy, che đậy đoạn gièm pha này, sau đó nhân cơ hội nói lên nguyện vọng hòa thân với Hoàn Nhan Liệt, cưới Mộ Dung Thất Thất, hay là . . . . . .
Hiện tại, Phượng Thương nói bọn họ không có gì cả, trên ga giường kia là máu của chim bồ câu, làm cho nội tâm Long Trạch Cảnh Thiên vui mừng. Đây là ân điển của trời cao, là trời cao chiếu cố sao? Để cho trân bảo vốn thuộc về hắn có thể lấy lại được, để cho hắn một lần nữa có cơ hội có được Mộ Dung Thất Thất sao?
Ngược lại với sự vui mừng của Long Trạch Cảnh Thiên, trong mắt Hoàn Nhan Hồng lại nảy ra ý niệm trong đầu.
Bác của hắn Hoàn Nhan Minh Nguyệt đã từng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nàng có giọng nói cùng dáng điệu nụ cười, khắc sâu ở trong lòng Hoàn Nhan Hồng khi còn bé, cho dù sau này trưởng thành, hắn cũng thường mộng mơ thấy tiểu bác của hắn. Hiện tại, nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất, nàng so với Hoàn Nhan Minh Nguyệt còn đẹp hơn, khiến cho tâm Hoàn Nhan Hồng nhảy dồn dập, đã sớm đem sự tình của Mộ Dung Thanh Liên vứt ra ngoài chín tầng mây.
Phụ hoàng sủng Phượng Thương như vậy, chờ xác nhận thân phận Mộ Dung Thất Thất, nhất định sẽ càng thêm sủng ái Mộ Dung Thất Thất. Nếu như hắn có thể cưới Mộ Dung Thất Thất, phụ hoàng chẳng phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về sao, cũng sẽ chú ý tới vị thái tử là hắn? Như vậy, Phượng Thương cũng sẽ không cùng hắn tới chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế rồi?
Trên điện người thật lòng cao hứng, sợ rằng chỉ có Đông Phương Lam, còn có Hoàn Nhan Liệt. Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất không có chuyện gì, vậy thì không phải là loạn luân, cũng sẽ không làm thương tổn tới hai người bọn hắn cũng như tâm của họ, đương nhiên chuyện này là chuyện tốt a!
Về phần Hoàn Nhan Liệt, tâm tình vô cùng phức tạp. Mất rồi lại được một đứa cháu ngoại, khiến cho Hoàn Nhan Liệt như tìm thấy trân bảo trước nay chưa từng có. Phảng phất như dòng sông khô cạn, gặp phải cơn mưa lớn từ trên trời xuống, bộ dáng hiện tại của Mộ Dung Thất Thất, giống như lúc Minh Nguyệt xuất giá, trong sáng, ngây thơ, khiến cho nhịp tim già nua của hắn đập thật nhanh.
Minh Nguyệt, có phải nàng rốt cuộc cũng hiểu lòng ta, cho nên đưa Thất Thất tới? Minh Nguyệt, ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Thất Thất, ta sẽ đem những cái tốt nhất thiên hạ này, cũng đem cả thiên hạ này đưa cho nàng, ta muốn nàng trở thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ!
Trên mặt Hoàn Nhan Liệt vui mừng, rơi vào trong mắt hoàng hậu cùng Đức Phi, hai người đều thầm kêu không ổn.
Bởi vì Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, cho nên Hoàn Nhan Liệt phá lệ thiên vị Phượng Thương, hiện tại lại thêm một Mộ Dung Thất Thất, vậy thì mọi thứ tốt không phải dành tất cho Phượng gia rồi sao? Như vậy làm sao được! Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương vốn tình cảm rất tốt, nếu nữ nhân này hiểu được thủ đoạn giở trò, khiến Hoàn Nhan Liệt đem ngôi vị hoàng đế trao cho Phượng Thương, việc này đối với Hoàn Nhan Liệt mà nói cũng không phải là không thể ——
Làm sao bây giờ? Phản ứng đầu tiên của hai nữ nhân đều là suy nghĩ đến chuyện ngôi vị hoàng đế của con mình. Lý Băng nhìn thấy ánh mắt của Hoàn Nhan Hồng khi thấy Mộ Dung Thất Thất, lập tức đã hiểu được ý tứ của con mình .
Nếu như Mộ Dung Thất Thất thật là nữ nhi của Hoàn Nhan Minh Nguyệt cùng Phượng Tà, tốt lắm a, vừa lúc nàng cũng đã đến tuổi kết hôn, đem nàng gả cho Hoàn Nhan Hồng, không còn gì tốt hơn rồi! Như vậy có thể mượn sự sủng ái của Hoàn Nhan Liệt đối với Mộ Dung Thất Thất, củng cố địa vị của Hoàn Nhan Hồng!
Ý nghĩ của mẫu tử Lý Băng, Lâm Khả Tâm làm sao không biết! Hai người kia đã lộ vẻ mặt ngày mai tươi sáng, trong khi cho tới bây giờ còn không biết Mộ Dung Thất Thất đến tột cùng có phải là nữ nhi của Minh Nguyệt công chúa hay không, nếu như là đúng, Hoàn Nhan Hồng đã có Thái Tử Phi, chỉ có Hoàn Nhan Nghị của nàng còn chưa có chánh phi, Hoàn Nhan Khang Liên trắc phi cũng không có, Mộ Dung Thất Thất nhất định là con dâu của nàng.
Chuyện còn chưa rõ ràng, những người trên điện kia đã bắt đầu có tư tưởng tranh đoạt Mộ Dung Thất Thất.
Vừa nghe Phượng Thương nói đêm động phòng hoa chúc cũng không có gì chuyện gì phát sinh cả, Lý Thu Thủy hoàn toàn không tin. “A, Nam Lân vương thật là phản ứng nhanh chóng a! Bây giờ nói như vậy, là đem chúng ta trở thành kẻ ngu sao? Ngươi cho rằng ta sẽ tin tưởng? Bày ra như hoa như ngọc, có nữ nhân yêu mến bên người, ngươi không động tâm sao?”
Lý Thu Thủy không tin, Mộ Dung Thất Thất cũng lười giải thích thêm, vén tay áo lên, lộ ra thủ cung sa trên cánh tay. Thấy thủ cung sa, miệng Lý Thu Thủy cũng không thể nói nổi, “Làm sao có thể? Làm sao có thể? Cái này không thể nào!” Lý Thu Thủy muốn nhìn kĩ, lại bị Phượng Thương một chưởng đẩy ra, sau đó áo choàng ngoài của Phượng Thương đã an vị trên người Mộ Dung Thất Thất.
“Khiến kế hoạch của ngươi thất bại, thật đáng tiếc!” Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lý Thu Thủy, Mộ Dung Thất Thất hừ lạnh một tiếng, “Ngươi đã nói ban đầu ngươi là từ chỗ mẫu thân ta Minh Nguyệt công chúa mang ta đi, Minh Nguyệt công chúa kia đang ở chỗ nào? Lúc trước không phải nàng cùng phụ thân Phượng Tà của ta chết cháy sao? Chẳng lẽ lúc đó người chết không phải là nàng?”
“Nàng? Nàng làm sao chết được! Người chết là tỳ nữ Thải Hoa bên người nàng, nàng ta làm bia đỡ đạn! Minh Nguyệt phúc lớn mạng lớn vô cùng, làm sao có thể chết đây!” Lý Thu Thủy vừa nói chuyện, ánh mắt vừa liếc về phía Hoàn Nhan Liệt, khiến cho Hoàn Nhan Liệt cả kinh. Nữ nhân này là kẻ điên, chẳng lẽ nàng muốn đem chuyện tình lúc trước nói ra? Không được! Không thể để cho nàng nói!
“Minh Nguyệt không có chết? Nàng hiện tại ở đâu?” Đông Phương Lam vừa nghe thấy thế lập tức khẩn trương lên, con gái nàng không có chết? Minh Nguyệt không có chết! “Ta vì cái gì phải nói cho ngươi! Ta không vui, làm sao có thể để cho các ngươi vui vẻ đây! Hơn nữa, ngươi thế nào lại nghe ra nàng còn sống? Ta chỉ nói là, Minh Nguyệt lúc sinh hạ còn chưa có chết, sau đó, ta làm sao biết được? !”
“Ngươi đã làm gì Minh Nguyệt của ta rồi? !” trong mắt Lý Thu Thủy có hận ý, Đông Phương Lam nhìn rõ ràng, lập tức nhận định hết thảy đều do Lý Thu Thủy thiết kế , bao gồm cả quyết đấu mười lăm năm trước ở Nhạn Đãng sơn , nói không chừng bên trong cũng có công lao của Lý Thu Thủy .
“Nói!” Hoàn Nhan Liệt ở bên cạnh quát lớn một tiếng.
Mặc dù khí thế của Đông Phương Lam rất mạnh, nhưng Lý Thu Thủy không sợ.
Hôm nay nàng đến nơi này , cũng không nghĩ còn sống để đi ra. Vốn nghĩ tới muốn nhìn thấy Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương bị chê cười, nhưng đến bước này cũng không giống như trong kế hoạch của nàng. Kế hoạch lâu như vậy, lại thất bại trong gang tấc, khiến cho những phẫn nộ trong lòng Lý Thu Thủy toàn bộ bị phong thích.
“A, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta?” Lý Thu Thủy chỉ vào Đông Phương Lam, sau đó chuyển hướng sang Hoàn Nhan Liệt, “Còn ngươi nữa, ngươi càng không có tư cách ra lệnh cho ta!”
Lý Thu Thủy cười, ánh mắt ngó chừng Hoàn Nhan Liệt, trên mặt mang vẻ mặt thần bí khó lường, “Ngươi là cái thứ gì! Đừng tưởng rằng vẻ mặt ghê tởm của ngươi có thể dấu diếm được bọn họ, có thể lừa gạt được người đời. Ngươi muốn ta nói? Là muốn ta nói cái gì? Nói ta làm sao tính toán với Phượng Tà, hay là quan hệ của ta với ngươi lúc đó, hay là nói ngươi thích —— ruột của mình” *
* do tiếng trung nó ngược với TV nên ta để thể này cho dễ hiểu.
“Càn rỡ!” Không đợi Lý Thu Thủy nói xong, trên bụng liền có một cây đao đâm phía sau lưng nàng.
“Phốc ——” một ngụm máu của Lý Thu Thủy phun lên mặt Hoàn Nhan Liệt, hắn lúc này muốn giết nàng diệt khẩu? Muốn giết nàng, chặn miệng của nàng? Nghĩ muốn che dấu chuyện năm đó? Nghĩ muốn che dấu bộ mặt thật của hắn?
“Ngươi, muốn diệt. . . . . .” trong tay Hoàn Nhan Liệt lại dùng lực, đại đao hoàn toàn vùi sâu vào trong bụng Lý Thu Thủy .”Bá ——” Hoàn Nhan Liệt dùng sức rút ra cây đao đã nhuốm máu, một đường máu, từ trong vết thương bắn ra.
“Thủy nhi!” Mộ Dung Thái không ngăn cản được Hoàn Nhan Liệt, chỉ có thể ở sau lưng tiếp được Lý Thu Thủy, “Thủy nhi, Thủy nhi nàng thấy thế nào rồi?”
Nhìn sắc mặt lo lắng của Mộ Dung Thái, Lý Thu Thủy buồn cười, khóe miệng chảy máu như dòng suối không ngăn cản được, lập tức nhuộm ướt áo trước ngực nàng.”Không . . . . . . Không nghĩ tới. . . . . . Ta. . . . . . Cuối cùng lại. . . . . . Chết ở. . . . . . trong ngực của ngươi. . . . . .”
“Thủy nhi, nàng đừng nói chuyện, ta dẫn nàng đi xem đại phu, nàng đừng nói chuyện!” Mộ Dung Thái muốn dùng tay ngăn máu trào ra từ miệng Lý Thu Thủy, nhưng máu kia, giống như vỡ đê sông Trường Giang, từ tay giữa kẽ tay hắn trào ra, nhuộm đỏ tay Mộ Dung Thái.
“Không . . . . . Vô dụng . . . . . .” Lý Thu Thủy không nói nổi một câu, khóe miệng như hoa máu đỏ tươi, trên trán là mồ hôi lạnh, trên người cũng nhịn không được rùng mình. Nhìn Mộ Dung Thất Thất, Lý Thu Thủy đôi môi khẽ run.
“Ta. . . . . . Muốn đi gặp. . . . . . Phụ thân ngươi. . . . . . Sống. . . . . . Ta không giành được với mẫu thân của ngươi. . . . . . chết. . . . . . Ta sẽ còn cùng nàng đấu ——”
Nói xong, đầu Lý Thu Thủy nghiêng một cái, mang theo nụ cười, rời đi nhân thế.
“Thủy nhi! Thủy nhi! A ——” Mộ Dung Thái bi thương kêu thảm thiết, như con sói bị thương, kêu vọng khắp hoàng cung.”Thủy nhi, Thủy nhi nàng đừng rời bỏ ta! Nàng nói rất đúng, ta không có gì cả, nhưng ta nguyện ý làm chó của nàng, mỗi ngày đi theo bên chân nàng, không sợ nàng đánh mắng a, Thủy nhi! Cầu xin nàng tỉnh lại, đừng rời khỏi ta!”
Thấy Mộ Dung Thái như vậy, Long Trạch Cảnh Thiên vừa định tiến lên an ủi hắn, lại không nghĩ tới Mộ Dung Thái đoạt lấy cây đao trong tay Hoàn Nhan Liệt, đâm vào bụng mình.
“Thừa tướng!” Long Trạch Cảnh Thiên thất kinh, tiến lên đỡ lấy Mộ Dung Thái, không lường trước được Mộ Dung Thái tránh thoát khỏi tay của hắn, gắt gao ôm Lý Thu Thủy sát trong ngực của mình, “Nàng muốn cùng Phượng Tà song túc song phi. . . . . . Ta không cho phép. . . . . . Cho dù chết. . . . . . Ta cũng muốn quấn chặt lấy ngươi. . . . . .”
“Thừa tướng. . . . . .” Long Trạch Cảnh Thiên chưa từng thấy tình yêu điên cuồng như vậy, “Ngươi hà cớ gì phải khổ như vậy chứ!”
“Tĩnh Vương. . . . . . van xin ngươi, đem ta và Thủy nhi chôn cất cùng một chỗ. . . . . . van xin ngươi. . . . . .” Máu tươi, từ lỗ mũi cùng cổ họng Mộ Dung Thái trào ra, hắn cố gắng lấy một hơi, gắt gao lôi kéo vạt áo của Long Trạch Cảnh Thiên, ” van xin ngươi. . . . . . Nhất định phải chôn cất chung một chỗ. . . . . .”
Long Trạch Cảnh Thiên không cách nào hiểu được tình yêu của Mộ Dung Thái đối với Lý Thu Thủy, nhưng đối với yêu cầu của người sắp chết, hắn vẫn gật đầu đáp ứng, “Thừa tướng, ngươi yên tâm, ta sẽ chôn các ngươi chung một chỗ, vĩnh viễn không xa cách!”
Có hứa hẹn của Long Trạch Cảnh Thiên, Mộ Dung Thái lộ ra một nụ cười hạnh phúc, tay của hắn khẽ run , vén tóc trên trán Lý Thu Thủy lên, “Thủy. . . . . . Thủy nhi. . . . . . Chúng ta vĩnh viễn. . . . . Sẽ không tách ra. . . . . .”
“Phụ thân! Phụ thân!” Mới vừa rồi Mộ Dung Thanh Liên bị dọa đến choáng váng, lúc này rốt cục ý thức được núi dựa vững chắc duy nhất của mình phải đi, vội vàng bò đến bên cạnh Mộ Dung Thái, “Phụ thân, người đừng đi! Đừng đi!”
“Ha hả. . . . . .” Lúc này, Mộ Dung Thái đã nói không ra lời, chỉ cười, nhìn Mộ Dung Thanh Liên một cái, trong mắt không có bất kỳ tiếc nuối gì, chỉ có tràn đầy hạnh phúc.
“Phụ thân!”
Mộ Dung Thái cùng Lý Thu Thủy chết đi, làm cho không khí trên điện trở nên ngưng trọng. Không nghĩ tới trên thế giới này lại có loại tình yêu cực đoan như vậy, thật không biết nên hình dung bọn họ như thế nào. Ước chừng, chỉ có yêu rồi, mà không chiếm được, mới là hoàn mỹ nhất trong lòng a!
Duy nhất giữ vững đầu óc thanh tỉnh, hơn nữa đánh đáy lòng vì cái chết của Lý Thu Thủy mà vui mừng, chỉ có Hoàn Nhan Liệt. Lý Thu Thủy đã chết, người biết bí mật của hắn đã chết, sau này hắn vẫn sẽ sắm vai người cậu tốt như cũ, còn có thể thương yêu Mộ Dung Thất Thất giống như thương yêu Minh Nguyệt, thật là tốt!
Ở trong mắt Hoàn Nhan Liệt, tiền đồ quang minh, con đường thông thuận. Chuyện Mộ Dung Thất Thất vốn tưởng mất rồi được lại, là chuyện hắn vui vẻ nhất! Hắn vô số lần ảo tưởng mình có thể có một vị công chúa, có thể nhu thuận giống như Hoàn Nhan Minh Nguyệt, nhưng bụng nhóm phi tần trong cung một chút cũng không chịu thua kém, nữ nhi duy nhất là Hoàn Nhan Bảo Châu cũng kém Minh Nguyệt nửa phần.
Hiện tại, nữ nhi thân sinh của Hoàn Nhan Minh Nguyệt đang ở trước mặt hắn, sống sờ sờ đứng ở đây, điều này làm cho tâm Hoàn Nhan Liệt thật cao hứng!
“Thất Thất ——” Hoàn Nhan Liệt thử dò xét kêu Mộ Dung Thất Thất một tiếng, đợi nàng quay đầu lại, tâm Hoàn Nhan Liệt nhảy “Bang bang” dồn dập. Thật giống! Nàng quay mặt nghiêng quả thực cùng Minh Nguyệt giống nhau như đúc! Hoàn Nhan Liệt kinh hỉ vô cùng.
“Thất Thất, ngươi bây giờ đã biết thân phận của mình, ngươi có muốn nhận tổ quy tông không?” Hoàn Nhan Liệt cẩn thận hỏi ý kiến Mộ Dung Thất Thất, muốn biết ý kiến của nàng, cũng không có bất kỳ ý tứ miễn cưỡng nào. Đây là nữ nhi của Minh Nguyệt a! Là cháu ngoại của hắn a! Cũng sẽ là công chúa tôn quý nhất Bắc Chu quốc! Nhận tổ quy tông. . . . . . Nghe thấy thế, Mộ Dung Thất Thất nhìn về phía Phượng Thương. Chân tướng, tàn khốc như thế, nàng thế nhưng thật sự là muội muội của Phượng Thương! Từng là người yêu, nay lại biến thành anh ruột của nàng, khiến cho Mộ Dung Thất Thất có chút chịu không nổi, nhưng không thể không thừa nhận hiện thực tàn khốc như vậy được.
Vẻ mặt Mộ Dung Thất Thất thống khổ, khiến trong lòng Phượng Thương một trận đau nhói. Tiểu Vương phi của hắn, hiện tại ưu thương như vậy, giống như chim sơn ca u buồn, mất đi sức sống thường ngày, trong mắt hàm chứa nước mắt, rõ ràng muốn khóc, nhưng vẫn chịu đựng.
“Khanh Khanh!” Phượng Thương cũng nhịn không được nữa, kéo Mộ Dung Thất Thất vào lòng, “Khanh Khanh, muốn khóc, thì khóc ra đi!”
“Hu hu. . . . . .” Phượng Thương nói…, giống như một cái chìa khóa, mở ra nội tâm phong bế đã lâu kia của Mộ Dung Thất Thất khiến cho nước mắt ào ào chảy ra, Mộ Dung Thất Thất ở trong ngực Phượng Thương không thèm nhìn ai gào khóc .
Mộ Dung Thất Thất khóc, khiến cho trong lòng Long Trạch Cảnh Thiên cũng khó chịu. Nếu như không có chuyện như vậy phát sinh, nàng sẽ cùng Phượng Thương là một đôi thần tiên quyến lữ, ân ái khiến người ta hâm mộ ghen tỵ phát hận. Nhưng chỉ chớp mắt, người yêu biến thành huynh muội, điều này làm sao Mộ Dung Thất Thất có thể thừa nhận.
Mặc dù, Long Trạch Cảnh Thiên cũng muốn nhận được tình yêu của Mộ Dung Thất Thất, nhưng khi nhìn thấy nàng khổ sở như vậy, trong lòng hắn cũng âm ỉ đau. Nếu như có thể, hắn nguyện ý vuốt lên mi tâm đang nhíu của Mộ Dung Thất Thất, lau khô khóe mắt ướt át của nàng, lấp đầy ấm áp cho nội tâm bi thương của nàng, cẩn thận che chở nàng.
Không thể không nói, mỹ nhân rơi lệ, là một hình ảnh cực đẹp . Nhìn Mộ Dung Thất Thất ở trong ngực Phượng Thương nức nở, Hoàn Nhan Hồng xém chút nữa thì nhảy lên. Hắn đã gặp qua đủ loại sắc đẹp, lại chưa từng thấy qua một nữ tử như Mộ Dung Thất Thất, đẹp đến trong sáng, thuần túy, sạch sẽ. . . . . .
Nữ nhân như vậy, hẳn là vì hắn mà sinh ra , vô luận như thế nào, hắn nhất định cũng phải có được Mộ Dung Thất Thất! Chẳng sợ dơ bẩn ti tiện, cũng nhất định không chừa thủ đoạn nào!
“Thất Thất, ngươi đừng khóc! Là cậu không tốt, nếu như ngươi khổ sở, liền đánh cậu đi!”
Đối với việc Mộ Dung Thất Thất khóc, biểu hiện của Hoàn Nhan Liệt là hoàn toàn không có cách nào, tựa như trước kia, mỗi khi Minh Nguyệt rơi lệ, hắn cũng sẽ đau lòng muốn chết, bây giờ nhìn Mộ Dung Thất Thất như vậy, hắn cũng khó rất khó chịu, “Nếu ngươi không muốn, cậu cũng không ép ngươi, có được hay không?”
Nghe Hoàn Nhan Liệt nói…, Mộ Dung Thất Thất ngẩng đầu, đôi mắt đẹp rưng rưng nhìn Hoàn Nhan Liệt, đối với cảm xúc trong mắt Hoàn Nhan Liệt xem không hiểu.
“Ta muốn về nhà!”
“Được được được! Về nhà! Về nhà!” Đối với yêu cầu duy nhất của Mộ Dung Thất Thất, Hoàn Nhan Liệt vội vàng đáp ứng, lập tức cho người ta chuẩn bị xe ngựa, đưa Mộ Dung Thất Thất cùng Phượng Thương hồi Nam Lân vương phủ.
Đông Phương Lam vốn còn muốn cùng ngoại tôn nữ hàn huyên một chút, nhưng thấy Mộ Dung Thất Thất khóc thương tâm, Đông Phương Lam cũng nhịn xuống. Đứa nhỏ này a! Nhất định là khổ sở ! Nàng cùng Phượng Thương tình cảm tốt như vậy, hiện tại biến thành cục diện như thế, ai cũng không nghĩ tới a! để cho nàng về nhà! Đợi tâm tình nàng khá hơn chút rồi cho nàng tiến cung.
Phượng Thương không hề cố kỵ ôm Mộ Dung Thất Thất lên xe ngựa.
Xe ngựa, chậm rãi rời hoàng cung, Mộ Dung Thất Thất không nói chuyện, ánh mắt sưng đỏ giống con thỏ nhỏ, bộ dáng kia, khiến cho Phượng Thương đau lòng.”Khanh Khanh. . . . . .”
“Vương gia, ta bây giờ có phải hay không phải gọi chàng là ca ca?” Một tiếng “Ca ca”, khiến cho nước mắt Mộ Dung Thất Thất lại rơi. Châm chọc cỡ nào a! Nếu như không xuất hiện Lý Thu Thủy, nàng hẳn nên gọi hắn là phu quân. Hiện tại phu quân lại trở thành ca ca, điều này làm cho Mộ Dung Thất Thất không dễ chịu chút nào.
“Khanh Khanh!” Phượng Thương cúi đầu hôn lên khóe mắt vương lệ của Mộ Dung Thất Thất, “Đừng khóc, Khanh Khanh, nàng vừa khóc, thế giới của ta đều như trời mưa!”
Phượng Thương ôn nhu, khiến cho Mộ Dung Thất Thất càng thương tâm. Bây giờ có thể như thế nào đây? Bọn họ phải làm thế nào đây? Mặc dù Phượng Thương là Nam Lân vương dưới một người trên vạn người, nhưng vẫn không thể thay đổi được thân phận muội muội của hắn. Đối với đoạn tình này, Mộ Dung Thất Thất giờ phút này chỉ có thể chặt đứt, đem nó vĩnh viễn chôn ở trong lòng.
Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất vừa đi, Long Trạch Cảnh Thiên liền đứng dậy, “Bệ hạ tôn kính, ta lấy thân phận Tĩnh Vương Tây kỳ quốc, hướng ngài cầu hôn! Ta muốn cưới cháu gái của ngài, là muội muội của Phượng Thương !”
Đã xác định Mộ Dung Thất Thất là nữ nhi của Phượng gia, nhưng còn không biết nàng tên gì, Long Trạch Cảnh Thiên chỉ có thể dùng là “muội muội của Phượng Thương ” để gọi Mộ Dung Thất Thất.
Vừa nghe Long Trạch Cảnh Thiên nhanh như vậy đã động thủ, Hoàn Nhan Hồng cũng không cam chịu yếu thế, “Phụ hoàng, nhi thần đối với biểu muội vừa thấy đã yêu, xin phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn!”
Mộ Dung Thanh Liên mới vừa rồi còn ở chỗ Mộ Dung Thái khóc ,vừa thấy hai người này nam nhân đều đồng thời cầu hôn Dung Thất Thất, trong lòng dâng lên một cổ bi thương.
Long Trạch Cảnh Thiên là người nàng yêu, trong lòng nhưng lại nhớ thương Mộ Dung Thất Thất, cái này nàng biết, nhưng hiện tại Mộ Dung Thất Thất thành muội muội của Phượng Thương, để cho hắn có cơ hội, điều này làm cho Mộ Dung Thanh Liên Tâm làm sao chịu nổi.
Về phần Hoàn Nhan Hồng, mới vừa rồi còn luôn mồm muốn nàng làm trắc phi, hiện tại cư nhiên bị Mộ Dung Thất Thất mê hoặc thần hồn điên đảo, lập tức chuyển thái độ, muốn kết hôn với Mộ Dung Thất Thất, đây rốt cuộc là cái thế đạo gì!
Lúc này, ở trong tâm Mộ Dung Thanh Liên, Mộ Dung Thất Thất chính là tai họa. Lúc trước thấy dung mạo của Mộ Dung Thất Thất, Mộ Dung Thanh Liên hoàn toàn ngây dại. Nàng không nghĩ tới Mộ Dung Thất Thất lại có dung nhan tuyệt thế như vậy, hoàn toàn đem nàng đẩy xuống thật xa.
Lại thêm lúc này có hai nam nhân có quan hệ với nàng hướng Mộ Dung Thất Thất cầu hôn, khiến cho hận ý Mộ Dung Thanh Liêm đối với Mộ Dung Thất Thất càng thêm nồng đậm, huống chi cái chết của Mộ Dung Thái gián tiếp cũng là do Mộ Dung Thất Thất, thù này lại càng không thể không báo!
Hai người đồng thời cầu hôn Mộ Dung Thất Thất, mặt Hoàn Nhan Liệt lập tức trầm xuống. Ý nghĩ của hai người này, hắn làm sao nhìn không ra? Lại đem Mộ Dung Thất Thất trở thành công cụ tranh đoạt quyền lợi, điều này Hoàn Nhan Liệt khó mà dễ dàng tha thứ, cũng tuyệt đối sẽ không cho phép!
“Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, trẫm cảm thấy, hay là chờ Thất Thất khôi phục tâm tình sau rồi hãy nói. Không vội, không cần gấp!”
Một câu không cần gấp, đem Long Trạch Cảnh Thiên cùng Hoàn Nhan Hồng đuổi đi, cũng làm cho Đức Phi Lâm Khả Tâm thở phào nhẹ nhỏm. Chính là vậy! Mộ Dung Thất Thất hiện tại là một cái bánh bao vàng, ai cũng muốn! Nhưng cũng chỉ có Nghị nhi của nàng mới xứng đôi với Mộ Dung Thất Thất!
Đông Phương Lam bởi vì chuyện đột nhiên phát sinh này, làm cho nhức đầu, cho Thanh cô giúp mình hồi Cẩm Huyền Cung. Long Trạch Cảnh Thiên thấy Hoàn Nhan Liệt không chịu đáp ứng, cũng hiểu ý nghĩ hiện tại của hắn, mang thi thể của Mộ Dung Thái cùng Lý Thu Thủy đi giải quyết.
Mặc dù Hoàn Nhan Liệt rất muốn đem thi thể của Lý Thu Thủy vứt ra bên ngoài cho chó hoang giày xéo, nhưng Long Trạch Cảnh Thiên mở miệng, cũng không có thể nể mặt, huống chi đã là người chết, cần gì cùng người chết tranh đấu đây! Cho nên gật đầu đáp ứng.
Chờ Phượng Thương cùng Mộ Dung Thất Thất trở lại Nam Lân vương phủ, Hoàn Nhan Liệt đã cho một đạo thánh chỉ, sắc phong Mộ Dung Thất Thất là trấn quốc công chúa, tin tức này truyền tới Vương Phủ, cả Vương Phủ như nổ tung.
“Tại sao có thể như vậy? Vương Phi làm sao biến thành trấn quốc công chúa rồi?” Đang lúc mọi người kinh ngạc, Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất xuống xe ngựa. Khi thấy dung mạo Mộ Dung Thất Thất, Phượng Tề miệng há ra, “Công chúa. . . . . .”
Phượng Tề gọi một tiếng “Công chúa” , đem ánh mắt của mọi người chuyển đến trên mặt Mộ Dung Thất Thất. Những người này đều là người lâu năm trong Vương Phủ, hầu hạ Phượng Tà cùng Hoàn Nhan Minh Nguyệt, bây giờ nhìn đến cô gái có dung mạo giống Hoàn Nhan Minh Nguyệt, đều mở to hai mắt nhìn, há to miệng.
Chỉ có Phượng Ngọc tỉ mỉ, nhận ra y phục Mộ Dung Thất Thất mặc trên người, là y phục hôm nay Vương Phi mặc. Chẳng qua là, Mộ Dung Thất Thất vì sao lại có khuôn mặt giống như Hoàn Nhan Minh Nguyệt, khiến cho Phượng Ngọc rất là kinh ngạc, “Vương Phi, người——”
Mộ Dung Thất Thất không muốn nói chuyện, chỉ chôn đầu trong ngực Phượng Thương. Thấy nàng khổ sở như vậy, Phượng Thương thay nàng mở miệng, “Đã điều tra ra, Mộ Dung Thất Thất là muội muội của Bổn vương, là nữ nhi năm đó của phụ thân cùng mẫu thân ta!” “Cái gì!” Phượng Thương chính miệng nói ra tin tức này, thật sự là quá mức kinh hãi, quá mức dọa người. Mọi người lúc này mới hiểu được, vì sao hoàng thượng hạ thánh chỉ sắc phong Mộ Dung Thất Thất là trấn quốc công chúa, thì ra nàng là nữ nhi của Phượng Tà Đại tướng quân cùng Minh Nguyệt công chúa!
“Tiểu thư. . . . . .” Tô Mi cùng Tố Nguyệt sợ ngây người, ngây ngốc đứng ở nơi đó. Hình dáng của Mộ Dung Thất Thất, làm cho các nàng kinh ngạc, mà thân phận chân thật của nàng dĩ nhiên lại là muội muội của Phượng Thương , càng làm cho hai người bị dọa hoảng. Tại sao có thể như vậy? Tiểu thư cùng cô gia ân ái như vậy, làm sao sau khi vào cung, liền biến thành huynh muội rồi? !
“Vậy, vậy ngày hôm qua. . . . . .” Phượng Tề mặc dù đã trải qua sóng to gió lớn, cũng cà lăm. Một lát là Vương Phi, giờ lập tức biến thành công chúa, này, này quan hệ không phải là quá loạn sao? Huống chi Vương gia ngày hôm qua cùng Vương Phi động phòng, đây chẳng phải là. . . . . . Phượng Tề không dám tưởng tượng hậu quả này.
“Chúng ta không có chuyện gì.” Một câu nói khái quát chuyện tối hôm qua, Phượng Thương ôm Mộ Dung Thất Thất trở về Nghê Tùng Lâu.
Từ lúc lên xe ngựa đến khi hồi Vương Phủ, Mộ Dung Thất Thất một mực yên lặng không lên tiếng, một câu cũng không nói. Nàng không biết nói gì, không biết sau này nên chung đụng như thế nào cùng Phượng Thương. Lúc trước còn muốn dấu diếm, không nghĩ tới hôm nay đã bị Lý Thu Thủy vạch trần chân tướng sự thật. Thì ra là lúc trước nàng nghĩ những thứ kia, cũng chỉ là lừa mình, chỉ một lúc, chân tướng phơi bày thật tàn khốc, làm cho nàng đau đến không muốn sống.
Mộ Dung Thất Thất như vậy, Phượng Thương cũng không tốt hơn vô cùng khổ sở, hắn mang nước tới khóe miệng Mộ Dung Thất Thất, “Khanh Khanh, uống miếng nước đi! Nàng còn khóc như vậy, phòng tuyến cuối cùng của ta cũng sụp đổ mất!”
“Ca ca, huynh sau này không thể gọi ta là Khanh Khanh, nên gọi ta là muội muội. . . . . .”
Thốt ra lời này, nước mắt Mộ Dung Thất Thất lại lăn xuống , khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn qua càng điềm đạm đáng yêu.
“Không! Không phải như thế!” Phượng Thương thật sự không nhịn được nữa, một tay ôm chặt Mộ Dung Thất Thất vào trong ngực, “Khanh Khanh, không phải như thế! Nàng không phải là muội muội của ta, ta cũng vậy không phải là ca ca của nàng, chúng ta không phải là huynh muội, không phải là huynh muội!”
“Ca. . . . . . Không nên lừa mình dối người nữa——” nghe Phượng Thương nói như vậy, Mộ Dung Thất Thất càng thêm khổ sở, “Ca, chúng ta vĩnh viễn cũng không thể yêu nhau. . . . . .”
“Không phải——”