Mộ Dung Thất Thất chẳng có chút hứng thú với những trò chơi ác liệt của con nít, nhưng để người khác hở chút ra là trêu chọc mình, không phải là tính cách của Mộ Dung Thất Thất. Nàng đi đến chỗ nhạc cơ trước mặt, ôm lấy đàn tranh đặt trước đó:” Mượn một chút!”
Mộ Dung Thất mang theo đàn tranh đi đến đầu thuyền, ngồi lên thanh lan can, để đàn tranh lên một chỗ bằng phẳng, chơi thử vài nốt nhạc.
“Ngươi không phải không học….” Mộ Dung Tâm Liên thấy bộ dáng của Mộ Dung Thất Thất, tim đột nhiên đập thình thịch, chẳng lẽ hôm nay nàng lộng xảo thành chuyên* sao? (*biến khéo thành vụng)
“Biển xanh cười/ Dào dạt sóng vỗ nơi bến bờ/ Sóng chìm sóng nổi tùy sóng thôi/ Nhớ đến sáng nay
Trời xanh cười/ Đều sống một đời/ Ai thắng ai thua/ Chỉ trời biết thôi
Giang sơn cười/ Mưa bụi bay/ Sóng lượn sóng vỗ/ Hồng trần thế tục đẹp làm sao
Gió cũng cười/ Nhưng sao cô quạnh/ Lòng còn hăng hái nhưng trời tối mất rồi
Thương sinh linh cười/ Không hề cô quạnh/ Cứ hăng hái mà si ngốc cười
A~…..”
Gió khẽ thổi, mái tóc đen mượt của Mộ Dung Thất Thất buộc bởi một sợi dây lụa trắng, gió thổi qua, mấy sợi tóc rơi trên trán nàng theo gió khẽ lay động, tiêu sái tự tại đến nói không nên lời.
Bống nhiên, gió thổi mạnh, bạch y của Mộ Dung Thất Thất vì gió thổi mà phình to lên, giọng hát của nàng cũng thuận theo đó mà càng thêm kiêu hãnh, giống như sẽ bay theo làn gió, khiến cho người ta vươn tay muốn bắt lấy, lại chẳng thể bắt được.
Vì sao? Long Trạch Cảnh Thiên nắm chặt chén ngọc trong tay, vì sao lúc này trong lòng hắn lại có một thanh âm hô vang, giữ nàng lại! Nàng là người ngươi muốn! Nếu nàng đi ngươi sẽ hối hận! Vì sao lại như vậy?!
Vì sao sự ung dung tiêu sái, cùng hào hùng vạn trượng như vậy, lại có thể xuất hiện trên người một nữ tử? Vì sao nàng chỉ là một nữ tử có dung mạo tầm thường, nhưng ánh mắt của hắn lại không tự chủ được mà bị nàng hấp dẫn?
Lý Vân Khanh xuất ra Bích Ngọc tiêu, hòa cùng điệu nhạc của Mộ Dung Thất Thất, Thượng Quan Vô Kỵ cũng khe khẽ ngâm nga theo, tay vỗ theo nhịp, ngay cả Bạch Mục Phi cũng kiềm lòng không được lớn tiếng khen hay.
“Tiện nhân!” Nhìn thấy bộ dáng của Bạch Mục Phi, Long Trạch Vũ Nhi âm thầm mắng:” Đúng là đồ chỉ biết câu dẫn nam nhân!”
Điều Long Trạch Vũ Nhi muốn nói cũng chính là ý nghĩ của Mộ Dung Tâm Liên, Mộ Dung Thanh Liên đứng bên cạnh gật gù:”Thật không ngờ Tam tỷ lại có bản lãnh như vậy, ta còn phải hảo hảo học hỏi nàng ta. Nhị tỷ, ngươi nhìn xem Vương của ngươi kìa, hiện tại cũng bị Tam tỷ mê hoặc a!”
Lời nói của Mộ Dung Thanh Liên cực kỳ chướng tai, Mộ Dung Tâm Liên nghe xong, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.
“Ôi, Nhị tỷ, ngươi trừng ta làm cái gì? Người ngươi nên trừng là Tam tỷ a? Nàng ta mới là tâm điểm trong mắt của mọi nam nhân!” Mộ Dung Thanh Liên cười lạnh một tiếng, chống lại ánh mắt muốn giết người của Mộ Dung Tâm Liên:”Lúc này, điều ngươi nên làm là ngẫm lại xem có thể làm cách nào mà mua vui cho Vương gia nhà mình a!” Đoan Mộc Y Y tuy rằng chán ghét Mộ Dung Thất Thất, nhưng không thể không bội phục Mộ Dung Thất Thất, có thể tạo ra ca khúc như vậy, luận tài hoa, nàng so ra còn kém Mộ Dung Thất Thất nhiều. Bất quá, nàng vẫn không thích Mộ Dung Thất Thất nổi, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt mà Long Trạch Cảnh Thiên dành cho Mộ Dung Thất Thất, trong lòng nàng tràn đầy oán hận.
Cảm nhận được sự ghen tị của các nữ tử ở trên thuyền, Bạch Ức Nguyệt nhẹ giọng thở dài. Nếu có thể, nàng hy vọng rằng Mộ Dung Thất Thất sẽ lưu lại, sẽ đến Bạch phủ làm tẩu tử của nàng. Người có tâm hồn tươi đẹp như vậy, lại phải gả đến phương Bắc, thật sự rất đáng tiếc—
“Ba ba ba—” Thượng Quan Vô Kỵ đi đến đầu thuyền, ngồi dưới chân nàng, tay vỗ lên sàn tàu, từng nhịp từng nhịp, lớn tiếng ngâm nga theo bài hát của Mộ Dung Thất Thất.
Khi Mộ Dung Thất Thất xướng khúc này một mình, có chút hơi đơn bạc, hiện tại kết hợp với giọng hát trầm ấm của Thượng Quan Vô Kỵ, nhất cương nhất nhu, phối hợp càng thêm hoàn mỹ, mà tiêu âm của Lý Vân Khanh khiến bài hát càng thêm hay hơn.
“Ca khúc này đúng là chỉ có ở trên trời a!” Bạch Mục Phi lẳng lặng nhìn Mộ Dung Thất Thất, như đang lầm bầm lầu bầu một mình, cũng như đang nói cho Long Trạch Cảnh Thiên nghe:” Ta có dự cảm, Tây Kỳ quốc, sau này khi mất đi nàng, sẽ phải hối hận.”
Thanh âm của Bạch Mục Phi tuy nhỏ, nhưng khi đến tai của Long Trạch Cảnh Thiên lại hết sức rành mạch. Đối với Bạch Mục Phi, Long Trạch Cảnh Thiên phi thường hiểu rõ, có thể khiến hắn ta khen không dứt miệng, Mộ Dung Thất Thất này chính là người đầu tiên.
“Ha ha ha!” Khi ca khúc kết thúc, Mộ Dung Thất Thất cười hùa theo tiếng gió, tùy ý cười thật tự nhiên. Nàng cười tươi như hoa, khí phách kinh trời, cả người phát ra tự tin cùng kiêu ngạo, khiến người ta chói mắt.
Chắc hẳn sau vài năm nữa, khi có người hỏi Long Trạch Cảnh Thiên, hắn đã yêu Mộ Dung Thất Thất từ lúc nào.
Suy nghĩ hồi lâu, Long Trạch Cảnh Thiên ắt sẽ nhớ đến ngày hôm nay, trên chiếc thuyền này, nàng đứng trước đầu thuyền hứng gió, tóc đen phiêu dật, chính một khắc kia, nàng đã chạm vào tâm hắn, thành giấc mơ cả đời hắn theo đuổi. Nhưng mà lúc đó hắn chưa hiểu rõ, nên mới bỏ qua, khiến điều đó trở thành niềm tiếc hận trọn đời mình.
Sai một lần, sai cả đời.
Cách đó không xa, trên một con thuyền khác, Minh Nguyệt Thịnh nắm cần câu, lẳng lặng nhìn về phía bạch y thiếu nữ phía đầu thuyền kia:” Nàng là ai?”
“Bẩm điện hạ, là Chiêu Dương công chúa mới được sắc phong của Tây Kỳ quốc- Mộ Dung Thất Thất, cũng là Nam Lân vương phi tương lai.”
“Đáng tiếc—” Minh Nguyệt Thịnh cầm cần câu trong tay vung xuống nước, mũ sa che đi khuôn mặt của hắn :”Nữ tử như vậy, tâm tình như vậy, thật sự đáng tiếc…”
Nói “đáng tiếc” xong, Minh Nguyệt Thịnh bỗng nhiên cười một tiếng, hắn khi nào thì trở nên đa sầu đa cảm như vậy, thế nhưng học được cách đồng cảm với người khác.
“Điện hạ, một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về Nam Phượng quốc!” Phúc Nhĩ nhìn chủ tử nhà mình, nói một cách chắc chắn.
“Trở về?”Ánh mắt mở ảo của Minh Nguyệt Thịnh dần trở nên kiên định, đến Tây Kỳ làm con tin gần mười năm, hắn cũng quên mất núi nơi Nam Phượng thanh tú đến cỡ nào, nước ngọt lành đến mức nào. Nếu phụ hoàng thật muốn đón hắn về, hẳn đã sớm cử người từ Nam Phượng đến.
Người nào đó trong cung chỉ sợ hận hắn sao chưa chết ở chỗ này, nếu vậy sẽ chẳng còn ai có thể ngăn cản hoàng nhi của nàng trên con đường trở thành Thái tử. Nếu không sao lại bảo Hạ Lan Dục khiêu khích Tây Kỳ, khiến Tây Kỳ chuốc phải buồn bực, tất cả chỉ vì muốn những ngày tháng của hắn ở nơi này chẳng thể bình an thôi.
“Nghe nói, Hoàng quí phi muốn gả Nhị muội sang đây…”
“Dạ đúng. Minh Nguyệt Hinh hẳn đang trên đường đến, thuộc hạ nghe nói họ muốn kết thân với Tĩnh vương Long Trạch Cảnh Thiên. Điện hạ, ngươi xem, phải làm sao bây giờ?”
“Đúng là tính toán rất tốt! Bọn họ giúp Long Trạch Cảnh Thiên đoạt lấy ngôi vị hoàng đế, Long Trạch Cảnh Thiên cũng sẽ trả ơn họ, giúp đệ đệ của ta lên làm thái tử, thật sự rất chu toàn a! Phúc Nhĩ, ngươi hãy chú ý thật kĩ đến phương hướng của sứ đoàn Nam Phượng đi, còn nữa, ta muốn danh sách của những người trong đoàn.”
“Dạ vâng!” Phúc Nhĩ khom lưng, đôi mắt lóe lên tinh quang :”Hoàng hậu nương nương sai người truyền tin tới đây, thân thể của hoàng thượng tựa hồ không tốt lắm, thái y chẩn đoán, đại khái sẽ từ trần năm nay—”
Nghe xong lời nói của Phúc Nhĩ, Minh Nguyệt Thịnh khẽ nhếch môi, kéo cần câu lên, trên lưỡi câu là một con cá chép hồng đang quấy đuôi vẫy đạp:”Đúng là điềm tốt!”
“Người trên thuyền là Thái tử Nam Phượng quốc sao? Vương gia nhà ta thỉnh ngài lên thuyền một chút!” Đúng lúc này, thuyền lớn nhích lại gần, có người trên thuyền hô, sau đó buông xuống một cái thang dây.
“Điện hạ—” Thanh âm Phúc Nhĩ lộ rõ vẻ lo lắng.
“Phúc Nhĩ, ta không sao.” Minh Nguyệt Thịnh cười cười, bỏ cái mũ trên đầu xuống, một đôi mắt tươi đẹp giương lên :”Đúng là tại hạ, nguyên lai là du thuyền của Tĩnh Vương điện hạ a!”