Xe ngựa dừng ở chân núi, Bạch Ức Nguyệt tự mình đi nốt đoạn đường còn lại.
Dọc theo từ chân núi đến đỉnh là một con đường quanh co gập ghềnh được xây bằng những viên đá vuông vức. Trên đỉnh núi có thể dễ dàng thấy một cái đình nghỉ chân nho nhỏ, ngói lưu ly màu đỏ nổi bật giữa nột mảnh xanh tươi trông vô cùng đẹp mắt.
“Tiểu thư, không cần nô tài đi theo sao?” Một chàng trai gầy gò đứng cạnh xe ngựa lên tiếng, hắn tên Bạch Thất – nô tài của Bạch phủ và cũng là phu xe của Bạch Ức Nguyệt.
“Không cần! Chỉ đi có mấy bước mà thôi! Ngươi ở nơi này chờ ta!” Thiệp là do Mộ Dung Thất Thất viết, Bạch Ức Nguyệt không có bất kỳ hoài nghi, để cho Bạch Thất ở dưới chân núi đợi nàng, còn mình từng bước đi lên núi.
Đường lên núi khá vắng vẻ, thỉnh thoảng cũng chỉ gặp một hai người. Hiện tại du xuân có vẻ hơi sớm, đợi đến tháng tư tháng năm khí trời ấm áp thì thích hợp hơn, bây giờ vẫn còn hơi se lạnh, đầu cành bất quá cũng chỉ có vài nụ hoa, nhìn không thấy được phong cảnh mùa xuân đâu cả.
Trên đỉnh núi, ngón tay Di Sa nhẹ nhàng gõ trên tay cầm xe lăn. Từ lúc Bạch Ức Nguyệt xuất hiện ở chân núi, tim của hắn đã bắt đầu nhảy lên thình thịch. Dõi theo thân ảnh tao nhã dần lên núi, cách hắn càng ngày càng gần, tim Di Sa cũng dần thót lên tới cổ họng.
Nàng là Y Liên sao? Cổ họng Di Sa có chút khô khốc, hắn liếm liếm đôi môi, tiết tấu gõ từ ngón tay cũng từ từ tăng nhanh.
Chờ đến lúc Bạch Ức Nguyệt gần lên tới đỉnh núi, Hạ Tuyết đi tới bên cạnh Di Sa , “Công tử, nàng sắp đến rồi, chúng ta có nên tránh đi một chút hay không?”
“Ừ!”
Di Sa gật đầu, Hạ Tuyết đẩy Di Sa rời khỏi đình nhỏ, biến mất ở trong một rừng cây.
Đi tới đỉnh núi, Bạch Ức Nguyệt ửng đỏ hai má, trên đỉnh núi một người cũng không có, xem ra Mộ Dung Thất Thất còn chưa có đến. Bạch Ức Nguyệt đi vào đình, ngồi xuống, lấy khăn tay, lau đi mồ hôi trên trán rồi nhẹ nhàng dùng khăn mà quạt gió.
Di Sa dù đang ở cách đó không xa nhưng nơi ấy là một nơi khá bí mật nê Bạch Ức Nguyệt không phát hiện ra có người đang rình coi nàng.
Tránh ở phía sau cây, Di Sa nghiêm túc đánh giá Bạch Ức Nguyệt, giống như muốn từ trên người nàng tìm kiếm hình bóng của Y Liên.
“Công tử, là Y Liên tiểu thư sao?” Qua một lúc lâu, thấy Di Sa không có lên tiếng, Hạ Tuyết nhẹ nhàng hỏi.
“Để cho bọn họ đi thăm dò –” Vẫn giống như cũ, Di Sa không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hạ Tuyết mà sai Hạ Tuyết đi chuẩn bị. Chỉ nghe một tiếng chim phát ra từ miệng Hạ Tuyết, xung quanh đình nhỏ đột nhiên xuất hiện hơn mười người.
Bạch Ức Nguyệt vốn đang ngồi nghỉ ngơi chợt nghe tiếng chim kì lạ phát ra từ phía sau, trước mắt đột nhiên xuất hiện mười nam tử làm cho lòng nàng lập tức rung lên hồi chuông báo động.
“Các ngươi muốn làm gì?” Bạch Ức Nguyệt đặt tay lên bảo kiếm bên hông, cảnh giác nhìn những người này.
“Tiểu nương tử, nàng một mình ở chỗ này làm cái gì a? Có phải là đang chờ ca ca không?”
Một gã to con mê đắm nhìn Bạch Ức Nguyệt,đi đến bên cạnh nàng, định đặt tay lên vai nàng lại bị nàng lắc mình tránh thoát. “Xin tự trọng!” Bạch Ức Nguyệt nhíu mày, xoay người định xuống núi lại bị năm người ngăn cản.
“Tiểu nương tử xinh đẹp, sao vừa đến đã định đi vậy! Theo bồi các ca ca cũng tốt a! Tình lang của nàng không đến thì có chúng ta với nàng!”
Mười người, vây lấy Bạch Ức Nguyệt, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười dâm đãng, khiến cho sự bất an trong lòng Bạch Ức Nguyệt ngày càng gia tăng. Bạch Ức Nguyệt không phải người ngu, những người này nhất định là đã sớm phục kích ở nơi này rồi, mục tiêu của bọn họ hẳn chính là nàng.
Chẳng qua là, người hẹn nàng không phải là Mộ Dung Thất Thất sao? Tại sao Mộ Dung Thất Thất không xuất hiện mà lại xuất hiện đám lưu manh này? “Người nào phái các ngươi tới?” Bạch Ức Nguyệt nhìn chằm chằm vào tên to con, hắn thoạt nhìn có vẻ như là đầu lĩnh của đám người kia.
“Ha hả, không ai phái chúng ta cả! Chúng ta đây là có duyên ngàn dặm mới gặp gỡ*! Đây là duyên phận a!” Tên to con cười một tiếng, lộ hàm răng vàng khè, nói một câu, trong miệng lại thoát ra một thứ mùi ghê tởm khiến cho người đối diện muốn ói mửa. (*hữu duyên thiên lí năng tương ngộ)
Tên to con vừa nói hết chữ “duyên phận”, tay liền phát tín hiệu “lên”, mười người này như sói đói vồ mồi, đồng loạt xông về phía Bạch Ức Nguyệt.
“Muốn chết!” Tuy rằng tính cách Bạch Ức Nguyệt rất ôn nhu, nhưng nàng không phải là nử tử mềm yếu để người ta khi dễ. Mắt thấy kiếm trong tay nàng vừa lóe lên, 2 tên bổ nhào vào nàng đã lập tức ôm cánh tay ngã ngồi trên mặt đất kêu cha gọi mẹ. Máu tươi theo khe hở vết chém chảy ra, tay phải của 2 gã này trực tiếp bị Bạch Ức Nguyệt chém đứt gân.
“Chậc chậc, không ngờ tiểu nương tử lại nóng tính đến vậy a!” Tên to con lúc đầu vờ như bị Bạch Ức Nguyệt dọa sợ, sau lại phun một ngụm nước bọt xuống mặt đất, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn nhẫn: “Gia đây thích nhất là đám đàn bà nhìn như ôn nhu nhưng kỳ thực rất nóng bỏng, ở trên giường ắt cũng mãnh liệt như vậy a, ông đây coi trọng ngươi! Các huynh đệ, lên cho ta! Bắt được nàng, khuya hôm nay mọi người được “ăn thịt”*!” (gốc “khai trai”: tín đồ Phật giáo hoặc tín đồ của các tôn giáo khác bắt đầu ăn mặn, sau khi hết kỳ ăn chay)
“Ừng ực!”
Mới vừa rồi đám nam nhân bị một màn đẫm máu dọa phát ngốc, vừa nghe tên to con nói những lời kia, lập tức như lũ gà trống động dục, nhiệt huyết sôi trào lên. Ánh mắt của bọn họ không chút kiêng kỵ chầm chầm dò xét trên người Bạch Ức Nguyệt, giống như thấy được cảnh thân thể nàng uyển chuyển uốn éo dưới người bọn họ.
“Khốn kiếp!” Cho dù tính tình Bạch Ức Nguyệt có tốt như thế nào đi nữa, nghe những lời vũ nhục ấy cũng nổi trận lôi đình. Nàng là tiểu thư khuê các, bình thường những người nàng tiếp xúc đều có thân phận ngang hàng, chưa bao giờ gặp phải hạng người lưu manh vô sỉ như vậy cả.
“Nghe chứ, tiếng nói kia thánh thót tựa tiếng chim hoàng oanh, các huynh đệ nhìn đi, bộ dáng của nàng ta chính là đang cầu chúng ta yêu thương đấy! Món ngon của chúng ta đến rồi!” Tên to con xoa xoa tay, ánh mắt vằn lên tia máu, như muốn lập tức xé toang y phục của Bạch Ức Nguyệt, nhấm nháp hương vị của nàng.
Dưới sự kích thích nhiều lần của tên to con, cộng thêm việc t*ng trùng đã chạy lên tới não, đám người như sói đói hùng hổ xông về Bạch Ức Nguyệt. Lúc này, Bạch Ức Nguyệt không còn chút ôn nhu, đã ra tay là trực tiếp chặt đứt gân tay, gân chân của bọn lưu manh.
“A –” người bị thương la hét lăn lộn trước mặt tên to con, bị hắn một cước đá văng ra, “Phế vật! Đồ vô dụng! Nhiều người như vậy mà cũng không đối phó được với một tiểu nha đầu! Các ngươi còn chưa ăn cơm sao!”
“Lão Đại, nàng biết võ công, trong tay có kiếm a!”
Đã có ba người bị thương, đặc biệt là người sau cùng nhất, gân tay gân chân toàn bộ đều bị chặt đứt, máu tươi từ cổ tay cùng cổ chân chảy ướt cả mặt đất, bộ dạng thật quá dọa người khiê s cho những người còn lại kinh hồn táng đảm, có chút sợ hãi, đều vây quanh tên to con.
“Mẹ kiếp ! Phế vật! Phế vật!” Tên to con lần nữa nhổ nước miếng, “Quy củ cũ, đều quên sao!”
Vừa nghe “ưuy củ cũ”, những người còn lại lập tức sáng mắt, mỗi người lấy từ trên người một sợi dây thừng to, bảy người đồng loạt vây quanh Bạch Ức Nguyệt.
Nhận thấy tình thế không ổn, Bạch Ức Nguyệt dậm nhẹ chân, định thi triển khinh công rời đi, không ngờ khi nàng vừa mới nhảy lên, hai sợi dây thừng đồng thời tug lên không trung, hai đầu dây đan vào nhau chặn Bạch Ức Nguyệt lại.
“Vụt –” Bạch Ức Nguyệt vung bảo kiếm chém đứt 2 sợi dây này, 2 sợi dây thừng khác lại được tung lên, đầu dây kết thành vòng tròn, quấn lấy cổ chân Bạch Ức Nguyệt, trực tiếp kéo nàng xuống mặt đất .
Không đợi Bạch Ức Nguyệt kịp phản ứng, một sợi thừng khác phóng thẳng tới thắt lưng nàng, trói lấy vòng eo thon của nàng, hai sợi dây khác quấn lấy cổ tay Bạch Ức Nguyệt.
“Buông!” Bạch Ức Nguyệt không nghĩ tới những người này có thể lợi dụng dây thừng mà vây khốn nàng. Đỉnh núi cách chân núi một khoảng tương đối nên cho dù nàng có lớn tiếng hô, Bạch Thất cũng không nghe thấy.
Những lời của Bạch Ức Nguyệt đối với đám lưu manh chỉ như chui vào tai này rồi lại ra từ tai kia, chẳng ai thèm để ý. Hai tay, hai chân của nàng đều bị dây thừng quấn chặt
“Chát!”Tên to con thô lỗ quất dây thừng vào cánh tay cầm kiếm của Bạch Ức Nguyệt khiến nàng bị đau, nhẹ buông tay, bảo kiếm vừa rơi xuống liền bị tên to con một cước đá văng ra, ghim thẳng lên trên thân cây.
“Ta đã nói rồi, đoàn kết là sức mạnh! Các huynh đệ đồng lòng mới có thịt ăn!” Tên to con cười híp mắt đi tới gần, mặt đối mặt Bạch Ức Nguyệt, mỗi lần hắn “hmm” một hơi, cái mùi vị đậu hủ thối đủ để hun chết người lại toát ra nồng đậm.
Bạch Ức Nguyệt nghiêng mặt qua 1 bên, tránh đối mặt với hắn mắt công lại bị ngộp chết.
Thấy bộ dáng của Bạch Ức Nguyệt, tên to con trầm mặt xuống. Đại khái hắn cũng biết mình có cái bệnh hôi miệng kinh khủng, nhưng trước giờ chỉ có Bạch Ức Nguyệt biểu hiện rõ ràng như vậy, khiến lòng tự trọng của hắn hoàn toàn bị đả kích.
“Mẹ kiếp! Ngại ông đây thối! Tối nay ông đây sẽ dùng cái miệng thối này mà gặm khắp toàn thân ngươi!” Tên to con tàn bạo mắng.
Bên kia, Di Sa nhìn thấy cảnh tượng liền cau mày, “Hạ Tuyết, ngươi tìm được chính loại người gì vậy? Ta chỉ là muốn ngươi tìm ai đó để thử thân thủ của Bạch Ức Nguyệt, tại sao lại tìm đến một đám lưu manh?”
“Công tử, thời gian ngắn như vậy, ta tìm không được người khác. . . . . .” Trong mắt Hạ Tuyết hiện lên một tia khác thường, vẻ mặt so với bình thời càng thêm cung kính.
Hạ Tuyết giải thích vậy khiến cho vẻ mặt Di Sa hơi có chút giãn ra, “Đi, giải vây cho vị cô nương kia. Về phần lũ lưu manh . . . . . giết hết được rồi! Nhìn thật chán ghét!”
Nghe Di Sa nói, ánh mắt Hạ Tuyết sáng lên, “Công tử, nàng không phải là Y Liên tiểu thư sao?”
“Không phải –” Di Sa thất vọng lắc đầu, ánh mắt không hề nhìn về phía Bạch Ức Nguyệt nữa mà lạo nhìn về một nơi xa xôi mịt mờ, “Y Liên không dễ dàng ra tay, nếu đã ra tay thì không còn người nào sống. Bạch Ức Nguyệt không phải là Y Liên, Y Liên . . . . . . Không phải là ai cũng có thể khi nhục*!” (* bắt nạt, ức hiếp)
Vừa nghe Bạch Ức Nguyệt không phải là người Di Sa muốn tìm, trong lòng Hạ Tuyết lập tức buông lỏng. Chỉ cần không phải Y Liên là tốt rồi!
Mặc dù giọng nói của Di Sa khi nhắc tới Y Liên lúc nào cũng ôn nhu đến khiến nàng phát ghen, nhưng chỉ cần một ngày còn chưa tìm được Y Liên, nàng vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh công tử nhiều thêm một ngày. Tốt nhất Y Liên vĩnh viễn cũng đừng xuất hiện, để nàng mãi được bầu bạn cùng Di Sa . . . . . .
Được Mộ Dung Thất Thất hẹn, đến nơi lại xuất hiện một đám lưu manh, thật sự là ngoài dự liệu của Bạch Ức Nguyệt.
Bây giờ, rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì đây? Chẳng lẽ những người này là do Mộ Dung Thất Thất phái tới sao? Nếu đúng thì nàng tại sao lại đối với mình như vậy?
Bạch Ức Nguyệt nghĩ không ra mình đã kết thù chuốc oán với Mộ Dung Thất Thất hồi nào, trừ việc lúc trước có hơi nặng lời, sau đó lại cự tuyệt liên lạc với nàng, hình như mình cũng không có làm cái gì chuyện gì quá phận cả. Chẳng lẽ, Mộ Dung Thất Thất lại hẹp hòi như vậy?
Nghĩ đến đây, Bạch Ức Nguyệt liền lắc đầu. Mặc dù nàng quen biết Mộ Dung Thất Thất không lâu, nhưng với một cô gái có thể đàn được một khúc《 Tiếu hồng trần 》kia, sao có thể là người bụng dạ hẹp hòi được cơ chứ! Nhất định là có người ở giở trò quỷ sau lưng nàng!
Chẳng qua là, thời gian không cho phép Bạch Ức Nguyệt suy nghĩ những chuyện này, một trận mùi hôi xông đến, cái môi tím ngắt của tên to con trực tiếp tiến tới trước mặt Bạch Ức Nguyệt.
“Ọe –” Bạch Ức Nguyệt nhịn không được suýt chút nữa là phun ra hết đồ ăn ban sáng.
“Tiện nhân!” Tên to con vốn định ngậm lấy cánh môi anh đào của Bạch Ức Nguyệt, nghiền ngẫm, thưởng thức một chút ở trong đó có tư vị gì, không nghĩ tới đối phương lại ói mửa một trận, dập tắt hết thảy hứng thú của hắn.
Giơ tay, tên to con định tát Bạch Ức Nguyệt một bạt tai, không ngờ hắn vừa mới giơ tay còn chưa có hạ xuống, thì đột nhiên ôm tay quỳ gối trên mặt đất.
Nhìn lại, tay phải của tên to con đã bị chém đứt, máu chảy đầm đìa nằm trên mặt đất, co co động, còn bốc hơi nóng, khiến cho người nhìn thấy vô cùng kinh sợ.
“Xẹt xẹt–” hai tiếng, sợi dây trên người Bạch Ức Nguyệt bị chặt đứt, bảo kiếm bị ghim trong thân cây lần nữa trở lại tay nàng.
“Tại sao lại là ngươi?”
Khi Bạch Ức Nguyệt thấy người kia xuất hiện, kinh ngạc kêu ra tiếng . Người này, không phải là người lúc trước đã tỷ võ với nàng – Như Ý sao! Tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?
Như Ý không nói 1 lời vô ích, thả một viên thuốc xuống mặt đất, sương mù dày đặc tản ra, “ầm” một tiếng, hắn lập tức lôi Bạch Ức Nguyệt lao xuống chân núi.
Nghe trên núi có tiếng nổ tung, Bạch Thất cả kinh, nghĩ tới Bạch Ức Nguyệt còn đang trên núi, Bạch Thất lập tức chạy nhanh lên núi. Mà Như Ý, lúc này đã lôi kéo Bạch Ức Nguyệt đi tới giữa sườn núi.
Có lẽ do chạy vội vàng, hai người cũng không có chú ý rằng tay Như Ý đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bạch Ức Nguyệt, cho đến đụng phải Bạch Thất đang đuổi tới, Bạch Thất quát to lên: “Buông tiểu thư nhà ta ra!” Còn chém một đao, hai người mới phát hiện tay của bọn họ đang ngọt ngào”dây dưa” ở chung một chỗ.
“Ai a–” Mặt Bạch Ức Nguyệt đỏ lên, vội rút tay ra , mà đao của Bạch Thất đã vụt đến trước mặt Như Ý.
“Bạch Thất, dừng tay!” Bạch Ức Nguyệt hô lên nhưng đã chậm.
Mắt thấy đao của Bạch Thất sắp chạm đến mình, Như Ý chắp tay trước ngực, kẹp lấy cây đao của Bạch Thất giữa hai lòng bàn tay, “Hmm!” Như Ý hét lớn một tiếng, trừng mắt, gương mặt giận đến đỏ au, “Rắc, rắc, rắc –” đao của Bạch Thất dĩ nhiên trực tiếp bị hành động như vậy bẻ gãy thành 2 nửa, khiến cho Bạch Thất sửng sờ đần mặt ra.
Nội lực thật thâm hậu! Bạch Thất trong mắt hiện lên một tia thưởng thức.
“Bạch Thất, hắn không phải là người xấu!” Bạch Ức Nguyệt gấp gáp tiến đến trước mặt Như Ý, “Huynh có sao không a? Có làm huynh bị thương không? Thật xin lỗi!”
“Không sao!” Như Ý lắc đầu, thật thà cười một tiếng, nhẹ buông tay, đoạn đao gãy rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng “bịch”. “Chẳng qua lỡ làm hỏng đao của hắn mất rồi!” (Nu:hix, Như Ý ca đáng iu quớ ^^)
“Bạch Thất, huynh ấy là ân nhân cứu mạng của ta!” Bạch Ức Nguyệt kể cho Bạch Thất nghe chuyện xảy ra trên đỉnh núi, sắc mặt Bạch Thất thoáng chốc 囧, vội vàng hướng Như Ý hành lễ, “Đa tạ tráng sĩ đã cứu đại tiểu thư của chúng ta! Nếu không nhờ tráng sĩ ra tay, tiểu thư của chúng ta có thể đã bị ác nhân khi dễ! Bạch Thất lỗ mãng, không phân tốt xấu, thiếu chút nữa ngộ thương tráng sĩ, là Bạch Thất không phải! Xin tráng sĩ thứ tội!”
Bạch Thất, mấy đời làm gia nô Bạch phủ, bởi vì hết mực trung thành nên được chủ nhân ban thưởng họ “Bạch”, lại là con thứ bảy, cho nên gọi là Bạch Thất. Hiện tại Bạch Thất biết rõ chân tướng, trong lòng rất là áy náy. May mắn là không có làm Như Ý bị thương nếu không hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.
“Không cần khách khí! Ngươi cũng không đả thương ta, huống chi ta phá hủy đao của ngươi, coi như là huề”. Như Ý ôm quyền đáp lễ.
Thấy Như Ý khách khí như vậy, cũng không so đo mình đã vô lễ, Bạch Thất đối với Như Ý càng có thêm hảo cảm. “Tiểu thư của chúng ta được Trấn Quốc công chúa gởi thiệp mời đến núi Kính Đình ngắm hoa, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy. . . . . .”
Nghe Bạch Thất nói như vậy, Như Ý lại càng cảm thấy buồn bực, Mộ Dung Thất Thất muốn mời Bạch Ức Nguyệt đi ngắm hoa, chuyện này căn bản không thể nào xảy ra!
“Ta chính là người của Nam Lân vương phủ, theo ta được biết, công chúa trong hoàng cung đang theo bên cạnh Hoàng thái hậu, cũng không có nhắc tới chuyện cùng tiểu thư đây có hẹn. Không biết Bạch tiểu thư nhận được thư mời từ người nào?”
“Có người đem thiếp mời đưa đến nhà ta!” Bạch Ức Nguyệt lấy thiếp mời đưa cho Như Ý.
Vừa thấy thiếp mời, Như Ý đã hiểu, “Thiếp mời này không phải của Nam Lân vương phủ chúng ta! Bạch tiểu thư có thể không biết, Nam Lân vương phủ có thiếp mời đặc biệt, trên mỗi thiếp đều có con dấu riêng của Vương gia. Trên thiếp của Công chúa cũng có con dấu công chúa, hơn nữa, đây không phải là nét chữ của công chúa.”
Như Ý từng vô tình thấy Mộ Dung Thất Thất viết lời một bài hát, tuy chỉ thấy được chỉ hai ba chữ, nhưng Như Ý vẫn nhớ kỹ nét chữ của Mộ Dung Thất Thất, cho nên lúc này mới có thể khẳng định như vậy.
“Nhất định là có người giả mạo công chúa để mời Bạch tiểu thư tới đây, công chúa chúng ta chắc chăn không bao giờ phát thiệp mời như vậy!”
Như Ý khẳng định như vậy, cũng xác minh ý nghĩ lúc trước của Bạch Ức Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất nhất quyết sẽ không làm ra những hành động bỉ ổi như thế.
Trên đỉnh núi, chờ sau khi sương khói tan hết, tất cả mọi người phát hiện không thấy Bạch Ức Nguyệt, tên to con ôm cái tay gãy, trên đầu 1 tầng mồ hôi lạnh. Bên cạnh vẫn có người bị sương khói làm cho ho khan, tên to con trực tiếp một cước đá vào mông người nọ. “Ho cái rắm a! Người chạy đi rồi! Còn không đuổi theo cho ta! Bắt ả tiện nhân kia về đây cho ta!”
Khi tên to con cùng đám người chuẩn bị đuổi theo Bạch Ức Nguyệt, Hạ Tuyết xuất hiện ở trước mặt bọn họ.
Vừa nhìn thấy thiếu nữ cho mình bạc lúc trước, tên to con mặc dù đau muốn chết, nhưng trên mặt lại hiện lên vẻ nịnh hót, “Cô nương, chuyện này làm không có tốt, là lỗi của chúng ta. Bất quá ngài yên tâm, chúng ta nhất định đem con tiện nhân kia bắt trở về, đến lúc đó bảo đảm khiến ngài hài lòng!”
“Hừ!” Hạ Tuyết hừ nhẹ một tiếng, lúc mọi người vừa thấy ngân quang chợt lóe, nụ cười của tên to con cứng lại, qua vài giây đồng hồ, đột nhiên một trận máu tươi phun ra , đầu tên to con nghiêng một cái, cùng cổ hoàn toàn “không còn quan hệ”, cái đầu tròn như trái banh lăn lông lốc trên mặt đất, lây dính một tầng mỏng bụi đấy.
“Lão đại!” Những người bên cạnh kinh ngạc kêu lên, nhưng câu nói kế tiếp còn chưa kịp phát ra, cái cổ đã bị bảo kiếm Hạ Tuyết chém đứt.
“Chạy mau a!”
Rốt cục có người thông minh nhìn thấy Hạ Tuyết muốn giết người diệt khẩu, lập tức bỏ chạy, những người lúc trước đã bị thương kia, tự nhiên là bị bỏ ở phía sau, chưa chạy được hai bước, đã thành vong hồn dưới kiếm của Hạ Tuyết.
“Cứu mạng a! Cứu mạng a!” Có người cố hết sức chạy trước, muốn đem toàn bộ khí lực từ khi sinh ra tới giờ ra chạy, nhưng chẳng qua chỉ trong nháy mắt, Hạ Tuyết liền đi tới trước mặt hắn. Thấy Hạ Tuyết lạnh như băng, mang theo hơi thở của sự chết chóc, người nọ cả người phát run, thanh âm mắc kẹt trong cổ họng, chưa kêu tiếng nào, đã thành người chết tiếp theo/
Mười người, bất quá chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ đều nằm trên mặt đất. Đất vốn màu vàng xám bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ thẫm chết chóc.
Nghe được trên núi có tiếng người la cứu mạng, sắc mặt Như Ý cùng Bạch Thất trầm xuống, cùng nhau nhìn về phía Bạch Ức Nguyệt. Bạch Ức Nguyệt biết hai người này muốn đi lên thăm dò đến tột cùng xảy ra chuyện gì , nàng cũng rất muốn biết rốt cuộc là người nào hãm hại Mộ Dung Thất Thất, liền nói: “Đi! Chúng ta đi lên xem một chút!”
Đến khi ba người lên đến đỉnh núi, nhìn qua liền thấy ngổn ngang thi thể. Hơn nữa đúng mười người, vừa khớp với đám người kia.
Như Ý cùng Bạch Thất kiểm tra một loạt, nhìn Bạch Ức Nguyệt lắc đầu. Công phu nhanh như vậy, những người này toàn bộ đã chết, hơn nữa còn là một chiêu lấy mạng. “Rốt cuộc là người nào?” Bạch Ức Nguyệt nêu lên nghi vấn, Như Ý cùng Bạch Thất cũng đang ngầm suy đoán.
Là ai đây? Thời gian ngắn như vậy, thế nhưng giết chết mười người, hơn nữa toàn là độc chiêu lấy mạng, hạ thủ ác độc như thế, rốt cuộc là ai làm? Những vấn đề này, quanh quẩn ở trong lòng ba người.
Như ý cùng Bạch Thất chia ra xem xét bốn phía, Như Ý ở một bên trên một bụi cỏ phát hiện dấu vết hai hàng bánh xe cán qua, nhìn hình dáng bụi cỏ bị đè ép, dấu vết này tựa hồ mới có , chẳng lẽ, là người thần bí kia làm? (Cái này hình như có liên quan đến ng dấu mặt ở mấy chương trc ak)
Mãi cho đến xế chiều Mộ Dung Thất Thất mới biết được tin Bạch Ức Nguyệt gặp chuyện trên đỉnh Kính Đình, lập tức vội vã ra khỏi hoàng cung, chạy tới Nam Lân vương phủ.
“Bạch Ức Nguyệt, ngươi không sao chớ!” Nhìn thấy Bạch Ức Nguyệt, câu nói đầu tiên mà Mộ Dung Thất Thất nói chính là hỏi an nguy của nàng. Lúc trước bị Bạch Ức Nguyệt xa lánh, Mộ Dung Thất Thất hoàn toàn không có để ý, vẫn chỉ quan tâm Bạch Ức Nguyệt có bị thương không.
Lời nói cùng thái độ lo lắng trên mặt Mộ Dung Thất Thất khiến cho Bạch Ức Nguyệt cảm thấy ấm áp, tim như có một dòng nước ấm áp mềm mại chảy qua, lại có chút ít đau lòng cùng tự trách, cảm giác những chuyện mình làm lúc trước thực là quá mức hẹp hòi, khiến mình suýt chút nữa đã bỏ lỡ một bằng hữu tốt như Mộ Dung Thất Thất.
“Ta không sao, cũng may có Như Ý kịp thời ra tay trợ giúp.”
Sau khi lên xe ngựa Bạch Ức Nguyệt mới được biết, lần đó nàng sau khi rời đi, Mộ Dung Thất Thất liền mè nheo với Phượng Thương, đòi hắn phái Như Ý âm thầm bảo vệ Bạch Ức Nguyệt. Những ngày qua, Như Ý vẫn âm thầm theo dõi. Chẳng qua là buổi sáng hôm nay Như Ý đến Bạch Phủ dò xét, lại khônh phát hiện ra nàng, sau khi nghe ngóng, mới biết được Bạch Ức Nguyệt đến núi Kính Đình , cho nên lập tức chạy đến đó, vừa lúc lập tức cứu nàng.
“Nếu không phải Như Ý kịp thời chạy tới, ta sợ rằng. . . . . .”
Những chuyện đã xảy ra kia, Bạch Ức Nguyệt không dám suy nghĩ. Hồi tưởng lại sắc mặt của tên to con, chỉ nghĩ thôi Bạch Ức Nguyệt đã muốn ói, đặc biệt trong miệng hắn còn phát ra cái mùi đậu hủ thối nữa, Bạch Ức Nguyệt khẽ run.
Mặc dù lúc ấy cũng không cảm thấy đáng sợ, nhưng hiện tại nghĩ lại, Bạch Ức Nguyệt cảm thấy thực đáng sợ. Nàng vốn sống trong lụa là, tiếp xúc với người cũng toàn là vương tôn quý tộc, quan lại quyền quý, mặc dù xử lý sự nghiệp gia tộc, biết cũng nhiều loại người đứng đắn, chưa từng có gặp qua loại người vô sĩ hạ lưu như thế này.
Nếu là Như Ý không có đến, Bạch Thất ở dưới núi cũng không biết trên núi đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng nàng đã bị đám người kia . . . . . . Bạch Ức Nguyệt rùng mình một cái.
“Không có chuyện gì rồi! Bạch Ức Nguyệt, bây giờ ngươi bình an rồi!” Cảm giác được Bạch Ức Nguyệt đang run bần bật, Mộ Dung Thất Thất nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa, “Đừng sợ đừng sợ! Có ta ở đây đây!” (Nu: 77 tỷ đáng iu quá )
Thanh âm Mộ Dung Thất Thất ôn nhu, cùng với ánh mắt cũng ôn nhu như vậy, từ từ vỗ về Bạch Ức Nguyệt đang sợ hãi. Nàng an ủi thật lâu, lại cho Bạch Ức Nguyệt uống nước mật ong, Bạch Ức Nguyệt mới dần dần bình tĩnh trở lại.
“Thất Thất !” Bạch Ức Nguyệt nắm tay Mộ Dung Thất Thất, trong mắt tràn đầy áy náy, “Thật xin lỗi, ta lúc trước bởi vì một ít chuyện riêng của chính mình mà giận dỗi, suýt nữa đã làm mất đi 1 bằng hữu như ngươi, thật là xin lỗi!”
Về chuyện riêng của Bạch Ức Nguyệt, Mộ Dung Thất Thất đã để cho Tô Mi đi thăm dò qua. Tra được, Mộ Dung Thất Thất đã hiểu nổi khổ tâm của Bạch Ức Nguyệt, cũng hiểu được thái độ “dị thường” của bạn tốt . Lúc này Bạch Ức Nguyệt chủ động nói ra, khiến cho Mộ Dung Thất Thất thả lỏng tâm tình. Xem ra, nàng ấy rốt cuộc cũng xem mình là bằng hữu đích thực rồi!
“Bạch Ức Nguyệt, chúng ta là bạn tốt mà! Ngươi cũng biết, ta ở trên thế giới này không có nhiều bằng hữu lắm, ngươi chính là một người trong số đó. Ta không muốn bởi vì chuyện của đời trước, ảnh hưởng đến tình bạn giữa ta và ngươi, ta muốn cùng ngươi làm bằng hữu!”
Ánh mắt Mộ Dung Thất Thất toát lên sự chân thành, làm cho Bạch Ức Nguyệt càng cảm thấy áy náy. Áy náy qua đi, Bạch Ức Nguyệt vui vẻ cười với Mộ Dung Thất Thất, nắm chặt lấy tay nàng. “Ta nguyện ý làm bằng hữu với ngươi!”
Mộ Dung Thất Thất cùng Bạch Ức Nguyệt khôi phục lại tình cảm trước kia, khiến cho những người bên cạnh phi thường cao hứng, đặc biệt là Tô Mi, thậm chí còn vui vẻ đến mức vỗ tay.”Thật tốt quá! Bạch tiểu thư, ngươi sau này cần phải thường xuyên đến thăm tiểu thư nhà ta nhé!”
“Ừ! Tốt!” người bên cạnh Mộ Dung Thất Thất nhiệt tình như vậy, khiến cho Bạch Ức Nguyệt dễ dàng nở nụ cười.
Sau khi nói qua chuyện phiếm, Mộ Dung Thất Thất trầm mặt, “Tô Mi, sai người của chúng ta đi thăm dò chuyện ngày hôm nay! Kẻ nào dám giả mạo danh nghĩa của ta, làm ra chuyện như vậy, phải đi điều tra rõ! Nhất định phải tra ra được người đứng sau chuyện này!”
Lúc trước là sợ Bạch Ức Nguyệt lại nghĩ lung tung, Mộ Dung Thất Thất mới không nói, hiện tại Bạch Ức Nguyệt đã khôi phục bộ dáng bình thường, thì phải tra ra chuyện này.
Thấy Mộ Dung Thất Thất nghiêm túc như vậy, mặt Tô Mi cũng sa sầm xuống , “Tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ tìm được người đứng sau , báo thù cho Bạch tiểu thư.”
Tô Mi hùng hồn đòi báo thù, nào biết rằng mình đang bị người ta theo dõi.
Sau khi xác định Bạch Ức Nguyệt không phải là Y Liên, vẻ mặt Di Sa tràn đầy cô đơn mất mác, dọc theo đường đi vẫn yên lặng, không mở miệng nói chuyện, về đến trong nhà như cũ mà lặng yên, ngẩn người nhìn không trung, ánh mắt vô cùng chăm chú.
Thấy Di Sa như vậy, Hạ Tuyết rất đau lòng. Nàng muốn đi an ủi Di Sa , nhưng nàng lại không dám tiến lên. Những lúc Di Sa trầm mặc, hắn không thích bị quấy rầy, đây là quy củ của hắn, Hạ Tuyết hiểu.
Di Sa là đại đệ tử của Bồng Lai đảo, bởi vì hai chân hành động bất tiện, trên đảo từng có rất nhiều người đến chiếu cố Di Sa, nhưng những người đó cuối cùng cũng bị Di Sa đuổi trở về. Cuối cùng Di Sa quyết định giữ lại Hạ Tuyết, có hai nguyên nhân, một, là vì tính cách lạnh nhạt, nói không nhiều lắm, hai, là nàng biết nghe lời, Di Sa nói gì, nàng liền làm cái đó.
Hạ Tuyết biết nguyên nhân Di Sa giữ mình bên người là bởi vì không lắm chuyện hơn nữa lại nghe lời.
Nàng cũng muốn ở bên cạnh Di Sa, cho nên sáu năm này, đem sự lạnh nhạt của mình phát triển đến cực hạn, biến thành lãnh khốc, còn đối với yêu cầu của Di Sa, nàng cũng chỉ là gật đầu nói “Dạ!” Hơn nữa nghiêm khắc dựa theo yêu cầu của Di Sa để làm.
Tỷ như, Di Sa không thích nữ nhân đụng hắn, trừ đẩy xe lăn, nàng tận lực không cùng hắn tiếp xúc; tỷ như, thời điểm Di Sa trầm tư không thích người khác quấy rầy, cho nên, mặc dù nàng giờ phút này muốn ôm Di Sa, an ủi hắn, nhưng nàng vẫn phải tiếp tục bức mình duy trì bộ dáng lạnh lùng, nghiêm túc đứng thẳng sau lưng Di Sa, đứng nhìn hăn hắn ngẩn người, không nhúc nhích, tránh quấy rầy hắn.
Rốt cuộc đã sai ở chỗ nào? Di Sa nhìn bầu trời bao la xanh thẳm, tự hỏi nguyên nhân.
Chẳng lẽ, là bởi vì hắn quá tự phụ rồi? Cho là Thất Trọng Tháp là có thể tìm ra Y Liên? Dù sao, ở trong đó rất nhiều nội dung, khi hắn cùng Y Liên từ nhỏ tiếp nhận trong khi huấn luyện, đã trải qua rất nhiều lần, hắn chẳng qua chỉ cải tiến một chút, bởi vì muốn khảo nghiệm ai là Y Liên.
Nhưng dường như biện pháp này tựa hồ không hiệu quả.
Chẳng lẽ, Y Liên không hề tới đến cái thế giới này? Hay là, Y Liên xuyên qua thành tiểu hài tử, hoặc là người tuổi trẻ khác, hắn suy nghĩ cũng không chu toàn?
Nhưng là, trên đại lục có nhiều người như vậy, nếu như tiếp tục tìm, hắn muốn tìm tới khi nào? Chẳng lẽ đợi đến thời điểm hắn chết đi, mới có thể tìm được Y Liên? Hay là, đây là trời cao trừng phạt, bắt hắn và Y Liên không thể sống cùng lúc, khiến cho hắn vĩnh viễn cũng không thể gặp lại nàng?
Nếu thật là như vậy, thật quá mức tàn nhẫn! Hắn tình nguyện vĩnh viễn đều không thể đứng lên, cũng không muốn tách ra khỏi Y Liên! Kiếp trước hắn làm sai rồi, kiếp này đừng lại hành hạ hắn, có được hay không?
Càng nghĩ, tâm tình Di Sa càng sa sút. Nếu như không thể tìm được Y Liên, cuộc đời của hắn còn có ý nghĩa gì?
“A!” Di Sa hung hăng đánh vào hai chân của mình, hai mắt đỏ bừng, “A!”
Nghe tiếng kêu của Di Sa, Hạ Tuyết cả kinh, thấy cảnh Di Sa đánh vào chân mình, Hạ Tuyết vội vàng bắt lấy tay Di Sa, “Công tử, ngài sao vậy? Công tử!”
“Cút ngay!” Di Sa lấy một tay đẩy Hạ Tuyết ra, tiếp tục đánh vào chân của hắn. Hắn là người bị phế đi, trời cao đã trừng phạt hắn, để cho hắn không cách nào đứng lên, tại sao còn giấu Y Liên của hắn đi, chẳng lẽ thật muốn cho hắn tuổi già cô đơn một mình sao!
“Công tử, đừng vậy mà!” Mặc dù bị Di Sa đẩy ra, nhưng Hạ Tuyết vẫn bò đến bắt lấy tay Di Sa, “Công tử, ngài nhất định có thể tìm được Y Liên tiểu thư ! Nhất định có thể tìm được nàng!”
Hạ Tuyết biết, trên cái thế giới này có thể làm cho Di Sa bình tĩnh trở lại duy nhất chỉ có một cái tên– Y Liên .
Quả nhiên, nghe Hạ Tuyết khuyên bảo, đôi mắt vằn đỏ của Di Sa dần khôi phục lại, “Hạ Tuyết, ta không tìm được nàng! Nàng đang trốn ta! Nàng nhất định rất hận ta, hận ta giết nghĩa phụ, hận ta giết nàng! Nhưng ta đây thật sự rất đau!”
Thấy Di Sa bộ dáng như vậy, tim Hạ Tuyết quặn thắt từng cơn, hận ý của nàng đối với “Y Liên” càng thêm nhiều hơn. Đều do nàng ta, hại công tử thành như vậy, khiến cho công tử điên cuồng như vậy! Đều là sai lầm của ả!
Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Hạ Tuyết cũng không dám tỏ ra chút ý bất kính đối với Y Liên, ngược lại tận lực ôn nhu khuyên Di Sa, “Công tử, Y Liên tiểu thư nhất định ở nơi nào đó, chắc chắn nàng đang chờ ngài! Chỉ cần chúng ta kiên nhẫn một chút, qua một thời gian nữa, nhất định sẽ tìm được nàng!”
“Ngươi nói thật?” Di Sa ngửa mặt lên, cặp mắt trần đầy ngây thơ vô tội, tựa như một đứa nhỏ, khiến cho Hạ Tuyết nhìn thấy liền kìm lòng không đậu gật gật đầu, “Thật, công tử, xin tin tưởng ta, ta chưa bao giờ lừa dối công tử !”
“Ngươi thật tốt –” Di Sa khoa trương nói một câu, mà câu “ngươi thật tốt” , khiến cho Hạ Tuyết vui đến nở hoa trong bụng.”Công tử, ngài không phải nói vũ khí của Tô Mi rất đặc biệt sao, nếu không, chúng ta điều tra Tô Mi kĩ hơn, nói không chừng là có thể tìm được đầu mối gì !”