Quy Về Điền Viên

Chương 30: Đấu với hổ


Chương trước Chương tiếp

Nhìn Hạ Mộc chạy đi xa dần, Tức Mặc Tử Tang từ từ theo sau, không nghe lời hắn nói đi gọi người.

Hừ, có gọi ai đến cũng không lợi hại bằng Tử Tang đâu. Tiếc rằng Hạ Mộc chẳng hề biết điều này.

Hạ Mộc vừa đến hiện trường, mùi máu tươi thật nồng. Nhìn hai người nằm trên mặt đất không rõ sống chết, ba người kia đang tiếp tục chiến đấu hiển nhiên cũng bị thương. Còn có lão hộ hung dữ khiến người khác hoảng sợ nữa.

Hắn nhanh chóng lấy cung tiễn mang theo bên người, nhắm mục tiêu vào đùi lão hổ, trúng rồi.

Con hổ kia phẫn nộ gầm rống một tiếng về phía Hạ Mộc. Hắn vội quát: “Mọi người mau tránh ra.” Nói xong hắn rút một thanh đao ra, nhanh chóng nghênh đón. Lúc này Hạ Mộc rất dũng cảm, không hề có một chút sợ hãi nào với con hổ.

Tức Mặc Tử Tang nhìn mà nhíu mày, hứng thú đứng xem. Đôi khi nàng không thể không nói, Hạ Mộc này thật là một người kì lạ, luôn kính cẩn nghe theo nàng, nhưng khi phải đối mặt với một số điểm lại để lộ dũng khí chưa bao giờ có.

Đao của Hạ Mộc rất nhanh, người ở một bên, lão hổ bổ nhào về phía hắn đã bị đâm trúng một nhát, máu tươi chảy ròng ròng. Lão hổ giận dữ, nó rống lên một hồi, sau đó tiếp tục lao về phía Hạ Mộc. Tay chân Hạ Mộc rất linh hoạt, hơn nữa có sức khoẻ kinh người, triền đấu với lão hổ chẳng phân biệt được cao thấp. Hơn nữa có thêm ba người ở bên cạnh quấy rối lão hổ, rất nhanh nó đã rơi xuống hạ phong.

Đứng một bên xem, Tử Tang hơi nhíu mày, đôi mắt trông về một hướng. Bởi vì ở xa xa lại có thêm một con hổ đến, hơn nữa so với con này còn mạnh hơn. Đến khi hai con hổ tụ họp, Hạ Mộc và ba người kia khẳng định không phải là đối thủ.

Sức mạnh tinh thần của Tử Tang một luồng lại tiếp một luồng tập kích con hổ đang chạy trốn. Nó vì đau đớn trên người mà gầm rú, Tử Tang tiếp tục hạ xuống sức mạnh tinh thần.

Tiếng rống giận dữ của con hổ kia rất lớn, người đánh nhau ở đây cũng nghe được, một người hoảng sợ nói: “Không hay rồi, còn có một lão hổ sắp đến. Nhanh đi gọi thêm người và chuyển hai người bị thương đến nơi an toàn đi.”

Ba người kia tạm dừng việc quấy rối lão hổ, một người nhanh chóng chạy xuống núi, hai người kia cõng hai người bị thương trên lưng, trong đó một người nói với Hạ Mộc: “Người anh em này, cậu không cần tham chiến, nhanh chóng rời đi.”

Không đợi Hạ Mộc trả lời, lập tức họ bỏ đi, Hạ Mộc không hề có phản ứng gì trước lời của những người đó, vẫn chăm chú đối phó với lão hổ trước mặt như cũ.

Tử Tang tìm một cái cây, lười biếng dựa vào, nhàn nhã xem trận đánh trước mắt. Nàng cố ý dùng thanh âm của con hổ khác để doạ ba người này chạy đi, chỉ lưu lại một mình Hạ Mộc. Nàng muốn dùng hai con hổ để thử xem năng lực của Hạ Mộc lớn đến đâu, Triệu Thế Tử muốn giết hắn, hắn phải có năng lực tự bảo vệ mình mới được.

Nàng quyết không để Triệu Thế Tử thực hiện được tâm ý, về lâu về dài, nàng lo lắng cuối cùng Triệu Thế Tử không nhịn được xuống tay với Hạ Mộc. Trong tình huống nàng không có ở đó, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Nếu Hạ Mộc đã chết, kế tương kế tựu kế của nàng liền thất bại. Nàng tốn công như vậy, không muốn việc này thất bại. Vì thế, nàng phải huấn luyện Hạ Mộc thật tốt. Hắn trời sinh có sức khoẻ, nếu có chiêu thức và kinh nghiệm, hắn muốn tự bảo vệ mình chạy trốn hẳn là không khó .

Khi chiến đấu Hạ Mộc không hề kinh hoảng vì sự xuất hiện của một con hổ khác, vẫn tập trung chiến đấu với con hổ kia.

Thế này quá bình tĩnh.

Tử Tang một bên vừa quan sát vừa nghĩ.

Rất nhanh, một con hổ khác xuất hiện tại gần đó. Đột nhiên Hạ Mộc nhảy lên, chồm lên người lão hổ. Đồng thời thanh đao cũng đâm sâu vào cổ nó, tốc độ rất nhanh chỉ trong vài giây ngắn ngủi.

Lão hổ kia thống khổ rống giận, không cam lòng ngã xuống, cố giãy dụa cũng không dậy nổi, cuối cùng chìm vào đất, không thở nữa.

Hạ Mộc dựng trận địa sẵn sàng đón quân địch nhìn lão hổ mới đến. Còn nó hướng về phía lão hổ đã ngã xuống gầm rống, sau đó nổi giận gầm lên một tiếng với Hạ Mộc. Cả người lao cực nhanh về phía Hạ Mộc. Lần đầu tiên hắn tránh được, nhưng lần thứ hai bị đâm trúng, ngã phịch xuống đất. Con hổ kia mở to mồm, cố táp về phía Hạ Mộc.

Tử Tang có chút thất vọng, nàng không nghĩ Hạ Mộc nhanh như vậy đã bị ngã xuống. Đang định dùng sức mạnh tinh thần giúp hắn, không ngờ Hạ Mộc trong lúc chỉ mành treo chuông gian bắt đầu dùng đến tay, khí lực rất lớn khép chặt miệng lão hổ kia lại. Nó muốn cắn mà không mở được miệng, tình cảnh ấy có chút buồn cười. Khoé miệng Tử Tang không tự chủ được khẽ nhếch lên, hiển nhiên tâm tình không tệ.

Hạ Mộc dùng răng cắn một cái, hai tay tăng thêm lực, cổ lão hổ bị vặn đi, lại dùng lực tung, lão hổ bị quăng ra ngoài, nhưng lại rơi xuống một chỗ cách Tử Tang không xa, đồng thời Hạ Mộc theo hướng lão hổ cũng nhìn thấy nàng, sắc mặt hắn đột nhiên tái nhợt.

Tức Mặc Tử Tang không nghĩ đến cảnh này, khẽ nhíu mày, sau đó thể nào Hạ Mộc cũng lải nhải một hồi.

Con hổ kia hiển nhiên cũng phát hiện ra sự tồn tại của Tức Mặc Tử Tang, cố gắng đứng dậy, chạy về phía nàng.

“Tiểu thư, chạy mau!” Hạ Mộc hoảng sợ kêu lên, dùng tốc độ cực nhanh lao về phía lão hổ, tốc độ ấy đã vượt quá phạm vi của người thường.

Tức Mặc Tử Tang vẫn không nhúc nhích, giống như bị doạ đến ngẩn ngơ, mắt thấy lão hổ càng ngày càng gần, nàng còn ngửi được mùi hôi thối từ miệng lão hổ thở ra, đồng thời Hạ Mộc bổ nhào vào người nó, ôm chặt lão hổ lăn qua một bên.

Lão hổ rống giận, Hạ Mộc nhanh chóng quơ lấy một tảng đá hung hăng đập vào đầu nó, tảng đá vỡ, đầu nó toạc máu.

Lão hổ đau đến phẫn nộ rít gào, âm thanh vang vọng núi rừng. Miệng nó mở hết cỡ, táp về phía Hạ Mộc, hắn cả kinh, vội vàng lăn một vòng, lách ra, đồng thời chân dùng sức đá vào bụng nó. Lần này hắn dùng toàn bộ khí lực, lão hổ bị Hạ Mộc đá trúng, nặng nề văng ra ngoài mấy trượng.

Lúc này lão hổ đã bị thương quá nặng. Nó cố gắng đứng dậy, rồi lại ngã xuống. Đồng thời Hạ Mộc cũng cấp tốc rút bả đao trên người con hổ kia xuống, đâm vào cổ nó. Máu của nó văng lên người hắn, đầu ngẹo xuống, tuyệt khí.

Giờ Hạ Mộc mới bình tĩnh lại, thở hổn hển, quay đầu yên lặng nhìn Tức Mặc Tử Tang.

Không biết vì sao, đối diện với ánh mắt của Hạ Mộc, đột nhiên Tử Tang có chút chột dạ. Dù Hạ Mộc không cứu nàng, lão hổ kia cũng không thể đụng tới một sợi tóc của nàng. Nàng nhìn Hạ Mộc, cau mày nói: “Sao nào, anh nhìn tôi làm gì, muốn tạo phản hả?”

“Tiểu thư, không phải tôi bảo cô chạy đi rồi sao?” Tuy Hạ Mộc rất phẫn nộ, giọng điệu vì Tử Tang là chủ tử mà áp chế đi nhiều, nhưng vẫn lộ ra lửa giận hừng hực và sự lo lắng. Nếu hắn không kịp thời lao về phía lão hổ kia, hắn không dám nghĩ đến hậu quả sẽ xảy ra. Hơn nữa, có vẻ tiểu thư vẫn chưa phát hiện ra, chẳng lẽ nàng không biết cái gì là nguy hiểm, không biết sợ sao?

“Anh đang phát hoả với tôi sao?” Tức Mặc Tử Tang hỏi, không nhìn Hạ Mộc, tỏ vẻ hiếu học hỏi: “Đây có phải là dĩ hạ phạm thượng không?”

Hạ Mộc sửng sốt, thật lâu sau nói: “Tiểu thư, chủ quản dạy tôi quy củ từng nói, nếu chủ tử làm chuyện khác người, là một hạ nhân trung thành, phải khuyên can .”

“Nói như vậy, anh thấy tôi làm chuyện khác người.” Tử Tang tiếp tục dáng vẻ không ngại học hỏi kẻ dưới.

“Đúng, rõ ràng tiểu thư biết rõ nguy hiểm còn không ly khai, thế là không đúng.” Hạ Mộc kiên quyết trả lời.

“Anh trung thành quá nhỉ.” Tử Tang nhìn Hạ Mộc, nhàn nhạt hỏi: “Thế thì, anh có thể làm gì tôi chứ?”

Trong mắt nàng loé lên một tia trêu đùa, nàng muốn xem thử, Hạ Mộc nhẫn nại đến cỡ nào. Nô tính của hắn có thể sửa được không?



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...