Quy Tắc Bẫy Tập Thể

Chương 19: Du lịch miễn phí. .


Chương trước Chương tiếp

Trong vòng một tháng ngắn ngủn , công ty của chúng ta đã xảy ra sự biến hóa về nhân sự rất trọng đại . Đầu tiên là An công tử trở thành quản lí, sau đó lại truyền ra tin tức ta biến thành trợ lý của quản lí .

Đối với việc này đã có không ít người phát biểu ý kiến độc đáo của chính mình .

Có người nói, Tô Nhuận xong rồi, phỏng chừng cách cái chết không xa , khẳng định là quản lí xem cô ta không vừa mắt a!

Có người lại nói, mệnh của Tô Nhuận cũng thật quá tốt , quản lí đẹp trai như vậy , mỗi ngày đều có thể gặp mặt a!

Còn có người nói, Tô Nhuận a, cô cũng quá không hay ho , tự cầu nhiều phúc đi!

Cũng có người còn nói, Tô Nhuận, ra đi yên bình !

Ta cảm giác được thật rõ ràng , sở dĩ bọn họ có thái độ như vậy , hoàn toàn là vì Joey , cô ấy nói với ta rằng cô ấy đã đem câu chuyện bi thảm ta đắc tội với quản lí nói cho mọi người. Lúc ấy ta vạn phần cảm động, hận không thể một đầu chui vào trong lòng của cô ấy mà kêu một tiếng, anh hùng chính nghĩa a!

Kết quả , sau một lát cô ấy liền nói cho ta biết, quản lí tính tình quái đản, là tôi đánh cái phương án dự phòng cho mọi người , Tô Nhuận cậu coi như là con chuột bạch , vì nhân dân phục vụ , thật sự không chịu được, thì đành lại đi tìm việc khác vậy!

Địa điểm làm việc mới là ở bên ngoài văn phòng của An công tử , nói theo kiểu hoa mỹ thì là trợ lý, kỳ thật cũng chỉ là thư ký mà thôi . An công tử vô cùng lắm chuyện , thật giống như mấy bà thím vậy , cứ một lát lại gọi ta một cái, phân phó một số chuyện linh tinh vặt vãnh , ta đành phải lấy bút mà tốc ký , chỉ sợ quên cái gì lại làm anh ta phát hỏa.

Cuộc sống như vậy thật giống như miếng băng mỏng , cả người ta đều cảm thấy mỏi mệt. Làm trợ lý đã gần nửa tháng , thế mà An công tử cũng chưa bao giờ tìm cách xoi mói , trừ bỏ chuyện công việc cũng không nói thêm một câu với ta , có một số thời điểm, anh ta vẫn thực kiên nhẫn chỉ bảo cho ta một số chuyện, dạy cho ta một vài thứ.

Ví dụ như , anh ta thích loại cà phê gì a, thích đồ ăn gì a, thích nghe thể loại âm nhạc nào a, thích hương vị gì a , anh ta đều đã nói cho ta biết, làm cho ta lấy bút ghi lại rồi nhớ kỹ. Lúc ấy ta càng nghe càng hồ đồ, nhịn không được hỏi một câu, “Quản lí, mấy cái này cũng là nhiệm vụ công tác của tôi sao?”

Thế là bệnh mặt than vạn năm không thay đổi của An công tử lại nghiêm trọng thêm vài phần, “Bảo cô nhớ kỹ thì cô nhớ kỹ, cô là trợ lýcủa tôi thì phải hiểu biết tôi!”

“À.”

Từ đó về sau, không bao giờ ta lại hỏi vì sao nữa , nói cái gì thì chỉ cần để ý nhớ kỹ cái đó mà thôi .

Tháng Chín đã sắp hết , kì nghỉ quốc khánh mà ta mong đợi từ lâu sắp đến , từ khi cáo biệt thân phận sinh viên , ta vốn không có nghỉ đông và nghỉ hè để có thể mong đợi. Ở mấy ngày cuối tháng Chín này ta rơi vào trạng thái hưng phấn , thấy ai ta cũng mang theo vẻ mặt tươi cười sáng lạn.

Được nghỉ nhất định phải ngủ một cái đã nghiền, ngủ đến tự nhiên tỉnh còn không tính, ta phải ngủ cho hôn mê luôn ! Sau đó là đi gặp Duy Cầm nhà ta , từ khi ta đi làm , cậu ấy đi ôn thi cao học, chúng ta đã thật lâu không có gặp mặt . Ta biết, tiểu tử kia không dám phản bội ta, tuyệt đối sẽ không đi trêu hoa ghẹo nguyệt , đối với cậu ấy thì ta cũng yên tâm, dù sao cũng là trông nom từ nhỏ đến lớn cơ mà.

“Tô Nhuận, cô tiến vào.” An công tử đột nhiên gọi ta.

Ta giật mình một cái .

Anh ta thường xuyên như vậy, cứ vào lúc ta đang ngẩn người, điện thoại trên bàn sẽ đột ngột vang lên .

“Quản lí, có việc gì sao?”

An công tử đang xem một đống báo biểu, sau khi anh ta ngồi vào chức vị này đã phi thường hăng say làm việc , khiến cho ta cũng phải thường xuyên đi theo tăng ca, ta không biết làm sao anh ta lại có nhiều công việc phải làm như vậy , cả ngày chăm chỉ cứ như muốn thi vào trường đại học vậy .

“Ngày mai được nghỉ rồi , đến tận ngày mười một , có kế hoạch gì không ?” An công tử không nhanh không chậm hỏi.

Ta sửng sốt , “Không có kế hoạch gì , ở nhà ngủ .”

An công tử vẫn đang nhìn báo biểu, từ lúc ta tiến vào vốn không có lật sang trang mới , cũng không biết có cái gì đẹp mà ngồi xem mãi , anh ta nói tiếp : “Ngủ bảy ngày ư ? Thật lãng phí sinh mệnh a!”

Ta gật gật đầu, không biết thằng nhãi này trong hồ lô bán cái thuốc gì , cẩn thận trả lời: “Ừ, là có chút , nhưng là…”

An công tử đột nhiên ngắt lời ta, “Cô cũng hiểu được à , vậy thì đừng ngủ .”

Ta cả kinh, trừng mắt nhìn , trực giác mách bảo là không có chuyện tốt a! Ta nhanh chóng nói: “Làm việc lâu như vậy , tôi còn không có thời gian mà nghỉ ngơi một chút, thả lỏng một chút đâu, tuy rằng trong khoảng thời gian đến công ty này, tôi được lợi cũng không phải là ít, giống như một con cá nhỏ tiến vào biển lớn , thật sự là làm cho tôi cảm thấy rộng mở trong sáng a! Hơn nữa có quản lí chiếu cố, tôi là rất cảm tạ công ty , vì càng có được nhiều cống hiến hơn nữa cho công ty , tôi muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, bảy ngày sau, lại sáng tạo huy hoàng! Quản lí ngài cũng không cần khuyên tôi nữa , lòng tôi đã quyết!”

An công tử rốt cục ngẩng đầu lên, “Ai khuyên cô ? Công ty của chúng ta sắp tổ chức một đợt du lịch , ngành chúng ta tính cho cô đi , hết thảy phí dụng ăn mặc ở đi lại đều là công ty chi trả , tôi còn đang rầu rĩ không đủ suất đây , hiện tại vừa vặn, nếu cô không đi thì tôi liền cấp cho người khác vậy .”

Meo meo con mèo a! Đầu năm nay chồn cũng ăn chay a ! Thật đúng là một chuyện tốt a!

“Quản lí! Tôi muốn vì ngài mà chia sẻ, ngài đừng đau đầu nữa , tôi đi! Danh sách hữu hạn, để người khác tranh cướp phá đầu cũng không tốt , hơn nữa, khó được ngày nghỉ , để cho bọn họ đoàn tụ với người nhà đi! Tôi thì không sao cả , để cho tôi đi đi! Tôi đi a!”

An công tử liếc ta một cái, “Thật sự muốn đi sao ?”

Ta ngay lập tức gật đầu.

An công tử thở dài, “Vậy được rồi, cô đi đi , ai bảo cô là trợ lý của tôi cơ chứ.”

Bộ dáng hiên ngang lẫm liệt kia của anh ta , ngầm nói rõ ràng là, nhìn mà xem, tôi là người nhân từ đến cỡ nào , tôi đối với cấp dưới là tốt đến cỡ nào a!

“Cám ơn quản lí! Khi nào thì xuất phát a?” Ta thực chân chó đi sửa sang lại bàn công tác giúp anh ta , ánh mắt thoáng nhìn lung tung , nhìn đến tờ báo biểu mà anh ta đang cầm trong tay , sao số 6 đều biến thành số 9 ?

“Quản lí, anh cầm ngược báo biểu à ?” Ta hỏi.

An công tử ho khan một tiếng, đem báo biểu khép lại đặt ở một bên, mặt không đổi sắc nói: “Đây là số liệu, xem thế nào chả được ! Cô không hiểu đừng nói bừa!”

“À.” Ta gật đầu, lại hỏi: “Quản lí, lần này đi đâu a? Còn có dang sách là gồm những ai a? Công ty chúng ta có bao nhiêu người đi a? Ngành chúng ta còn có ai đi a?”

Ánh mắt hẹp dài kia của An công tử nhìn về phía ta, trong nháy mắt làm cho ta hoảng hốt nghĩ rằng anh ta hóa thân thành hồ ly tinh , bằng không thì sao lại mị hoặc như thế , anh ta nhẹ nhàng mở miệng nói: “Ngày mai mới biết , về nhà chờ xem.”

Không biết vì sao, trong lòng ta có chút hốt hoảng, tổng cảm thấy hôm nay An công tử như là ăn nhầm thuốc .

Bất quá, sau khi về nhà, ta vẫn còn là lon ton sửa sang lại hành lý của mình , đi bảy ngày cơ mà , thế nào cũng phải mang đủ quần áo cùng đồ dùng hằng ngày a!

Nhưng là ta bỗng nhiên phát giác, đã rất nhiều năm ta không có đi xa nhà , thật không biết nên mang theo cái gì mới tốt đây.

Đồng chí Kỷ Hoài vừa mới xuất hiện, “Tô Nhuận mày cọ xát làm gì thế ? Sao còn không đi ăn cơm!”

“Ngày mai con đi ra ngoài du lịch , chi phí là công ty bao , đang thu xếp đồ đạc, lát nữa sẽ ăn cơm.”

Đồng chí Kỷ Hoài vừa nghe đến mấy chữ chi phí được bao , lập tức ánh mắt sáng lòe lòe , “Bảo bối nhà ta quả là hơn người , mới đi làm không bao lâu đã thăng ba cấp liền a!”

Ta có chút kinh ngạc nhìn bà ấy.

“Thực tập sinh, nhân viên chính thức , trợ lý của quản lí , thế này không phải là thăng ba cấp sao! Đến mẹ giúp mày thu xếp a.”

Thế này mà cũng coi là thăng chức? Sao ta không cảm giác được cơ chứ? Chẳng lẽ ta ở cùng một chỗ với An công tử lâu cũng bị lây bệnh của anh ta sao ? Ta cũng bị mặt than ư ?

“Lần này đi bao nhiêu người hả? Bảo bối, mày phải bắt lấy cơ hội, mẹ thấy nam đồng nghiệp ở công ty mày cũng được đó.”

“Có ý tứ gì ạ?”

“Duy Cầm đứa trẻ kia , còn phải đi học , với đầu óc của nó cũng không biết mấy năm mới có thể thi đỗ , thi đỗ xong cũng không biết khi nào thì mới có thể tốt nghiệp, mẹ cảm thấy, nó đối với chuyện kết hôn của chúng mày cũng không nhiệt tình, bảo bối , nghe mẹ nói, đừng gả cho người đàn ông như nó . Về sau trăm ngàn nên gả cho một nam nhân có thể làm cả bàn đồ ăn cho mày! Duy Cầm đứa trẻ kia, cuối cùng mẹ vẫn cảm thấy nó không biết cách quan tâm.”

Đồng chí Kỷ Hoài bất thình lình thuyết giáo, ngược lại làm cho ta cảm thấy không thích ứng kịp . Bà ấy không phải cứ luôn mồm kêu con rể sao?

“Công ty của con mẹ cũng chưa thấy qua, không có mặt hàng tốt đâu , được rồi được rồi, nhanh nhanh thu xếp thôi, con còn phải ăn cơm nữa.”

Sáng sơm ngày hôm sau , ta nhận được điện thoại của An công tử , anh ta bảo ta đi thẳng đến sân bay. Ta liền lập tức cắp mông rời giường, dọn dẹp bản thân một phen, mang theo cái valy ra cửa.

Ba mẹ đưa ta đến ngã tư, nhìn ta bước lên xe taxi, còn liên tiếp xua tay với ta , khiến cho ta cảm thấy giống như sinh ly tử biệt vậy , không biết còn tưởng rằng hai người bọn họ bán con gái.

“Bảo bối! Đừng quên lời mẹ nói với mày ! Lúc nào nên ra tay thì phải ra tay a!”

“Được rồi, con đã biết!”

“Không cần nhớ thương người nhà làm gì , chúng ta cũng sẽ không nhớ thương mày , mày cứ đi chơi vui vẻ a! Nhớ rõ ra tay a!”

Ta nhăn nhanh mặt lại, đây chính là mẹ của ta đó, ta cũng mới đầu hai mươi thôi mà đã phải vội vã đẩy mạnh tiêu thụ ta rồi sao?

Đột nhiên thấy được khuôn mặt của Duy Cầm , cậu ta vừa từ bên ngoài trở về, bởi vì trong ngõ thực nhỏ hẹp, cho nên xe chạy rất chậm, ta lập tức mở cửa kính xe, nói với với cậu ta: “Duy Cầm a ! Công ty tôi tổ chức du lịch miễn phí , tôi đi vài ngày, rất nhanh sẽ trở về, chờ tôi a!”

Đường Duy Cầm nhìn đến ta, tựa hồ sửng sốt một chút, cậu ta gượng cười nói: “Đừng nóng vội trở về làm gì , cứ ở lại chơi nhiều một chút đi!”

Lòng ta nghĩ , tiểu con dâu này thật am hiểu lòng người , ta thật sự là buôn bán lời. Nhưng là, nếu lúc ấy ta nhìn thấy dáng vẻ giống như được giải thoát trong mắt cậu ta thì ta tuyệt đối sẽ xuống xe vả cho cậu ta mấy cái tát , nhất định không chịu rời đi.

Đến quán cà phê trong sân bay , An công tử chính đang ở bên trong nhàn nhã uống cà phê chờ ta. Ta vội vàng chạy tới, anh ta buông tờ báo xuống, “Tới kịp lúc , không vội.”

“Vé máy bay đâu?”

“Lát nữa đưa cho cô.”

“Những người khác đâu?”

“Ở trong này a.”

Ta nhìn bốn phía xung quanh , không phát hiện có người quen mặt , chỉ cho là công ty quá lớn, không biết cũng không có gì kỳ quái.

Vì thế ta còn nói, “An công tử , rất cảm tạ anh , sáng sớm đã vội tới đưa vé máy bay cho tôi , đưa quân ngàn dặm tất có lúc phải từ biệt, anh mau trở về đi, khi nào về tôi sẽ mang quà cho anh.”

An công tử sờ sờ cằm, “Không vội, quà sao, nếu cô muốn mua thì chúng ta cùng đi chọn.”

Đầu ta ong lên một tiếng, hồi tưởng lại con số hai vạn chín ngàn tám , thân thể lay động một chút, thiếu chút nữa không đứng vững nổi , nhưng là một lát sau ta cảm thấy có gì đó không thích hợp , cùng đi chọn quà ? Điều này có ý tứ gì?

“Không sai biệt lắm rồi , đi thôi!” An công tử đứng dậy, kéo theo một cái valy hành lý .

Ta kinh ngạc, “Anh, anh , anh sao lại?”

“Không phải cô cứ hỏi có những ai đi sao, hiện tại tôi nói cho cô , có tôi và cô , đi công tác ở Thượng Hải, tôi đã mua cho cô một bộ đồ công sở , đến khách sạn thay đi, tiền mua trừ vào tiền lương .”

“Anh nói cái khỉ gì vậy ? Không phải du lịch sao? Không phải miễn phí sao?”

“Là miễn phí a!”

“Nhưng là du lịch đâu? Anh nói du lịch cơ mà!”

“Lấy tiêu chuẩn của cô thì có thể làm cái gì? Để cho cô theo tôi đi công tác, còn không xem như đi du lịch sao? Nhanh đi đăng ký thôi.”

Meo meo cái con mèo ! Bà đây bị lừa rồi ! Khó trách lúc ấy khóe miệng An công tử vẫn run run, không ngờ là như thế, thằng nhãi này không có lòng tốt a, đem ta lừa đến tận đây, ngày nghỉ của ta a.

An công tử đến kéo ta, cơn tức của ta xoẹt một cái dâng cao, hô to một tiếng: “Tôi không đi! Tôi muốn về nhà! Anh kẻ lừa đảo này , anh lừa gạt cảm tình của tôi! Làm cho tôi mừng hụt , anh là kẻ lừa đảo!”

Bởi vì ta gầm rú, đã có người đem ánh mắt hướng qua, nghi hoặc nhìn ta cùng An công tử.

An công tử buông tay , đi qua bên người ta , ở bên tai ta nói một câu , sau đó đi thẳng một mình , ta sửng sốt một lát, đột nhiên hô to một tiếng, “Đợi tôi với!”

Nhanh như chớp đuổi theo , theo sát từng bước chân của An công tử , những bước chân cứ phải gọi là mạnh mẽ!

Khóe miệng của An công tử lại một lần nữa run run, là biểu hiện bộ mặt với cử chỉ không phối hợp .

Vừa rồi anh ta nói, phí tăng ca là gấp ba, mẹ ruột của ta a, đây là khoản lớn đó nha!

Xin hãy tha thứ cho ta đi, ta chính là một người thô tục như cậy thôi, nhất là ta còn là kẻ thô tục đã nợ nần hai vạn chín ngàn tám đồng kia nữa.


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...